Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 37 Chương 37
Thân là một bạn học tư duy logic chỉ số thông minh đều cực kỳ cao, phương pháp sắp xếp đồ đạc của Lâm Kiến Lộc vẫn rất chi là có dáng.
Đầu tiên hắn phân loại mớ sách của Diêm Hàn, sách giáo khoa ra sách giáo khoa, sách bài tập ra sách bài tập, chỉnh chỉnh tề tề mà đặt một bên, sau đó mới bắt đầu dọn bài thi của cậu.
Là một ngôi trường có tỉ lệ nhập học cao, áp lực học tập nặng nề, cao trung Lộc Trạch mỗi ngày không ngừng phát cho học sinh đủ các loại bài thi, nội tiền in ấn mỗi tháng đã phải đóng cho trường mấy trăm đồng, đủ thấy việc học có áp lực bao lớn.
Nhưng chất lượng của mấy bài thi này so với trên thị trường phải cao hơn một ít, Diêm Hàn còn rất coi trọng chúng nó, bởi vì có quá nhiều đề phải làm, cho nên không dọn lại nữa, cứ một tờ rồi một tờ đặt lên trên bàn, rồi lại làm từng tờ, cần tờ nào cứ trực tiếp moi ra là được, tiện chán.
Nhưng bài thi đã làm xong nếu thời gian dài không sắp xếp lại sẽ chất càng nhiều, Lâm Kiến Lộc lấy hết mấy tờ có dấu sửa màu đỏ ra, dựa theo môn học chia làm sáu loại, còn hữu nghị mà tặng cho Diêm Hàn hai cái folder thật bự, kẹp hết mấy bài thi không cần vào bên trong.
Lúc hắn làm mấy cái đó Diêm Hàn đứng bên cạnh nhìn, không thể không nói, lúc nhìn thấy Lâm Kiến Lộc lật đến mấy bài thi phía dưới của cậu, đầy tờ giấy đều là một mảnh dấu vết sửa sai đỏ lè, mặt già vẫn khó tránh khỏi hồng lên.
Hai tuần trước trình độ của cậu không phải như bây giờ, làm bài sai rất nhiều.
Trong tiết giáo viên sẽ không tự phê sửa bài thi cho từng học sinh, kiểm tra xong chấm điểm xong liền bắt đầu giảng đề, cho nên bản thân là cái trình độ gì trước đó chỉ có một mình Diêm Hàn biết.
Bây giờ...
Khiến người ta tương đối thả lỏng chính là Lâm Kiến Lộc ngoại trừ lúc đầu hơi nhếch mày một chút, cũng không đưa ra cái nhìn khách quan gì về lỗi sai của cậu.
Lượng công việc thật ra có chút lớn, trong vòng một tiết hiển nhiên không thể sắp xếp lại toàn bộ được.
Chuông vào tiết vừa reo, Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc tạm thời về chỗ, bất quá cậu cũng không dám lộn xộn, bởi vì Lâm Kiến Lộc nói giữa trưa sẽ giúp cậu dọn tiếp.
Diêm Hàn thấy rất ngượng, nhỏ giọng hỏi Lâm Kiến Lộc "Ngồi chung với tôi có làm khó cậu không?"
Dù sao người ta có thói ở sạch, tuy rằng cậu cũng không biết thói ở sạch thì có kiêng kị gì, bất quá hình như bàn học bạn cùng bàn quá hỗn độn cũng là một cái trong số đó nha.
Diêm Hàn nói "Nếu cậu chịu không nổi có thể nói với cô giáo, không cần cố kỵ tôi..."
"Không phải." Lâm Kiến Lộc cắt lời cậu "Không phải là vì quá loạn không chịu nổi, mà mặt bàn sạch sẽ đề cao nhiệt tình học tập, thói quen dọn dẹp cũng giúp hiệu suất của cậu làm chơi ăn thật."
"Thì không sai." Diêm Hàn gãi gãi đầu, lúc trước còn làm thợ cắt tóc, cậu cũng có thói quen sửa sang bàn làm việc cho chỉnh tề, như vậy lúc làm mới thuận tay.
Nhưng năng lực dọn dẹp của cậu hiển nhiên chỉ giới hạn ở bàn làm việc, ứng phó bài thi gì gì đó, cậu thật sự không có tinh lực để mỗi ngày dọn dẹp, huống chi cậu đã quen cái phương thức như bây giờ, vừa mới dọn xong phỏng chừng sẽ có một đoạn thời gian cái gì cũng tìm không thấy, ngẫm lại cũng phiền.
"Không sao." Lâm Kiến Lộc nói "Cậu muốn tìm cái gì cứ nói với tôi, tôi giúp cậu tìm."
Diêm Hàn "..."
Người ta nói đến như vậy rồi, cậu cũng hết cách ha.
Dù sao lúc cậu học bài cũng không thể chú ý tới mấy cái đó, tùy tiện ra sao làm vậy đi.
Hai người vừa thầm thì xong, chủ nhiệm lớp lại cầm sách giáo khoa đi vào lớp.
Không sao, tiết này mới chân chân chính chính là tiết Tiếng Anh, hồi tiết hai là cô ta lâm thời đổi với một giáo viên khác, nhưng cụ thể là khi nào bù lại thì không biết.
Chủ nhiệm lớp vừa vào liền hỏi "Bạn Nhan Hàm gì đó, em ngồi hàng cuối cùng có được không đấy?"
"A, khá tốt ạ." Diêm Hàn nói.
"Vậy Lâm Kiến Lộc, em ngồi đó được không?"
"Vâng, em ngồi đây cũng khá tốt." Lâm Kiến Lộc nói.
"Vậy hai em học cho tốt, tôi vừa mới đứng bên ngoài nhìn vào, tới giờ học rồi, hai người các em còn nói nói cái gì nữa?" Lời này là cô ta vừa cười vừa nói, ngữ khí cũng là nói giỡn, nhưng ẩn ý lại rất rõ ràng.
Diêm Hàn "..."
Được rồi, nói chuyện trong giờ học là bọn họ không đúng.
"Các em đều là học sinh có thành tích tốt, phải cố gắng học tập, những chuyện như vậy không cần cô nói nhiều lời..." Chủ nhiệm lớp nói xong, lúc này không nói thêm gì thật, mà trực tiếp lấy sách giáo khoa ra dạy học.
Diêm Hàn quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt rất nhanh lại tách ra, bắt đầu làm công chuyện chính.
Diêm Hàn bắt đầu học đoạn văn, cậu học rất nghiêm túc rất chuyên chú, hoàn toàn chắn lại tất cả âm thanh quanh người, chờ đến khi có thể đọc đoạn văn từ trên xuống dưới không sai biệt lắm, đột nhiên nghe thấy bạn cùng bàn Lâm Kiến Lộc của cậu bị gọi tên."
"Lâm Kiến Lộc!"
"Có." Lâm Kiến Lộc chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chủ nhiệm lớp lại lần nữa đi xuống bục giảng, đi về phía bàn của bọn họ, vừa đi vừa nói "Em đang làm cái gì ở dưới? Tay cũng đặt ở dưới mặt bàn, sao em ghi bút ký được hả?"
Cô ta vừa nói, Ôn Giác Vinh ngồi bên kia cũng vội nhét rubik vào ngăn bàn, đặt tay lên bàn học.
Còn Diêm Hàn, lúc này cậu đã rút được bài học, đang cầm chính là sách giáo khoa bản in nhỏ vất vả lắm mới mua về được, sách bình thường vẫn luôn lật đến trang giáo viên đang giảng, còn sách giáo khoa nhỏ, bị thấy cũng chỉ có thể xem là từ điển nhỏ, cũng không bị nói.
Cho nên lúc này hai bên trái phải của Lâm Kiến Lộc đều tặng cho hắn ánh mắt tự cầu nhiều phúc, tràn ngập thương hại.
Chủ nhiệm lớp lúc này đã chạy đến trước mặt bàn bọn họ, thấy quyển sách duy nhất trên mặt bàn Lâm Kiến Lộc quả nhiên sạch trơn, một chữ cũng không có, mày không khỏi nhíu lại "Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, cô biết em học xã hội tốt, nhưng cô mặc kệ trước kia ở lớp một em học như thế nào, vào lớp của cô phải dựa theo phương pháp của cô, cô cũng không có hại em, em nhớ chút bút ký thì có làm sao?"
Cô ta nói, lại dừng mắt trên sách của Diêm Hàn, nói "Em nhìn sách của bạn cùng bàn em đi, người ta ghi bao nhiêu bút ký, còn biết chuẩn bị bài trước.
Tôi dạy bao nhiêu lứa học sinh, hiểu nhất chính là học sinh thông minh so ra kém học sinh chăm chỉ, em xem Nhan Hàm, tuy rằng là từ lớp mười bảy lên, nhưng cũng chứng minh dù là người lớp mười bảy, em ấy cũng có năng lực thi lên lớp mười bốn..."
Diêm Hàn:...
Cạn lời mà nhìn sách giáo khoa của mình, bút ký của cậu thật sự rất nhiều, nhiều đến mức giáo viên cũng không phát hiện nội dung bên trên căn bản không dính dáng gì đến ngữ pháp cô ta giảng.
Cậu đột nhiên có chút khó chịu, vừa khó chịu đối phương lời trong lời ngoài đều là khinh thường lớp mười bảy, lại cảm thấy Lâm Kiến Lộc thật đáng thương, cậu cũng không muốn bị cô ta lấy ra để so với Lâm Kiến Lộc.
Nói thật, cậu không cảm thấy một người có thể lấy được điểm cao nhất trong đợt kiểm tra xếp lớp môn Tiếng Anh lần này đi học bắt buộc phải nghe giảng, nể tình mà an an tĩnh tĩnh ngồi đây, cũng không có quấy rầy ai, như vậy đã được rồi.
Vị giáo viên này thật sự là có hơi soi mói.
Bản thân Diêm Hàn trước kia thường xuyên bị gọi lên bảng, bị giáo viên phê bình như ăn cơm bữa, cũng không thấy có làm sao.
Nhưng có lẽ Lâm Kiến Lộc trên phương diện học tập chính là học thần được cậu công nhận, học thần mà bị phê bình học tập á?
...!Cậu cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cảm thấy xấu hổ không chỉ có mình Diêm Hàn, những bạn học khác cũng bị dọa đến im như ve sầu mùa đông, còn nhịn không được khẽ meo meo đánh giá động tĩnh bên này, đồng thời cảm thấy chủ nhiệm lớp của bọn họ quản có hơi rộng.
Cõ lẽ là do xếp lớp lại, ngày đầu tiên đi học đã muốn gõ núi chấn hổ rồi đi.
Nhưng trực tiếp gõ đến Lâm Kiến Lộc á? Người ta tốt xấu cũng là đại học bá nhất đẳng mà!
Đại học bá quả nhiên không dễ dàng thỏa hiệp.
Lâm Kiến Lộc nói "Em cảm thấy phương pháp học tập này không thích hợp với em, em cũng không có thói quen ghi nhớ bút ký, xin lỗi cô."
Chủ nhiệm lớp tựa hồ cũng không ngờ hắn được người người xưng là trò ngoan lại...!không cho mặt mũi đến như vậy.
Vách tường giữa ban xã hội với ban tự nhiên vẫn là rất dày, các giáo viên làm việc cũng không ở chung một văn phòng, đủ loại tin đồn về Lâm Kiến Lộc cô ta nghe được cũng chỉ dừng lại ở tin đồn, tin tức Lâm Kiến Lộc bị xếp đến lớp cô ta cũng là sáng hôm nay cô ta mới biết.
Vốn dĩ còn cho rằng học bá sẽ nghe lời như trong tưởng tượng của cô ta, lúc này hoàn toàn không ngờ trò ngoan thế nhưng sẽ công nhiên "chống đối" mình, chủ nhiệm lớp lập tức trừng mắt lên "Lúc đi học không muốn ghi bút ký thì em muốn làm gì? Thời gian trên trường còn không phải để đi theo giáo viên học tập sao? Chứ không em muốn làm gì? Làm việc riêng à?"
Chủ nhiệm lớp nói nói, còn tự mình nóng giận.
Cô ta càng tức lúc nói chuyện sẽ mang theo giọng cười, lúc này trực tiếp âm dương quái khí mà cười nói "Em muốn đến lớp tôi, không thành vấn đề, ok thôi, không cần biết cơ sở khoa học tự nhiên của em như thế nào, tôi đều rất vui vẻ tiếp nhận em.
Nhưng phải xem em có phục tùng an bài của giáo viên hay không đã?"
Lâm Kiến Lộc dứt khoát đứng dậy.
Vóc dáng hắn rất cao, so với giáo viên 1m7 còn muốn cao hơn một cái đầu, còn gầy, đĩnh bạt như cây tùng làm hắn càng thêm cao lớn.
Lúc này trên mặt hắn không có biểu tình gì, thái độ cũng coi như là bình tĩnh, chỉ là nói "Cô nói quá lời, em chỉ là không thích ghi nhớ bút ký thôi.
Cô không yên tâm thành tích khoa học tự nhiên của em thì có thể hiểu được, nhưng môn Tiếng Anh này em nghĩ cô không có gì để không yên tâm nhỉ?"
Lâm Kiến Lộc nói xong, liền nhìn thẳng vào chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp cũng không cảm thấy mình đây là vô cớ gây rối, trước kia cô ta gọi học sinh nào cũng đều hừ ha đáp ứng lần sau sẽ không tái phạm, cho dù có làm bộ làm dáng cũng sẽ tìm cuốn vở ra ghi bút kí.
Cô ta không ngờ Lâm Kiến Lộc này không nể mặt mình đến như vậy.
Bất quá đối phương là thành tích gì thì cũng biết, lúc này dù có lấy tri thức ra kiểm tra cũng không làm khó được hắn.
Cân nhắc một lúc, cuối cùng cô ta cũng đành phải nói "Em đi học không nghe giáo viên cũng được, có thời gian này thì ít nhất cũng phải học từ đơn đi, vừa nãy tôi nhìn em rũ đầu sắp ngủ đến nơi rồi..."
Lâm Kiến Lộc mỉm cười với cô ta một chút, không muốn tiếp cái đề tài này.
Nhưng chủ nhiệm lớp rõ ràng là không biết một vừa hai phải.
Lớp như lớp mười bốn cũng không có bất lương lưu manh, đã ở trong cái lớp này cơ bản đều là để học tập, ai cũng không muốn đắc tội chủ nhiệm lớp.
Cô ta là chủ nhiệm lớp mười bốn lâu rồi, vẫn luôn duy trì phong cách này, lúc này còn không chịu bỏ qua "Em nói Tiếng Anh em giỏi, em không học cũng được, nhưng còn những môn khác thì sao? Em vừa mới chuyển tới ban tự nhiên, Lý Hóa Sinh đều giỏi à? Đi học làm cái gì không tốt, một hai phải ngủ hả?..."
Diêm Hàn bên cạnh "..."
Này thật đúng là gậy gỗ đánh rắn (Edit: lợi dụng hoàn cảnh để đạt được lợi ích), tại sao mới đầu còn tốt, lúc này trực tiếp vu hãm người ta ngủ trong giờ học rồi?
Diêm Hàn không biết Lâm Kiến Lộc nghĩ như thế nào, dù sao cậu cũng nhịn không nỗi.
ngôn tình hài
Vốn dĩ không còn bao lâu đã tan học, cậu còn muốn tranh thủ trước giờ trưa củng cố lại đoạn văn một lần, kết quả đụng phải một vị cô giáo đứng cạnh bàn bọn họ lải nhãi phun nước miếng...
Thật sự không thể chịu được.
Những lúc trước không cho cậu tự học đại ca có thể nhịn, nhưng nếu vị cô giáp này cứ càn quấy như vậy, hiệu suất học tập của mình sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lại nói những tiết trước tư thế đi học của Lâm Kiến Lộc đều như thế này, nhưng không có ngủ.
Nhịn lại nhịn, Diêm Hàn nhịn không được, nhấc tay nói "Thưa cô, cậu ấy không có ngủ trong giờ học."
Cậu muốn học tập đàng hoàng, nhưng không có nghĩa cậu là loại sợ giáo viên, sẽ tùy ý để người ta khi dễ người anh em học sinh thành thật của mình.
"Em nói gì cơ?" Giáo viên Tiếng Anh sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ lúc này còn có học sinh dám đứng ra khiếu chiến uy nghiêm của mình!
Sắc mặt chủ nhiệm lớp lập tức lạnh xuống "Nhan Hàm! Em cũng đứng lên cho tôi! Tôi mặc kệ các em trước kia ở lớp mười bảy có quy củ gì, nhưng ở lớp tôi em không thể không tôn trọng giáo viên!"
Lời này vừa nói xong Diêm Hàn càng không vui "Em không có không tôn trọng cô, chẳng qua cô ở trên bục giảng có lẽ không thấy rõ, cho nên em muốn nói với cô là cậu ấy không có ngủ..."
"Hai người các em, đi theo tôi hết! Theo tôi lên văn phòng!".