Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Chương 259
CHƯƠNG 259
Lý Tang Du gật đầu: “Anh ta vì cứu tôi, bị xe đâm trúng.”
“Hả?” Triệu Nguyệt Sương xem chút nữa là bật dậy rồi.
“Có điều không sao cả, bị thương ở khuỷu tay.” Lý Tang Du vội vàng nói ra câu sau.
Lúc này Triệu Nguyệt Sương mới thở phào một hơi, hai tay chắp trước ngực: “Cảm ơn Bồ Tát, hai người đều không có chuyện gì. Ai muốn bắt cóc cô vậy?”
“Không biết.”
“Không báo cảnh sát sao?”
“Không, lúc đó tình hình không tiện báo cảnh sát.”
Lúc đó quần áo của Lý Tang Du đều bị xé rách thành như vậy, thật sự đi cục cảnh sát báo án, phỏng chừng tin tức hôm nay lại thêm một cái tiêu đề rồi, thân phận mợ chủ nhà họ Lúc của cô cũng sẽ bị lộ ra.
Vậy nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Sếp tổng biết không?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!
Vừa nói đến Lục Huyền Lâm, thư ký Elise đã đến bộ phận văn thư, gọi tên sếp tổng muốn gặp cô.
Dưới ánh mắt dõi theo của Triệu Nguyệt Sương, Lý Tang Du bức ra khỏi bộ phân văn thư.
Bên trong bộ phận văn thư vẫn không dừng lại:
“Nguyệt Sương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hỏi rõ ràng chưa? Người phụ nữ trên báo là Tang Du sao?”
“Là Tang Du.” Triệu Nguyệt Sương nói thật.
Bên trọng bộ phân văn thư lập tức dấy lên một trận ồn ào.
“Nhưng…” Câu nói đột ngột của Triệu Nguyệt Sương khiến cho mọi người ngừng hô hấp.
Nhưng cả nửa ngày trời cô cũng không nói câu tiếp theo, cuối cùng có người không nhịn được nữa: “Nhưng cái gì? Xe đều lật cả rồi, lần này sếp tổng biết được, không biết sẽ xử lý hai người bọn họ như thế nào đây. Tội nghiệp Thái Vũ Hàng khuôn mặt xinh đẹp như vậy, từ nay phải biến mất khỏi giới giải trí sao…”
“Xì! Suy nghĩ của các người sao lại dơ bẩn như vậy chứ, nó cho mấy người biết, tối hôm qua…” một câu đơn giản của Lý Tang Du bị Triệu Nguyệt Sương kể thành một câu chuyện ngắn mạo hiểm kịch tính, vừa lãng mạn nhu tình, sinh động như thật.
…
Vừa đẩy cửa phòng làm việc của sếp tổng, một mùi rượu gay mũi ập vào trước mặt.
Lục Huyền Lâm rất ít uống rượu, lúc sáng sớm tinh mơ uống rượu lại càng hiếm, bầu không khí hôm nay rất khác.
Lý Tang Du trấn tĩnh lại, bước vào.
Lục Huyền Lâm ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, hai mắt đỏ bừng, tinh thần tiều tụy, trên cắm còn lún phún những cọng râu ngắn. Cà vạt bị kéo xiêu xiêu vẹo vẹo, cúc áo sơ mi cũng bị mở ra mấy cái.
Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du đang tiến vào.
Anh không lên tiêng, Lý Tang Du cũng không biết anh ta muốn hỏi cái gì, chỉ có thể đứng chờ đợi. Bởi vì chột dạ nên không dám nhìn thẳng anh, rũ mắt xuống nhìn mũi giày của chính mình.
Thật lâu sau, Lục Huyền Lâm mới chậm rãi mở miệng: “Tối qua ở chung với Thái Vũ Hàng?”
“Đúng vậy, tôi đi đưa vé máy bay cho anh ta.”
“Sau đó đưa bản thân cho người ta luôn?”