Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Quyển 1 - Chương 8: Nguy cơ
Thời gian như nước chảy cứ thế mà trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba tháng.
Mỗi ngày Tống Vãn Ca trừ ra ngoài thỉnh an Hoàng hậu thì cơ bản không hề bước chân ra khỏi cửa. Ngày nào cũng ở trong Khuynh Thành điện của mình, xem ít sách hoặc luyện chữ, hay vẽ tranh, gảy vài khúc đàn. Mặc cho làm gì, Trần nhi đều luôn kề cận nàng, hát hòa theo điệu nhạc của nàng, làm nũng với nàng, thỉnh thoảng lại vui đùa ầm ĩ, ngày qua ngày vẫn tiêu dao tự tại.
Nhưng sự lo lắng sâu trong lòng Tống Vãn Ca càng ngày càng tăng. Nàng biết tất cả các mặt của Tuyết Lân Quốc đang xuống dốc, sức mạnh của đất nước đã không còn mạnh như trước. Khắp nơi đều xảy ra đại nạn, không phải lũ lụt thì là hạn hán, dịch châu chấu, trộm cướp hoành hành, quốc khố thâm hụt nghiêm trọng.
Tống Vãn Ca cũng từng nhân cơ hội Hoàng đế đến thăm nàng, bóng gió khuyên răn cái người mà nàng gọi là Phụ hoàng vài lần, để ông ta chỉnh đốn triều cương, cần chính yêu dân, nghiêm trị tham quan ô lại ức hiếp dân lành. Nhưng Hoàng đế không nghe lại còn tỏ ra giận dữ răn dạy nàng, bảo gì mà nữ tử không được tham gia triều chính, không cần quan tâm, vân vân. Sau đó lại hằng đêm ca hát, cố chấp không nghe ai, vùi mình vào tửu sắc.
Từ đó, Tống Vãn Ca không nói thêm lời nào. Vua một nước sớm không tỉnh ngộ, quốc gia bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Sinh vào thời loạn, chết chính là giải thoát, Tống Vãn Ca thật không ngờ lời tiên đoán của mình lại thành hiện thực sớm như vậy.
◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎
Năm Thánh An thứ năm, hai mươi lăm tháng bảy âm lịch, là thọ thần bốn mươi lăm tuổi của Hoàng đế Tuyết Lân quốc Nguyện Lăng Thiên, trong ngoài hoàng cung đều đón mừng.
Hoàng thượng cho người tổ chức tiệc trong cung, phô trương lãng phí, xa hoa vô độ. Văn võ bá quan dâng lễ vật lớn, tâng bốc nịnh bợ, a dua xu nịnh.
Tiệc rượu mừng thọ kéo dài từ sáng sớm đến tối khuya vẫn chưa dứt. Trong đại điện, ca hát hào hứng, múa may bỡn cợt, hương tửu sắc ngào ngạt, quân thần say bí tỉ, cảnh sắc tươi đẹp.
Tống Vãn Ca ngồi một mình ở một góc bàn yên tĩnh, từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, tựa như một người khách đang vội vàng, bất kì chuyện gì nàng cũng không để mắt hay quan tâm. Nếu không phải phụ hoàng muốn nàng đến, nàng sẽ không tham gia cái yến tiệc vô nghĩa này. Vẻ xấu xí dối trá của bá quan khiến nàng ghê tởm.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn cái kia, cái kia nữa. “ Thanh âm trong vắt non nớt của Nguyệt Vãn Trần bỗng dưng vang bên tai, lúc này mới kéo Tống Vãn Ca khỏi dòng suy ngẫm hồi lâu.
"Trần nhi, đệ không phải ở chỗ phụ hoàng sao? Sao lại thoắt đến chỗ tỷ rồi?” Tống Vãn Ca vừa nói vừa gắp hai viên thịt và đùi gà quay, là những thứ Nguyệt Vãn Trần đã chỉ vào.
"Chỗ phụ hoàng không vui chút nào, Trần nhi muồn ngồi với tỷ tỷ thôi. “ Nguyệt Vãn Trần ăn một viên thịt, khiến khuôn mặt phúng phính vô cùng đáng yêu, “Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi, ngon lắm đấy. “
"Trần nhi thật ngoan. “ Tống Vãn Ca cười cười xoa đầu nó, sau đó nhấc một góc khăn che mặt lên, mở miệng ăn viên thịt nó đưa đến bên miệng, “Ăn rất ngon, Trần nhi ăn nhiều vào. Để tỷ lấy thêm cho đệ. “
"Tỷ tỷ, có phải tỷ không vui không?” Sau k hi Nguyệt Vãn Trần ăn hết thịt viên và đùi gà, đột nhiên mở to đôi mắt trong suốt, nghiêm túc nhìn Tống Vãn Ca hỏi.
"Vì sao Trần nhi thấy tỷ không vui?” Tống Vãn Ca lấy khăn tay, lau nhẹ vết bẩn trên miệng Nguyệt Vãn Trần, buồn cười hỏi.
"Bởi vì Trần nhi phát hiện gần đây tỷ tỷ thở dài càng ngày càng nhiều, cau mày kể ra cũng rất nhiều mà lại ít cười đi. Trước đây tỷ tỷ cũng rất ít cười nhưng vẫn thường xuyên cười với Trần nhi. Nhưng bây giờ, tỷ tỷ không cười nhiều với Trần nhi nữa. “ Nguyệt Vãn Trần bò lên đùi Tống Vãn Ca ngồi, hai tay ôm cổ nàng, sau đó vùi khuôn mặt mình vào lòng nàng.
"Trần nhi nghĩ nhiều rồi, tỷ tỷ đâu có không vui. Có Trần nhi luôn ở bên cạnh tỷ, tỷ làm sao có thể không vui đây?” Tống Vãn Ca mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc trước sự hiểu chuyện của nó. Nó mới bao nhiêu tuồi mà đã có thể để ý đến tâm tình và vẻ mặt nàng rồi suy đoán như vậy?.
"Trần nhi nếu thích nhìn tỷ tỷ cười, vậy sau này mỗi ngày tỷ tỷ đều cười với đệ, được không?”
"Được, được, Trần nhi muốn tỷ tỷ ngày nào cũng vui vẻ, ngày nào cũng cười với Trần nhi. “ Nguyệt Vãn Trần giơ con búp bê sứ tinh xảo xinh đẹp lên, hưng phấn vỗ tay nói.
"Tỷ tỷ cũng hy vọng Trần nhi ngày qua ngày đều vui vẻ, bình an vui vẻ suốt đời. “ Tống Vãn Ca cười rất thoải mái nhưng lòng lại càng nặng nề.
Trong đại điện xa hoa hào nhoáng, hình trâm ảnh ngọc, ăn uống linh đình, nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo, bề ngoài thái bình bên trong lại không biết cất chứa bao nhiêu mối nguy. Nàng không quan tâm đến sống chết của ai nhưng nàng không thể không lo lắng cho Trần nhi.
"Trần nhi, đệ muốn làm Hoàng thượng Tuyết Lân quốc không?" Tống Vãn Ca đột nhiên thu nét cười, ánh mắt nghiêm túc hỏi.
"Tỷ tỷ, trước kia Trần nhi không muốn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đệ nhất định phải lên làm Hoàng thượng Tuyết Lân quốc. “ Nguyệt Vãn Trần suy nghĩ một lúc, mới chân thành trả lời.
"Tại sao?" Tống Vãn Ca bật thốt hỏi, tâm trạng rất bất an. Tuyết Lân quốc ngày nay đã tích lũy tai họa từ lâu, che đậy điều ác, triều cương hỗn loạn. Đến lúc Trần nhi lên ngôi Hoàng đế chỉ sợ đã sớm thối nát, một cái vỏ rỗng.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn cho tỷ làm Hoàng hậu, cho nên Trần nhi nhất định phải lên làm Hoàng thượng. “ Đôi mắt Nguyệt Vãn Trần lóe sáng, khi nói những lời này khuôn mặt vô cùng phấn khởi, “Hoàng thượng và Hòang hậu luôn ở bên nhau, còn có thể yêu nhau, hôn môi, vì cái này, Trần nhi mặc cho cái gì cũng sẽ làm Hoàng thượng. Tỷ tỷ, tỷ đồng ý không?”.
"Trần nhi, đệ... “ Tống Vãn Ca vừa mởi miệng lại khép lại, có chút cam chịu lại không biết nói gì. Haiz, thằng bé này, sao vẫn cứ nhớ chuyện cho nàng làm Hoàng hậu vậy chứ?.
"Tỷ tỷ, tỷ nói như thế được không?" Nguyệt Vãn Trần cong khóe miệng, ôm cổ Tống Vãn Ca bắt đầu làm nũng.
"Được, Trần nhi nói cái gì cũng được cả. “ Tống Vãn Ca qua lớp khăn che mặt hôn lên trán nó, “Nếu Trần nhi muốn làm Hoàng thượng, vậy để tỷ tỷ giúp đệ, Hoàng thượng tiếp theo của Tuyết Lân quốc nhất định sẽ là Trần nhi. “
Trong ánh mắt Tống Vãn Ca lóe lên tia sáng, giọng nói tuy nhỏ nhưng tràn đầy quyết tâm.
Vì ngôi vị hoàng đế của Trần nhi, và giang sơn xã tắc ngày sau của Trần nhi, nàng cũng nên bắt đầu chuẩn bị một chút rồi.
Mỗi ngày Tống Vãn Ca trừ ra ngoài thỉnh an Hoàng hậu thì cơ bản không hề bước chân ra khỏi cửa. Ngày nào cũng ở trong Khuynh Thành điện của mình, xem ít sách hoặc luyện chữ, hay vẽ tranh, gảy vài khúc đàn. Mặc cho làm gì, Trần nhi đều luôn kề cận nàng, hát hòa theo điệu nhạc của nàng, làm nũng với nàng, thỉnh thoảng lại vui đùa ầm ĩ, ngày qua ngày vẫn tiêu dao tự tại.
Nhưng sự lo lắng sâu trong lòng Tống Vãn Ca càng ngày càng tăng. Nàng biết tất cả các mặt của Tuyết Lân Quốc đang xuống dốc, sức mạnh của đất nước đã không còn mạnh như trước. Khắp nơi đều xảy ra đại nạn, không phải lũ lụt thì là hạn hán, dịch châu chấu, trộm cướp hoành hành, quốc khố thâm hụt nghiêm trọng.
Tống Vãn Ca cũng từng nhân cơ hội Hoàng đế đến thăm nàng, bóng gió khuyên răn cái người mà nàng gọi là Phụ hoàng vài lần, để ông ta chỉnh đốn triều cương, cần chính yêu dân, nghiêm trị tham quan ô lại ức hiếp dân lành. Nhưng Hoàng đế không nghe lại còn tỏ ra giận dữ răn dạy nàng, bảo gì mà nữ tử không được tham gia triều chính, không cần quan tâm, vân vân. Sau đó lại hằng đêm ca hát, cố chấp không nghe ai, vùi mình vào tửu sắc.
Từ đó, Tống Vãn Ca không nói thêm lời nào. Vua một nước sớm không tỉnh ngộ, quốc gia bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Sinh vào thời loạn, chết chính là giải thoát, Tống Vãn Ca thật không ngờ lời tiên đoán của mình lại thành hiện thực sớm như vậy.
◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎
Năm Thánh An thứ năm, hai mươi lăm tháng bảy âm lịch, là thọ thần bốn mươi lăm tuổi của Hoàng đế Tuyết Lân quốc Nguyện Lăng Thiên, trong ngoài hoàng cung đều đón mừng.
Hoàng thượng cho người tổ chức tiệc trong cung, phô trương lãng phí, xa hoa vô độ. Văn võ bá quan dâng lễ vật lớn, tâng bốc nịnh bợ, a dua xu nịnh.
Tiệc rượu mừng thọ kéo dài từ sáng sớm đến tối khuya vẫn chưa dứt. Trong đại điện, ca hát hào hứng, múa may bỡn cợt, hương tửu sắc ngào ngạt, quân thần say bí tỉ, cảnh sắc tươi đẹp.
Tống Vãn Ca ngồi một mình ở một góc bàn yên tĩnh, từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, tựa như một người khách đang vội vàng, bất kì chuyện gì nàng cũng không để mắt hay quan tâm. Nếu không phải phụ hoàng muốn nàng đến, nàng sẽ không tham gia cái yến tiệc vô nghĩa này. Vẻ xấu xí dối trá của bá quan khiến nàng ghê tởm.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn cái kia, cái kia nữa. “ Thanh âm trong vắt non nớt của Nguyệt Vãn Trần bỗng dưng vang bên tai, lúc này mới kéo Tống Vãn Ca khỏi dòng suy ngẫm hồi lâu.
"Trần nhi, đệ không phải ở chỗ phụ hoàng sao? Sao lại thoắt đến chỗ tỷ rồi?” Tống Vãn Ca vừa nói vừa gắp hai viên thịt và đùi gà quay, là những thứ Nguyệt Vãn Trần đã chỉ vào.
"Chỗ phụ hoàng không vui chút nào, Trần nhi muồn ngồi với tỷ tỷ thôi. “ Nguyệt Vãn Trần ăn một viên thịt, khiến khuôn mặt phúng phính vô cùng đáng yêu, “Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi, ngon lắm đấy. “
"Trần nhi thật ngoan. “ Tống Vãn Ca cười cười xoa đầu nó, sau đó nhấc một góc khăn che mặt lên, mở miệng ăn viên thịt nó đưa đến bên miệng, “Ăn rất ngon, Trần nhi ăn nhiều vào. Để tỷ lấy thêm cho đệ. “
"Tỷ tỷ, có phải tỷ không vui không?” Sau k hi Nguyệt Vãn Trần ăn hết thịt viên và đùi gà, đột nhiên mở to đôi mắt trong suốt, nghiêm túc nhìn Tống Vãn Ca hỏi.
"Vì sao Trần nhi thấy tỷ không vui?” Tống Vãn Ca lấy khăn tay, lau nhẹ vết bẩn trên miệng Nguyệt Vãn Trần, buồn cười hỏi.
"Bởi vì Trần nhi phát hiện gần đây tỷ tỷ thở dài càng ngày càng nhiều, cau mày kể ra cũng rất nhiều mà lại ít cười đi. Trước đây tỷ tỷ cũng rất ít cười nhưng vẫn thường xuyên cười với Trần nhi. Nhưng bây giờ, tỷ tỷ không cười nhiều với Trần nhi nữa. “ Nguyệt Vãn Trần bò lên đùi Tống Vãn Ca ngồi, hai tay ôm cổ nàng, sau đó vùi khuôn mặt mình vào lòng nàng.
"Trần nhi nghĩ nhiều rồi, tỷ tỷ đâu có không vui. Có Trần nhi luôn ở bên cạnh tỷ, tỷ làm sao có thể không vui đây?” Tống Vãn Ca mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc trước sự hiểu chuyện của nó. Nó mới bao nhiêu tuồi mà đã có thể để ý đến tâm tình và vẻ mặt nàng rồi suy đoán như vậy?.
"Trần nhi nếu thích nhìn tỷ tỷ cười, vậy sau này mỗi ngày tỷ tỷ đều cười với đệ, được không?”
"Được, được, Trần nhi muốn tỷ tỷ ngày nào cũng vui vẻ, ngày nào cũng cười với Trần nhi. “ Nguyệt Vãn Trần giơ con búp bê sứ tinh xảo xinh đẹp lên, hưng phấn vỗ tay nói.
"Tỷ tỷ cũng hy vọng Trần nhi ngày qua ngày đều vui vẻ, bình an vui vẻ suốt đời. “ Tống Vãn Ca cười rất thoải mái nhưng lòng lại càng nặng nề.
Trong đại điện xa hoa hào nhoáng, hình trâm ảnh ngọc, ăn uống linh đình, nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo, bề ngoài thái bình bên trong lại không biết cất chứa bao nhiêu mối nguy. Nàng không quan tâm đến sống chết của ai nhưng nàng không thể không lo lắng cho Trần nhi.
"Trần nhi, đệ muốn làm Hoàng thượng Tuyết Lân quốc không?" Tống Vãn Ca đột nhiên thu nét cười, ánh mắt nghiêm túc hỏi.
"Tỷ tỷ, trước kia Trần nhi không muốn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đệ nhất định phải lên làm Hoàng thượng Tuyết Lân quốc. “ Nguyệt Vãn Trần suy nghĩ một lúc, mới chân thành trả lời.
"Tại sao?" Tống Vãn Ca bật thốt hỏi, tâm trạng rất bất an. Tuyết Lân quốc ngày nay đã tích lũy tai họa từ lâu, che đậy điều ác, triều cương hỗn loạn. Đến lúc Trần nhi lên ngôi Hoàng đế chỉ sợ đã sớm thối nát, một cái vỏ rỗng.
"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn cho tỷ làm Hoàng hậu, cho nên Trần nhi nhất định phải lên làm Hoàng thượng. “ Đôi mắt Nguyệt Vãn Trần lóe sáng, khi nói những lời này khuôn mặt vô cùng phấn khởi, “Hoàng thượng và Hòang hậu luôn ở bên nhau, còn có thể yêu nhau, hôn môi, vì cái này, Trần nhi mặc cho cái gì cũng sẽ làm Hoàng thượng. Tỷ tỷ, tỷ đồng ý không?”.
"Trần nhi, đệ... “ Tống Vãn Ca vừa mởi miệng lại khép lại, có chút cam chịu lại không biết nói gì. Haiz, thằng bé này, sao vẫn cứ nhớ chuyện cho nàng làm Hoàng hậu vậy chứ?.
"Tỷ tỷ, tỷ nói như thế được không?" Nguyệt Vãn Trần cong khóe miệng, ôm cổ Tống Vãn Ca bắt đầu làm nũng.
"Được, Trần nhi nói cái gì cũng được cả. “ Tống Vãn Ca qua lớp khăn che mặt hôn lên trán nó, “Nếu Trần nhi muốn làm Hoàng thượng, vậy để tỷ tỷ giúp đệ, Hoàng thượng tiếp theo của Tuyết Lân quốc nhất định sẽ là Trần nhi. “
Trong ánh mắt Tống Vãn Ca lóe lên tia sáng, giọng nói tuy nhỏ nhưng tràn đầy quyết tâm.
Vì ngôi vị hoàng đế của Trần nhi, và giang sơn xã tắc ngày sau của Trần nhi, nàng cũng nên bắt đầu chuẩn bị một chút rồi.
Tác giả :
U Nguyệt Như Yên