Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
Quyển 1 - Chương 33: Tạp Môn
"Thế nào, Luyến phi của Trẫm bây giờ đã hiểu rõ chưa, nàng rốt cuộc sẽ hát hay không hát?" Long Ngự Tà hí mắt nghênh đón đôi tròng mắt lạnh như băng chứa đầy chán ghét cùng phẫn hận của Tống Vãn Ca, khóe miệng lộ ra một mặt cười tà thâm sâu khó lường, một bàn tay to nhàn nhã chơi đùa với mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực của Phong Linh Tuyết, thỉnh thoảng đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Tống Vãn Ca âm thầm hít sâu vài hơi, hai đấm nắm chặt lại, mới miễn cưỡng đè nén xuống tức giận đầy ngập. Con ngươi trong trẻo long lanh lóe lóe, bỗng dưng khóe miệng nở ra một nụ cười tươi không có ý tốt.
"Hoàng thượng, nếu các vị tỷ tỷ nâng đỡ như thế, vậy thần thiếp cũng bêu xấu hát một khúc.”
Dứt lời, Tống Vãn Ca như nữ hoàng cao ngạo dời bước tới giữa điện, mắt lạnh liếc mắt mọi người trong điện một cái, khóe môi hiện lên một nụ cười tà mị lạnh như băng. Trong điện tất cả đàn ông gần như đều bị nụ cười xinh đẹp lạnh lùng của nàng câu đi hồn phách. Mà chúng tần phi còn lại đều mang vẻ mặt khinh thường hoặc là vui sướng xem diễn trò.
Không có âm nhạc, cũng không có nhạc đệm, Tống Vãn Ca không để ý cười cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mị hoặc lần nữa đảo qua toàn trường, tiếng ca gợi cảm mị hoặc cũng vang lên theo.
“Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.
Tống Vãn Ca vừa hát vừa linh hoạt vặn vẹo vòng eo, cái mông và hông cũng dao động theo, giơ tay nhấc chân đều toát ra bướng bỉnh bất tuân không bị cản trở.
Mới hát hết bốn câu, văn võ đại thần nghe rõ ca từ đã khiếp sợ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đau đâu cũng thấy không thể tin, làm như sợ chính mình nghe lầm rồi.
“Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.
Tống Vãn Ca lại hát lên bốn câu này rõ ràng một lần nữa, ánh mắt nhân tiện đảo quanh toàn trường, điệu múa cũng toát ra có chừng mực, thướt tha nhiều vẻ trong ánh đèn cung định chiếu rọi toát ra sự xinh đẹp và hấp dẫn.
Lúc này đây, mọi người toàn trường nghe rõ ràng ca từ kinh hãi thế tục, đại nghịch bất đạo của Tống Vãn Ca rồi, không ít quan viên thiếu định lực phun cả thức ăn và nước trà trong miệng ra, phun lại phun, tiếng động hút khí kinh hãi giật mình, liên miên không dứt.
“Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn không phải mọi người tự mình lừa gạt mình
Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ đang diễn trò
Là đàn ông ta đều thích mặc kệ giàu có hay nghèo hèn
Là đàn ông ta cũng vứt bỏ không sợ ngươi có ma lực”.
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt ngu ngốc kinh hãi của mọi người, Tống Vãn Ca tiếp tục hát. Điệu vũ bay nhanh, làn gió thơm tàn phá bừa bãi, eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca dao động, bày ra muôn vàn tư thái, chân ngọc nhẹ chuyển, toát ra phong tình vạn chủng. Con ngươi long lanh của nàng nhẹ chớp, nhìn quanh lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở như hương hoa lan.
“Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.
LANOURLAMOURLAMOURLAMOUR
Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn không phải mọi người tự mình lừa gạt mình
Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ đang diễn trò
Là đàn ông ta đều thích mặc kệ giàu có hay nghèo hèn
Là đàn ông ta cũng vứt bỏ không sợ ngươi có ma lực
Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn không phải mọi người tự mình lừa gạt mình
Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ đang diễn trò.”
Mọi người trong điện đã hoàn toàn bị chấn ngây người, ngay cả đám tần phi chú trọng nhất biểu tình cũng mở to mắt, há to miệng, dáng vẻ bảo trì ưu nhã ngày thường đều mất hết. Đích xác, đại nghịch bất đạo như vậy, kinh thế hãi tục như vậy, chỉ có thể dùng điên cuồng vượt mức quy định đến hình dung ca khúc này, đối với lão đồ cổ mấy ngàn năm trước như bọn họ mà nói, ca khúc này đánh sâu và mang đến sự rung động trước nay chưa từng có, cũng là bọn họ căn bản không cách nào tưởng tượng được.
Đáy lòng Tống Vãn Ca âm thầm cười lạnh, vẫn như cũ ko để ý, cứ hát cứ nhảy. Nàng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của bạo quân ác ma trên ghế chủ, khi thì sắc bén, khi thì lạnh như băng, khi thì điên cuồng, khi thì tà mị, như mũi nhọn trên lưng nàng. Nhưng nàng chính là cố ý không để ý tới hắn, ngược lại nhảy càng nhiệt tình hơn, hát càng lớn mật hơn, nàng chính là muốn hung hăng kích thích hắn.
Ai kêu hắn áp bách mình hát? Ngay lúc này tổn hại tôn nghiêm của hắn trước mặt văn võ bá quan, cũng trách không được ai!
Tống Vãn Ca đắc ý nghĩ tới, chợt cảm thấy trong đám văn võ đại thần kia có một đạo ánh mắt rừng rực vô cùng, vừa đánh giá kỹ vừa nghiên cứu tìm tòi thẳng tắp bắn lại chỗ mình. Giương mắt nhìn lên, thì ra là người đàn ông mặc cẩm bào màu xanh thẫm ngồi ở vị trí thứ hai bên trái.
Thấy Tống Vãn Ca nhìn về phía hắn, người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt nóng cháy tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn chưa dời ánh mắt vô cùng nóng ruột khỏi người Tống Vãn Ca. Đôi mắt hoa đào của hắn mị rồi lại mị, khóe miệng lộ ra một chút tà mị mập mờ yếu ớt cười, ly rượu trong tay không dấu vết hướng Tống Vãn Ca giơ giơ lên.
Một kẻ ăn chơi trác táng!
Tống Vãn Ca âm thầm cười lạnh giễu cợt một tiếng, mặt mang bực mình nhíu nhíu mày. Người đàn ông kia là ai nàng không biết, cũng không có hứng thú biết. Bất quá, có thể ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, quan vị của hắn khẳng định không thấp. Chỉ là, cái loại ánh mắt và hành động ngả ngớn của hắn làm cho nàng hết sức chán ghét.
Đàn ông không một ai tốt cả!
Tống Vãn Ca mặt lạnh hừ rồi hừ, ngẩng đầu nhìn phía Long Ngự Tà trên ghế chủ, hắn cũng đang đưa mắt lại đây. Hai người cứ như vậy thẳng tắp đối mặt, hắn mặc dù trên mặt mang cười, khóe miệng mang cười, thậm chí trên trán cũng mang theo cười, nhưng Tống Vãn Ca lại có thể cảm giác rõ tươi cười của hắn che dấu không được tức giận ngập trời, tươi cười của hắn rõ ràng không có đạt tới đáy mắt.
Mạnh mẽ giả vờ tươi cười như vậy, tròng mắt thâm sâu khó lường như vậy, ánh mắt ẩn nhẫn chưa phát như vậy, khiến cho từ đáy lòng Tống Vãn Ca sinh ra lạnh lẽo cả người và sợ hãi. Nhưng sắc mặt nàng bình thường như trước, không cho mình hiển lộ ra mảy may vẻ khiếp sợ lùi bước nào.
Lạnh lùng cười, eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca lắc lắc, bày ra tư thái gợi cảm mê người, môi đỏ mọng trơn bóng khẽ mở, hát lên hai câu trong ca khúc nàng thích nhất ở hiện đại 《Tạp Môn 》.
“Chàng nếu yêu ta chàng sẽ tự mình tìm không may
Ta nếu yêu chàng chàng sẽ chết ở trong tay ta.”
Một khúc hát xong, Tống Vãn Ca hướng Long Ngự Tà có chút ngây người tung một cái mị nhãn, sóng mắt giống như nước mùa thu chảy, một loại phong nhã xinh đẹp mị hoặc cứ như vậy ở trong mắt nàng lưu chuyển, phong tình vạn chủng, tuyệt đại phương hoa, làm cho Long Ngự Tà vừa mới phục hồi tinh thần lại sửng sốt.
Tròng mắt quay về lại đối với mọi người thản nhiên cười, ánh mắt mênh mông như nước, ánh sáng chói chang lưu chuyển, trăm thứ xinh đẹp cùng sinh ra, trong phút chốc giống như xuân về trên đất nước, ngàn hoa vạn hoa nhất tề nở rộ. Trong cả đại điện vắng lặng, tại giọng cười yếu ớt của nàng, mọi người đã khuynh đảo mảng lớn, cũng si choáng váng mảng lớn.
Vừa liếc mắt chống lại ánh mắt hứng thú mười phần mà mập mờ nóng rực khó hiểu của người đàn ông ở vị trí thứ hai bên trái, ánh mắt Tống Vãn Ca trong nháy mắt lạnh như băng, thở hổn hển tàn nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức đi về trên ghế chủ.
"Cô gái nhỏ thú vị!" Hàn Kỳ Hiên, cũng chính là người đàn ông mặc cẩm bào ở vị trí thứ hai bên trái, nhìn bóng lưng tinh tế lả lướt của Tống Vãn Ca, thấp giọng nỉ non một câu, trong đôi mắt hoa đào đẹp có một thứ ánh sáng không biết tên, tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú trên trán càng dày đặc hơn.
Tống Vãn Ca âm thầm hít sâu vài hơi, hai đấm nắm chặt lại, mới miễn cưỡng đè nén xuống tức giận đầy ngập. Con ngươi trong trẻo long lanh lóe lóe, bỗng dưng khóe miệng nở ra một nụ cười tươi không có ý tốt.
"Hoàng thượng, nếu các vị tỷ tỷ nâng đỡ như thế, vậy thần thiếp cũng bêu xấu hát một khúc.”
Dứt lời, Tống Vãn Ca như nữ hoàng cao ngạo dời bước tới giữa điện, mắt lạnh liếc mắt mọi người trong điện một cái, khóe môi hiện lên một nụ cười tà mị lạnh như băng. Trong điện tất cả đàn ông gần như đều bị nụ cười xinh đẹp lạnh lùng của nàng câu đi hồn phách. Mà chúng tần phi còn lại đều mang vẻ mặt khinh thường hoặc là vui sướng xem diễn trò.
Không có âm nhạc, cũng không có nhạc đệm, Tống Vãn Ca không để ý cười cười, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mị hoặc lần nữa đảo qua toàn trường, tiếng ca gợi cảm mị hoặc cũng vang lên theo.
“Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.
Tống Vãn Ca vừa hát vừa linh hoạt vặn vẹo vòng eo, cái mông và hông cũng dao động theo, giơ tay nhấc chân đều toát ra bướng bỉnh bất tuân không bị cản trở.
Mới hát hết bốn câu, văn võ đại thần nghe rõ ca từ đã khiếp sợ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đau đâu cũng thấy không thể tin, làm như sợ chính mình nghe lầm rồi.
“Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.
Tống Vãn Ca lại hát lên bốn câu này rõ ràng một lần nữa, ánh mắt nhân tiện đảo quanh toàn trường, điệu múa cũng toát ra có chừng mực, thướt tha nhiều vẻ trong ánh đèn cung định chiếu rọi toát ra sự xinh đẹp và hấp dẫn.
Lúc này đây, mọi người toàn trường nghe rõ ràng ca từ kinh hãi thế tục, đại nghịch bất đạo của Tống Vãn Ca rồi, không ít quan viên thiếu định lực phun cả thức ăn và nước trà trong miệng ra, phun lại phun, tiếng động hút khí kinh hãi giật mình, liên miên không dứt.
“Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn không phải mọi người tự mình lừa gạt mình
Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ đang diễn trò
Là đàn ông ta đều thích mặc kệ giàu có hay nghèo hèn
Là đàn ông ta cũng vứt bỏ không sợ ngươi có ma lực”.
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt ngu ngốc kinh hãi của mọi người, Tống Vãn Ca tiếp tục hát. Điệu vũ bay nhanh, làn gió thơm tàn phá bừa bãi, eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca dao động, bày ra muôn vàn tư thái, chân ngọc nhẹ chuyển, toát ra phong tình vạn chủng. Con ngươi long lanh của nàng nhẹ chớp, nhìn quanh lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở như hương hoa lan.
“Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người”.
LANOURLAMOURLAMOURLAMOUR
Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn không phải mọi người tự mình lừa gạt mình
Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ đang diễn trò
Là đàn ông ta đều thích mặc kệ giàu có hay nghèo hèn
Là đàn ông ta cũng vứt bỏ không sợ ngươi có ma lực
Cái gì gọi là tình cái gì gọi là ý còn không phải mọi người tự mình lừa gạt mình
Cái gì gọi là si cái gì gọi là mê quả thực vốn là nam nữ đang diễn trò.”
Mọi người trong điện đã hoàn toàn bị chấn ngây người, ngay cả đám tần phi chú trọng nhất biểu tình cũng mở to mắt, há to miệng, dáng vẻ bảo trì ưu nhã ngày thường đều mất hết. Đích xác, đại nghịch bất đạo như vậy, kinh thế hãi tục như vậy, chỉ có thể dùng điên cuồng vượt mức quy định đến hình dung ca khúc này, đối với lão đồ cổ mấy ngàn năm trước như bọn họ mà nói, ca khúc này đánh sâu và mang đến sự rung động trước nay chưa từng có, cũng là bọn họ căn bản không cách nào tưởng tượng được.
Đáy lòng Tống Vãn Ca âm thầm cười lạnh, vẫn như cũ ko để ý, cứ hát cứ nhảy. Nàng có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của bạo quân ác ma trên ghế chủ, khi thì sắc bén, khi thì lạnh như băng, khi thì điên cuồng, khi thì tà mị, như mũi nhọn trên lưng nàng. Nhưng nàng chính là cố ý không để ý tới hắn, ngược lại nhảy càng nhiệt tình hơn, hát càng lớn mật hơn, nàng chính là muốn hung hăng kích thích hắn.
Ai kêu hắn áp bách mình hát? Ngay lúc này tổn hại tôn nghiêm của hắn trước mặt văn võ bá quan, cũng trách không được ai!
Tống Vãn Ca đắc ý nghĩ tới, chợt cảm thấy trong đám văn võ đại thần kia có một đạo ánh mắt rừng rực vô cùng, vừa đánh giá kỹ vừa nghiên cứu tìm tòi thẳng tắp bắn lại chỗ mình. Giương mắt nhìn lên, thì ra là người đàn ông mặc cẩm bào màu xanh thẫm ngồi ở vị trí thứ hai bên trái.
Thấy Tống Vãn Ca nhìn về phía hắn, người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt nóng cháy tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn chưa dời ánh mắt vô cùng nóng ruột khỏi người Tống Vãn Ca. Đôi mắt hoa đào của hắn mị rồi lại mị, khóe miệng lộ ra một chút tà mị mập mờ yếu ớt cười, ly rượu trong tay không dấu vết hướng Tống Vãn Ca giơ giơ lên.
Một kẻ ăn chơi trác táng!
Tống Vãn Ca âm thầm cười lạnh giễu cợt một tiếng, mặt mang bực mình nhíu nhíu mày. Người đàn ông kia là ai nàng không biết, cũng không có hứng thú biết. Bất quá, có thể ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, quan vị của hắn khẳng định không thấp. Chỉ là, cái loại ánh mắt và hành động ngả ngớn của hắn làm cho nàng hết sức chán ghét.
Đàn ông không một ai tốt cả!
Tống Vãn Ca mặt lạnh hừ rồi hừ, ngẩng đầu nhìn phía Long Ngự Tà trên ghế chủ, hắn cũng đang đưa mắt lại đây. Hai người cứ như vậy thẳng tắp đối mặt, hắn mặc dù trên mặt mang cười, khóe miệng mang cười, thậm chí trên trán cũng mang theo cười, nhưng Tống Vãn Ca lại có thể cảm giác rõ tươi cười của hắn che dấu không được tức giận ngập trời, tươi cười của hắn rõ ràng không có đạt tới đáy mắt.
Mạnh mẽ giả vờ tươi cười như vậy, tròng mắt thâm sâu khó lường như vậy, ánh mắt ẩn nhẫn chưa phát như vậy, khiến cho từ đáy lòng Tống Vãn Ca sinh ra lạnh lẽo cả người và sợ hãi. Nhưng sắc mặt nàng bình thường như trước, không cho mình hiển lộ ra mảy may vẻ khiếp sợ lùi bước nào.
Lạnh lùng cười, eo nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca lắc lắc, bày ra tư thái gợi cảm mê người, môi đỏ mọng trơn bóng khẽ mở, hát lên hai câu trong ca khúc nàng thích nhất ở hiện đại 《Tạp Môn 》.
“Chàng nếu yêu ta chàng sẽ tự mình tìm không may
Ta nếu yêu chàng chàng sẽ chết ở trong tay ta.”
Một khúc hát xong, Tống Vãn Ca hướng Long Ngự Tà có chút ngây người tung một cái mị nhãn, sóng mắt giống như nước mùa thu chảy, một loại phong nhã xinh đẹp mị hoặc cứ như vậy ở trong mắt nàng lưu chuyển, phong tình vạn chủng, tuyệt đại phương hoa, làm cho Long Ngự Tà vừa mới phục hồi tinh thần lại sửng sốt.
Tròng mắt quay về lại đối với mọi người thản nhiên cười, ánh mắt mênh mông như nước, ánh sáng chói chang lưu chuyển, trăm thứ xinh đẹp cùng sinh ra, trong phút chốc giống như xuân về trên đất nước, ngàn hoa vạn hoa nhất tề nở rộ. Trong cả đại điện vắng lặng, tại giọng cười yếu ớt của nàng, mọi người đã khuynh đảo mảng lớn, cũng si choáng váng mảng lớn.
Vừa liếc mắt chống lại ánh mắt hứng thú mười phần mà mập mờ nóng rực khó hiểu của người đàn ông ở vị trí thứ hai bên trái, ánh mắt Tống Vãn Ca trong nháy mắt lạnh như băng, thở hổn hển tàn nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức đi về trên ghế chủ.
"Cô gái nhỏ thú vị!" Hàn Kỳ Hiên, cũng chính là người đàn ông mặc cẩm bào ở vị trí thứ hai bên trái, nhìn bóng lưng tinh tế lả lướt của Tống Vãn Ca, thấp giọng nỉ non một câu, trong đôi mắt hoa đào đẹp có một thứ ánh sáng không biết tên, tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú trên trán càng dày đặc hơn.
Tác giả :
U Nguyệt Như Yên