Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!
Chương 4: Gặp phi công
-Tăng tốc độ, lấy thêm nước vào đây nhanh...
Tiếng quát tháo của lão đạo diễn, ông trưởng phòng vang vọng khiến cho cô giật mình. Mở mắt ra cô nhìn mọi người chằm chằm một lượt rồi nhìn lại mọi thứ xung quanh.
3 cái quạt cây chĩa vào cô dù trong phòng vẫn có điều hòa. Thêm cả hai bình nước khoáng mỗi bình 15l. Chưa kể hai chậu nước đá cạnh người cô. Có cần làm qúa lên như vậy không? Định bắt cô trả hết chỗ này sao, hay bây giờ cô giả bộ xỉu tiếp.
-Này, có ai biết chuyện gì xảy ra với Quỳnh Thư không hả? Ông trưởng phòng quát lên.
-Dạ cô ấy bị đám fan của Quốc ngoài kia gây lộn. Chưa hết, lúc vội chạy cô ấy đâm đầu vào cửa kính, vẫn chưa hết trước đó cô ấy đâm vào ghế quay phim ạ... -Chắc cô ấy muốn cho cái đầu của mình nó được cân bằng....bởi hai cục u....đó mà...
Anh trợ lí cô lao công tranh nhau kể diễn biến sự tình của mọi việc xảy ra nhanh dần đều.
-Thôi khỏi, em không có sao? Vào việc chính luôn đi, xếp kiếm em có việc gì?
-Này Quỳnh Thư....
Chưa để hai người nói tiếp Cô hùng hổ đứng dậy dõng dạc tuyên bố
.- Sếp ơi.......sếp- Đôi mắt cô cụp xuống vẻ hối lỗi.-Đạo diễn.......Em xin lỗi đạo diễn, em không có trốn tội đâu, có gì thiệt hại em hứa ,em đảm bảo là em sẽ đền bù mà đừng có bắt em nghỉ việc chứ xếp.Tội nghiệp em.huhu. Chả hiểu nước mắt cá sâu của cô ở đâu tuôn ra, tay chắp trước vẻ cầu khẩn tha mạng vẻ tội nghiệp.
-Hahahaha...... nghe xong câu nói cả đoàn người cười như chưa bao giờ được cười. Ngay cả Quốc anh đứng đằng sau mọi người cũng phải bịt mồm mà cười.
Còn Thư-cô đơ người ra chả hiểu cái gì cả. Trong tâm trí cô nghĩ :chắc hội này muốn cho cô nghe tiếng cười mãn nguyện cuối cùng trước khi cho cô trở về cõi âm địa phủ đây mà.
Lão đạo diễn vui vẻ lau nước nước rồi ôm vai bá cổ tay trưởng phòng. Ôi mịa ơi đừng cảm động quá thế chứ!
-Đúng là nhân tài kiệt xuất! Xin chúc mừng tòa soạn có một nhân viên ưu tú...
-Vâng cảm ơn...
Hai ông vẫn đang trong trạng thái ôm hôn thắm thiết chúc mừng nhau.
-Thư làm tốt lắm.-Ông trưởng phòng quay sang nắm lấy tay nóp thật chặt khiến nó nó rùng mình.
-Dạ!rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra vậy ạ.... cô ngây ngô hỏi.
-Không sao? Để tôi giải thích. Quốc lên tiếng sau một hồi im lặng làm khán giả của chương trình hài xuyên quốc gia tại văn phòng chém gió thành bão.
-Đây từ đầu...blobluabc....xxxzzzzyyy....hiểu chưa. Vừa nói anh vừa lau mồ hôi trên trán (dù cho có ba cái quạt và một cái điều hòa bên mình).
-Hiểu à mà chưa.Từ cái chuyện tôi đâm đầu vào ghế rồi đến cái chuyện anh phải tìm gặp tôi thì nó có liên quan gì tới nhau không?
-Uỵch..... Quốc té ngửa, hơn một tiếng đồng hồ anh giải thích cho cô mà cô không hiểu chút nào sao?
-Ý tôi muốn nói là muốn Thư làm diễn viên cùng tôi trong bộ phim mới đó.
-A ha, cảm ơn ý tốt nhưng tôi không thể nhận được.
-Sao?
-Không là không hỏi nhiều, à mà cậu kia, cậu là Thiên Quốc đúng không?
Nghe câu hỏi anh vuốt tóc ngẩng mặt cao, đôi tay thoăn thoát chỉnh lại vạt áo:
-Xin giới thiệu tôi là Trần Thiên Quốc,xxx.....
-Stop. Là một nhà báo tôi biết.Nhưng chú em à, thay đổi cách gọi đi. Chị hơn chú bốn tuổi. Vừa nói cô vừa xòe ngón tay của mình trước mặt anh. Nhanh như cắt anh nắm lấy đôi bàn tay đó và nói.
-Nhóc lừa ai, mặt thì non choẹt, người cao ba mét bẻ đôi. Anh vừa nói vừa so cái chiều cao khiêm tốn ấy với cơ thể "sào chọc" của mình.
-Này chú em, chị thấp nhưng có người vẫn phải ngước nhìn chị đấy còn hơn ai cao chỉ như cái sào chọc *shit*, mà chị nói luôn nha, chị cao mét 58 hẩn hoi đấy , tính đến thời điểm hiện tại là chị hai mươi ba tuổi còn tính theo tuổi các cụ là 24. Chú em mới có 18 dẹp ngay cái kiểu ăn nói hỗn xược đi. Mà này đi đâu thì ẩn dật thôi kẻo lại có mấy con chó đi theo cắn bừa.
-Có gì chứng minh không nhóc con? Quốc ngồi khiêu khích cô. Nguyền rủa tên ranh con láo toét cô đưa cho hắn chứng minh thư của mình.
-Mở to mắt ra mà coi cho nó kĩ, kẻo lại bảo người lớn nói dối trẻ con. Cô dương dương tự đắc nhìn anh. Bà chị chính hiệu đó.
Nhìn vào chứng minh thư của cô, anh không chút do dự kiểu như hối lỗi hổ thẹn. Thay vào đó, anh cầm lấy đút luôn vào túi quần mình.
-Chào nhóc nhé! mai gặp lại. Vẫy tay cô anh đi thẳng.
Nhìn anh đi cô lấy làm tức giận, cái tên khùng điên trên cao nguyên này, điên hả trời. Còn chứng minh thư của cô -anh đang cầm. Làm sao đây....Vội vàng đuổi theo...thì hắn đã lỉnh mất tiêu rồi. Chết thật.
Tiếng quát tháo của lão đạo diễn, ông trưởng phòng vang vọng khiến cho cô giật mình. Mở mắt ra cô nhìn mọi người chằm chằm một lượt rồi nhìn lại mọi thứ xung quanh.
3 cái quạt cây chĩa vào cô dù trong phòng vẫn có điều hòa. Thêm cả hai bình nước khoáng mỗi bình 15l. Chưa kể hai chậu nước đá cạnh người cô. Có cần làm qúa lên như vậy không? Định bắt cô trả hết chỗ này sao, hay bây giờ cô giả bộ xỉu tiếp.
-Này, có ai biết chuyện gì xảy ra với Quỳnh Thư không hả? Ông trưởng phòng quát lên.
-Dạ cô ấy bị đám fan của Quốc ngoài kia gây lộn. Chưa hết, lúc vội chạy cô ấy đâm đầu vào cửa kính, vẫn chưa hết trước đó cô ấy đâm vào ghế quay phim ạ... -Chắc cô ấy muốn cho cái đầu của mình nó được cân bằng....bởi hai cục u....đó mà...
Anh trợ lí cô lao công tranh nhau kể diễn biến sự tình của mọi việc xảy ra nhanh dần đều.
-Thôi khỏi, em không có sao? Vào việc chính luôn đi, xếp kiếm em có việc gì?
-Này Quỳnh Thư....
Chưa để hai người nói tiếp Cô hùng hổ đứng dậy dõng dạc tuyên bố
.- Sếp ơi.......sếp- Đôi mắt cô cụp xuống vẻ hối lỗi.-Đạo diễn.......Em xin lỗi đạo diễn, em không có trốn tội đâu, có gì thiệt hại em hứa ,em đảm bảo là em sẽ đền bù mà đừng có bắt em nghỉ việc chứ xếp.Tội nghiệp em.huhu. Chả hiểu nước mắt cá sâu của cô ở đâu tuôn ra, tay chắp trước vẻ cầu khẩn tha mạng vẻ tội nghiệp.
-Hahahaha...... nghe xong câu nói cả đoàn người cười như chưa bao giờ được cười. Ngay cả Quốc anh đứng đằng sau mọi người cũng phải bịt mồm mà cười.
Còn Thư-cô đơ người ra chả hiểu cái gì cả. Trong tâm trí cô nghĩ :chắc hội này muốn cho cô nghe tiếng cười mãn nguyện cuối cùng trước khi cho cô trở về cõi âm địa phủ đây mà.
Lão đạo diễn vui vẻ lau nước nước rồi ôm vai bá cổ tay trưởng phòng. Ôi mịa ơi đừng cảm động quá thế chứ!
-Đúng là nhân tài kiệt xuất! Xin chúc mừng tòa soạn có một nhân viên ưu tú...
-Vâng cảm ơn...
Hai ông vẫn đang trong trạng thái ôm hôn thắm thiết chúc mừng nhau.
-Thư làm tốt lắm.-Ông trưởng phòng quay sang nắm lấy tay nóp thật chặt khiến nó nó rùng mình.
-Dạ!rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra vậy ạ.... cô ngây ngô hỏi.
-Không sao? Để tôi giải thích. Quốc lên tiếng sau một hồi im lặng làm khán giả của chương trình hài xuyên quốc gia tại văn phòng chém gió thành bão.
-Đây từ đầu...blobluabc....xxxzzzzyyy....hiểu chưa. Vừa nói anh vừa lau mồ hôi trên trán (dù cho có ba cái quạt và một cái điều hòa bên mình).
-Hiểu à mà chưa.Từ cái chuyện tôi đâm đầu vào ghế rồi đến cái chuyện anh phải tìm gặp tôi thì nó có liên quan gì tới nhau không?
-Uỵch..... Quốc té ngửa, hơn một tiếng đồng hồ anh giải thích cho cô mà cô không hiểu chút nào sao?
-Ý tôi muốn nói là muốn Thư làm diễn viên cùng tôi trong bộ phim mới đó.
-A ha, cảm ơn ý tốt nhưng tôi không thể nhận được.
-Sao?
-Không là không hỏi nhiều, à mà cậu kia, cậu là Thiên Quốc đúng không?
Nghe câu hỏi anh vuốt tóc ngẩng mặt cao, đôi tay thoăn thoát chỉnh lại vạt áo:
-Xin giới thiệu tôi là Trần Thiên Quốc,xxx.....
-Stop. Là một nhà báo tôi biết.Nhưng chú em à, thay đổi cách gọi đi. Chị hơn chú bốn tuổi. Vừa nói cô vừa xòe ngón tay của mình trước mặt anh. Nhanh như cắt anh nắm lấy đôi bàn tay đó và nói.
-Nhóc lừa ai, mặt thì non choẹt, người cao ba mét bẻ đôi. Anh vừa nói vừa so cái chiều cao khiêm tốn ấy với cơ thể "sào chọc" của mình.
-Này chú em, chị thấp nhưng có người vẫn phải ngước nhìn chị đấy còn hơn ai cao chỉ như cái sào chọc *shit*, mà chị nói luôn nha, chị cao mét 58 hẩn hoi đấy , tính đến thời điểm hiện tại là chị hai mươi ba tuổi còn tính theo tuổi các cụ là 24. Chú em mới có 18 dẹp ngay cái kiểu ăn nói hỗn xược đi. Mà này đi đâu thì ẩn dật thôi kẻo lại có mấy con chó đi theo cắn bừa.
-Có gì chứng minh không nhóc con? Quốc ngồi khiêu khích cô. Nguyền rủa tên ranh con láo toét cô đưa cho hắn chứng minh thư của mình.
-Mở to mắt ra mà coi cho nó kĩ, kẻo lại bảo người lớn nói dối trẻ con. Cô dương dương tự đắc nhìn anh. Bà chị chính hiệu đó.
Nhìn vào chứng minh thư của cô, anh không chút do dự kiểu như hối lỗi hổ thẹn. Thay vào đó, anh cầm lấy đút luôn vào túi quần mình.
-Chào nhóc nhé! mai gặp lại. Vẫy tay cô anh đi thẳng.
Nhìn anh đi cô lấy làm tức giận, cái tên khùng điên trên cao nguyên này, điên hả trời. Còn chứng minh thư của cô -anh đang cầm. Làm sao đây....Vội vàng đuổi theo...thì hắn đã lỉnh mất tiêu rồi. Chết thật.
Tác giả :
Hazu