Ba Đường Luân Hồi
Quyển 2 Chương 7
Trong bóng tối ngập tràn tiếng động cơ vang dội và mùi của món tôm cá mà cả đời này hắn không thể ăn được nữa, Tông Hàng cảm thấy đâu đó trên bầu trời như có pháo hoa nở rộ rực rỡ.
Hắn vậy mà lại thấy được Dịch Táp.
Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, hắn cho rằng cô chỉ là hạng râu ria “quê mùa” của nhà họ Dịch ở Campuchia, hắn còn vụng trộm nghĩ sau này nếu mình có con gái hoặc cháu gái, hắn sẽ đặt tên cho nó là “Ức Táp (*)” để tưởng nhớ vị ân nhân này, hắn sẽ không ngại người khác cảm thấy phiền phức mà kể cho chúng nghe về những gì đã trải qua này ở Campuchia, khi kể, Dịch Táp chắc chắn sẽ mang một màu sắc truyền kỳ không thể phai mờ, mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp, lương thiện và mang trong mình một thân tuyệt kĩ như vậy.
(*) Ức (忆) và Dịch (易) trong tiếng Trung đồng âm [yì], ngoài ra chữ “ức” còn có nghĩa là hồi tưởng, nhớ lại (trong “ký ức” đó).
Ban nãy chính là cô gọi “anh Tiểu Khương” sao? Nghe mới êm tai làm sao, gã đàn ông này cũng tốt số thật.
Tỉnh Tụ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: “Đi thôi chứ, Tông Hàng, nhìn gì thế?”
À đúng, vẫn còn đang đứng chắn đường người ta trên boong thuyền kìa.
Tông Hàng lấy lại tinh thần, rảo bước bắt kịp Tỉnh Tụ, không nhịn được quay đầu nhìn lên, cửa lên thuyền vừa mới lại có thếm một đám người nữa, giữa những bóng người đan vào nhau lố nhố lắc lư đã không còn dáng hình của cô.
***
Tầng trên cùng của thuyền khách là phòng tiêu chuẩn thương gia.
Lúc Dịch Táp lên tới nơi, Khương Tuấn đã mở cửa sẵn: “Cô phách lối thật nhỉ, rề rà nhất đấy, bố anh hôm nay còn bảo là cô cố ý đến cuối để lên đài cho hoành tráng nữa kìa.”
Dịch Táp cười hì hì: “Thế anh thấy em có hoành tráng không? Còn chẳng có ai khua chiêng gõ trống đón tiếp em nữa là.”
Vừa nói vừa quan sát Khương Tuấn một lượt.
Khương Tuấn cũng phải…bốn mươi mấy tuổi rồi ấy nhỉ, nhưng căn cơ của y tốt, tướng mạo vẫn giữ được vẻ anh tuấn xen lẫn tao nhã cẩn trọng. Thêm nữa, đàn ông vốn lâu già, vóc dáng chịu giữ gìn, áo quần chọn hợp thân, chỉ thế thôi là đủ để khiến ngoại hình thoạt nhìn chỉ mới chừng ba mươi, vẫn có thể làm một hàng dài các cô gái thần hồn điên đảo như xưa.
Dịch Táp thất thần trong khoảnh khắc.
Sau này lớn hơn rồi, cô cũng hiểu ra năm đó Khương Tuấn và chị cô Dịch Tiêu đang yêu nhau – người có thể khiến người chị diễm lệ ngợp trời, tâm cao khí ngạo của cô trở nên dịu dàng như nước nếu không phải một người đàn ông xuất sắc thì cũng thật thiếu thuyết phục.
Thực ra Dịch Táp cũng không thân với Khương Tuấn lắm, bao năm thế rồi mới gặp được y có một lần, nhưng có mối quan hệ của đời trước, chỉ thiếu có chút nữa thôi là gọi y “anh rể” rồi, hơn nữa mình cố ý ngọt miệng hơn một tí, lấy lòng người ta nhiều hơn một tí, muốn kéo gần mối giao tình ngoài mặt này hơn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô ngó vào phòng: “Chú Khương đâu ạ, không ở chung phòng với anh à?”
Khương Tuấn bảo cô vào: “Bị Đinh Trường Thịnh mời đi ăn cơm rồi, chê quán vỉa hè quá sơ sài nên chắc là đi nhà hàng.”
Dịch Táp lập tức xụ mặt: “Lão già này! Em không hiểu nổi, lão Đinh Trường Thịnh này một không phải là quỷ nước, hai không phải bố của quỷ nước, đến cả con trai nhặt về cũng là tuyệt hậu, vậy mà sao từ trên xuống dưới cả ba họ đều coi trọng lão ta…Lão ta dựa vào đâu chứ?”
Khương Tuấn cười: “Người ta là nòng cốt của hội chưởng quản mà, chuyện này giống như đóng thuyền ấy, có người thiết kế, có người chế tạo, có người biết lái, quỷ nước lớn nhỏ mấy đời của của ba họ cộng lại cũng không đến mười người – Hiện giờ ba họ đông con cháu nhiều sản nghiệp, không có những người thu xếp trong ngoài như vậy cũng không được.”
Được thôi, dù sao mục đích cô tìm Khương Tuấn cũng không phải là vì Đinh Trường Thịnh: “Anh Tiểu Khương, nghe nói lần này là do anh dẫn đầu, trước đây anh…hình như chưa mở canh vàng lần nào hay sao ấy nhỉ?”
Thời gian mở canh vàng là do người ủy thác định lúc đặt hàng, muốn năm nào thì chính là năm đó, muốn ngày nào thì chính là ngày đó, có lúc hai đơn chỉ cách nhau có một, hai tháng, có lúc lại những năm, sáu chục năm, không có bất kỳ quy luật nào để tuân theo.
Trên lịch canh vàng có ghi lại địa điểm, ngày đặt hàng, kỳ hạn và ngày đáo hạn, Dịch Táp nhớ lần mở canh vàng trước là ở thập niên sáu mươi bảy mươi gì đó, đừng nói là cô, Khương Tuấn lúc ấy cũng còn chưa ra đời đâu.
Khương Tuấn gật đầu: “Ừ, có điều anh cũng coi như may mắn rồi, có một số người cả đời cũng đụng được lần nào.”
“Vậy anh có lo lắng không?”
“Lo lắng gì?”
Dịch Táp thở dài một hơi: “Em đang lo đây, sau ‘17/7’ là ‘3/12’, đến lượt nhà họ Dịch chúng em rồi, quỷ nước trẻ nhất làm dẫn đầu, đó không phải chính là em sao? Anh Tiểu Khương, lỡ đến lúc ấy, trong đầu em lại không có bản đồ thì phải làm sao?”
***
Đối với ba họ quỷ nước, lịch canh vàng đúng là vô cùng quan trọng, nhưng có đánh mất cũng chẳng sao cả, bởi nội dung ghi chép trong đó cũng chỉ đơn giản ngắn gọn như bài đồng dao đã để lộ cho người đời biết về nơi Trương Hiến Trung đắm bạc ở Giang Khẩu thôi vậy – Cứ tìm đi, tìm mấy trăm năm cũng chưa chắc đã có kết quả đâu.
Tấm bản đồ then chốt nhất nằm trong đầu quỷ nước dẫn đầu kia.
Hơn nữa, không phải là lúc nào cũng nằm ở đó mà là sau khi hoàn thành nghi thức mở canh vàng mới thình lình xuất hiện.
Nghe có hơi huyền diệu thần bí giống kiểu “người được thần truyền nghề”: Bình thường họ dốt đặc cán mai, có khi đến cả chữ cũng chưa từng thấy lần nào, thường thấy nhất là người chăn dê trên cao nguyên, đột nhiên qua một trận ốm nặng hay ngủ một giấc tỉnh dậy, có thể thuộc làu làu không sót chữ nào trường ca “Chúa tể Gesar” (*) vậy, bài trường ca này được mệnh danh là thiên sử thi dài nhất thế giới, nghe nói số lượng từ đạt hơn mấy triệu chữ.
(*) Trường ca “Chúa tể Gesar” (Epic of King Gesar) là một thiên trường ca được cho là được sáng tác từ thế kỷ XII, kể về những chiến tích vĩ đại của người anh hùng Gesar, vị chúa tể dũng mãnh của vương quốc Ling huyền thoại trong truyền thuyết vùng Trung Á và phía đông bắc khu vực Nam Á. Thiên trường ca này có nội dung rất đồ sộ với rất nhiều các phiên bản khác nhau và một trong số những phiên bản ấy được mệnh danh là bản trường ca dài nhất thế giới, ví dụ như phiên bản của người Tây Tạng có 120 tập, hơn một triệu khổ, được chia thành 29 chương.
Bởi vậy nên, dù có người thấy hơi tiền nổi lòng tham mà bắt cóc Khương Tuấn vào giờ này phút này, ép y đi mở canh vàng, thì cũng chỉ uổng công: Trước nửa đêm đêm mai, dẫu có là chính bản thân Khương Tuấn cũng không thể biết được sau khi xuống nước phải đi hướng nào.
Nhưng Khương Tuấn chẳng lo lắng chút nào, còn tự tay rót trà cho cô: “Sao có thể có kiểu lỡ như ấy chứ, mỗi đời đều là như vậy mà.”
Dịch Táp nói: “Cơ mà đã lật nồi mấy lần rồi…”
Khương Tuấn cười: “Đó là hai việc khác nhau, lật nồi chỉ là xảy ra vấn đề ở bước cuối cùng, bận bịu đến cuối lại thành công dã tràng, chẳng lấy được cái gì – cũng chẳng thể gây trở ngại đến việc em dẫn mọi người tìm ra canh vàng. Nếu thật sự đến cả địa điểm chính xác của canh vàng cũng không tìm ra thì sao có thể là quỷ nước được? Giả rồi.”
Dịch Táp bưng bát trà lên: “Vậy ngược lại…”
Cô cụp mắt xuống, ánh mắt chợt tập trung lại, nhìn xoáy vào làn nước trà sóng sánh, vừa nặng nề vừa chăm chú, lại thoắt cái, thần sắc lập tức khôi phục như thường.
Lúc ngẩng mặt lên, nụ cười tỏa nắng rực rỡ: “Anh Tiểu Khương, đêm mai là được xem anh đại triển thần uy rồi.”
***
Khoang nhân viên ở trên thuyền được tách hẳn ra khỏi khoang dành cho khách, nằm ở tầng dưới cùng.
Phòng ở rất hẹp, mở cửa ra rồi phải nghiêng người mới vào được, bên trong chỉ có một cái giường tầng như kiểu giường nằm trên tàu hỏa, muốn giải quyết nhu cầu cá nhân thì phải đến phòng tắm công cộng.
Tông Hàng đi rửa mặt trước, vào rồi mới phát hiện ra phòng tắm công cộng được chia làm hai bên trái phải, bên trái để đi vệ sinh, bên phải là để tắm, nhưng không phân biệt nam nữ.
Rất rõ ràng, sống ở đây đều là một đám đàn ông cẩu thả thậm chí còn có phần tục tằng – Ý thức trách nhiệm của Tông Hàng tăng cao, lúc Tỉnh Tụ tắm, hắn xách ghế ra ngồi ngoài phòng tắm coi chừng, ai tới đi vệ sinh thì cho qua, ai muốn tắm, hắn nhất định phải theo vào tận nơi phòng như phòng cướp, do vậy mà có gã nọ tỏ ra hết sức thắc mắc: “Cậu phụ trách chà lưng hộ đấy à?”
Tỉnh Tụ đang tắm trong gian cách vách nghe thấy, cười đến đau cả bụng.
Tông Hàng đợi cô tắm xong ra ngoài, cùng cô về phòng, trên đường không quên dặn dò cô: “Chỗ này toàn đàn ông, lại hẻo lánh như thế, lúc tôi không có mặt, cô nhất định phải cài cửa cho chắc vào đấy, lỡ có người thấy cô xinh đẹp, nổi lên ý xấu… Nói chung cô phải thường xuyên đề cao cảnh giác…”
Tỉnh Tụ lớn hơn Tông Hàng mấy tuổi, kinh nghiệm xã hội lại phong phú, vẫn luôn coi Tông Hàng như em trai, liếc thấy vẻ mặt hắn như ông cụ non mà nhắc nhở cô phải chú ý cái này cái kia, cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm ức.
Tâm trạng ấy kéo dài đến tận lúc nằm xuống tắt đèn, trằn trọc hồi lâu trong bóng tối, bỗng thấy lòng phiền muộn.
Sao Đinh Thích lại không thể như Tông Hàng vậy chứ.
***
Một đêm trước khi Đinh Thích rời khỏi Xiêm Riệp, đã dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi điện hẹn cô. Cô tưởng là khách hàng bình thường nên xách túi đi ngay.
Khoảnh khắc cửa mở ra, bỗng phải há hốc miệng.
Đinh Thích nhìn cô cười, hỏi: “Sao thế? Không nhận ra? Em hỏi tôi có thể gọi điện tìm em lần nữa không, không phải tôi gọi rồi đây thôi?”
Chỉ có thế thôi, qua loa hai câu, vậy mà cô đã mềm lòng ngay tắp lự, còn tự tưởng tượng ra tùm lum: Cảm thấy đây là do ông trời an bài, là mối duyên phận không thể vứt bỏ, trong lòng hắn vẫn nhung nhớ cô, lúc đó hắn nói cô “làm nghề này mà vẫn ngây thơ như thế” có lẽ chỉ là cố ý trêu chọc cô…
Đêm ấy tâm trạng của Đinh Thích rất tốt, có vẻ như đã hoàn thành được một việc lớn gì, cả người nhẹ nhõm đi hẳn. Cô cũng thùy mị chân thành, lại có thêm cơn vùng vằng trước đó không lâu, càng thêm tình thú, cả hai người đều dồn hết tình ý vào, vô cùng cá nước vui vầy.
Sau cuộc hoan hảo, cô biết hắn sắp về nước, đứng dậy giúp hắn xếp quần áo đồ đạc.
Đinh Thích nằm nghiêng trên giường nhìn cô.
Sắc ửng đỏ trên mặt cô đã rút, mái tóc dài hơi rối, kiểu rối khiến người ta nhìn mà lòng dạ thỏa mãn, dây váy hơi trễ xuống, một bên đầu vai tròn trịa, lãng mịn đẫy đà.
Xếp được một nửa, phát hiện ra trên một cái sơ mi của hắn có một cái khuyu bị lỏng chỉ, trong tay không có kim chỉ, Tỉnh Tụ dùng lòng bàn tay vê đoạn chỉ ngắn ngủn dùng đầu móng tay cũng không cầm được lên miệng dùng răng nhay nhay.
Trong bầu không khí mập mờ, có một số cảnh tượng đặc biệt động lòng người.
Đinh Thích bỗng mở miệng: “Thực ra, nếu em bằng lòng, có thể về nước tìm tôi.”
Trái tim Tỉnh Tụ run lên, ngước mắt nhìn hắn.
Đinh Thích châm lửa đốt thuốc: “Bên cạnh tôi không có phụ nữ cố định, hơn nữa tôi cảm nhận được…em thật sự không tệ.”
“Tay nghề đấm bóp cũng không tệ, ấn một cái thôi đã thấy cực kỳ thoải mái rồi.”
“Tất nhiên, còn phải xem ý em thế nào.”
Hết rồi?
Trong lòng Tỉnh Tụ hơi nguội lạnh: “Sau đó thì sao?”
Đinh Thích lấy làm khó hiểu: “Sau đó gì? Sau đó chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, không được à?”
Trong lòng Tỉnh Tụ tiếp tục lạnh xuống.
Hắn cứ như đi chợ lựa hàng vậy, cảm thấy những người phụ nữ như nước chảy bên người không hợp ý lắm, không tốt bằng cô là bởi cô chẳng những còn trẻ trung xinh đẹp mà còn có tài đấm bóp lành nghề, chất lượng giá cả đều tốt hơn hẳn.
Nhưng đáng tiếc là cô lại ở nước ngoài, có thể về nước thì tốt, tốt nhất là cách hắn không xa, như vậy hắn muốn tìm cô càng thêm dễ dàng.
Ban đầu nghe thì không sao, nhưng càng nghĩ càng hận nghiến rằng: Họ Đinh nhà anh đánh được quân bài tốt thật ấy nhỉ, chẳng phải ra chút vốn liếng gì, sức lực cũng không phải ra tí nào, chỉ cần khua môi múa mép mấy câu là có thể thản nhiên đợi cô ngu ngốc đần độn thu thập hành lí, ngàn dặm lao tới, hết lòng kính dâng.
Tỉnh Tụ cười quái đản: “Đinh Thích, tôi nói câu này là tự sỉ nhục mình, nhưng thời xưa khách làng chơi muốn chuộc thân cho gái điếm cũng phải bỏ ít tiền ra đấy.”
Cô vứt áo sơ mi đi, qua quýt mặc đại cái váy dài vào, xách túi lên, không buồn ngoảnh đầu lại mà cứ thế đi thẳng, đi một đường, một đường cắn răng, đẩy cửa chính khách sạn đi ra, sải bước hòa mình vào đường cái nhộn nhịp, qua kẽ răng gằn mạnh ba chữ, sau mỗi chữ đều phun trào một hơi thở căm hận.
“Đồ khốn kiếp!”
***
Tông Hàng nói đúng thật.
Tri kỷ vốn khó tìm, đi khắp thế giới cũng chưa chắc đã tìm được, chuyến đi này lại càng khó hơn.
Buộc tim lên người một kẻ chỉ muốn chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi trò mất tích, còn có thể trông cậy sẽ bắt được vào tay sao?
Tỉnh Tụ thở dài một hơi mất mát.
Giường dưới vọng lên tiếng trở mình, Tỉnh Tụ tưởng là Tông Hàng bị mình làm ồn quấy nhiễu, thò đầu xuống xem.
Trong khoang có cửa sổ, bên ngoài hỗn tạp ánh trăng ánh đèn, trong phòng không phải quá tối: Hắn gối hai tay sau cổ, đôi mắt lấp lánh như sao, khóe miệng lúc lúc lại nhếch lên, cũng không biết là đang nghĩ đến điều gì mà vui thế.
Xem ra quả mất ngủ này không liên quan tới mình rồi.
Tỉnh Tụ có phần hâm mộ hắn: Phải chịu nhiều đau khổ như vậy mà tâm tư vẫn có thể tinh khiết được thế, lúc vui vẻ, người ngoài cũng cảm nhận được.
Cô gõ gõ ngón tay lên khung giường: “Nghĩ gì thế?”
Trong lòng Tông Hàng chẳng giấu được chuyện gì, trở mình bò dậy, bám lấy lan can giường trên vươn mình: “Tỉnh Tụ, ban nãy tôi trông thấy một người, người đó đã cứu tôi, là ân nhân của tôi.”
Tỉnh Tụ ừ một tiếng: “Con gái à?”
Tông Hàng ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
Tỉnh Tụ phì cười: “Nhìn cậu lăn qua lộn lại cười ngu ngơ như vậy là biết chứ sao… Nếu là Lý Quỳ (*) cứu cậu, cậu còn nằm trên giường cười trộm vậy được chắc?”
(*) Lý Quỳ là một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong tiểu thuyết Thủy Hử, được miêu tả là một người có tướng mạo thô tục, tính tình hung dữ lỗ mãng.
Tông Hàng nói: “Không phải, cô ấy tốt bụng lắm.”
Tỉnh Tụ lật người, lấy tay chống má: “Cô ấy cứu cậu cũng giống lần cậu cứu tôi ấy à?”
Tông Hàng ngẫm nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu: “Không phải, tôi cứu cô là vì chúng ta là bạn, cô ít nhiều đều bị tôi liên lụy mà xảy ra chuyện, tôi phải có trách nhiệm. Nhưng cô ấy hoàn toàn không quen biết tôi, chuyện vốn chẳng dính dáng gì đến cô ấy, cô ấy cứu tôi là làm một cuộc mạo hiểm vô cùng lớn, nhưng cô ấy vẫn cứu, vô cùng hiếm có, nói chung là…cực kỳ tốt bụng…”
Hắn ngừng lại, ngừng một hồi, đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy ngượng ngùng hết sức, bèn nằm lại về giường.
Tâm trạng mâu thuẫn vô cùng: Muốn kể về cô với toàn thế giới, lại cũng muốn cẩn thận giấu kỹ, một mình hưởng thụ dư vị, một mình cười ngu ngơ.
Đổi lại, lại là Tỉnh Tụ thò người xuống: “Ban nãy cậu gặp cô ấy có phải là ở trên thuyền không? Vậy tức là cô ấy có thể nhận ra cậu? Như thế…có sao không?”
Tông Hàng sửng sốt.
Lời cô ngược lại đã nhắc nhở hắn.
Dịch Táp lên thuyền này, vậy…Đinh Thích thì sao? Có khi nào cũng tới hay không?
Sống lưng Tông Hàng từ từ rét buốt.
Hắn cảm thấy mình ban nãy vui mừng thật hoang đường: Dịch Tiêu nói, ba họ sẽ không để yên cho “thứ quái dị” như họ, sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đối phó với họ. Hắn lên một con thuyền chở đầy kẻ địch, ngay cả Dịch Táp cũng có thể trở mặt với hắn, hắn lại còn vui sướng vì ban nãy có thể gặp lại cô…
Tỉnh Tụ thấy hắn không nói gì, còn tưởng là đã bị mình nói trúng: “Không sao, cậu là phụ bếp, phần lớn thời gian đều ở sau bếp, sẽ không gặp phải ai đâu. Cậu đeo khẩu trang y tế lên rồi, vấn đề cũng chẳng lớn lắm. Tôi sẽ giúp cậu hóa trang, ba mẹ cậu đứng trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra được.”
Hắn vậy mà lại thấy được Dịch Táp.
Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, hắn cho rằng cô chỉ là hạng râu ria “quê mùa” của nhà họ Dịch ở Campuchia, hắn còn vụng trộm nghĩ sau này nếu mình có con gái hoặc cháu gái, hắn sẽ đặt tên cho nó là “Ức Táp (*)” để tưởng nhớ vị ân nhân này, hắn sẽ không ngại người khác cảm thấy phiền phức mà kể cho chúng nghe về những gì đã trải qua này ở Campuchia, khi kể, Dịch Táp chắc chắn sẽ mang một màu sắc truyền kỳ không thể phai mờ, mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp, lương thiện và mang trong mình một thân tuyệt kĩ như vậy.
(*) Ức (忆) và Dịch (易) trong tiếng Trung đồng âm [yì], ngoài ra chữ “ức” còn có nghĩa là hồi tưởng, nhớ lại (trong “ký ức” đó).
Ban nãy chính là cô gọi “anh Tiểu Khương” sao? Nghe mới êm tai làm sao, gã đàn ông này cũng tốt số thật.
Tỉnh Tụ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: “Đi thôi chứ, Tông Hàng, nhìn gì thế?”
À đúng, vẫn còn đang đứng chắn đường người ta trên boong thuyền kìa.
Tông Hàng lấy lại tinh thần, rảo bước bắt kịp Tỉnh Tụ, không nhịn được quay đầu nhìn lên, cửa lên thuyền vừa mới lại có thếm một đám người nữa, giữa những bóng người đan vào nhau lố nhố lắc lư đã không còn dáng hình của cô.
***
Tầng trên cùng của thuyền khách là phòng tiêu chuẩn thương gia.
Lúc Dịch Táp lên tới nơi, Khương Tuấn đã mở cửa sẵn: “Cô phách lối thật nhỉ, rề rà nhất đấy, bố anh hôm nay còn bảo là cô cố ý đến cuối để lên đài cho hoành tráng nữa kìa.”
Dịch Táp cười hì hì: “Thế anh thấy em có hoành tráng không? Còn chẳng có ai khua chiêng gõ trống đón tiếp em nữa là.”
Vừa nói vừa quan sát Khương Tuấn một lượt.
Khương Tuấn cũng phải…bốn mươi mấy tuổi rồi ấy nhỉ, nhưng căn cơ của y tốt, tướng mạo vẫn giữ được vẻ anh tuấn xen lẫn tao nhã cẩn trọng. Thêm nữa, đàn ông vốn lâu già, vóc dáng chịu giữ gìn, áo quần chọn hợp thân, chỉ thế thôi là đủ để khiến ngoại hình thoạt nhìn chỉ mới chừng ba mươi, vẫn có thể làm một hàng dài các cô gái thần hồn điên đảo như xưa.
Dịch Táp thất thần trong khoảnh khắc.
Sau này lớn hơn rồi, cô cũng hiểu ra năm đó Khương Tuấn và chị cô Dịch Tiêu đang yêu nhau – người có thể khiến người chị diễm lệ ngợp trời, tâm cao khí ngạo của cô trở nên dịu dàng như nước nếu không phải một người đàn ông xuất sắc thì cũng thật thiếu thuyết phục.
Thực ra Dịch Táp cũng không thân với Khương Tuấn lắm, bao năm thế rồi mới gặp được y có một lần, nhưng có mối quan hệ của đời trước, chỉ thiếu có chút nữa thôi là gọi y “anh rể” rồi, hơn nữa mình cố ý ngọt miệng hơn một tí, lấy lòng người ta nhiều hơn một tí, muốn kéo gần mối giao tình ngoài mặt này hơn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô ngó vào phòng: “Chú Khương đâu ạ, không ở chung phòng với anh à?”
Khương Tuấn bảo cô vào: “Bị Đinh Trường Thịnh mời đi ăn cơm rồi, chê quán vỉa hè quá sơ sài nên chắc là đi nhà hàng.”
Dịch Táp lập tức xụ mặt: “Lão già này! Em không hiểu nổi, lão Đinh Trường Thịnh này một không phải là quỷ nước, hai không phải bố của quỷ nước, đến cả con trai nhặt về cũng là tuyệt hậu, vậy mà sao từ trên xuống dưới cả ba họ đều coi trọng lão ta…Lão ta dựa vào đâu chứ?”
Khương Tuấn cười: “Người ta là nòng cốt của hội chưởng quản mà, chuyện này giống như đóng thuyền ấy, có người thiết kế, có người chế tạo, có người biết lái, quỷ nước lớn nhỏ mấy đời của của ba họ cộng lại cũng không đến mười người – Hiện giờ ba họ đông con cháu nhiều sản nghiệp, không có những người thu xếp trong ngoài như vậy cũng không được.”
Được thôi, dù sao mục đích cô tìm Khương Tuấn cũng không phải là vì Đinh Trường Thịnh: “Anh Tiểu Khương, nghe nói lần này là do anh dẫn đầu, trước đây anh…hình như chưa mở canh vàng lần nào hay sao ấy nhỉ?”
Thời gian mở canh vàng là do người ủy thác định lúc đặt hàng, muốn năm nào thì chính là năm đó, muốn ngày nào thì chính là ngày đó, có lúc hai đơn chỉ cách nhau có một, hai tháng, có lúc lại những năm, sáu chục năm, không có bất kỳ quy luật nào để tuân theo.
Trên lịch canh vàng có ghi lại địa điểm, ngày đặt hàng, kỳ hạn và ngày đáo hạn, Dịch Táp nhớ lần mở canh vàng trước là ở thập niên sáu mươi bảy mươi gì đó, đừng nói là cô, Khương Tuấn lúc ấy cũng còn chưa ra đời đâu.
Khương Tuấn gật đầu: “Ừ, có điều anh cũng coi như may mắn rồi, có một số người cả đời cũng đụng được lần nào.”
“Vậy anh có lo lắng không?”
“Lo lắng gì?”
Dịch Táp thở dài một hơi: “Em đang lo đây, sau ‘17/7’ là ‘3/12’, đến lượt nhà họ Dịch chúng em rồi, quỷ nước trẻ nhất làm dẫn đầu, đó không phải chính là em sao? Anh Tiểu Khương, lỡ đến lúc ấy, trong đầu em lại không có bản đồ thì phải làm sao?”
***
Đối với ba họ quỷ nước, lịch canh vàng đúng là vô cùng quan trọng, nhưng có đánh mất cũng chẳng sao cả, bởi nội dung ghi chép trong đó cũng chỉ đơn giản ngắn gọn như bài đồng dao đã để lộ cho người đời biết về nơi Trương Hiến Trung đắm bạc ở Giang Khẩu thôi vậy – Cứ tìm đi, tìm mấy trăm năm cũng chưa chắc đã có kết quả đâu.
Tấm bản đồ then chốt nhất nằm trong đầu quỷ nước dẫn đầu kia.
Hơn nữa, không phải là lúc nào cũng nằm ở đó mà là sau khi hoàn thành nghi thức mở canh vàng mới thình lình xuất hiện.
Nghe có hơi huyền diệu thần bí giống kiểu “người được thần truyền nghề”: Bình thường họ dốt đặc cán mai, có khi đến cả chữ cũng chưa từng thấy lần nào, thường thấy nhất là người chăn dê trên cao nguyên, đột nhiên qua một trận ốm nặng hay ngủ một giấc tỉnh dậy, có thể thuộc làu làu không sót chữ nào trường ca “Chúa tể Gesar” (*) vậy, bài trường ca này được mệnh danh là thiên sử thi dài nhất thế giới, nghe nói số lượng từ đạt hơn mấy triệu chữ.
(*) Trường ca “Chúa tể Gesar” (Epic of King Gesar) là một thiên trường ca được cho là được sáng tác từ thế kỷ XII, kể về những chiến tích vĩ đại của người anh hùng Gesar, vị chúa tể dũng mãnh của vương quốc Ling huyền thoại trong truyền thuyết vùng Trung Á và phía đông bắc khu vực Nam Á. Thiên trường ca này có nội dung rất đồ sộ với rất nhiều các phiên bản khác nhau và một trong số những phiên bản ấy được mệnh danh là bản trường ca dài nhất thế giới, ví dụ như phiên bản của người Tây Tạng có 120 tập, hơn một triệu khổ, được chia thành 29 chương.
Bởi vậy nên, dù có người thấy hơi tiền nổi lòng tham mà bắt cóc Khương Tuấn vào giờ này phút này, ép y đi mở canh vàng, thì cũng chỉ uổng công: Trước nửa đêm đêm mai, dẫu có là chính bản thân Khương Tuấn cũng không thể biết được sau khi xuống nước phải đi hướng nào.
Nhưng Khương Tuấn chẳng lo lắng chút nào, còn tự tay rót trà cho cô: “Sao có thể có kiểu lỡ như ấy chứ, mỗi đời đều là như vậy mà.”
Dịch Táp nói: “Cơ mà đã lật nồi mấy lần rồi…”
Khương Tuấn cười: “Đó là hai việc khác nhau, lật nồi chỉ là xảy ra vấn đề ở bước cuối cùng, bận bịu đến cuối lại thành công dã tràng, chẳng lấy được cái gì – cũng chẳng thể gây trở ngại đến việc em dẫn mọi người tìm ra canh vàng. Nếu thật sự đến cả địa điểm chính xác của canh vàng cũng không tìm ra thì sao có thể là quỷ nước được? Giả rồi.”
Dịch Táp bưng bát trà lên: “Vậy ngược lại…”
Cô cụp mắt xuống, ánh mắt chợt tập trung lại, nhìn xoáy vào làn nước trà sóng sánh, vừa nặng nề vừa chăm chú, lại thoắt cái, thần sắc lập tức khôi phục như thường.
Lúc ngẩng mặt lên, nụ cười tỏa nắng rực rỡ: “Anh Tiểu Khương, đêm mai là được xem anh đại triển thần uy rồi.”
***
Khoang nhân viên ở trên thuyền được tách hẳn ra khỏi khoang dành cho khách, nằm ở tầng dưới cùng.
Phòng ở rất hẹp, mở cửa ra rồi phải nghiêng người mới vào được, bên trong chỉ có một cái giường tầng như kiểu giường nằm trên tàu hỏa, muốn giải quyết nhu cầu cá nhân thì phải đến phòng tắm công cộng.
Tông Hàng đi rửa mặt trước, vào rồi mới phát hiện ra phòng tắm công cộng được chia làm hai bên trái phải, bên trái để đi vệ sinh, bên phải là để tắm, nhưng không phân biệt nam nữ.
Rất rõ ràng, sống ở đây đều là một đám đàn ông cẩu thả thậm chí còn có phần tục tằng – Ý thức trách nhiệm của Tông Hàng tăng cao, lúc Tỉnh Tụ tắm, hắn xách ghế ra ngồi ngoài phòng tắm coi chừng, ai tới đi vệ sinh thì cho qua, ai muốn tắm, hắn nhất định phải theo vào tận nơi phòng như phòng cướp, do vậy mà có gã nọ tỏ ra hết sức thắc mắc: “Cậu phụ trách chà lưng hộ đấy à?”
Tỉnh Tụ đang tắm trong gian cách vách nghe thấy, cười đến đau cả bụng.
Tông Hàng đợi cô tắm xong ra ngoài, cùng cô về phòng, trên đường không quên dặn dò cô: “Chỗ này toàn đàn ông, lại hẻo lánh như thế, lúc tôi không có mặt, cô nhất định phải cài cửa cho chắc vào đấy, lỡ có người thấy cô xinh đẹp, nổi lên ý xấu… Nói chung cô phải thường xuyên đề cao cảnh giác…”
Tỉnh Tụ lớn hơn Tông Hàng mấy tuổi, kinh nghiệm xã hội lại phong phú, vẫn luôn coi Tông Hàng như em trai, liếc thấy vẻ mặt hắn như ông cụ non mà nhắc nhở cô phải chú ý cái này cái kia, cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm ức.
Tâm trạng ấy kéo dài đến tận lúc nằm xuống tắt đèn, trằn trọc hồi lâu trong bóng tối, bỗng thấy lòng phiền muộn.
Sao Đinh Thích lại không thể như Tông Hàng vậy chứ.
***
Một đêm trước khi Đinh Thích rời khỏi Xiêm Riệp, đã dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi điện hẹn cô. Cô tưởng là khách hàng bình thường nên xách túi đi ngay.
Khoảnh khắc cửa mở ra, bỗng phải há hốc miệng.
Đinh Thích nhìn cô cười, hỏi: “Sao thế? Không nhận ra? Em hỏi tôi có thể gọi điện tìm em lần nữa không, không phải tôi gọi rồi đây thôi?”
Chỉ có thế thôi, qua loa hai câu, vậy mà cô đã mềm lòng ngay tắp lự, còn tự tưởng tượng ra tùm lum: Cảm thấy đây là do ông trời an bài, là mối duyên phận không thể vứt bỏ, trong lòng hắn vẫn nhung nhớ cô, lúc đó hắn nói cô “làm nghề này mà vẫn ngây thơ như thế” có lẽ chỉ là cố ý trêu chọc cô…
Đêm ấy tâm trạng của Đinh Thích rất tốt, có vẻ như đã hoàn thành được một việc lớn gì, cả người nhẹ nhõm đi hẳn. Cô cũng thùy mị chân thành, lại có thêm cơn vùng vằng trước đó không lâu, càng thêm tình thú, cả hai người đều dồn hết tình ý vào, vô cùng cá nước vui vầy.
Sau cuộc hoan hảo, cô biết hắn sắp về nước, đứng dậy giúp hắn xếp quần áo đồ đạc.
Đinh Thích nằm nghiêng trên giường nhìn cô.
Sắc ửng đỏ trên mặt cô đã rút, mái tóc dài hơi rối, kiểu rối khiến người ta nhìn mà lòng dạ thỏa mãn, dây váy hơi trễ xuống, một bên đầu vai tròn trịa, lãng mịn đẫy đà.
Xếp được một nửa, phát hiện ra trên một cái sơ mi của hắn có một cái khuyu bị lỏng chỉ, trong tay không có kim chỉ, Tỉnh Tụ dùng lòng bàn tay vê đoạn chỉ ngắn ngủn dùng đầu móng tay cũng không cầm được lên miệng dùng răng nhay nhay.
Trong bầu không khí mập mờ, có một số cảnh tượng đặc biệt động lòng người.
Đinh Thích bỗng mở miệng: “Thực ra, nếu em bằng lòng, có thể về nước tìm tôi.”
Trái tim Tỉnh Tụ run lên, ngước mắt nhìn hắn.
Đinh Thích châm lửa đốt thuốc: “Bên cạnh tôi không có phụ nữ cố định, hơn nữa tôi cảm nhận được…em thật sự không tệ.”
“Tay nghề đấm bóp cũng không tệ, ấn một cái thôi đã thấy cực kỳ thoải mái rồi.”
“Tất nhiên, còn phải xem ý em thế nào.”
Hết rồi?
Trong lòng Tỉnh Tụ hơi nguội lạnh: “Sau đó thì sao?”
Đinh Thích lấy làm khó hiểu: “Sau đó gì? Sau đó chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, không được à?”
Trong lòng Tỉnh Tụ tiếp tục lạnh xuống.
Hắn cứ như đi chợ lựa hàng vậy, cảm thấy những người phụ nữ như nước chảy bên người không hợp ý lắm, không tốt bằng cô là bởi cô chẳng những còn trẻ trung xinh đẹp mà còn có tài đấm bóp lành nghề, chất lượng giá cả đều tốt hơn hẳn.
Nhưng đáng tiếc là cô lại ở nước ngoài, có thể về nước thì tốt, tốt nhất là cách hắn không xa, như vậy hắn muốn tìm cô càng thêm dễ dàng.
Ban đầu nghe thì không sao, nhưng càng nghĩ càng hận nghiến rằng: Họ Đinh nhà anh đánh được quân bài tốt thật ấy nhỉ, chẳng phải ra chút vốn liếng gì, sức lực cũng không phải ra tí nào, chỉ cần khua môi múa mép mấy câu là có thể thản nhiên đợi cô ngu ngốc đần độn thu thập hành lí, ngàn dặm lao tới, hết lòng kính dâng.
Tỉnh Tụ cười quái đản: “Đinh Thích, tôi nói câu này là tự sỉ nhục mình, nhưng thời xưa khách làng chơi muốn chuộc thân cho gái điếm cũng phải bỏ ít tiền ra đấy.”
Cô vứt áo sơ mi đi, qua quýt mặc đại cái váy dài vào, xách túi lên, không buồn ngoảnh đầu lại mà cứ thế đi thẳng, đi một đường, một đường cắn răng, đẩy cửa chính khách sạn đi ra, sải bước hòa mình vào đường cái nhộn nhịp, qua kẽ răng gằn mạnh ba chữ, sau mỗi chữ đều phun trào một hơi thở căm hận.
“Đồ khốn kiếp!”
***
Tông Hàng nói đúng thật.
Tri kỷ vốn khó tìm, đi khắp thế giới cũng chưa chắc đã tìm được, chuyến đi này lại càng khó hơn.
Buộc tim lên người một kẻ chỉ muốn chơi đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi trò mất tích, còn có thể trông cậy sẽ bắt được vào tay sao?
Tỉnh Tụ thở dài một hơi mất mát.
Giường dưới vọng lên tiếng trở mình, Tỉnh Tụ tưởng là Tông Hàng bị mình làm ồn quấy nhiễu, thò đầu xuống xem.
Trong khoang có cửa sổ, bên ngoài hỗn tạp ánh trăng ánh đèn, trong phòng không phải quá tối: Hắn gối hai tay sau cổ, đôi mắt lấp lánh như sao, khóe miệng lúc lúc lại nhếch lên, cũng không biết là đang nghĩ đến điều gì mà vui thế.
Xem ra quả mất ngủ này không liên quan tới mình rồi.
Tỉnh Tụ có phần hâm mộ hắn: Phải chịu nhiều đau khổ như vậy mà tâm tư vẫn có thể tinh khiết được thế, lúc vui vẻ, người ngoài cũng cảm nhận được.
Cô gõ gõ ngón tay lên khung giường: “Nghĩ gì thế?”
Trong lòng Tông Hàng chẳng giấu được chuyện gì, trở mình bò dậy, bám lấy lan can giường trên vươn mình: “Tỉnh Tụ, ban nãy tôi trông thấy một người, người đó đã cứu tôi, là ân nhân của tôi.”
Tỉnh Tụ ừ một tiếng: “Con gái à?”
Tông Hàng ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
Tỉnh Tụ phì cười: “Nhìn cậu lăn qua lộn lại cười ngu ngơ như vậy là biết chứ sao… Nếu là Lý Quỳ (*) cứu cậu, cậu còn nằm trên giường cười trộm vậy được chắc?”
(*) Lý Quỳ là một trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong tiểu thuyết Thủy Hử, được miêu tả là một người có tướng mạo thô tục, tính tình hung dữ lỗ mãng.
Tông Hàng nói: “Không phải, cô ấy tốt bụng lắm.”
Tỉnh Tụ lật người, lấy tay chống má: “Cô ấy cứu cậu cũng giống lần cậu cứu tôi ấy à?”
Tông Hàng ngẫm nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu: “Không phải, tôi cứu cô là vì chúng ta là bạn, cô ít nhiều đều bị tôi liên lụy mà xảy ra chuyện, tôi phải có trách nhiệm. Nhưng cô ấy hoàn toàn không quen biết tôi, chuyện vốn chẳng dính dáng gì đến cô ấy, cô ấy cứu tôi là làm một cuộc mạo hiểm vô cùng lớn, nhưng cô ấy vẫn cứu, vô cùng hiếm có, nói chung là…cực kỳ tốt bụng…”
Hắn ngừng lại, ngừng một hồi, đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy ngượng ngùng hết sức, bèn nằm lại về giường.
Tâm trạng mâu thuẫn vô cùng: Muốn kể về cô với toàn thế giới, lại cũng muốn cẩn thận giấu kỹ, một mình hưởng thụ dư vị, một mình cười ngu ngơ.
Đổi lại, lại là Tỉnh Tụ thò người xuống: “Ban nãy cậu gặp cô ấy có phải là ở trên thuyền không? Vậy tức là cô ấy có thể nhận ra cậu? Như thế…có sao không?”
Tông Hàng sửng sốt.
Lời cô ngược lại đã nhắc nhở hắn.
Dịch Táp lên thuyền này, vậy…Đinh Thích thì sao? Có khi nào cũng tới hay không?
Sống lưng Tông Hàng từ từ rét buốt.
Hắn cảm thấy mình ban nãy vui mừng thật hoang đường: Dịch Tiêu nói, ba họ sẽ không để yên cho “thứ quái dị” như họ, sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đối phó với họ. Hắn lên một con thuyền chở đầy kẻ địch, ngay cả Dịch Táp cũng có thể trở mặt với hắn, hắn lại còn vui sướng vì ban nãy có thể gặp lại cô…
Tỉnh Tụ thấy hắn không nói gì, còn tưởng là đã bị mình nói trúng: “Không sao, cậu là phụ bếp, phần lớn thời gian đều ở sau bếp, sẽ không gặp phải ai đâu. Cậu đeo khẩu trang y tế lên rồi, vấn đề cũng chẳng lớn lắm. Tôi sẽ giúp cậu hóa trang, ba mẹ cậu đứng trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra được.”
Tác giả :
Vĩ Ngư