Ba Đường Luân Hồi
Quyển 2 Chương 30
Dịch Táp dần dần tỉnh lại.
Thời gian cô “ngồi nước” lần này quá dài, hơn nữa còn phải bơi qua lượn lại, tiêu hao quá nhiều thể lực, vậy nên lần hôn mê này đặc biệt sâu, khua chiêng gõ trống cũng không gọi dậy được, chỉ có thể đợi bản thân tự tỉnh lại.
Gần như cùng lúc ngay khi mở mắt, lông mày của cô đã nhíu lại, vẻ mặt lạnh xuống trong chớp mắt.
Trên người nặng trịch, có người đè lên trên, nghe mùi rõ ràng là đàn ông.
Cô trợn mắt.
Là Tông Hàng đang nằm sấp trên người cô, đầu gục sang một bên, ánh mắt trượt xuống thêm nữa là nhìn được nửa thân trên trần trụi bên trong áo cô rồi.
Mẹ hắn chứ…
Mấy ngày nay Tông Hàng không những khôn lên mà còn bản lĩnh quá nhỉ, có tin cô dỡ từng cục xương thớ thịt của hắn ra không…
Dịch Táp tức điên, đang định hất hắn ra thì chợt cảm nhận được nơi tay mình chạm vào không bình thường.
Đó là lưng Tông Hàng, sờ vào nhơm nhớp máu, hơn nữa hắn vẫn đang nằm, đến hít thở cũng nặng nhọc.
Dịch Táp xoay người đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra chuyện có phần không ổn: trên người Tông Hàng có rất nhiều thương tích nhỏ, vết máu loang lổ, từng vệt từng vệt, có vệt đã khô, có vệt còn hơi dinh dính.
Trong mỗi vết thương đều cắm những mảnh vụn nhỏ có vẻ như bất quy tắc, Dịch Táp thò tay nhặt một mảnh ra xem.
Giống như mảnh vỏ sò vỡ, nửa dưới vì cắm trong thịt mà thấm máu đỏ, viền mép hoàn toàn không có quy tắc gì, hơn nửa là do bị vỡ.
Dịch Táp đứng lên nhìn chung quanh một vòng.
Không chỉ trên người Tông Hàng mà trên mặt đất, trên vách đá đều có những mảnh nhỏ như vậy, còn có thể nhìn thấy chút ít vụn thịt ngao sò.
Không ai lấy thứ này làm ám khí bao giờ cả, từ vị trí dính đậu của những mảnh vỏ và thịt vụn văng ra khắp phía có thể thấy quá nửa là nổ giữa không trung.
Giải thích hợp lí nhất Dịch Táp có thể nghĩ tới là: Có một quả lựu đạn bọc trong rất nhiều con sò, lúc lựu đạn nổ, sò cũng đồng thời bị nổ bay văng ra tạp nên hiệu quả này.
Nhưng vấn đề là: Ai ném lựu đạn?
Hơn nữa…
Dịch Táp ngửi xung quanh, lại gần vách đá dính vụn thịt sò, lại quỳ xuống, bò sấp xem những nơi găm mảnh vỏ vụn: Mùi ở đây rất ban sơ, chỉ có mùi tanh, mùi nước, mùi bùn ướt và mùi đá, hoàn toàn không có mùi thuốc súng nitrat kali của lựu đạn.
Cô phủi tay đứng dậy, đi tại chỗ mấy bước, lại cúi đầu nhìn Tông Hàng.
Tư thế này của hắn hẳn là để bảo vệ cô.
Một người không có bản lĩnh gì, lúc nào cũng bị cô chê bai quát mắng, mà lại bảo vệ cô?
Cảm giác là lạ.
Sao Tông Hàng phải che chở cô như vậy?
Cô chẳng qua cũng chỉ là tiện tay cứu hắn một vài lần, không cần báo đáp – dù sao cũng không phải là do độ lượng cao thượng gì, cô chỉ cảm thấy mình cũng chẳng phải cổ hủ, làm việc thiện cốt để mình vui thì đừng trông mong người ta báo đáp.
Không ngờ lại thực sự gặp phải.
Dịch Táp ngồi xổm xuống, thương thế trên người hắn, nhất là đống mảnh vỏ nửa cắm nửa lộ này, thật quá ghê rợn. Cô sờ sờ bên hông mình, ngoài dao găm ô quỷ ra thì chẳng có gì khác cả, có ai lại mang thuốc men băng gạc xuống nước đâu, dù có dự liệu được là sẽ bị thương thì cũng lên bờ băng bó sau mới phải chứ.
Không có gì cả, nhưng cũng không phải không thể xử lý.
Dịch Táp rút từng mảnh vụn ra một, dùng tay chấm nước bọt bôi lên vết thương của hắn – chấp nhận thôi, trong nước bọt có một lượng lysozyme (*) và chất đông máu nhất định, trong hoàn cảnh thực sự vô kế khả thi, có thể lấy ra dùng.
(*) Lysozyme là một loại enzyme kháng khuẩn góp phần làm nên hệ thống miễn dịch bẩm sinh của động vật, có trong nước mắt, nước bọt, sữa mẹ và các dịch nhầy.
Có một mảnh vỏ vụn cắm hơi sâu, lúc nhổ ra, Tông Hàng co giật người, hẳn là dẫu đang hôn mê cũng cảm thấy đau, mi tâm hắn nhíu chặt lại.
Chẳng biết làm sao mà Dịch Táp lại như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay xoa xoa sau đầu hắn.
Đầu hắn tròn tròn, tóc vừa mềm vừa tơi, dính sát vào lòng bàn tay cô.
Lông mày Tông Hàng thoáng giãn ra.
Dịch Táp giật mình hoảng hốt, nhấc phắt tay ra như bị điện giật, còn vội vàng vẩy vẩy mấy cái như làm việc gì không thể để người khác biết.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng có động tác dịu dàng gì với ai, lúc còn nhỏ chơi búp bê, trong khi những cô bé khác ôm búp bê dỗ dành như trẻ con thì búp bê của cô con nào con nấy đều bị vặt đầu vặt tay; người khác nuôi thú cưng đều âu yếm vuốt ve, ô quỷ cũng coi như thú cưng của cô, lại bị cô suốt ngày đá tới đẩy lui, thỉnh thoảng còn bị cô mắng vài câu “Con ngu này nữa”.
Giờ thế này là thế nào?
Dịch Táp viện cớ cho mình: Trước nay tiếp xúc với đủ loại người phức tạp, chỉ có mỗi loại như Tông Hàng là chưa từng gặp bao giờ; cũng từng đối phó với vô số minh chiêu ám chiêu, nhưng Tông Hàng thì đợi mãi vẫn không có một chiêu nào.
Nếu hắn giống như Đinh Thích hay Trần Hói thì cô liếc mắt một cái là biết ngay nên dùng bộ mặt nào nói chuyện với hắn, biết lúc nào trong mềm có cứng, biết lúc nào phải tránh mạnh đánh yếu.
Nhưng hắn hoàn toàn không giống, cô còn chưa nghĩ ra nên cư xử với hắn thế nào.
Chưa từng qua sông này thì đương nhiên là phải mò mẫm từng tảng đá dưới sông mà qua rồi.
Dịch Táp tiếp tục nhổ vụn vỏ ngao sò.
Vô tình lại liếc nhìn đầu hắn.
Thành thật mà nói thì cảm giác tay sờ vào quả thật không tệ, dưới mái tóc dày mềm là cái đầu tròn vo.
Dịch Táp cảm thấy Tông Hàng khi còn nhỏ nhất định là kiểu trẻ con cực kỳ dễ dỗ, chỉ cần xoa đầu hoặc vỗ lưng thôi là hắn đã có thể nằm im đi ngủ, cắn một cái núm vú cao su thôi là có thể ngồi yên một chỗ chơi cả ngày.
Không giống cô, Dịch Cửu Qua từng nói cô lúc nhỏ rất cáu kỉnh, ngoạc mồm gào khóc, nhét núm vú cao su vào miệng còn phì phì nhổ ra.
***
Lúc Tông Hàng tỉnh lại, phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất.
Ớ, Dịch Táp đâu rồi?
Hắn hoang mang ngẩng đầu, trong thấy Dịch Táp đang ngồi tựa vào vách đá cách đó không xa, cau mày, tay xoay xoay con dao ô quỷ.
Tông Hàng vội bò dậy, vừa khom người đã động tới đống thương tích sau lưng, bị đau đến nhe răng trợn mắt.
Ký ức về bầy ngao sò như mây đen ùn ùn kéo tới.
Tim hắn đập dồn dập, nhìn khắp bốn phía: “Bọn ngao sò ăn thịt người đâu?”
Dịch Táp nhìn sang hắn: “Ngao sò ăn thịt người gì?”
“Thì là cái đám đen kịt có răng, còn có thể bay, vừa không chú ý một cái là tự nổ ấy… Cô không nhìn thấy à? Vậy lúc cô tỉnh lại đã thấy cái gì?”
Dịch Táp nói: “Lúc tôi tỉnh lại, thấy mình nằm trên mặt đất còn cậu thì nằm ở kia…”
Cô chỉ ra một chỗ cách đó ba, bốn mét.
“Tôi bèn kéo cậu qua đây, sau đó xử lý vết thương cho cậu.”
Tông Hàng nhìn về phía ngón tay cô chỉ: “Sao tôi lại ở đó?”
“Vậy cậu cảm thấy mình nên ở đâu?”
“Tôi ở…”
Tông Hàng không nói tiếp nữa, trong lòng hơi mất mát. Hẳn là bọn ngao sò đã tha hắn qua đó, hắn xui thật, lần nào biểu hiện anh hùng cũng đều không có người chứng kiến.
Chợt nhớ ra điều gì, vội thò tay ra sau sờ sờ lưng mình, lại sờ sờ mông.
Hắn nhớ là những mảnh vụn đó đã găm khắp người hắn, mông bên trái cũng bị trúng.
Dịch Táp cất tiếng: “Yên tâm đi, tôi không cởi quần cậu, vụn vỏ sò cắm vào, trên quần bị thủng, tôi gẩy gẩy lỗ thủng là nhìn được vụn vỏ để nhổ ra rồi.”
Mặt Tông Hàng thoạt trắng thoạt đỏ, nín thinh.
Trong phim thường có cảnh nam chính bị thương, nữ chính giúp băng bó, vì sao vết thương của người ta cũng lanh trí như vậy? Không phải ở vòm ngực tráng kiện thì cũng là ở tấm lưng dày rộng, tại sao đến lượt hắn thì lại thành bị thương ở mông?
Sao con người lại phải có mông? Hắn không cần có mông!
Đương rầu rĩ, Dịch Táp lại hỏi gì đó.
Tông Hàng nghe không ra: “Hả?”
“Tôi hỏi cậu, sau khi gặp biến cố đã xảy ra chuyện gì, sò ăn thịt người lại là làm sao.”
***
Tông Hàng lấy lại bình tĩnh.
Cũng phải, đây mới là chuyện quan trọng.
Hắn kể lại một lượt những gì xảy ra sau khi thất tán, từ nhìn thấy ánh sáng trắng đến gặp phải sò biết bay, sau đó thì đột ngột bị nổ mạch máu bất tỉnh, không hề mặt dày nhắc tới chuyện bảo vệ cô – mắt thấy mới là thật, nói mà không có bằng chứng lại thành ra cố ý bịa ra tranh công.
Dịch Táp nghe chăm chú, không ngắt lời hắn, dao găm trong tay xoay xoay.
Cô cũng nhìn thấy ánh sáng trắng.
Giống như xúc tu dài thật dài, khuấy đảo trong nước, cô đã bị cuốn thẳng vào giữa ánh sáng trắng, đầu váng mắt hoa rồi bất tỉnh nhân sự.
Đợi Tông Hàng kể xong, cô mới cất lời.
“Ban nãy lúc cậu hôn mê, tôi đã đi xem hang động này một lượt, dù có không ít ngã ba nhưng thực ra kích thước không lớn, ở mỗi ngã ba tôi đều dùng dao đánh dấu, phát hiện ra ba việc.”
Giọng điệu cô có phần không bình thường, Tông Hàng căng thẳng: “Ba việc gì?”
“Thứ nhất, đây là một hang động chết, không có cửa ra. Bảy ngã ba đều hoặc là đi vào ngõ cụt, hoặc là thông tới hang động lớn có tổ ngao sò mà cậu vừa nhắc tới, không có cửa ra cũng không có cửa vào, nhưng chúng ta đã vào bằng cách nào?”
Tông Hàng nói: “Có khi nào là do cô chưa tìm được không? Biết đâu có cơ quan cửa ngầm gì đó.”
Dịch Táp nguýt hắn: “Có mình cậu thông minh thôi à, tôi không nghĩ tới chắc?”
Ngựa còn có lúc mất vó trước cơ mà (*), lỡ cô bỏ sót thì sao? Có điều sự thật thắng hùng biện, Tông Hàng không nói gì, thầm quyết định lát nữa sẽ tự mình đi xem một lượt.
(*) Ngựa mất móng trước (马失前蹄 – mã thất tiền đề) là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ vô ý sơ sẩy trong một việc mà mình rất thành thạo, làm nhục mặt bản thân.
“Thứ hai, đám Khương Tuấn và Khương Hiếu Quảng đều không ở đây, trong hang động này chỉ có hai chúng ta.”
Tông Hàng ừ một tiếng.
Tiếng “ừ” bình thản này chọc cô muốn cáu, Dịch Táp hỏi: “Cậu thật sự không sốt ruột gì à?”
Sốt ruột cái gì? Không phải là đang bàn bạc đây thây?
Tông Hàng khuyên ngược lại cô: “Dục tốc bất đạt, chúng ta cứ từ từ, bình tĩnh mà nghĩ cách.”
Dịch Táp bị hắn chọc tức mà bật cười: “Chúng ta đã hôn mê bao lâu rồi? Trước đây mở canh vàng chỉ tối đa trong một, hai tiếng thôi, hiểu ý tôi không? Rất có thể trong lúc chúng ta hôn mê, đám Khương Tuấn đã mở xong canh vàng rời đi rồi.”
“Chúng ta bị nhốt trong một hàng động rộng lớn khó hiểu như vậy dưới hồ, không có cửa ra cũng không có nước, không có thức ăn, trong động còn có một đàn ngao sò có răng kinh khủng như vậy, không biết lúc nào sẽ tới gặm chúng ta, cậu còn bình tĩnh cho được?”
Tông Hàng ngơ ra hồi lâu, mãi mới thốt một câu: “Nhưng không bình tĩnh…cũng đâu có cách nào khác đâu.”
Dịch Táp nhìn hắn đăm đăm, cũng hiểu hắn nói rất có lý, càng là tuyệt cảnh càng kỵ nóng ruột – lời này nếu là Khương Thái Nguyệt nói với cô, cô sẽ cảm thấy bà cụ quả nhiên là rất vững vàng, nhưng từ miệng Tông Hàng nói ra thì…
Rõ ràng là chưa từng trải bao giờ mà dáng vẻ vẫn nghiêm trang già dặn như thế, trông mới ngứa đòn làm sao.
Tông Hàng bị cô nhìn đến độ trong lòng rờn rợn, vội đổi chủ để: “Thứ ba thì sao?”
“Thứ ba là, hang động khép kín đáng ra phải không có ánh sáng, nhưng trong động lại có ánh sáng, cậu có chú ý đến không?”
Tông Hàng nhịn không nổi á lên một tiếng.
Thật vậy.
Hắn không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại gì nên mở mắt ra nhìn thấy được là sẽ chỉ chăm chăm vào những gì có thể nhìn thấy, thật đúng là chưa từng tìm hiểu về vấn đề chiếu sáng.
Tông Hàng nhìn ra xung quanh xem xét, cuối cùng ngửa đầu lên nhìn lớp lớp đá vôi bao phủ trên đầu.
Hắn tốt xấu gì cũng từng học vật lý, biết thứ mắt người có thể trông thấy chỉ có hai khả năng:
Một là bản thân vật thể phát sáng, đi vào mắt người.
Hai là có nguồn sáng chiếu lên vật thể, ánh sáng được phản xạ vào mắt người.
Tình hình hiện tại có phần giống trời nhiều mây không có nắng, anh không tìm được nguồn sáng nhưng bầu trời thì vẫn nhờ nhờ sáng.
Nhìn một hồi, Tông Hàng bỗng sợ hãi dựng tóc gáy, đưa tay lên ra sức dụi mắt.
Quái thật, đá vôi màu xắm trắng, vậy nhưng sao ban nãy hắn lại có cảm giác thứ màu sắc ấy đang ngọ nguậy?
Hắn nhìn về phía Dịch Táp.
Dịch Táp lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết là thế nào.
Cái quái gì vậy? Sinh vật không xác định giỏi ngụy trang biết phát sáng?
Tông Hàng sởn hết cả da gà da vịt lên, cái này còn đáng sợ hơn đám ngao sò nhiều, đám ngao sò tuy quái dị nhưng ít nhất hắn cũng có thể biết rõ được chúng đại thể nguy hiểm ở chỗ nào, đáng sợ nhất chính là loại mà mình không biết một chút nào nào về nó, vô thanh vô tức, còn ở cùng một chỗ với mình…
Giọng Dịch Táp cũng hạ xuống: “Ban nãy lúc tôi đi xem động, chỉ thấy vũng bùn mà cậu nhắc tới với chút ít vụn vỏ vụn thịt chứ không thấy đám sò đâu, chắc là về tổ rồi, có điều không biết lúc nào sẽ lại ra. Theo tình hình lúc cậu gặp chúng có thể thấy thứ này lúc bị thương sẽ bị chọc tức mà tự nổ…”
Không sai, Tông Hàng nhớ rất rõ con sò đầu tiên tự nổ cũng là do một bên vỏ sò bị đánh tàn phế, mấy con sau đó hẳn là cũng gần vậy.
“Vậy nhưng vì sao nó lại nổ thì tôi nghĩ không ra, nếu nói là không khí nở ra thì sức nổ phải lớn đến nhường nào mới có thể khiến vỏ sò vỡ vụn văng tung tóe nhe vậy chứ… Cậu nghĩ cẩn thận lại xem, lúc nó nổ có điểm gì đặc biệt không?”
Tông Hàng trầm tư: “Thì, vụn găm vào người, ngoài ra còn có cảm giác bị cát hắt vào, nhưng ngao sò vốn ngậm cát, ở nhà lúc đem nó xào rau cũng phải ngâm nó trong cát dưới nước một lúc lâu cho nó nhổ cát ra mà.”
Có hỏi nữa chắc cũng chẳng hỏi được gì, Dịch Táp giơ tay lên chống đầu, hai bàn tay cắm vào tóc, não nhanh chóng xoay chuyển.
Đinh Ngọc Điệp từng đinh ninh rằng canh vàng và thuyền chìm nhất định là ở cùng một nơi.
Dưới hồ, Khương Tuấn “nhập” mật mã, đợi “mở cửa”, nếu so sánh ánh sáng trắng là “tiếp đón”, vậy hẳn là phải được đưa tới nơi giấu canh vàng rồi mới phải, sao lại bị nhốt ở đây.
Một hồi lâu sau, Dịch Táp mới ngẩng đầu, cân nhắc câu chữ: “Tôi ngờ là chúng ta đã bị kiểm tra phát hiện ra rồi. Chuyện mở canh vàng chỉ thích hợp với ba họ ma nước…”
Tông Hàng không nhịn được: “Cô cũng là ma nước mà…”
Dịch Táp trừng hắn: “Câm miệng!”
Muốn bị băm đúng không, cái nào không nói lại đi nói cái này.
Cô nói tiếp: “Khương Hiếu Quảng muốn quay trộm, Đinh Ngọc Điệp muốn xem trộm, chị tôi không biết là muốn làm gì, nhưng ba người này đều không thành công, nói cách khác, đến cửa đầu tiên cũng không phá được. Chỉ có hai chúng ta là trời xui đất khiến bám được theo họ, thấy được họ đẩy nước, theo họ ‘vào cửa’.”
“Nhưng canh vàng này không chỉ có một cổng gác, chúng ta qua được cửa thứ nhất nhưng không qua được cửa thứ hai, cho nên mới bị đưa đến nơi này,” Cô ra hiệu ra xung quanh, “Không cảm thấy nơi này giống một lồng giam à, còn có đám ngao sò ăn thịt người không biết lúc nào sẽ lại ra ngoài, và cả đá vôi quái gở trên đầu nữa… Có giống phạm tội bị ném vào lồng thú, muốn trực tiếp xử lí cậu không?”
Tông Hàng nuốt nước bọt.
Giống.
Bảo sao, nếu quả thật dưới đáy hồ có một hang động đá vôi thì hẳn là rất lớn, nếu không sao có thể chứa được vô số thuyền chìm như thế? Tàu Kobe Maru những hơn mấy ngàn trọng tải kia mà – động này trông cũng xấu thật, quá nửa là tù giam.
Hắn chợt nhớ ra điều gì: “Lúc đó tôi tưởng là chúng ta sẽ bị đám ngao sò gặm, kết quả tỉnh lại lại chẳng bị làm sao, sao chúng nó lại buông tha cho chúng ta vậy nhỉ?”
Dịch Táp cũng không biết, có điều trực giác mách bảo cô là có liên quan tới chuyện hắn nổ mạch máu: Ban đầu đám ngao sò cho rằng hắn là loại người không phận sự, cần phải xử lý, nhưng lần nổ mạch máu này lại để lộ đặc thù của hắn.
Cô đột nhiên cảm thấy lịch canh vàng của ba họ rất thú vị thâm thúy.
***
Cho tới nay, nhắc tới “lịch canh vàng”, cái ba họ chú ý đều là canh vàng hay nói trắng ra là: vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo có thể đổi thành tiền.
Mở canh vàng, cái chú ý đến là có thể lấy những món báu vật đó ra hay không, bị lật nồi, cái tiếc hận là bỏ lỡ dịp may với tài phú.
Ngay cả lần năm 1996 ấy cũng vậy, dốc hết toàn lực, vội vàng đi tìm hầm đất trôi nổi cũng là bởi liên tiếp lật nồi, khả năng dần yếu đi – ngồi giữ kho vàng lại không thể nào lấy ra dùng, là ai cũng đều không cam lòng.
Hơn nữa sau khi hỏi bài để mở canh vàng, ma nước sẽ mất đi ý thức, càng thêm không ai quan tâm tới bí mật của hang giấu canh vàng.
Mãi đến lần này, cô ngoài ý muốn chứng kiến vài thứ mới bất chợt phát hiện ra, kỳ thực so với một nơi chỉ thuần túy là để cất giữ tiền tài, bản thân cách thiết trí của hang canh vàng đã rất đáng để suy ngẫm rồi.
Một công trình kín kẽ, tốn tâm tốn sức như vậy đã được thiết kế nên bằng cách nào? Là ai đứng sau màn thiết kế nên?
Mọi người đều cười người nước Trịnh lấy gùi bỏ ngọc, nhưng biết đâu người nước Trịnh mới là kẻ thông minh? Y tuệ nhãn cao siêu, nhìn thấu được giá trị của cái gùi vượt xa viên ngọc – là dân chúng lấy tiêu chuẩn thế tục ra để phán đoán, cảm thấy ngọc mới có giá trị, người nước Trịnh làm việc ngu xuẩn.
Ba họ cũng giống vậy, trăm ngàn năm qua họ kề sát một bí mật lớn có thể kinh hãi thế tục nhưng lại chỉ thấy có tiền.
***
Việc cấp bách hiện giờ là phải ra ngoài, trong động này dưới thì có bầy ngao sò, trên thì có sinh vật không xác định, càng ở lâu càng nguy hiểm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tông Hàng kinh hồn bạt vía, rất tích cực lục lọi đập gõ khắp nơi trong động, chỉ hi vọng có thể phát hiện ra cửa ngầm gì đó, hi vọng tan vỡ rồi, nhìn vũng bùn đen kịt kia, lạnh hết cả sống lưng, bèn bê măng đá gãy đổ đi đậy vào – lấp kín được là tốt nhất, không lấp được thì ít nhất lần sau bị ngao sò tập kích cũng cản được lúc nào hay lúc ấy.
Ban đầu Dịch Táp còn giúp hắn bê măng đá, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, lại đi gõ vách đá. Cô dùng chuôi dao gõ vài cái rồi áp tai lên nghe một lúc, đổi chỗ mười mấy lần, sau cùng bảo Tông Hàng: “Đừng dời đá.”
Tông Hàng nhễ nhại mồ hôi nghe tiếng đi qua, thấy cô đang dùng dao găm đào hố dưới chân vách đá. Tông Hàng lấy làm lạ: “Dịch Táp, cô đào gì đó?”
Dịch Táp chỉ vào vách đá trước mặt: “So sánh ra, có vẻ như vách đằng này không dày lắm.”
Cái này giống như tường vậy, dày và mỏng, tiếng gõ lên sẽ khác nhau.
Tông Hàng nhíu mày: Không dày lắm nên muốn cố đào ra à? Nhưng thế này sao đào nổi, hai người chỉ có một con dao, đào chẳng được bao xa lưỡi dao đã gãy rồi.
Dịch Táp như biết hắn đang nghĩ gì: “Không phải là đào.”
“Vậy để làm gì?”
“Nổ.”
“Cô có thuốc nổ?”
“Cậu nói xem?”
Tôi nói? Tôi nói cái gì? Tông Hàng thắc mắc ngó cô đăm đăm, ngó một lúc, trong đầu chợt lóe lên đốm lửa, bật thốt: “Cô muốn dùng sò để nổ?”
Dịch Táp ừ một tiếng.
Gần núi ăn của núi, gần nước ăn của nước, ngươi thả chó dữ ra cắn ta thì phải lường được nguy cơ ta thuần ngược nó đi cắn ngươi: Chỉ cần lanh tay lanh mắt, bắt được một đám năm ba con sò bị thương rồi bỏ vào hố, vậy cũng là một quả lựu đạn chôn đất rồi.
Thời gian cô “ngồi nước” lần này quá dài, hơn nữa còn phải bơi qua lượn lại, tiêu hao quá nhiều thể lực, vậy nên lần hôn mê này đặc biệt sâu, khua chiêng gõ trống cũng không gọi dậy được, chỉ có thể đợi bản thân tự tỉnh lại.
Gần như cùng lúc ngay khi mở mắt, lông mày của cô đã nhíu lại, vẻ mặt lạnh xuống trong chớp mắt.
Trên người nặng trịch, có người đè lên trên, nghe mùi rõ ràng là đàn ông.
Cô trợn mắt.
Là Tông Hàng đang nằm sấp trên người cô, đầu gục sang một bên, ánh mắt trượt xuống thêm nữa là nhìn được nửa thân trên trần trụi bên trong áo cô rồi.
Mẹ hắn chứ…
Mấy ngày nay Tông Hàng không những khôn lên mà còn bản lĩnh quá nhỉ, có tin cô dỡ từng cục xương thớ thịt của hắn ra không…
Dịch Táp tức điên, đang định hất hắn ra thì chợt cảm nhận được nơi tay mình chạm vào không bình thường.
Đó là lưng Tông Hàng, sờ vào nhơm nhớp máu, hơn nữa hắn vẫn đang nằm, đến hít thở cũng nặng nhọc.
Dịch Táp xoay người đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra chuyện có phần không ổn: trên người Tông Hàng có rất nhiều thương tích nhỏ, vết máu loang lổ, từng vệt từng vệt, có vệt đã khô, có vệt còn hơi dinh dính.
Trong mỗi vết thương đều cắm những mảnh vụn nhỏ có vẻ như bất quy tắc, Dịch Táp thò tay nhặt một mảnh ra xem.
Giống như mảnh vỏ sò vỡ, nửa dưới vì cắm trong thịt mà thấm máu đỏ, viền mép hoàn toàn không có quy tắc gì, hơn nửa là do bị vỡ.
Dịch Táp đứng lên nhìn chung quanh một vòng.
Không chỉ trên người Tông Hàng mà trên mặt đất, trên vách đá đều có những mảnh nhỏ như vậy, còn có thể nhìn thấy chút ít vụn thịt ngao sò.
Không ai lấy thứ này làm ám khí bao giờ cả, từ vị trí dính đậu của những mảnh vỏ và thịt vụn văng ra khắp phía có thể thấy quá nửa là nổ giữa không trung.
Giải thích hợp lí nhất Dịch Táp có thể nghĩ tới là: Có một quả lựu đạn bọc trong rất nhiều con sò, lúc lựu đạn nổ, sò cũng đồng thời bị nổ bay văng ra tạp nên hiệu quả này.
Nhưng vấn đề là: Ai ném lựu đạn?
Hơn nữa…
Dịch Táp ngửi xung quanh, lại gần vách đá dính vụn thịt sò, lại quỳ xuống, bò sấp xem những nơi găm mảnh vỏ vụn: Mùi ở đây rất ban sơ, chỉ có mùi tanh, mùi nước, mùi bùn ướt và mùi đá, hoàn toàn không có mùi thuốc súng nitrat kali của lựu đạn.
Cô phủi tay đứng dậy, đi tại chỗ mấy bước, lại cúi đầu nhìn Tông Hàng.
Tư thế này của hắn hẳn là để bảo vệ cô.
Một người không có bản lĩnh gì, lúc nào cũng bị cô chê bai quát mắng, mà lại bảo vệ cô?
Cảm giác là lạ.
Sao Tông Hàng phải che chở cô như vậy?
Cô chẳng qua cũng chỉ là tiện tay cứu hắn một vài lần, không cần báo đáp – dù sao cũng không phải là do độ lượng cao thượng gì, cô chỉ cảm thấy mình cũng chẳng phải cổ hủ, làm việc thiện cốt để mình vui thì đừng trông mong người ta báo đáp.
Không ngờ lại thực sự gặp phải.
Dịch Táp ngồi xổm xuống, thương thế trên người hắn, nhất là đống mảnh vỏ nửa cắm nửa lộ này, thật quá ghê rợn. Cô sờ sờ bên hông mình, ngoài dao găm ô quỷ ra thì chẳng có gì khác cả, có ai lại mang thuốc men băng gạc xuống nước đâu, dù có dự liệu được là sẽ bị thương thì cũng lên bờ băng bó sau mới phải chứ.
Không có gì cả, nhưng cũng không phải không thể xử lý.
Dịch Táp rút từng mảnh vụn ra một, dùng tay chấm nước bọt bôi lên vết thương của hắn – chấp nhận thôi, trong nước bọt có một lượng lysozyme (*) và chất đông máu nhất định, trong hoàn cảnh thực sự vô kế khả thi, có thể lấy ra dùng.
(*) Lysozyme là một loại enzyme kháng khuẩn góp phần làm nên hệ thống miễn dịch bẩm sinh của động vật, có trong nước mắt, nước bọt, sữa mẹ và các dịch nhầy.
Có một mảnh vỏ vụn cắm hơi sâu, lúc nhổ ra, Tông Hàng co giật người, hẳn là dẫu đang hôn mê cũng cảm thấy đau, mi tâm hắn nhíu chặt lại.
Chẳng biết làm sao mà Dịch Táp lại như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay xoa xoa sau đầu hắn.
Đầu hắn tròn tròn, tóc vừa mềm vừa tơi, dính sát vào lòng bàn tay cô.
Lông mày Tông Hàng thoáng giãn ra.
Dịch Táp giật mình hoảng hốt, nhấc phắt tay ra như bị điện giật, còn vội vàng vẩy vẩy mấy cái như làm việc gì không thể để người khác biết.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng có động tác dịu dàng gì với ai, lúc còn nhỏ chơi búp bê, trong khi những cô bé khác ôm búp bê dỗ dành như trẻ con thì búp bê của cô con nào con nấy đều bị vặt đầu vặt tay; người khác nuôi thú cưng đều âu yếm vuốt ve, ô quỷ cũng coi như thú cưng của cô, lại bị cô suốt ngày đá tới đẩy lui, thỉnh thoảng còn bị cô mắng vài câu “Con ngu này nữa”.
Giờ thế này là thế nào?
Dịch Táp viện cớ cho mình: Trước nay tiếp xúc với đủ loại người phức tạp, chỉ có mỗi loại như Tông Hàng là chưa từng gặp bao giờ; cũng từng đối phó với vô số minh chiêu ám chiêu, nhưng Tông Hàng thì đợi mãi vẫn không có một chiêu nào.
Nếu hắn giống như Đinh Thích hay Trần Hói thì cô liếc mắt một cái là biết ngay nên dùng bộ mặt nào nói chuyện với hắn, biết lúc nào trong mềm có cứng, biết lúc nào phải tránh mạnh đánh yếu.
Nhưng hắn hoàn toàn không giống, cô còn chưa nghĩ ra nên cư xử với hắn thế nào.
Chưa từng qua sông này thì đương nhiên là phải mò mẫm từng tảng đá dưới sông mà qua rồi.
Dịch Táp tiếp tục nhổ vụn vỏ ngao sò.
Vô tình lại liếc nhìn đầu hắn.
Thành thật mà nói thì cảm giác tay sờ vào quả thật không tệ, dưới mái tóc dày mềm là cái đầu tròn vo.
Dịch Táp cảm thấy Tông Hàng khi còn nhỏ nhất định là kiểu trẻ con cực kỳ dễ dỗ, chỉ cần xoa đầu hoặc vỗ lưng thôi là hắn đã có thể nằm im đi ngủ, cắn một cái núm vú cao su thôi là có thể ngồi yên một chỗ chơi cả ngày.
Không giống cô, Dịch Cửu Qua từng nói cô lúc nhỏ rất cáu kỉnh, ngoạc mồm gào khóc, nhét núm vú cao su vào miệng còn phì phì nhổ ra.
***
Lúc Tông Hàng tỉnh lại, phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất.
Ớ, Dịch Táp đâu rồi?
Hắn hoang mang ngẩng đầu, trong thấy Dịch Táp đang ngồi tựa vào vách đá cách đó không xa, cau mày, tay xoay xoay con dao ô quỷ.
Tông Hàng vội bò dậy, vừa khom người đã động tới đống thương tích sau lưng, bị đau đến nhe răng trợn mắt.
Ký ức về bầy ngao sò như mây đen ùn ùn kéo tới.
Tim hắn đập dồn dập, nhìn khắp bốn phía: “Bọn ngao sò ăn thịt người đâu?”
Dịch Táp nhìn sang hắn: “Ngao sò ăn thịt người gì?”
“Thì là cái đám đen kịt có răng, còn có thể bay, vừa không chú ý một cái là tự nổ ấy… Cô không nhìn thấy à? Vậy lúc cô tỉnh lại đã thấy cái gì?”
Dịch Táp nói: “Lúc tôi tỉnh lại, thấy mình nằm trên mặt đất còn cậu thì nằm ở kia…”
Cô chỉ ra một chỗ cách đó ba, bốn mét.
“Tôi bèn kéo cậu qua đây, sau đó xử lý vết thương cho cậu.”
Tông Hàng nhìn về phía ngón tay cô chỉ: “Sao tôi lại ở đó?”
“Vậy cậu cảm thấy mình nên ở đâu?”
“Tôi ở…”
Tông Hàng không nói tiếp nữa, trong lòng hơi mất mát. Hẳn là bọn ngao sò đã tha hắn qua đó, hắn xui thật, lần nào biểu hiện anh hùng cũng đều không có người chứng kiến.
Chợt nhớ ra điều gì, vội thò tay ra sau sờ sờ lưng mình, lại sờ sờ mông.
Hắn nhớ là những mảnh vụn đó đã găm khắp người hắn, mông bên trái cũng bị trúng.
Dịch Táp cất tiếng: “Yên tâm đi, tôi không cởi quần cậu, vụn vỏ sò cắm vào, trên quần bị thủng, tôi gẩy gẩy lỗ thủng là nhìn được vụn vỏ để nhổ ra rồi.”
Mặt Tông Hàng thoạt trắng thoạt đỏ, nín thinh.
Trong phim thường có cảnh nam chính bị thương, nữ chính giúp băng bó, vì sao vết thương của người ta cũng lanh trí như vậy? Không phải ở vòm ngực tráng kiện thì cũng là ở tấm lưng dày rộng, tại sao đến lượt hắn thì lại thành bị thương ở mông?
Sao con người lại phải có mông? Hắn không cần có mông!
Đương rầu rĩ, Dịch Táp lại hỏi gì đó.
Tông Hàng nghe không ra: “Hả?”
“Tôi hỏi cậu, sau khi gặp biến cố đã xảy ra chuyện gì, sò ăn thịt người lại là làm sao.”
***
Tông Hàng lấy lại bình tĩnh.
Cũng phải, đây mới là chuyện quan trọng.
Hắn kể lại một lượt những gì xảy ra sau khi thất tán, từ nhìn thấy ánh sáng trắng đến gặp phải sò biết bay, sau đó thì đột ngột bị nổ mạch máu bất tỉnh, không hề mặt dày nhắc tới chuyện bảo vệ cô – mắt thấy mới là thật, nói mà không có bằng chứng lại thành ra cố ý bịa ra tranh công.
Dịch Táp nghe chăm chú, không ngắt lời hắn, dao găm trong tay xoay xoay.
Cô cũng nhìn thấy ánh sáng trắng.
Giống như xúc tu dài thật dài, khuấy đảo trong nước, cô đã bị cuốn thẳng vào giữa ánh sáng trắng, đầu váng mắt hoa rồi bất tỉnh nhân sự.
Đợi Tông Hàng kể xong, cô mới cất lời.
“Ban nãy lúc cậu hôn mê, tôi đã đi xem hang động này một lượt, dù có không ít ngã ba nhưng thực ra kích thước không lớn, ở mỗi ngã ba tôi đều dùng dao đánh dấu, phát hiện ra ba việc.”
Giọng điệu cô có phần không bình thường, Tông Hàng căng thẳng: “Ba việc gì?”
“Thứ nhất, đây là một hang động chết, không có cửa ra. Bảy ngã ba đều hoặc là đi vào ngõ cụt, hoặc là thông tới hang động lớn có tổ ngao sò mà cậu vừa nhắc tới, không có cửa ra cũng không có cửa vào, nhưng chúng ta đã vào bằng cách nào?”
Tông Hàng nói: “Có khi nào là do cô chưa tìm được không? Biết đâu có cơ quan cửa ngầm gì đó.”
Dịch Táp nguýt hắn: “Có mình cậu thông minh thôi à, tôi không nghĩ tới chắc?”
Ngựa còn có lúc mất vó trước cơ mà (*), lỡ cô bỏ sót thì sao? Có điều sự thật thắng hùng biện, Tông Hàng không nói gì, thầm quyết định lát nữa sẽ tự mình đi xem một lượt.
(*) Ngựa mất móng trước (马失前蹄 – mã thất tiền đề) là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ vô ý sơ sẩy trong một việc mà mình rất thành thạo, làm nhục mặt bản thân.
“Thứ hai, đám Khương Tuấn và Khương Hiếu Quảng đều không ở đây, trong hang động này chỉ có hai chúng ta.”
Tông Hàng ừ một tiếng.
Tiếng “ừ” bình thản này chọc cô muốn cáu, Dịch Táp hỏi: “Cậu thật sự không sốt ruột gì à?”
Sốt ruột cái gì? Không phải là đang bàn bạc đây thây?
Tông Hàng khuyên ngược lại cô: “Dục tốc bất đạt, chúng ta cứ từ từ, bình tĩnh mà nghĩ cách.”
Dịch Táp bị hắn chọc tức mà bật cười: “Chúng ta đã hôn mê bao lâu rồi? Trước đây mở canh vàng chỉ tối đa trong một, hai tiếng thôi, hiểu ý tôi không? Rất có thể trong lúc chúng ta hôn mê, đám Khương Tuấn đã mở xong canh vàng rời đi rồi.”
“Chúng ta bị nhốt trong một hàng động rộng lớn khó hiểu như vậy dưới hồ, không có cửa ra cũng không có nước, không có thức ăn, trong động còn có một đàn ngao sò có răng kinh khủng như vậy, không biết lúc nào sẽ tới gặm chúng ta, cậu còn bình tĩnh cho được?”
Tông Hàng ngơ ra hồi lâu, mãi mới thốt một câu: “Nhưng không bình tĩnh…cũng đâu có cách nào khác đâu.”
Dịch Táp nhìn hắn đăm đăm, cũng hiểu hắn nói rất có lý, càng là tuyệt cảnh càng kỵ nóng ruột – lời này nếu là Khương Thái Nguyệt nói với cô, cô sẽ cảm thấy bà cụ quả nhiên là rất vững vàng, nhưng từ miệng Tông Hàng nói ra thì…
Rõ ràng là chưa từng trải bao giờ mà dáng vẻ vẫn nghiêm trang già dặn như thế, trông mới ngứa đòn làm sao.
Tông Hàng bị cô nhìn đến độ trong lòng rờn rợn, vội đổi chủ để: “Thứ ba thì sao?”
“Thứ ba là, hang động khép kín đáng ra phải không có ánh sáng, nhưng trong động lại có ánh sáng, cậu có chú ý đến không?”
Tông Hàng nhịn không nổi á lên một tiếng.
Thật vậy.
Hắn không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại gì nên mở mắt ra nhìn thấy được là sẽ chỉ chăm chăm vào những gì có thể nhìn thấy, thật đúng là chưa từng tìm hiểu về vấn đề chiếu sáng.
Tông Hàng nhìn ra xung quanh xem xét, cuối cùng ngửa đầu lên nhìn lớp lớp đá vôi bao phủ trên đầu.
Hắn tốt xấu gì cũng từng học vật lý, biết thứ mắt người có thể trông thấy chỉ có hai khả năng:
Một là bản thân vật thể phát sáng, đi vào mắt người.
Hai là có nguồn sáng chiếu lên vật thể, ánh sáng được phản xạ vào mắt người.
Tình hình hiện tại có phần giống trời nhiều mây không có nắng, anh không tìm được nguồn sáng nhưng bầu trời thì vẫn nhờ nhờ sáng.
Nhìn một hồi, Tông Hàng bỗng sợ hãi dựng tóc gáy, đưa tay lên ra sức dụi mắt.
Quái thật, đá vôi màu xắm trắng, vậy nhưng sao ban nãy hắn lại có cảm giác thứ màu sắc ấy đang ngọ nguậy?
Hắn nhìn về phía Dịch Táp.
Dịch Táp lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết là thế nào.
Cái quái gì vậy? Sinh vật không xác định giỏi ngụy trang biết phát sáng?
Tông Hàng sởn hết cả da gà da vịt lên, cái này còn đáng sợ hơn đám ngao sò nhiều, đám ngao sò tuy quái dị nhưng ít nhất hắn cũng có thể biết rõ được chúng đại thể nguy hiểm ở chỗ nào, đáng sợ nhất chính là loại mà mình không biết một chút nào nào về nó, vô thanh vô tức, còn ở cùng một chỗ với mình…
Giọng Dịch Táp cũng hạ xuống: “Ban nãy lúc tôi đi xem động, chỉ thấy vũng bùn mà cậu nhắc tới với chút ít vụn vỏ vụn thịt chứ không thấy đám sò đâu, chắc là về tổ rồi, có điều không biết lúc nào sẽ lại ra. Theo tình hình lúc cậu gặp chúng có thể thấy thứ này lúc bị thương sẽ bị chọc tức mà tự nổ…”
Không sai, Tông Hàng nhớ rất rõ con sò đầu tiên tự nổ cũng là do một bên vỏ sò bị đánh tàn phế, mấy con sau đó hẳn là cũng gần vậy.
“Vậy nhưng vì sao nó lại nổ thì tôi nghĩ không ra, nếu nói là không khí nở ra thì sức nổ phải lớn đến nhường nào mới có thể khiến vỏ sò vỡ vụn văng tung tóe nhe vậy chứ… Cậu nghĩ cẩn thận lại xem, lúc nó nổ có điểm gì đặc biệt không?”
Tông Hàng trầm tư: “Thì, vụn găm vào người, ngoài ra còn có cảm giác bị cát hắt vào, nhưng ngao sò vốn ngậm cát, ở nhà lúc đem nó xào rau cũng phải ngâm nó trong cát dưới nước một lúc lâu cho nó nhổ cát ra mà.”
Có hỏi nữa chắc cũng chẳng hỏi được gì, Dịch Táp giơ tay lên chống đầu, hai bàn tay cắm vào tóc, não nhanh chóng xoay chuyển.
Đinh Ngọc Điệp từng đinh ninh rằng canh vàng và thuyền chìm nhất định là ở cùng một nơi.
Dưới hồ, Khương Tuấn “nhập” mật mã, đợi “mở cửa”, nếu so sánh ánh sáng trắng là “tiếp đón”, vậy hẳn là phải được đưa tới nơi giấu canh vàng rồi mới phải, sao lại bị nhốt ở đây.
Một hồi lâu sau, Dịch Táp mới ngẩng đầu, cân nhắc câu chữ: “Tôi ngờ là chúng ta đã bị kiểm tra phát hiện ra rồi. Chuyện mở canh vàng chỉ thích hợp với ba họ ma nước…”
Tông Hàng không nhịn được: “Cô cũng là ma nước mà…”
Dịch Táp trừng hắn: “Câm miệng!”
Muốn bị băm đúng không, cái nào không nói lại đi nói cái này.
Cô nói tiếp: “Khương Hiếu Quảng muốn quay trộm, Đinh Ngọc Điệp muốn xem trộm, chị tôi không biết là muốn làm gì, nhưng ba người này đều không thành công, nói cách khác, đến cửa đầu tiên cũng không phá được. Chỉ có hai chúng ta là trời xui đất khiến bám được theo họ, thấy được họ đẩy nước, theo họ ‘vào cửa’.”
“Nhưng canh vàng này không chỉ có một cổng gác, chúng ta qua được cửa thứ nhất nhưng không qua được cửa thứ hai, cho nên mới bị đưa đến nơi này,” Cô ra hiệu ra xung quanh, “Không cảm thấy nơi này giống một lồng giam à, còn có đám ngao sò ăn thịt người không biết lúc nào sẽ lại ra ngoài, và cả đá vôi quái gở trên đầu nữa… Có giống phạm tội bị ném vào lồng thú, muốn trực tiếp xử lí cậu không?”
Tông Hàng nuốt nước bọt.
Giống.
Bảo sao, nếu quả thật dưới đáy hồ có một hang động đá vôi thì hẳn là rất lớn, nếu không sao có thể chứa được vô số thuyền chìm như thế? Tàu Kobe Maru những hơn mấy ngàn trọng tải kia mà – động này trông cũng xấu thật, quá nửa là tù giam.
Hắn chợt nhớ ra điều gì: “Lúc đó tôi tưởng là chúng ta sẽ bị đám ngao sò gặm, kết quả tỉnh lại lại chẳng bị làm sao, sao chúng nó lại buông tha cho chúng ta vậy nhỉ?”
Dịch Táp cũng không biết, có điều trực giác mách bảo cô là có liên quan tới chuyện hắn nổ mạch máu: Ban đầu đám ngao sò cho rằng hắn là loại người không phận sự, cần phải xử lý, nhưng lần nổ mạch máu này lại để lộ đặc thù của hắn.
Cô đột nhiên cảm thấy lịch canh vàng của ba họ rất thú vị thâm thúy.
***
Cho tới nay, nhắc tới “lịch canh vàng”, cái ba họ chú ý đều là canh vàng hay nói trắng ra là: vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo có thể đổi thành tiền.
Mở canh vàng, cái chú ý đến là có thể lấy những món báu vật đó ra hay không, bị lật nồi, cái tiếc hận là bỏ lỡ dịp may với tài phú.
Ngay cả lần năm 1996 ấy cũng vậy, dốc hết toàn lực, vội vàng đi tìm hầm đất trôi nổi cũng là bởi liên tiếp lật nồi, khả năng dần yếu đi – ngồi giữ kho vàng lại không thể nào lấy ra dùng, là ai cũng đều không cam lòng.
Hơn nữa sau khi hỏi bài để mở canh vàng, ma nước sẽ mất đi ý thức, càng thêm không ai quan tâm tới bí mật của hang giấu canh vàng.
Mãi đến lần này, cô ngoài ý muốn chứng kiến vài thứ mới bất chợt phát hiện ra, kỳ thực so với một nơi chỉ thuần túy là để cất giữ tiền tài, bản thân cách thiết trí của hang canh vàng đã rất đáng để suy ngẫm rồi.
Một công trình kín kẽ, tốn tâm tốn sức như vậy đã được thiết kế nên bằng cách nào? Là ai đứng sau màn thiết kế nên?
Mọi người đều cười người nước Trịnh lấy gùi bỏ ngọc, nhưng biết đâu người nước Trịnh mới là kẻ thông minh? Y tuệ nhãn cao siêu, nhìn thấu được giá trị của cái gùi vượt xa viên ngọc – là dân chúng lấy tiêu chuẩn thế tục ra để phán đoán, cảm thấy ngọc mới có giá trị, người nước Trịnh làm việc ngu xuẩn.
Ba họ cũng giống vậy, trăm ngàn năm qua họ kề sát một bí mật lớn có thể kinh hãi thế tục nhưng lại chỉ thấy có tiền.
***
Việc cấp bách hiện giờ là phải ra ngoài, trong động này dưới thì có bầy ngao sò, trên thì có sinh vật không xác định, càng ở lâu càng nguy hiểm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tông Hàng kinh hồn bạt vía, rất tích cực lục lọi đập gõ khắp nơi trong động, chỉ hi vọng có thể phát hiện ra cửa ngầm gì đó, hi vọng tan vỡ rồi, nhìn vũng bùn đen kịt kia, lạnh hết cả sống lưng, bèn bê măng đá gãy đổ đi đậy vào – lấp kín được là tốt nhất, không lấp được thì ít nhất lần sau bị ngao sò tập kích cũng cản được lúc nào hay lúc ấy.
Ban đầu Dịch Táp còn giúp hắn bê măng đá, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, lại đi gõ vách đá. Cô dùng chuôi dao gõ vài cái rồi áp tai lên nghe một lúc, đổi chỗ mười mấy lần, sau cùng bảo Tông Hàng: “Đừng dời đá.”
Tông Hàng nhễ nhại mồ hôi nghe tiếng đi qua, thấy cô đang dùng dao găm đào hố dưới chân vách đá. Tông Hàng lấy làm lạ: “Dịch Táp, cô đào gì đó?”
Dịch Táp chỉ vào vách đá trước mặt: “So sánh ra, có vẻ như vách đằng này không dày lắm.”
Cái này giống như tường vậy, dày và mỏng, tiếng gõ lên sẽ khác nhau.
Tông Hàng nhíu mày: Không dày lắm nên muốn cố đào ra à? Nhưng thế này sao đào nổi, hai người chỉ có một con dao, đào chẳng được bao xa lưỡi dao đã gãy rồi.
Dịch Táp như biết hắn đang nghĩ gì: “Không phải là đào.”
“Vậy để làm gì?”
“Nổ.”
“Cô có thuốc nổ?”
“Cậu nói xem?”
Tôi nói? Tôi nói cái gì? Tông Hàng thắc mắc ngó cô đăm đăm, ngó một lúc, trong đầu chợt lóe lên đốm lửa, bật thốt: “Cô muốn dùng sò để nổ?”
Dịch Táp ừ một tiếng.
Gần núi ăn của núi, gần nước ăn của nước, ngươi thả chó dữ ra cắn ta thì phải lường được nguy cơ ta thuần ngược nó đi cắn ngươi: Chỉ cần lanh tay lanh mắt, bắt được một đám năm ba con sò bị thương rồi bỏ vào hố, vậy cũng là một quả lựu đạn chôn đất rồi.
Tác giả :
Vĩ Ngư