Bá Đạo Yêu Em
Chương 33
Edit: Mèo Mũm Mĩm
Beta: Anh Minh
Trong sự im lặng kéo dài, bóng đêm dần dần buông xuống.
Bóng dáng mờ ảo của những cành cây chồng lên nhau, chiếu xuống mặt đất đầy cát, xa xa là những bóng cây đang lay động. Thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót nhưng không làm cho mọi thứ vui vẻ hơn mà càng khiến nơi này trở nên trống trải, hoang vắng.
Lúc Nhất Ngạn không cười và dùng loại ánh mắt kỳ lạ quan sát Thanh Hà thì trong lòng cô thật sự sợ hãi, dường như cô chính là một miếng thịt đang ở trên thớt chờ cậu cắt xẻo.
Đằng sau chính là căn nhà kia, Thanh Hà thật sự không muốn trở về đó, cũng không muốn ở cùng với cậu tại chỗ này nên xoay người rời đi. Sau khi đi được vài bước, Thanh Hà ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Nhất Ngạn vẫn luôn theo sát cô, một tấc cũng không rời, hai người chỉ cách nhau mấy mét mà thôi. Thanh Hà cắn răng, bước nhanh hơn nhưng cho dù cô chạy nhanh thế nào thì cũng không thể bỏ lại cậu được.
Thanh Hà quyết định không chạy nữa mà đi bộ chầm chậm xung quanh thôn. Hầu hết hai bên đều là những căn nhà bằng đất thấp bé, đường đi cũng hẹp, đến cuối thôn thì mặt đường rộng hơn một chút, nối liền với bãi đất trống hình tròn, ở đó có một cái giếng nước. Người phụ nữ lúc này đang múc nước đặt lên trên thành giếng sau đó xắn ống quần lên, dùng nước lau sạch vết máu đen trên người, sau khi lau xong người phụ nữ đó mới bưng nước sạch đi vào nhà.
Thanh Hà đứng yên tại chỗ nhìn một lát, vẻ mặt có chút kinh ngạc thì bị Nhất Ngạn kéo vào căn nhà trống ở bên cạnh.
Lúc này sắc trời đã tối, trong thôn ngoại trừ một, hai gia đình còn thắp ngọn đèn mờ ảo thì chung quanh toàn là bóng tối. Trong căn nhà không người này chất đầy rơm rạ, tràn ngập một thứ mùi cổ quái. Lúc này Nhất Ngạn bịt miệng cô lại, đè cô ở trên ván cửa, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Ở cuối con đường truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, khi những người kia tới gần hơn thì Nhất Ngạn và Thanh Hà mới thấy rõ là hai tên đàn ông có cách ăn mặc và quấn khăn khá giống nhau, bọn hắn mang theo súng săn, vẻ mặt cảnh giác, nhìn bốn phía sau đó đi vào căn nhà mà hai mẹ con kia đang ở.
Lúc trước Thanh Hà định giãy giụa phản kháng nhưng hiện tại đã yên tĩnh lại.
Nhất Ngạn thấy cô không giãy giụa nữa thì thả cô ra, xếp chồng đống rơm lên nhau rồi dựa vào đó để trèo lên nóc nhà sau đó đưa tay cho cô. Thanh Hà do dự một chút rồi vẫn đưa tay để cậu kéo lên.
Vào ban đêm, trên nóc nhà có chút lạnh, Thanh Hà hơi co người lại, có chút ngồi không vững. Nhất Ngạn thấy vậy thì ôm chặt cô sau đó đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Sau đó ngọn đèn trong căn nhà đó bị thổi tắt, ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn cũng biến mất. Lúc này Nhất Ngạn đang vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện của hai nam một nữ kia.
"Anh, nhất định anh phải làm chủ cho em..." Là giọng nói xen lẫn với tiếng khóc đè nén của người phụ nữ kia.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh và thằng em mới đi lên thị trấn nửa tháng thôi mà sao lại biến thành như vậy? Những người bên trong nhà kia là ai?"
"Bọn chúng... Bọn chúng..." Người phụ nữ ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn kể hết sự thật cho người đàn ông kia nghe. Người đàn ông quay đầu liếc nhìn con gái vẫn còn nằm trên giường sau đó cầm súng săn định mở cửa đi ra ngoài. Người phụ nữ ở đằng sau lập tức kêu lên, tên đàn ông còn lại thấy thế vội che miệng cô ta lại: “Chị, đừng ồn ào, nếu đánh thức bọn chúng thì mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng nữa."
Người phụ nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Sau đó tên đàn ông còn lại cũng cầm súng ra ngoài.
Hai người này quanh năm đi săn trong núi nên kỹ thuật bắn súng không tệ, lá gan cũng lớn. Lúc này suy nghĩ của người anh đều đặt vào chuyện vợ và con mình bị làm nhục nên hoàn toàn không nghe lời khuyên nhủ của người khác. Nhưng anh ta cũng không phải là người lỗ mãng, anh ta núp ở bên ngoài một khoảng thời gian rất dài, sau khi xác định người ở bên trong đã ngủ hết thì mới từ từ mở cửa.
Tiếng súng sẽ đánh thức người khác nên anh ta trực tiếp dùng dao găm đâm thủng cổ họng hai tên đàn ông kia.
Máu tươi bắn vào rơm rạ, có vài giọt rơi xuống trên mặt Vương Thắng. Trực giác được rèn luyện qua nhiều năm khiến hắn mở mắt ngay lập tức, sau đó nhanh chóng rút dao găm bên hông, hung ác đâm về phía người em. Người em tung người nhảy lên trên đống cỏ khô sau đó kéo chốt súng săn ra. Vào lúc này, Vương Thắng đã không kịp rút súng ra nữa nên hắn lập tức kéo một tên đàn em qua che ở trước người mình.
Sau hai tiếng súng vang lên, tên đàn em cũng chưa kịp kêu tiếng nào thì trước ngực đã có hai đóa hoa máu nở rộ.
Tầm bắn và uy lực của súng săn không lớn nên không thể xuyên qua thân thể của con người được. Chính vì vậy Vương Thắng mượn cơ hội này lùi về sau cánh cửa rồi móc súng ngắn sau lưng ra, dùng cánh cửa để làm tấm chắn. Hắn vừa nổ súng vừa hét lớn gọi những tên còn lại dậy.
Hắn bắn rất rát với ý định ngăn hai anh em kia chạy ra ngoài mà mấy tên đàn em còn sống cũng không ra ngoài được.
Người em bắn nát đầu một tên đàn em nhưng trên đùi cũng bị bắn trúng, dù vậy anh ta vẫn dùng lực phá cánh cửa sổ ở phía sau và nói: “Anh, đi mau!"
Người anh cắn răng, dù không muốn nhưng anh ta vẫn bỏ súng lại sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ. Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, anh ta lập tức chạy về phía xa. Ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ đám người này lại có súng.
Thấy hai anh em kia bỏ chạy, Vương Thắng tức giận hô to: “Đuổi theo mau, đống ăn hại này!"
Ba bốn người còn sống vội vàng đuổi theo nhưng bị mắc ở cửa sổ khiến Vương Thắng tức giận chửi ầm lên.
Người anh đã chạy ra đến cửa thôn nhưng hình như nghĩ đến vợ và con của mình nên vòng trở về. Nhất Ngạn ôm Thanh Hà ngồi trên nóc nhà thấy bọn họ nhảy vào cái giếng kia.
Không có tiếng nước.
... Đó là một cái giếng cạn.
Vương Thắng dẫn theo ba bốn người còn sống tìm kiếm xung quanh, lúc này Nhất Ngạn dẫn Thanh Hà chạy đến, nhìn Vương Thắng với ánh mắt ngạc nhiên: “Sao vậy, anh Thắng?"
"Sao vậy cái gì? Chúng tôi bị người ta đánh lén! Cậu dẫn cô ta đi đâu vậy?"
Nhất Ngạn cười nói: “Không có đi đâu cả."
Ánh mắt nghi ngờ của Vương Thắng quét từ đầu đến chân Nhất Ngạn nhưng không phát hiện được điều gì khác thường, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó quát lớn bảo những tên còn lại tiếp tục tìm kiếm. Nhất Ngạn không đi theo, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lạnh lẽo. Cậu nghiêng người hôn lên trán Thanh Hà sau đó vén tóc rơi xuống bên má cô ra sau vành tai mềm mại, hành động này khiến Thanh Hà run lên nhè nhẹ.
"Không tìm được, anh Thắng!"
"Bên này cũng không có, anh Thắng!"
"Cũng không có!"
...
"Không tìm thấy thì bọn mày quay về làm gì? Toàn là một lũ ăn hại!" Vương Thắng bực bội đá đống rơm sau đó dẫn người ra khỏi thôn. Nhất Ngạn thấy thế kéo Thanh Hà đi theo bọn chúng.
Ba ngày sau.
Sáng sớm, một chiếc Jeep quân đội màu xanh đi vào một thị trấn nhỏ ở phía đông. Dọc hai bên đường là những nhà lầu màu trắng cao thấp không đều, thỉnh thoảng cũng có vài căn nhà trệt thấp bé xen lẫn vào nhau, tường nhà đen sì, rất nhiều căn nhà đã bị sập một nửa, xi măng và gỗ vụn chất đống lộn xộn ở ven đường. Xe chạy về phía trước được một lát thì dừng lại trên một bãi cỏ có vài cây dừa thưa thớt. Xa xa ngay phía trước có một khu mua sắm nhỏ, tất cả nam nữ già trẻ ở đó đều rất vội vàng nên không chú ý đến chiếc xe này.
Ở đây vừa có trận mưa lớn nên mặt đất ướt nhẹp và trở nên lồi lõm.
Sau khi xe dừng lại thì Vương Thắng và mấy tên đàn em nhảy xuống khỏi xe, Nhất Ngạn cũng ôm Thanh Hà thoải mái đi xuống. Một tên đàn ông trung niên sờ cái chân bị thương hỏi: “Anh Thắng, kế tiếp phải làm sao đây?"
Vương Thắng nhìn chung quanh một lần: “Anh Triệu nói người của anh ta sẽ nhanh chóng tới đây tiếp ứng chúng ta nhưng dù thế nào thì cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi trước."
Sau khi nói xong thì Vương Thắng quay đầu lại nhìn Nhất Ngạn, Nhất Ngạn buông Thanh Hà ra, tỏ vẻ mình không có ý kiến, tuy vậy Vương Thắng vẫn nhìn Nhất Ngạn lâu hơn một chút... Người thiếu niên này khiến hắn cảm thấy rất quái lạ nhưng lại không thể nói rõ là quái lạ ở chỗ nào.
Vương Thắng đã liên lạc với bên Triệu Gia Khôn. Lúc chạng vạng, bọn họ tìm được một nhà dân cho thuê ở ven đường, căn nhà có một phòng khách, ba phòng ngủ, đằng sau còn có một cái sân rất rộng rãi. Quan trọng hơn ở đây gần khu mua sắm, xung quanh còn có quán ăn đêm và quảng trường.
Vương Thắng nói vài câu với chủ nhà sau đó bắt đầu phân chia phòng với mấy tên đàn em. Nhất Ngạn và Thanh Hà được phân ở căn phòng cuối cùng, gần cái sân lớn. Trong sân nuôi gà vịt nên mùi rất nồng, vì vậy không có ai muốn ở căn phòng đó cả. Nhất Ngạn cũng không so đo, tỏ vẻ tính tình rất tốt. Cậu không nói gì, chỉ đi tìm mấy chậu hoa đặt ở trong phòng sau đó mở cửa cho thoáng một chút, rốt cuộc không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Tới lúc ăn cơm, Nhất Ngạn dẫn Thanh Hà ra ngoài, cô cũng đồng ý đi theo cậu.
"Cô không vui sao, sao mấy ngày nay mặt cứ sa sầm như vậy?" Nhất Ngạn vuốt ve mặt Thanh Hà, mỉm cười với cô sau đó nắm tay cô. Thanh Hà cúi đầu, làn váy màu xanh nhạt giống như lá sen, thướt tha mà nổi bật, hấp dẫn ánh mắt của Nhất Ngạn.
Cô không trả lời khiến Nhất Ngạn không thể cười được nữa, cậu vuốt ve bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, mềm mại như không xương, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ bóp nát kia. Tim cậu cũng theo sự im lặng của cô mà dần dần rơi xuống vực sâu.
Chỉ có điều cậu không có thói quen cúi đầu.
Hai người cùng đi trên đường, cả hai đều vô cùng im lặng.
Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng tạp hóa nhỏ và những hàng quán bày bán ven đường. Lúc bọn họ đi ngang qua một cửa hàng hoa quả thì bà chủ đang róc mía, vỏ mía rơi đầy trên đất. Thanh Hà đi đường lại không tập trung nên đột nhiên dẫm lên vỏ mía khiến cả người mất trọng tâm ngã xuống. Đúng lúc này Nhất Ngạn vừa kịp ôm lấy eo cô khiến đầu Thanh Hà đập vào trong lồng ngực cậu. Lồng ngực của Nhất Ngạn rất vững chãi, chỉ cách khuôn mặt cô một lớp vải mỏng khiến hương vị nam tính, đầy sức sống mạnh mẽ chỉ có ở người trẻ tuổi xông vào mũi cô làm Thanh Hà chợt nhớ tới chuyện đêm hôm đó. Lồng ngực cứng chắc của cậu đè ép bộ ngực mềm mại của cô khiến gò má Thanh Hà ửng hồng, cô lập tức dùng hai tay đẩy Nhất Ngạn ra.
Đột nhiên có một cảm giác đau đớn như muốn đâm thủng trái tim truyền đến từ mắt cá chân.
"A..." Thanh Hà không nhịn được bật ra tiếng kêu đau đớn.
"Sao vậy?" Nhất Ngạn căng thẳng, bế bổng cô lên đi vào một cửa hàng bán ngọc ở bên cạnh trong ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc mờ ám của những người chung quanh.
Thiếu nên tuấn tú, trẻ tuổi ôm một cô gái xinh đẹp, đây cũng được coi là một hình ảnh đẹp ở nơi này. Người dân ở đây luôn bận bịu với cuộc sống, đi sớm về muộn khiến làn da của hầu hết mọi người đều ngăm đen, thô ráp, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi và bụi đất, cho dù có ăn mặc lộng lẫy cũng không thể che giấu được.
Ông chủ cửa hàng ngọc là người Trung Quốc, ông ta đeo một cái kính tròn gọng đen giống giới tri thức ở thời Dân quốc. Nhất Ngạn có vẻ quen biết với ông ta, cậu mới chỉ nói vài câu mà ông ta đã gật đầu liên tục sau đó đi vào chỗ ở phía sau cửa hàng lấy hộp thuốc ra. Phương pháp dụ dỗ làm quen với người khác này của Nhất Ngạn thật đúng là khiến Thanh Hà mở rộng tầm mắt.
Khi Nhất Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của cô thì trong lòng lập tức hiểu rõ, vì thế trên mặt lộ vẻ đắc ý khó có thể che giấu: “Không phải cô nói em không có bạn sao? Ngược lại em có rất nhiều đấy, trời nam đất bắc nơi nào cũng có. Có những nơi mà em đi qua người khác còn chưa nghe thấy lần nào đấy nên cho dù là người không quen biết thì em cũng có thể xưng anh gọi em với người ta trong vòng năm phút."
"Mồm miệng bẻm mép." Thanh Hà hừ lạnh.
"Mồm miệng bẻm mép thì mồm miệng bẻm mép, cái miệng nhỏ xinh xắn của cô nói gì em cũng thích nghe cả." Nhất Ngạn cười cười sau đó dùng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve rồi chọt chọt môi cô, chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Thanh Hà hung hăng hất tay cậu ra: “Đừng đụng vào tôi!"
"Không được đụng vào cô?" Nhất Ngạn thở dài sau đó đột nhiên ôm lấy Thanh Hà, đặt cô lên trên quầy rồi đè lên người cô. Mặt trước của quầy nhô lên rất cao nên tạm thời có thể che khuất ánh mắt của những người bên ngoài nhưng, chỉ cần có người đi vào thì sẽ lập tức nhìn thấy. Thanh Hà gấp đến độ đánh Nhất Ngạn liên tục sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy? Mau buông ra!"
"Cuộc sống luôn luôn cần một chút kích thích mà." Nhất Ngạn luồn tay qua cái eo mảnh khảnh của cô, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ, tay còn lại thì nâng cằm cô lên sau đó cúi đầu mút đôi môi mềm mại của cô. Cậu nhắm mắt lại, liếm láp dựa vào cảm giác, dần dần hơi thở của Nhất Ngạn trở nên nặng nề, phả lên trên mặt cô.
Lúc này, đột nhiên một bàn tay của Nhất Ngạn vén làn váy của cô lên, sau đó sờ dọc theo bắp đùi.
Thanh Hà kinh hãi, đè tay cậu lại, dáng vẻ sắp khóc đến nơi rồi: “Nhất Ngạn, đừng... Cậu giữ lại cho tôi một chút tôn nghiêm được không?"
Lời này khiến cả người Nhất Ngạn lập tức cứng ngắc.
Beta: Anh Minh
Trong sự im lặng kéo dài, bóng đêm dần dần buông xuống.
Bóng dáng mờ ảo của những cành cây chồng lên nhau, chiếu xuống mặt đất đầy cát, xa xa là những bóng cây đang lay động. Thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót nhưng không làm cho mọi thứ vui vẻ hơn mà càng khiến nơi này trở nên trống trải, hoang vắng.
Lúc Nhất Ngạn không cười và dùng loại ánh mắt kỳ lạ quan sát Thanh Hà thì trong lòng cô thật sự sợ hãi, dường như cô chính là một miếng thịt đang ở trên thớt chờ cậu cắt xẻo.
Đằng sau chính là căn nhà kia, Thanh Hà thật sự không muốn trở về đó, cũng không muốn ở cùng với cậu tại chỗ này nên xoay người rời đi. Sau khi đi được vài bước, Thanh Hà ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Nhất Ngạn vẫn luôn theo sát cô, một tấc cũng không rời, hai người chỉ cách nhau mấy mét mà thôi. Thanh Hà cắn răng, bước nhanh hơn nhưng cho dù cô chạy nhanh thế nào thì cũng không thể bỏ lại cậu được.
Thanh Hà quyết định không chạy nữa mà đi bộ chầm chậm xung quanh thôn. Hầu hết hai bên đều là những căn nhà bằng đất thấp bé, đường đi cũng hẹp, đến cuối thôn thì mặt đường rộng hơn một chút, nối liền với bãi đất trống hình tròn, ở đó có một cái giếng nước. Người phụ nữ lúc này đang múc nước đặt lên trên thành giếng sau đó xắn ống quần lên, dùng nước lau sạch vết máu đen trên người, sau khi lau xong người phụ nữ đó mới bưng nước sạch đi vào nhà.
Thanh Hà đứng yên tại chỗ nhìn một lát, vẻ mặt có chút kinh ngạc thì bị Nhất Ngạn kéo vào căn nhà trống ở bên cạnh.
Lúc này sắc trời đã tối, trong thôn ngoại trừ một, hai gia đình còn thắp ngọn đèn mờ ảo thì chung quanh toàn là bóng tối. Trong căn nhà không người này chất đầy rơm rạ, tràn ngập một thứ mùi cổ quái. Lúc này Nhất Ngạn bịt miệng cô lại, đè cô ở trên ván cửa, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Ở cuối con đường truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, khi những người kia tới gần hơn thì Nhất Ngạn và Thanh Hà mới thấy rõ là hai tên đàn ông có cách ăn mặc và quấn khăn khá giống nhau, bọn hắn mang theo súng săn, vẻ mặt cảnh giác, nhìn bốn phía sau đó đi vào căn nhà mà hai mẹ con kia đang ở.
Lúc trước Thanh Hà định giãy giụa phản kháng nhưng hiện tại đã yên tĩnh lại.
Nhất Ngạn thấy cô không giãy giụa nữa thì thả cô ra, xếp chồng đống rơm lên nhau rồi dựa vào đó để trèo lên nóc nhà sau đó đưa tay cho cô. Thanh Hà do dự một chút rồi vẫn đưa tay để cậu kéo lên.
Vào ban đêm, trên nóc nhà có chút lạnh, Thanh Hà hơi co người lại, có chút ngồi không vững. Nhất Ngạn thấy vậy thì ôm chặt cô sau đó đặt ngón tay lên môi cô, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Sau đó ngọn đèn trong căn nhà đó bị thổi tắt, ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn cũng biến mất. Lúc này Nhất Ngạn đang vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện của hai nam một nữ kia.
"Anh, nhất định anh phải làm chủ cho em..." Là giọng nói xen lẫn với tiếng khóc đè nén của người phụ nữ kia.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh và thằng em mới đi lên thị trấn nửa tháng thôi mà sao lại biến thành như vậy? Những người bên trong nhà kia là ai?"
"Bọn chúng... Bọn chúng..." Người phụ nữ ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn kể hết sự thật cho người đàn ông kia nghe. Người đàn ông quay đầu liếc nhìn con gái vẫn còn nằm trên giường sau đó cầm súng săn định mở cửa đi ra ngoài. Người phụ nữ ở đằng sau lập tức kêu lên, tên đàn ông còn lại thấy thế vội che miệng cô ta lại: “Chị, đừng ồn ào, nếu đánh thức bọn chúng thì mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng nữa."
Người phụ nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Sau đó tên đàn ông còn lại cũng cầm súng ra ngoài.
Hai người này quanh năm đi săn trong núi nên kỹ thuật bắn súng không tệ, lá gan cũng lớn. Lúc này suy nghĩ của người anh đều đặt vào chuyện vợ và con mình bị làm nhục nên hoàn toàn không nghe lời khuyên nhủ của người khác. Nhưng anh ta cũng không phải là người lỗ mãng, anh ta núp ở bên ngoài một khoảng thời gian rất dài, sau khi xác định người ở bên trong đã ngủ hết thì mới từ từ mở cửa.
Tiếng súng sẽ đánh thức người khác nên anh ta trực tiếp dùng dao găm đâm thủng cổ họng hai tên đàn ông kia.
Máu tươi bắn vào rơm rạ, có vài giọt rơi xuống trên mặt Vương Thắng. Trực giác được rèn luyện qua nhiều năm khiến hắn mở mắt ngay lập tức, sau đó nhanh chóng rút dao găm bên hông, hung ác đâm về phía người em. Người em tung người nhảy lên trên đống cỏ khô sau đó kéo chốt súng săn ra. Vào lúc này, Vương Thắng đã không kịp rút súng ra nữa nên hắn lập tức kéo một tên đàn em qua che ở trước người mình.
Sau hai tiếng súng vang lên, tên đàn em cũng chưa kịp kêu tiếng nào thì trước ngực đã có hai đóa hoa máu nở rộ.
Tầm bắn và uy lực của súng săn không lớn nên không thể xuyên qua thân thể của con người được. Chính vì vậy Vương Thắng mượn cơ hội này lùi về sau cánh cửa rồi móc súng ngắn sau lưng ra, dùng cánh cửa để làm tấm chắn. Hắn vừa nổ súng vừa hét lớn gọi những tên còn lại dậy.
Hắn bắn rất rát với ý định ngăn hai anh em kia chạy ra ngoài mà mấy tên đàn em còn sống cũng không ra ngoài được.
Người em bắn nát đầu một tên đàn em nhưng trên đùi cũng bị bắn trúng, dù vậy anh ta vẫn dùng lực phá cánh cửa sổ ở phía sau và nói: “Anh, đi mau!"
Người anh cắn răng, dù không muốn nhưng anh ta vẫn bỏ súng lại sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ. Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, anh ta lập tức chạy về phía xa. Ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ đám người này lại có súng.
Thấy hai anh em kia bỏ chạy, Vương Thắng tức giận hô to: “Đuổi theo mau, đống ăn hại này!"
Ba bốn người còn sống vội vàng đuổi theo nhưng bị mắc ở cửa sổ khiến Vương Thắng tức giận chửi ầm lên.
Người anh đã chạy ra đến cửa thôn nhưng hình như nghĩ đến vợ và con của mình nên vòng trở về. Nhất Ngạn ôm Thanh Hà ngồi trên nóc nhà thấy bọn họ nhảy vào cái giếng kia.
Không có tiếng nước.
... Đó là một cái giếng cạn.
Vương Thắng dẫn theo ba bốn người còn sống tìm kiếm xung quanh, lúc này Nhất Ngạn dẫn Thanh Hà chạy đến, nhìn Vương Thắng với ánh mắt ngạc nhiên: “Sao vậy, anh Thắng?"
"Sao vậy cái gì? Chúng tôi bị người ta đánh lén! Cậu dẫn cô ta đi đâu vậy?"
Nhất Ngạn cười nói: “Không có đi đâu cả."
Ánh mắt nghi ngờ của Vương Thắng quét từ đầu đến chân Nhất Ngạn nhưng không phát hiện được điều gì khác thường, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó quát lớn bảo những tên còn lại tiếp tục tìm kiếm. Nhất Ngạn không đi theo, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lạnh lẽo. Cậu nghiêng người hôn lên trán Thanh Hà sau đó vén tóc rơi xuống bên má cô ra sau vành tai mềm mại, hành động này khiến Thanh Hà run lên nhè nhẹ.
"Không tìm được, anh Thắng!"
"Bên này cũng không có, anh Thắng!"
"Cũng không có!"
...
"Không tìm thấy thì bọn mày quay về làm gì? Toàn là một lũ ăn hại!" Vương Thắng bực bội đá đống rơm sau đó dẫn người ra khỏi thôn. Nhất Ngạn thấy thế kéo Thanh Hà đi theo bọn chúng.
Ba ngày sau.
Sáng sớm, một chiếc Jeep quân đội màu xanh đi vào một thị trấn nhỏ ở phía đông. Dọc hai bên đường là những nhà lầu màu trắng cao thấp không đều, thỉnh thoảng cũng có vài căn nhà trệt thấp bé xen lẫn vào nhau, tường nhà đen sì, rất nhiều căn nhà đã bị sập một nửa, xi măng và gỗ vụn chất đống lộn xộn ở ven đường. Xe chạy về phía trước được một lát thì dừng lại trên một bãi cỏ có vài cây dừa thưa thớt. Xa xa ngay phía trước có một khu mua sắm nhỏ, tất cả nam nữ già trẻ ở đó đều rất vội vàng nên không chú ý đến chiếc xe này.
Ở đây vừa có trận mưa lớn nên mặt đất ướt nhẹp và trở nên lồi lõm.
Sau khi xe dừng lại thì Vương Thắng và mấy tên đàn em nhảy xuống khỏi xe, Nhất Ngạn cũng ôm Thanh Hà thoải mái đi xuống. Một tên đàn ông trung niên sờ cái chân bị thương hỏi: “Anh Thắng, kế tiếp phải làm sao đây?"
Vương Thắng nhìn chung quanh một lần: “Anh Triệu nói người của anh ta sẽ nhanh chóng tới đây tiếp ứng chúng ta nhưng dù thế nào thì cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi trước."
Sau khi nói xong thì Vương Thắng quay đầu lại nhìn Nhất Ngạn, Nhất Ngạn buông Thanh Hà ra, tỏ vẻ mình không có ý kiến, tuy vậy Vương Thắng vẫn nhìn Nhất Ngạn lâu hơn một chút... Người thiếu niên này khiến hắn cảm thấy rất quái lạ nhưng lại không thể nói rõ là quái lạ ở chỗ nào.
Vương Thắng đã liên lạc với bên Triệu Gia Khôn. Lúc chạng vạng, bọn họ tìm được một nhà dân cho thuê ở ven đường, căn nhà có một phòng khách, ba phòng ngủ, đằng sau còn có một cái sân rất rộng rãi. Quan trọng hơn ở đây gần khu mua sắm, xung quanh còn có quán ăn đêm và quảng trường.
Vương Thắng nói vài câu với chủ nhà sau đó bắt đầu phân chia phòng với mấy tên đàn em. Nhất Ngạn và Thanh Hà được phân ở căn phòng cuối cùng, gần cái sân lớn. Trong sân nuôi gà vịt nên mùi rất nồng, vì vậy không có ai muốn ở căn phòng đó cả. Nhất Ngạn cũng không so đo, tỏ vẻ tính tình rất tốt. Cậu không nói gì, chỉ đi tìm mấy chậu hoa đặt ở trong phòng sau đó mở cửa cho thoáng một chút, rốt cuộc không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Tới lúc ăn cơm, Nhất Ngạn dẫn Thanh Hà ra ngoài, cô cũng đồng ý đi theo cậu.
"Cô không vui sao, sao mấy ngày nay mặt cứ sa sầm như vậy?" Nhất Ngạn vuốt ve mặt Thanh Hà, mỉm cười với cô sau đó nắm tay cô. Thanh Hà cúi đầu, làn váy màu xanh nhạt giống như lá sen, thướt tha mà nổi bật, hấp dẫn ánh mắt của Nhất Ngạn.
Cô không trả lời khiến Nhất Ngạn không thể cười được nữa, cậu vuốt ve bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, mềm mại như không xương, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ bóp nát kia. Tim cậu cũng theo sự im lặng của cô mà dần dần rơi xuống vực sâu.
Chỉ có điều cậu không có thói quen cúi đầu.
Hai người cùng đi trên đường, cả hai đều vô cùng im lặng.
Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng tạp hóa nhỏ và những hàng quán bày bán ven đường. Lúc bọn họ đi ngang qua một cửa hàng hoa quả thì bà chủ đang róc mía, vỏ mía rơi đầy trên đất. Thanh Hà đi đường lại không tập trung nên đột nhiên dẫm lên vỏ mía khiến cả người mất trọng tâm ngã xuống. Đúng lúc này Nhất Ngạn vừa kịp ôm lấy eo cô khiến đầu Thanh Hà đập vào trong lồng ngực cậu. Lồng ngực của Nhất Ngạn rất vững chãi, chỉ cách khuôn mặt cô một lớp vải mỏng khiến hương vị nam tính, đầy sức sống mạnh mẽ chỉ có ở người trẻ tuổi xông vào mũi cô làm Thanh Hà chợt nhớ tới chuyện đêm hôm đó. Lồng ngực cứng chắc của cậu đè ép bộ ngực mềm mại của cô khiến gò má Thanh Hà ửng hồng, cô lập tức dùng hai tay đẩy Nhất Ngạn ra.
Đột nhiên có một cảm giác đau đớn như muốn đâm thủng trái tim truyền đến từ mắt cá chân.
"A..." Thanh Hà không nhịn được bật ra tiếng kêu đau đớn.
"Sao vậy?" Nhất Ngạn căng thẳng, bế bổng cô lên đi vào một cửa hàng bán ngọc ở bên cạnh trong ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc mờ ám của những người chung quanh.
Thiếu nên tuấn tú, trẻ tuổi ôm một cô gái xinh đẹp, đây cũng được coi là một hình ảnh đẹp ở nơi này. Người dân ở đây luôn bận bịu với cuộc sống, đi sớm về muộn khiến làn da của hầu hết mọi người đều ngăm đen, thô ráp, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi và bụi đất, cho dù có ăn mặc lộng lẫy cũng không thể che giấu được.
Ông chủ cửa hàng ngọc là người Trung Quốc, ông ta đeo một cái kính tròn gọng đen giống giới tri thức ở thời Dân quốc. Nhất Ngạn có vẻ quen biết với ông ta, cậu mới chỉ nói vài câu mà ông ta đã gật đầu liên tục sau đó đi vào chỗ ở phía sau cửa hàng lấy hộp thuốc ra. Phương pháp dụ dỗ làm quen với người khác này của Nhất Ngạn thật đúng là khiến Thanh Hà mở rộng tầm mắt.
Khi Nhất Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của cô thì trong lòng lập tức hiểu rõ, vì thế trên mặt lộ vẻ đắc ý khó có thể che giấu: “Không phải cô nói em không có bạn sao? Ngược lại em có rất nhiều đấy, trời nam đất bắc nơi nào cũng có. Có những nơi mà em đi qua người khác còn chưa nghe thấy lần nào đấy nên cho dù là người không quen biết thì em cũng có thể xưng anh gọi em với người ta trong vòng năm phút."
"Mồm miệng bẻm mép." Thanh Hà hừ lạnh.
"Mồm miệng bẻm mép thì mồm miệng bẻm mép, cái miệng nhỏ xinh xắn của cô nói gì em cũng thích nghe cả." Nhất Ngạn cười cười sau đó dùng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve rồi chọt chọt môi cô, chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Thanh Hà hung hăng hất tay cậu ra: “Đừng đụng vào tôi!"
"Không được đụng vào cô?" Nhất Ngạn thở dài sau đó đột nhiên ôm lấy Thanh Hà, đặt cô lên trên quầy rồi đè lên người cô. Mặt trước của quầy nhô lên rất cao nên tạm thời có thể che khuất ánh mắt của những người bên ngoài nhưng, chỉ cần có người đi vào thì sẽ lập tức nhìn thấy. Thanh Hà gấp đến độ đánh Nhất Ngạn liên tục sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy? Mau buông ra!"
"Cuộc sống luôn luôn cần một chút kích thích mà." Nhất Ngạn luồn tay qua cái eo mảnh khảnh của cô, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ, tay còn lại thì nâng cằm cô lên sau đó cúi đầu mút đôi môi mềm mại của cô. Cậu nhắm mắt lại, liếm láp dựa vào cảm giác, dần dần hơi thở của Nhất Ngạn trở nên nặng nề, phả lên trên mặt cô.
Lúc này, đột nhiên một bàn tay của Nhất Ngạn vén làn váy của cô lên, sau đó sờ dọc theo bắp đùi.
Thanh Hà kinh hãi, đè tay cậu lại, dáng vẻ sắp khóc đến nơi rồi: “Nhất Ngạn, đừng... Cậu giữ lại cho tôi một chút tôn nghiêm được không?"
Lời này khiến cả người Nhất Ngạn lập tức cứng ngắc.
Tác giả :
Lý Mộ Tịch