Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên
Chương 70: Giang Thần, em thích anh!
Cuối cùng Bắc Minh Dực vẫn phải tuân theo sắp xếp của cô giáo, ủ rũ đi về phòng. Triều Ca sao một giấc ngủ hai tiếng trên xe, đã lấy lại sự tỉnh táo, cùng Diêu Lộ Khiết ra ngoài đi dạo.
Không phải ngẫu nhiên mà núi Tiết Dương được chọn làm địa điểm ngoại khóa mỗi năm. Núi này còn rất nguyên sơ, lại còn ở trên cao, gần biển, gần trường, có khí hậu vô cùng mát mẻ.
Vì sao cô biết ư?
Vì khu nghỉ dưỡng Thiên Lạc nằm ngay sau nó chứ sao. Khu nghỉ dưỡng này cũng chỉ mới khai trương, có khá ít người nhưng chất lượng vô cùng tốt.
Trên đường đến thấy cả núi Tiết Dương, nhiều bạn học còn ngơ ngác, sợ hãi tưởng cô giáo nói đùa, năm nay lại tiếp tục phải leo núi đến bở hơi tai để cắm trại.
Tất nhiên năm nay cũng không thể thiếu mục leo núi cắm trại được, tuy nhiên chỉ là leo một đoạn ngắn, cắm trại một buổi thôi. Còn lại đều là thời gian chơi của học sinh.
Các bạn học rủ nhau tìm khắp nơi để giải trí, hưởng thụ.
Diêu Lộ Khiết vốn được nhiều bạn học yêu quý, vì vậy có rất nhiều người đến tìm cô và Triều Ca rủ đi chơi cùng.
Diêu Lộ Khiết trẻ con vô cùng háo hức. Thế nhưng Triều Ca thì không, cô trực tiếp từ chối ở lại phòng làm việc.
Còn việc gì ư?
Đương nhiên là chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại nhằm chia rẽ CP nam nữ chính chứ còn gì nữa.
Tình cảm hai người họ vốn đang rất tốt, sau chuyện này sẽ chiến tranh lạnh trong một thời gian dài đó.
Ngoài ra còn thuận tiện phá vỡ hình tượng hai người họ vất vả gây dựng bấy lâu nữa chứ.
Chứng kiến nam nữ chính từ đỉnh cao hạnh phúc rớt xuống hố sâu tuyệt vọng nhất định sẽ rất đặc sắc đó.
<...> Bản Hệ Thống biết ngay Ký Chủ sẽ không lương thiện như vậy rồi mà.
Tối hôm đó, khu nghỉ dưỡng còn chuẩn bị riêng cho cả lớp một bữa tiệc lớn ngoài trời. Từ cách bài trí đến đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Bóng bay và đèn nháy ở khắp nơi, còn có tiếng nhạc du dương êm dịu. Tạo nên một không gian ấm áp, lãng mạn mà dễ chịu.
Đặc biệt còn có một sân khấu nhỏ lộng lẫy ở chính giữa. Nhân viên phục vụ hướng dẫn từng người một vào chỗ.
Sau đó, từ sao cánh gà của sân khấu nhỏ bước ra một thiếu nữ xinh đẹp. Cô khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc chiếc váy trắng dài bồng bềnh xinh xắn. Mái tóc dài đen mượt nhẹ đưa trong gió. Khuôn mặt thanh tú, tinh khôi. Đẹp nhất là đôi mắt, long lanh trong suốt, cực kỳ linh động.
Một vẻ đẹp trong sáng, ngọt ngào đủ làm xiêu lòng bất cứ ai. Mọi người ở bên dưới lập tức sững sờ.
Cô gái cầm micro, bộ dạng có chút bối rối, xấu hổ. Cô nhẹ nhàng cất giọng:
“Xin chào mọi người, em là Vân Lạc, tiểu thư duy nhất của tập đoàn Vân thị. Rất cảm ơn mọi người đã đến khu nghỉ dưỡng Thiên Lạc của nhà em. Hy vọng mọi người đều sẽ có những cảm xúc thật tuyệt vời ở đây.”
Cả lớp vỗ tay rầm rầm, không ít người còn reo hò cổ vũ.
Vân Lạc bắt đầu tự tin hơn một chút. Cô tiếp tục nói:
“Thật ra, lần này mời mọi người đến đây, ngoài mục đích giúp mọi người có một chuyến đi ngoại khóa thật vui vẻ, thoải mái còn có để có thể nói vài lời với một người.”
Nói đến đây, cô ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, có vẻ vẫn còn căng thẳng. Cả lớp ở bên dưới gần như nín thở chờ đợi cô.
“Giang Thần, em thích anh!”
Tất cả mọi người ở dưới đều sững sờ, quay qua nhìn về phía Giang Thần và Trần Mộng Nhiên.
Vân Lạc lại nói tiếp, lần này lại giống như thổ lộ tâm tư giấu kín bấy lâu.
“Anh biết không, Giang Thần, em đã thích anh gần tám năm trời, từ lần đầu tiên gặp em dã thích anh rồi. Em vốn là em họ của chị Diệp Thiên Thu. Em cũng biết chuyện hai người có hôn ước, tình cảm từ nhỏ đến lớn cũng rất tốt, tưởng như không thể tách rời.Em cũng biết bản thân không thể sánh bằng chị ấy cho nên mới quyết định chúc phúc cho hai người, chôn sâu tình cảm này.
Cho đến một ngày, em biết được hai người đã chia tay. Cảm xúc lúc ấy rất lẫn lộn, vui có, buồn có. Lúc đó em chỉ cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi, em đã có thể nói với anh tất cả tình cảm của mình rồi. Nhưng sau đó, anh lại đến với Trần Mộng Nhiên tiểu thư. Em rất suy sụp.
Chẳng lẽ em thật sự không có diễm phúc ở bên cạnh anh đến vậy sao, thậm chí đến cả tình cảm này cũng chỉ có thể lặng lẽ như vậy thôi sao?”
Nói đến đây, Vân Lạc đã rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Mọi người bên dưới cũng xúc động không kém. Thích thầm một người tám năm trời, lại đến hai lần bị người khác giành trước, em ấy phải đau khổ đến mức nào chứ?
Vân Lạc lau nước mắt, mỉm cười nói tiếp.
“Vậy nên hôm nay, em đã lấy hết dũng khí tỏ tình với anh. Em không cần anh đáp lại, cũng không cần anh phải cảm thấy áy náy. Chỉ muốn cho anh biết rằng, có một người vẫn luôn thầm thích anh, chờ đợi anh vô điều kiện.
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em. Trong lòng em, anh lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, không gì sánh bằng.”
Giang Thần lúc này đã sớm đứng hình, cổ họng như bị nghẹn, không nói được một lời nào. Vân Lạc là ai, hắn đương nhiên là biết, chính là cái đuôi nhỏ năm đó, lúc nào cũng chạy theo Diệp Thiên Thu, làm nền cho cô.
Hắn còn nhớ, cô lúc nào cũng cột tóc đôi, mặc váy voan trắng, ngọt ngào đáng yêu như thỏ con. Nhưng so với vẻ xinh đẹp, yêu kiều của Diệp Thiên Thu, cô đúng là có chút thua kém.
Chỉ là không ngờ, cô lại thích hắn.
Vân Lạc bước xuống dưới, cô chậm rãi đi đến trước mặt Giang Thần, nở nụ cười xinh đẹp.
“Giang Thần, em đã nói hết ra như vậy rồi, anh thể nào trả lời em rằng: anh có từng thích em bao giờ chưa, dù chỉ là một chút thoáng qua thôi?”
Giang Thần cực kỳ lúng túng. Trần Mộng Nhiên lúc này mới bắt đầu lo lắng.
Kiếp trước cô ta đã từng nghe qua Vân Lạc nhưng chỉ đơn thuần là về thân phận tiểu thư duy nhất của tập đoàn Vân Thị mà thôi, không ngờ cô ta còn có quan hệ như vậy với Diệp Thiên Thu, còn thích thầm Giang Thần nữa chứ.
Thế nhưng Trần Mộng Nhiên vẫn rất tự tin. Nhất định bạn trai cô ta sẽ dứt khoát trở lời “tôi chưa từng thích cô” như cách anh luôn trả lời với những cô gái tỏ tình với mình trước đây.
“Tôi xin lỗi, em có thể nào, cho tôi thêm một chút thời gian được không?” - Giang Thần dịu dàng nói.
“Được, em vẫn luôn chờ anh mà.” – Vân Lạc mãn nguyên mỉm cười.
Ngược lại với niềm hạnh phúc đó của Vân Lạc, Trần Mộng Nhiên lúc này mặt đã méo xệch. Cô ta kéo Giang Thần quay về phía mình.
“Cái gì?! Tại sao anh lại nói như vậy? Anh thích cô ta à?!”
Giang Thần bị kéo mạnh có chút khó chịu. Trần Mộng Nhiên nổi đóa như vậy cũng làm hắn lúng túng.
“Nhiên... em bình tĩnh lại đã. Anh chỉ muốn cho Vân Lạc một câu trả lời thật rõ ràng thôi, không có ý gì khác.”
“Rõ ràng? Ý anh là anh rõ ràng từng thích cô ta đúng không? Anh muốn làm em tức chết phải không?”
*Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Tuyến nhân vật ngày càng trở nên phức tạp, chẳng lẽ chương này lại tên là nhân vật mới nữa sao?
Tác giả: Đương nhiên là không rồi, sao có thể đặt trùng tên chứ!
Hệ Thống: Ngươi đã thử chưa mà nói?
Tác giả: Dù sao cũng không nên thử...
Hệ Thống: Đúng, nên đặt tất cả các chương thành tên Hệ Thống Vạn Năng Thần Kỳ Tuyệt Vời Cute Đệ Nhất Thiên Hạ Cân Mọi Ký Chủ Trung Thành Với Chủ Nhân..
Tác giả: Chắc phải thêm vài tính từ nữa cho đủ chữ...
Hệ Thống:...
Không phải ngẫu nhiên mà núi Tiết Dương được chọn làm địa điểm ngoại khóa mỗi năm. Núi này còn rất nguyên sơ, lại còn ở trên cao, gần biển, gần trường, có khí hậu vô cùng mát mẻ.
Vì sao cô biết ư?
Vì khu nghỉ dưỡng Thiên Lạc nằm ngay sau nó chứ sao. Khu nghỉ dưỡng này cũng chỉ mới khai trương, có khá ít người nhưng chất lượng vô cùng tốt.
Trên đường đến thấy cả núi Tiết Dương, nhiều bạn học còn ngơ ngác, sợ hãi tưởng cô giáo nói đùa, năm nay lại tiếp tục phải leo núi đến bở hơi tai để cắm trại.
Tất nhiên năm nay cũng không thể thiếu mục leo núi cắm trại được, tuy nhiên chỉ là leo một đoạn ngắn, cắm trại một buổi thôi. Còn lại đều là thời gian chơi của học sinh.
Các bạn học rủ nhau tìm khắp nơi để giải trí, hưởng thụ.
Diêu Lộ Khiết vốn được nhiều bạn học yêu quý, vì vậy có rất nhiều người đến tìm cô và Triều Ca rủ đi chơi cùng.
Diêu Lộ Khiết trẻ con vô cùng háo hức. Thế nhưng Triều Ca thì không, cô trực tiếp từ chối ở lại phòng làm việc.
Còn việc gì ư?
Đương nhiên là chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại nhằm chia rẽ CP nam nữ chính chứ còn gì nữa.
Tình cảm hai người họ vốn đang rất tốt, sau chuyện này sẽ chiến tranh lạnh trong một thời gian dài đó.
Ngoài ra còn thuận tiện phá vỡ hình tượng hai người họ vất vả gây dựng bấy lâu nữa chứ.
Chứng kiến nam nữ chính từ đỉnh cao hạnh phúc rớt xuống hố sâu tuyệt vọng nhất định sẽ rất đặc sắc đó.
<...> Bản Hệ Thống biết ngay Ký Chủ sẽ không lương thiện như vậy rồi mà.
Tối hôm đó, khu nghỉ dưỡng còn chuẩn bị riêng cho cả lớp một bữa tiệc lớn ngoài trời. Từ cách bài trí đến đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Bóng bay và đèn nháy ở khắp nơi, còn có tiếng nhạc du dương êm dịu. Tạo nên một không gian ấm áp, lãng mạn mà dễ chịu.
Đặc biệt còn có một sân khấu nhỏ lộng lẫy ở chính giữa. Nhân viên phục vụ hướng dẫn từng người một vào chỗ.
Sau đó, từ sao cánh gà của sân khấu nhỏ bước ra một thiếu nữ xinh đẹp. Cô khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc chiếc váy trắng dài bồng bềnh xinh xắn. Mái tóc dài đen mượt nhẹ đưa trong gió. Khuôn mặt thanh tú, tinh khôi. Đẹp nhất là đôi mắt, long lanh trong suốt, cực kỳ linh động.
Một vẻ đẹp trong sáng, ngọt ngào đủ làm xiêu lòng bất cứ ai. Mọi người ở bên dưới lập tức sững sờ.
Cô gái cầm micro, bộ dạng có chút bối rối, xấu hổ. Cô nhẹ nhàng cất giọng:
“Xin chào mọi người, em là Vân Lạc, tiểu thư duy nhất của tập đoàn Vân thị. Rất cảm ơn mọi người đã đến khu nghỉ dưỡng Thiên Lạc của nhà em. Hy vọng mọi người đều sẽ có những cảm xúc thật tuyệt vời ở đây.”
Cả lớp vỗ tay rầm rầm, không ít người còn reo hò cổ vũ.
Vân Lạc bắt đầu tự tin hơn một chút. Cô tiếp tục nói:
“Thật ra, lần này mời mọi người đến đây, ngoài mục đích giúp mọi người có một chuyến đi ngoại khóa thật vui vẻ, thoải mái còn có để có thể nói vài lời với một người.”
Nói đến đây, cô ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, có vẻ vẫn còn căng thẳng. Cả lớp ở bên dưới gần như nín thở chờ đợi cô.
“Giang Thần, em thích anh!”
Tất cả mọi người ở dưới đều sững sờ, quay qua nhìn về phía Giang Thần và Trần Mộng Nhiên.
Vân Lạc lại nói tiếp, lần này lại giống như thổ lộ tâm tư giấu kín bấy lâu.
“Anh biết không, Giang Thần, em đã thích anh gần tám năm trời, từ lần đầu tiên gặp em dã thích anh rồi. Em vốn là em họ của chị Diệp Thiên Thu. Em cũng biết chuyện hai người có hôn ước, tình cảm từ nhỏ đến lớn cũng rất tốt, tưởng như không thể tách rời.Em cũng biết bản thân không thể sánh bằng chị ấy cho nên mới quyết định chúc phúc cho hai người, chôn sâu tình cảm này.
Cho đến một ngày, em biết được hai người đã chia tay. Cảm xúc lúc ấy rất lẫn lộn, vui có, buồn có. Lúc đó em chỉ cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi, em đã có thể nói với anh tất cả tình cảm của mình rồi. Nhưng sau đó, anh lại đến với Trần Mộng Nhiên tiểu thư. Em rất suy sụp.
Chẳng lẽ em thật sự không có diễm phúc ở bên cạnh anh đến vậy sao, thậm chí đến cả tình cảm này cũng chỉ có thể lặng lẽ như vậy thôi sao?”
Nói đến đây, Vân Lạc đã rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Mọi người bên dưới cũng xúc động không kém. Thích thầm một người tám năm trời, lại đến hai lần bị người khác giành trước, em ấy phải đau khổ đến mức nào chứ?
Vân Lạc lau nước mắt, mỉm cười nói tiếp.
“Vậy nên hôm nay, em đã lấy hết dũng khí tỏ tình với anh. Em không cần anh đáp lại, cũng không cần anh phải cảm thấy áy náy. Chỉ muốn cho anh biết rằng, có một người vẫn luôn thầm thích anh, chờ đợi anh vô điều kiện.
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em. Trong lòng em, anh lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, không gì sánh bằng.”
Giang Thần lúc này đã sớm đứng hình, cổ họng như bị nghẹn, không nói được một lời nào. Vân Lạc là ai, hắn đương nhiên là biết, chính là cái đuôi nhỏ năm đó, lúc nào cũng chạy theo Diệp Thiên Thu, làm nền cho cô.
Hắn còn nhớ, cô lúc nào cũng cột tóc đôi, mặc váy voan trắng, ngọt ngào đáng yêu như thỏ con. Nhưng so với vẻ xinh đẹp, yêu kiều của Diệp Thiên Thu, cô đúng là có chút thua kém.
Chỉ là không ngờ, cô lại thích hắn.
Vân Lạc bước xuống dưới, cô chậm rãi đi đến trước mặt Giang Thần, nở nụ cười xinh đẹp.
“Giang Thần, em đã nói hết ra như vậy rồi, anh thể nào trả lời em rằng: anh có từng thích em bao giờ chưa, dù chỉ là một chút thoáng qua thôi?”
Giang Thần cực kỳ lúng túng. Trần Mộng Nhiên lúc này mới bắt đầu lo lắng.
Kiếp trước cô ta đã từng nghe qua Vân Lạc nhưng chỉ đơn thuần là về thân phận tiểu thư duy nhất của tập đoàn Vân Thị mà thôi, không ngờ cô ta còn có quan hệ như vậy với Diệp Thiên Thu, còn thích thầm Giang Thần nữa chứ.
Thế nhưng Trần Mộng Nhiên vẫn rất tự tin. Nhất định bạn trai cô ta sẽ dứt khoát trở lời “tôi chưa từng thích cô” như cách anh luôn trả lời với những cô gái tỏ tình với mình trước đây.
“Tôi xin lỗi, em có thể nào, cho tôi thêm một chút thời gian được không?” - Giang Thần dịu dàng nói.
“Được, em vẫn luôn chờ anh mà.” – Vân Lạc mãn nguyên mỉm cười.
Ngược lại với niềm hạnh phúc đó của Vân Lạc, Trần Mộng Nhiên lúc này mặt đã méo xệch. Cô ta kéo Giang Thần quay về phía mình.
“Cái gì?! Tại sao anh lại nói như vậy? Anh thích cô ta à?!”
Giang Thần bị kéo mạnh có chút khó chịu. Trần Mộng Nhiên nổi đóa như vậy cũng làm hắn lúng túng.
“Nhiên... em bình tĩnh lại đã. Anh chỉ muốn cho Vân Lạc một câu trả lời thật rõ ràng thôi, không có ý gì khác.”
“Rõ ràng? Ý anh là anh rõ ràng từng thích cô ta đúng không? Anh muốn làm em tức chết phải không?”
*Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Tuyến nhân vật ngày càng trở nên phức tạp, chẳng lẽ chương này lại tên là nhân vật mới nữa sao?
Tác giả: Đương nhiên là không rồi, sao có thể đặt trùng tên chứ!
Hệ Thống: Ngươi đã thử chưa mà nói?
Tác giả: Dù sao cũng không nên thử...
Hệ Thống: Đúng, nên đặt tất cả các chương thành tên Hệ Thống Vạn Năng Thần Kỳ Tuyệt Vời Cute Đệ Nhất Thiên Hạ Cân Mọi Ký Chủ Trung Thành Với Chủ Nhân..
Tác giả: Chắc phải thêm vài tính từ nữa cho đủ chữ...
Hệ Thống:...
Tác giả :
Nhất Bảo Bảo