Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên
Chương 38: Có gì đáng để kiêu ngạo?
Khi Triều Ca cùng ba người kia quay lại khu vực sảnh chính thì đã đến giờ khai mạc. Mọi người cùng hướng mắt về phía sân khấu lộng lẫy.
Ôn gia chủ là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn. Ông mặc bộ đồ cổ xưa của Trung Quốc, tay còn chống gậy trúc. Người đứng thẳng lưng, phong thái lão luyện trầm ổn nhìn xuống phía dưới. Đứng bên cạnh là cha của Ôn Kiều và nguyên chủ cùng với cha của Ôn Phong. Cả hai người đều rất phong độ. Chắc chắn khi còn trẻ đều là những mĩ nam.
Cũng phải thôi, Ôn Kiều và Ôn Noãn đều xinh đẹp như vậy, cả Ôn Phong nhan sắc cũng không tầm thường.
Ôn gia chủ dõng dạc tuyên bố:
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc của Ôn gia chúng tôi ngày hôm nay, nhằm chúc mừng sự thành công của Ôn thị trong suốt những năm qua và ra mắt người điều hành mới của Ôn thị.”
Ông dừng lại một chút. Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người.
“Tôi xin chân thành cảm ơn những người đã hợp tác với Ôn thị, những người cùng với tôi điều hành Ôn thị trải qua bao nhiêu sóng gió để có được thành công như ngày hôm nay. Ôn gia chúng tôi rất biết ơn mợi người.”
Cả ba người đúng trên sân khấu đều đồng loạt cúi đầu một góc 90 độ xem như cảm tạ.
Bên dưới mọi người vẫn không ngừng vỗ tay tán dương.
Sau một bài diễn thuyết khá dài về quá trình phát triển của Ôn thị, Ôn gia chủ mới bắt đầu dẫn vào chuyện giới thiệu người điều hành mới.
“Lí do thứ hai Ôn gia chúng tôi tổ chức buổi tiệc này là để ra mắt người điều hành mới. Mong mọi người chào đón.”
Ông vừa nói vừa chỉ tay về phía cánh gà. Từ hướng đó, Ôn Kiều kiêu ngạo bước lên. Sự xinh đẹp, cao quý hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Cô ta lại càng cười tươi hơn. Cả người như tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhìn đi, đây mới chính là hào quang thật sự, Ôn Noãn thì có là gì so với cô ta chứ!
Triều Ca nhìn cô ta, không khỏi chậc chậc vài cái.
Quả không hổ là Ôn Kiều, hào quang nhân vật chính long lanh lấp lánh nhìn muốn đau mắt.
Cơ mà sao cô ta cứ nhìn về phía ta vậy? Mắt có vấn đề à?
<...> Nữ chính tìm mọi cách khiêu khích với Ký Chủ, còn cô thì lại nghiêm túc nghiên cứu hào quang của người ta. Có ác hay không chứ?
Ôn Kiều mà biết được suy nghĩ của Ký Chủ chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
Đi ngay phía sau là Ôn Phong. Không thể không nói cậu em họ này cũng rất đẹp trai. Chính là kiểu nam thần dịu dàng, ấm áp, tỏa nắng còn có chút hiền lành ngốc ngốc nữa.
Triều Ca: “...” Nhân vật phản diện của truyện này cũng thật kỳ lạ. Ai cũng là cái thiết lập ngốc nghếch dễ chọc như vậy.
Phong thái âm trầm đâu? Mưu mô xảo quyệt đâu? Độc ác tàn nhẫn đâu?
Sao đâu đâu cũng là tiểu thiên sứ vậy?
<...> Ký Chủ không hổ là nhà văn, u mê kịch bản ghê gớm.
Ôn Kiều và Ôn Phong đứng cạnh nhau. Quả thật là hai khí chất đối lập. Nhìn đặc biệt bắt mắt.
Ôn gia chủ giới thiệu sơ qua hai người.
“Ôn Phong thì có lẽ mọi người đều biết rồi, đã sớm tham gia điều hành, quản lí Ôn thị từ lâu, cũng đã có chút thành tựu. Còn cô gái kia chính là Ôn Kiều, con gái của con trai trưởng tôi. Con bé cũng mới đi du học về...”
Tóm gọn lại có thể nói Ôn gia chủ đã liệt kê hàng loạt thành tích chuẩn con nhà người ta của Ôn Kiều mà có lẽ ai nghe xong cũng phải trầm trồ thán phục. Mọi người vỗ tay rào rào.
Cô ta đắc ý nhìn xuống bên dưới, sau một vòng, ánh mắt dừng lại ở Triều Ca như muốn nói.
Ôn Noãn, cô xem đi, cô chẳng là cái thá gì so với tôi cả.
Triều Ca cũng tươi cười đáp lại cô ta.
Nữ chính có vẻ rất quan tâm ta nhỉ?
<...> Ký Chủ, cô không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy?
Tần Lĩnh đứng bên cạnh hiểu được ý nghĩa ánh mắt của Ôn Kiều, rất không có thiện chí nói to một câu.
“Kiến thức lý thuyết nhiều như vậy nhưng lại chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế. Xem ra Ôn thị đây chính là nơi mà Ôn Kiều tiểu thư thử việc nhỉ? Thực tập mà cũng chọn chỗ sang thật, phó tổng trực tiếp điều hành công ty. Không hổ là đại tiểu thư Ôn gia, mấy tổng tài nhỏ bé như tôi quả thật không sánh bằng.”
Triều Ca, Cố Sâm cùng mấy người xung quanh nghe được vội che miệng cười. Thế này khác nào nói Ôn Kiều chẳng có kinh nghiệm gì nhưng lại được điều hành Ôn thị chẳng qua là do cái danh đại tiểu thư sao? Mỉa mai hết sức mà.
Cố Sâm nhìn Triều Ca vẫn đang cười nói:
“Noãn Noãn, người của bên em cũng giỏi thật. Ai mắng người cũng rất hay nha.”
Triều Ca cũng cười đáp lại cậu ta, trong lòng rất vui vẻ.
Mãi mới tìm ra được một điểm giống nhân vật phản diện từ mấy người này mà.
<...> Trọng điểm chú ý của Ký Chủ có thể bình thường chút không? Bản hệ thống cạn ngôn rồi, không muốn tiếp chuyện nữa a.
Thế nhưng lại có rất nhiều người lại đồng tình với ý kiến của Tần Lĩnh. Trong số những người đang đứng ở đây, có mấy ai được đào tạo chuyên sâu ngay từ đầu chứ? Hoàn toàn là nhờ vào những nỗ lực trải nghiệm mới có thể thành công được.
Các tiểu thư, thiếu gia bây giờ sinh ra đã ngậm thìa vàng, cần gì phải cố gắng nhiều như họ đời trước?
Lại càng phải nói, thành tích bây giờ tiền cũng mua được vậy. Ai biết rõ thực hư thế nào. Có gì đáng để kiêu ngạo?
Vậy nên những thành tích dát vàng kia cùng cái danh đại tiểu thư Ôn gia của Ôn Kiều lập tức trở thành thứ mà người ta cười nhạo, suy đoán đủ điều không hay.
Ôn gia chủ nghe cháu gái cưng bị người ta chê cười như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng kéo hai người con trai xuống tính sổ với Tần Lĩnh.
Tuy là tức giận nhưng Ôn gia chủ không thể hiện sự mất bình tĩnh nào, ngược lại càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông ta đứng trước mặt Tần Lĩnh, nghiêm giọng hỏi anh ta:
“Cậu trai trẻ, cậu trông cũng có bản lĩnh đấy nhỉ? Lại dám bình phẩm về cháu gái tôi?”
Tần Lĩnh tuy có lúc hơi ngốc ngốc nhưng bản lĩnh tổng tài thì vẫn có. Anh ta không hề nao núng trước Ôn gia chủ, bình tĩnh trả lời.
“Nào có, tôi chẳng qua cũng chỉ là một tổng tài làm thuê thôi. Tôi khâm phục Ôn đại tiểu thư còn không hết nữa là.”
Vẫn không bớt đi tí châm biếm nào mà.
Ôn gia chủ giậm cây gậy trúc trên sàn nhà, phát ra tiếng vang không nhỏ.
"Hỗn xược!"
Ôn gia chủ là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn. Ông mặc bộ đồ cổ xưa của Trung Quốc, tay còn chống gậy trúc. Người đứng thẳng lưng, phong thái lão luyện trầm ổn nhìn xuống phía dưới. Đứng bên cạnh là cha của Ôn Kiều và nguyên chủ cùng với cha của Ôn Phong. Cả hai người đều rất phong độ. Chắc chắn khi còn trẻ đều là những mĩ nam.
Cũng phải thôi, Ôn Kiều và Ôn Noãn đều xinh đẹp như vậy, cả Ôn Phong nhan sắc cũng không tầm thường.
Ôn gia chủ dõng dạc tuyên bố:
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc của Ôn gia chúng tôi ngày hôm nay, nhằm chúc mừng sự thành công của Ôn thị trong suốt những năm qua và ra mắt người điều hành mới của Ôn thị.”
Ông dừng lại một chút. Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người.
“Tôi xin chân thành cảm ơn những người đã hợp tác với Ôn thị, những người cùng với tôi điều hành Ôn thị trải qua bao nhiêu sóng gió để có được thành công như ngày hôm nay. Ôn gia chúng tôi rất biết ơn mợi người.”
Cả ba người đúng trên sân khấu đều đồng loạt cúi đầu một góc 90 độ xem như cảm tạ.
Bên dưới mọi người vẫn không ngừng vỗ tay tán dương.
Sau một bài diễn thuyết khá dài về quá trình phát triển của Ôn thị, Ôn gia chủ mới bắt đầu dẫn vào chuyện giới thiệu người điều hành mới.
“Lí do thứ hai Ôn gia chúng tôi tổ chức buổi tiệc này là để ra mắt người điều hành mới. Mong mọi người chào đón.”
Ông vừa nói vừa chỉ tay về phía cánh gà. Từ hướng đó, Ôn Kiều kiêu ngạo bước lên. Sự xinh đẹp, cao quý hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Cô ta lại càng cười tươi hơn. Cả người như tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhìn đi, đây mới chính là hào quang thật sự, Ôn Noãn thì có là gì so với cô ta chứ!
Triều Ca nhìn cô ta, không khỏi chậc chậc vài cái.
Quả không hổ là Ôn Kiều, hào quang nhân vật chính long lanh lấp lánh nhìn muốn đau mắt.
Cơ mà sao cô ta cứ nhìn về phía ta vậy? Mắt có vấn đề à?
<...> Nữ chính tìm mọi cách khiêu khích với Ký Chủ, còn cô thì lại nghiêm túc nghiên cứu hào quang của người ta. Có ác hay không chứ?
Ôn Kiều mà biết được suy nghĩ của Ký Chủ chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
Đi ngay phía sau là Ôn Phong. Không thể không nói cậu em họ này cũng rất đẹp trai. Chính là kiểu nam thần dịu dàng, ấm áp, tỏa nắng còn có chút hiền lành ngốc ngốc nữa.
Triều Ca: “...” Nhân vật phản diện của truyện này cũng thật kỳ lạ. Ai cũng là cái thiết lập ngốc nghếch dễ chọc như vậy.
Phong thái âm trầm đâu? Mưu mô xảo quyệt đâu? Độc ác tàn nhẫn đâu?
Sao đâu đâu cũng là tiểu thiên sứ vậy?
<...> Ký Chủ không hổ là nhà văn, u mê kịch bản ghê gớm.
Ôn Kiều và Ôn Phong đứng cạnh nhau. Quả thật là hai khí chất đối lập. Nhìn đặc biệt bắt mắt.
Ôn gia chủ giới thiệu sơ qua hai người.
“Ôn Phong thì có lẽ mọi người đều biết rồi, đã sớm tham gia điều hành, quản lí Ôn thị từ lâu, cũng đã có chút thành tựu. Còn cô gái kia chính là Ôn Kiều, con gái của con trai trưởng tôi. Con bé cũng mới đi du học về...”
Tóm gọn lại có thể nói Ôn gia chủ đã liệt kê hàng loạt thành tích chuẩn con nhà người ta của Ôn Kiều mà có lẽ ai nghe xong cũng phải trầm trồ thán phục. Mọi người vỗ tay rào rào.
Cô ta đắc ý nhìn xuống bên dưới, sau một vòng, ánh mắt dừng lại ở Triều Ca như muốn nói.
Ôn Noãn, cô xem đi, cô chẳng là cái thá gì so với tôi cả.
Triều Ca cũng tươi cười đáp lại cô ta.
Nữ chính có vẻ rất quan tâm ta nhỉ?
<...> Ký Chủ, cô không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy?
Tần Lĩnh đứng bên cạnh hiểu được ý nghĩa ánh mắt của Ôn Kiều, rất không có thiện chí nói to một câu.
“Kiến thức lý thuyết nhiều như vậy nhưng lại chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế. Xem ra Ôn thị đây chính là nơi mà Ôn Kiều tiểu thư thử việc nhỉ? Thực tập mà cũng chọn chỗ sang thật, phó tổng trực tiếp điều hành công ty. Không hổ là đại tiểu thư Ôn gia, mấy tổng tài nhỏ bé như tôi quả thật không sánh bằng.”
Triều Ca, Cố Sâm cùng mấy người xung quanh nghe được vội che miệng cười. Thế này khác nào nói Ôn Kiều chẳng có kinh nghiệm gì nhưng lại được điều hành Ôn thị chẳng qua là do cái danh đại tiểu thư sao? Mỉa mai hết sức mà.
Cố Sâm nhìn Triều Ca vẫn đang cười nói:
“Noãn Noãn, người của bên em cũng giỏi thật. Ai mắng người cũng rất hay nha.”
Triều Ca cũng cười đáp lại cậu ta, trong lòng rất vui vẻ.
Mãi mới tìm ra được một điểm giống nhân vật phản diện từ mấy người này mà.
<...> Trọng điểm chú ý của Ký Chủ có thể bình thường chút không? Bản hệ thống cạn ngôn rồi, không muốn tiếp chuyện nữa a.
Thế nhưng lại có rất nhiều người lại đồng tình với ý kiến của Tần Lĩnh. Trong số những người đang đứng ở đây, có mấy ai được đào tạo chuyên sâu ngay từ đầu chứ? Hoàn toàn là nhờ vào những nỗ lực trải nghiệm mới có thể thành công được.
Các tiểu thư, thiếu gia bây giờ sinh ra đã ngậm thìa vàng, cần gì phải cố gắng nhiều như họ đời trước?
Lại càng phải nói, thành tích bây giờ tiền cũng mua được vậy. Ai biết rõ thực hư thế nào. Có gì đáng để kiêu ngạo?
Vậy nên những thành tích dát vàng kia cùng cái danh đại tiểu thư Ôn gia của Ôn Kiều lập tức trở thành thứ mà người ta cười nhạo, suy đoán đủ điều không hay.
Ôn gia chủ nghe cháu gái cưng bị người ta chê cười như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng kéo hai người con trai xuống tính sổ với Tần Lĩnh.
Tuy là tức giận nhưng Ôn gia chủ không thể hiện sự mất bình tĩnh nào, ngược lại càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông ta đứng trước mặt Tần Lĩnh, nghiêm giọng hỏi anh ta:
“Cậu trai trẻ, cậu trông cũng có bản lĩnh đấy nhỉ? Lại dám bình phẩm về cháu gái tôi?”
Tần Lĩnh tuy có lúc hơi ngốc ngốc nhưng bản lĩnh tổng tài thì vẫn có. Anh ta không hề nao núng trước Ôn gia chủ, bình tĩnh trả lời.
“Nào có, tôi chẳng qua cũng chỉ là một tổng tài làm thuê thôi. Tôi khâm phục Ôn đại tiểu thư còn không hết nữa là.”
Vẫn không bớt đi tí châm biếm nào mà.
Ôn gia chủ giậm cây gậy trúc trên sàn nhà, phát ra tiếng vang không nhỏ.
"Hỗn xược!"
Tác giả :
Nhất Bảo Bảo