Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên
Chương 13: Tại sao lại đổi nghề?
Nhờ Triều Ca giảm còn một chút công lực, nhường Lâm Thần mà cảnh quay này cuối cùng cũng thông qua.
Giang Yên Nhiên tung tăng chạy lại chỗ Triều Ca:
- Ôn Noãn! Cậu thật giỏi quá đi mà!
Mấy fan não tàn mới của Triều Ca trong đoàn làm phim cũng đến cạnh cô.
- Chị Ôn Noãn, chị siêu thật đó. Lâm Thần cũng bị chị chỉnh cho thật thảm.
- Đúng vậy, cậu ta hàng ngày kiêu ngạo như thế, hôm nay đúng là mất mặt.
- Chị Ôn Noãn, chị học võ ở đâu vậy? Thật lợi hại a!
- Chị Ôn Noãn, làm sao để được lợi hại như chị vậy...
Triều Ca có chút ngạc nhiên. Không ngờ cô chỉnh nam thần – tiểu thịt tươi Lâm Thần được bao nhiêu người yêu thích thật thê thảm mà lại không bị ghét, còn thu nhận được một đống fan não tàn. Hóa ra Lâm Thần này đối nhân xử thế cũng không tốt lắm, cô coi như là trừ hại cho dân vậy. Trong đám fan não tàn còn có không ít em gái nhỏ đáng yêu nghe lời, mang cả nước uống, đồ ăn cho cô. Đối với fan não tàn, đặc biệt là mấy em gái như vậy, Triều Ca nhất định sẽ cực kỳ dung túng, bảo vệ, đối xử thật tốt.
Cô nở nụ cười thật đẹp trai, ôn tồn nói:
- Nếu muốn biết thì tôi sẽ dạy. Nếu cần, tôi có thể bảo vệ em.
Aaaa, chị Ôn Noãn thật đẹp trai quá đi mà, mình cong mất rồi! Muốn gả cho chị Ôn Noãn a...
<...> Ký Chủ, cô đường đường là một đứa con gái, cũng không phải bách hợp gì sao lại cứ thích đi dụ dỗ mấy em gái nhỏ đáng yêu vậy? Cô còn định để cho cánh đàn ông sống không? Hay cô thử để ý Tư thiếu nhà chúng tôi một chút đi?
Triều Ca đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Hệ Thống rồi, lúc này sự chú ý của cô đều dồn hết vào mấy em gái fan não tàn rồi.
Lâm Thần ở bên kia sau khi hoàn thành cảnh quay đã vô cùng khó chịu, mệt mỏi rồi, lại thấy Ôn Noãn được nhiều người quan tâm như vậy, hận ý trong lòng càng nhiều. Ánh mắt nhìn cô như thể muốn chọc trên người cô mấy lỗ vậy.
Cậu ta gằn giọng: “Ôn Noãn! Cô cứ chờ đó!”
Tiểu trợ lí biết tâm trạng Lâm Thần cực kỳ kém, không dám ho he gì. Lâm thiếu chắc chắn sẽ nhờ thế lực của Lâm gia chèn ép Ôn Noãn rồi, sợ rằng bộ phim này cô ấy chưa chắc đã quay tiếp được...
Triều Ca quay xong vài cảnh nữa thì trời cũng đã gần tối. Cô mở cửa vào nhà thì thấy ngay một thân ảnh cao lớn đang bận rộn trong bếp.
- Noãn Noãn! Em về rồi à? Hôm Nay quay phim có ổn không? –Cố Sâm đeo tạp dề nở nụ cười ấm áp chào cô.
Triều Ca ngẩn người. Cô nhớ trước khi đi đã khóa cửa phòng cẩn thận, mang theo chìa khóa ra ngoài rồi mà, sao tên này vẫn vào được nhà cô vậy?
< Ký Chủ, trọng điểm chú ý của cô sao không giống như bình thường vậy?>
Sao lại không bình thường? Có người lạ lẻn vào được nhà mi, mi lại không quan tâm sao?
<...> Không phải bình thường đều sẽ là cảm thấy bất ngờ xen chút ấm áp vì có người chờ mình ở nhà, còn đang bận rộn nấu cơm cho mình sao? Còn nữa, Cố Sâm sao có thể coi là người lạ được! Ký Chủ, cô có bệnh! Cần phải chữa!
Triều Ca đặt đồ lên ghế sô pha, bước vào phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn. Vừa vặn lúc Cố Sâm bưng các món ra bàn. Cậu ta làm ba món, không quá nhiều, vừa đủ cho hai người ăn. Cố Sâm ngước đôi mắt long lanh nhìn Triều Ca như chờ khen ngợi.
Aaa, ai nỡ trách móc đây...
- Khụ...khụ Cố Sâm này, tại sao cậu lại chạy đi đóng phim Thiên Hạ vậy? Cậu không định giành lấy cái ghế tổng tài tập đoàn Cố Thị à?
<...> Nói không ai nỡ trách móc nhưng cô vẫn làm. Ký Chủ thật sự bị bệnh.
Cố Sâm hơi đứng hình, đỏ mặt cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi bị người lớn phát hiện vậy.
- Noãn Noãn, tôi đã từng nói rồi, tôi đến đoàn làm phim Thiên Hạ vì một người rất quan trọng, đó là em. Còn chuyện giành lấy cái ghế tổng tài tập đoàn Cố Thị tôi nghĩ có lẽ để sau cũng được.
Nhân vật phản diện à, ngươi có biết bây giờ sắp là lúc cuộc chiến giữa ngươi và nam chính lên đến đỉnh điểm không? Cố Thị sắp xảy ra chuyện rồi mà ngươi vẫn còn vì ta đi đóng phim cho được. Không biết ta nên vui hay buồn đây nữa... –Triều Ca trong lòng thầm cảm thán.
Cố Sâm nhận ra tâm trạng Triều Ca không được tốt bèn sửa lời:
- Noãn Noãn, nếu em thật sự muốn tôi đi tranh chức tổng tài với Cố Thanh Hàn, tôi sẽ đi làm. Chỉ sợ sau đó thời gian bên em của tôi sẽ không còn nhiều nữa...
Câu sau cùng của Cố Sâm mang theo chú buồn bã cùng lưu luyến. Triều Ca nghe ra lại như một oán phụ vậy. Cô cảm thấy như mình lôi kéo Cố Sâm làm việc xấu, Cố Sâm không những không ghét cô mà còn lo lắng, suy nghĩ cho cô.
Kịch này làm sao diễn nữa đây? Hệ thống, có khả năng ta gặp phải nhân vật phản diện giả rồi, ngươi mau tra lại đi.
< Ký Chủ, phản ứng của cô sao lại kỳ lạ như vậy? Lúc này người bình thường không phải sẽ cảm động phát khóc vì người ta thích mình, quan tâm đến mình sao? Sao cô cứ nghi ngờ người ta như vậy???>
Ta đâu phải người bình thường.
<...> Ờ, cô thắng.
Lật bàn! Làm gì có người bình thường nào đã đa nghi lại còn lí trí như cô chứ, trên người còn mang theo một đống BUFF! Nhiệm vụ công lược của Tư thiếu lần này chắc chắn thất bại rồi. Bản hệ thống muốn bỏ cuộc! Chủ nhân, người mau về xử lí đi huhu...
- Khụ...khụ Cố Sâm, thật ra thích làm gì đó đều là quyền tự do của cậu, tôi chỉ là hơi thắc mắc chút thôi. Khi nào cậu đã sẵn sàng bước vào cuộc chiến tranh chức tổng tài tập đoàn Cố Thị thì báo trước cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị. Không cần phải ủy khuất bản thân vậy đâu.
- Noãn Noãn, cảm ơn em. –Cố Sâm nở nụ cười dịu dàng.
- Tôi mới phải là người cần cảm ơn, cậu nấu cơm cho tôi suốt như vậy mà. Thôi nào, mau ăn đi!
Chút sức lực cuối cùng còn lại sau khi đóng phim của cô, qua cuộc nói chuyện với Cố Sâm đã cạn sạch rồi. Lại nhìn bàn đồ ăn ngon miệng trước mắt làm sao có thể cưỡng lại được. Mặc kệ chuyện gì, cô phải hồi phục thể lực đã, ăn xong rồi nói tiếp.
Cố Sâm thấy Triều Ca như vậy cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
< Tư thiếu, cậu thấy nhiệm vụ công lược này thế nào? Có nắm chắc không?>
Nhiệm vụ không khó, rất khả thi, lão tử đương nhiên nắm chắc 100%. Ngươi không thấy mục tiêu nhiệm vụ- Ôn Noãn thường xuyên lo lắng cho ta sao? Cô ấy còn muốn giúp ta lấy giành lấy cái ghế tổng tài từ tay nam chính kìa.
<...> Hệ Thống thật sự không nỡ nói sự thật cho Tư thiếu nghe. Đó là nhiệm vụ của người ta đó Tư thiếu, ngài cũng đừng tự tin quá như vậy a.
Một người quá đa nghi, một người quá tin tưởng, cặp này Bản Hệ Thống không gánh nổi...Chủ nhân, người đừng mất tích nữa mà...Huhu...
Hôm nay Cố Sâm không ở lại nhà Triều Ca đến tận khuya như mọi lần, rửa chén xong là lập tức ôm đồ chạy về luôn. Triều Ca hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý nhiều.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng:
Cô còn chưa hỏi Cố Sâm làm cách nào cậu ta vào được nhà cô!
Giang Yên Nhiên tung tăng chạy lại chỗ Triều Ca:
- Ôn Noãn! Cậu thật giỏi quá đi mà!
Mấy fan não tàn mới của Triều Ca trong đoàn làm phim cũng đến cạnh cô.
- Chị Ôn Noãn, chị siêu thật đó. Lâm Thần cũng bị chị chỉnh cho thật thảm.
- Đúng vậy, cậu ta hàng ngày kiêu ngạo như thế, hôm nay đúng là mất mặt.
- Chị Ôn Noãn, chị học võ ở đâu vậy? Thật lợi hại a!
- Chị Ôn Noãn, làm sao để được lợi hại như chị vậy...
Triều Ca có chút ngạc nhiên. Không ngờ cô chỉnh nam thần – tiểu thịt tươi Lâm Thần được bao nhiêu người yêu thích thật thê thảm mà lại không bị ghét, còn thu nhận được một đống fan não tàn. Hóa ra Lâm Thần này đối nhân xử thế cũng không tốt lắm, cô coi như là trừ hại cho dân vậy. Trong đám fan não tàn còn có không ít em gái nhỏ đáng yêu nghe lời, mang cả nước uống, đồ ăn cho cô. Đối với fan não tàn, đặc biệt là mấy em gái như vậy, Triều Ca nhất định sẽ cực kỳ dung túng, bảo vệ, đối xử thật tốt.
Cô nở nụ cười thật đẹp trai, ôn tồn nói:
- Nếu muốn biết thì tôi sẽ dạy. Nếu cần, tôi có thể bảo vệ em.
Aaaa, chị Ôn Noãn thật đẹp trai quá đi mà, mình cong mất rồi! Muốn gả cho chị Ôn Noãn a...
<...> Ký Chủ, cô đường đường là một đứa con gái, cũng không phải bách hợp gì sao lại cứ thích đi dụ dỗ mấy em gái nhỏ đáng yêu vậy? Cô còn định để cho cánh đàn ông sống không? Hay cô thử để ý Tư thiếu nhà chúng tôi một chút đi?
Triều Ca đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Hệ Thống rồi, lúc này sự chú ý của cô đều dồn hết vào mấy em gái fan não tàn rồi.
Lâm Thần ở bên kia sau khi hoàn thành cảnh quay đã vô cùng khó chịu, mệt mỏi rồi, lại thấy Ôn Noãn được nhiều người quan tâm như vậy, hận ý trong lòng càng nhiều. Ánh mắt nhìn cô như thể muốn chọc trên người cô mấy lỗ vậy.
Cậu ta gằn giọng: “Ôn Noãn! Cô cứ chờ đó!”
Tiểu trợ lí biết tâm trạng Lâm Thần cực kỳ kém, không dám ho he gì. Lâm thiếu chắc chắn sẽ nhờ thế lực của Lâm gia chèn ép Ôn Noãn rồi, sợ rằng bộ phim này cô ấy chưa chắc đã quay tiếp được...
Triều Ca quay xong vài cảnh nữa thì trời cũng đã gần tối. Cô mở cửa vào nhà thì thấy ngay một thân ảnh cao lớn đang bận rộn trong bếp.
- Noãn Noãn! Em về rồi à? Hôm Nay quay phim có ổn không? –Cố Sâm đeo tạp dề nở nụ cười ấm áp chào cô.
Triều Ca ngẩn người. Cô nhớ trước khi đi đã khóa cửa phòng cẩn thận, mang theo chìa khóa ra ngoài rồi mà, sao tên này vẫn vào được nhà cô vậy?
< Ký Chủ, trọng điểm chú ý của cô sao không giống như bình thường vậy?>
Sao lại không bình thường? Có người lạ lẻn vào được nhà mi, mi lại không quan tâm sao?
<...> Không phải bình thường đều sẽ là cảm thấy bất ngờ xen chút ấm áp vì có người chờ mình ở nhà, còn đang bận rộn nấu cơm cho mình sao? Còn nữa, Cố Sâm sao có thể coi là người lạ được! Ký Chủ, cô có bệnh! Cần phải chữa!
Triều Ca đặt đồ lên ghế sô pha, bước vào phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn. Vừa vặn lúc Cố Sâm bưng các món ra bàn. Cậu ta làm ba món, không quá nhiều, vừa đủ cho hai người ăn. Cố Sâm ngước đôi mắt long lanh nhìn Triều Ca như chờ khen ngợi.
Aaa, ai nỡ trách móc đây...
- Khụ...khụ Cố Sâm này, tại sao cậu lại chạy đi đóng phim Thiên Hạ vậy? Cậu không định giành lấy cái ghế tổng tài tập đoàn Cố Thị à?
<...> Nói không ai nỡ trách móc nhưng cô vẫn làm. Ký Chủ thật sự bị bệnh.
Cố Sâm hơi đứng hình, đỏ mặt cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi bị người lớn phát hiện vậy.
- Noãn Noãn, tôi đã từng nói rồi, tôi đến đoàn làm phim Thiên Hạ vì một người rất quan trọng, đó là em. Còn chuyện giành lấy cái ghế tổng tài tập đoàn Cố Thị tôi nghĩ có lẽ để sau cũng được.
Nhân vật phản diện à, ngươi có biết bây giờ sắp là lúc cuộc chiến giữa ngươi và nam chính lên đến đỉnh điểm không? Cố Thị sắp xảy ra chuyện rồi mà ngươi vẫn còn vì ta đi đóng phim cho được. Không biết ta nên vui hay buồn đây nữa... –Triều Ca trong lòng thầm cảm thán.
Cố Sâm nhận ra tâm trạng Triều Ca không được tốt bèn sửa lời:
- Noãn Noãn, nếu em thật sự muốn tôi đi tranh chức tổng tài với Cố Thanh Hàn, tôi sẽ đi làm. Chỉ sợ sau đó thời gian bên em của tôi sẽ không còn nhiều nữa...
Câu sau cùng của Cố Sâm mang theo chú buồn bã cùng lưu luyến. Triều Ca nghe ra lại như một oán phụ vậy. Cô cảm thấy như mình lôi kéo Cố Sâm làm việc xấu, Cố Sâm không những không ghét cô mà còn lo lắng, suy nghĩ cho cô.
Kịch này làm sao diễn nữa đây? Hệ thống, có khả năng ta gặp phải nhân vật phản diện giả rồi, ngươi mau tra lại đi.
< Ký Chủ, phản ứng của cô sao lại kỳ lạ như vậy? Lúc này người bình thường không phải sẽ cảm động phát khóc vì người ta thích mình, quan tâm đến mình sao? Sao cô cứ nghi ngờ người ta như vậy???>
Ta đâu phải người bình thường.
<...> Ờ, cô thắng.
Lật bàn! Làm gì có người bình thường nào đã đa nghi lại còn lí trí như cô chứ, trên người còn mang theo một đống BUFF! Nhiệm vụ công lược của Tư thiếu lần này chắc chắn thất bại rồi. Bản hệ thống muốn bỏ cuộc! Chủ nhân, người mau về xử lí đi huhu...
- Khụ...khụ Cố Sâm, thật ra thích làm gì đó đều là quyền tự do của cậu, tôi chỉ là hơi thắc mắc chút thôi. Khi nào cậu đã sẵn sàng bước vào cuộc chiến tranh chức tổng tài tập đoàn Cố Thị thì báo trước cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị. Không cần phải ủy khuất bản thân vậy đâu.
- Noãn Noãn, cảm ơn em. –Cố Sâm nở nụ cười dịu dàng.
- Tôi mới phải là người cần cảm ơn, cậu nấu cơm cho tôi suốt như vậy mà. Thôi nào, mau ăn đi!
Chút sức lực cuối cùng còn lại sau khi đóng phim của cô, qua cuộc nói chuyện với Cố Sâm đã cạn sạch rồi. Lại nhìn bàn đồ ăn ngon miệng trước mắt làm sao có thể cưỡng lại được. Mặc kệ chuyện gì, cô phải hồi phục thể lực đã, ăn xong rồi nói tiếp.
Cố Sâm thấy Triều Ca như vậy cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
< Tư thiếu, cậu thấy nhiệm vụ công lược này thế nào? Có nắm chắc không?>
Nhiệm vụ không khó, rất khả thi, lão tử đương nhiên nắm chắc 100%. Ngươi không thấy mục tiêu nhiệm vụ- Ôn Noãn thường xuyên lo lắng cho ta sao? Cô ấy còn muốn giúp ta lấy giành lấy cái ghế tổng tài từ tay nam chính kìa.
<...> Hệ Thống thật sự không nỡ nói sự thật cho Tư thiếu nghe. Đó là nhiệm vụ của người ta đó Tư thiếu, ngài cũng đừng tự tin quá như vậy a.
Một người quá đa nghi, một người quá tin tưởng, cặp này Bản Hệ Thống không gánh nổi...Chủ nhân, người đừng mất tích nữa mà...Huhu...
Hôm nay Cố Sâm không ở lại nhà Triều Ca đến tận khuya như mọi lần, rửa chén xong là lập tức ôm đồ chạy về luôn. Triều Ca hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý nhiều.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng:
Cô còn chưa hỏi Cố Sâm làm cách nào cậu ta vào được nhà cô!
Tác giả :
Nhất Bảo Bảo