Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 398
Những lời như vậy… Tại sao những lời táng tận lương tâm như vậy lại có thể phát ra từ miệng của một người phụ nữ giàu có, quen sống trong nhung lụa này được chứ?
Đường Thì giận đến nỗi hai mắt đỏ hoe, dùng hết sức để giật mũi tìm trên mu bàn tay mình ra, lao ra đánh An Mật. Nhưng cô lại bị Bạc Dạ ở bên cạnh giữ chặt lại: “Đường Thi.”
“Anh buông tôi ra. Anh buông tôi ra.”
Đường Thi gào thét. Lúc này, tất cả những điều không cam lòng, tất cả nỗi uất ức, tất cả những điều chỉ vì oan uổng mà phải chịu khổ đều bị hai chữ “đáng đời” này kích thích.
Hai mắt Đường Thi đỏ sẫm, dường như là thứ đang chảy ra không phải là nước mắt mà là máu.
Rốt cuộc trong lòng người này ác độc đến mức nào mới có thể dùng những từ ngữ độc địa như vậy để diễn tả sự vô tội của cô năm đó?
“Đường Thi, em tỉnh táo lại đi.” Bạc Dạ rất sợ những uất ức của cô lại bị sự kích thích này mà tái phát. Đường Duy đứng ở bên cạnh cũng nám lấy tay Bạc Nhan kêu to: “Bảo mẹ và bà nội của ba cút đi.”
“Thằng nhóc này có được dạy dỗ tử tế không vậy?”
“Không.”
Miệng Đường Duy gào thét: “Mẹ tôi là một người tội phạm giết người, giết người phụ nữ ngồi xe lăn bên cạnh bà đó. Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ dạy dỗ. Tôi chính là một đứa con hoang. Bà đã hài lòng chưa?”
Bạ cụ Bạc bị giọng nói của Đường Duy ép lùi về sau hai bước.
Sắc mặt An Mật ảm đạm, nhưng cô ta lại bày ra một vẻ mặt đầy oan ức: “Cháu đang trách dì sao?”
“Bớt tỏ vẻ đáng thương như thế ở đây đi.” Đường Duy nức nở: “Cô thì oan ức cái gì chứ? Cô có tư cách gì mà oan ức? Mẹ tôi mới là người vô duyên vô cớ bị cô cướp đi tất cả. Cô có cái gì tốt để mà oan ức. Không phải là cô bị mẹ tôi giết chết sao? Cô còn sống thế nào vậy? Đến lượt cô đi chết đi…”
Một đứa trẻ con nói những lời này, kết quả là bị bà cụ Bạc tát một cái, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngẩn người ra, cả Bạc Dạ cũng ngây người.
Con trai của anh, đứa con trai mà anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lại bị bà nội anh giáng một cái tát… Nhưng mà bà cụ Bạc hiển nhiên là cảm thấy điều
này cũng chẳng coi ra gì cả. Chẳng qua là một cái tát thôi mà, cái miệng thoi của thâng nhóc này sóm muộn cũng bị bà ấy xẻ rách.
“Không biết nói chuyện thì đừng nói.” Bà cụ Bạc xoa xoa hai lòng bàn tay của mình, đứng bên cạnh An Mật “Chuyện của người lớn không đến lượt mày khua chân mua tay. Còn bé mà đã nói chuyện độc mom độc miệng như vậy rồi. Nguyền rủa mày chết luôn đi.”
“Độc mồm độc miệng?” Đường Duy che lấy một nửa khuôn mặt đau nhói, cười một tiếng: “Sao có thể so với mấy người được chứ?”
Cậu bé còn muốn nói tiếp nhưng bà cụ Bạc lại tát cậu bé thêm một cái nữa.
Cậu bé không kịp đề phòng, bị đánh đến nỗi ngã về phía sau, máu mũi chảy đầy mặt, bên tai cậu bé ong ong.
Hô hấp của ngừng lại, nhìn con trai của mình bị đánh ngã dưới đất, xông lên phía trước hét lớn: “Duy Duy, Duy Duy.”
Tình cảnh hỗn loạn khiến cho lòng người kinh hãi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt này của Đường Thi, trên mặt An Mật ra vẻ vô cùng sốt ruột nhưng trên thực tế lại cười cười, khóe miệng không ngừng được mà cứ cong lên.
Đáng đời. Bà cụ Bạc ghét nhất là loại người thích cãi lại, đáng đời.
Đường Thi ôm Đường Duy, Bạc Dạ chắn lại trước mặt hai mẹ con họ. Cả người anh đều đau thương: “Bà nội, rốt cuộc bà muốn làm gì?”
“Bà nội dạy dỗ con đàn bà hèn hạ và đứa con hoang này một chút. Sao thế? Cậu đau lòng à?”
Bà cụ Bạc cũng cản An Mật lại sau lưng, dường như bà ấy chính là chỗ dựa của An Mật: “Cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, đâu đáng để cậu phải để ý như vậy? Cậu nhìn vết thương trên người cậu đi, cũng là bởi vì ở bên cạnh người đàn bà này nên mới xui xẻo như vậy đấy. Bà nội thương xót vì cậu bị cô ta làm liên lụy, thế mà cậu còn lo nghĩ cho bọn họ nữa.”
Lúc Đường Thi nghe những lời này, lập tức máu dồn lên não, tất cả những ý tưởng tiêu cực và suy nghĩ uất ức đều dâng trào, cùng với sự điên cuồng kia… Cô muốn hủy diệt hết tất cả.
Bên tai Đường Duy bị chảy máu, Đường Thi nhìn thấy liền giật mình: “Màng nhĩ bị vỡ rồi sao? Duy Duy, tai của con có đau không?”
Trong tai Đường Duy chỉ còn sót lại một tràng âm thanh “ong ong” đang điên cuồng pha tạp với tiếng máu chảy. Ngoại trừ những thứ này ra, cậu bé không nghe được gì nữa cả.
Cậu bé vừa mờ mịt lại vừa yếu ớt, chảy nước mắt: “Mẹ… Mẹ nói gì cơ… Con không nghe rõ…”
Con không nghe rõ…
Bốn chữ này đã làm vỡ tan lý trí cuối cùng của Đường Thi.
Cô bỗng nhiên đẩy Bạc Dạ ra, mắt xích sắp đứt. Lúc này, tất cả những nỗi ưu tư bỗng chốc trở thành núi lửa phun trào. Những suy nghĩ điên cuồng kia vô thức nuốt trọn tất cả sự bình tĩnh của cô.
Bà cụ Bạc chống đối lại ánh mắt của cô: “Sao? Cô không phục à?”
“Tôi giết chết bà…”
Đường Thi phát ra một âm thanh gầm thét chói tai: “Tôi sẽ giết bà…”
Cô trực tiếp cầm con dao gọt trái cây ở bên cạnh lên, xong thẳng về phía bà cụ Dạ: “Tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho bà đâu.”
Bà cụ Bạc và An Mật hét lên một tiếng. Bạc Dạ tiến lên, chắn ngang Đường Thi lại: “Em điên rồi à.”
“Đúng. Tôi điên rồi đó, tôi điên rồi.”
Đường Thi cầm con dao gọt trái cây đầy run rẩy: “Hai bàn tay của bà ta đánh vỡ màng nhĩ của con trai tôi, con trai tôi mà bị tật thì phải làm sao? Bạc Dạ, nó cũng là con của anh, anh không đau lòng sao?”
Cô đau đớn như sắp chết đi.
Có ai, có ai đến cứu cô không?
Thế giới này không còn nhân tính nữa rồi, cô không muốn sống nữa.
Đường Thi ngừng khóc, trong ánh mắt kia tràn đầy nỗi căm phẫn kinh người, giống như là đỗ quyên khóc ra máu: “An Mật, cho dù cô không chết thì mối thù này, nhất định tôi sẽ phải trả lại cho cô.”
“Đường Thi.” Bạc Dạ ôm Đường Thi, nhìn Đường Duy ở bên kia, lại cảm thấy đau lòng, hô lớn: “Bà nội, bà làm loạn đủ chưa?
Bà cụ Bạc lùi lại mấy bước: “Bạc Dạ, cậu chửi bà nội của mình à?”
“Con chịu đựng bà đủ rồi đấy.” Bạc Dạ ôm lấy Đường Thi đang run rẩy. Anh không thể nhịn được nữa, gầm lên: “Bà không nhìn thấy hai mẹ con họ bị bà ép thành ra như thế nào rồi hay sao? Bà nội, nếu như bà còn một chút lương tâm thì bà bỏ qua cho bọn họ đi. Bọn họ cũng chẳng làm sai gì cả, cũng bởi vì tôi mà phải oan ức ngồi tù. Nhà chúng ta thiếu nợ hai người họ nhiều nữa, cầu xin bà đừng tăng thêm nghiệp cho con nữa.”
Bà cụ Bạc không thể tin nổi: “Bạc Dạ, con có thể nói ra những lời như vậy được hay sao?”
Bạc Dạ tuyệt vọng cười.
Anh lấy con dao trong tay Đường Thi, ghì lên cổ tay của mình: “Cút hay không?”
Anh dùng chữ “cút” này với bà nội của mình.
Lúc này, các nhân viên y tế xông vào. Giang Long nhìn thấy cảnh tượng này, thét lên: “Điên rồi à? Sao lại kích thích bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi như vậy chứ?”
Bà cụ Bạc thu hồi lại ánh mắt, nhìn Giang Lăng đang giận dữ xông vào: “Mẹ anh, tôi cũng đuổi ra ngoài rồi. Bởi vì bà ta không tuân thủ quy tắc của bệnh viện, đã già còn không biết xấu hổ.”
Bà cụ Bạc bị người khác mảng là không biết xấu hổ, giận đến nỗi lồng ngực run run, giống như là bị bệnh tim: “Bạc Dạ, cậu và bạn của mình đối xử với bà nội như vậy sao?”
“Bà nội. Bây giờ bà đi, hay là để con và Đường Thi chết trước mặt bà.”
Âm thanh của Bạc Dã cũng run rẩy theo: “Không phải là bà rất thích ép người khác sao? Đúng lúc quá, bà chọn đi.”
Đường Thì giận đến nỗi hai mắt đỏ hoe, dùng hết sức để giật mũi tìm trên mu bàn tay mình ra, lao ra đánh An Mật. Nhưng cô lại bị Bạc Dạ ở bên cạnh giữ chặt lại: “Đường Thi.”
“Anh buông tôi ra. Anh buông tôi ra.”
Đường Thi gào thét. Lúc này, tất cả những điều không cam lòng, tất cả nỗi uất ức, tất cả những điều chỉ vì oan uổng mà phải chịu khổ đều bị hai chữ “đáng đời” này kích thích.
Hai mắt Đường Thi đỏ sẫm, dường như là thứ đang chảy ra không phải là nước mắt mà là máu.
Rốt cuộc trong lòng người này ác độc đến mức nào mới có thể dùng những từ ngữ độc địa như vậy để diễn tả sự vô tội của cô năm đó?
“Đường Thi, em tỉnh táo lại đi.” Bạc Dạ rất sợ những uất ức của cô lại bị sự kích thích này mà tái phát. Đường Duy đứng ở bên cạnh cũng nám lấy tay Bạc Nhan kêu to: “Bảo mẹ và bà nội của ba cút đi.”
“Thằng nhóc này có được dạy dỗ tử tế không vậy?”
“Không.”
Miệng Đường Duy gào thét: “Mẹ tôi là một người tội phạm giết người, giết người phụ nữ ngồi xe lăn bên cạnh bà đó. Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ dạy dỗ. Tôi chính là một đứa con hoang. Bà đã hài lòng chưa?”
Bạ cụ Bạc bị giọng nói của Đường Duy ép lùi về sau hai bước.
Sắc mặt An Mật ảm đạm, nhưng cô ta lại bày ra một vẻ mặt đầy oan ức: “Cháu đang trách dì sao?”
“Bớt tỏ vẻ đáng thương như thế ở đây đi.” Đường Duy nức nở: “Cô thì oan ức cái gì chứ? Cô có tư cách gì mà oan ức? Mẹ tôi mới là người vô duyên vô cớ bị cô cướp đi tất cả. Cô có cái gì tốt để mà oan ức. Không phải là cô bị mẹ tôi giết chết sao? Cô còn sống thế nào vậy? Đến lượt cô đi chết đi…”
Một đứa trẻ con nói những lời này, kết quả là bị bà cụ Bạc tát một cái, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngẩn người ra, cả Bạc Dạ cũng ngây người.
Con trai của anh, đứa con trai mà anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lại bị bà nội anh giáng một cái tát… Nhưng mà bà cụ Bạc hiển nhiên là cảm thấy điều
này cũng chẳng coi ra gì cả. Chẳng qua là một cái tát thôi mà, cái miệng thoi của thâng nhóc này sóm muộn cũng bị bà ấy xẻ rách.
“Không biết nói chuyện thì đừng nói.” Bà cụ Bạc xoa xoa hai lòng bàn tay của mình, đứng bên cạnh An Mật “Chuyện của người lớn không đến lượt mày khua chân mua tay. Còn bé mà đã nói chuyện độc mom độc miệng như vậy rồi. Nguyền rủa mày chết luôn đi.”
“Độc mồm độc miệng?” Đường Duy che lấy một nửa khuôn mặt đau nhói, cười một tiếng: “Sao có thể so với mấy người được chứ?”
Cậu bé còn muốn nói tiếp nhưng bà cụ Bạc lại tát cậu bé thêm một cái nữa.
Cậu bé không kịp đề phòng, bị đánh đến nỗi ngã về phía sau, máu mũi chảy đầy mặt, bên tai cậu bé ong ong.
Hô hấp của ngừng lại, nhìn con trai của mình bị đánh ngã dưới đất, xông lên phía trước hét lớn: “Duy Duy, Duy Duy.”
Tình cảnh hỗn loạn khiến cho lòng người kinh hãi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt này của Đường Thi, trên mặt An Mật ra vẻ vô cùng sốt ruột nhưng trên thực tế lại cười cười, khóe miệng không ngừng được mà cứ cong lên.
Đáng đời. Bà cụ Bạc ghét nhất là loại người thích cãi lại, đáng đời.
Đường Thi ôm Đường Duy, Bạc Dạ chắn lại trước mặt hai mẹ con họ. Cả người anh đều đau thương: “Bà nội, rốt cuộc bà muốn làm gì?”
“Bà nội dạy dỗ con đàn bà hèn hạ và đứa con hoang này một chút. Sao thế? Cậu đau lòng à?”
Bà cụ Bạc cũng cản An Mật lại sau lưng, dường như bà ấy chính là chỗ dựa của An Mật: “Cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, đâu đáng để cậu phải để ý như vậy? Cậu nhìn vết thương trên người cậu đi, cũng là bởi vì ở bên cạnh người đàn bà này nên mới xui xẻo như vậy đấy. Bà nội thương xót vì cậu bị cô ta làm liên lụy, thế mà cậu còn lo nghĩ cho bọn họ nữa.”
Lúc Đường Thi nghe những lời này, lập tức máu dồn lên não, tất cả những ý tưởng tiêu cực và suy nghĩ uất ức đều dâng trào, cùng với sự điên cuồng kia… Cô muốn hủy diệt hết tất cả.
Bên tai Đường Duy bị chảy máu, Đường Thi nhìn thấy liền giật mình: “Màng nhĩ bị vỡ rồi sao? Duy Duy, tai của con có đau không?”
Trong tai Đường Duy chỉ còn sót lại một tràng âm thanh “ong ong” đang điên cuồng pha tạp với tiếng máu chảy. Ngoại trừ những thứ này ra, cậu bé không nghe được gì nữa cả.
Cậu bé vừa mờ mịt lại vừa yếu ớt, chảy nước mắt: “Mẹ… Mẹ nói gì cơ… Con không nghe rõ…”
Con không nghe rõ…
Bốn chữ này đã làm vỡ tan lý trí cuối cùng của Đường Thi.
Cô bỗng nhiên đẩy Bạc Dạ ra, mắt xích sắp đứt. Lúc này, tất cả những nỗi ưu tư bỗng chốc trở thành núi lửa phun trào. Những suy nghĩ điên cuồng kia vô thức nuốt trọn tất cả sự bình tĩnh của cô.
Bà cụ Bạc chống đối lại ánh mắt của cô: “Sao? Cô không phục à?”
“Tôi giết chết bà…”
Đường Thi phát ra một âm thanh gầm thét chói tai: “Tôi sẽ giết bà…”
Cô trực tiếp cầm con dao gọt trái cây ở bên cạnh lên, xong thẳng về phía bà cụ Dạ: “Tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho bà đâu.”
Bà cụ Bạc và An Mật hét lên một tiếng. Bạc Dạ tiến lên, chắn ngang Đường Thi lại: “Em điên rồi à.”
“Đúng. Tôi điên rồi đó, tôi điên rồi.”
Đường Thi cầm con dao gọt trái cây đầy run rẩy: “Hai bàn tay của bà ta đánh vỡ màng nhĩ của con trai tôi, con trai tôi mà bị tật thì phải làm sao? Bạc Dạ, nó cũng là con của anh, anh không đau lòng sao?”
Cô đau đớn như sắp chết đi.
Có ai, có ai đến cứu cô không?
Thế giới này không còn nhân tính nữa rồi, cô không muốn sống nữa.
Đường Thi ngừng khóc, trong ánh mắt kia tràn đầy nỗi căm phẫn kinh người, giống như là đỗ quyên khóc ra máu: “An Mật, cho dù cô không chết thì mối thù này, nhất định tôi sẽ phải trả lại cho cô.”
“Đường Thi.” Bạc Dạ ôm Đường Thi, nhìn Đường Duy ở bên kia, lại cảm thấy đau lòng, hô lớn: “Bà nội, bà làm loạn đủ chưa?
Bà cụ Bạc lùi lại mấy bước: “Bạc Dạ, cậu chửi bà nội của mình à?”
“Con chịu đựng bà đủ rồi đấy.” Bạc Dạ ôm lấy Đường Thi đang run rẩy. Anh không thể nhịn được nữa, gầm lên: “Bà không nhìn thấy hai mẹ con họ bị bà ép thành ra như thế nào rồi hay sao? Bà nội, nếu như bà còn một chút lương tâm thì bà bỏ qua cho bọn họ đi. Bọn họ cũng chẳng làm sai gì cả, cũng bởi vì tôi mà phải oan ức ngồi tù. Nhà chúng ta thiếu nợ hai người họ nhiều nữa, cầu xin bà đừng tăng thêm nghiệp cho con nữa.”
Bà cụ Bạc không thể tin nổi: “Bạc Dạ, con có thể nói ra những lời như vậy được hay sao?”
Bạc Dạ tuyệt vọng cười.
Anh lấy con dao trong tay Đường Thi, ghì lên cổ tay của mình: “Cút hay không?”
Anh dùng chữ “cút” này với bà nội của mình.
Lúc này, các nhân viên y tế xông vào. Giang Long nhìn thấy cảnh tượng này, thét lên: “Điên rồi à? Sao lại kích thích bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi như vậy chứ?”
Bà cụ Bạc thu hồi lại ánh mắt, nhìn Giang Lăng đang giận dữ xông vào: “Mẹ anh, tôi cũng đuổi ra ngoài rồi. Bởi vì bà ta không tuân thủ quy tắc của bệnh viện, đã già còn không biết xấu hổ.”
Bà cụ Bạc bị người khác mảng là không biết xấu hổ, giận đến nỗi lồng ngực run run, giống như là bị bệnh tim: “Bạc Dạ, cậu và bạn của mình đối xử với bà nội như vậy sao?”
“Bà nội. Bây giờ bà đi, hay là để con và Đường Thi chết trước mặt bà.”
Âm thanh của Bạc Dã cũng run rẩy theo: “Không phải là bà rất thích ép người khác sao? Đúng lúc quá, bà chọn đi.”
Tác giả :
Tiểu Thiên