Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Chương 246: Anh mặc váy, làm bạn gái đi cùng tôi
Vậy mà thứ Diệp Kinh Đường cho đích thực tương đương với việc lật đổ sự nhận biết của Bạc Dạ.
Tất cả manh mối của sự việc năm năm trước, đều bị ghi chép lại trong tài liệu, cái có đều có, cả cái không có công khai cũng được ghi lại trong đó. Bạc Dạ nhìn qua một lần, có một vài chỗ không khớp với những gì bản thân năm năm trước phát hiện được.
Nghi điểm đầu tiên: Lúc đó trung tâm mua sắm đúng lúc đang sửa lại tay vịn của cầu thang, tất cả mọi người đều biết trong thời gian bảo trì là không thể ngồi lên tay vịn cầu thang được, tại sao.
Đường Thi và An Mật lại xuất hiện ở cầu thang? Nghi điểm thứ hai: Cái bảng ghi đang làm vệ sinh không được đến gần kia rốt cuộc là bị ai lấy đi? Tại sao lúc đó không được đặt ở đó?
Nghi điểm thứ ba: Sau khi xảy ra sự cố, phía cảnh sát có đến hiện trường kiểm tra, lại bài trừ việc tay vịn cầu thang gặp vấn đề mà vô tình gây hại, bởi vì lúc đó tay vịn cầu thang căn bản không có dấu vết đang vận hành.
Trung tâm mua sắm phải chịu trách nhiệm lớn nhất chỉ là không có để bảng đang làm vệ sinh. Nói tiếp, tay vịn đứng yên không hoạt động, cũng không thể làm hại người Cho nên thật sự, An Mật là bị người ta đẩy xuống.
Nghi điểm thứ tư: Camera giám sát có quay lại lúc được Đường Thi đưa tay đấy An Mật, cho nên cảnh này chính là chứng cứ quan trọng Bạc Dạ cho cô vào tù, cô ra tay ngay trước mặt mọi người, dẫn đến một xác hai mạng. Cái cảnh này, rốt cuộc có ẩn khuất gì chứ?
Bạc Dạ nhìn mấy dòng chữ trên báo cáo, chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung luôn Tô Kỳ là cán bộ cao cấp, nhà của Diệp Kinh Đường có thế lực quan trọng, anh ta thật sự có thể nhờ Tô Kỳ giúp đố, nhưng theo bản năng anh †a không thể chấp nhận bản thân cúi đầu trước Tô Kỳ.
Anh ta từ chối bản thân phải cúi đầu trước Tô Kỳ.
Một khi tìm anh ta giúp đỡ, thì hình như bản thân đã thua cho anh ta.
“Anh nghĩ ra cái gì chưa?” Diệp Kinh Đường hất cảm: “Ngày nào cũng đến chỗ này của tôi điểm danh, vì chân tướng này sao, Bạc Dạ, năm năm trước sao anh không đến?”
Bạc Dạ bỏ tư liệu xuống, đứng dậy, thở một hơi dài bây giờ vẫn chưa muộn”
“Không, đã trễ rồi” Diệp Kinh Đường dùng ánh mắt rất sâu lảng nhìn Bạc Dạ: “Khi bi kịch phát sinh anh lựa chọn nghe lời người khác, từ thời khắc đó bắt đầu, trong cuộc đời của Đường Thi thì anh đã đến trễ rồi. Cho nên bây giờ, cho dù chân tướng thật sự và chân tướng của năm năm trước có khác, cho dù anh thật sự điều tra ra, cũng đã muộn rồi”
Trái tìm của Bạc Dạ bị đâm một nhát, bực bội mà chậc một tiếng: “Đừng nói với tôi những lời này” Những lời này chỉ khiến anh yếu đuối hơn.
Diệp Kinh Đường cười không tiếng: “Thừa nhận đi, anh đã yêu Đường Thi rồi”
“Không có.” Bạc Dạ nhanh chóng phản kích, anh như đang nỗ lực muốn chứng minh điều gì: “Tôi chỉ là… Tạm thời, trước mắt, hình như có chút hứng thú với cô ấy.”
“Bộ dạng anh nỗ lực tự lừa mình đúng là buồn cười mà” Diệp Kinh Đường xưa nay đều không kiêng nể Bạc Dạ, cho nên lời nói vấn cứ có mùi châm biếm, anh ta nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy, bất luận như thế nào, cuối cùng thì Bạc.
Dạ vẫn may mắn hơn bản thân Ít nhất người phụ nữ anh muốn có lại như ban đầu, vẫn còn sống trên đời này. Ít nhất hiện tại anh vẫn còn có thể làm chút để cứu vấn, cho dù là điều bé nhỏ.
Nhưng còn Diệp Kinh Đường thì sao? Anh ta còn lại gì? Khương Thích chết, tất cả tư cách đều bị vận mệnh lấy lại, anh ta có bỏ công thế nào, cũng không đổi lại được một sinh mạng đã rời khỏi thế gian Nhìn thấy nét mặt nghiêng của Bạc Dạ, Diệp.
Kinh Đường nhìn chăm chú, rất lâu mới nói: “Bạc Dạ, có nhiều lúc, buông bỏ sự tôn nghiêm đáng cười của anh xuống đi, yêu một người không yêu được, chẳng lẽ có gì mất mặt sao?”
Mất mặt sao? Bạc Dạ tự hỏi bản thân, có thật sự mất mặt không? Nhưng đến chết anh cũng không thừa nhận, chỉ là cố chấp nói với Diệp Kinh Đường: “Tôi chẳng qua là tra lại chân tướng năm năm trước, đế an ủi tâm hồn không chút hy vọng này” Anh điều tra chân tướng chỉ là để tự mình an ủi, chưa từng nghĩ qua nếu như kết quả có chuyển biến tốt hơn, lúc đó, kịch của anh và Đường Thì… lại được diễn đến màn nào.
Lúc cuối tháng, ông chủ Tùng Lâm là Tùng Tranh như lời bản thân đã nói mà phát một tấm thiệp mời cho Bạc Dạ, cuối tháng có một lễ hội âm nhạc điện tử trên du thuyền, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp trên du thuyền, đặc biệt có ghi thêm Bạc Dạ có thể dần thêm mấy vị khách khác nữa, bọn họ đều là khách nên tất cả đều không cần phải trả thêm phí.
Lúc Bạc Dạ nhận được lời mời, Diệp Kinh Đường cũng nhận được lời mời, dù gì Tùng Lâm muốn rửa oan, cũng phải lấy lòng người trong chính quyền, cho nên con của mấy vị quan đều được nằm trong danh sách khách mời, Bạc Dạ hỏi Diệp Kinh Đường chừng nào qua đó, Diệp Kinh Đường uể oải nói: “Không có bạn gái, nên không đi đâu”
Bạc Dạ nghĩ một hồi: “Tôi cũng không có”
Diệp Kinh Đường vui mừng: “Hay vậy đi, Bạc Dạ. Anh mặc váy, làm bạn gái đi cùng tôi”
Gương mặt tuấn tú của Bạc Dạ chùng xuống, cười lạnh lùng với Diệp Kinh Đường: “Tôi không có sở thích đó”
Diệp Kinh Đường nói: “Tôi cũng không có, nhưng anh đội tóc giả mặc váy chắc cũng đẹp lắm, dù gì anh không xấu…”
Lời còn chưa nói xong thì Bạc Dạ đã trực tiếp cúp điện thoại, tiếng điện thoại tút tút tút đã truyền lại, Diệp Kinh Đường cười và cất điện thoại vào, nhìn liếc qua cuốn lịch.
Khương Thích… Em rời khỏi thế gian này đã hai năm rồi Anh ta ngẩng đầu nhìn tấm thiệp mời trên bàn, nghĩ đến anh ta đã từng tham gia qua loại lễ này, bên cạnh đều có Khương Thích xinh đẹp mê hoặc, khoác tay anh ta, cười tươi như hoa.
Nhưng vừa chớp mắt, bên tay anh trống rãi, lại không còn gì cả Diệp Kinh Đường tự trêu đùa bản thân mà cười, Đưa tay đỡ mặt của mình, sau đó tay còn lại cầm lấy cà vạt trước ngực của mình.
Anh kéo, cảm thấy áp lực cổ họng bị siết chặt lại.
Khương Thích, em nhìn này, anh rõ ràng không yêu em, nhưng lại nhớ em đến như vậy.
Tất cả manh mối của sự việc năm năm trước, đều bị ghi chép lại trong tài liệu, cái có đều có, cả cái không có công khai cũng được ghi lại trong đó. Bạc Dạ nhìn qua một lần, có một vài chỗ không khớp với những gì bản thân năm năm trước phát hiện được.
Nghi điểm đầu tiên: Lúc đó trung tâm mua sắm đúng lúc đang sửa lại tay vịn của cầu thang, tất cả mọi người đều biết trong thời gian bảo trì là không thể ngồi lên tay vịn cầu thang được, tại sao.
Đường Thi và An Mật lại xuất hiện ở cầu thang? Nghi điểm thứ hai: Cái bảng ghi đang làm vệ sinh không được đến gần kia rốt cuộc là bị ai lấy đi? Tại sao lúc đó không được đặt ở đó?
Nghi điểm thứ ba: Sau khi xảy ra sự cố, phía cảnh sát có đến hiện trường kiểm tra, lại bài trừ việc tay vịn cầu thang gặp vấn đề mà vô tình gây hại, bởi vì lúc đó tay vịn cầu thang căn bản không có dấu vết đang vận hành.
Trung tâm mua sắm phải chịu trách nhiệm lớn nhất chỉ là không có để bảng đang làm vệ sinh. Nói tiếp, tay vịn đứng yên không hoạt động, cũng không thể làm hại người Cho nên thật sự, An Mật là bị người ta đẩy xuống.
Nghi điểm thứ tư: Camera giám sát có quay lại lúc được Đường Thi đưa tay đấy An Mật, cho nên cảnh này chính là chứng cứ quan trọng Bạc Dạ cho cô vào tù, cô ra tay ngay trước mặt mọi người, dẫn đến một xác hai mạng. Cái cảnh này, rốt cuộc có ẩn khuất gì chứ?
Bạc Dạ nhìn mấy dòng chữ trên báo cáo, chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung luôn Tô Kỳ là cán bộ cao cấp, nhà của Diệp Kinh Đường có thế lực quan trọng, anh ta thật sự có thể nhờ Tô Kỳ giúp đố, nhưng theo bản năng anh †a không thể chấp nhận bản thân cúi đầu trước Tô Kỳ.
Anh ta từ chối bản thân phải cúi đầu trước Tô Kỳ.
Một khi tìm anh ta giúp đỡ, thì hình như bản thân đã thua cho anh ta.
“Anh nghĩ ra cái gì chưa?” Diệp Kinh Đường hất cảm: “Ngày nào cũng đến chỗ này của tôi điểm danh, vì chân tướng này sao, Bạc Dạ, năm năm trước sao anh không đến?”
Bạc Dạ bỏ tư liệu xuống, đứng dậy, thở một hơi dài bây giờ vẫn chưa muộn”
“Không, đã trễ rồi” Diệp Kinh Đường dùng ánh mắt rất sâu lảng nhìn Bạc Dạ: “Khi bi kịch phát sinh anh lựa chọn nghe lời người khác, từ thời khắc đó bắt đầu, trong cuộc đời của Đường Thi thì anh đã đến trễ rồi. Cho nên bây giờ, cho dù chân tướng thật sự và chân tướng của năm năm trước có khác, cho dù anh thật sự điều tra ra, cũng đã muộn rồi”
Trái tìm của Bạc Dạ bị đâm một nhát, bực bội mà chậc một tiếng: “Đừng nói với tôi những lời này” Những lời này chỉ khiến anh yếu đuối hơn.
Diệp Kinh Đường cười không tiếng: “Thừa nhận đi, anh đã yêu Đường Thi rồi”
“Không có.” Bạc Dạ nhanh chóng phản kích, anh như đang nỗ lực muốn chứng minh điều gì: “Tôi chỉ là… Tạm thời, trước mắt, hình như có chút hứng thú với cô ấy.”
“Bộ dạng anh nỗ lực tự lừa mình đúng là buồn cười mà” Diệp Kinh Đường xưa nay đều không kiêng nể Bạc Dạ, cho nên lời nói vấn cứ có mùi châm biếm, anh ta nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy, bất luận như thế nào, cuối cùng thì Bạc.
Dạ vẫn may mắn hơn bản thân Ít nhất người phụ nữ anh muốn có lại như ban đầu, vẫn còn sống trên đời này. Ít nhất hiện tại anh vẫn còn có thể làm chút để cứu vấn, cho dù là điều bé nhỏ.
Nhưng còn Diệp Kinh Đường thì sao? Anh ta còn lại gì? Khương Thích chết, tất cả tư cách đều bị vận mệnh lấy lại, anh ta có bỏ công thế nào, cũng không đổi lại được một sinh mạng đã rời khỏi thế gian Nhìn thấy nét mặt nghiêng của Bạc Dạ, Diệp.
Kinh Đường nhìn chăm chú, rất lâu mới nói: “Bạc Dạ, có nhiều lúc, buông bỏ sự tôn nghiêm đáng cười của anh xuống đi, yêu một người không yêu được, chẳng lẽ có gì mất mặt sao?”
Mất mặt sao? Bạc Dạ tự hỏi bản thân, có thật sự mất mặt không? Nhưng đến chết anh cũng không thừa nhận, chỉ là cố chấp nói với Diệp Kinh Đường: “Tôi chẳng qua là tra lại chân tướng năm năm trước, đế an ủi tâm hồn không chút hy vọng này” Anh điều tra chân tướng chỉ là để tự mình an ủi, chưa từng nghĩ qua nếu như kết quả có chuyển biến tốt hơn, lúc đó, kịch của anh và Đường Thì… lại được diễn đến màn nào.
Lúc cuối tháng, ông chủ Tùng Lâm là Tùng Tranh như lời bản thân đã nói mà phát một tấm thiệp mời cho Bạc Dạ, cuối tháng có một lễ hội âm nhạc điện tử trên du thuyền, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp trên du thuyền, đặc biệt có ghi thêm Bạc Dạ có thể dần thêm mấy vị khách khác nữa, bọn họ đều là khách nên tất cả đều không cần phải trả thêm phí.
Lúc Bạc Dạ nhận được lời mời, Diệp Kinh Đường cũng nhận được lời mời, dù gì Tùng Lâm muốn rửa oan, cũng phải lấy lòng người trong chính quyền, cho nên con của mấy vị quan đều được nằm trong danh sách khách mời, Bạc Dạ hỏi Diệp Kinh Đường chừng nào qua đó, Diệp Kinh Đường uể oải nói: “Không có bạn gái, nên không đi đâu”
Bạc Dạ nghĩ một hồi: “Tôi cũng không có”
Diệp Kinh Đường vui mừng: “Hay vậy đi, Bạc Dạ. Anh mặc váy, làm bạn gái đi cùng tôi”
Gương mặt tuấn tú của Bạc Dạ chùng xuống, cười lạnh lùng với Diệp Kinh Đường: “Tôi không có sở thích đó”
Diệp Kinh Đường nói: “Tôi cũng không có, nhưng anh đội tóc giả mặc váy chắc cũng đẹp lắm, dù gì anh không xấu…”
Lời còn chưa nói xong thì Bạc Dạ đã trực tiếp cúp điện thoại, tiếng điện thoại tút tút tút đã truyền lại, Diệp Kinh Đường cười và cất điện thoại vào, nhìn liếc qua cuốn lịch.
Khương Thích… Em rời khỏi thế gian này đã hai năm rồi Anh ta ngẩng đầu nhìn tấm thiệp mời trên bàn, nghĩ đến anh ta đã từng tham gia qua loại lễ này, bên cạnh đều có Khương Thích xinh đẹp mê hoặc, khoác tay anh ta, cười tươi như hoa.
Nhưng vừa chớp mắt, bên tay anh trống rãi, lại không còn gì cả Diệp Kinh Đường tự trêu đùa bản thân mà cười, Đưa tay đỡ mặt của mình, sau đó tay còn lại cầm lấy cà vạt trước ngực của mình.
Anh kéo, cảm thấy áp lực cổ họng bị siết chặt lại.
Khương Thích, em nhìn này, anh rõ ràng không yêu em, nhưng lại nhớ em đến như vậy.
Tác giả :
Tiểu Thiên