Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ
Chương 14: Giang thiên nhất sắc
“Giang Thần, Vân Mạt.” Tiếng gào thét của Lâm Mục sư huynh truyền tới.
Giang Thần khua trường kiếm lên tiếng.
Rất nhanh sau đó, Lâm Mục chạy tới, nhìn thấy ta, hắn chợt ngẩn ra.
Ta có chút ngượng ngùng, lúc này quần áo trên người ta nhất định rất có phong cách Cái Bang.
Hắn co rút khóe miệng nói: “Giang Thần đệ cũng quá nóng lòng! Giữa ban ngày ban mặt, còn là ở bên ngoài…”
Ta hiểu được ý của Lâm sư huynh, sợ hãi nói: “Không phải thế, không phải thế!”
“Bỏ đi, bỏ đi, coi như ta chưa thấy gì.” Lâm sư huynh phẩy tay, hào sảng đi trước, vừa đi vừa nói: “Sư phụ muốn đi chào từ biệt Viễn Chiếu đại sư, bảo ta đi tìm hai người, tất cả mọi người đang chờ. Giang Thần đừng sốt ruột, ngày tháng còn dài, haha.”
Giang Thần cúi đầu giả bộ lau kiếm, nín cười đến mức cánh tay run rẩy.
Ta … đỏ mặt một cách vô dụng.
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ ta và Giang Thần có quan hệ mập mờ, tại sao không hiểu lầm ta và Vân Châu, lẽ nào hắn thật sự cao cao tại thượng, ta muốn cùng hắn hiểu lầm một hồi cũng khó lắm sao?
Ta thấy chua chát trong lòng, như là ăn thứ quả mơ lạ, khó mà nuốt, không thể nhổ ra.
Đi tới trước của Trúc Trí Viện, Giang Thần dừng bước nói: “Ta qua chỗ Ngư chưởng môn mượn cho muội bộ xiêm y, muội ở trong phòng chờ ta.”
Ta gật đầu, đẩy cửa, khi đi quang qua phòng sư phụ, ta thấy tiếng cười nói vui vẻ truyền ra.
“Ai nha, Giang Thần thật sự xé rách tay áo tiểu Mạt.”
“Tiểu Mạt là kiểu thần kinh thô, đầu gỗ, phải dùng biện pháp mạnh mới xong.”
Ta kinh ngạc đứng ngoài cửa sổ, không bước nổi. Bởi vì, một cánh tay đưa ra ngoài khung cửa sổ, hái đóa hải đường. Ta từng nhìn cánh tay kia cầm kiếm không biết bao nhiêu lần, cốt cách thanh kỳ, thon dài trắng trẻo. Ta kinh ngạc nhìn bàn tay như ngọc thạch nâng niu đóa hải đường, không có dũng khí bước thêm.
Hắn sẽ nghĩ thế nào về ta và Giang Thần? Giang Thần lẳng lơ phong tình dựa cửa phòng ta, y phục khoác hờ, tóc buông lơi, rõ ràng là dáng vẻ lúc mới tỉnh sau một đêm phong hoa tuyết nguyệt. Mà lúc này, các sư huynh đang bàn tán chuyện của ta và Giang Thần sau lưng hắn.
Ta cắn môi, ngực nhói đau. Bị ai hiểu lầm cũng chẳng sao, chỉ mình hắn thì ta không muốn.
Ta hít một hơi thật sâu, bước chân nặng như đeo đá, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, ngăn cách bởi đóa hoa hải đường, ngăn cách bởi khung cửa sổ, ngăn cách bởi thế tục thân phận, ngăn cách bởi tình cảm chôn dấu vĩnh viễn chẳng thể thổ lộ, ta nở nụ cười miễn cưỡng. Ta không biết nụ cười này này gượng ép hay tự nhiên, ta chỉ biết ta cười mà thấy tim đau nhức nhối.
Thần sắc của hắn có phần tiều tụy, dường như muốn nở nụ cười với ta, nhưng ánh mắt lại nhạt nhẽo không chút ý cười.
Ta ngượng ngùng giải thích với hắn: “Vừa rồi muội gặp kẻ xấu bên bờ suối, may Giang Thần tới cứu muội một mạng.” Thật ra ta không biết hắn có tin lời giải thích đấy không, nhưng nếu ta không nói thì ngực như bị nghẹn. Ta không muốn hắn hiểu lầm quần áo ta xộc xệch vì Giang Thần.
Mặt hắn biến sắc, lập tức chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài, đóa hải đường trong lòng bàn tay rơi xuống giày ta, giày vốn thêu cành phong lan, thêm đóa hải đường như vẽ rồng thêm mắt.
“Muội có bị thương không?” Hắn quan tâm hỏi ta, vô cùng lo lắng, như một giọt mực rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, lòng ta rối như tơ vò. Ta ngẩn người, hắn quan tâm ta, nhưng ta có mong muốn sự quan tâm đấy không?
Sau lưng có tiếng Giang Thần vang lên: “Tiểu Mạt, ta mang y phục tới đây.”
Ta sực tỉnh, quay đầu nói cảm ơn, nhận xiêm y từ tay Giang Thần, bước vào phòng mình.
Thế sự khó lường, nhân sinh như mộng, chợt giật mình ta đã thành hôn thê của Giang Thần, giây lát thành hoa đã có chủ, nhưng người chủ này nhất thời ta khó lòng mà tiếp nhận. Điểm tốt hiếm hoi là, rốt cuộc ta cũng triệt để hết hy vọng với Vân Châu.
Buồn thay, tưởng đã chết lòng lại xảy ra một chuyện ta không ngờ được.
Tiểu nha hoàn của tiểu quận chúa được ta giải vây hôm trước đột nhiên đến tìm ta, dáng vẻ rất gấp gáp.
“Tỷ tỷ, muội cố kiếm thời gian nói mấy câu với tỷ, chuyện liên quan đến Vân thiếu gia .”
Ta vừa nghe là chuyện liên quan đến Vân Châu, liền hồi phục tinh thần.
“Quận chúa vẫn thầm thích Vân thiếu gia, ngày hôm qua gọi Vân thiếu gia, cố ý hỏi ý tứ cậu ấy, không ngờ Vân thiếu gia nói cậu ấy đã có người trong lòng, quận chúa không tin, bắt Vân thiếu gia giao người. Vân thiếu gia trong lúc bất đắc dĩ, nói cậu ấy thích tỷ. Vì thế hôm nay quận chúa mới đến làm khó tỷ, thật ra quận chúa chẳng mất thứ gì, quận chúa chỉ muốn tỷ phải xấu mặt trước bàn dân thiên hạ, hả mối giận trong lòng. Quận chúa vốn tính nhỏ nhen hẹp hòi, xấu tính, tỷ tỷ là người tốt, xin hãy xa lánh Vân thiếu gia, nếu không quận chúa nhất định sẽ tìm tỷ làm khó dễ. Tỷ tỷ bảo trọng, muội đi trước.”
Tiểu nha hoàn nói vội vàng không dám lấy hơi, rồi lại vội vàng chạy đi.
Ta ngơ ngác đứng đấy, như thể sợ quá mà bay mất một nửa hồn phách.
Bảo sao tiểu quận chúa vừa thấy Giang Thần đi ra từ phòng ta thì lập tức thu binh, bảo sao lại mỉa mai Vân Châu “ánh mắt tốt đấy”.
Vân Châu, hắn thực sự thích ta sao? Ta không thể tin được, lập tức nhớ lại mấy năm qua, xem xét tỉ mỉ một lượt, đáng tiếc, chẳng tìm thấy thấy chút xíu gian tình. Hắn đối với ta, vẫn luôn dịu dàng tao nhã lễ độ. Những lời nói riêng tư chẳng quá mười câu. Hơn nữa, mỗi lúc nói chuyện, đều là ta nhìn hắn, hắn nhìn mũi giày.
Nếu hắn thích ta, tại sao lúc sư phụ mở lời không đồng ý lại mượn rượu tiêu sầu?
Nếu hắn thích ta, tại sao không nói với ta?
Nếu hắn thích ta, tại sao trơ mắt đừng nhìn ta và Giang Thần “thuận buồm xuôi gió” đính hôn mà không ngăn cản?
Chẳng lẽ, hắn không thích ta mà chỉ là muốn dùng ta làm lá chắn cho người trong lòng? Ta lại điểm lại tháng năm, càng nghĩ càng thấy đúng, nhất thời tâm trạng xuống dốc, cực kỳ khó chịu. Huống hồ, dù Vân Châu thật sự thích ta, nhưng ta đã bị ràng buộc với Giang Thần như thế, làm sao đến với hắn được nữa.
Lòng ta bất ổn, trào dâng chua xót, vừa mong hắn thích ta là thật mà cũng tình nguyện là giả. Không phải, nếu tạo hóa trêu ngươi, bảo ta làm sao chịu đựng.
Ta lại một lần nữa cảm nhận thế sự khó lường, nhân sinh như mộng, buồn bực ở trong phòng cùng tâm trạng rối như tơ vò, cho đến khi Giang Thần gõ cửa.
“Tiểu Mạt, chúng ta đi thôi.”
Ta vội vã gạt tâm trạng rối rắm qua một bên, mở cửa phòng. Giang Thần nhìn thấy ta thì giật mình, đôi mắt như hồ thu, nhìn ta đầy tình tứ, lòng ta tê rần, vội đưa mắt đi chỗ khác.
Sư phụ và các sư huynh đã chờ ở ngoài, Lâm Mục sư huynh cười nói: “Tiểu Mạt phục sức thế này đẹp lắm, đứng cùng Giang Thần như một đôi người ngọc, đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Mọi người cười phụ họa, đều biểu thị tán thành. Ta đâu có phục sức, chỉ mặc bộ xiêm y mượn của Ngư chưởng môn thôi, cũng chỉ là chật bằng nửa bộ xiêm y bị rách thôi, ta khẽ hít sâu, liền thấy phần ngực chật ních, như muốn bục chỉ. Mặc thứ xiêm y này phải luôn nhắc nhở bản thân giữ tâm trạng bình thản, không thì rắc rối to.
Trong lúc vô tình, ta đối mặt với ánh mắt của Vân Châu. Hắn đứng dưới hành lang, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi đen láy, ta lấy dũng khí nhìn hắn vẫn không thấy chút manh mối nào là thích ta. Xem ra, hắn thật sự lấy ta ra làm lá chắn đối phó với tiểu quận chúa thôi.
Ta hụt hẫng trong lòng, may sao mọi người kéo đi từ biệt Viễn Chiếu đại sư.
Trong phòng Viễn Chiếu đại sư còn mấy bằng hữu giang hồ, lúc sư phụ tiến lên chào hỏi, Viễn Chiếu đại sư cười ha ha tặng ta một món quà: “Tiểu Mạt, đây là quà mừng con đến tuổi cập kê, đừng từ chối.”
Ta cảm động nhận lấy: “Cảm tạ ông cậu.” Nhờ có sư phụ, ông cụ rất quý ta, đối với ta như ông ngoại.
Giang Thần nhìn ta một chút, cười nói: “Ông cậu, mấy ngày nữa cháu thỉnh lão nhân gia ngài làm chủ hôn cho cháu và tiểu Mạt được không ạ?”
Viễn Chiếu đại sư kinh ngạc nói: “Ô, con và tiểu Mạt đính hôn rồi sao?”
Giang Thần mỉm cười: “Dạ.”
Mấy bằng hữu giang hồ trong phòng Viễn Chiếu đại sư lập tức chúc mừng sư phụ. Sư phụ ngoài tươi trong héo gượng cười, vẻ mặt như thể đau khổ không muốn gả ta.
“Hay lắm hay lắm, hai mươi năm Tiêu Dao môn mới có một chuyện vui, lần này ông cậu nhất định phải tặng hai đứa một phần đại lễ.”
Giang Thần chắp tay cười nói: “Cháu xin cảm tạ ông cậu trước. Đến lúc đó mời mọi người đến Tiêu Dao Môn uống chén rượu mừng.” Sau đó lại quay đầu nhin ta cười ngọt ngào như mật, mắt cong như vầng trăng non, dáng vẻ mở cờ trong bụng.
Ta kinh ngạc nhìn Giang Thần, sự vui mừng của hắn là thật hay giả? Trước giờ ta vốn không hiểu, không nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Nghĩ tới tương lai, ta không chỉ muốn biết lời hắn là thật hay giả, còn phải lo lắng nhiều việc, như gạt bỏ hoa đào, hao tâm tốn sức chú ý đến hắn, vừa nghĩ liền thấy đau đầu.
Vân Châu đứng sau lưng sư phụ, ánh mắt của ta mấy lần chạm đến vai sư phụ, muốn nhìn tiếp mà không hiểu sao lại không thể.
Trên đường về nhà, các sư huynh cố ý tạo cơ hội cho ta và Giang Thần, lúc ăn cơm sắp xếp chúng ta ngồi cạnh nhau, tối thì xếp phòng chúng ta cạnh nhau. Mọi người đang vui vẻ nói chuyện phiếm, Giang Thần và ta nếu muốn góp một hai câu, Hà Tiểu Nhạc sư huynh liền nghiêm túc cự tuyệt chúng ta.
“Vợ chồng hai người tìm chỗ vắng nói chuyện riêng tư đi.”
Hai chữ “vợ chồng” khiến tim ta giật thót, mặt đỏ bừng. Các sư huynh trọng hữu khinh sắc, chớp mắt đã chuyển ta từ sư muội thành chị/em dâu, nghiêm trang kính nhi viễn chi với ta, hiển nhiên đã xem ta là vợ của Giang Thần, không cười nói với ta nữa.
Ta có chút hụt hẫng, buồn khổ mất mấy ngày, nghĩ thoáng ra, Tiêu Dao môn dưỡng dục ta mười lăm năm, sớm muộn gì ta cũng phải lập gia đình, gả cho Giang Thần, coi như là hi sinh chính mình, giữ gìn danh tiếng Tiêu Dao môn, bỏ đi. Nhưng Giang Thần tuấn tú như vậy, chỉ sợ có người nói hắn là “bông hoa nhài”, nghĩ tới đây, ta lại buồn bực.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Giang Thần mặt mày rạng rỡ đi tới.
Ta đang nằm nghiêng trên giường nghĩ ngợi, vừa thấy hắn tiến đến, vội vã ngồi thẳng dậy, kéo xiêm y chỉnh tề.
“Sao huynh vào mà không gõ cửa.”
“Vợ chồng cũng phải gõ cửa sao?” Hắn cười như mẫu đơn trong gió xuân, giọng điệu ngọt hơn mật.
Ta lại đỏ mặt.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nghiêng đầu nói: “Ngày hôm qua không phải muội nói nếu ta giữ chân tiểu quận chúa nửa canh giờ muội sẽ cảm tạ ta sao?”
Ta dịch ra, oán hận nói: “Huynh còn nói, tại huynh muội mới đắc tội cô ta, mới rơi vào tình huống phải thành thân với huynh.”
Nụ cười hắn cừng đờ, tắt ngấm.
“Muội thật sự không muốn gả cho ta?”
“Tất nhiên là thật.”
Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm nghị: “Tại sao?”
Ta thở dài sâu kín: “Muội không muốn bị cắm sừng.”
Mặc dù đấy không phải nguyên nhân chính, nhưng đúng là nguyên nhân quan trọng, trước giờ ta không thích tranh giành, chỉ thích trên trời rơi xuống, ông trời ban cho. Tính cách này đặc biệt giống sư phụ.
Gương mặt đã âm trầm của hắn đột nhiên tươi rói: “Tiểu Mạt, chỉ có đàn ông mới bị cắm sừng, chưa từng nghe nói phụ nữ bị cắm sừng.”
Ta liếc hắn: “Đạo lý giống nhau, bản chất giống nhau. Theo tính tình của huynh mà nói, tương lai nhất định không ít, muội không thích.”
Hắn nghiêm trang hỏi: “Không ít chuyện gì?”
Ta oán hận nói: “Trăng hoa.” Giả vờ hồ đồ, đáng ghét.
Hắn bật cười, một lát sau mới dừng lại, nói: “Tiểu Mạt, muội ghen sao?”
Ta u buồn than thở: “Ghen gì chứ? Chỉ là phòng ngừa chu đáo, huynh hiểu không?”
Hắn lại ngồi sát vào ta, dịu dàng thủ thỉ: “Tiểu Mạt muội yên tâm, ta chỉ phong lưu với mình muội.”
Mặt ta nóng lên, xì một tiếng khinh miệt, vội vã đứng lên, cách hắn xa một chút.
Hắn đứng dậy theo ta, ta vội lùi lại, hắn tiến lên hai bước, ta lại lùi, kết quả lưng chạm phải bàn, không lùi được nữa.
Hắn híp mắt cười, cầm tay ta.
Ta kinh hoàng vung tay, hắn giữ chặt không buông, còn là dùng chiêu thứ ba trong tiểu cầm nã thủ của Tiêu Dao Môn, chim ưng bắt thỏ.
Ta trầm mặt lạnh lùng nói: “Mau buông tay.” Thật ra ta chỉ cứng miệng, cọp giấy điển hình, giọng nói khẽ run, tim đập thình thịch, đây là lần đầu tiên ta bị đàn ông cầm tay, cánh tay nóng rực lên như không còn là của ta.
Hắn như không nghe thấy, cười hì hì: “Tiểu Mạt, tất cả mọi người đều nói chúng ta xứng đôi vừa lứa.”
“Hử?” Ta nhíu mày, liên quan gì chứ? Ai nói thế!
Hắn cười mờ ám: “Thật ra bọn họ không hiểu muội, tuy rằng muội thần kinh thô nhưng rất thú vị, khả ái động lòng.”
Thú vị, khen kiểu gì vậy? Ta là đồ chơi chắc?
Đúng, huynh tài huynh giỏi. Ta bực bội rút tay.
Hắn đổi chiêu, từ chim ưng bắt thỏ thành hổ ác săn mồi, giữ chặt cả cổ tay ta, ta không thể nào thoát ra, ta lo lắng, một lát nữa liệu hắn có giữ cả cánh tay ta?
“Tiểu Mạt, muội theo ta về nhà gặp mẫu thân đi.”
“Huynh có mẫu thân?”
“Nói thừa, tất nhiên ta có.”
“Tại sao chưa từng thấy huynh nhắc đến?”
Hắn cười hì hì: “Con người ta khiêm tốn, không khoe khoang gia thế.”
Ta rụt rè hỏi: “Gia thế của huynh thế nào?” Nhắc đến hai chữ gia thế ta lại nhụt chí. Hận không thể tìm một trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi, bị gia định ruồng bỏ.
Hắn dịu dàng nói: “Nhà của ta ở Quy Vân sơn trang.”
Trên chốn giang hồ Quy Vân sơn trang như sấm bên tai, có vô số sản nghiệp, thuỷ bộ đều có, giàu có một phương. Ta lại rụt rè hỏi: “Mẹ huynh là quản gia sao?”
“Người giang hồ gọi bà là Thích phu nhân.”
“Cái gì!”
Ngoài cung chủ Kim Ba Cung Mộ Dung Tiếu, Thích phu nhân chính là người phụ nữ nổi danh nhất giang hồ. Nữ chủ nhân của Quy Vân sơn trang, muội muội của Thích tướng quân uy danh hiển hách.
Ta kinh ngạc nhìn Giang Thần khiêm tốn, nhận ra bản thân lại thành “bãi phân trâu” lần thứ hai. Nhưng hắn có thân thế như thế, mẹ hắn có thể đồng ý chúng ta sao? Lòng ta chợt nảy ra một ý định, càng lúc càng kiên định. Nếu mẹ hắn không đồng ý thì tốt quá.
Ta hỏi dò: “Mẹ huynh nhất định không đồng ý muội.”
“Muội không cần lo lắng, khi mẹ đưa ta đến Tiêu Dao môn, bà đã nói với sư phụ là để sư phụ toàn quyền quyết định chuyện của ta. Bà rất tôn kính sư phụ, muội không cần lo lắng.”
Ta có chút thất vọng, ta ước gì mẹ hắn không đồng ý.
Giang Thần lại nói: “Hơn nữa, trước đây ta từng viết thư nhắc đến muội, nói muội tốt.”
Ta nghĩ ngợi rồi nói: “Muội nghĩ nên để mẹ huynh gặp muội, lời nghe nói không đáng tin.”
Ta muốn mẹ Giang Thần nhìn ta và hắn đứng cạnh nhau, chứng kiến đứa con trai phong lưu phóng khoáng của bà tìm một người vợ khô khan đần độn, nhất định bà sẽ đổi ý, tuy nói mẹ hắn có giao tình với sư phụ, nhưng cũng không thể bỏ mặc hạnh phúc một đời của con trai.
Giang Thần cười gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế, ngay hôm nay chúng ta về nhà để mẫu thân gặp muội.”
Tại sao ta lại thấy hắn cười như loài hồ ly?
Hắn híp mắt cười hì hì nói: “Tiểu Mạt, ta phát hiện, ta và muội rất có duyên.”
Ta lại rút tay: “Huynh đừng nói chuyện duyên phận với muội.” Giờ phút này ta thấy chuyện duyên phận trong truyền thuyết rất không đáng tin, trước đây ta vẫn cảm thấy ta và Vân Châu có duyên, kết quả thì sao, ta thành vị hôn thê của Giang Thần.
Giang Thần cười hì hì nói: “Muội nghĩ mà xem, trước kia muội tên Mạc Mạt, rồi lại đổi thành Vân Mạt, ta ở Quy Vân sơn trang, quy vân quy vân (quy là trở về), xem ra muội trời sinh là con dâu nhà ta. Đúng là ý trời, muội nói đúng không?”
Ta hối hận không nói được gì. Tại sao ta lại đổi tên là Vân Mạt, chẳng phải tại hắn ép đó sao.
Ta bực mình nói: “Muội không dùng tên Vân Mạt nữa.”
Hắn cười nói: “Hay là lấy tên Vân Sắc đi?”
“Vân Sắc?”
“Đúng vậy, muội xem hoàng hôn rất đẹp đúng không.” Rốt cuộc hắn cũng buông ta ra, chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, áng trời chiều như thơ như họa, như tranh thủy mặc nơi chân trời xa xăm, đẹp khó mà rời mắt.
Ta từ chối cho ý kiến, tên Vân Sắc cũng không tệ.
Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vai, tim ta giật thót, vội vã tránh né, tay hắn rơi xuống, không đợi ta thở phào, tay kia đặt lên lưng ta, ta chỉ cảm thấy sống lưng cứng đờ, nóng bỏng như lửa áp lên, sau đó là vô số mũi kim nhỏ cắm vào, tê rần khó chịu, rồi các mũi kim di chuyển…
Hắn cười khẽ bên tai ta: “Sắc Sắc, sau này đôi ta sẽ là Giang Thiên Nhất Sắc.”
Sắc Sắc? Ngươi mới sắc ấy! Ta gạt tay hắn ra, bực tức nói: “Hừ, mơ tưởng."
Giang Thần khua trường kiếm lên tiếng.
Rất nhanh sau đó, Lâm Mục chạy tới, nhìn thấy ta, hắn chợt ngẩn ra.
Ta có chút ngượng ngùng, lúc này quần áo trên người ta nhất định rất có phong cách Cái Bang.
Hắn co rút khóe miệng nói: “Giang Thần đệ cũng quá nóng lòng! Giữa ban ngày ban mặt, còn là ở bên ngoài…”
Ta hiểu được ý của Lâm sư huynh, sợ hãi nói: “Không phải thế, không phải thế!”
“Bỏ đi, bỏ đi, coi như ta chưa thấy gì.” Lâm sư huynh phẩy tay, hào sảng đi trước, vừa đi vừa nói: “Sư phụ muốn đi chào từ biệt Viễn Chiếu đại sư, bảo ta đi tìm hai người, tất cả mọi người đang chờ. Giang Thần đừng sốt ruột, ngày tháng còn dài, haha.”
Giang Thần cúi đầu giả bộ lau kiếm, nín cười đến mức cánh tay run rẩy.
Ta … đỏ mặt một cách vô dụng.
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ ta và Giang Thần có quan hệ mập mờ, tại sao không hiểu lầm ta và Vân Châu, lẽ nào hắn thật sự cao cao tại thượng, ta muốn cùng hắn hiểu lầm một hồi cũng khó lắm sao?
Ta thấy chua chát trong lòng, như là ăn thứ quả mơ lạ, khó mà nuốt, không thể nhổ ra.
Đi tới trước của Trúc Trí Viện, Giang Thần dừng bước nói: “Ta qua chỗ Ngư chưởng môn mượn cho muội bộ xiêm y, muội ở trong phòng chờ ta.”
Ta gật đầu, đẩy cửa, khi đi quang qua phòng sư phụ, ta thấy tiếng cười nói vui vẻ truyền ra.
“Ai nha, Giang Thần thật sự xé rách tay áo tiểu Mạt.”
“Tiểu Mạt là kiểu thần kinh thô, đầu gỗ, phải dùng biện pháp mạnh mới xong.”
Ta kinh ngạc đứng ngoài cửa sổ, không bước nổi. Bởi vì, một cánh tay đưa ra ngoài khung cửa sổ, hái đóa hải đường. Ta từng nhìn cánh tay kia cầm kiếm không biết bao nhiêu lần, cốt cách thanh kỳ, thon dài trắng trẻo. Ta kinh ngạc nhìn bàn tay như ngọc thạch nâng niu đóa hải đường, không có dũng khí bước thêm.
Hắn sẽ nghĩ thế nào về ta và Giang Thần? Giang Thần lẳng lơ phong tình dựa cửa phòng ta, y phục khoác hờ, tóc buông lơi, rõ ràng là dáng vẻ lúc mới tỉnh sau một đêm phong hoa tuyết nguyệt. Mà lúc này, các sư huynh đang bàn tán chuyện của ta và Giang Thần sau lưng hắn.
Ta cắn môi, ngực nhói đau. Bị ai hiểu lầm cũng chẳng sao, chỉ mình hắn thì ta không muốn.
Ta hít một hơi thật sâu, bước chân nặng như đeo đá, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, ngăn cách bởi đóa hoa hải đường, ngăn cách bởi khung cửa sổ, ngăn cách bởi thế tục thân phận, ngăn cách bởi tình cảm chôn dấu vĩnh viễn chẳng thể thổ lộ, ta nở nụ cười miễn cưỡng. Ta không biết nụ cười này này gượng ép hay tự nhiên, ta chỉ biết ta cười mà thấy tim đau nhức nhối.
Thần sắc của hắn có phần tiều tụy, dường như muốn nở nụ cười với ta, nhưng ánh mắt lại nhạt nhẽo không chút ý cười.
Ta ngượng ngùng giải thích với hắn: “Vừa rồi muội gặp kẻ xấu bên bờ suối, may Giang Thần tới cứu muội một mạng.” Thật ra ta không biết hắn có tin lời giải thích đấy không, nhưng nếu ta không nói thì ngực như bị nghẹn. Ta không muốn hắn hiểu lầm quần áo ta xộc xệch vì Giang Thần.
Mặt hắn biến sắc, lập tức chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài, đóa hải đường trong lòng bàn tay rơi xuống giày ta, giày vốn thêu cành phong lan, thêm đóa hải đường như vẽ rồng thêm mắt.
“Muội có bị thương không?” Hắn quan tâm hỏi ta, vô cùng lo lắng, như một giọt mực rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, lòng ta rối như tơ vò. Ta ngẩn người, hắn quan tâm ta, nhưng ta có mong muốn sự quan tâm đấy không?
Sau lưng có tiếng Giang Thần vang lên: “Tiểu Mạt, ta mang y phục tới đây.”
Ta sực tỉnh, quay đầu nói cảm ơn, nhận xiêm y từ tay Giang Thần, bước vào phòng mình.
Thế sự khó lường, nhân sinh như mộng, chợt giật mình ta đã thành hôn thê của Giang Thần, giây lát thành hoa đã có chủ, nhưng người chủ này nhất thời ta khó lòng mà tiếp nhận. Điểm tốt hiếm hoi là, rốt cuộc ta cũng triệt để hết hy vọng với Vân Châu.
Buồn thay, tưởng đã chết lòng lại xảy ra một chuyện ta không ngờ được.
Tiểu nha hoàn của tiểu quận chúa được ta giải vây hôm trước đột nhiên đến tìm ta, dáng vẻ rất gấp gáp.
“Tỷ tỷ, muội cố kiếm thời gian nói mấy câu với tỷ, chuyện liên quan đến Vân thiếu gia .”
Ta vừa nghe là chuyện liên quan đến Vân Châu, liền hồi phục tinh thần.
“Quận chúa vẫn thầm thích Vân thiếu gia, ngày hôm qua gọi Vân thiếu gia, cố ý hỏi ý tứ cậu ấy, không ngờ Vân thiếu gia nói cậu ấy đã có người trong lòng, quận chúa không tin, bắt Vân thiếu gia giao người. Vân thiếu gia trong lúc bất đắc dĩ, nói cậu ấy thích tỷ. Vì thế hôm nay quận chúa mới đến làm khó tỷ, thật ra quận chúa chẳng mất thứ gì, quận chúa chỉ muốn tỷ phải xấu mặt trước bàn dân thiên hạ, hả mối giận trong lòng. Quận chúa vốn tính nhỏ nhen hẹp hòi, xấu tính, tỷ tỷ là người tốt, xin hãy xa lánh Vân thiếu gia, nếu không quận chúa nhất định sẽ tìm tỷ làm khó dễ. Tỷ tỷ bảo trọng, muội đi trước.”
Tiểu nha hoàn nói vội vàng không dám lấy hơi, rồi lại vội vàng chạy đi.
Ta ngơ ngác đứng đấy, như thể sợ quá mà bay mất một nửa hồn phách.
Bảo sao tiểu quận chúa vừa thấy Giang Thần đi ra từ phòng ta thì lập tức thu binh, bảo sao lại mỉa mai Vân Châu “ánh mắt tốt đấy”.
Vân Châu, hắn thực sự thích ta sao? Ta không thể tin được, lập tức nhớ lại mấy năm qua, xem xét tỉ mỉ một lượt, đáng tiếc, chẳng tìm thấy thấy chút xíu gian tình. Hắn đối với ta, vẫn luôn dịu dàng tao nhã lễ độ. Những lời nói riêng tư chẳng quá mười câu. Hơn nữa, mỗi lúc nói chuyện, đều là ta nhìn hắn, hắn nhìn mũi giày.
Nếu hắn thích ta, tại sao lúc sư phụ mở lời không đồng ý lại mượn rượu tiêu sầu?
Nếu hắn thích ta, tại sao không nói với ta?
Nếu hắn thích ta, tại sao trơ mắt đừng nhìn ta và Giang Thần “thuận buồm xuôi gió” đính hôn mà không ngăn cản?
Chẳng lẽ, hắn không thích ta mà chỉ là muốn dùng ta làm lá chắn cho người trong lòng? Ta lại điểm lại tháng năm, càng nghĩ càng thấy đúng, nhất thời tâm trạng xuống dốc, cực kỳ khó chịu. Huống hồ, dù Vân Châu thật sự thích ta, nhưng ta đã bị ràng buộc với Giang Thần như thế, làm sao đến với hắn được nữa.
Lòng ta bất ổn, trào dâng chua xót, vừa mong hắn thích ta là thật mà cũng tình nguyện là giả. Không phải, nếu tạo hóa trêu ngươi, bảo ta làm sao chịu đựng.
Ta lại một lần nữa cảm nhận thế sự khó lường, nhân sinh như mộng, buồn bực ở trong phòng cùng tâm trạng rối như tơ vò, cho đến khi Giang Thần gõ cửa.
“Tiểu Mạt, chúng ta đi thôi.”
Ta vội vã gạt tâm trạng rối rắm qua một bên, mở cửa phòng. Giang Thần nhìn thấy ta thì giật mình, đôi mắt như hồ thu, nhìn ta đầy tình tứ, lòng ta tê rần, vội đưa mắt đi chỗ khác.
Sư phụ và các sư huynh đã chờ ở ngoài, Lâm Mục sư huynh cười nói: “Tiểu Mạt phục sức thế này đẹp lắm, đứng cùng Giang Thần như một đôi người ngọc, đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Mọi người cười phụ họa, đều biểu thị tán thành. Ta đâu có phục sức, chỉ mặc bộ xiêm y mượn của Ngư chưởng môn thôi, cũng chỉ là chật bằng nửa bộ xiêm y bị rách thôi, ta khẽ hít sâu, liền thấy phần ngực chật ních, như muốn bục chỉ. Mặc thứ xiêm y này phải luôn nhắc nhở bản thân giữ tâm trạng bình thản, không thì rắc rối to.
Trong lúc vô tình, ta đối mặt với ánh mắt của Vân Châu. Hắn đứng dưới hành lang, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi đen láy, ta lấy dũng khí nhìn hắn vẫn không thấy chút manh mối nào là thích ta. Xem ra, hắn thật sự lấy ta ra làm lá chắn đối phó với tiểu quận chúa thôi.
Ta hụt hẫng trong lòng, may sao mọi người kéo đi từ biệt Viễn Chiếu đại sư.
Trong phòng Viễn Chiếu đại sư còn mấy bằng hữu giang hồ, lúc sư phụ tiến lên chào hỏi, Viễn Chiếu đại sư cười ha ha tặng ta một món quà: “Tiểu Mạt, đây là quà mừng con đến tuổi cập kê, đừng từ chối.”
Ta cảm động nhận lấy: “Cảm tạ ông cậu.” Nhờ có sư phụ, ông cụ rất quý ta, đối với ta như ông ngoại.
Giang Thần nhìn ta một chút, cười nói: “Ông cậu, mấy ngày nữa cháu thỉnh lão nhân gia ngài làm chủ hôn cho cháu và tiểu Mạt được không ạ?”
Viễn Chiếu đại sư kinh ngạc nói: “Ô, con và tiểu Mạt đính hôn rồi sao?”
Giang Thần mỉm cười: “Dạ.”
Mấy bằng hữu giang hồ trong phòng Viễn Chiếu đại sư lập tức chúc mừng sư phụ. Sư phụ ngoài tươi trong héo gượng cười, vẻ mặt như thể đau khổ không muốn gả ta.
“Hay lắm hay lắm, hai mươi năm Tiêu Dao môn mới có một chuyện vui, lần này ông cậu nhất định phải tặng hai đứa một phần đại lễ.”
Giang Thần chắp tay cười nói: “Cháu xin cảm tạ ông cậu trước. Đến lúc đó mời mọi người đến Tiêu Dao Môn uống chén rượu mừng.” Sau đó lại quay đầu nhin ta cười ngọt ngào như mật, mắt cong như vầng trăng non, dáng vẻ mở cờ trong bụng.
Ta kinh ngạc nhìn Giang Thần, sự vui mừng của hắn là thật hay giả? Trước giờ ta vốn không hiểu, không nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Nghĩ tới tương lai, ta không chỉ muốn biết lời hắn là thật hay giả, còn phải lo lắng nhiều việc, như gạt bỏ hoa đào, hao tâm tốn sức chú ý đến hắn, vừa nghĩ liền thấy đau đầu.
Vân Châu đứng sau lưng sư phụ, ánh mắt của ta mấy lần chạm đến vai sư phụ, muốn nhìn tiếp mà không hiểu sao lại không thể.
Trên đường về nhà, các sư huynh cố ý tạo cơ hội cho ta và Giang Thần, lúc ăn cơm sắp xếp chúng ta ngồi cạnh nhau, tối thì xếp phòng chúng ta cạnh nhau. Mọi người đang vui vẻ nói chuyện phiếm, Giang Thần và ta nếu muốn góp một hai câu, Hà Tiểu Nhạc sư huynh liền nghiêm túc cự tuyệt chúng ta.
“Vợ chồng hai người tìm chỗ vắng nói chuyện riêng tư đi.”
Hai chữ “vợ chồng” khiến tim ta giật thót, mặt đỏ bừng. Các sư huynh trọng hữu khinh sắc, chớp mắt đã chuyển ta từ sư muội thành chị/em dâu, nghiêm trang kính nhi viễn chi với ta, hiển nhiên đã xem ta là vợ của Giang Thần, không cười nói với ta nữa.
Ta có chút hụt hẫng, buồn khổ mất mấy ngày, nghĩ thoáng ra, Tiêu Dao môn dưỡng dục ta mười lăm năm, sớm muộn gì ta cũng phải lập gia đình, gả cho Giang Thần, coi như là hi sinh chính mình, giữ gìn danh tiếng Tiêu Dao môn, bỏ đi. Nhưng Giang Thần tuấn tú như vậy, chỉ sợ có người nói hắn là “bông hoa nhài”, nghĩ tới đây, ta lại buồn bực.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Giang Thần mặt mày rạng rỡ đi tới.
Ta đang nằm nghiêng trên giường nghĩ ngợi, vừa thấy hắn tiến đến, vội vã ngồi thẳng dậy, kéo xiêm y chỉnh tề.
“Sao huynh vào mà không gõ cửa.”
“Vợ chồng cũng phải gõ cửa sao?” Hắn cười như mẫu đơn trong gió xuân, giọng điệu ngọt hơn mật.
Ta lại đỏ mặt.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nghiêng đầu nói: “Ngày hôm qua không phải muội nói nếu ta giữ chân tiểu quận chúa nửa canh giờ muội sẽ cảm tạ ta sao?”
Ta dịch ra, oán hận nói: “Huynh còn nói, tại huynh muội mới đắc tội cô ta, mới rơi vào tình huống phải thành thân với huynh.”
Nụ cười hắn cừng đờ, tắt ngấm.
“Muội thật sự không muốn gả cho ta?”
“Tất nhiên là thật.”
Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm nghị: “Tại sao?”
Ta thở dài sâu kín: “Muội không muốn bị cắm sừng.”
Mặc dù đấy không phải nguyên nhân chính, nhưng đúng là nguyên nhân quan trọng, trước giờ ta không thích tranh giành, chỉ thích trên trời rơi xuống, ông trời ban cho. Tính cách này đặc biệt giống sư phụ.
Gương mặt đã âm trầm của hắn đột nhiên tươi rói: “Tiểu Mạt, chỉ có đàn ông mới bị cắm sừng, chưa từng nghe nói phụ nữ bị cắm sừng.”
Ta liếc hắn: “Đạo lý giống nhau, bản chất giống nhau. Theo tính tình của huynh mà nói, tương lai nhất định không ít, muội không thích.”
Hắn nghiêm trang hỏi: “Không ít chuyện gì?”
Ta oán hận nói: “Trăng hoa.” Giả vờ hồ đồ, đáng ghét.
Hắn bật cười, một lát sau mới dừng lại, nói: “Tiểu Mạt, muội ghen sao?”
Ta u buồn than thở: “Ghen gì chứ? Chỉ là phòng ngừa chu đáo, huynh hiểu không?”
Hắn lại ngồi sát vào ta, dịu dàng thủ thỉ: “Tiểu Mạt muội yên tâm, ta chỉ phong lưu với mình muội.”
Mặt ta nóng lên, xì một tiếng khinh miệt, vội vã đứng lên, cách hắn xa một chút.
Hắn đứng dậy theo ta, ta vội lùi lại, hắn tiến lên hai bước, ta lại lùi, kết quả lưng chạm phải bàn, không lùi được nữa.
Hắn híp mắt cười, cầm tay ta.
Ta kinh hoàng vung tay, hắn giữ chặt không buông, còn là dùng chiêu thứ ba trong tiểu cầm nã thủ của Tiêu Dao Môn, chim ưng bắt thỏ.
Ta trầm mặt lạnh lùng nói: “Mau buông tay.” Thật ra ta chỉ cứng miệng, cọp giấy điển hình, giọng nói khẽ run, tim đập thình thịch, đây là lần đầu tiên ta bị đàn ông cầm tay, cánh tay nóng rực lên như không còn là của ta.
Hắn như không nghe thấy, cười hì hì: “Tiểu Mạt, tất cả mọi người đều nói chúng ta xứng đôi vừa lứa.”
“Hử?” Ta nhíu mày, liên quan gì chứ? Ai nói thế!
Hắn cười mờ ám: “Thật ra bọn họ không hiểu muội, tuy rằng muội thần kinh thô nhưng rất thú vị, khả ái động lòng.”
Thú vị, khen kiểu gì vậy? Ta là đồ chơi chắc?
Đúng, huynh tài huynh giỏi. Ta bực bội rút tay.
Hắn đổi chiêu, từ chim ưng bắt thỏ thành hổ ác săn mồi, giữ chặt cả cổ tay ta, ta không thể nào thoát ra, ta lo lắng, một lát nữa liệu hắn có giữ cả cánh tay ta?
“Tiểu Mạt, muội theo ta về nhà gặp mẫu thân đi.”
“Huynh có mẫu thân?”
“Nói thừa, tất nhiên ta có.”
“Tại sao chưa từng thấy huynh nhắc đến?”
Hắn cười hì hì: “Con người ta khiêm tốn, không khoe khoang gia thế.”
Ta rụt rè hỏi: “Gia thế của huynh thế nào?” Nhắc đến hai chữ gia thế ta lại nhụt chí. Hận không thể tìm một trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi, bị gia định ruồng bỏ.
Hắn dịu dàng nói: “Nhà của ta ở Quy Vân sơn trang.”
Trên chốn giang hồ Quy Vân sơn trang như sấm bên tai, có vô số sản nghiệp, thuỷ bộ đều có, giàu có một phương. Ta lại rụt rè hỏi: “Mẹ huynh là quản gia sao?”
“Người giang hồ gọi bà là Thích phu nhân.”
“Cái gì!”
Ngoài cung chủ Kim Ba Cung Mộ Dung Tiếu, Thích phu nhân chính là người phụ nữ nổi danh nhất giang hồ. Nữ chủ nhân của Quy Vân sơn trang, muội muội của Thích tướng quân uy danh hiển hách.
Ta kinh ngạc nhìn Giang Thần khiêm tốn, nhận ra bản thân lại thành “bãi phân trâu” lần thứ hai. Nhưng hắn có thân thế như thế, mẹ hắn có thể đồng ý chúng ta sao? Lòng ta chợt nảy ra một ý định, càng lúc càng kiên định. Nếu mẹ hắn không đồng ý thì tốt quá.
Ta hỏi dò: “Mẹ huynh nhất định không đồng ý muội.”
“Muội không cần lo lắng, khi mẹ đưa ta đến Tiêu Dao môn, bà đã nói với sư phụ là để sư phụ toàn quyền quyết định chuyện của ta. Bà rất tôn kính sư phụ, muội không cần lo lắng.”
Ta có chút thất vọng, ta ước gì mẹ hắn không đồng ý.
Giang Thần lại nói: “Hơn nữa, trước đây ta từng viết thư nhắc đến muội, nói muội tốt.”
Ta nghĩ ngợi rồi nói: “Muội nghĩ nên để mẹ huynh gặp muội, lời nghe nói không đáng tin.”
Ta muốn mẹ Giang Thần nhìn ta và hắn đứng cạnh nhau, chứng kiến đứa con trai phong lưu phóng khoáng của bà tìm một người vợ khô khan đần độn, nhất định bà sẽ đổi ý, tuy nói mẹ hắn có giao tình với sư phụ, nhưng cũng không thể bỏ mặc hạnh phúc một đời của con trai.
Giang Thần cười gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế, ngay hôm nay chúng ta về nhà để mẫu thân gặp muội.”
Tại sao ta lại thấy hắn cười như loài hồ ly?
Hắn híp mắt cười hì hì nói: “Tiểu Mạt, ta phát hiện, ta và muội rất có duyên.”
Ta lại rút tay: “Huynh đừng nói chuyện duyên phận với muội.” Giờ phút này ta thấy chuyện duyên phận trong truyền thuyết rất không đáng tin, trước đây ta vẫn cảm thấy ta và Vân Châu có duyên, kết quả thì sao, ta thành vị hôn thê của Giang Thần.
Giang Thần cười hì hì nói: “Muội nghĩ mà xem, trước kia muội tên Mạc Mạt, rồi lại đổi thành Vân Mạt, ta ở Quy Vân sơn trang, quy vân quy vân (quy là trở về), xem ra muội trời sinh là con dâu nhà ta. Đúng là ý trời, muội nói đúng không?”
Ta hối hận không nói được gì. Tại sao ta lại đổi tên là Vân Mạt, chẳng phải tại hắn ép đó sao.
Ta bực mình nói: “Muội không dùng tên Vân Mạt nữa.”
Hắn cười nói: “Hay là lấy tên Vân Sắc đi?”
“Vân Sắc?”
“Đúng vậy, muội xem hoàng hôn rất đẹp đúng không.” Rốt cuộc hắn cũng buông ta ra, chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, áng trời chiều như thơ như họa, như tranh thủy mặc nơi chân trời xa xăm, đẹp khó mà rời mắt.
Ta từ chối cho ý kiến, tên Vân Sắc cũng không tệ.
Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vai, tim ta giật thót, vội vã tránh né, tay hắn rơi xuống, không đợi ta thở phào, tay kia đặt lên lưng ta, ta chỉ cảm thấy sống lưng cứng đờ, nóng bỏng như lửa áp lên, sau đó là vô số mũi kim nhỏ cắm vào, tê rần khó chịu, rồi các mũi kim di chuyển…
Hắn cười khẽ bên tai ta: “Sắc Sắc, sau này đôi ta sẽ là Giang Thiên Nhất Sắc.”
Sắc Sắc? Ngươi mới sắc ấy! Ta gạt tay hắn ra, bực tức nói: “Hừ, mơ tưởng."
Tác giả :
Thị Kim