Bá Chủ Tình Nô
Chương 8
Ba tháng sau, kinh thành
Đêm qua, sau một trận đại tuyết, phố xá khắp kinh thành lại tăng thêm không ít không khí vui mừng của những ngày giáp tết. Sáng sớm, trên đường đã tràn ngập người mua kẻ bán, xuyên qua lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Sau giờ ngọ, một đạo thân ảnh gầy yếu đứng trước cửa một tòa bảo trạch to lớn, khí thế. Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không có chút huyết sắc, nhìn tấm biển cao cao, khảm 5 chữ vàng khí thế ngạo nghễ: 「 phủ Định Bắc Vương gia 」
Nàng giật mình sửng sốt một lát, mới đi về phía trước đại môn.
「 vị cô nương này có việc gì sao?」 thủ vệ nhân kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt.
「 đại thúc, ta muốn tìm một vị cô nương, tên nàng ấy là Cốc Tử Dung, thỉnh cầu đại thúc thay ta thông báo một tiếng.」tiếng nói nữ tính suy yếu, khách khí thỉnh cầu .
「 Cô muốn tìm Vương phi của chúng ta?」 hắn kinh ngạc mở lớn hai mắt, mày cũng nhanh chóng túc khởi mày rậm, một lần nữa đánh giá thiên hạ nhỏ gầy, một thân quần áo rách nát, bó chặt cơ thể trước mặt, thật sự không quá tin tưởng, nàng thật có quen biết với Vương phi thân phận tôn quý.
「 xin hỏi, cô nương tìm Vương phi có chuyện gì?」
Nhìn đối phương tản ra hơi thở cự tuyệt, nàng vội vàng thò bàn tay nhỏ bé phát run vào trong lòng, lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc tinh xảo đưa cho thị vệ.
「 đại thúc, khối ngọc bội này là do Cốc cô nương lúc còn ở Tô Châu cho ta, nói ngày sau có tìm nàng hãy đưa nó ra làm tín vật, làm phiền đại thúc vào trong hỏi giúp, liền biết thật giả.」 nàng thấp giọng khẩn cầu .
Thần sắc bi thương trong mắt nữ tử lay động đáy lòng hoài nghi của thủ vệ, hắn gật đầu đáp ứng,「 hảo, ta vào hỏi giúp cô nương, cô hãy ở chỗ này đợi một chút.」
「 Cám ơn đại thúc.」 nữ tử vui sướng nói lời cảm tạ, nhìn đại môn ở trước mắt khép lại.
Giây lát, thân hình suy yếu không thể trụ nổi, vì thế, nàng thối lui đến cạnh cửa, chậm rãi ngồi xuống thềm đá, nhưng vẫn thấy toàn thân phát run, đầu óc choáng váng không thôi.
Không biết qua bao lâu, đại môn bật mở, tiếng nói kiều lạc mang theo vội vàng vang lên.
「 Người đâu? Ở nơi nào? Người đó đang ở nơi nào?」 tiếp theo lại là một trận kêu gọi,「 Tiểu Liên! Tiểu……」 giọng nói dừng lại, người tới dĩ nhiên nhìn thấy thiên hạ đang suy yếu đang tựa vào bậc cửa.
Nữ tử nghe thấy tiếng nói quen thuộc, nâng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh đang vội vàng lao xuống bậc thang, nhìn thấy gương mặt kiều mị xinh đẹp cách biệt đã lâu, trong lòng một trận kinh hỉ, muốn đứng bật dậy, trong mắt lệ ướt tràn mi.
「 Tử Dung tỉ……」
Tuyệt mỹ thiên hạ sanh mắt đẹp, không dám tin nhìn thiên hạ trước mắt: nàng đã gầy đến độ nàng muốn nhận thức không ra.
「 Tiểu Liên……」
Mục Tâm Liên giãy dụa từ bậc thang đứng dậy, nhưng vì bật dậy quá nhanh làm đầu đang choáng váng càng thêm xoay xẩm, trước mắt tối đen, nàng chưa nói được lời nào đã ngã xuống!
Tuyệt mỹ thiên hạ, Cốc Tử Dung, chưa kịp phản ứng thì thân ảnh cao lớn đi theo phía sau đã phản ứng nhanh chóng, lắc mình thay nàng tiếp được thân ảnh gầy nhỏ vừa ngất đi.
「 Tiểu Liên!」 lúc này nàng mới thở ra một hơi.
「 Dung nhi, nàng ngất xỉu, chúng ta mang nàng vào trước rồi nói sau!」 Định Bắc Vương gia, Cận Minh Lôi, trấn định nhắc nhở nói, cũng ôm lấy Mục Tâm Liên.
Cốc Tử Dung vội vàng gật đầu, cùng phu quân đi vào đại môn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Cốc Tử Dung che kín hàn sương cùng tức giận, chăm chú nhìn Mục Tâm Liên vẫn còn mê man.
Thật lâu sau, nàng đem chăn ấm đắp ngang người Mục Tâm Liên, an bày thỏa đáng, mới tức giận cắn cắn môi, đi ra ngoại thất.
Cận Mính Lôi buồn cười nhìn ái thê một bộ tức giận bừng bừng, vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi, đại chưởng ở trên lưng nàng vỗ nhẹ trấn an .
「 Ai lại chọc bảo bối Dung nhi của ta phát hỏa ?」 hắn sủng nịch hỏi.
「 Ngươi cũng biết, vừa rồi ta mới bắt mạch cẩn thận cho Tiểu Liên, phát hiện nàng vì mệt nhọc quá độ, thân thể vốn có khí hư lại nhiễm thượng phong hàn, mạng nhỏ gần như chỉ còn một nửa, thật không biết nàng đi đến kinh thành bằng cách nào, ta còn phát hiện, trên tay chân nàng còn có chi chít vết thương, mới có củ có, hơn nữa, Tiểu Liên còn……」
「 Đang có thai.」 Cận Mính Lôi tiếp lời nói.
「 Di? Sao chàng biết?」 Cốc Tử Dung nghi hoặc chớp chớp mắt đẹp.
Cận Mính Lôi nhịn không hôn lên cánh môi đỏ mộng của ái thê, sau mới trả lời,
「 Khi ta ôm nàng ta về phòng, phát hiện, toàn thân nàng ta trừ bỏ xương cốt cũng chỉ có một cái bụng, này còn chưa đủ rõ ràng sao?」 hắn sủng nịnh điểm điểm cái mũi nhỏ.
「 Ác!」 Cốc Tử Dung bĩu môi, tiếp theo lại nghiêm mặt nói:
「 nàng đã mang thai sáu tháng, từ giờ trở đi cần phải hảo hảo điều dưỡng, miễn cho lúc sinh sản mẫu tử gặp nguy hiểm!」
「 Nàng cứ giữ nàng ấy lại đi! Dù sao nàng là thần y, việc này đâu có làm khó được nàng!」 Cận Mính Lôi trêu chọc nói, khẩu khí lộ ra thâm tình chân thành, huống hồ, hắn sớm từ trong miệng ái thê biết được: lúc trước nàng cùng Mục Tâm Liên đã từng quen biết, nay ái thê muốn xử lý chuyện này, hắn cũng nhất định ủng hộ.
「 Chỉ giỏi xảo biện!」 nàng tức giận khó tiêu, hất bàn tay to đang vuốt ve trên người xuống.「 đều do mấy xú nam nhân vô tình vô nghĩa các người, nữ nhân chúng ta mới phải chịu khổ như vậy!」
「 Dung nhi, lời ấy có ý gì?」 Cận Mính Lôi ra vẻ khó hiểu hỏi.
「 Chàng còn có mặt mũi hỏi ta!」 Cốc Tử Dung lập tức vẻ mặt oán hận.
「 nhớ ngày đó, đều tại chàng vô tình bạc nghĩa, hại ta chạy tới Tô Châu, một thân một mình sinh hạ bảo bối, may mắn ta còn có nhất nghệ tinh, bên người còn có một đệ đệ có thể chiếu cố ta, nếu không…… Hừ! Nữ nhân cổ đại đúng là mệnh khổ mà, nay, nhìn thấy tình cảnh ngang trái của Tiểu Liên, ta khẳng định, là do cái nên xú nam nhân đáng chết ngàn đao nào đó cô phụ nàng, hại nàng biến thành như vậy.」mắt đẹp cố ý nhìn Cận Mính Lôi.
「 nếu ngày nào đó bị ta bắt được, không điều phối mấy tề dược làm cho hắn khó chịu, khó chịu đến chết, ta sẽ không họ Cốc!」
Cận Mính Lôi kinh hãi nhìn ái thê một bên nhìn chính mình, một bên lược hạ ngoan nói, bất quá nghĩ lại, dù sao nàng hiện tại đã không họ Cốc, mà theo họ Cận của hắn, nhất thời lại có chút an tâm. Bất quá, ái thê tựa hồ đối với chuyện cũ vẫn là khó có thể quên, vì thế hắn lập tức bày ra gương mặt ủy khuất, gương mặt tuấn tú cố tình làm nũng.
「 Dung nhi, đã hơn một năm rồi, ta không biết đã giải thích với nàng bao nhiêu lần, cũng bồi bao nhiêu tội, chẳng lẽ nàng còn chưa thể tha thứ cho vi phu năm đó vì quá vô tâm mà gây ra sai lầm hay sao?」
Cốc Tử Dung nhìn bộ dáng ai oán, ủy khuất của trượng phu, trong lòng oán khí thoáng chốc toàn tiêu, nhịn không được phốc xích một tiếng, cười khẽ đi ra.
「 Được rồi! Ta cũng không phải đang nói chàng, đừng làm bộ ủy khuất cho ta xem!」 nàng chủ động tiến sát vào trong lòng hắn, hàm ý trấn an.
Cận Mính Lôi lập tức mặt mày hớn hở, ôm chặt thiên hạ kiều mỵ trong lòng, cảm nhận nhuyễn ngọc ôn hương, làm cho hắn chống đỡ không được, cúi đầu hấp duẫn cánh môi đỏ mọng, đại chưởng cũng không khách khí phúc thượng mềm mại trước nhực.
Thật lâu sau, Cận Mính Lôi thô thở phì phò, buông ái thê hô hấp hỗn loạn ra, ánh mắt đỏ rực dục hỏa nhìn khuôn mặt đỏ ửng kiều mị, rốt cuộc kiềm chế không được, hạ thân phút chốc dâng trào, không chút do dự, ôm thiên hạ trong lòng đứng lên, hướng ra ngoài.
「 lão công?」 hơi bình phục thở dốc, Cốc Tử Dung phát giác chính mình đang bị ôm đi.「 Chúng ta muốn đi đâu?」
「 Hướng Nhật cư!」 cưỡng chế dục hỏa, làm tiếng nói của hắn thô sá.
Cốc Tử Dung hiểu được hàm ý trong mắt của hắn, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
「 không được! Lão công, Tiểu Liên nàng……」
「 đừng lo lắng, nàng còn có nhiều người chăm sóc, hiện tại, lão công của nàng cần nàng cấp cấp “an ủi” hơn!」
Không hề để ý tới thanh âm kháng nghị của ái thê, Cận Minh Lôi một đường thẳng đến Hướng Nhật cư.
Khi Mục Tâm Liên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, trong lòng kinh hoàng, muốn bật dậy, cơn choáng váng lại ập đến, nàng cố gượng để cơn xoay xẩm qua đi, mới đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh.
Bốn phía trang hoàng lộng lẫy, mỗi một thứ đều toát lên vẻ tráng lệ, quý phái, nàng ngây ngốc, thật không nghĩ ra đã phát sinh chuyện gì.
Đang lúc nàng cố gắng hồi tưởng thì cửa lớn đột nhiên mở ra, đi vào là một tuyệt sắc giai nhân, phía sau còn có hai gã thị tì.
「 Muội tỉnh rồi!」
Người đến là Cốc Tử Dung, thấy tiểu Liên đang ngồi ngây ngốc trên giường, lập tức vui sướng chạy đến.
「 tính thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm .」
Nhìn thấy nét mặt bui mừng của Cốc Tử, Mục Tâm Liên lập tức nhớ chuyện mình bị ngất đi khi vừa gặp được cố nhân.
「 Tử Dung tỉ……」 trong lòng nảy lên vui sướng cùng chua xót, làm nàng nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào gọi tên tỷ tỷ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, đôi mắt tinh anh ngày nào nay tràn ngập u thương, Cốc Tử Dung vốn mạnh mẽ cũng cảm thấy vô cùng đau xót.
Nàng đi đến bân giường, ôm chầm lấy Mục Tâm Liên, trong miệng trấn an nói:
「 Đừng khổ sở , Tiểu Liên, có Tử Dung tỉ ở đây, không ai có thể bắt nạt muội, đừng khóc, muội còn khóc nữa, ngay cả tỷ tỷ cũng muốn khóc đây!」
Đang cố nén nước mắt, lại nghe thấy lời nói an ủi chân tình của Cốc Tử Dung, cầm lòng không được, nước mắt lại lã chã hạ xuống… thật vất vả mơi1 cầm được lệ châu, Mục Tâm Liên cõi lòng đầy cảm kích, ngẩng đầu nói:
「 Tử Dung tỉ, cám ơn tỷ đã thu lưu muội, muội……」
「 Dừng! Đừng nói gì nữa!」 Cốc Tử Dung lập tức đánh gãy nàng,
「 Muội cũng biết, nếu lúc trước không phải muội kiên trì muốn báo ân tình khỉ gió gì đó, thì muội sớm đã theo ta đến kinh thành này, làm một đại tiểu thư không ai dám bắt nạt. Nhưng muội lại cố chấp muốn ở lại Tô Châu, nay mới có thể bị người ta bắt nạt thành cái dạng này.」 nàng liếc mắt nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của Mục Tâm Liên một cái,
「 bất quá, cuối cùng muội cũng còn nhớ mình có một người tỷ tỷ, còn biết đi lên kinh thành tìm ta, tình trạng hiện tại của muội thật sự không tốt, ta thật không muốn muội đi biển một mình đâu!」
Mục Tâm Liên bị mắng, một câu cũng không dám nói, càng không dám hỏi, câu cuối cùng, tỷ tỷ nói “đi biển” là có ý gì.
Lới nói tuy là mắng nhưng lại hàm chứa quan tâm, khiến trái tim đau khổ của Mục Tâm Liên ấm áp, nhưng khi nhìn thấy cái bụng lúp lúp nhô lên của mình, cõi lòng nàng lại tràn đầy chua xót, hốc mắt lại ần ật nước.
「 Tử Dung tỉ……」
「 Không cần nói gì hết.」 Cốc Tử Dung lại đánh gãy lời nói của nàng,「 Bây giờ muội chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, chuyên tâm ăn cùng ngủ, bồi bổ cơ thể để có thể lực sanh hạ đứa nhỏ, có cái gì đỡi đứa bé chào đời rồi hãy nói, thời gian còn dài, không cần gấp.」 dứt lời, nàng xoay người gọi tỳ nữ đang đứng hầu bên cạnh,「 Xuân Phong, đem dược bưng tới; Thu Nguyệt, mang thức ăn đến đút cho tiểu thư.」
Mục Tâm Liên kinh ngạc lại sợ hãi muốn từ chối hảo ý của Cốc Tử Dung, nhưng nàng đã tiếp nhận chén thuốc, đem nó đến gần bên môi nàng.
「 Bây giờ thân thể của muội rất yếu, không nên xuống giường, chờ tình trạng của muội cải thiện một chút, muội mới tự mình xuống giường ăn cơm, được không?」
Cốc Tử Dung lời nói kiên quyết, Mục Tâm Liên vốn ôn thuần liền ngoan ngoãn đem chén dược bên miệng uống xong, tiếp theo, nàng há miệng để cho Thu Nguyệt đút nàng ăn.
Cốc Tử Dung lại dặn dò kĩ lưỡng, “răn đe đủ điều” Xuân Phong, Thu Nguyệt, muốn các nàng phải cẩn thận chăm sóc Mục Tâm Liên, làm Mục Tâm Liên sợ tới mức trắng mặt.
Không ngờ, bị hai người bị Cốc Tử Dung “răn dạy” xong lại cười ra tiếng, làm hại Cốc Tử Dung lập tức suy sụp hạ mặt, tự nói 「 lão công ta đều là nói như vậy a 」, còn liên tiếp truy vấn nàng có phải mình chưa đủ nghiêm khắc hay không?
Vốn bị dọa trắng mặt, Mục Tâm Liên trợn mắt há hốc mồm càng lợi hại, nhìn chăm chú một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái, thì ra, quan hệ chủ tớ cũng có thể hòa hợp như thế, không giống như khi nàng ở Mã gia trang, bị đánh bị chửi, cũng không giống như khi còn Hạo Thiên bảo, khi làm nô bộc nơm nớp lo sợ, khi ở bên cạnh hắn thì…. nàng vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ đến những cảnh như thế này.
Kết quả, Mục Tâm Liên đi vào Định Bắc Vương phủ, bữa cơm đầu tiên đã chấm dứt trong tình huống “náo nhiệt” như vậy.
Cứ thế, Mục TÂm Liên ở lại Định Bắc vương phủ, trải qua một cái tết ấm áp đã từ rất lâu, kể từ khi song thân qua đời, nàng chưa từng có.
Sau, Mục Tâm Liên từ trong miệng Cốc Tử Dung biết được, nàng (Cốc Tử Dung) không phải là người của thế giới này, nàng từ 1 nền văn minh khác, xuyên thời không đến đây, và một tháng trước, trước khi nàng đến vương phủ, Cốc Tử Dung đã sanh hạ tiểu bảo bối thứ hai.
Lại sau đó, Mục Tâm Liên cũng từ trong miệng Cốc Tử Dung biết được: năm đó nàng vì sao nàng lại một thân một mình ở thành Tô Châu nuôi nấng đứa nhỏ, rồi lại kể về khoảng thời gian trước khi tỷ muội hai người gặp nhau…Mục Tâm Liên cũng tâm sự với Cốc Tử Dung về những đổi thay, thăng trầm của cuộc đời mình từ khi hai người cách biệt…
Ngày đó, Mục Tâm Liên cõi lòng tan nát, để bảo toàn trong sạch, nàng dứt khoát lựa chọn nhảy xuống đoạn nhai, trong lòng nàng thầm nghĩ, coi như thoát khỏi một kiếp nhân sinh, chấm dứt tất cả mọi đau khổ, nhớ thương, yêu và hận.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, con sông dưới đoạn nhai đã bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng, mang theo vết thương trên người, nàng xuôi theo dòng chảy, để rồi được những người trong bộ lạc săn bắn cứu sống.
Nàng ở trong núi tĩnh dưỡng ước chừng khoảng một tháng, mới phát hiện mình có mang, may mắn là thai nhi trong bụng cũng không có tổn thương, vì thế, nàng thầm cảm tạ ông trời đã cho nàng một cơ hội, cho nàng có mục tiêu để sống sót.
Trời sanh tính thuần thiện, nàng vì bé con trong bụng được bình an khỏe mạnh chào đời, cũng vì không muốn con trẻ sinh ra lại phải sống cuộc sống cơ cực, thiếu trước hụt sau, lo lắng cái ăn cái mặc như mình, nàng quyết định cáo biệt những con người thuần lương tốt bụng của núi rừng, lê vết thương chưa khỏi hẳn, quyết tâm đi đến kinh thành, tìm nơi nương tựa Cốc Tử Dung, bởi vì nàng biết, Cốc Tử Dung y thuật cao minh, nhất định có thể bảo đảm nàng bình an sinh hạ bảo bối. Nàng vừa đi vừa hỏi, một đường đi đến đây, mà trên đường đi, nàng phải làm thuê với đủ thứ việc để kiếm cái ăn.
Cốc Tử Dung đang nghe Mục Tâm Liên nói xong thì nổi trận lôi đình, nàng quyết ý sử dụng quan hệ của Định Bắc Vương phủ, cùng với thế lực to lớn của “Minh kí thương hành” vì Mục Tâm Liên lấy lại công đạo, đem tên Nam Cung Dục vô tình vô nghĩa kia thiên đao vạn quả, bất quá, cuối cùng vì Mục Tâm Liên khổ khuyên cùng cố chấp kiên trì, nàng mới thôi ý niệm ăn miếng trả miếng.
Rốt cục, Mục Tâm Liên thế này mới không hề lo lắng, an tâm ở vương phủ chờ ngày sanh nở.
Hai tháng sau, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Cốc Tử Dung, mặc dù gầy yếu, nhưng thân mình tốt lên rất nhiều, Mục Tâm Liên đã bình an sinh hạ hài tử.
Đêm qua, sau một trận đại tuyết, phố xá khắp kinh thành lại tăng thêm không ít không khí vui mừng của những ngày giáp tết. Sáng sớm, trên đường đã tràn ngập người mua kẻ bán, xuyên qua lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Sau giờ ngọ, một đạo thân ảnh gầy yếu đứng trước cửa một tòa bảo trạch to lớn, khí thế. Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không có chút huyết sắc, nhìn tấm biển cao cao, khảm 5 chữ vàng khí thế ngạo nghễ: 「 phủ Định Bắc Vương gia 」
Nàng giật mình sửng sốt một lát, mới đi về phía trước đại môn.
「 vị cô nương này có việc gì sao?」 thủ vệ nhân kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt.
「 đại thúc, ta muốn tìm một vị cô nương, tên nàng ấy là Cốc Tử Dung, thỉnh cầu đại thúc thay ta thông báo một tiếng.」tiếng nói nữ tính suy yếu, khách khí thỉnh cầu .
「 Cô muốn tìm Vương phi của chúng ta?」 hắn kinh ngạc mở lớn hai mắt, mày cũng nhanh chóng túc khởi mày rậm, một lần nữa đánh giá thiên hạ nhỏ gầy, một thân quần áo rách nát, bó chặt cơ thể trước mặt, thật sự không quá tin tưởng, nàng thật có quen biết với Vương phi thân phận tôn quý.
「 xin hỏi, cô nương tìm Vương phi có chuyện gì?」
Nhìn đối phương tản ra hơi thở cự tuyệt, nàng vội vàng thò bàn tay nhỏ bé phát run vào trong lòng, lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc tinh xảo đưa cho thị vệ.
「 đại thúc, khối ngọc bội này là do Cốc cô nương lúc còn ở Tô Châu cho ta, nói ngày sau có tìm nàng hãy đưa nó ra làm tín vật, làm phiền đại thúc vào trong hỏi giúp, liền biết thật giả.」 nàng thấp giọng khẩn cầu .
Thần sắc bi thương trong mắt nữ tử lay động đáy lòng hoài nghi của thủ vệ, hắn gật đầu đáp ứng,「 hảo, ta vào hỏi giúp cô nương, cô hãy ở chỗ này đợi một chút.」
「 Cám ơn đại thúc.」 nữ tử vui sướng nói lời cảm tạ, nhìn đại môn ở trước mắt khép lại.
Giây lát, thân hình suy yếu không thể trụ nổi, vì thế, nàng thối lui đến cạnh cửa, chậm rãi ngồi xuống thềm đá, nhưng vẫn thấy toàn thân phát run, đầu óc choáng váng không thôi.
Không biết qua bao lâu, đại môn bật mở, tiếng nói kiều lạc mang theo vội vàng vang lên.
「 Người đâu? Ở nơi nào? Người đó đang ở nơi nào?」 tiếp theo lại là một trận kêu gọi,「 Tiểu Liên! Tiểu……」 giọng nói dừng lại, người tới dĩ nhiên nhìn thấy thiên hạ đang suy yếu đang tựa vào bậc cửa.
Nữ tử nghe thấy tiếng nói quen thuộc, nâng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh đang vội vàng lao xuống bậc thang, nhìn thấy gương mặt kiều mị xinh đẹp cách biệt đã lâu, trong lòng một trận kinh hỉ, muốn đứng bật dậy, trong mắt lệ ướt tràn mi.
「 Tử Dung tỉ……」
Tuyệt mỹ thiên hạ sanh mắt đẹp, không dám tin nhìn thiên hạ trước mắt: nàng đã gầy đến độ nàng muốn nhận thức không ra.
「 Tiểu Liên……」
Mục Tâm Liên giãy dụa từ bậc thang đứng dậy, nhưng vì bật dậy quá nhanh làm đầu đang choáng váng càng thêm xoay xẩm, trước mắt tối đen, nàng chưa nói được lời nào đã ngã xuống!
Tuyệt mỹ thiên hạ, Cốc Tử Dung, chưa kịp phản ứng thì thân ảnh cao lớn đi theo phía sau đã phản ứng nhanh chóng, lắc mình thay nàng tiếp được thân ảnh gầy nhỏ vừa ngất đi.
「 Tiểu Liên!」 lúc này nàng mới thở ra một hơi.
「 Dung nhi, nàng ngất xỉu, chúng ta mang nàng vào trước rồi nói sau!」 Định Bắc Vương gia, Cận Minh Lôi, trấn định nhắc nhở nói, cũng ôm lấy Mục Tâm Liên.
Cốc Tử Dung vội vàng gật đầu, cùng phu quân đi vào đại môn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Cốc Tử Dung che kín hàn sương cùng tức giận, chăm chú nhìn Mục Tâm Liên vẫn còn mê man.
Thật lâu sau, nàng đem chăn ấm đắp ngang người Mục Tâm Liên, an bày thỏa đáng, mới tức giận cắn cắn môi, đi ra ngoại thất.
Cận Mính Lôi buồn cười nhìn ái thê một bộ tức giận bừng bừng, vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi, đại chưởng ở trên lưng nàng vỗ nhẹ trấn an .
「 Ai lại chọc bảo bối Dung nhi của ta phát hỏa ?」 hắn sủng nịch hỏi.
「 Ngươi cũng biết, vừa rồi ta mới bắt mạch cẩn thận cho Tiểu Liên, phát hiện nàng vì mệt nhọc quá độ, thân thể vốn có khí hư lại nhiễm thượng phong hàn, mạng nhỏ gần như chỉ còn một nửa, thật không biết nàng đi đến kinh thành bằng cách nào, ta còn phát hiện, trên tay chân nàng còn có chi chít vết thương, mới có củ có, hơn nữa, Tiểu Liên còn……」
「 Đang có thai.」 Cận Mính Lôi tiếp lời nói.
「 Di? Sao chàng biết?」 Cốc Tử Dung nghi hoặc chớp chớp mắt đẹp.
Cận Mính Lôi nhịn không hôn lên cánh môi đỏ mộng của ái thê, sau mới trả lời,
「 Khi ta ôm nàng ta về phòng, phát hiện, toàn thân nàng ta trừ bỏ xương cốt cũng chỉ có một cái bụng, này còn chưa đủ rõ ràng sao?」 hắn sủng nịnh điểm điểm cái mũi nhỏ.
「 Ác!」 Cốc Tử Dung bĩu môi, tiếp theo lại nghiêm mặt nói:
「 nàng đã mang thai sáu tháng, từ giờ trở đi cần phải hảo hảo điều dưỡng, miễn cho lúc sinh sản mẫu tử gặp nguy hiểm!」
「 Nàng cứ giữ nàng ấy lại đi! Dù sao nàng là thần y, việc này đâu có làm khó được nàng!」 Cận Mính Lôi trêu chọc nói, khẩu khí lộ ra thâm tình chân thành, huống hồ, hắn sớm từ trong miệng ái thê biết được: lúc trước nàng cùng Mục Tâm Liên đã từng quen biết, nay ái thê muốn xử lý chuyện này, hắn cũng nhất định ủng hộ.
「 Chỉ giỏi xảo biện!」 nàng tức giận khó tiêu, hất bàn tay to đang vuốt ve trên người xuống.「 đều do mấy xú nam nhân vô tình vô nghĩa các người, nữ nhân chúng ta mới phải chịu khổ như vậy!」
「 Dung nhi, lời ấy có ý gì?」 Cận Mính Lôi ra vẻ khó hiểu hỏi.
「 Chàng còn có mặt mũi hỏi ta!」 Cốc Tử Dung lập tức vẻ mặt oán hận.
「 nhớ ngày đó, đều tại chàng vô tình bạc nghĩa, hại ta chạy tới Tô Châu, một thân một mình sinh hạ bảo bối, may mắn ta còn có nhất nghệ tinh, bên người còn có một đệ đệ có thể chiếu cố ta, nếu không…… Hừ! Nữ nhân cổ đại đúng là mệnh khổ mà, nay, nhìn thấy tình cảnh ngang trái của Tiểu Liên, ta khẳng định, là do cái nên xú nam nhân đáng chết ngàn đao nào đó cô phụ nàng, hại nàng biến thành như vậy.」mắt đẹp cố ý nhìn Cận Mính Lôi.
「 nếu ngày nào đó bị ta bắt được, không điều phối mấy tề dược làm cho hắn khó chịu, khó chịu đến chết, ta sẽ không họ Cốc!」
Cận Mính Lôi kinh hãi nhìn ái thê một bên nhìn chính mình, một bên lược hạ ngoan nói, bất quá nghĩ lại, dù sao nàng hiện tại đã không họ Cốc, mà theo họ Cận của hắn, nhất thời lại có chút an tâm. Bất quá, ái thê tựa hồ đối với chuyện cũ vẫn là khó có thể quên, vì thế hắn lập tức bày ra gương mặt ủy khuất, gương mặt tuấn tú cố tình làm nũng.
「 Dung nhi, đã hơn một năm rồi, ta không biết đã giải thích với nàng bao nhiêu lần, cũng bồi bao nhiêu tội, chẳng lẽ nàng còn chưa thể tha thứ cho vi phu năm đó vì quá vô tâm mà gây ra sai lầm hay sao?」
Cốc Tử Dung nhìn bộ dáng ai oán, ủy khuất của trượng phu, trong lòng oán khí thoáng chốc toàn tiêu, nhịn không được phốc xích một tiếng, cười khẽ đi ra.
「 Được rồi! Ta cũng không phải đang nói chàng, đừng làm bộ ủy khuất cho ta xem!」 nàng chủ động tiến sát vào trong lòng hắn, hàm ý trấn an.
Cận Mính Lôi lập tức mặt mày hớn hở, ôm chặt thiên hạ kiều mỵ trong lòng, cảm nhận nhuyễn ngọc ôn hương, làm cho hắn chống đỡ không được, cúi đầu hấp duẫn cánh môi đỏ mọng, đại chưởng cũng không khách khí phúc thượng mềm mại trước nhực.
Thật lâu sau, Cận Mính Lôi thô thở phì phò, buông ái thê hô hấp hỗn loạn ra, ánh mắt đỏ rực dục hỏa nhìn khuôn mặt đỏ ửng kiều mị, rốt cuộc kiềm chế không được, hạ thân phút chốc dâng trào, không chút do dự, ôm thiên hạ trong lòng đứng lên, hướng ra ngoài.
「 lão công?」 hơi bình phục thở dốc, Cốc Tử Dung phát giác chính mình đang bị ôm đi.「 Chúng ta muốn đi đâu?」
「 Hướng Nhật cư!」 cưỡng chế dục hỏa, làm tiếng nói của hắn thô sá.
Cốc Tử Dung hiểu được hàm ý trong mắt của hắn, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
「 không được! Lão công, Tiểu Liên nàng……」
「 đừng lo lắng, nàng còn có nhiều người chăm sóc, hiện tại, lão công của nàng cần nàng cấp cấp “an ủi” hơn!」
Không hề để ý tới thanh âm kháng nghị của ái thê, Cận Minh Lôi một đường thẳng đến Hướng Nhật cư.
Khi Mục Tâm Liên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, trong lòng kinh hoàng, muốn bật dậy, cơn choáng váng lại ập đến, nàng cố gượng để cơn xoay xẩm qua đi, mới đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh.
Bốn phía trang hoàng lộng lẫy, mỗi một thứ đều toát lên vẻ tráng lệ, quý phái, nàng ngây ngốc, thật không nghĩ ra đã phát sinh chuyện gì.
Đang lúc nàng cố gắng hồi tưởng thì cửa lớn đột nhiên mở ra, đi vào là một tuyệt sắc giai nhân, phía sau còn có hai gã thị tì.
「 Muội tỉnh rồi!」
Người đến là Cốc Tử Dung, thấy tiểu Liên đang ngồi ngây ngốc trên giường, lập tức vui sướng chạy đến.
「 tính thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm .」
Nhìn thấy nét mặt bui mừng của Cốc Tử, Mục Tâm Liên lập tức nhớ chuyện mình bị ngất đi khi vừa gặp được cố nhân.
「 Tử Dung tỉ……」 trong lòng nảy lên vui sướng cùng chua xót, làm nàng nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào gọi tên tỷ tỷ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, đôi mắt tinh anh ngày nào nay tràn ngập u thương, Cốc Tử Dung vốn mạnh mẽ cũng cảm thấy vô cùng đau xót.
Nàng đi đến bân giường, ôm chầm lấy Mục Tâm Liên, trong miệng trấn an nói:
「 Đừng khổ sở , Tiểu Liên, có Tử Dung tỉ ở đây, không ai có thể bắt nạt muội, đừng khóc, muội còn khóc nữa, ngay cả tỷ tỷ cũng muốn khóc đây!」
Đang cố nén nước mắt, lại nghe thấy lời nói an ủi chân tình của Cốc Tử Dung, cầm lòng không được, nước mắt lại lã chã hạ xuống… thật vất vả mơi1 cầm được lệ châu, Mục Tâm Liên cõi lòng đầy cảm kích, ngẩng đầu nói:
「 Tử Dung tỉ, cám ơn tỷ đã thu lưu muội, muội……」
「 Dừng! Đừng nói gì nữa!」 Cốc Tử Dung lập tức đánh gãy nàng,
「 Muội cũng biết, nếu lúc trước không phải muội kiên trì muốn báo ân tình khỉ gió gì đó, thì muội sớm đã theo ta đến kinh thành này, làm một đại tiểu thư không ai dám bắt nạt. Nhưng muội lại cố chấp muốn ở lại Tô Châu, nay mới có thể bị người ta bắt nạt thành cái dạng này.」 nàng liếc mắt nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của Mục Tâm Liên một cái,
「 bất quá, cuối cùng muội cũng còn nhớ mình có một người tỷ tỷ, còn biết đi lên kinh thành tìm ta, tình trạng hiện tại của muội thật sự không tốt, ta thật không muốn muội đi biển một mình đâu!」
Mục Tâm Liên bị mắng, một câu cũng không dám nói, càng không dám hỏi, câu cuối cùng, tỷ tỷ nói “đi biển” là có ý gì.
Lới nói tuy là mắng nhưng lại hàm chứa quan tâm, khiến trái tim đau khổ của Mục Tâm Liên ấm áp, nhưng khi nhìn thấy cái bụng lúp lúp nhô lên của mình, cõi lòng nàng lại tràn đầy chua xót, hốc mắt lại ần ật nước.
「 Tử Dung tỉ……」
「 Không cần nói gì hết.」 Cốc Tử Dung lại đánh gãy lời nói của nàng,「 Bây giờ muội chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, chuyên tâm ăn cùng ngủ, bồi bổ cơ thể để có thể lực sanh hạ đứa nhỏ, có cái gì đỡi đứa bé chào đời rồi hãy nói, thời gian còn dài, không cần gấp.」 dứt lời, nàng xoay người gọi tỳ nữ đang đứng hầu bên cạnh,「 Xuân Phong, đem dược bưng tới; Thu Nguyệt, mang thức ăn đến đút cho tiểu thư.」
Mục Tâm Liên kinh ngạc lại sợ hãi muốn từ chối hảo ý của Cốc Tử Dung, nhưng nàng đã tiếp nhận chén thuốc, đem nó đến gần bên môi nàng.
「 Bây giờ thân thể của muội rất yếu, không nên xuống giường, chờ tình trạng của muội cải thiện một chút, muội mới tự mình xuống giường ăn cơm, được không?」
Cốc Tử Dung lời nói kiên quyết, Mục Tâm Liên vốn ôn thuần liền ngoan ngoãn đem chén dược bên miệng uống xong, tiếp theo, nàng há miệng để cho Thu Nguyệt đút nàng ăn.
Cốc Tử Dung lại dặn dò kĩ lưỡng, “răn đe đủ điều” Xuân Phong, Thu Nguyệt, muốn các nàng phải cẩn thận chăm sóc Mục Tâm Liên, làm Mục Tâm Liên sợ tới mức trắng mặt.
Không ngờ, bị hai người bị Cốc Tử Dung “răn dạy” xong lại cười ra tiếng, làm hại Cốc Tử Dung lập tức suy sụp hạ mặt, tự nói 「 lão công ta đều là nói như vậy a 」, còn liên tiếp truy vấn nàng có phải mình chưa đủ nghiêm khắc hay không?
Vốn bị dọa trắng mặt, Mục Tâm Liên trợn mắt há hốc mồm càng lợi hại, nhìn chăm chú một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái, thì ra, quan hệ chủ tớ cũng có thể hòa hợp như thế, không giống như khi nàng ở Mã gia trang, bị đánh bị chửi, cũng không giống như khi còn Hạo Thiên bảo, khi làm nô bộc nơm nớp lo sợ, khi ở bên cạnh hắn thì…. nàng vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ đến những cảnh như thế này.
Kết quả, Mục Tâm Liên đi vào Định Bắc Vương phủ, bữa cơm đầu tiên đã chấm dứt trong tình huống “náo nhiệt” như vậy.
Cứ thế, Mục TÂm Liên ở lại Định Bắc vương phủ, trải qua một cái tết ấm áp đã từ rất lâu, kể từ khi song thân qua đời, nàng chưa từng có.
Sau, Mục Tâm Liên từ trong miệng Cốc Tử Dung biết được, nàng (Cốc Tử Dung) không phải là người của thế giới này, nàng từ 1 nền văn minh khác, xuyên thời không đến đây, và một tháng trước, trước khi nàng đến vương phủ, Cốc Tử Dung đã sanh hạ tiểu bảo bối thứ hai.
Lại sau đó, Mục Tâm Liên cũng từ trong miệng Cốc Tử Dung biết được: năm đó nàng vì sao nàng lại một thân một mình ở thành Tô Châu nuôi nấng đứa nhỏ, rồi lại kể về khoảng thời gian trước khi tỷ muội hai người gặp nhau…Mục Tâm Liên cũng tâm sự với Cốc Tử Dung về những đổi thay, thăng trầm của cuộc đời mình từ khi hai người cách biệt…
Ngày đó, Mục Tâm Liên cõi lòng tan nát, để bảo toàn trong sạch, nàng dứt khoát lựa chọn nhảy xuống đoạn nhai, trong lòng nàng thầm nghĩ, coi như thoát khỏi một kiếp nhân sinh, chấm dứt tất cả mọi đau khổ, nhớ thương, yêu và hận.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, con sông dưới đoạn nhai đã bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng, mang theo vết thương trên người, nàng xuôi theo dòng chảy, để rồi được những người trong bộ lạc săn bắn cứu sống.
Nàng ở trong núi tĩnh dưỡng ước chừng khoảng một tháng, mới phát hiện mình có mang, may mắn là thai nhi trong bụng cũng không có tổn thương, vì thế, nàng thầm cảm tạ ông trời đã cho nàng một cơ hội, cho nàng có mục tiêu để sống sót.
Trời sanh tính thuần thiện, nàng vì bé con trong bụng được bình an khỏe mạnh chào đời, cũng vì không muốn con trẻ sinh ra lại phải sống cuộc sống cơ cực, thiếu trước hụt sau, lo lắng cái ăn cái mặc như mình, nàng quyết định cáo biệt những con người thuần lương tốt bụng của núi rừng, lê vết thương chưa khỏi hẳn, quyết tâm đi đến kinh thành, tìm nơi nương tựa Cốc Tử Dung, bởi vì nàng biết, Cốc Tử Dung y thuật cao minh, nhất định có thể bảo đảm nàng bình an sinh hạ bảo bối. Nàng vừa đi vừa hỏi, một đường đi đến đây, mà trên đường đi, nàng phải làm thuê với đủ thứ việc để kiếm cái ăn.
Cốc Tử Dung đang nghe Mục Tâm Liên nói xong thì nổi trận lôi đình, nàng quyết ý sử dụng quan hệ của Định Bắc Vương phủ, cùng với thế lực to lớn của “Minh kí thương hành” vì Mục Tâm Liên lấy lại công đạo, đem tên Nam Cung Dục vô tình vô nghĩa kia thiên đao vạn quả, bất quá, cuối cùng vì Mục Tâm Liên khổ khuyên cùng cố chấp kiên trì, nàng mới thôi ý niệm ăn miếng trả miếng.
Rốt cục, Mục Tâm Liên thế này mới không hề lo lắng, an tâm ở vương phủ chờ ngày sanh nở.
Hai tháng sau, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Cốc Tử Dung, mặc dù gầy yếu, nhưng thân mình tốt lên rất nhiều, Mục Tâm Liên đã bình an sinh hạ hài tử.
Tác giả :
Tân Kỳ