Bá Chủ Đích Nhu Tình
Chương 29
Thước Mộng cuối cùng cũng tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn thật dễ chịu. Y mở to hai mắt vô thần nhìn khắp bốn phía, chỗ này sao lại quen thuộc như vậy, hình như là nơi mình luôn mơ thấy, mình lại đang nằm mơ sao? Hay là tất cả những chuyện trước kia chỉ là một giấc mộng?
Lúc này cánh cửa bên ngoài chuyển động, Hình Hòa đi vào.
– Em tỉnh rồi? Anh tới đổi thuốc cho em… Thằng mọi kia xuống tay nặng quá, nhưng mà anh Hình Hòa báo thù cho em rồi!
Hình Hòa đau lòng thay thuốc cho Thước Mộng, nhìn Thước Mộng bộ mặt mờ mịt một chữ cũng không nói, hắn khẽ xoa đầu Thước Mộng:
– Sao vậy? Đau lắm à?
Thước Mộng nhìn Hình Hòa, không nói gì. Hồi lâu, y lo lắng mở miệng nói:
– Anh Hình Hòa, em đang ở… nhà Úy Minh Tuyệt sao?
– Đúng rồi, lúc đó em bị ngất, cho nên anh cũng không hỏi em mà trực tiếp đem em tới đây luôn. Đợi lát nữa anh gọi Minh Tuyệt đến nhé? Em nhất định rất muốn gặp anh ấy mà!
Hình Hòa vừa dứt lời, Thước Mộng liền kích động muốn nhảy xuống khỏi giường chạy ra ngoài cửa. Hình Hòa rất kì quái trước hành động của Thước Mộng, chần chờ một chút, đợi lấy lại được tinh thần thì Thước Mộng đã chạy ra khỏi phòng, Hình Hòa sợ vết thương của y sẽ bị động, vội vàng chạy đuổi theo.
Thước Mộng đã chạy đến dưới lầu thì bị Hình Hòa đuổi theo kéo lại,
– Thước Mộng, em chạy đi đâu vậy? Đây là nhà Minh Tuyệt, sẽ chẳng ai có thể bắt nạt em được đâu.
– Anh Hình Hòa, anh thả em ra đi, để cho em đi đi…
Thước Mộng liều mạng lôi kéo cánh tay đang bị Hình Hòa giữ lại. Y làm sao có thể ở lại đây chứ, ở lại đây để làm cái gì chứ? Chờ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Úy Minh Tuyệt sao, chờ đợi những lời tuyệt tình tàn khốc đó nữa sao? Không, y không muốn. Chuyện này, trải qua một lần là quá đủ rồi, y không muốn làm trò cười để tự rước lấy nhục nhã trước mặt Úy Minh Tuyệt một lần nữa,
– Em ở lại đây làm gì? Anh ta căn bản không có cần em, em ở lại chỉ để rước lấy lời nhục mạ của anh ta mà thôi. Anh Hình Hòa, tranh thủ lúc anh ta không có ở đây anh để cho em đi đi…
Hình Hòa nghe Thước Mộng nói mà chẳng hiểu gì cả,
– Cái gì mà không cần, cái gì mà nhục mạ? Thước Mộng, anh không hiểu em đang nói gì cả!
– Anh không cần biết rõ làm gì, anh Hình Hòa…
Hốc mắt Thước Mộng đong đầy lệ.
– Anh chỉ cần để em đi là được.
Nói xong lại dùng sức vùng thoát khỏi cánh tay Hình Hòa.
Hình Hòa càng dùng sức nắm lại,
– Tại sao lại phải đi? Em không phải rất yêu Minh Tuyệt sao? Em tại sao không muốn gặp anh ấy, em không thương anh ấy nữa sao?
Thước Mộng cúi đầu không nói, nước mắt lăn dài từ mắt rơi lên vạt áo, hòa tan vào từng sớ vải, chậm rãi biến mất không còn dấu vết…
– Thương anh ta? Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của em chính là từng yêu anh ta.
Nếu như không yêu anh, bây giờ cũng không cần phải khổ sở như vậy…
– Thước Mộng, em đang nói gì vậy? Em có phải có chỗ nào không thoải mái không?
Ý của Thước Mộng là gì? Yêu Úy Minh Tuyệt tại sao lại là sai lầm lớn nhất của y? Mấy ngày hôm trước y vẫn còn rất nhớ Úy Minh Tuyệt mà, tại sao bây giờ lại không muốn gặp nữa. Là lúc y bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
– Thước Mộng, đã xảy ra chuyện gì? Em không thích Minh Tuyệt nữa à?
– Anh Hình Hòa, anh đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, xin anh mà, xin anh… Anh đừng nhắc đến anh ta nữa, đừng mà…
Thước Mộng ngồi xổm xuống, không ngừng lắc đầu.
– Hình Hòa, đem Thước Mộng về rồi à?
Trong phòng mình Úy Minh Tuyệt nghe được tiếng nói dưới lầu, vội vàng chạy ra.
– Minh Tuyệt, anh tại sao đi ra rồi? Tôi mang Thước Mộng về rồi, anh yên tâm đi, không có trở ngại gì cả.
Hình Hòa ân cần nhìn Úy Minh Tuyệt. Giờ phút này, lúc đầu còn ngồi chồm hổm trên mặt đất Thước Mộng thoáng cái đã đứng lên, oán hận mà nhìn Úy Minh Tuyệt.
Úy Minh Tuyệt không chú ý tới hận ý trong mắt Thước Mộng, anh chỉ cảm thấy thật xúc động nhìn người mà anh yêu mến đã an toàn đứng trước mặt. Thước Mộng của anh, không lúc nào là ngừng hỏi trời xanh tại sao bây giờ đã đứng trước mặt anh rồi, anh thật muốn hung hăng ôm người này vào trong lằm, đem hòa tan người đó vào trong máu thịt của mình, như vậy sẽ có thể mãi mãi cùng nhau, vĩnh viễn không tách rời. Nghĩ liền làm, Úy Minh Tuyệt sải chân đi đến trước mặt Thước Mộng, kéo y vào trong lòng mình, tham lam hít thở lấy mùi hương quen thuộc trên người Thước Mộng.
– Em không có việc gì rồi, tốt quá, em không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…
Mà Thước Mộng trong lòng Úy Minh Tuyệt không khỏi cảm thấy chua xót. Nếu lúc đầu đã làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, bây giờ tại sao làm ra những động tác khiến y phải hiểu lầm chứ? Thước Mộng tàn nhẫn quyết định, dùng sức đẩy Úy Minh Tuyệt ra,
– Anh đừng đụng vào tôi!
Nhìn vẻ mặt bi thương của Úy Minh Tuyệt khi bị đẩy ra. Thước Mộng nghiến răng:
– Đừng làm ra vẻ giống như rất quan tâm đến tôi, trong lòng anh vốn là không hề có tôi, làm ra vẻ mặt cùng những hành động như vậy chỉ làm tôi thấy mắc ói thôi!
Vẻ mặt Úy Minh Tuyệt cùng Hình Hòa đều trở nên kinh ngạc nhìn Thước Mộng.
– Thước Mộng, em sao lại nói như vậy? Minh Tuyệt lúc nào cũng nhớ đến em.
– Nhớ em? Nhớ em tại sao lúc đầu lại đuổi em đi, nhớ em tại sao lại nói như vậy trong điện thoại? Đây là nhớ sao, có phải như vậy không? Úy Minh Tuyệt, tôi vốn nghĩ rằng anh đối với tôi là thật lòng, ai ngờ… Ha ha, tôi là thằng ngu, mà cũng đúng, tôi chỉ là công cụ để anh phát tiết trừ nợ thôi, anh muốn ôm thì ôm muốn vứt bỏ thì cứ thế mà vứt, mà tôi lại ngu tới mức tin rằng anh yêu tôi!
Thước Mộng vừa nói vừa cố gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.
Úy Minh Tuyệt áy náy nhìn Thước Mộng, anh không biết phải nói như thế nào cả. Đúng vậy, lúc đầu là anh nhẫn tâm đuổi Thước Mộng đi, mới vừa rồi trong điện thoại cũng phủ nhận y. Sau khi làm tổn thương trái tim Thước Mộng thật nhiều, mình dựa vào đâu để có thể bên cạnh người đó chứ?
– Thước Mộng, xin lỗi…
Ngoại trừ câu này, Úy Minh Tuyệt cũng không biết phải nói gì nữa.
Hình Hòa dù sao cũng là người ngoài, không rõ tại sao Thước Mộng lại làm vậy với Úy Minh Tuyệt, nhưng mà hắn đại khái cũng biết Thước Mộng nhất định là đang hiểu lầm Úy Minh Tuyệt chuyện gì đó.
– Thước Mộng, em với Minh Tuyệt có phải là đang có hiểu lầm gì không? Thật ra Minh Tuyệt vẫn…
– Hình Hòa, đừng nói nữa.
Úy Minh Tuyệt chặn ngang lời Hình Hòa.
– Thước Mộng, đều là anh không đúng… anh lại làm em bị thương, không bằng em trước cứ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi, khi nào khỏe lại anh cho người đưa em về nhà.
– Nhà? Ha ha, tôi còn có nơi nào là nhà chứ?
Thước Mộng cười khổ,
– Bởi vì anh, tôi từ chối những cô gái mà cha giới thiệu, lại còn nói với bọn họ tôi là GAY, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi bây giờ chẳng còn nhà nữa rồi, đã chẳng còn… Cũng là vì anh… Tôi lúc đầu còn tưởng rằng, anh thích tôi, đuổi tôi đi đều là vì muốn để cho cha con tôi gặp nhau. Cho nên tôi cự tuyệt những cô gái đó, chỉ vì nghĩ còn có thể… Nhưng mà, cú điện thoại đó đã làm tôi hiểu rõ rồi, tôi chỉ là đang nằm mơ thôi!
Thước Mộng thở dài, tiếp tục nói:
– Cũng được, tôi bây giờ trở về nhận sai với bọn họ, đồng ý nhận lời mai mối gặp gỡ những cô gái khác. Úy Minh Tuyệt, Tôi bây giờ mặc dù rất hận anh, nhưng dù sao trước đây tôi cũng rất yêu anh, tôi hi vọng anh có thể sớm một chút tìm được người mà anh thích…
Nói xong Thước Mộng xoay người định bỏ đi, lại bị Úy Minh Tuyệt một lần nữa kéo vào trong lòng. Thước Mộng khóc, chính mình rất nhớ khuôn ngực này, giống như chỉ cần anh ôm vào trongđó sẽ không bao giờ gặp phải bất kì thương tổn nào. Nhưng mà chẳng thể ngờ được vết thương nặng nhất của mình lại do chủ nhân của bộ ngực này ban cho.
Úy Minh Tuyệt tưởng rằng bản thân có thể nhẫn tâm đẩy Thước Mộng ra thật xa, nhưng mà khi anh nghe y nói muốn “nhận lời mai mối gặp gỡ những cô gái khác”, anh liền hiểu rõ ràng mình căn bản không thể buông tay. Anh không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
– Mộng, xin lỗi, anh thật sự rất thích em, anh sai rồi…
Úy Minh Tuyệt cảm nhận được Thước Mộng trong lòng anh đang vùng vẫy, không ngừng hôn nhẹ lên tóc, lên trán, lên khóe mắt, lên gương mặt y,
– Anh yêu em, rất yêu, yêu nhiều lắm. Đừng rời khỏi anh, ở lại bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa.
Thước Mộng không ngừng giãy dụa, nhưng lại làm động đến vết thương trên người, cơn đau tràn tới làm y chẳng còn sức lực mà phản kháng chỉ có thể dồn toàn lực mà đánh vào Úy Minh Tuyệt đang. Y dùng hết sức đấm đánh vào Úy Minh Tuyệt, chân cũng ra sức giẫm đạp, nhưng mà Úy Minh Tuyệt vẫn không chịu buông tay, Thước Mộng kêu lên,
– Úy Minh Tuyệt, anh muốn gì? Anh nói không thích tôi thì liền đuổi tôi đi, bây giờ nói thích thì lại mạnh mẽ giữ tôi lại, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?
Nói xong liền hung hăng cắn lên cánh tay Úy Minh Tuyệt.
Úy Minh Tuyệt cau mày, cố nhịn đau đớn, lời nói mang theo vô vàng yêu thương:
– Em là người anh yêu, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ là như vậy. Anh sẽ không buông tay nữa đâu, Thước Mộng, tin anh…
Thước Mộng vẫn hung hăng cắn Úy Minh Tuyệt, mãi cho đến khi trong miệng tràn ngập vị tanh nồng của máu tươi. Lúc này chỉ nghe thấy Hình Hòa bên cạnh kêu lên:
– Trời ạ, Thước Mộng em đừng cắn anh ta nữa, Minh Tuyệt chảy máu rồi…
Hình Hòa tiến lên muốn tách hai người ra,
– Thước Mộng, anh xin em đừng cắn nữa… Minh Tuyệt, anh buông tay ra, anh chảy máu rồi…
Úy Minh Tuyệt trong mắt chỉ thấy mình Thước Mộng:
– Không sao đâu, nếu làm vậy Thước Mộng có thể hết giận thì cứ cắn đi, chỉ một chút xíu máu thôi mà, không có vấn đề gì…
Nói xong, Úy Minh Tuyệt nhắm mắt lại, không biết gì nữa.
Lúc này cánh cửa bên ngoài chuyển động, Hình Hòa đi vào.
– Em tỉnh rồi? Anh tới đổi thuốc cho em… Thằng mọi kia xuống tay nặng quá, nhưng mà anh Hình Hòa báo thù cho em rồi!
Hình Hòa đau lòng thay thuốc cho Thước Mộng, nhìn Thước Mộng bộ mặt mờ mịt một chữ cũng không nói, hắn khẽ xoa đầu Thước Mộng:
– Sao vậy? Đau lắm à?
Thước Mộng nhìn Hình Hòa, không nói gì. Hồi lâu, y lo lắng mở miệng nói:
– Anh Hình Hòa, em đang ở… nhà Úy Minh Tuyệt sao?
– Đúng rồi, lúc đó em bị ngất, cho nên anh cũng không hỏi em mà trực tiếp đem em tới đây luôn. Đợi lát nữa anh gọi Minh Tuyệt đến nhé? Em nhất định rất muốn gặp anh ấy mà!
Hình Hòa vừa dứt lời, Thước Mộng liền kích động muốn nhảy xuống khỏi giường chạy ra ngoài cửa. Hình Hòa rất kì quái trước hành động của Thước Mộng, chần chờ một chút, đợi lấy lại được tinh thần thì Thước Mộng đã chạy ra khỏi phòng, Hình Hòa sợ vết thương của y sẽ bị động, vội vàng chạy đuổi theo.
Thước Mộng đã chạy đến dưới lầu thì bị Hình Hòa đuổi theo kéo lại,
– Thước Mộng, em chạy đi đâu vậy? Đây là nhà Minh Tuyệt, sẽ chẳng ai có thể bắt nạt em được đâu.
– Anh Hình Hòa, anh thả em ra đi, để cho em đi đi…
Thước Mộng liều mạng lôi kéo cánh tay đang bị Hình Hòa giữ lại. Y làm sao có thể ở lại đây chứ, ở lại đây để làm cái gì chứ? Chờ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Úy Minh Tuyệt sao, chờ đợi những lời tuyệt tình tàn khốc đó nữa sao? Không, y không muốn. Chuyện này, trải qua một lần là quá đủ rồi, y không muốn làm trò cười để tự rước lấy nhục nhã trước mặt Úy Minh Tuyệt một lần nữa,
– Em ở lại đây làm gì? Anh ta căn bản không có cần em, em ở lại chỉ để rước lấy lời nhục mạ của anh ta mà thôi. Anh Hình Hòa, tranh thủ lúc anh ta không có ở đây anh để cho em đi đi…
Hình Hòa nghe Thước Mộng nói mà chẳng hiểu gì cả,
– Cái gì mà không cần, cái gì mà nhục mạ? Thước Mộng, anh không hiểu em đang nói gì cả!
– Anh không cần biết rõ làm gì, anh Hình Hòa…
Hốc mắt Thước Mộng đong đầy lệ.
– Anh chỉ cần để em đi là được.
Nói xong lại dùng sức vùng thoát khỏi cánh tay Hình Hòa.
Hình Hòa càng dùng sức nắm lại,
– Tại sao lại phải đi? Em không phải rất yêu Minh Tuyệt sao? Em tại sao không muốn gặp anh ấy, em không thương anh ấy nữa sao?
Thước Mộng cúi đầu không nói, nước mắt lăn dài từ mắt rơi lên vạt áo, hòa tan vào từng sớ vải, chậm rãi biến mất không còn dấu vết…
– Thương anh ta? Sai lầm lớn nhất cuộc đời này của em chính là từng yêu anh ta.
Nếu như không yêu anh, bây giờ cũng không cần phải khổ sở như vậy…
– Thước Mộng, em đang nói gì vậy? Em có phải có chỗ nào không thoải mái không?
Ý của Thước Mộng là gì? Yêu Úy Minh Tuyệt tại sao lại là sai lầm lớn nhất của y? Mấy ngày hôm trước y vẫn còn rất nhớ Úy Minh Tuyệt mà, tại sao bây giờ lại không muốn gặp nữa. Là lúc y bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
– Thước Mộng, đã xảy ra chuyện gì? Em không thích Minh Tuyệt nữa à?
– Anh Hình Hòa, anh đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, xin anh mà, xin anh… Anh đừng nhắc đến anh ta nữa, đừng mà…
Thước Mộng ngồi xổm xuống, không ngừng lắc đầu.
– Hình Hòa, đem Thước Mộng về rồi à?
Trong phòng mình Úy Minh Tuyệt nghe được tiếng nói dưới lầu, vội vàng chạy ra.
– Minh Tuyệt, anh tại sao đi ra rồi? Tôi mang Thước Mộng về rồi, anh yên tâm đi, không có trở ngại gì cả.
Hình Hòa ân cần nhìn Úy Minh Tuyệt. Giờ phút này, lúc đầu còn ngồi chồm hổm trên mặt đất Thước Mộng thoáng cái đã đứng lên, oán hận mà nhìn Úy Minh Tuyệt.
Úy Minh Tuyệt không chú ý tới hận ý trong mắt Thước Mộng, anh chỉ cảm thấy thật xúc động nhìn người mà anh yêu mến đã an toàn đứng trước mặt. Thước Mộng của anh, không lúc nào là ngừng hỏi trời xanh tại sao bây giờ đã đứng trước mặt anh rồi, anh thật muốn hung hăng ôm người này vào trong lằm, đem hòa tan người đó vào trong máu thịt của mình, như vậy sẽ có thể mãi mãi cùng nhau, vĩnh viễn không tách rời. Nghĩ liền làm, Úy Minh Tuyệt sải chân đi đến trước mặt Thước Mộng, kéo y vào trong lòng mình, tham lam hít thở lấy mùi hương quen thuộc trên người Thước Mộng.
– Em không có việc gì rồi, tốt quá, em không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…
Mà Thước Mộng trong lòng Úy Minh Tuyệt không khỏi cảm thấy chua xót. Nếu lúc đầu đã làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, bây giờ tại sao làm ra những động tác khiến y phải hiểu lầm chứ? Thước Mộng tàn nhẫn quyết định, dùng sức đẩy Úy Minh Tuyệt ra,
– Anh đừng đụng vào tôi!
Nhìn vẻ mặt bi thương của Úy Minh Tuyệt khi bị đẩy ra. Thước Mộng nghiến răng:
– Đừng làm ra vẻ giống như rất quan tâm đến tôi, trong lòng anh vốn là không hề có tôi, làm ra vẻ mặt cùng những hành động như vậy chỉ làm tôi thấy mắc ói thôi!
Vẻ mặt Úy Minh Tuyệt cùng Hình Hòa đều trở nên kinh ngạc nhìn Thước Mộng.
– Thước Mộng, em sao lại nói như vậy? Minh Tuyệt lúc nào cũng nhớ đến em.
– Nhớ em? Nhớ em tại sao lúc đầu lại đuổi em đi, nhớ em tại sao lại nói như vậy trong điện thoại? Đây là nhớ sao, có phải như vậy không? Úy Minh Tuyệt, tôi vốn nghĩ rằng anh đối với tôi là thật lòng, ai ngờ… Ha ha, tôi là thằng ngu, mà cũng đúng, tôi chỉ là công cụ để anh phát tiết trừ nợ thôi, anh muốn ôm thì ôm muốn vứt bỏ thì cứ thế mà vứt, mà tôi lại ngu tới mức tin rằng anh yêu tôi!
Thước Mộng vừa nói vừa cố gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.
Úy Minh Tuyệt áy náy nhìn Thước Mộng, anh không biết phải nói như thế nào cả. Đúng vậy, lúc đầu là anh nhẫn tâm đuổi Thước Mộng đi, mới vừa rồi trong điện thoại cũng phủ nhận y. Sau khi làm tổn thương trái tim Thước Mộng thật nhiều, mình dựa vào đâu để có thể bên cạnh người đó chứ?
– Thước Mộng, xin lỗi…
Ngoại trừ câu này, Úy Minh Tuyệt cũng không biết phải nói gì nữa.
Hình Hòa dù sao cũng là người ngoài, không rõ tại sao Thước Mộng lại làm vậy với Úy Minh Tuyệt, nhưng mà hắn đại khái cũng biết Thước Mộng nhất định là đang hiểu lầm Úy Minh Tuyệt chuyện gì đó.
– Thước Mộng, em với Minh Tuyệt có phải là đang có hiểu lầm gì không? Thật ra Minh Tuyệt vẫn…
– Hình Hòa, đừng nói nữa.
Úy Minh Tuyệt chặn ngang lời Hình Hòa.
– Thước Mộng, đều là anh không đúng… anh lại làm em bị thương, không bằng em trước cứ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi, khi nào khỏe lại anh cho người đưa em về nhà.
– Nhà? Ha ha, tôi còn có nơi nào là nhà chứ?
Thước Mộng cười khổ,
– Bởi vì anh, tôi từ chối những cô gái mà cha giới thiệu, lại còn nói với bọn họ tôi là GAY, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi bây giờ chẳng còn nhà nữa rồi, đã chẳng còn… Cũng là vì anh… Tôi lúc đầu còn tưởng rằng, anh thích tôi, đuổi tôi đi đều là vì muốn để cho cha con tôi gặp nhau. Cho nên tôi cự tuyệt những cô gái đó, chỉ vì nghĩ còn có thể… Nhưng mà, cú điện thoại đó đã làm tôi hiểu rõ rồi, tôi chỉ là đang nằm mơ thôi!
Thước Mộng thở dài, tiếp tục nói:
– Cũng được, tôi bây giờ trở về nhận sai với bọn họ, đồng ý nhận lời mai mối gặp gỡ những cô gái khác. Úy Minh Tuyệt, Tôi bây giờ mặc dù rất hận anh, nhưng dù sao trước đây tôi cũng rất yêu anh, tôi hi vọng anh có thể sớm một chút tìm được người mà anh thích…
Nói xong Thước Mộng xoay người định bỏ đi, lại bị Úy Minh Tuyệt một lần nữa kéo vào trong lòng. Thước Mộng khóc, chính mình rất nhớ khuôn ngực này, giống như chỉ cần anh ôm vào trongđó sẽ không bao giờ gặp phải bất kì thương tổn nào. Nhưng mà chẳng thể ngờ được vết thương nặng nhất của mình lại do chủ nhân của bộ ngực này ban cho.
Úy Minh Tuyệt tưởng rằng bản thân có thể nhẫn tâm đẩy Thước Mộng ra thật xa, nhưng mà khi anh nghe y nói muốn “nhận lời mai mối gặp gỡ những cô gái khác”, anh liền hiểu rõ ràng mình căn bản không thể buông tay. Anh không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
– Mộng, xin lỗi, anh thật sự rất thích em, anh sai rồi…
Úy Minh Tuyệt cảm nhận được Thước Mộng trong lòng anh đang vùng vẫy, không ngừng hôn nhẹ lên tóc, lên trán, lên khóe mắt, lên gương mặt y,
– Anh yêu em, rất yêu, yêu nhiều lắm. Đừng rời khỏi anh, ở lại bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa.
Thước Mộng không ngừng giãy dụa, nhưng lại làm động đến vết thương trên người, cơn đau tràn tới làm y chẳng còn sức lực mà phản kháng chỉ có thể dồn toàn lực mà đánh vào Úy Minh Tuyệt đang. Y dùng hết sức đấm đánh vào Úy Minh Tuyệt, chân cũng ra sức giẫm đạp, nhưng mà Úy Minh Tuyệt vẫn không chịu buông tay, Thước Mộng kêu lên,
– Úy Minh Tuyệt, anh muốn gì? Anh nói không thích tôi thì liền đuổi tôi đi, bây giờ nói thích thì lại mạnh mẽ giữ tôi lại, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?
Nói xong liền hung hăng cắn lên cánh tay Úy Minh Tuyệt.
Úy Minh Tuyệt cau mày, cố nhịn đau đớn, lời nói mang theo vô vàng yêu thương:
– Em là người anh yêu, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ là như vậy. Anh sẽ không buông tay nữa đâu, Thước Mộng, tin anh…
Thước Mộng vẫn hung hăng cắn Úy Minh Tuyệt, mãi cho đến khi trong miệng tràn ngập vị tanh nồng của máu tươi. Lúc này chỉ nghe thấy Hình Hòa bên cạnh kêu lên:
– Trời ạ, Thước Mộng em đừng cắn anh ta nữa, Minh Tuyệt chảy máu rồi…
Hình Hòa tiến lên muốn tách hai người ra,
– Thước Mộng, anh xin em đừng cắn nữa… Minh Tuyệt, anh buông tay ra, anh chảy máu rồi…
Úy Minh Tuyệt trong mắt chỉ thấy mình Thước Mộng:
– Không sao đâu, nếu làm vậy Thước Mộng có thể hết giận thì cứ cắn đi, chỉ một chút xíu máu thôi mà, không có vấn đề gì…
Nói xong, Úy Minh Tuyệt nhắm mắt lại, không biết gì nữa.
Tác giả :
Tam Nguyệt