Bá Chủ Đích Nhu Tình
Chương 13
Đã rất lâu không được ra ngoài nên thứ gì cũng khiến cho Thước Mộng tò mò, hai mắt mở lớn như hai viên bi ve thật to, như là sợ mình bỏ qua thứ gì đẹp mắt, không ngừng nhìn bên đông một chút, liếc bên tây một tẹo, một giây cũng không ngừng lại.
Úy Minh Tuyệt ở một bên cẩn thận nhìn Thước Mộng. Trong khoảng thời gian “ngược đãi” Thước Mộng khiến cho thân hình Thước Mộng vốn đã mảnh dẻ giờ lại càng thêm gầy gò, không khéo gió thổi qua một cái cũng bị cuốn bay luôn. Ánh mặt trời chiếu trên người Thước Mộng, tản mát ra ánh sáng thản nhiên, tựa hồ tùy thời giống như hào quang thần thánh. Úy Minh Tuyệt trong lòng có chút tự trách, đứa trẻ hoàn mĩ như vậy lại bị mình làm cho thành ra bộ dạng như vầy…
– … Chủ, chủ nhân… Tôi, tôi…
Thước Mộng đột nhiên khó khăn mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Úy Minh Tuyệt.
– Uh? Có chuyện gì?
– Chính là cái kia…
Thước Mộng chỉ chỉ xe bán kẹo đường cách đó không xa, thẹn thùng nói,
– Tôi có thể mua cái kia không?
Nếu là trước kia, Thước Mộng tuyệt đối không bao giờ dám nói với Úy Minh Tuyệt như vậy, nhưng mà hôm nay Úy Minh Tuyệt không biết ăn trúng cái gì, đột nhiên lại mua cho mình thứ này thứ nọ, nào là quần áo rồi phụ kiện lung tung cả lên. Nếu bây giờ, chỉ mà muốn ăn một cây kẹo đường nhỏ nhỏ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu?
– Kẹo đường?
Úy Minh Tuyệt chau mày,
– Đó chẳng phải chỉ có trẻ con mới ăn sao?
– Nhưng mà, nhưng mà…
Thước Mộng cúi đầu, di di mũi chân, vò lấy vạt áo của mình,
– Tôi chưa khi nào được ăn cả… Lúc còn bé bạn học khi nào ăn kẹo cũng nghe thấy hương vị rất ngọt ngào… Chỉ một cái thôi, có được không…
Cho tới bây giờ… Chưa từng được ăn sao? Mặc dù chính mình chưa từng mua nhưng cũng biết kẹo đường vốn rất rẻ. Thước Mộng ngay cả thứ này cũng chưa từng được ăn? Thước Mộng ở đâu, trải qua cuộc sống như thế nào đây? Đột nhiên, Úy Minh Tuyệt rất muốn biết quá khứ của Thước Mộng.
– Được, muốn ăn để tôi mua cho em, ở đây chờ tôi.
Úy Minh Tuyệt vuốt vuốt tóc Thước Mộng rồi đi mua kẹo.
Thước Mộng nhìn bóng lưng Úy Minh Tuyệt rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Động tác mới vừa rồi thật là ôn nhu mà! Đó thật là Úy Minh Tuyệt sao? Đó là người luôn làm cho mình lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ lại làm cho mình thấy thật ấm áp…
—
– Oa… Tiểu mĩ nhân, như thế nào lại chỉ có một mình?
Tự nhiên ở đâu ra xuất hiện mấy tên côn đồ,
– Đi, cùng với các anh đi chơi nào…
– Các người, các người muốn làm gì?
Thước Mộng sợ hãi thụt lùi vài bước.
– Không có gì, đi uống rượu với bọn anh nào!
Một người trong đó tiến lên kéo Thước Mộng bắt đầu động tay động chân.
– Thả tôi ra…
Thước Mộng cật lực vùng vẫy, thân thể thế như lại quá yếu ớt, đành phải để mặc cho bọn đó tùy ý động tay động chân với mình.
– Bọn mày đang làm gì đó?
Úy Minh Tuyệt mua kẹo đường trở về, thế nhưng lại thấy Thước Mộng hai mắt rưng rưng bị một đám côn đồ đùa giỡn, trong lòng không khỏi lên cơn giận dữ. Hắn ném kẹo đường trong tay xuống đất, một phát đấm vào tên đứng gần Thước Mộng, không chừa lấy một con đường sống. Thước Mộng thấy Úy Minh Tuyệt trờ về “Oa—” một tiếng khóc lên. Mấy tên thấy đồng bọn bị đánh, liền bước lên muốn thị uy với Úy Minh Tuyệt, lại bị Úy Minh Tuyệt tung cước hai ba cái đạp xuống. Mấy tên côn đồ quì rạp trên mặt đất lầm bầm, lời tục tĩu trong miệng tuôn ra
– Mày, mày là thằng đầu đường xó chợ nào? Nói tên ra, ông nội mày không báo thì thì là cháu của mày.
Hắn cao cao tại thượng nhìn những kẻ bị hắn đánh ngã, hừ lạnh:
– Hừ, tao chẳng muốn có loại cháu như bọn mày
– Mày, mày…
Tên côn đồ nóng nảy,
– Mày là thằng chó nào mau xưng tên cho đại gia, a…………
– Nghe cho kĩ…
Úy Minh Tuyệt một chân vẫn đạp lên tay của tên vừa sủa bậy
– Tao đi không đổi tên, ngồi không đổi họ – Hải Diễm bang Úy Minh Tuyệt.
– Hả? Mày là Úy, Úy Minh Tuyệt… hắc hắc… Anh Úy, tiểu đệ không có mắt không nhìn thấy thái sơn, đại ca buông tha cho bọn em lần này đi…
Nghe được Úy Minh Tuyệt tự báo danh tánh, mấy tên côn đồ giống như là nhìn thấy quái vật.
Úy Minh Tuyệt nhấc chân, chán ghét phủi chân,
– Cút, đừng để tao gặp lại bọn mày.
– Dạ dạ, đúng vậy đúng vậy, cảm ơn anh Úy, cảm ơn anh Úy…
Cả đám người kéo nhau chạy trối chết.
Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng còn đang thút thít một bên, vỗ vỗ đầu y,
– Đừng khóc nữa, đám kia bị tôi đuổi chạy mất dép rồi… Có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa đâu…
– Ô ô ~~~
Thước Mộng lại khóc thành tiếng, như là đang phải chịu ủy khuất vô hạn, Úy Minh Tuyệt trong lòng xót xa không thôi, lúc này Thước Mộng mới mếu máo mở miệng:
– Kẹo, kẹo đường của tôi… ô… ô… kẹo đường của tôi…
Úy Minh Tuyệt thiếu chút bóp chết Thước Mộng. Tưởng rằng y bị mấy tên côn đồ khi dễ nên mới thương tâm mà khóc đến như vậy, không nghĩ tới lại là vì kẹo đường. Thước Mộng len lén nhìn bộ mặt âm trầm của Úy Minh Tuyệt, thụt lui sợ hãi.
– Được rồi được rồi, không phải chỉ là kẹo đường sao? Mua lại là được… Đừng khóc nữa, nếu còn khóc tôi sẽ không mua!
Nhìn bộ dáng Thước Mộng sợ hãi mình, Úy Minh Tuyệt có chút hối hận rồi, vội vàng lừa, Thước Mộng liền nín ngay, Úy Minh Tuyệt thật sự không biết phải tức giận hay là cười nữa.
—
Đến trưa, hai người đến một nhà hàng cao cấp, Thước Mộng bất an nhìn xung quanh, mình là lần đầu tiên đến nơi sang trọng như vậy, nếu làm ra chuyện mất mặt thì sao bây giờ? Thước Mộng càng trở nên lo lắng bất an, bồi bàn đã đưa thức ăn đến. Thước Mộng nhìn trố mắt, bạo gan chỉ vào món bò lúc lắc, tò mò hỏi Úy Minh Tuyệt:
– Tôi, tôi thật sự có thể ăn cái này sao?
– Chẳng lẽ không? Em nghĩ rằng tôi có thể ăn hết hai phần?
– Vậy thì, tôi cũng không khách sáo nữa!
Thật sự có thể ăn sao? Thật tốt quá, trước kia toàn phải ăn cháo loãng với bánh kem, rốt cuộc bây giờ cũng được ăn thứ khác rồi. Thước Mộng cũng không cố tỏ ra nhu mì tấn công tất cả đồ ăn trước mặt.
– Được rồi, từ từ ăn!
Sau khi ăn cơm xong, Thước Mộng xoa xoa cái bụng tròn vo, theo Úy Minh Tuyệt ra ngoài. Lên xe, Úy Minh Tuyệt hỏi Thước Mộng còn muốn đi chỗ nào, Thước Mộng nghĩ đến một nơi, nhưng lại cúi đầu không nói.
– Làm sao vậy, không muốn đi đâu nữa sao?
– Tôi… Tôi… Tôi thật sự, thật sự muốn đi đâu cũng được sao?
– Tôi đã nói là giữ lời.
– Vậy… Vậy tôi có thể… về nhà một chút không?
Thật sự rất muốn gặp mẹ, còn có anh nữa, không biết anh như thế nào rồi, về nhà có bị mẹ nghi ngờ không… Thật sự muốn về nhà một chút. Nhưng mà Úy Minh Tuyệt sẽ cho mình về nhà sao?
– Về nhà? Có thể, chúng ta bây giờ đi thôi!
Úy Minh Tuyệt nói xong, chạy xe về hướng nhà Thước Mộng.
– Ui chao?
Chính mình không có nghe lầm phải không? Úy Minh Tuyệt đồng ý đưa mình về nhà gặp mẹ à? Kì quá kì quá, hôm nay sao hắn lại tốt như vậy ta? Hắn thật là vị “Chủ nhân” đáng sợ mấy hôm trước sao?
Mà Úy Minh Tuyệt vừa chạy xe vừa nghĩ “Hôm nay chính mình cũng thật kì quái, hình như mọi chuyện đều chiều Thước Mộng. Chỉ vì muốn thấy bộ dáng cao hứng của Thước Mộng… Đây thật sự là “Thích”, thậm chí là “Yêu” sao? Nếu như thật sự là thích, vậy thì không ngại thử xem sao, có lẽ trên thế giới này quả thật tồn tại người để cho mình phải quan tâm đến.
Úy Minh Tuyệt ở một bên cẩn thận nhìn Thước Mộng. Trong khoảng thời gian “ngược đãi” Thước Mộng khiến cho thân hình Thước Mộng vốn đã mảnh dẻ giờ lại càng thêm gầy gò, không khéo gió thổi qua một cái cũng bị cuốn bay luôn. Ánh mặt trời chiếu trên người Thước Mộng, tản mát ra ánh sáng thản nhiên, tựa hồ tùy thời giống như hào quang thần thánh. Úy Minh Tuyệt trong lòng có chút tự trách, đứa trẻ hoàn mĩ như vậy lại bị mình làm cho thành ra bộ dạng như vầy…
– … Chủ, chủ nhân… Tôi, tôi…
Thước Mộng đột nhiên khó khăn mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Úy Minh Tuyệt.
– Uh? Có chuyện gì?
– Chính là cái kia…
Thước Mộng chỉ chỉ xe bán kẹo đường cách đó không xa, thẹn thùng nói,
– Tôi có thể mua cái kia không?
Nếu là trước kia, Thước Mộng tuyệt đối không bao giờ dám nói với Úy Minh Tuyệt như vậy, nhưng mà hôm nay Úy Minh Tuyệt không biết ăn trúng cái gì, đột nhiên lại mua cho mình thứ này thứ nọ, nào là quần áo rồi phụ kiện lung tung cả lên. Nếu bây giờ, chỉ mà muốn ăn một cây kẹo đường nhỏ nhỏ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu?
– Kẹo đường?
Úy Minh Tuyệt chau mày,
– Đó chẳng phải chỉ có trẻ con mới ăn sao?
– Nhưng mà, nhưng mà…
Thước Mộng cúi đầu, di di mũi chân, vò lấy vạt áo của mình,
– Tôi chưa khi nào được ăn cả… Lúc còn bé bạn học khi nào ăn kẹo cũng nghe thấy hương vị rất ngọt ngào… Chỉ một cái thôi, có được không…
Cho tới bây giờ… Chưa từng được ăn sao? Mặc dù chính mình chưa từng mua nhưng cũng biết kẹo đường vốn rất rẻ. Thước Mộng ngay cả thứ này cũng chưa từng được ăn? Thước Mộng ở đâu, trải qua cuộc sống như thế nào đây? Đột nhiên, Úy Minh Tuyệt rất muốn biết quá khứ của Thước Mộng.
– Được, muốn ăn để tôi mua cho em, ở đây chờ tôi.
Úy Minh Tuyệt vuốt vuốt tóc Thước Mộng rồi đi mua kẹo.
Thước Mộng nhìn bóng lưng Úy Minh Tuyệt rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Động tác mới vừa rồi thật là ôn nhu mà! Đó thật là Úy Minh Tuyệt sao? Đó là người luôn làm cho mình lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ lại làm cho mình thấy thật ấm áp…
—
– Oa… Tiểu mĩ nhân, như thế nào lại chỉ có một mình?
Tự nhiên ở đâu ra xuất hiện mấy tên côn đồ,
– Đi, cùng với các anh đi chơi nào…
– Các người, các người muốn làm gì?
Thước Mộng sợ hãi thụt lùi vài bước.
– Không có gì, đi uống rượu với bọn anh nào!
Một người trong đó tiến lên kéo Thước Mộng bắt đầu động tay động chân.
– Thả tôi ra…
Thước Mộng cật lực vùng vẫy, thân thể thế như lại quá yếu ớt, đành phải để mặc cho bọn đó tùy ý động tay động chân với mình.
– Bọn mày đang làm gì đó?
Úy Minh Tuyệt mua kẹo đường trở về, thế nhưng lại thấy Thước Mộng hai mắt rưng rưng bị một đám côn đồ đùa giỡn, trong lòng không khỏi lên cơn giận dữ. Hắn ném kẹo đường trong tay xuống đất, một phát đấm vào tên đứng gần Thước Mộng, không chừa lấy một con đường sống. Thước Mộng thấy Úy Minh Tuyệt trờ về “Oa—” một tiếng khóc lên. Mấy tên thấy đồng bọn bị đánh, liền bước lên muốn thị uy với Úy Minh Tuyệt, lại bị Úy Minh Tuyệt tung cước hai ba cái đạp xuống. Mấy tên côn đồ quì rạp trên mặt đất lầm bầm, lời tục tĩu trong miệng tuôn ra
– Mày, mày là thằng đầu đường xó chợ nào? Nói tên ra, ông nội mày không báo thì thì là cháu của mày.
Hắn cao cao tại thượng nhìn những kẻ bị hắn đánh ngã, hừ lạnh:
– Hừ, tao chẳng muốn có loại cháu như bọn mày
– Mày, mày…
Tên côn đồ nóng nảy,
– Mày là thằng chó nào mau xưng tên cho đại gia, a…………
– Nghe cho kĩ…
Úy Minh Tuyệt một chân vẫn đạp lên tay của tên vừa sủa bậy
– Tao đi không đổi tên, ngồi không đổi họ – Hải Diễm bang Úy Minh Tuyệt.
– Hả? Mày là Úy, Úy Minh Tuyệt… hắc hắc… Anh Úy, tiểu đệ không có mắt không nhìn thấy thái sơn, đại ca buông tha cho bọn em lần này đi…
Nghe được Úy Minh Tuyệt tự báo danh tánh, mấy tên côn đồ giống như là nhìn thấy quái vật.
Úy Minh Tuyệt nhấc chân, chán ghét phủi chân,
– Cút, đừng để tao gặp lại bọn mày.
– Dạ dạ, đúng vậy đúng vậy, cảm ơn anh Úy, cảm ơn anh Úy…
Cả đám người kéo nhau chạy trối chết.
Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng còn đang thút thít một bên, vỗ vỗ đầu y,
– Đừng khóc nữa, đám kia bị tôi đuổi chạy mất dép rồi… Có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa đâu…
– Ô ô ~~~
Thước Mộng lại khóc thành tiếng, như là đang phải chịu ủy khuất vô hạn, Úy Minh Tuyệt trong lòng xót xa không thôi, lúc này Thước Mộng mới mếu máo mở miệng:
– Kẹo, kẹo đường của tôi… ô… ô… kẹo đường của tôi…
Úy Minh Tuyệt thiếu chút bóp chết Thước Mộng. Tưởng rằng y bị mấy tên côn đồ khi dễ nên mới thương tâm mà khóc đến như vậy, không nghĩ tới lại là vì kẹo đường. Thước Mộng len lén nhìn bộ mặt âm trầm của Úy Minh Tuyệt, thụt lui sợ hãi.
– Được rồi được rồi, không phải chỉ là kẹo đường sao? Mua lại là được… Đừng khóc nữa, nếu còn khóc tôi sẽ không mua!
Nhìn bộ dáng Thước Mộng sợ hãi mình, Úy Minh Tuyệt có chút hối hận rồi, vội vàng lừa, Thước Mộng liền nín ngay, Úy Minh Tuyệt thật sự không biết phải tức giận hay là cười nữa.
—
Đến trưa, hai người đến một nhà hàng cao cấp, Thước Mộng bất an nhìn xung quanh, mình là lần đầu tiên đến nơi sang trọng như vậy, nếu làm ra chuyện mất mặt thì sao bây giờ? Thước Mộng càng trở nên lo lắng bất an, bồi bàn đã đưa thức ăn đến. Thước Mộng nhìn trố mắt, bạo gan chỉ vào món bò lúc lắc, tò mò hỏi Úy Minh Tuyệt:
– Tôi, tôi thật sự có thể ăn cái này sao?
– Chẳng lẽ không? Em nghĩ rằng tôi có thể ăn hết hai phần?
– Vậy thì, tôi cũng không khách sáo nữa!
Thật sự có thể ăn sao? Thật tốt quá, trước kia toàn phải ăn cháo loãng với bánh kem, rốt cuộc bây giờ cũng được ăn thứ khác rồi. Thước Mộng cũng không cố tỏ ra nhu mì tấn công tất cả đồ ăn trước mặt.
– Được rồi, từ từ ăn!
Sau khi ăn cơm xong, Thước Mộng xoa xoa cái bụng tròn vo, theo Úy Minh Tuyệt ra ngoài. Lên xe, Úy Minh Tuyệt hỏi Thước Mộng còn muốn đi chỗ nào, Thước Mộng nghĩ đến một nơi, nhưng lại cúi đầu không nói.
– Làm sao vậy, không muốn đi đâu nữa sao?
– Tôi… Tôi… Tôi thật sự, thật sự muốn đi đâu cũng được sao?
– Tôi đã nói là giữ lời.
– Vậy… Vậy tôi có thể… về nhà một chút không?
Thật sự rất muốn gặp mẹ, còn có anh nữa, không biết anh như thế nào rồi, về nhà có bị mẹ nghi ngờ không… Thật sự muốn về nhà một chút. Nhưng mà Úy Minh Tuyệt sẽ cho mình về nhà sao?
– Về nhà? Có thể, chúng ta bây giờ đi thôi!
Úy Minh Tuyệt nói xong, chạy xe về hướng nhà Thước Mộng.
– Ui chao?
Chính mình không có nghe lầm phải không? Úy Minh Tuyệt đồng ý đưa mình về nhà gặp mẹ à? Kì quá kì quá, hôm nay sao hắn lại tốt như vậy ta? Hắn thật là vị “Chủ nhân” đáng sợ mấy hôm trước sao?
Mà Úy Minh Tuyệt vừa chạy xe vừa nghĩ “Hôm nay chính mình cũng thật kì quái, hình như mọi chuyện đều chiều Thước Mộng. Chỉ vì muốn thấy bộ dáng cao hứng của Thước Mộng… Đây thật sự là “Thích”, thậm chí là “Yêu” sao? Nếu như thật sự là thích, vậy thì không ngại thử xem sao, có lẽ trên thế giới này quả thật tồn tại người để cho mình phải quan tâm đến.
Tác giả :
Tam Nguyệt