Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!
Chương 40: Người ở nhà để xe
Sau trận chiến bánh gato, mấy người cuối cùng cũng ngừng lại, bình tĩnh hơn không ít. Thảm thương nhất vẫn là Lục Thăng bị bôi đến cả người dính đầy kem, chỉ tùy tiện rửa mặt. Đàm Lâm Kha còn hơi đói, cậu ăn chút đồ linh tinh, mọi người uống thêm vài li rượu. Triệu Tiềm chân chó ở bên người yêu bưng nước đưa rau, Cảnh Nguyệt cũng không bớt bận nghĩ xem tí nữa nên chơi trò gì, những người còn lại thì tám chuyện, khó tránh khỏi bàn luận mấy chuyện bát quái.
Vừa nhắc tới chuyện bát quá, mấy người buồn ngủ lập tức ầm ĩ trở lại. Ông một lời tôi một câu đưa chuyện, chỉ có thể nói ai cũng có cõi lòng thích tám chuyện. Bọn Lục Thăng bảo gần đây dân mạng lại mắng người mới đến văng máu, Đàm Lâm Kha bị như vậy còn ít. À, đột nhiên còn nói tới ngôi sao vừa mới nổi mà hận không thể chiếm hết tất cả mặt báo bằng scandal của mình, Hạ Lâm.
Lục Thăng cười cực kỳ bà tám xem vào: “Khoảng thời gian trước tôi nghe nói… Hạ Lâm và Lương Tuấn của Minh Kỷ vẫn luôn không minh bạch.”
“Lương Tuấn?” Cậu giật mình, cậu vừa mới gặp anh ta dưới hầm để xe, còn chưa kịp nói với bọn Triệu Tiềm, ai ngờ mấy người này lại thích buôn chuyện về Lương Tuấn. Huống hồ dáng dấp của anh ta, hẳn sẽ không phải loại người thích hoành hành như Hạ Lâm. Nhưng mà… Đàm Lâm Kha nhớ lại hồi Hạ Lâm hẹn gặp mặt cậu, Lương Tuấn vừa vặn đi cùng, lúc đầu cậu chỉ cho hai người là bạn tốt, không ngờ.. Đàm Lâm Kha cảm khái, tính nết của Hạ Lâm… quả thực thiệt thòi Lương Tuấn nhẫn nại.
Mọi người hiển nhiên không biết nhiều về Lương Tuấn. Nếu có biết thì cũng chỉ là nghe tiếng chưa gặp người. Đặc biệt là ông chủ Triệu, hắn rõ ràng đã từng qua lại với Lương Tuấn, nhưng mà bây giờ hình như triệt để quên mất người này, hỏi một câu: “Lương Tuấn là ai?” thì vẻ mặt hắn cực thành khẩn, không nhìn ra có phải giả vờ hay không.
Chu Hạo đối với hành động giả ngu của hắn là một mực khinh thường, anh dứt khoát, gọn gàng nói: “Lão Triệu! Lúc đó ông chẳng bảo tôi đi cướp nhà cùng cậu ta sao?”
“Nhà gì cơ?” Lục Thăng hiếu kỳ hỏi.
Chu Hạo là kẻ không giữ mồm giữ miệng: “Đợt Lâm Kha bị đuổi giết, ngày ngày khổ sở nên muốn đem nhà bán đi, Trâu Duệ Văn cố ý làm khó cậu ấy, liền bảo Lương Tuấn chạy đến ép giá.”
Triệu Tiềm không nói lời nào, dĩ nhiên Lục Thăng cảm khái vạn phần: “Được đó Triệu nhị! Mới bắt đầu mà đã vung tiền như rác vì mỹ nhân!”
Đàm Lâm Kha bị nói đến lúng túng, muốn giải thích rằng mọi chuyện không phải như vậy. Nhưng nghĩ kỹ thì, mọi chuyện xác thực chính là như vậy, huống hồ Triệu Tiềm còn giúp cậu giải ước với Minh Kỷ, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà cậu không gánh nổi. Về sau dính líu lẫn nhau thì không xuất ra một đồng nào. Coi như chuyện hai người đã vậy, có chuyện muốn nói thì cứ rõ ràng với nhau, ra ngoài ăn một bữa cơm thì ai trả tiền cũng không quan trọng. Đó chỉ là món tiền nhỏ, nhưng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì không hề nhỏ chút nào.
Cậu nghĩ thế, trong lòng đột nhiên thấy vướng mắc, chỉ muốn nhanh chóng tìm thời điểm nói chuyện rạch ròi với Triệu Tiềm. Tiểu trợ lý nhớ linh tinh gì đó, lúc này chợt bừng tỉnh, hỏi Triệu Tiềm: “Ông chủ! Đợt đó anh bảo tôi thăm dò chỗ ở của Đàm tiên sinh là vì chuyện này sao?”
Mọi người ồn ào.
Hóa ra hai người này vừa gặp đã vừa mắt lẫn nhau? Thói đời thực sự biến đổi quá nhanh ư ư quá nhanh!!
Đàm Lâm Kha ưu tư nghĩ ngợi, về nhà làm sao có thể hỏi được phí bồi thường, ngược lại không có chú ý tới than vãn của mọi người. Tình trạng của cậu như là ngấm ngầm thừa nhận, còn ông chủ Triệu da mặt dày hơn tường thành cũng không để ý tới thái độ bà tám bọn họ, đã thế vẻ mặt còn thêm vài phần tự hào vì hành động của mình. Mọi người thấy cảnh này đều có cảm giác mắt mình sắp mù rồi nha! Được thêm phần tử Lý Thu Hải là thanh niên đời đầu vẫn còn FA yên lặng ngồi xổm góc tường, tổn thương đến lệ rơi đầy mặt.
Đám người nháo đến khuya mới chịu yên tĩnh lại, các đại gia ít nhiều cũng uống chút rượu. Người nào tửu lượng không được tốt thì bày ra vẻ say, ví dụ như Đàm Lâm Kha và tiểu trợ lý, Cảnh Nguyệt là điển hình của ba chén liền say, cô nàng cưỡi trên giày cao gót mười mấy cm, lảo đảo đi khiến người nào người nấy run sợ. Chu Hạo sợ đến mất mật, đau lòng đi lên ôm lấy cô, sống chết không buông tay. Đàm Lâm Kha nhớ rằng đôi này quen nhau cũng bởi vì sự kiện Cảnh Nguyệt say rượu, không nhịn được cảm khái về duyên phận, phải tu mấy kiếp mới có thể gặp được nhau.
Những tên to xác đều uống rượu nên không thể lái xe, bọn họ không thể làm gì khác ngoài gọi người tới đón. Ông chủ Triệu gọi cho tài xế, sau đó cùng mọi người đợi trong phòng. Đàm Lâm Kha muốn cùng hắn nói rõ ràng về khoản tiền bồi thường, nhưng có nhiều người có mặt nên cậu không tiện mở miệng. Cũng là rượu tráng gan người, cậu cảm thấy nên sớm nói, liền bảo Triệu Tiềm xuống hầm xe đợi tài xế, thời gian tài xế đến đây đủ để cậu nói rõ.
Triệu Tiềm đối với cậu từ trước đến nay là vô điều kiện đáp ứng, cũng không quản yêu cầu có chút kỳ quái. Hắn cùng cậu ra cửa đầu tiên, Đàm Lâm Kha chỉ đeo kính râm, lúc này cậu đều quên mất cảnh giác. Cái mặt của Triệu Tiềm không nhiều người biết, càng lẫm lẫm liệt liệt phơi bản mặt già nua của mình ra cửa.
Đàm Lâm Kha một đường chỉ nghĩ tới mở miệng thế nào, kỳ thực cậu biết mình làm thế này là tự chui vào ngõ cụt, phải biết Triệu Tiềm đã sớm coi cậu là người một nhà, đâu còn nhớ tới số tiền ít ỏi kia. Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đúng, dù sao cậu không tự tin, cậu không biết rốt cuộc mình trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng. Cậu cũng chỉ quan tâm rằng bất kể thế nào, cứ nói rõ việc này là tốt rồi.
Cậu do dự một đường tìm từ, cuối cùng xuống đến gara liền mở miệng.
“Triệu Tiềm…” Cậu do dự suy tính ngữ khí của bản thân: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng…”
Triệu Tiềm vẫn chưa hồi phục tinh thần, hắn đã sớm ném cái này vào góc nào đó, cho nên nháy mắt hắn vẫn chưa nghĩ ra vi phạm hợp đồng là ai, là cái gì. Hắn đi trước Đàm Lâm Kha, cậu thốt ra lời này, hắn vừa quay đầu, vẻ mặt còn hai, ba phần mờ mịt: “Em nói gì?”
“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng với Minh Kỳ…” Cậu quanh co: “Chúng ta nên nói cẩn thận một chút, lúc đó em không ứng nổi nên mới thuận theo để anh giúp, bây giờ em muốn trả ơn từ từ…”
Lời cậu mới nói phân nửa, Triệu Tiềm liền thấy buồn cười, dừng bước nhìn người yêu, bảo: “Hóa ra em nói cái này…”
Hóa ra là cậu băn khoăn vì chuyện tấu hài này, nhưng đây đúng là phong cách hành xử của cậu. Triệu Tiềm hơi lắc đầu, hắn cảm thấy ý tưởng này của cậu hơi bị đáng yêu. Hắn căn bản không ngại chuyện này, đột nhiên đùa giỡn: “Em muốn trả ơn?”. Hắn suy nghĩ thêm, lại trêu ghẹo: “Không đủ đâu nha!”
Đàm Lâm Kha biết Triệu Tiềm kiếm lời bao nhiêu, dù sao công ty hắn cũng là nơi sản sinh minh tinh, ngôi sao. Đơn cử như Lục Thăng, tiền lời không chỉ gửi được cho ba mẹ, còn có thể gửi một khoản tiền tiết kiệm không đến nỗi tệ. Triệu Tiềm còn cười cười, nhưng Đàm Lâm Kha lại khá là nghiêm túc: “Còn bao nhiêu?”
Vì thế hắn liền nghĩ, Đàm Lâm Kha cũng thật là chân chất quá đi! Hắn nhịn không được đưa tay sờ đầu cậu: “Hồ đồ gì vậy?”
Hai người cứ thế đứng trong nhà để xe, lúc này đã là khuya rồi, ở dây không còn người nào, Đàm Lâm Kha nhớ ở đây có camera quan sát nhưng không trốn. Từ đáy lòng cậu cảm thấy đây chỉ là thói quen thân mật giữa hai người, lại nói đến camera kia ở rất xa, căn bản không thấy rõ là ai.
Cậu suy nghĩ một chút, quả quyết: “Em không hồ đồ!”
“Không hồ đồ thì tự dưng đắn đo làm gì.” Triệu Tiềm bất đắc dĩ nói. Những chuyện hắn muốn nói không phải chuyện này, Đàm Lâm Kha mỗi lần để tâm những vấn đề vụn vặt đều không nói thẳng với hắn, không thể làm gì khác ngoài quanh co nói: “Cứ đợi đủ tiền rồi hãng nói.”
Trong lòng âm thầm nghĩ, đợi đủ tiền còn lâu lắm! Đến lúc đó Tiểu Đàm thế nào cũng coi hắn thành người trong nhà, mà người nhà cũng tự nhiên không tính toán đến những thứ này.
Cậu cũng nghĩ nên là như vậy. Mặc dù cậu thấy Triệu Tiềm đang trì hoãn, nhưng trong lòng tốt xấu cũng rõ ràng, tiền này cậu sẽ trả lại, cậu không muốn nợ nần đối phương cái gì. Cho nên bước chân càng nhanh và nhẹ hơn, cậu còn uống rượu, đã thế tửu lượng không được tốt, tiến lên phía trước vài bước thì chân đột nhiên run, quơ quơ qua bên cạnh. Vốn không vướng cái gì, Triệu Tiềm theo bản năng đỡ lấy cậu, thân thiết hỏi: “Em đau đầu à?”
Đàm Lâm Kha vung tay: “Không sao! Em uống ít mà!”
Triệu Tiềm thở dài: “Đi có một đoạn, để anh dìu em, buổi tối đèn không tốt, nhìn không rõ.”
Đèn gara sáng loáng như ban ngày rõ ràng là bị sỉ nhục!
Đàm Lâm Kha không để ý, “Ừ.” một tiếng đáp ứng. Cậu tuy rằng không choáng lắm nhưng rất tự nhiên dựa vào người hắn. Hai người đều đi xe riêng, Triệu Tiềm không biết cậu để xe chỗ nào liền quen cửa quen nẻo đưa cậu về xe của mình, trong lòng thầm nghĩ lát nữa tài xế đưa bọn họ về trước rồi quay lại lấy sau cũng được.
Tới cạnh xe, Triệu Tiềm mở cửa sau, Đàm Lâm Kha không thấy rõ, máy móc đi vào xe, đầu hoa mắt choáng không nhìn rõ, “Binh!” một phát đụng vào trần xe, đau đến nhe răng trợn mắt. Triệu Tiềm ở phía sau nhìn, buồn cười phì một tiếng, hỏi: “Đau không?”. Hắn cố nén cười, đưa tay xoa trán cho cậu. Trán người nào đó u một cục lớn, không biết một lúc nữa có thành một cái *** nhỏ không nhỉ? Hắn cứ như bị quỷ mê hoặc, không nghĩ tới mình vẫn đứng ngoài, càng không quản nơi này là đâu, cúi xuống dịu dàng hôn vào má Đàm Lâm Kha.
Cậu nhướn mày tức giận, ước chừng là tức vì Triệu Tiềm thấy cậu bị đau mà vẫn còn cười. Nhưng không ngờ Triệu Tiềm thấy biểu tình này của cậu, nhẫn cũng không nhẫn nổi nữa, ha ha cười to mấy tiếng, nói với cậu: “Dịch ra một chút, anh cũng muốn ngồi sau.”
Còn chưa nói xong, Triệu Tiềm thấy Đàm Lâm Kha nhìn răng đằng sau, sắc mặt hơi cứng lại, sau một khắc lộ ra hai phần kinh hoàng. Triệu Tiềm có chút mờ mịt, theo bản năng quay đầu lại.
Cách một đoạn rẽ, góc nhìn đối diện, có hai người đang đứng.
Hắn quay đầu rất nhanh, chỉ nhìn thấy một người lui về sau một bước, lôi người còn lại chạy ra khỏi gara. Nhà để xe yên tĩnh, bước chân một trước một sau vang lên rất rõ ràng, càng giống nhịp tim đập vội vã của hắn và cậu hơn.
Triệu Tiềm quay đầu lại, sắc mặt cậu trắng bệnh, nửa ngày sau mới thốt ra.
“Triệu Tiềm…” Cậu run rẩy: “Bọn họ nhìn thấy rồi…”
Vừa nhắc tới chuyện bát quá, mấy người buồn ngủ lập tức ầm ĩ trở lại. Ông một lời tôi một câu đưa chuyện, chỉ có thể nói ai cũng có cõi lòng thích tám chuyện. Bọn Lục Thăng bảo gần đây dân mạng lại mắng người mới đến văng máu, Đàm Lâm Kha bị như vậy còn ít. À, đột nhiên còn nói tới ngôi sao vừa mới nổi mà hận không thể chiếm hết tất cả mặt báo bằng scandal của mình, Hạ Lâm.
Lục Thăng cười cực kỳ bà tám xem vào: “Khoảng thời gian trước tôi nghe nói… Hạ Lâm và Lương Tuấn của Minh Kỷ vẫn luôn không minh bạch.”
“Lương Tuấn?” Cậu giật mình, cậu vừa mới gặp anh ta dưới hầm để xe, còn chưa kịp nói với bọn Triệu Tiềm, ai ngờ mấy người này lại thích buôn chuyện về Lương Tuấn. Huống hồ dáng dấp của anh ta, hẳn sẽ không phải loại người thích hoành hành như Hạ Lâm. Nhưng mà… Đàm Lâm Kha nhớ lại hồi Hạ Lâm hẹn gặp mặt cậu, Lương Tuấn vừa vặn đi cùng, lúc đầu cậu chỉ cho hai người là bạn tốt, không ngờ.. Đàm Lâm Kha cảm khái, tính nết của Hạ Lâm… quả thực thiệt thòi Lương Tuấn nhẫn nại.
Mọi người hiển nhiên không biết nhiều về Lương Tuấn. Nếu có biết thì cũng chỉ là nghe tiếng chưa gặp người. Đặc biệt là ông chủ Triệu, hắn rõ ràng đã từng qua lại với Lương Tuấn, nhưng mà bây giờ hình như triệt để quên mất người này, hỏi một câu: “Lương Tuấn là ai?” thì vẻ mặt hắn cực thành khẩn, không nhìn ra có phải giả vờ hay không.
Chu Hạo đối với hành động giả ngu của hắn là một mực khinh thường, anh dứt khoát, gọn gàng nói: “Lão Triệu! Lúc đó ông chẳng bảo tôi đi cướp nhà cùng cậu ta sao?”
“Nhà gì cơ?” Lục Thăng hiếu kỳ hỏi.
Chu Hạo là kẻ không giữ mồm giữ miệng: “Đợt Lâm Kha bị đuổi giết, ngày ngày khổ sở nên muốn đem nhà bán đi, Trâu Duệ Văn cố ý làm khó cậu ấy, liền bảo Lương Tuấn chạy đến ép giá.”
Triệu Tiềm không nói lời nào, dĩ nhiên Lục Thăng cảm khái vạn phần: “Được đó Triệu nhị! Mới bắt đầu mà đã vung tiền như rác vì mỹ nhân!”
Đàm Lâm Kha bị nói đến lúng túng, muốn giải thích rằng mọi chuyện không phải như vậy. Nhưng nghĩ kỹ thì, mọi chuyện xác thực chính là như vậy, huống hồ Triệu Tiềm còn giúp cậu giải ước với Minh Kỷ, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà cậu không gánh nổi. Về sau dính líu lẫn nhau thì không xuất ra một đồng nào. Coi như chuyện hai người đã vậy, có chuyện muốn nói thì cứ rõ ràng với nhau, ra ngoài ăn một bữa cơm thì ai trả tiền cũng không quan trọng. Đó chỉ là món tiền nhỏ, nhưng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì không hề nhỏ chút nào.
Cậu nghĩ thế, trong lòng đột nhiên thấy vướng mắc, chỉ muốn nhanh chóng tìm thời điểm nói chuyện rạch ròi với Triệu Tiềm. Tiểu trợ lý nhớ linh tinh gì đó, lúc này chợt bừng tỉnh, hỏi Triệu Tiềm: “Ông chủ! Đợt đó anh bảo tôi thăm dò chỗ ở của Đàm tiên sinh là vì chuyện này sao?”
Mọi người ồn ào.
Hóa ra hai người này vừa gặp đã vừa mắt lẫn nhau? Thói đời thực sự biến đổi quá nhanh ư ư quá nhanh!!
Đàm Lâm Kha ưu tư nghĩ ngợi, về nhà làm sao có thể hỏi được phí bồi thường, ngược lại không có chú ý tới than vãn của mọi người. Tình trạng của cậu như là ngấm ngầm thừa nhận, còn ông chủ Triệu da mặt dày hơn tường thành cũng không để ý tới thái độ bà tám bọn họ, đã thế vẻ mặt còn thêm vài phần tự hào vì hành động của mình. Mọi người thấy cảnh này đều có cảm giác mắt mình sắp mù rồi nha! Được thêm phần tử Lý Thu Hải là thanh niên đời đầu vẫn còn FA yên lặng ngồi xổm góc tường, tổn thương đến lệ rơi đầy mặt.
Đám người nháo đến khuya mới chịu yên tĩnh lại, các đại gia ít nhiều cũng uống chút rượu. Người nào tửu lượng không được tốt thì bày ra vẻ say, ví dụ như Đàm Lâm Kha và tiểu trợ lý, Cảnh Nguyệt là điển hình của ba chén liền say, cô nàng cưỡi trên giày cao gót mười mấy cm, lảo đảo đi khiến người nào người nấy run sợ. Chu Hạo sợ đến mất mật, đau lòng đi lên ôm lấy cô, sống chết không buông tay. Đàm Lâm Kha nhớ rằng đôi này quen nhau cũng bởi vì sự kiện Cảnh Nguyệt say rượu, không nhịn được cảm khái về duyên phận, phải tu mấy kiếp mới có thể gặp được nhau.
Những tên to xác đều uống rượu nên không thể lái xe, bọn họ không thể làm gì khác ngoài gọi người tới đón. Ông chủ Triệu gọi cho tài xế, sau đó cùng mọi người đợi trong phòng. Đàm Lâm Kha muốn cùng hắn nói rõ ràng về khoản tiền bồi thường, nhưng có nhiều người có mặt nên cậu không tiện mở miệng. Cũng là rượu tráng gan người, cậu cảm thấy nên sớm nói, liền bảo Triệu Tiềm xuống hầm xe đợi tài xế, thời gian tài xế đến đây đủ để cậu nói rõ.
Triệu Tiềm đối với cậu từ trước đến nay là vô điều kiện đáp ứng, cũng không quản yêu cầu có chút kỳ quái. Hắn cùng cậu ra cửa đầu tiên, Đàm Lâm Kha chỉ đeo kính râm, lúc này cậu đều quên mất cảnh giác. Cái mặt của Triệu Tiềm không nhiều người biết, càng lẫm lẫm liệt liệt phơi bản mặt già nua của mình ra cửa.
Đàm Lâm Kha một đường chỉ nghĩ tới mở miệng thế nào, kỳ thực cậu biết mình làm thế này là tự chui vào ngõ cụt, phải biết Triệu Tiềm đã sớm coi cậu là người một nhà, đâu còn nhớ tới số tiền ít ỏi kia. Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đúng, dù sao cậu không tự tin, cậu không biết rốt cuộc mình trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng. Cậu cũng chỉ quan tâm rằng bất kể thế nào, cứ nói rõ việc này là tốt rồi.
Cậu do dự một đường tìm từ, cuối cùng xuống đến gara liền mở miệng.
“Triệu Tiềm…” Cậu do dự suy tính ngữ khí của bản thân: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng…”
Triệu Tiềm vẫn chưa hồi phục tinh thần, hắn đã sớm ném cái này vào góc nào đó, cho nên nháy mắt hắn vẫn chưa nghĩ ra vi phạm hợp đồng là ai, là cái gì. Hắn đi trước Đàm Lâm Kha, cậu thốt ra lời này, hắn vừa quay đầu, vẻ mặt còn hai, ba phần mờ mịt: “Em nói gì?”
“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng với Minh Kỳ…” Cậu quanh co: “Chúng ta nên nói cẩn thận một chút, lúc đó em không ứng nổi nên mới thuận theo để anh giúp, bây giờ em muốn trả ơn từ từ…”
Lời cậu mới nói phân nửa, Triệu Tiềm liền thấy buồn cười, dừng bước nhìn người yêu, bảo: “Hóa ra em nói cái này…”
Hóa ra là cậu băn khoăn vì chuyện tấu hài này, nhưng đây đúng là phong cách hành xử của cậu. Triệu Tiềm hơi lắc đầu, hắn cảm thấy ý tưởng này của cậu hơi bị đáng yêu. Hắn căn bản không ngại chuyện này, đột nhiên đùa giỡn: “Em muốn trả ơn?”. Hắn suy nghĩ thêm, lại trêu ghẹo: “Không đủ đâu nha!”
Đàm Lâm Kha biết Triệu Tiềm kiếm lời bao nhiêu, dù sao công ty hắn cũng là nơi sản sinh minh tinh, ngôi sao. Đơn cử như Lục Thăng, tiền lời không chỉ gửi được cho ba mẹ, còn có thể gửi một khoản tiền tiết kiệm không đến nỗi tệ. Triệu Tiềm còn cười cười, nhưng Đàm Lâm Kha lại khá là nghiêm túc: “Còn bao nhiêu?”
Vì thế hắn liền nghĩ, Đàm Lâm Kha cũng thật là chân chất quá đi! Hắn nhịn không được đưa tay sờ đầu cậu: “Hồ đồ gì vậy?”
Hai người cứ thế đứng trong nhà để xe, lúc này đã là khuya rồi, ở dây không còn người nào, Đàm Lâm Kha nhớ ở đây có camera quan sát nhưng không trốn. Từ đáy lòng cậu cảm thấy đây chỉ là thói quen thân mật giữa hai người, lại nói đến camera kia ở rất xa, căn bản không thấy rõ là ai.
Cậu suy nghĩ một chút, quả quyết: “Em không hồ đồ!”
“Không hồ đồ thì tự dưng đắn đo làm gì.” Triệu Tiềm bất đắc dĩ nói. Những chuyện hắn muốn nói không phải chuyện này, Đàm Lâm Kha mỗi lần để tâm những vấn đề vụn vặt đều không nói thẳng với hắn, không thể làm gì khác ngoài quanh co nói: “Cứ đợi đủ tiền rồi hãng nói.”
Trong lòng âm thầm nghĩ, đợi đủ tiền còn lâu lắm! Đến lúc đó Tiểu Đàm thế nào cũng coi hắn thành người trong nhà, mà người nhà cũng tự nhiên không tính toán đến những thứ này.
Cậu cũng nghĩ nên là như vậy. Mặc dù cậu thấy Triệu Tiềm đang trì hoãn, nhưng trong lòng tốt xấu cũng rõ ràng, tiền này cậu sẽ trả lại, cậu không muốn nợ nần đối phương cái gì. Cho nên bước chân càng nhanh và nhẹ hơn, cậu còn uống rượu, đã thế tửu lượng không được tốt, tiến lên phía trước vài bước thì chân đột nhiên run, quơ quơ qua bên cạnh. Vốn không vướng cái gì, Triệu Tiềm theo bản năng đỡ lấy cậu, thân thiết hỏi: “Em đau đầu à?”
Đàm Lâm Kha vung tay: “Không sao! Em uống ít mà!”
Triệu Tiềm thở dài: “Đi có một đoạn, để anh dìu em, buổi tối đèn không tốt, nhìn không rõ.”
Đèn gara sáng loáng như ban ngày rõ ràng là bị sỉ nhục!
Đàm Lâm Kha không để ý, “Ừ.” một tiếng đáp ứng. Cậu tuy rằng không choáng lắm nhưng rất tự nhiên dựa vào người hắn. Hai người đều đi xe riêng, Triệu Tiềm không biết cậu để xe chỗ nào liền quen cửa quen nẻo đưa cậu về xe của mình, trong lòng thầm nghĩ lát nữa tài xế đưa bọn họ về trước rồi quay lại lấy sau cũng được.
Tới cạnh xe, Triệu Tiềm mở cửa sau, Đàm Lâm Kha không thấy rõ, máy móc đi vào xe, đầu hoa mắt choáng không nhìn rõ, “Binh!” một phát đụng vào trần xe, đau đến nhe răng trợn mắt. Triệu Tiềm ở phía sau nhìn, buồn cười phì một tiếng, hỏi: “Đau không?”. Hắn cố nén cười, đưa tay xoa trán cho cậu. Trán người nào đó u một cục lớn, không biết một lúc nữa có thành một cái *** nhỏ không nhỉ? Hắn cứ như bị quỷ mê hoặc, không nghĩ tới mình vẫn đứng ngoài, càng không quản nơi này là đâu, cúi xuống dịu dàng hôn vào má Đàm Lâm Kha.
Cậu nhướn mày tức giận, ước chừng là tức vì Triệu Tiềm thấy cậu bị đau mà vẫn còn cười. Nhưng không ngờ Triệu Tiềm thấy biểu tình này của cậu, nhẫn cũng không nhẫn nổi nữa, ha ha cười to mấy tiếng, nói với cậu: “Dịch ra một chút, anh cũng muốn ngồi sau.”
Còn chưa nói xong, Triệu Tiềm thấy Đàm Lâm Kha nhìn răng đằng sau, sắc mặt hơi cứng lại, sau một khắc lộ ra hai phần kinh hoàng. Triệu Tiềm có chút mờ mịt, theo bản năng quay đầu lại.
Cách một đoạn rẽ, góc nhìn đối diện, có hai người đang đứng.
Hắn quay đầu rất nhanh, chỉ nhìn thấy một người lui về sau một bước, lôi người còn lại chạy ra khỏi gara. Nhà để xe yên tĩnh, bước chân một trước một sau vang lên rất rõ ràng, càng giống nhịp tim đập vội vã của hắn và cậu hơn.
Triệu Tiềm quay đầu lại, sắc mặt cậu trắng bệnh, nửa ngày sau mới thốt ra.
“Triệu Tiềm…” Cậu run rẩy: “Bọn họ nhìn thấy rồi…”
Tác giả :
Hồ Lô Lý Hữu Hoa Ca