Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!
Chương 30: Gặp phụ huynh! (1)
Editor: Z
Đàm Lâm Kha cố ý võ trang đầy đủ, sợ paparazi phát hiện cậu ở cùng khu nhà họ Triệu. Tuy nói nếu chẳng may bị phát hiện thì có thể dùng lý do bạn tốt che dấu, nhưng dù sao cũng là chuyện phiền phức, cẩn thận vẫn tốt hơn!
Suy nghĩ những thứ mình cần mua có chút nhiều, cầm không tiện, cho nên cậu liền nhắn tin hỏi chìa khóa xe của Triệu Tiềm ở đâu. Sáng nay ông chủ Triệu đi làm được tiểu trợ lý lái xe đón, đây là sự chăm sóc đặc biệt của ông giám đốc đầu hói. Đương nhiên trong mắt ông, không phải là chuyên chức đưa đón ông chủ, mà là sợ tên gia hỏa nào đó lại hứng lên trốn mất.
Đàm Lâm Kha lái xe xuất môn, không lâu sau nhìn thấy chỗ mà Triệu Tiềm nói, xuống xe cẩn thận từng tí một chạy vào siêu thị. Thời điểm này hầu hết là người giúp việc hoặc các bác, các dì đến mua thực phẩm nấu ăn. Cậu tốt xấu cũng là một thanh niên cao mét tám, mét bảy, chen chúc với các vị kia thực sự quá mức kỳ quái. Mà Đàm Lâm Kha có thể xào được một, hai món ăn, nhưng cũng là do hồi xưa bị phụ huynh nuôi thả nên mới xuất ra được mấy kỹ năng thần kỳ, chứ món nào chỉ thoáng phức tạp là cậu đã thấy đau đầu rồi.
Chọn bát đũa còn dễ, dù sao ăn là chính còn mặt tiền là phụ, lấy theo tiêu chuẩn thẩm mỹ cá nhân là được. Đến gian nồi, niêu, xoong, chảo là cậu liền váng đầu, đem đến cơ hội khua môi múa mép cho cô nàng tiếp thị. Đương nhiên cô nàng cảm thấy chàng trai đeo kính râm này thực đẹp trai, còn giống một minh tinh nào đó, cho nên dùng hết sức mình giới thiệu sản phẩm, cuối cùng còn tốt bụng tặng cho cậu… sách dạy nấu ăn.
Đàm Lâm Kha đẩy xe định đi tính tiền, kết quả đến quầy thanh toán lại đụng trúng người quen.
Cậu cảm thấy tình huống gặp người quen tại siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi đều là kỹ xảo đặc thù, nếu không thi làm sao có thể gặp được họ? Nếu như không nhờ hồi đó tình cờ gặp được Triệu Tiềm ở một cửa hàng rồi cải biến quỹ tích cuộc đời, thì cậu chắc chắn bây giờ mình sẽ không tốt đẹp gì.
Người ở quầy thanh toán kia, không phải bà chủ nhà họ Trâu – Ngô Hiểu hay sao?
Nhìn những thứ Ngô Hiểu mua, đều là rau dưa, trái cây, xem ra Ngô ảnh hậu khi nhàn hạ rất thích hình tượng bà chủ gia đình. Chỉ là cậu thực sự không ngờ Ngô Hiểu lại tự mình đi mua đồ, nhưng quan sát kỹ hơn thì bên cạnh cô nhiều hơn mấy người, một là trợ lý riêng, người còn lại là trợ lý của Trâu Duệ Văn.
Đàm Lâm Kha chỉ lo ở gần quá nhất định sẽ rơi vào tình trạng lúng túng, định tránh đi. Nhưng nào ngờ Ngô Hiểu vừa vặn quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy cậu.
Ngô Hiểu đeo kính râm nên không nhìn rõ biểu tình nhưng chắc chắc hết sức kinh ngạc. Bị phát hiện nên Đàm Lâm Kha không tiện né trán, chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu chào, gọi một tiếng Ngô tiểu thư.
Ngô Hiểu cũng gật gật xem như chào hỏi, nhân viên thu ngân tựa hồ nhận ra cô, có chút kích động, động tác chậm lại không ít.
Ngô Hiểu lại liếc nhìn cậu, thấy mấy thứ cậu mua, hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Cậu cũng sống ở khu này?”
Cậu lắc đầu nói không phải, dù sao cũng là nhà của Triệu Tiềm chứ không phải của cậu. Ngô Hiểu còn muốn nói hai, ba câu, nhưng điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên, là Triệu Tiềm gọi. Nhận điện, hắn lập tức hỏi: “Lâm Kha, anh họp xong rồi, em vẫn ở ngoài sao? Có cần anh tới đón không?”
Đàm Lâm Kha tằng hắng một cái, giảm thanh âm xuống nói không cần.
Hắn lại hỏi: “Em bị cảm hả? Sao lại ho khan?”
Cậu nhịn không được cười cười: “Không có chuyện gì, về nhà rồi nói!”
Hắn cũng cười: “Ừ, một lúc nữa anh sẽ về!”
Đàm Lâm Kha cúp điện thoại xong liền phát hiện ra Ngô Hiểu đang ngó mình, nhân viên thu ngân đã xếp hết sản phẩm vào túi giao cho hai người trợ lý. Ngô Hiểu vẫn chưa đi mà nhìn cậu, đôi mày thanh tú nhíu lại, nói: “Triệu Tiềm hình như có nhà ở đây.”
Đàm Lâm Kha thoáng cả kinh, không lên tiếng.
Cô lại nói: “Cuộc điện thoại vừa rồi có phải của Triệu Tiềm không?”
Cậu thực sự không thích bị người khác không chút kiêng kỵ thám thính chuyện riêng tư của mình. Huống chi người nọ còn là đối tượng cậu tương đối ghét, vì vậy phản cảm cộng thêm mấy phần chán ghét, cậu nghiêng đầu qua một bên nhàn nhạt ừ một tiếng, chỉ hy vọng nhân viên nọ động tác nhanh một chút.
Ngô Hiểu nghe thấy lời khẳng định của cậu, đột nhiên cảm thấy khó chịu khó có thể giải thích, trong lòng lại mất mát, thất vọng. Loại như cô cả ngày có một đống đàn ông vây quanh, không thể chịu được việc người khác có mị lực vượt qua mình. Cho dù người đàn ông kia đã sớm bị vứt bỏ, nhưng ngay khi nghe tin hắn có người yêu, trong lòng cô ta vẫn có chút không thoải mái.
Ít nhất cô vẫn cảm thấy, cho dù đã chia tay thì Triệu Tiềm vẫn sẽ nhớ mãi không quên. Nhưng Ngô Hiểu đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình, từ phản ứng của hắn khi chứng kiến Trâu Duệ Văn cầu hôn cô ta thì liền nhận ra. Đừng nói nhớ mãi không quên, chỉ sợ là đã quên mất cô ta rồi! Tất cả nguyên do là vì đâu? Là từ Đàm Lâm Kha! Đúng vậy! Tất cả đều bắt đầu từ cậu!
Ngô Hiểu không nhận ra cậu có gì đặc biệt hơn người, chỉ đơn giản là một tiểu minh tinh chập chững vào nghề. Triệu Tiềm vì cậu ta thay đổi thái độ, thậm chí còn đổi cả tính hướng. Cho nên cô ta khó hiểu không vui, thậm chí còn bắt đầu đánh giá xấu về cậu.
Vì vậy cô ta nhíu đôi mi được trang điểm kỹ càng của mình, nói: “Tôi hiểu rất rõ Triệu Tiềm, anh ấy chỉ tìm sự mới mẻ…”
Cậu ngắt lời: “Chị cái gì cũng không biết!”
Ngô Hiểu ngừng lại: “… Tôi không hiểu?”
Cậu hẳn là đã nín đầy một bụng tức giận, cười: “Không phân biệt được hạt vừng mình ném đi lại chính là quả dưa hấu!”
Có câu nói: “Lượm hạt vừng, mất quả dưa hấu” [1]. Cậu ta đang nói Ngô Hiểu bỏ Triệu Tiềm đổi lấy Trâu Duệ Văn, có nghĩa là nói cô ta vớ phải hạt vừng sao?
Ngô Hiểu vốn đã sẵn có một cỗ lòng khó chịu, lại bị cậu móc mỉa như thế, không nhịn được, thoáng nhướn mi, cả giận gắt: “Cậu!”
Đàm Lâm Kha cười cười, liếc thấy hàng hóa của mình đã được xếp gọn, không thèm để ý tới bộ mặt như hung thần ác sát muốn ăn tươi nuốt sống mình của Ngô Hiểu. Cậu thong dong nhận đồ, về nhà!
Triệu Tiềm dĩ nhiên là về sớm hơn cậu, hơn nữa cũng không chỉ có mình hắn, còn thêm một tiểu trợ lý bóng đèn. Thấy Đàm Lâm Kha về, Tiểu Sở vô cùng quy củ chào: “Đàm tiên…”, sau đó cậu ta nhớ ra điều gì đó, ngừng lại nửa câu, miễn cưỡng đổi thành: “Bà chủ!”
Ba từ này [2] vừa được phun ra, bốn phía nhất thời hoàn toàn yên tĩnh. Đàm Lâm Kha cả người cứng đờ như đó, Triệu Tiềm cũng ngây ra một hồi, sau đó nhịn không được bật cười. Tiểu trợ lý đột nhiên ý thức mình vừa làm trò kỳ quái không nên làm, vì vậy vội vã ôm cặp táp lui vào một góc xử lý công việc, để lại ông bà chủ mắt to trừng mắt nhỏ cả nửa ngày. Cuối cùng, người đánh vỡ trầm mặc là Đàm Lâm Kha: “Triệu Tiềm, mau giúp em sắp xếp đồ đạc!”
Hắn lập tức gấu gấu chạy theo cậu.
…
Tiểu trợ lý chỉ là có chút việc vặt cần hỏi ý kiến hắn, mà ông chủ nọ nóng ruột về nhà nên thuận tay bếch theo cậu. Làm xong là cậu đi ngay, kiên quyết từ chối lời mời cơm của Đàm Lâm Kha, cậu không muốn bị ánh mắt khủng bố của ông chủ mà ăn không ngon!
Bỏ qua cặp đôi mặn nồng làm mù mắt người khác, lão Tôn đã bắt đầu lên lịch cho ra mắt phim, truyền thông không ngừng tuyên truyền. Mà hiện tại đã là cuối năm, Đàm Lâm Kha hình như một năm rồi chưa về nhà, cậu tốt xấu gì xuân đến vẫn nên về nhà đón tết. Nhìn Triệu Tiềm, hắn lại khẩn trương mong muốn đến thăm ba mẹ vợ nha! Tuy rằng không dám thẳng thắn giới thiệu, nhưng ông chủ tới thăm người nhà nhân viên nói thế nào cũng thấy không vấn đề!
——
[1]: Ngụ ý của câu này là: “Bỏ qua món lợi lớn mà vồ lấy thứ nhỏ nhỏ!”
[2]: Nguyên bản là: 老板娘 tức “Lão bảo nương”, dịch thuần Việt là “Bà chủ”.
Đàm Lâm Kha cố ý võ trang đầy đủ, sợ paparazi phát hiện cậu ở cùng khu nhà họ Triệu. Tuy nói nếu chẳng may bị phát hiện thì có thể dùng lý do bạn tốt che dấu, nhưng dù sao cũng là chuyện phiền phức, cẩn thận vẫn tốt hơn!
Suy nghĩ những thứ mình cần mua có chút nhiều, cầm không tiện, cho nên cậu liền nhắn tin hỏi chìa khóa xe của Triệu Tiềm ở đâu. Sáng nay ông chủ Triệu đi làm được tiểu trợ lý lái xe đón, đây là sự chăm sóc đặc biệt của ông giám đốc đầu hói. Đương nhiên trong mắt ông, không phải là chuyên chức đưa đón ông chủ, mà là sợ tên gia hỏa nào đó lại hứng lên trốn mất.
Đàm Lâm Kha lái xe xuất môn, không lâu sau nhìn thấy chỗ mà Triệu Tiềm nói, xuống xe cẩn thận từng tí một chạy vào siêu thị. Thời điểm này hầu hết là người giúp việc hoặc các bác, các dì đến mua thực phẩm nấu ăn. Cậu tốt xấu cũng là một thanh niên cao mét tám, mét bảy, chen chúc với các vị kia thực sự quá mức kỳ quái. Mà Đàm Lâm Kha có thể xào được một, hai món ăn, nhưng cũng là do hồi xưa bị phụ huynh nuôi thả nên mới xuất ra được mấy kỹ năng thần kỳ, chứ món nào chỉ thoáng phức tạp là cậu đã thấy đau đầu rồi.
Chọn bát đũa còn dễ, dù sao ăn là chính còn mặt tiền là phụ, lấy theo tiêu chuẩn thẩm mỹ cá nhân là được. Đến gian nồi, niêu, xoong, chảo là cậu liền váng đầu, đem đến cơ hội khua môi múa mép cho cô nàng tiếp thị. Đương nhiên cô nàng cảm thấy chàng trai đeo kính râm này thực đẹp trai, còn giống một minh tinh nào đó, cho nên dùng hết sức mình giới thiệu sản phẩm, cuối cùng còn tốt bụng tặng cho cậu… sách dạy nấu ăn.
Đàm Lâm Kha đẩy xe định đi tính tiền, kết quả đến quầy thanh toán lại đụng trúng người quen.
Cậu cảm thấy tình huống gặp người quen tại siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi đều là kỹ xảo đặc thù, nếu không thi làm sao có thể gặp được họ? Nếu như không nhờ hồi đó tình cờ gặp được Triệu Tiềm ở một cửa hàng rồi cải biến quỹ tích cuộc đời, thì cậu chắc chắn bây giờ mình sẽ không tốt đẹp gì.
Người ở quầy thanh toán kia, không phải bà chủ nhà họ Trâu – Ngô Hiểu hay sao?
Nhìn những thứ Ngô Hiểu mua, đều là rau dưa, trái cây, xem ra Ngô ảnh hậu khi nhàn hạ rất thích hình tượng bà chủ gia đình. Chỉ là cậu thực sự không ngờ Ngô Hiểu lại tự mình đi mua đồ, nhưng quan sát kỹ hơn thì bên cạnh cô nhiều hơn mấy người, một là trợ lý riêng, người còn lại là trợ lý của Trâu Duệ Văn.
Đàm Lâm Kha chỉ lo ở gần quá nhất định sẽ rơi vào tình trạng lúng túng, định tránh đi. Nhưng nào ngờ Ngô Hiểu vừa vặn quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy cậu.
Ngô Hiểu đeo kính râm nên không nhìn rõ biểu tình nhưng chắc chắc hết sức kinh ngạc. Bị phát hiện nên Đàm Lâm Kha không tiện né trán, chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu chào, gọi một tiếng Ngô tiểu thư.
Ngô Hiểu cũng gật gật xem như chào hỏi, nhân viên thu ngân tựa hồ nhận ra cô, có chút kích động, động tác chậm lại không ít.
Ngô Hiểu lại liếc nhìn cậu, thấy mấy thứ cậu mua, hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Cậu cũng sống ở khu này?”
Cậu lắc đầu nói không phải, dù sao cũng là nhà của Triệu Tiềm chứ không phải của cậu. Ngô Hiểu còn muốn nói hai, ba câu, nhưng điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên, là Triệu Tiềm gọi. Nhận điện, hắn lập tức hỏi: “Lâm Kha, anh họp xong rồi, em vẫn ở ngoài sao? Có cần anh tới đón không?”
Đàm Lâm Kha tằng hắng một cái, giảm thanh âm xuống nói không cần.
Hắn lại hỏi: “Em bị cảm hả? Sao lại ho khan?”
Cậu nhịn không được cười cười: “Không có chuyện gì, về nhà rồi nói!”
Hắn cũng cười: “Ừ, một lúc nữa anh sẽ về!”
Đàm Lâm Kha cúp điện thoại xong liền phát hiện ra Ngô Hiểu đang ngó mình, nhân viên thu ngân đã xếp hết sản phẩm vào túi giao cho hai người trợ lý. Ngô Hiểu vẫn chưa đi mà nhìn cậu, đôi mày thanh tú nhíu lại, nói: “Triệu Tiềm hình như có nhà ở đây.”
Đàm Lâm Kha thoáng cả kinh, không lên tiếng.
Cô lại nói: “Cuộc điện thoại vừa rồi có phải của Triệu Tiềm không?”
Cậu thực sự không thích bị người khác không chút kiêng kỵ thám thính chuyện riêng tư của mình. Huống chi người nọ còn là đối tượng cậu tương đối ghét, vì vậy phản cảm cộng thêm mấy phần chán ghét, cậu nghiêng đầu qua một bên nhàn nhạt ừ một tiếng, chỉ hy vọng nhân viên nọ động tác nhanh một chút.
Ngô Hiểu nghe thấy lời khẳng định của cậu, đột nhiên cảm thấy khó chịu khó có thể giải thích, trong lòng lại mất mát, thất vọng. Loại như cô cả ngày có một đống đàn ông vây quanh, không thể chịu được việc người khác có mị lực vượt qua mình. Cho dù người đàn ông kia đã sớm bị vứt bỏ, nhưng ngay khi nghe tin hắn có người yêu, trong lòng cô ta vẫn có chút không thoải mái.
Ít nhất cô vẫn cảm thấy, cho dù đã chia tay thì Triệu Tiềm vẫn sẽ nhớ mãi không quên. Nhưng Ngô Hiểu đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình, từ phản ứng của hắn khi chứng kiến Trâu Duệ Văn cầu hôn cô ta thì liền nhận ra. Đừng nói nhớ mãi không quên, chỉ sợ là đã quên mất cô ta rồi! Tất cả nguyên do là vì đâu? Là từ Đàm Lâm Kha! Đúng vậy! Tất cả đều bắt đầu từ cậu!
Ngô Hiểu không nhận ra cậu có gì đặc biệt hơn người, chỉ đơn giản là một tiểu minh tinh chập chững vào nghề. Triệu Tiềm vì cậu ta thay đổi thái độ, thậm chí còn đổi cả tính hướng. Cho nên cô ta khó hiểu không vui, thậm chí còn bắt đầu đánh giá xấu về cậu.
Vì vậy cô ta nhíu đôi mi được trang điểm kỹ càng của mình, nói: “Tôi hiểu rất rõ Triệu Tiềm, anh ấy chỉ tìm sự mới mẻ…”
Cậu ngắt lời: “Chị cái gì cũng không biết!”
Ngô Hiểu ngừng lại: “… Tôi không hiểu?”
Cậu hẳn là đã nín đầy một bụng tức giận, cười: “Không phân biệt được hạt vừng mình ném đi lại chính là quả dưa hấu!”
Có câu nói: “Lượm hạt vừng, mất quả dưa hấu” [1]. Cậu ta đang nói Ngô Hiểu bỏ Triệu Tiềm đổi lấy Trâu Duệ Văn, có nghĩa là nói cô ta vớ phải hạt vừng sao?
Ngô Hiểu vốn đã sẵn có một cỗ lòng khó chịu, lại bị cậu móc mỉa như thế, không nhịn được, thoáng nhướn mi, cả giận gắt: “Cậu!”
Đàm Lâm Kha cười cười, liếc thấy hàng hóa của mình đã được xếp gọn, không thèm để ý tới bộ mặt như hung thần ác sát muốn ăn tươi nuốt sống mình của Ngô Hiểu. Cậu thong dong nhận đồ, về nhà!
Triệu Tiềm dĩ nhiên là về sớm hơn cậu, hơn nữa cũng không chỉ có mình hắn, còn thêm một tiểu trợ lý bóng đèn. Thấy Đàm Lâm Kha về, Tiểu Sở vô cùng quy củ chào: “Đàm tiên…”, sau đó cậu ta nhớ ra điều gì đó, ngừng lại nửa câu, miễn cưỡng đổi thành: “Bà chủ!”
Ba từ này [2] vừa được phun ra, bốn phía nhất thời hoàn toàn yên tĩnh. Đàm Lâm Kha cả người cứng đờ như đó, Triệu Tiềm cũng ngây ra một hồi, sau đó nhịn không được bật cười. Tiểu trợ lý đột nhiên ý thức mình vừa làm trò kỳ quái không nên làm, vì vậy vội vã ôm cặp táp lui vào một góc xử lý công việc, để lại ông bà chủ mắt to trừng mắt nhỏ cả nửa ngày. Cuối cùng, người đánh vỡ trầm mặc là Đàm Lâm Kha: “Triệu Tiềm, mau giúp em sắp xếp đồ đạc!”
Hắn lập tức gấu gấu chạy theo cậu.
…
Tiểu trợ lý chỉ là có chút việc vặt cần hỏi ý kiến hắn, mà ông chủ nọ nóng ruột về nhà nên thuận tay bếch theo cậu. Làm xong là cậu đi ngay, kiên quyết từ chối lời mời cơm của Đàm Lâm Kha, cậu không muốn bị ánh mắt khủng bố của ông chủ mà ăn không ngon!
Bỏ qua cặp đôi mặn nồng làm mù mắt người khác, lão Tôn đã bắt đầu lên lịch cho ra mắt phim, truyền thông không ngừng tuyên truyền. Mà hiện tại đã là cuối năm, Đàm Lâm Kha hình như một năm rồi chưa về nhà, cậu tốt xấu gì xuân đến vẫn nên về nhà đón tết. Nhìn Triệu Tiềm, hắn lại khẩn trương mong muốn đến thăm ba mẹ vợ nha! Tuy rằng không dám thẳng thắn giới thiệu, nhưng ông chủ tới thăm người nhà nhân viên nói thế nào cũng thấy không vấn đề!
——
[1]: Ngụ ý của câu này là: “Bỏ qua món lợi lớn mà vồ lấy thứ nhỏ nhỏ!”
[2]: Nguyên bản là: 老板娘 tức “Lão bảo nương”, dịch thuần Việt là “Bà chủ”.
Tác giả :
Hồ Lô Lý Hữu Hoa Ca