Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện
Chương 8: Tặc khấu
***
Lý Tiềm Xuân thấy đám gia đinh họ Mai dãn cả ra thì hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía hai người Mạc Vũ thấy bộ dạng hai người cười nói hí hố với Mai Đình Tú thì càng thêm thất vọng. Nhưng cô vừa nghe tới Mạc Vũ tự xưng là Dương Liệt Mai thì suýt chút nữa bật cười ra khỏi miệng.
Lý Tiềm Xuân cũng là cô gái thông minh tinh nhạy, mặt cô chợt đỏ bừng bừng lên khi nhận ra mình đã gặp Mạc Vũ trên phố trước đó, rõ cũng là một tay háo sắc, mò tới đây hẳn không phải là kẻ tốt lành gì. Một tên tiểu quỷ vắt mũi chưa sạch còn dám bám theo mình đến đây, lũ nam nhân không kể lớn bé đều chẳng ra gì! Cô cùng người hầu nữ lúc này không còn bị đám gia đinh tóm lấy nữa, phần nào đã nghe đoạn đối thoại giữa Mai Đình Tú và Mạc Vũ.
“Chị này rõ là người đẹp khó thấy trên đời.” Mạc Vũ hướng ngón trỏ về phía Lý Tiềm Xuân. Lần này thì Đinh Bật đứng cạnh đã phát khiếp, gã không hiểu tên tiểu quỷ này lại muốn giở trò gì ra nữa.
“Ha ha…chú em có con mắt thẩm mỹ lắm. Người nào đã vào mắt anh đây thì tự nhiên phải là đệ nhất mỹ nữ rồi.” Hắn khoan khoái khi thấy rõ Mạc Vũ cùng có sở thích giống mình, vỗ vai cậu mấy cái, ngón trỏ đưa lên: “Chú em có nhã hứng thì đến biệt phủ của anh đây vui chơi một chuyến.”
“Tự nhiên là được.” Mạc Vũ bá lấy vai hắn như thể bằng hữu anh em lâu ngày. Ngay đến đám gia đinh cũng ngẩn ra chẳng hiểu ra làm sao, một tên trong bọn liền hỏi: “Thưa cậu, hai cô nay thì sao?”
“Thằng ngu ngốc bắt chúng nó theo, còn phải hỏi.”
Lý Tiềm Xuân còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị hai tên lực lưỡng tóm lấy vai giữ chặt. Cô người hầu thì thảm hơn chẳng kém bị một tay mặt choắt, mắt lé tóm lấy cổ như sắp vặt lông gà, miệng kêu la trông rất buồn cười.
“Bọn mi không xem luật pháp ra gì nữa rồi, giữa thanh thiên bạch nhật dám cưỡng ép dân lành á.”
Một tiếng vọng ra nghe đến quen tai. Tên Mai Đình Tù bật cười nhìn Mạc Vũ nói: “Chú định dọa ông anh này đó à. Anh chú không thích nghe mấy từ cưỡng ép dân lành đâu…ồ! Hóa ra không phải chú nói à?” Mai Đình Tú thấy Mạc Vũ cũng ngẩn ra đưa mắt nhìn quanh thì ‘ồ’ lên một tiếng mắng: “Con bà mẹ nó, ai la lối om sòm lên đó?”
Cách đó không xa, từ trong bụi cỏ dại um tùm một người ăn vận bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, khăn chít đầu màu đen có thêu bộ bạch cốt trắng xóa. Người này tướng mạo xấu xí, răng rứa đen ngòm, thân hình tưởng còn to cao hơn Định Bật cả một cái đầu, ngực phanh áo, tay cầm một cây búa to bản sắc bén.
Mai Đình Tú vừa trông thấy tên đại hán lù lù đó thì không khỏi nhảy dựng lên: “Tặc khấu Hắc Cốt Sơn!”
Đám gia đinh cùng lúc nhao nhao cả lên hướng nhìn về phía tên tặc khấu vừa xuất hiện. Chỉ cần nhìn thấy tấm khăn đen thêu bạch cốt đã rõ rành rành rồi. ‘Hắc Cốt Sơn’ nửa năm qua hoành hành từ mấy trấn phía nam, sau đánh bại quân binh triều đình ở biên giới ‘Thủy Long Khẩu’, cướp bóc, giết chóc vô số kể. Thành chủ Nghệ Bắc đã điều động mấy vạn quân chính quy đẩy lùi được đám tặc khấu nhưng tình trạng cướp bóc vẫn thường xuyên xảy ra. Thị Trấn Diễn Châu đã xảy ra mấy vụ cướp tiêu nhưng đều nằm ngoài phạm vi thị trấn, không ngờ tới tặc khấu nay lại xuất hiện ở đây rồi. Đúng là làm cho đám người nhà họ Mai kinh vía.
“Không xong rồi!” Đinh Bật là người trải đời đã không ít lần chứng kiến thủ đoạn của đám bất hảo kêu lên.
Mạc Vũ chưa mấy khi trải qua chuyện kinh tâm động phách, tuy thấy tên tặc khấu bộ dạng ghê rợn nhưng không có chút lo lắng gì thủng thẳng hỏi: “Có gì mà không xong? Chúng ta đông người hơn sao phải sợ một tên tặc khấu.”
Mai Đình Tú nghe ra lấy làm phải lắm, vừa rồi kêu lên một tiếng kinh hãi trước mặt bao nhiều người không khỏi thấy thẹn: “Đúng đó, chúng ta sao phải sợ chứ…chúng mày đâu bắt tên cục súc đó lại mà lĩnh thưởng…!”
Cả đám hò nhau buông tha hai chủ tớ Lý Tiềm Xuân chạy đến vây lấy tên tặc khấu lại. Đinh Bật hai mắt láo liên quan sát xung quanh không khỏi nghi kỵ nói: “Xem chừng có đồng bọn, các vị không được chủ quan.”
Mai Đình Tú liền đưa mắt nhìn quanh một lượt, bộ dạng như chuột xạ gặp phải rắn hổ chúa. “Đúng đó, đúng đó…! Khả Tam! Mi lại đây bảo vệ cho ta đấy!”
Tên trung niên mặt mày lạnh nhạt, tay chắp trước ngực vẫn nhìn chằm chằm về phía tên tặc khấu bị vây trước mặt không chút động dung muốn tham gia. Nghe tên Mai Đình Tú gọi thì khẽ nhếch mép xem thường gật đầu: “Được rồi, cậu không cần phải lo lắng!”
Mai Đình Tú nhìn bộ dạng đó của hắn thấy khó chịu nhưng vẫn tảng lờ, hắn quay sang Mạc Vũ cười khổ nói: “Chú em không gì phải lo, có tên Khả Tam này ở đây thì chẳng ai dám đụng đến chúng ta cả đâu.”
Mạc Vũ nghe vậy bật cười gật đầu: “Đương nhiên rồi!”. Cậu vừa nói vừa bước tới gần Lý Tiềm Xuân. Không biết từ lúc nào hai cô tớ Lý Tiềm Xuân đã bước lại phía này, dù gì ác danh của đám tặc khấu ‘Hắc Cốt Sơn’ cũng ác hết thần hồn của họ rồi.
“Chị yên tâm đi, có bọn tôi ở đây không ai dám ức hiếp chị đâu.” Mạc Vũ hướng hai người cười nói.
Lý Tiềm Xuân trước đó từ xa trông thấy Mạc Vũ còn chẳng để vào mắt, nhưng cậu tiến lại gần mới trông rõ. Tướng mạo, phong thái rõ không phải là kẻ xấu gì. Linh tính phụ nữ như cô đương nhiên có chút nhìn nhận, chỉ là lời nói, ánh mắt cậu làm cho cô thấy không hợp với mình. Trước mắt chẳng có lựa chọn nào khác chỉ gật đầu ‘ừ’ một tiếng biết đâu tránh được tai kiếp.
Mạc Vũ thấy cô lạnh nhạt, không lấy làm mất hứng còn có phần thích thú. Mai Đình Tú không để ý tới biểu hiện của hai người, mắt hướng nhìn tên tặc khấu đứng giữa vòng vây đám người nhà của mình mới phần nào thở phào nhẹ nhõm. Ở Diễn Châu hắn mấy khi bị người khác ức hiếp, tuy là nghe đồn tặc khấu tạo ác ghê sợ nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thành ra chỉ động tâm chốc lát đã lấy lại bình tĩnh. Bên cạnh lại có Khả Tam bảo vệ hắn tự khắc yên tâm.
Tên Khả Tam này là cao thủ đệ nhất ở biệt phủ Mai gia, nghe nói thực lực Rèn Luyện Trường đã gần bước qua cấp hai viên mãn. Mai gia dùng không ít đãi ngộ, thực quyền mới lưu hắn ở lại được. Khả Tam bản tính ít nói, ương ngạnh có chỗ bất đồng với Mai Đình Tú thành thử hai người không ưa nhau. Lần đi chung này cũng là ngoài ý muốn.
Khả Tam lúc này đến cạnh hắn chằm mắt nhìn quanh một lượt khẽ nói: “Cậu chủ, xem ra không ổn rồi!”
Mai Đình Tú vừa lấy lại chút thong thả chợt nghe vậy không khỏi giật mình hỏi “Sao? Có chuyện gì không hay à?”
“Cậu rút trước đi.” Khả Tam dứt lời liền quát lớn với đám gia đinh: “Bắt tên tặc khấu đó lại!”
Đám gia đinh hơn mười mấy tên chỉ có ba tên cầm đoản kiếm, vừa nghe Khả Tam nói lập tức lao tới tên tặc khấu.
Tên tặc khấu vung lưỡi búa to bản quét ngang. Đám gia đinh lách người tránh né, vài tên còn nhảy tót lên cao, cước đá xuống mặt tên tặc khấu. Rõ mấy tên gia đinh này không phải dạng vừa, đều là cao thủ luyện thể.
“Ô hô, mấy tên chuột nhắt này vậy mà ghê gớm thật.” Tên tặc khấu vừa rồi xuất hiện cũng chưa ra tay động thủ. Mắt đảo quanh nhìn về phía đám người nhà họ Mai, sau lại nhìn về phía Lý Tiềm Xuân thơ thẩn đến khi thấy đám gia đinh họ Mai thình lình động thủ mới quét một đường búa. Hắn tướng người hộ pháp, cây búa trên tay ước chừng phải trên năm mươi cân vậy mà huy động đánh ra nhẹ như không.
Hắn lách người tránh cước đá xuống mặt hí hửng thốt lên mấy câu. Lúc này mới chính thức thô lỗ động thủ. Tay trái vung lên nhanh như chớp tóm lấy một tên gia đinh khinh địch, dùng lực đẩy một cái đã thấy tên này văng ra xa mấy mét. Tay phải lại chém hờ ra, tay trái lại vung ra chụp. Lần này đám gia đinh đã thấy rõ tên tặc khấu này nhanh nhạy không dám xán lại quá gần. Ba tên gia đinh dùng đoản kiếm lao tới, một đâm, hai chém bọc kín tên tặc khấu ở giữa vậy mà hắn lách người né dễ như không, đồng thời chân quét mạnh một đường hất lùi hai tên.
Khả Tam đứng bên ngoài thấy vậy không khỏi cau mày, Định Bật đứng cạnh Mạc Vũ càng thêm tái mặt. Tên tặc khấu này rõ ràng là một tên luyện thể thực lực Rèn Luyện Trường đã đạt đến cấp hai viên mãn. Hai người bọn họ tự nhận có thể khống chế được tên tặc khấu nhưng không rõ hắn có đồng bọn hay không thành ra mới chưa dám lao đến động thủ.
Khả Tam lầm bầm mấy câu chửi rủa khi thấy hai tên gia đinh bị đánh văng ra ngoài. Một tên bị lưỡi búa quét trúng vai máu chảy lênh láng, tên còn lại bị đánh trúng một mắt máu rướm ra kêu la thất thanh.
“Lũ chuột nhắt chúng mày tránh ra cho nhanh, lưỡi búa này không có mắt đâu.” Tên tặc khấu vừa quát vừa quét búa ra tứ phía, chân lao về phía Lý Tiềm Xuân. Mạc Vũ cùng Đinh Bật đứng cạnh đó thấy vậy không khỏi lùi lại mấy bước.
“Mi muốn làm gì?” Đinh Bật quát to. Tay chẳng biết lúc nào đã lấy ra một thanh kiếm dài sáng loáng, đứng ngáng trước mặt Mạc Vũ cùng hai cô tớ Lý Tiềm Xuân.
Tên tặc khấu ‘ồ’ lên một tiếng gật đầu cười khạch khạch: “Hóa ra là một tay luyện thể có thực lực. Khá lắm, nhưng ông mày bận việc không muốn động thủ. Sớm giao con bé họ Lý kia ra đây, bằng không ông nổi cơn thịnh nộ thì chúng mày đều bỏ xác ở đây cả lũ.”
“A ha, tên tặc khấu kia! Mi muốn chiếm người đẹp của ta, đâu mà dễ vậy.” Mai Đình Tú nghe ra không khỏi xắn tay áo lên.
Đám gia đinh thấy cậu chủ nổi giận đều xúm lại vây công tên tặc khấu. Khả Tam lúc này thấy xung quanh không có động tĩnh gì mới an tâm gật đầu một cái. Trên tay hắn đã lăm lăm cây thiết thương từ khi nào. Hắn lao một kích đến tên tặc khấu quát lớn: “Bọn mị lùi lại bảo vệ cậu chủ, để hắn cho ta!”
Lời chưa dứt mũi thương đã đâm vào hậu tâm tên tặc khấu, còn thấy rõ mũi thương rực đỏ như được nung trong lửa rèn. Tên tặc khấu rú lên một tiếng đưa lưỡi búa lên trước mặt đón đỡ. ‘choang’ một tiếng cả hai đều lùi lại mấy bước.
“Hay lắm!” Mạc Vũ không khỏi vỗ tay khen hay. Đám gia đinh thấy Khả Tam một kích đẩy lùi tên tặc khấu cùng ‘ô hô’ phấn khích.
Tác giả :
Lê Thanh Lâm