Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện
Chương 38: Hộp mứt
Mạc Vũ thấy râu mép Mai Đình Tú giật giật tức giận thì làm vừa lòng lắm, nhưng không dám lơ là một khắc nào. Thầm nghĩ bụng, chạy quanh bộ hài cốt báo này mãi cũng không xong, quanh đây lại có cơ quan mình chưa hay rõ, lúc này có muốn chạy ra cửa hầm cũng không thể được. Chỉ cầu làm cho hắn mệt mỏi may ra còn có đường thoát thân.
Mai Đình Tú rõ Mạc Vũ chỉ chạy quanh bộ hài cốt báo, không lừa được cậu chạy ra khỏi đó để tiện sử dụng cơ quan cài sẵn trong phòng thì bực mình lắm. Lại không có cách nào đuổi bắt được Mạc Vũ gấp được. Hắn dừng lại hít dài một hơi cười nói: “Mi chạy mãi ở đây nổi chăng? Đêm nay mi không kiệt sức thì ngày mai mi cũng kiệt lực mà thôi.”
“Ta kiệt lực, mi thì không chắc.”. Mạc Vũ thấy hắn hòa hoãn thì mới dừng lại thở ra một hơi dài.
“Mi không thấy đói sao? Ta thì đói lắm rồi!”, Mai Đình Tú xoa xoa bụng cười nói.
Mạc Vũ nghe vậy không khỏi rầu rĩ, hận lúc trước ở doanh trại tặc khấu không ăn chút gì. Chợt thấy Mai Đình Tú lách người về phía tường. Mạc Vũ lập tức nhảy lách sang một bên đề phòng hắn giở trò. Cậu nhìn kỹ thấy hắn đến hốc tường phía sau lấy ra một cái hòm nhỏ, rồi thong dong bước lại cười cười mở nắp ra. Một mùi thơm nức mũi lập tức thỏa đến không khỏi làm Mạc Vũ nuốt ực một cái, bụng lập tức quặn thắt lại: “Mi thấy không! Đây là mứt khô hai mươi tám loại hoa quả, cùng năm loại thảo dược pha trộn chế biến mà thành. Loại mứt thượng hảo hạng này chỉ cần nếm qua một miếng thôi đã tê đầu lưỡi, người mỏi mệt quằn quại chỉ cần ngửi thôi đã khỏe ra. Ta cất kỹ ở đây mấy năm không nghĩ tới có lúc dùng tới.”. Hắn vừa nói vừa đưa lên miệng cắn một miếng mứt như ngón tay, nhai nhòm nhèm khoan khoái.
Mạc Vũ chỉ nghe qua Mai Đình Tú nói thôi đã muốn cắn đầu lưỡi một cái rồi, thầm nghĩ: “trên đời này còn có loại mứt chế biến cầu kỳ đến như vậy chăng? Hẳn là đúng rồi! Chỉ có loại mứt bật này hắn mới đem đến cất giữ trong căn tầng hầm của báu này thôi. Mình chưa từng nếm qua loại mứt cùng lúc pha trộn đến quá ba món, vậy mà…”. Mạc Vũ nuốt nước miếng ừng ực, bụng càng quằn quại khó chịu.
Mai Đình Tú thấy bộ dạng của Mạc Vũ như vậy, càng vui thích đưa mấy miếng mứt lên miệng. Mạc Vũ nuốt ực một cái tay trỏ mặt hắn mắng: “Mi đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi, chơi như vậy thì chơi làm gì. Mi đã muốn hại chết ta thì cũng nên cho ta cơ hội mới phải. Đàn ông với nhau, đường đường chính chính mà tỉ đấu, ai lại dùng kế mọn rác rưởi đó. Đợi ta đói chết vậy không bằng ngươi rời khỏi đây để ta chết quách trong này cho xong.”
Câu này nói ra hữu ý mà vô tình, Mai Đình Tú giật thót mình. Mạc Vũ đâu có biết rằng, có một lý do khác mà hắn buột phải giết cho bằng được Mạc Vũ mới rời ra khỏi đây được.
Mai Đình Tú giả vờ ngẩn ra gật đầu cho là phải: “Mi nói phải lắm nhưng ta phải trói gô mi lại cột lên cây xà kia mới được.”. Hắn vừa nói vừa chỉ lên một cái móc sắt treo lủng lẳng ngay cửa căn phòng. Mạc Vũ nhìn lên không khỏi lấy làm nghi ngờ hỏi: “Mi muốn rời khỏi đây thì rời đi, còn phải trói gô ta lại làm gì nữa.”
“Mi ngoan ngoãn thì không nói làm gì, bằng không ta để mi chết đói ở đây cũng vậy thôi. Chết đói rất khổ sở ha ha…”.
“Vậy cũng được, mi đưa ta ít thức ăn trước đã.”, Mạc Vũ hừ lạnh nói.
“Ta đâu có ngốc nghếch như vậy. Mi đứng im cho ta trói gô lại, tự khắc có thể ăn uống thoải mái.”, Mai Đình Tú dứ dứ hộp mứt lên trước mặt.
Mạc Vũ thầm mắng mấy câu. Biết mình chẳng có cơ hội nào để thương lượng với Mai Đình Tú. Hắn có lương thực, hôm nay bản thân mình không bị đánh chết thì hai ba hôm nữa kiệt sức vì đói, hắn chiếm lợi thế đánh chết mình đều giống nhau cả thôi. Mạc Vũ thân thể không giống như người lao động bình thường, cảm giác đói lã kéo tới không khác gì thủy triều dâng, chân tay theo đó run lẩy bẩy. Vừa rồi giằng co với Mai Đình Tú một lúc, sức lực cạn kiệt không phải ít. Nghĩ ngơi chốc lác vậy mà càng thêm mỏi mệt.
Mai Đình Tú thấy Mạc Vũ đắn đo thì cười trừ, hắn không giữ bí mật nữa mà nói huỵch toẹt: “Ta chưa thể đánh chết mi được đâu. Mi được treo lên móc sắt, còn phải giữa lấy sợi dây chỉ nhỏ trên đó thì khi mở cửa đi ra, cơ quan mới không run lắc. Mi sống thì căn phòng này may ra mới không bị đám tặc khấu phát giác. Bên trong còn nhiều đồ quý giá, ta không muốn mất trắng. Mi nghĩ xem, chết đói hay chết no mới là tốt đây. Mi chọn chết đói thì ta không miễn cưỡng, nhưng trước khi giết mi ta cắt từng miếng thịt trên người mi, lóc từng cái xương sườn mi. Cái chết đó thật kinh khủng, mi thấy thế nào.”
“Hừ, đường nào cũng chết! Ta tin tưởng mi đến đây đã coi mi là người anh tốt vậy mà mi đối xử với ta ác độc như rắn độc. Mi không bằng cầm thú! Hừ, nhưng đưa ta trước hai miếng mứt thử xem có tốt như mi nói không. Chẳng may không ngon lành như mi nói thì ta thà chết, quyết kéo mi chết cùng.”. Mạc Vũ đầu óc thông minh, thật ra đã biết ít nhiều dụng ý của hắn, nếu không có mình trợ giúp thì hắn nhất quyết cũng khó thoát ra khỏi đây. Cậu nheo mày cương quyết nói.
“Ta đâu có dể chết thế. Có hộp mứt khô này, chí ít có thể lưu lại đây mươi ngày, nửa tháng chờ đám tặc khấu rút đi. Ta tự đi ra ngoài chẳng muộn gì. Nhưng ta có việc cần làm mới muốn ra ngoài sớm hơn.”, Vẻ mặt Mai Đình Tú có chút biến chuyển làm Mạc Vũ lấy làm kỳ quái nhưng không tiện nói ra chỉ thầm nhũ: “Đúng là tên gian trá. Hắn rõ ràng chẳng lo sợ mình từ chối, bên trong có khuất tất gì đó? Hắn nói vậy chẳng phải chịu khổ đợi thêm vài ba hôm nữa, tặc khấu rời đi rồi, ung dung ra ngoài còn sợ gì nữa. Cơ quan trong căn phòng này có gì đặc biệt, mà hắn tự tin có thể giết chết Trần Duy Mô? Chắc chắn có gian kế rồi!”, Mạc Vũ nghĩ mãi không thấy hắn lộ ra sơ hở gì.
Mạc Vũ gật đầu: “Vậy cho ta chết no đi, đưa ta trước hai miếng mứt.”
“Được lắm! Hai miếng thì hai miếng.”, Mai Đình Tú cầm lấy hai miếng mứt ném về phía Mạc Vũ nói thêm: “Mi đừng hòng lật lọng ta, bằng không thì chết đau chết đớn.”
Mạc Vũ đưa miếng mứt vào miệng nhai mấy cái đã nuốt ực vào bụng, vị ngọt lịm đậm vị thuốc làm nước miếng cậu trào lên. Đúng là loại mứt ngon tuyệt, nước mắt cậu trào ra. Đúng là sắp chết mới nếm được loại mứt ngon đến vậy. Cậu đưa miếng mứt thứ hai lên miệng nhấm nháp từng tí một, mùi đậm thảo mộc, đầu lưỡi tê rần, vị ngọt lịm đọng trong cổ, giòn tan. Cậu gật đầu thầm tán thưởng. Mai Đình Tú thấy bộ dạng như muốn kéo dài thời gian của cậu thì chau mày: “Thế nào? Không đau đớn đâu! Chỉ cần mi treo lên đó, giữ lấy sợi chỉ. Hợp mứt này sẽ của mi, lúc đó tha hồ mà thưởng thức.”
“Hừ, nói nhiều làm gì. Mi thắng rồi, muốn làm gì chẳng được.”, Mạc Vũ bỏ hết miếng mứt vào miệng, đưa hai tay ra trước phó mặc cho Mai Đình Tú muốn làm gì thì làm.
“Mi ngoan ngoãn như vậy chẳng phải tốt hay sao, đỡ phải mệt sức. Mi an tâm đi! Chỉ cần mi còn sống, người nhà sẽ tìm đến cứu thoát khỏi đây thôi. Mi họ Dương hà hà…”, Mai Đình Tú vừa nói vừa đặt hộp mứt xuống bàn, cầm tới một sợi dây dài hỏi: “…mi ở đâu?”
Mạc Vũ làm ngơ, chẳng buồn đáp lời hắn, đứng yên không muốn chạy làm gì nữa. Mai Đình Tú thấy cậu không trả lời thì phì một tiếng: “Ở thị trấn này không nhiều người họ Dương, được rồi…”
Mai Đình Tú vừa đến gần, thòng lấy sợi dây trói lấy Mạc Vũ thì giật thót mình, Mạc Vũ chợt lao thẳng đến hắn huých một cái rõ mạnh. Hắn té đập người vào bộ hài cốt báo, cả bộ hài cốt to lớn vậy mà đổ ập xuống, một phần đè hẳn lên người hắn. Mạc Vũ vừa rồi liều mình hất mạnh hắn một cái, vừa ngồi chồm dậy đã thấy bộ áo giáp trên thân hài cốt báo rơi đè lên mình. Cậu hất tung ra chạy lẩn mau về phía cái bàn để hộp mứt. Mai Đình Tú bị huých đau, còn bị nguyên bộ hài cốt ngã xuống đầu đau đớn rú lên một tiếng mắng: “Con bà mẹ nó! Thằng lưu manh chó đẻ.”
Mạc Vũ ôm hộp mứt trên tay không khỏi mừng thầm. Mai Đình Tú ngồi chồm dậy, chạy đến bức vách rút ra cây búa rượt theo Mạc Vũ.
Mạc Vũ chạy quanh cái bàn tránh né, thè lưỡi chế giễu: “Mi ngu lắm kia, có vậy cũng bị ta dễ dàng lừa được.”
Mai Đình Tú không hơi sức đâu mà mắng cậu, chém liền mấy nhát không trúng thì gầm lên: “Ta không băm thây mi ra làm trăm mảnh thì ta làm con mi.”
“Ta không thèm làm cha tên dề xồm mi đâu!”, Mạc Vũ cười hách hách.
Mai Đình Tú lách trái rượt Mạc Vũ. Hắn không chạy theo cậu nữa, đùng đùng chạy đến bức vách ấn vào ô tròn lồi. Ô tròn lập tức lún sâu vào trong, theo sau đó trên trần căn phòng rung mạnh như sắp vỡ vụn, kêu lên mấy tiếng động lớn, bụi rơi xuống mù mịt. Mạc Vũ thất kinh đưa vạt áo lên che mặt, lùi nhanh ra phía cửa muốn chạy tới đường hầm thì đã thấy Mai Đình Tú đứng chắn ở đó từ lúc nào, nhe răng, búa vung lên bổ xuống đầu cậu. Mạc Vũ vội nhảy lùi về phía sau, bụi rơi xuống đầu mù mịt không thấy gì phía trước. Mai Đình Tú chém hụt cũng không rượt theo cậu mà lùi về phía sau cửa động, cười nói: “Tên láu cá, mi chạy ra đây.”
Mạc Vũ nhắm nghiền mắt lại, miệng chưa kịp há ra thở đã đầy một miệng đất, ho xụ xụ liền mấy tiếng rát khan cổ họng. Cậu chạy ngược về phía cái bàn đá chui xuống gầm tránh bụi, đưa vạt áo lên bịt kín mặt mũi, cố nhổ hết đất bụi ra khỏi cuống họng.
Bên ngoài Mai Đình Tú đưa mắt nhìn kỹ, chỉ cần đợi Mạc Vũ chạy ra vung búa đánh liền. Qua mấy phút dài, bụi trên trần theo đó tan hết đi vẫn không thấy Mạc Vũ chạy ra thì dậm chân chửi mắng: “Con chuột láu cá trốn đằng nào rồi?”
Mạc Vũ chui ra khỏi gầm bàn ho khan mấy tiếng mắng: “Mi mới là con chuột ấy, ta ở đây!”
Mai Đình Tú giận dữ đi đến bức tường bên cửa phòng nhấn vào cây đèn dầu. Ngay sau đó từng tiếng động ầm ầm vang lên. Mạc Vũ giật thót mình, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà đã thấy Mai Đính Tú một tay cầm búa, một tay cầm thanh kiếm rượt tới. Mạc Vũ lại chạy qua một bên bàn tránh đi.
Mạc Vũ còn chưa kịp hiểu chấn động thứ hai trong căn phòng này là như thế nào, thì thanh kiếm đã phóng thẳng đến trước mặt. Cậu hú dài một tiếng hụp đầu xuống, cùng lúc đưa hộp mứt che mặt. Thanh kiếm sát sạt trên đầu, cậu hú hồn cho mình nhanh mắt tránh được.
Mạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn thì Mai Đình Tú đã cầm lấy bọc vải chứa bảo rương đeo trên vai bỏ chạy ra cửa căn phòng. Từ trên trần cửa, cổng sắt từ từ hạ xuống đã quá nửa, dư chấn vừa rồi đúng là từ nó mà ra. Mạc Vũ thất kinh rượt theo, Mai Đình Tú cười gặng: “Mi nên chết ở đây thôi.”
Mạc Vũ chạy đến cánh cửa đang hạ xuống, bên tường hai mũi thương từ hai bên cửa lao xéo ra cắm xuyên qua hông cậu, nhanh như cái chớp mắt. Cậu rú lên một tiếng kinh khiếp ngã vật ra đất
Mai Đình Tú rõ Mạc Vũ chỉ chạy quanh bộ hài cốt báo, không lừa được cậu chạy ra khỏi đó để tiện sử dụng cơ quan cài sẵn trong phòng thì bực mình lắm. Lại không có cách nào đuổi bắt được Mạc Vũ gấp được. Hắn dừng lại hít dài một hơi cười nói: “Mi chạy mãi ở đây nổi chăng? Đêm nay mi không kiệt sức thì ngày mai mi cũng kiệt lực mà thôi.”
“Ta kiệt lực, mi thì không chắc.”. Mạc Vũ thấy hắn hòa hoãn thì mới dừng lại thở ra một hơi dài.
“Mi không thấy đói sao? Ta thì đói lắm rồi!”, Mai Đình Tú xoa xoa bụng cười nói.
Mạc Vũ nghe vậy không khỏi rầu rĩ, hận lúc trước ở doanh trại tặc khấu không ăn chút gì. Chợt thấy Mai Đình Tú lách người về phía tường. Mạc Vũ lập tức nhảy lách sang một bên đề phòng hắn giở trò. Cậu nhìn kỹ thấy hắn đến hốc tường phía sau lấy ra một cái hòm nhỏ, rồi thong dong bước lại cười cười mở nắp ra. Một mùi thơm nức mũi lập tức thỏa đến không khỏi làm Mạc Vũ nuốt ực một cái, bụng lập tức quặn thắt lại: “Mi thấy không! Đây là mứt khô hai mươi tám loại hoa quả, cùng năm loại thảo dược pha trộn chế biến mà thành. Loại mứt thượng hảo hạng này chỉ cần nếm qua một miếng thôi đã tê đầu lưỡi, người mỏi mệt quằn quại chỉ cần ngửi thôi đã khỏe ra. Ta cất kỹ ở đây mấy năm không nghĩ tới có lúc dùng tới.”. Hắn vừa nói vừa đưa lên miệng cắn một miếng mứt như ngón tay, nhai nhòm nhèm khoan khoái.
Mạc Vũ chỉ nghe qua Mai Đình Tú nói thôi đã muốn cắn đầu lưỡi một cái rồi, thầm nghĩ: “trên đời này còn có loại mứt chế biến cầu kỳ đến như vậy chăng? Hẳn là đúng rồi! Chỉ có loại mứt bật này hắn mới đem đến cất giữ trong căn tầng hầm của báu này thôi. Mình chưa từng nếm qua loại mứt cùng lúc pha trộn đến quá ba món, vậy mà…”. Mạc Vũ nuốt nước miếng ừng ực, bụng càng quằn quại khó chịu.
Mai Đình Tú thấy bộ dạng của Mạc Vũ như vậy, càng vui thích đưa mấy miếng mứt lên miệng. Mạc Vũ nuốt ực một cái tay trỏ mặt hắn mắng: “Mi đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi, chơi như vậy thì chơi làm gì. Mi đã muốn hại chết ta thì cũng nên cho ta cơ hội mới phải. Đàn ông với nhau, đường đường chính chính mà tỉ đấu, ai lại dùng kế mọn rác rưởi đó. Đợi ta đói chết vậy không bằng ngươi rời khỏi đây để ta chết quách trong này cho xong.”
Câu này nói ra hữu ý mà vô tình, Mai Đình Tú giật thót mình. Mạc Vũ đâu có biết rằng, có một lý do khác mà hắn buột phải giết cho bằng được Mạc Vũ mới rời ra khỏi đây được.
Mai Đình Tú giả vờ ngẩn ra gật đầu cho là phải: “Mi nói phải lắm nhưng ta phải trói gô mi lại cột lên cây xà kia mới được.”. Hắn vừa nói vừa chỉ lên một cái móc sắt treo lủng lẳng ngay cửa căn phòng. Mạc Vũ nhìn lên không khỏi lấy làm nghi ngờ hỏi: “Mi muốn rời khỏi đây thì rời đi, còn phải trói gô ta lại làm gì nữa.”
“Mi ngoan ngoãn thì không nói làm gì, bằng không ta để mi chết đói ở đây cũng vậy thôi. Chết đói rất khổ sở ha ha…”.
“Vậy cũng được, mi đưa ta ít thức ăn trước đã.”, Mạc Vũ hừ lạnh nói.
“Ta đâu có ngốc nghếch như vậy. Mi đứng im cho ta trói gô lại, tự khắc có thể ăn uống thoải mái.”, Mai Đình Tú dứ dứ hộp mứt lên trước mặt.
Mạc Vũ thầm mắng mấy câu. Biết mình chẳng có cơ hội nào để thương lượng với Mai Đình Tú. Hắn có lương thực, hôm nay bản thân mình không bị đánh chết thì hai ba hôm nữa kiệt sức vì đói, hắn chiếm lợi thế đánh chết mình đều giống nhau cả thôi. Mạc Vũ thân thể không giống như người lao động bình thường, cảm giác đói lã kéo tới không khác gì thủy triều dâng, chân tay theo đó run lẩy bẩy. Vừa rồi giằng co với Mai Đình Tú một lúc, sức lực cạn kiệt không phải ít. Nghĩ ngơi chốc lác vậy mà càng thêm mỏi mệt.
Mai Đình Tú thấy Mạc Vũ đắn đo thì cười trừ, hắn không giữ bí mật nữa mà nói huỵch toẹt: “Ta chưa thể đánh chết mi được đâu. Mi được treo lên móc sắt, còn phải giữa lấy sợi dây chỉ nhỏ trên đó thì khi mở cửa đi ra, cơ quan mới không run lắc. Mi sống thì căn phòng này may ra mới không bị đám tặc khấu phát giác. Bên trong còn nhiều đồ quý giá, ta không muốn mất trắng. Mi nghĩ xem, chết đói hay chết no mới là tốt đây. Mi chọn chết đói thì ta không miễn cưỡng, nhưng trước khi giết mi ta cắt từng miếng thịt trên người mi, lóc từng cái xương sườn mi. Cái chết đó thật kinh khủng, mi thấy thế nào.”
“Hừ, đường nào cũng chết! Ta tin tưởng mi đến đây đã coi mi là người anh tốt vậy mà mi đối xử với ta ác độc như rắn độc. Mi không bằng cầm thú! Hừ, nhưng đưa ta trước hai miếng mứt thử xem có tốt như mi nói không. Chẳng may không ngon lành như mi nói thì ta thà chết, quyết kéo mi chết cùng.”. Mạc Vũ đầu óc thông minh, thật ra đã biết ít nhiều dụng ý của hắn, nếu không có mình trợ giúp thì hắn nhất quyết cũng khó thoát ra khỏi đây. Cậu nheo mày cương quyết nói.
“Ta đâu có dể chết thế. Có hộp mứt khô này, chí ít có thể lưu lại đây mươi ngày, nửa tháng chờ đám tặc khấu rút đi. Ta tự đi ra ngoài chẳng muộn gì. Nhưng ta có việc cần làm mới muốn ra ngoài sớm hơn.”, Vẻ mặt Mai Đình Tú có chút biến chuyển làm Mạc Vũ lấy làm kỳ quái nhưng không tiện nói ra chỉ thầm nhũ: “Đúng là tên gian trá. Hắn rõ ràng chẳng lo sợ mình từ chối, bên trong có khuất tất gì đó? Hắn nói vậy chẳng phải chịu khổ đợi thêm vài ba hôm nữa, tặc khấu rời đi rồi, ung dung ra ngoài còn sợ gì nữa. Cơ quan trong căn phòng này có gì đặc biệt, mà hắn tự tin có thể giết chết Trần Duy Mô? Chắc chắn có gian kế rồi!”, Mạc Vũ nghĩ mãi không thấy hắn lộ ra sơ hở gì.
Mạc Vũ gật đầu: “Vậy cho ta chết no đi, đưa ta trước hai miếng mứt.”
“Được lắm! Hai miếng thì hai miếng.”, Mai Đình Tú cầm lấy hai miếng mứt ném về phía Mạc Vũ nói thêm: “Mi đừng hòng lật lọng ta, bằng không thì chết đau chết đớn.”
Mạc Vũ đưa miếng mứt vào miệng nhai mấy cái đã nuốt ực vào bụng, vị ngọt lịm đậm vị thuốc làm nước miếng cậu trào lên. Đúng là loại mứt ngon tuyệt, nước mắt cậu trào ra. Đúng là sắp chết mới nếm được loại mứt ngon đến vậy. Cậu đưa miếng mứt thứ hai lên miệng nhấm nháp từng tí một, mùi đậm thảo mộc, đầu lưỡi tê rần, vị ngọt lịm đọng trong cổ, giòn tan. Cậu gật đầu thầm tán thưởng. Mai Đình Tú thấy bộ dạng như muốn kéo dài thời gian của cậu thì chau mày: “Thế nào? Không đau đớn đâu! Chỉ cần mi treo lên đó, giữ lấy sợi chỉ. Hợp mứt này sẽ của mi, lúc đó tha hồ mà thưởng thức.”
“Hừ, nói nhiều làm gì. Mi thắng rồi, muốn làm gì chẳng được.”, Mạc Vũ bỏ hết miếng mứt vào miệng, đưa hai tay ra trước phó mặc cho Mai Đình Tú muốn làm gì thì làm.
“Mi ngoan ngoãn như vậy chẳng phải tốt hay sao, đỡ phải mệt sức. Mi an tâm đi! Chỉ cần mi còn sống, người nhà sẽ tìm đến cứu thoát khỏi đây thôi. Mi họ Dương hà hà…”, Mai Đình Tú vừa nói vừa đặt hộp mứt xuống bàn, cầm tới một sợi dây dài hỏi: “…mi ở đâu?”
Mạc Vũ làm ngơ, chẳng buồn đáp lời hắn, đứng yên không muốn chạy làm gì nữa. Mai Đình Tú thấy cậu không trả lời thì phì một tiếng: “Ở thị trấn này không nhiều người họ Dương, được rồi…”
Mai Đình Tú vừa đến gần, thòng lấy sợi dây trói lấy Mạc Vũ thì giật thót mình, Mạc Vũ chợt lao thẳng đến hắn huých một cái rõ mạnh. Hắn té đập người vào bộ hài cốt báo, cả bộ hài cốt to lớn vậy mà đổ ập xuống, một phần đè hẳn lên người hắn. Mạc Vũ vừa rồi liều mình hất mạnh hắn một cái, vừa ngồi chồm dậy đã thấy bộ áo giáp trên thân hài cốt báo rơi đè lên mình. Cậu hất tung ra chạy lẩn mau về phía cái bàn để hộp mứt. Mai Đình Tú bị huých đau, còn bị nguyên bộ hài cốt ngã xuống đầu đau đớn rú lên một tiếng mắng: “Con bà mẹ nó! Thằng lưu manh chó đẻ.”
Mạc Vũ ôm hộp mứt trên tay không khỏi mừng thầm. Mai Đình Tú ngồi chồm dậy, chạy đến bức vách rút ra cây búa rượt theo Mạc Vũ.
Mạc Vũ chạy quanh cái bàn tránh né, thè lưỡi chế giễu: “Mi ngu lắm kia, có vậy cũng bị ta dễ dàng lừa được.”
Mai Đình Tú không hơi sức đâu mà mắng cậu, chém liền mấy nhát không trúng thì gầm lên: “Ta không băm thây mi ra làm trăm mảnh thì ta làm con mi.”
“Ta không thèm làm cha tên dề xồm mi đâu!”, Mạc Vũ cười hách hách.
Mai Đình Tú lách trái rượt Mạc Vũ. Hắn không chạy theo cậu nữa, đùng đùng chạy đến bức vách ấn vào ô tròn lồi. Ô tròn lập tức lún sâu vào trong, theo sau đó trên trần căn phòng rung mạnh như sắp vỡ vụn, kêu lên mấy tiếng động lớn, bụi rơi xuống mù mịt. Mạc Vũ thất kinh đưa vạt áo lên che mặt, lùi nhanh ra phía cửa muốn chạy tới đường hầm thì đã thấy Mai Đình Tú đứng chắn ở đó từ lúc nào, nhe răng, búa vung lên bổ xuống đầu cậu. Mạc Vũ vội nhảy lùi về phía sau, bụi rơi xuống đầu mù mịt không thấy gì phía trước. Mai Đình Tú chém hụt cũng không rượt theo cậu mà lùi về phía sau cửa động, cười nói: “Tên láu cá, mi chạy ra đây.”
Mạc Vũ nhắm nghiền mắt lại, miệng chưa kịp há ra thở đã đầy một miệng đất, ho xụ xụ liền mấy tiếng rát khan cổ họng. Cậu chạy ngược về phía cái bàn đá chui xuống gầm tránh bụi, đưa vạt áo lên bịt kín mặt mũi, cố nhổ hết đất bụi ra khỏi cuống họng.
Bên ngoài Mai Đình Tú đưa mắt nhìn kỹ, chỉ cần đợi Mạc Vũ chạy ra vung búa đánh liền. Qua mấy phút dài, bụi trên trần theo đó tan hết đi vẫn không thấy Mạc Vũ chạy ra thì dậm chân chửi mắng: “Con chuột láu cá trốn đằng nào rồi?”
Mạc Vũ chui ra khỏi gầm bàn ho khan mấy tiếng mắng: “Mi mới là con chuột ấy, ta ở đây!”
Mai Đình Tú giận dữ đi đến bức tường bên cửa phòng nhấn vào cây đèn dầu. Ngay sau đó từng tiếng động ầm ầm vang lên. Mạc Vũ giật thót mình, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà đã thấy Mai Đính Tú một tay cầm búa, một tay cầm thanh kiếm rượt tới. Mạc Vũ lại chạy qua một bên bàn tránh đi.
Mạc Vũ còn chưa kịp hiểu chấn động thứ hai trong căn phòng này là như thế nào, thì thanh kiếm đã phóng thẳng đến trước mặt. Cậu hú dài một tiếng hụp đầu xuống, cùng lúc đưa hộp mứt che mặt. Thanh kiếm sát sạt trên đầu, cậu hú hồn cho mình nhanh mắt tránh được.
Mạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn thì Mai Đình Tú đã cầm lấy bọc vải chứa bảo rương đeo trên vai bỏ chạy ra cửa căn phòng. Từ trên trần cửa, cổng sắt từ từ hạ xuống đã quá nửa, dư chấn vừa rồi đúng là từ nó mà ra. Mạc Vũ thất kinh rượt theo, Mai Đình Tú cười gặng: “Mi nên chết ở đây thôi.”
Mạc Vũ chạy đến cánh cửa đang hạ xuống, bên tường hai mũi thương từ hai bên cửa lao xéo ra cắm xuyên qua hông cậu, nhanh như cái chớp mắt. Cậu rú lên một tiếng kinh khiếp ngã vật ra đất
Tác giả :
Lê Thanh Lâm