Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
Chương 34
Học được dùng đầu óc
Nghe tin Peter vượt ngục, Harry sững sờ quên tiếp tục tranh luận với Snape — chuyện này làm cho cậu không thể lý giải, rõ ràng phù thủy có thủ đoạn rất cao minh, sao có thể để một tội phạm đào tẩu a?
Khi nhận được tin tức Snape ổn định Harry, nh không thể để cứu thế chủ lao đi tìm con chuột dơ bẩn không biết ở nơi nào mà ngồi chờ chết cũng không phải phong cách của Slytherin — anh nghĩ có lẽ con chó kia còn có một chút tác dụng, mà Harry Potter…… Có lẽ xà lão khang là kỹ năng không sai.
“Em muốn giết lão ta!” Harry gầm gừ, cậu thấy Sirius nói chính xác, hẳn là tự tay giải quyết phản đồ mà không phải chờ bộ pháp thuật dùng giám ngục Azkaban hôn.
“Em không tìm được hắn.” Khó được không mở miệng châm chọc Harry mất đi tỉnh táo, Snape nắm chặt bả vai cứu thế chủ,“Hiện tại là nghĩ cần làm gì để bắt hắn mà không phải chạy đi tìm, chẳng lẽ xúc động lỗ mãng đã khắc vào đầu của em sao, Harry Potter?”
“Em……” Mở hai mắt thật to nhìn Snape, Harry bắt lại lý trí,“Chính là…… Em nên làm như thế nào? Em…… Giáo sư, em nên làm như thế nào?”
“Dùng đầu của mình!”
Mắt Harry vì kích động mà chứa đầy mở thật to nhìn Snape – giáo sư đang…… gọi ý mình nên làm như thế nào?
Màu xanh biếc lóe sáng trước mắt như pháo hoa, trong mắt Snape chỉ có màu sắc tràn ngập sinh cơ kia – màu xanh giống như chồi non mùa xuân, có lẽ…… Là hồ nước thanh tịnh, giống như cô bé hạnh phúc và sáng sủa trong tay là đóa hoa nhỏ phóng ra sinh mệnh lực anh nhìn thấy khi mười tuổi.
Đối mặt đôi mắt như vậy, Snape đột nhiên khiếp đảm, anh không dám nhìn nữa…… Đây không phải là mắt Lily vì trong mắt Lily chỉ có nhiệt tình cùng quang minh đơn thuần, mà đôi mắt trước mắt anh bất đồng, có nhiệt tình và quang minh, còn có thâm trầm anh xem không hiểu…… Đúng vậy, một cậu bé 13 tuổi thâm trầm, nói ra căn bản là không có người tin — nhưng là anh xác định mình thấy được thâm trầm, trầm ổn cùng thâm thúy ngưng kết ra nhã nhặn lịch sự, như thể chủ nhân đôi mắt không phải là một bé con mà là một người trưởng thành!
Merlin mắt! Đây là chuyện rất đáng sợ a.
Severus Snape âm thầm mắng Dumbledore nuôi dưỡng hoàng kim nam hài vĩ đại thành cá tính kỳ kỳ quái quái này, một mặt lại cảm giác mình không nên mang theo thành kiến nhìn Potter này — đúng vậy, nếu như cậu ta thật sự giống Potter kia, có lẽ anh hoàn toàn có thể không mang gánh nặng tâm lý chửi bới Potter này, nhưng là trên thực tế thì không phải, Potter này khác Potter kia rất nhiều…… Ngoại trừ cái tinh thần trọng nghĩa — hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào tương tự lão Potter.
Nhưng Harry hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt trống rỗng của Snape, cậu cố gắng nghĩ — đúng vậy, dùng dùng đầu óc a Harry!
“Em nghĩ…… em cần sự trợ giúp của giáo sư, giáo sư Snape.” Harry nghiêm túc nói,“Có lẽ có một loại độc dược chuyên môn đối phó chuột.”
“Ta thật cao hứng em có thể nhận thức điểm này.” Snape nói, thả tay ra,“Loại độc dược này cũng không phải rất được hoan nghênh ở thế giới pháp thuật, bất quá ta thấy em có thể đi nhìn quyển sách bìa màu xanh [độc dược bách khoa toàn thư ở nhà] trang 120, có lẽ sẽ có một chút thu hoạch.”
“Được, Severus, em đi xem.” Harry sửa lại cổ áo, xoay người đến giá sách cầm lên — bìa màu xanh, bìa có mấy chữ xinh đẹp, mà một hình vẽ bộ dáng bà chủ nhà đang dùng độc dược vệ sinh một cái vạc thật to –[ độc dược bách khoa toàn thư ở nhà], đương nhiên sẽ có độc dược diệt chuột.
Harry vui vẻ.
Quyển sách kia có một ít chú giải bình luận, Harry thấy rất hữu dụng mà chữ đó rất quen thuộc, điều này làm cho cậu hiểu Snape càng sâu — một người nhay cả độc dược vệ sinh nhà cửa cũng nghiên cứu nghiêm túc, không phải rất kỳ diệu sao?
Xét thấy Sirius từng vượt ngục, Harry tính toán thời gian Pettigrew có thể tới Hogwarts — tội phạm bình thường sẽ không đột nhiên xuất hiện mà đũa phép cũng là bị mất , như vậy…… Người đó chỉ có thể biến thành Animagus lên phương tiện giao thông chở khách, mà dạng đó ít nhất phải tiêu hao hết hai ba ngày…… Đương nhiên, nếu có đũa phép thì có thể độn thổ …… Harry gãi gãi mái tóc lộn xộn, hiện tại cậu phải nghĩ nhiều phương pháp mới đúng! Phản đồ dơ bẩn chết tiệt — Peter Pettigrew, mình sẽ đích thân…… Không, mình sẽ không giết hắn ta bởi vì hắn không đáng, mình sẽ cho hắn tiếp nhận trừng phạt hắn đáng có — giám ngục Azkaban hôn!
Xác thực, cứu thế chủ Gryffindor là nam hài thiện lương nhưng cậu cũng không phải một cậu bé thiện lương có thể tha thứ hết thảy – cậu hận tên phản đồ đó, còn hận hơn Voldemort nhưng cậu cũng biết mình không thể giết hắn vì giết người đại biểu rơi xuống…… Khi khuyên bảo Sirius, Harry nghe Dumbledore nói, giết một người, một lời nguyền chết chóc cũng không khó, nhưng là lực lượng của nghệ thuật hắc ám làm cho người ta dễ dàng bị lạc, mà khi sử dụng nghệ thuật hắc ám giết một người, linh hồn người này sẽ rơi vào vực sâu hắc ám…… Điểm ấy Harry không chút nghi ngờ cho nên cậu cũng nhớ kỹ những lời này.
Prince không có chen ngang khi hai ba ba trao đổi, cậu cũng không quấy rầy Harry tự hỏi, cậu an phận ở một bên im ắng viết luận văn cha giao. Kỳ thật, dựa theo ý tưởng của Prince thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, trực tiếp bắt lấy con chuột giết chết là được rồi, chính là, cậu không thể nói như vậy — bởi vì cậu không biết đi chỗ nào tìm con chuột kia rồi giết chết hắn, vì thế, Prince cho là mình nên thành thật không cần nói cái gì.
Snape nheo mắt lại nhìn Prince thành thật ngồi viết luận văn rồi nhìn Harry cau mày, trầm mặc một hồi chút rồi Snape xoay người đi ra hầm. Khi trở lại hầm, anh còn mang theo một cái thùng gỗ lớn, phía trên còn khắc một ít ma pháp trận, khi thùng lắc lư, khóa sẽ phát ra tiếng đinh đương đinh đương.
Không đợi Harry hỏi, Snape đã mở nắp thùng ra, bên trong là 20 ô vuông được ngăn cách với nhau, từng ô đều có một con rắn.
[Đây là……] đối với Harry, 20 con rắn tê tê không khác tiếng nhân loại gào thét. Nhưng mà cậu không có chú ý tới mình phát ra tiếng tê tê giống rắn — âm lãnh, Snape cứng đờ lại nhưng anh lập tức điều chỉnh tâm tình, trống không cảm giác cùng ý tưởng.
“Rắn cũng dùng được, chúng nó có thể trườn vào từng ngóc ngách đi bắt một con chuột chạy trốn.” Snape có chút mâu thuẫn với xà ngữ nhưng anh tin Harry mâu thuẫn hơn mình, thậm chí còn là bài xích phát ra từ nội tâm nhưng là một khi hữu dụng thì cần vượt qua mâu thuẫn trên tâm lý.
“Chính là……” Harry quấn quýt nhìn Snape,“Em…… Em không muốn……”
“Nghe.” Snape lành lạnh nhìn Harry, đôi mắt trống rỗng không có bất kỳ tâm tình gì giống như là một người chết nhưng Snape càng như vậy càng làm cho Harry sợ hãi,“Bất luận thiên phú gì cũng là thủ đoạn chiến thắng, nếu như em ôm kiêu ngạo của Gryffindor không có giá trị, em cho rằng — em có thể sử dụng ‘Thanh lý đổi mới hoàn toàn’ đả bại chúa tể hắc ám?”
Harry nặng nề thở, cậu gian nan nuốt nướt bọt nhưng trên thực tế cậu thật sự không nuốt được — nhìn Snape, Harry xoay qua nhìn những con rắn kia rồi lại nhìn Prince chuyên tâm ghi chép gì đó, Harry thở dài, cúi đầu chuyên chú nhìn những con rắn kia —
[Hi.] Harry hoàn toàn không để mắt đến hô hấp mình bây giờ ồ ồ, cậu vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận năng lực giống Voldemort này nhưng khi nghĩ tới vừa rồi cậu có cảm giác muốn giết người, hiện tại chỉ là nói chuyện…… Vì vậy, Harry thoải mái hơn,[Có thể giúp ta một chút không?]
[Nghe hiểu những gì chúng ta nói, còn là một nhân loại……] Một con rắn có ba đầu dùng cái đầu chính giữa tê tê,[Rất ít gặp!]
[Đúng vậy, bất quá không trọng yếu, ta muốn các ngươi giúp ta một việc có được không?] Harry cảm thấy một con rắn ba đầu càng hiếm thấy!
[Được thôi, cậu ta là người nói được Xà ngữ, cậu ta có tư cách mệnh lệnh chúng ta làm việc!] Một con rắn to nâng thân,[Nói đi cậu bé, cậu muốn chúng tôi giúp cái gì?]
Hơn 20 con rắn cũng không tính nhiều nhưng là Harry có được xà ngữ, mà rắn tự nhiên có cách sinh tồn có thể truyền đạt tin tức cho nên chỏ trong một buổi tối, mỗi địa đạo của Hogwarts đều xuất hiện rắn — chúng không được phép thương tổn giáo sư học sinh Hogwarts nhưng là được yêu cầu bắt lấy một phù thủy biến thành chuột, thậm chí chúng nó còn dùng đầu lưỡi ngửi mùi phù thủy kia và mùi con chuột hắn ta biến thành.
Buổi sáng ngày hôm sau không có tiết học mà Harry cũng khó được không đi ra hầm ăn sáng, tâm tình của cậu còn chưa khôi phục nhưng là nhận thức về Snape lại tăng lên một tầng — có lẽ là cảm giác sai, nhưng là thật sự rất …… Khi nói về phản đồ kia cậu cảm giác Snape còn kích động, hận thù hơn mình, dù cho Snape không chút biểu tình nhưng thứ anh ta phát ra làm cho Harry hô hấp có chút khó khăn .
Có lẽ…… Snape thật sự rất ghét Peter, hoặc là…… Snape cũng hận Peter?!
Harry uống một ngụm sữa, hắn cần mình thả lỏng một chút, mà chơi cùng Prince cái không biết là quân cờ gì ở trong phòng khách cũng rất thú vị — ngăn cản năm quân cờ của Prince hợp thành một đường và năm quân cờ của mình hợp thành một đường, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng trên thực tế là một trò chơi khảo sát sức quan sát của người chơi.
Chơi vài ván thì Harry nghe thất lò sưởi ồn ào, Harry quay đầu nhìn — Sirius!?
“Hi, Harry, thật vui khi thấy con!” Sirius hoàn toàn không giống lúc trước cậu nhìn thấy, tóc đen đã cắt gọn, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, tuy còn rất gầy nhưng nhìn ra được tinh thần rất tốt,“Snivellus đâu?”
“Giáo sư đi dạy…… Sirius, chú cần gọi là ‘Snape’.” Harry hy vọng bọn họ có thể ở chung, mặc dù nhiệm vụ này nhìn rất khó khăn.
“Được rồi, may mà hắn ta không ở!” Sirius cho mình một “Thanh lý đổi mới hoàn toàn”,“Harry, chú tới nói cho con biết Peter vượt ngục, con phải thành thật ở Hogwarts, đi chỗ nào cũng phải có người đi cùng…… không thể một mình hành động biết không?”
“Đương nhiên, cháu sẽ ở cùng Harry!” Nhìn thấy Sirius, tiểu vương tử thấy rất thú vị — Sirius này không quá giống Sirius tương lai, hình như Sirius tương lai…… Ngốc hơn?
“A, vậy thì rất tốt, a…… Cậu bé, cậu là ai?” Vốn rất muốn tán dương cậu bé vừa nói nhưng là khi nhìn đứa bé này, Sirius liền sửng sốt – rất giống Harry, không chỉ vậy…… điều khiến Sirius thấy thú vị chính là đứa bé này hình như còn chưa tới tuổi đi học!
“Cháu tên Prince!” Tiểu vương tử ưỡn ngực,“Thật vui khi thấy chú chú Black, cháu có thể gọi chú là Sirius không?”
“Đương nhiên, a, cậu bé, đương nhiên, cháu có thể gọi chú là Sirius, đây là đương nhiên!” Đại cẩu nhìn con đỡ đầu cùng đứa bé này cảm tình rất tốt, trong nội tâm sinh ra sự yêu thích đặc biệt đứa bé này,“Hắc, cậu bé, sao cháu lại ở trong trường, cháu còn chưa tới đến trường tuổi a?”
“Đương nhiên chưa tới , bất quá…… Cháu không thể một mình ở Đường Bàn Xoay khi cha cháu đến Hogwarts.”
Nghe tin Peter vượt ngục, Harry sững sờ quên tiếp tục tranh luận với Snape — chuyện này làm cho cậu không thể lý giải, rõ ràng phù thủy có thủ đoạn rất cao minh, sao có thể để một tội phạm đào tẩu a?
Khi nhận được tin tức Snape ổn định Harry, nh không thể để cứu thế chủ lao đi tìm con chuột dơ bẩn không biết ở nơi nào mà ngồi chờ chết cũng không phải phong cách của Slytherin — anh nghĩ có lẽ con chó kia còn có một chút tác dụng, mà Harry Potter…… Có lẽ xà lão khang là kỹ năng không sai.
“Em muốn giết lão ta!” Harry gầm gừ, cậu thấy Sirius nói chính xác, hẳn là tự tay giải quyết phản đồ mà không phải chờ bộ pháp thuật dùng giám ngục Azkaban hôn.
“Em không tìm được hắn.” Khó được không mở miệng châm chọc Harry mất đi tỉnh táo, Snape nắm chặt bả vai cứu thế chủ,“Hiện tại là nghĩ cần làm gì để bắt hắn mà không phải chạy đi tìm, chẳng lẽ xúc động lỗ mãng đã khắc vào đầu của em sao, Harry Potter?”
“Em……” Mở hai mắt thật to nhìn Snape, Harry bắt lại lý trí,“Chính là…… Em nên làm như thế nào? Em…… Giáo sư, em nên làm như thế nào?”
“Dùng đầu của mình!”
Mắt Harry vì kích động mà chứa đầy mở thật to nhìn Snape – giáo sư đang…… gọi ý mình nên làm như thế nào?
Màu xanh biếc lóe sáng trước mắt như pháo hoa, trong mắt Snape chỉ có màu sắc tràn ngập sinh cơ kia – màu xanh giống như chồi non mùa xuân, có lẽ…… Là hồ nước thanh tịnh, giống như cô bé hạnh phúc và sáng sủa trong tay là đóa hoa nhỏ phóng ra sinh mệnh lực anh nhìn thấy khi mười tuổi.
Đối mặt đôi mắt như vậy, Snape đột nhiên khiếp đảm, anh không dám nhìn nữa…… Đây không phải là mắt Lily vì trong mắt Lily chỉ có nhiệt tình cùng quang minh đơn thuần, mà đôi mắt trước mắt anh bất đồng, có nhiệt tình và quang minh, còn có thâm trầm anh xem không hiểu…… Đúng vậy, một cậu bé 13 tuổi thâm trầm, nói ra căn bản là không có người tin — nhưng là anh xác định mình thấy được thâm trầm, trầm ổn cùng thâm thúy ngưng kết ra nhã nhặn lịch sự, như thể chủ nhân đôi mắt không phải là một bé con mà là một người trưởng thành!
Merlin mắt! Đây là chuyện rất đáng sợ a.
Severus Snape âm thầm mắng Dumbledore nuôi dưỡng hoàng kim nam hài vĩ đại thành cá tính kỳ kỳ quái quái này, một mặt lại cảm giác mình không nên mang theo thành kiến nhìn Potter này — đúng vậy, nếu như cậu ta thật sự giống Potter kia, có lẽ anh hoàn toàn có thể không mang gánh nặng tâm lý chửi bới Potter này, nhưng là trên thực tế thì không phải, Potter này khác Potter kia rất nhiều…… Ngoại trừ cái tinh thần trọng nghĩa — hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào tương tự lão Potter.
Nhưng Harry hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt trống rỗng của Snape, cậu cố gắng nghĩ — đúng vậy, dùng dùng đầu óc a Harry!
“Em nghĩ…… em cần sự trợ giúp của giáo sư, giáo sư Snape.” Harry nghiêm túc nói,“Có lẽ có một loại độc dược chuyên môn đối phó chuột.”
“Ta thật cao hứng em có thể nhận thức điểm này.” Snape nói, thả tay ra,“Loại độc dược này cũng không phải rất được hoan nghênh ở thế giới pháp thuật, bất quá ta thấy em có thể đi nhìn quyển sách bìa màu xanh [độc dược bách khoa toàn thư ở nhà] trang 120, có lẽ sẽ có một chút thu hoạch.”
“Được, Severus, em đi xem.” Harry sửa lại cổ áo, xoay người đến giá sách cầm lên — bìa màu xanh, bìa có mấy chữ xinh đẹp, mà một hình vẽ bộ dáng bà chủ nhà đang dùng độc dược vệ sinh một cái vạc thật to –[ độc dược bách khoa toàn thư ở nhà], đương nhiên sẽ có độc dược diệt chuột.
Harry vui vẻ.
Quyển sách kia có một ít chú giải bình luận, Harry thấy rất hữu dụng mà chữ đó rất quen thuộc, điều này làm cho cậu hiểu Snape càng sâu — một người nhay cả độc dược vệ sinh nhà cửa cũng nghiên cứu nghiêm túc, không phải rất kỳ diệu sao?
Xét thấy Sirius từng vượt ngục, Harry tính toán thời gian Pettigrew có thể tới Hogwarts — tội phạm bình thường sẽ không đột nhiên xuất hiện mà đũa phép cũng là bị mất , như vậy…… Người đó chỉ có thể biến thành Animagus lên phương tiện giao thông chở khách, mà dạng đó ít nhất phải tiêu hao hết hai ba ngày…… Đương nhiên, nếu có đũa phép thì có thể độn thổ …… Harry gãi gãi mái tóc lộn xộn, hiện tại cậu phải nghĩ nhiều phương pháp mới đúng! Phản đồ dơ bẩn chết tiệt — Peter Pettigrew, mình sẽ đích thân…… Không, mình sẽ không giết hắn ta bởi vì hắn không đáng, mình sẽ cho hắn tiếp nhận trừng phạt hắn đáng có — giám ngục Azkaban hôn!
Xác thực, cứu thế chủ Gryffindor là nam hài thiện lương nhưng cậu cũng không phải một cậu bé thiện lương có thể tha thứ hết thảy – cậu hận tên phản đồ đó, còn hận hơn Voldemort nhưng cậu cũng biết mình không thể giết hắn vì giết người đại biểu rơi xuống…… Khi khuyên bảo Sirius, Harry nghe Dumbledore nói, giết một người, một lời nguyền chết chóc cũng không khó, nhưng là lực lượng của nghệ thuật hắc ám làm cho người ta dễ dàng bị lạc, mà khi sử dụng nghệ thuật hắc ám giết một người, linh hồn người này sẽ rơi vào vực sâu hắc ám…… Điểm ấy Harry không chút nghi ngờ cho nên cậu cũng nhớ kỹ những lời này.
Prince không có chen ngang khi hai ba ba trao đổi, cậu cũng không quấy rầy Harry tự hỏi, cậu an phận ở một bên im ắng viết luận văn cha giao. Kỳ thật, dựa theo ý tưởng của Prince thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, trực tiếp bắt lấy con chuột giết chết là được rồi, chính là, cậu không thể nói như vậy — bởi vì cậu không biết đi chỗ nào tìm con chuột kia rồi giết chết hắn, vì thế, Prince cho là mình nên thành thật không cần nói cái gì.
Snape nheo mắt lại nhìn Prince thành thật ngồi viết luận văn rồi nhìn Harry cau mày, trầm mặc một hồi chút rồi Snape xoay người đi ra hầm. Khi trở lại hầm, anh còn mang theo một cái thùng gỗ lớn, phía trên còn khắc một ít ma pháp trận, khi thùng lắc lư, khóa sẽ phát ra tiếng đinh đương đinh đương.
Không đợi Harry hỏi, Snape đã mở nắp thùng ra, bên trong là 20 ô vuông được ngăn cách với nhau, từng ô đều có một con rắn.
[Đây là……] đối với Harry, 20 con rắn tê tê không khác tiếng nhân loại gào thét. Nhưng mà cậu không có chú ý tới mình phát ra tiếng tê tê giống rắn — âm lãnh, Snape cứng đờ lại nhưng anh lập tức điều chỉnh tâm tình, trống không cảm giác cùng ý tưởng.
“Rắn cũng dùng được, chúng nó có thể trườn vào từng ngóc ngách đi bắt một con chuột chạy trốn.” Snape có chút mâu thuẫn với xà ngữ nhưng anh tin Harry mâu thuẫn hơn mình, thậm chí còn là bài xích phát ra từ nội tâm nhưng là một khi hữu dụng thì cần vượt qua mâu thuẫn trên tâm lý.
“Chính là……” Harry quấn quýt nhìn Snape,“Em…… Em không muốn……”
“Nghe.” Snape lành lạnh nhìn Harry, đôi mắt trống rỗng không có bất kỳ tâm tình gì giống như là một người chết nhưng Snape càng như vậy càng làm cho Harry sợ hãi,“Bất luận thiên phú gì cũng là thủ đoạn chiến thắng, nếu như em ôm kiêu ngạo của Gryffindor không có giá trị, em cho rằng — em có thể sử dụng ‘Thanh lý đổi mới hoàn toàn’ đả bại chúa tể hắc ám?”
Harry nặng nề thở, cậu gian nan nuốt nướt bọt nhưng trên thực tế cậu thật sự không nuốt được — nhìn Snape, Harry xoay qua nhìn những con rắn kia rồi lại nhìn Prince chuyên tâm ghi chép gì đó, Harry thở dài, cúi đầu chuyên chú nhìn những con rắn kia —
[Hi.] Harry hoàn toàn không để mắt đến hô hấp mình bây giờ ồ ồ, cậu vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận năng lực giống Voldemort này nhưng khi nghĩ tới vừa rồi cậu có cảm giác muốn giết người, hiện tại chỉ là nói chuyện…… Vì vậy, Harry thoải mái hơn,[Có thể giúp ta một chút không?]
[Nghe hiểu những gì chúng ta nói, còn là một nhân loại……] Một con rắn có ba đầu dùng cái đầu chính giữa tê tê,[Rất ít gặp!]
[Đúng vậy, bất quá không trọng yếu, ta muốn các ngươi giúp ta một việc có được không?] Harry cảm thấy một con rắn ba đầu càng hiếm thấy!
[Được thôi, cậu ta là người nói được Xà ngữ, cậu ta có tư cách mệnh lệnh chúng ta làm việc!] Một con rắn to nâng thân,[Nói đi cậu bé, cậu muốn chúng tôi giúp cái gì?]
Hơn 20 con rắn cũng không tính nhiều nhưng là Harry có được xà ngữ, mà rắn tự nhiên có cách sinh tồn có thể truyền đạt tin tức cho nên chỏ trong một buổi tối, mỗi địa đạo của Hogwarts đều xuất hiện rắn — chúng không được phép thương tổn giáo sư học sinh Hogwarts nhưng là được yêu cầu bắt lấy một phù thủy biến thành chuột, thậm chí chúng nó còn dùng đầu lưỡi ngửi mùi phù thủy kia và mùi con chuột hắn ta biến thành.
Buổi sáng ngày hôm sau không có tiết học mà Harry cũng khó được không đi ra hầm ăn sáng, tâm tình của cậu còn chưa khôi phục nhưng là nhận thức về Snape lại tăng lên một tầng — có lẽ là cảm giác sai, nhưng là thật sự rất …… Khi nói về phản đồ kia cậu cảm giác Snape còn kích động, hận thù hơn mình, dù cho Snape không chút biểu tình nhưng thứ anh ta phát ra làm cho Harry hô hấp có chút khó khăn .
Có lẽ…… Snape thật sự rất ghét Peter, hoặc là…… Snape cũng hận Peter?!
Harry uống một ngụm sữa, hắn cần mình thả lỏng một chút, mà chơi cùng Prince cái không biết là quân cờ gì ở trong phòng khách cũng rất thú vị — ngăn cản năm quân cờ của Prince hợp thành một đường và năm quân cờ của mình hợp thành một đường, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng trên thực tế là một trò chơi khảo sát sức quan sát của người chơi.
Chơi vài ván thì Harry nghe thất lò sưởi ồn ào, Harry quay đầu nhìn — Sirius!?
“Hi, Harry, thật vui khi thấy con!” Sirius hoàn toàn không giống lúc trước cậu nhìn thấy, tóc đen đã cắt gọn, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, tuy còn rất gầy nhưng nhìn ra được tinh thần rất tốt,“Snivellus đâu?”
“Giáo sư đi dạy…… Sirius, chú cần gọi là ‘Snape’.” Harry hy vọng bọn họ có thể ở chung, mặc dù nhiệm vụ này nhìn rất khó khăn.
“Được rồi, may mà hắn ta không ở!” Sirius cho mình một “Thanh lý đổi mới hoàn toàn”,“Harry, chú tới nói cho con biết Peter vượt ngục, con phải thành thật ở Hogwarts, đi chỗ nào cũng phải có người đi cùng…… không thể một mình hành động biết không?”
“Đương nhiên, cháu sẽ ở cùng Harry!” Nhìn thấy Sirius, tiểu vương tử thấy rất thú vị — Sirius này không quá giống Sirius tương lai, hình như Sirius tương lai…… Ngốc hơn?
“A, vậy thì rất tốt, a…… Cậu bé, cậu là ai?” Vốn rất muốn tán dương cậu bé vừa nói nhưng là khi nhìn đứa bé này, Sirius liền sửng sốt – rất giống Harry, không chỉ vậy…… điều khiến Sirius thấy thú vị chính là đứa bé này hình như còn chưa tới tuổi đi học!
“Cháu tên Prince!” Tiểu vương tử ưỡn ngực,“Thật vui khi thấy chú chú Black, cháu có thể gọi chú là Sirius không?”
“Đương nhiên, a, cậu bé, đương nhiên, cháu có thể gọi chú là Sirius, đây là đương nhiên!” Đại cẩu nhìn con đỡ đầu cùng đứa bé này cảm tình rất tốt, trong nội tâm sinh ra sự yêu thích đặc biệt đứa bé này,“Hắc, cậu bé, sao cháu lại ở trong trường, cháu còn chưa tới đến trường tuổi a?”
“Đương nhiên chưa tới , bất quá…… Cháu không thể một mình ở Đường Bàn Xoay khi cha cháu đến Hogwarts.”
Tác giả :
Cadore của Night