Ba Ba Lạnh Lùng
Chương 42
Ra ngoài, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ngắn lẫn cơ thể anh vẫn còn nước đang nhỏ giọt.
Khang Hoa Hiên đã sửa sang lại bản thân xong xuôi đang dỗ Huân Triết uống sữa tươi. Cô lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn thấy Phó Thần Cương đi ra ngoài, cũng chỉ dám giương mắt liếc trộm anh một cái.
Tại sao cô vẫn còn ở lại nơi này?
Phó Thần Cương nhìn chằm chằm cô, nghĩ đến đứa nhỏ trong ngực, rõ ràng bọn họ là người thân thiết nhất của anh ở trên thế giới này, tại sao lúc này đột nhiên anh lại có cảm giác bọn họ xa lạ như thế?
Nếu như anh là Khang Hoa Hiên, khi bí mật mà mình chôn giấu lâu nay đã bị phơi bày, nhất định anh sẽ thừa dịp đối phương đi tắm cho tỉnh táo lại, sẽ mang con rời đi không quay đầu trở lại nữa. Nhưng sao cô lại vẫn còn ở nơi này...
"Chuyện kia, xảy ra từ lúc nào?"
"Năm trước... Ngày đó, anh uống say." Anh không nói lời nào, Khang Hoa Hiên thử giúp anh nhớ lại: "Ngày đó, anh và Phó Shena ra tòa tranh tụng rất hung, tâm tình dường như không được tốt lắm."
"Ở đâu?"
"Anh say té ngã ở một quán rượu, bởi vì em biết anh, cho nên... Lúc đầu em chỉ định đưa anh đến khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi, nhưng không ngờ..."
"Tôi không nhớ rõ lắm." Anh chỉ nhớ sáng hôm sau khi thức dậy, đầu đau muốn chết.
Có lẽ là do say rượu nên chung quy sáng sớm hôm sau anh có chút mơ hồ, mặc dù tỉnh lại ở một nơi xa lạ, nhưng vì không hề bị mất mát gì, ví tiền, điện thoại di động cũng còn nguyên, vì thế trong lòng anh cũng không nhớ gì hết.
Chính là cái buổi tối đó sao? Tại sao anh lại không hề có ấn tượng gì cả nhỉ?
"Không nhớ cũng là chuyện bình thường..." Cô cắn môi dưới, ngay cả bản thân mình cũng còn không muốn nhớ lại cái đêm đầy xấu hổ đó nữa là... Cô thật sự không muốn như vậy, nhưng chuyện ấy đã xảy ra...
"Đêm đó, là lần đầu tiên của em sao?"
Khang Hoa Hiên mở to hai mắt nhìn anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lẽo kia, lòng cô đã lạnh đi một nửa. Cô biết đã đến lúc cô phải chịu sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình, trừng phạt lời nói dối của cô, trừng phạt lòng tham của cô.
"Có phải hay không cũng không sao cả! Dù sao anh cũng không cần phải quan tâm đâu."
Trời ạ, cô lại thờ ơ như vậy! Đáng chết, nhưng anh lại rất quan tâm!
Anh biết trong chuyện này không thể trách cô toàn bộ. Một cô gái yếu đuối chống cự lại một người đàn ông đã uống rượu đến say xỉn liệu nắm chắc được mấy phần phần thắng đây? Nhưng không ngờ nằm ngoài dự kiến của anh, câu trả lời của cô lại đầy bén nhọn.
"Nếu là ngoài ý muốn, tại sao em còn muốn giữ lại đứa con này?"
"Hôm sau, em đã từng đến nhà thuốc để mua thuốc, nhưng mà... nó vẫn còn ở lại. Bác sĩ nói, tác dụng của thuốc tránh thai không phải là đảm bảo một trăm phần trăm... Nếu mang thai, cho dù không phải ngoài ý muốn, cuối cùng nó vẫn là đứa trẻ của mình."
Anh biết cô rất dễ mềm lòng, anh cũng hiểu tính tình cô vốn dịu dàng, giàu lòng nhân ái, nhưng những điều này là thật sao?
Anh cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ sự động tâm của mình đối với cô, rốt cuộc có phải là mưu kế của cô hay không.
Bắt đầu từ cặp mắt to thanh thuần vô tội kia, rồi đến cái ôm vô tư chết tiệt...nọ, tất cả những thứ này từ đầu tới cuối liệu có phải là kế hoạch hoàn hảo của cô không?
Trên đời làm sao có thể lại có thứ năng lượng thần kỳ như vậy chứ? Lẽ ra anh cần phải hoài nghi ngay từ lúc mới bắt đầu, cũng không nên tin tưởng cô, không nên chìm đắm vào trong hương vị ôn nhu của cô mới phải!
"Đã như vậy, tại sao em lại muốn quẳng nó cho tôi?" Anh nhíu mày, "Quẳng cho tôi chăm sóc coi như xong, lại còn chủ động chạy tới xin làm bảo mẫu cho con... Rốt cuộc em có chủ ý gì vậy?"
"Bởi vì, em thiếu tiền... Lần đầu tiên gặp mặt, chẳng phải em đã nói cho anh biết rồi sao?"
"Vì thế, em cho rằng đã sinh con trai cho tôi, khiến tôi yêu em, từ đó có thể “mẫu bằng tử quý” (mẹ giàu có nhờ con), mượn cơ hội này để bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng sao?" Anh đưa tay giật lấy con trai từ trong tay cô: "Em nghĩ ra cách rất tuyệt vời đấy chứ!"
Anh đã từng một lần cho rằng rốt cục đã có người nguyện ý yêu thương anh vô điều kiện, rốt cục anh đã có thể không còn phải sống một mình nữa... Nhưng người ấy, tại sao lại làm ra chuyện khiến anh không thể... tha thứ...
"Không, chưa bao giờ em từng có ý nghĩ như vậy!" Anh tại sao đột nhiên như thay đổi thành người khác, đương nhiên nói cô như vậy chứ? Khang Hoa Hiên rất sợ, giữ Huân Triết thật chặt, không muốn để cho anh ôm con trai đi: "Bây giờ anh lại coi em là người như thế hay sao?"
"Nếu không thì tôi nên coi em là người thế nào đây?" Giằng co qua lại, Phó Thần Cương cũng không muốn buông con trai ra, còn Khang Hoa Hiên cũng không chịu thả tay
"Tôi vốn là người như vậy đấy, cô không biết sao? Lẽ ra ngay từ lúc mới bắt đầu tôi không nên tin tưởng cô, cô cho rằng tôi thiếu bảo mẫu thật sao? Thiếu một phụ nữ có thể chăm sóc cho Huân Triết chăng? Cô sai rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thay thế cô được."
Cô hoàn toàn không còn tâm tri để phản bác lại lời chỉ trích của anh, cô níu lấy đôi chân của con trai, chỉ muốn không cho anh cướp mất con ở trong ngực mình mang đi: "Đưa bé cưng cho em..."
Huân Triết bị sự giành giật giằng co qua lại làm cho cả người khó chịu, lông mày nhíu lại bắt đầu gào khóc lớn.
Da thịt mềm mại của bé cưng bị hai người lớn túm chặt co kéo hai ba lượt không ngừng, trên người đã in hằn mấy vệt đỏ bầm nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa tiếng khóc của bé con làm Khang Hoa Hiên không khỏi mềm lòng, cô buông lỏng tay ra, để cho Phó Thần Cương tóm lấy con trai ôm thật chặc vào trong ngực mình, đứng cách xa cô mấy mét.
Thấy thế, trong lòng cô quýnh lên, lo anh sẽ không trả lại con cho mình: "Van cầu anh, hãy đưa bé cưng lại cho em đi..."
"Loại phụ nữ như cô hoàn toàn không có tư cách làm mẹ của nó, càng không tư cách chăm sóc nó." Anh kéo xa con trai cách xa cô hơn: "Từ cô đặt nó lại ở cửa nhà tôi thì cô đã không còn là mẹ của nó nữa rồi."
Khang Hoa Hiên khóc ròng không dứt, ban đầu cô giao Huân Triết cho anh là bởi vì cô thật sự không nuôi nổi con nữa, anh tuyệt đối không thể hiểu được tình cảnh, khi ôm đứa con yêu quý trong ngực, nhưng lại không vắt ra nổi nửa giọt sữa cho con, chỉ có thể cho con uống nước lọc lót dạ thì người mẹ sẽ có tâm tình thế nào.
Cả đêm hôm ấy, cô vừa khóc vừa dỗ cục cưng ngủ, nắm lấy cánh tay con càng ngày càng gầy hơn, cô biết mình là một người mẹ vô trách nhiệm...
"Em giao con cho anh bởi vì em biết, chỉ có anh mới có thể cho con cuộc sống tốt hơn..."
"Điểm này cô tuyệt đối không cần lo lắng." Anh vẫn ôm con trai như cũ, giữ một khoảng cách nhất định với cô: "Tôi sẽ không để cho nó chịu uất ức dù chỉ một chút xíu!"
Ánh mắt quyết tuyệt kia của anh trước nay cô chưa từng thấy, điều này nói lên gì đây?
Khang Hoa Hiên đã sửa sang lại bản thân xong xuôi đang dỗ Huân Triết uống sữa tươi. Cô lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn thấy Phó Thần Cương đi ra ngoài, cũng chỉ dám giương mắt liếc trộm anh một cái.
Tại sao cô vẫn còn ở lại nơi này?
Phó Thần Cương nhìn chằm chằm cô, nghĩ đến đứa nhỏ trong ngực, rõ ràng bọn họ là người thân thiết nhất của anh ở trên thế giới này, tại sao lúc này đột nhiên anh lại có cảm giác bọn họ xa lạ như thế?
Nếu như anh là Khang Hoa Hiên, khi bí mật mà mình chôn giấu lâu nay đã bị phơi bày, nhất định anh sẽ thừa dịp đối phương đi tắm cho tỉnh táo lại, sẽ mang con rời đi không quay đầu trở lại nữa. Nhưng sao cô lại vẫn còn ở nơi này...
"Chuyện kia, xảy ra từ lúc nào?"
"Năm trước... Ngày đó, anh uống say." Anh không nói lời nào, Khang Hoa Hiên thử giúp anh nhớ lại: "Ngày đó, anh và Phó Shena ra tòa tranh tụng rất hung, tâm tình dường như không được tốt lắm."
"Ở đâu?"
"Anh say té ngã ở một quán rượu, bởi vì em biết anh, cho nên... Lúc đầu em chỉ định đưa anh đến khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi, nhưng không ngờ..."
"Tôi không nhớ rõ lắm." Anh chỉ nhớ sáng hôm sau khi thức dậy, đầu đau muốn chết.
Có lẽ là do say rượu nên chung quy sáng sớm hôm sau anh có chút mơ hồ, mặc dù tỉnh lại ở một nơi xa lạ, nhưng vì không hề bị mất mát gì, ví tiền, điện thoại di động cũng còn nguyên, vì thế trong lòng anh cũng không nhớ gì hết.
Chính là cái buổi tối đó sao? Tại sao anh lại không hề có ấn tượng gì cả nhỉ?
"Không nhớ cũng là chuyện bình thường..." Cô cắn môi dưới, ngay cả bản thân mình cũng còn không muốn nhớ lại cái đêm đầy xấu hổ đó nữa là... Cô thật sự không muốn như vậy, nhưng chuyện ấy đã xảy ra...
"Đêm đó, là lần đầu tiên của em sao?"
Khang Hoa Hiên mở to hai mắt nhìn anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lẽo kia, lòng cô đã lạnh đi một nửa. Cô biết đã đến lúc cô phải chịu sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình, trừng phạt lời nói dối của cô, trừng phạt lòng tham của cô.
"Có phải hay không cũng không sao cả! Dù sao anh cũng không cần phải quan tâm đâu."
Trời ạ, cô lại thờ ơ như vậy! Đáng chết, nhưng anh lại rất quan tâm!
Anh biết trong chuyện này không thể trách cô toàn bộ. Một cô gái yếu đuối chống cự lại một người đàn ông đã uống rượu đến say xỉn liệu nắm chắc được mấy phần phần thắng đây? Nhưng không ngờ nằm ngoài dự kiến của anh, câu trả lời của cô lại đầy bén nhọn.
"Nếu là ngoài ý muốn, tại sao em còn muốn giữ lại đứa con này?"
"Hôm sau, em đã từng đến nhà thuốc để mua thuốc, nhưng mà... nó vẫn còn ở lại. Bác sĩ nói, tác dụng của thuốc tránh thai không phải là đảm bảo một trăm phần trăm... Nếu mang thai, cho dù không phải ngoài ý muốn, cuối cùng nó vẫn là đứa trẻ của mình."
Anh biết cô rất dễ mềm lòng, anh cũng hiểu tính tình cô vốn dịu dàng, giàu lòng nhân ái, nhưng những điều này là thật sao?
Anh cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ sự động tâm của mình đối với cô, rốt cuộc có phải là mưu kế của cô hay không.
Bắt đầu từ cặp mắt to thanh thuần vô tội kia, rồi đến cái ôm vô tư chết tiệt...nọ, tất cả những thứ này từ đầu tới cuối liệu có phải là kế hoạch hoàn hảo của cô không?
Trên đời làm sao có thể lại có thứ năng lượng thần kỳ như vậy chứ? Lẽ ra anh cần phải hoài nghi ngay từ lúc mới bắt đầu, cũng không nên tin tưởng cô, không nên chìm đắm vào trong hương vị ôn nhu của cô mới phải!
"Đã như vậy, tại sao em lại muốn quẳng nó cho tôi?" Anh nhíu mày, "Quẳng cho tôi chăm sóc coi như xong, lại còn chủ động chạy tới xin làm bảo mẫu cho con... Rốt cuộc em có chủ ý gì vậy?"
"Bởi vì, em thiếu tiền... Lần đầu tiên gặp mặt, chẳng phải em đã nói cho anh biết rồi sao?"
"Vì thế, em cho rằng đã sinh con trai cho tôi, khiến tôi yêu em, từ đó có thể “mẫu bằng tử quý” (mẹ giàu có nhờ con), mượn cơ hội này để bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng sao?" Anh đưa tay giật lấy con trai từ trong tay cô: "Em nghĩ ra cách rất tuyệt vời đấy chứ!"
Anh đã từng một lần cho rằng rốt cục đã có người nguyện ý yêu thương anh vô điều kiện, rốt cục anh đã có thể không còn phải sống một mình nữa... Nhưng người ấy, tại sao lại làm ra chuyện khiến anh không thể... tha thứ...
"Không, chưa bao giờ em từng có ý nghĩ như vậy!" Anh tại sao đột nhiên như thay đổi thành người khác, đương nhiên nói cô như vậy chứ? Khang Hoa Hiên rất sợ, giữ Huân Triết thật chặt, không muốn để cho anh ôm con trai đi: "Bây giờ anh lại coi em là người như thế hay sao?"
"Nếu không thì tôi nên coi em là người thế nào đây?" Giằng co qua lại, Phó Thần Cương cũng không muốn buông con trai ra, còn Khang Hoa Hiên cũng không chịu thả tay
"Tôi vốn là người như vậy đấy, cô không biết sao? Lẽ ra ngay từ lúc mới bắt đầu tôi không nên tin tưởng cô, cô cho rằng tôi thiếu bảo mẫu thật sao? Thiếu một phụ nữ có thể chăm sóc cho Huân Triết chăng? Cô sai rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thay thế cô được."
Cô hoàn toàn không còn tâm tri để phản bác lại lời chỉ trích của anh, cô níu lấy đôi chân của con trai, chỉ muốn không cho anh cướp mất con ở trong ngực mình mang đi: "Đưa bé cưng cho em..."
Huân Triết bị sự giành giật giằng co qua lại làm cho cả người khó chịu, lông mày nhíu lại bắt đầu gào khóc lớn.
Da thịt mềm mại của bé cưng bị hai người lớn túm chặt co kéo hai ba lượt không ngừng, trên người đã in hằn mấy vệt đỏ bầm nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa tiếng khóc của bé con làm Khang Hoa Hiên không khỏi mềm lòng, cô buông lỏng tay ra, để cho Phó Thần Cương tóm lấy con trai ôm thật chặc vào trong ngực mình, đứng cách xa cô mấy mét.
Thấy thế, trong lòng cô quýnh lên, lo anh sẽ không trả lại con cho mình: "Van cầu anh, hãy đưa bé cưng lại cho em đi..."
"Loại phụ nữ như cô hoàn toàn không có tư cách làm mẹ của nó, càng không tư cách chăm sóc nó." Anh kéo xa con trai cách xa cô hơn: "Từ cô đặt nó lại ở cửa nhà tôi thì cô đã không còn là mẹ của nó nữa rồi."
Khang Hoa Hiên khóc ròng không dứt, ban đầu cô giao Huân Triết cho anh là bởi vì cô thật sự không nuôi nổi con nữa, anh tuyệt đối không thể hiểu được tình cảnh, khi ôm đứa con yêu quý trong ngực, nhưng lại không vắt ra nổi nửa giọt sữa cho con, chỉ có thể cho con uống nước lọc lót dạ thì người mẹ sẽ có tâm tình thế nào.
Cả đêm hôm ấy, cô vừa khóc vừa dỗ cục cưng ngủ, nắm lấy cánh tay con càng ngày càng gầy hơn, cô biết mình là một người mẹ vô trách nhiệm...
"Em giao con cho anh bởi vì em biết, chỉ có anh mới có thể cho con cuộc sống tốt hơn..."
"Điểm này cô tuyệt đối không cần lo lắng." Anh vẫn ôm con trai như cũ, giữ một khoảng cách nhất định với cô: "Tôi sẽ không để cho nó chịu uất ức dù chỉ một chút xíu!"
Ánh mắt quyết tuyệt kia của anh trước nay cô chưa từng thấy, điều này nói lên gì đây?
Tác giả :
Anh Túc