Áp Trại Tướng Công
Chương 9
Ánh trăng mang màu đỏ tươi như máu.
Miệng vết thương trên người nàng đều ồ ồ chảy máu, khiến có người lòng hoảng ý loạn.
Đinh Thuần nhanh chóng tìm chỗ mặt cỏ khá sạch sẽ, từ từ buông nàng nằm xuống, nhìn thấy nàng có mấy vết thương không ngừng chảy máu, hắn bất chợt không thể hô hấp.
“Ngươi không phải nói…… Gặp lại ta, liền giết ta……” Nhâm Phóng Ưu cố mà thanh thanh cổ họng rồi phun ra lời nói cay nghiệt. “Giờ nhưng thật ra ngươi bớt việc, ngươi không cần phải giết ta, ta đã chẳng chống đỡ được đến ngày mai.”
“Nhâm Ưu!” Đinh Thuần vừa vội vừa giận gọi theo tên nàng từng giả danh nói cho hắn, trong đầu đầy hỗn loạn.
“Nhâm Phóng Ưu……” Nàng cười khổ sửa cho đúng, không muốn hai người từng có một đêm tình duyên nhưng đến giây phút nàng nhắm mắt mà hắn còn không biết tên thật của nàng. “Tên của ta là Nhâm Phóng Ưu.”
“Nàng, nàng ngay cả tên đều gạt ta.” Cảm xúc trên mặt Đinh Thuần cực phức tạp.“Ta quả nhiên không nên cứu nàng.”
“Không cần phải cứu.” Nhâm Phóng Ưu lộ vẻ tuyệt vọng, chợt nghĩ đến các huynh đệ của mình, tâm nàng liền như tro tàn.
“Vừa vặn như ý của ngươi, chẳng qua ngươi mang theo một bộ tử thi (cái xác) hồi kinh (về kinh thành) thôi.”
“Ta không cho phép nàng nói như vậy.” Đinh Thuần lạnh giọng quát lớn, kịch liệt quát, sắc mặt hắn và nàng đều tái nhợt.
Không! Hắn không thể để nàng chết.
Hắn từ trong áo lấy ra một cái túi nhỏ, lôi ra một bình sứ bạch ngọc, mở bình đổ ra tay một viên thuốc màu đen.
“Đây là ‘Cửu chuyển hoàn hồn đan’, là Hoàng Thượng ngự ban cho ta khi được ta cứu mạng……” Hắn ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn nàng. “Chỉ cần nàng còn có một hơi thở, ta có thể đem nàng từ quỷ môn quan quay lại.”
Nhâm Phóng Ưu không nói gì, chỉ vừa thấy thứ trong lòng bàn tay hắn, sau đó lại đưa mắt đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ta không uống.” Nàng thản nhiên nói ngắn gọn ba chữ.
“Muốn sống thì phải uống!” Một tay Đinh Thuần cầm bả vai của nàng, dùng hết khí lực muốn lay tỉnh nàng thoạt nhìn thần trí nàng đã muốn không còn rõ ràng.
“Ta không muốn sống.” Nhâm Phóng Ưu lắc đầu, thế nhưng nở nụ cười. “Ta biết ngươi, ta có thể nhìn ra ánh mắt của ngươi có thay đổi khi đưa ra cửu chuyển hoàn hồn đan. Ngươi…… Xác định chắc chắn là có điều kiện gì, phải không?”
Nàng nở nụ cười, cười đến rất ôn nhu, trong ánh mắt mang cảm xúc phức tạp, chờ hắn công bố đáp án.
“Đúng, ta muốn nàng dẫn ta tiến Hắc trại.” Đinh Thuần cũng không phủ nhận, hắn nói luôn điều kiện, đơn giản là vì nhìn ra tình trạng của nàng càng lúc càng kém. “Tuy rằng ta đã biết đường đến Hắc trại, nhưng nếu muốn dẫn một số đông người cùng ngựa vô thanh vô tức (không tiếng không động) công phá Hắc trại, đánh một trận đầy bất ngờ……”
“Ngươi muốn lợi dụng ta vốn quen thuộc Hắc trại, muốn ta bán đứng chính huynh đệ của mình?” Nhâm Phóng Ưu đánh gãy lời hắn nói.
Nam nhân này, miệng nói yêu nàng, nhưng trên thực tế lại luôn thương tổn nàng.
“Nếu nàng muốn sống tiếp, phải chấp nhận yêu cầu của ta……” Đinh Thuần nhìn sắc mặt của nàng càng lúc càng trắng bệch, ngực nảy lên ác cảm nặng nề như đang mắc tội, trong lòng càng thấy sợ hãi.
“Cho nên ta mới nói, ta không muốn sống.” Nhâm Phóng Ưu quay đầu, mồm lại nôn ra một ngụm to máu tươi, khiến tâm hắn đều lạnh.
“Nàng đừng một mực khăng khăng nữa.” Hắn đem cửu chuyển hoàn hồn đan trong lòng bàn tay đưa tới bên môi nàng, ý muốn buộc nàng nuốt xuống.
“Người mới khăng khăng một mực.” Nhâm Phóng Ưu quay đầu, bỏ qua không chấp nhận điều kiện của hắn.
“Ưu nhi!” Đinh Thuần trong lòng sợ hãi càng ngày càng tăng, còn nổi lên cảm xúc đau đớn hắn cực kỳ xa lạ. “Nuốt vào!”
“Ta không cần! Ta sẽ không bán đứng huynh đệ của ta, họ không giống với Trình Giá cùng vài kẻ theo đuôi tên kia.” Nhâm Phóng Ưu liều chết không theo ý hắn, suy yếu lắc đầu, thậm chí đưa tay muốn đẩy một bàn tay khác của hắn đang giúp đưa chân khí vào người nàng.
Phát hiện hành động của nàng rõ ràng muốn đi tới chỗ chết, tâm Đinh Thuần giống như bị tảng đá to đè nặng lên ngực, cơ hồ không thể hô hấp.
“Nàng nuốt vào!” Đinh Thuần không khống chế được rống to, trên mặt có vẻ lo lắng, đôi mắt đen không còn được nửa phần bình tĩnh, thuần túy mang vẻ điên cuồng.
“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ngươi không cần động thủ, ta lập tức sẽ chết……” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu trắng xám đáng sợ, nàng mất nhiều máu khiến mặt nàng không có chút sắc.
Lời của nàng rốt cục làm cho một tia lý trí cuối cùng của hắn biến mất, hắn dùng lực đem nàng ôm vào trong lòng, ôm càng nhanh càng nhanh.
“Ta không cho phép nàng chết! Nàng không được phép chết! Không cho phép!” Hắn như là dã thú bị thương lớn tiếng rít gào, rất sợ ôm không đủ sức thì nàng sẽ biến mất trong lòng hắn. “Vì sao rõ ràng có thể sống, nàng lại cứng rắn quyết muốn chọn con đường chết?”
“Ta sẽ không đáp ứng ngươi, ta tuyệt không bán đứng huynh đệ!” Mạng nàng như đang ở ranh giới giữa sống và chết, nàng lại liều mạng dùng một hơi thở cuối cùng cho hắn biết nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu của hắn.
Thân hình cao lớn của Đinh Thuần đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo là run rẩy một trận, bởi vì nàng kiên quyết làm hắn bối rối.
Nàng không muốn sống.
Bởi vì điều kiện của hắn, cho nên nàng không muốn sống……
Đáng chết! Hắn nhưng lại thành kẻ ép buộc người kia……
“Hảo (Được)! Nàng nuốt viên thuốc này vào, ta không cần yêu cầu nàng dẫn ta đến Hắc trại, nàng mau nuốt thuốc này đi, mau!” Đinh Thuần chăm chú nhìn nàng, trên mặt có quyết tâm bất cứ giá nào, hai mắt hơi đỏ, khác hẳn lúc hắn bình thường như đó là hai người.
Là nàng đau đến hỏng đầu rồi sao?
Nàng bởi vì đau đớn mà nước mắt nhạt nhòa mông lung, nhưng trong tầm mắt lại nhìn thấy hắn nóng vội mà mang vẻ mặt lo âu.
“Ta không mang theo ngươi tiến đánh Hắc trại……” Nhâm Phóng Ưu nhắc lại.
“Không mang theo sẽ không mang, chính ta có bản lĩnh phá nó, mau nuốt thuốc này vào……” Đinh Thuần lại vừa hoảng vừa vội, tuy rằng Hoàng Thượng nói thuốc này hiệu quả thật tốt, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm làm nguy hại nàng một chút nào.
Không biết là thái độ hắn nói chuyện hay là giọng điệu của hắn đầy sốt ruột mà rốt cục làm cho Nhâm Phóng Ưu cắn chặt khớp hàm dần mở ra, nuốt vào viên thuốc có thể cứu mạng kia.
Hắn ôm chặt lấy nàng, ý muốn ấm áp thân nàng vì mất máu mà nhiệt độ cơ thể cũng giảm thấp, hắn vội vã xác định nàng ở chính trong lòng hắn, nàng suy yếu nhưng hô hấp vẫn khá ổn định.
Nàng đang đấu tranh cùng tử thần, mà hắn thì đấu tranh cùng chính mình.
Gặp lại nàng, liền giết nàng.
Một câu này, ý niệm này, bất quá hắn từng nghĩ đến hắn đủ kiên quyết.
Nhưng trong giờ khắc nàng gần kề cái chết, hắn hoàn toàn không thể làm theo.
Thẳng đến giờ phút này hắn mới nguyện ý thừa nhận rằng ở trong lòng hắn, nàng quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Hắn có thể vi phạm lệnh của Hoàng Thượng, nhưng hắn không thể không giữ nàng lại, vào thời điểm nàng muốn chết, hắn thậm chí còn tưởng buông tha cho tất cả các nguyên tắc…… Mà hắn cũng thật sự làm thế.
Lệnh của Hoàng Thượng lớn hơn trời, nhưng hắn vì nàng nguyện vứt bỏ hết thảy, chỉ vì mong nàng sống sót.
Đinh Thuần a Đinh Thuần, ngươi điên……
Đêm khuya thanh vắng, lấp lánh vô số ánh sao.
Nhâm Phóng Ưu nhẹ nhàng đưa mắt nhìn, hơi khởi động thân mình, thấy Đinh Thuần đang ngồi bên bàn gỗ chuyên tâm thẩm duyệt cái gì đó.
Ánh nến lung linh, khuôn mặt hắn tuấn tú phá lệ càng khắc sâu chuyên chú. Nàng không khỏi tưởng tượng nếu bọn họ không phải địch thủ……
“Tỉnh?” Đinh Thuần cất tiếng, phá vỡ sự trầm tư của nàng. Bạc môi của hắn gợi lên nét cười nhợt nhạt, đứng dậy đi gần đến thân thể nàng, bàn tay trực tiếp đặt lên trán nàng, đo thử độ ấm của nàng.
“Tốt lắm, hai ngày nay cũng chưa phát sốt lại, xem ra tình hình ổn định rồi.” Đinh Thuần nâng nàng dậy, còn săn sóc lấy đệm mềm đến để nàng có thể ngồi thẳng dựa vào vách tường sát giường. “Đói bụng không? Ta đi kêu tiểu nhị nấu vài thứ đưa đến……”
Dứt lời, hắn tính rời đi, lại bị Nhâm Phóng Ưu cầm tay hắn, nhất thời hắn dừng chân bước.
Lòng bàn tay ấm áp non mềm truyền đến độ ấm của riêng nàng, Đinh Thuần thong thả quay lại, nhìn cổ tay bị nàng cầm, chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua khuôn mặt nàng.
“Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên nàng chủ động cầm tay ta.” Đinh Thuần cười nhẹ, một lần nữa đến bên nàng rồi ngồi xuống giường, ôn nhu vén một vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra chút tái nhợt cũng không đánh mất vẻ xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Phóng Ưu ửng đỏ, mới nhanh buông tay ra lại bị hắn cầm giữ tay nàng, nhất thời cũng tránh không được.
“Ta chỉ là muốn biết Hắc trại làm sao vậy.” Nàng nha nha nói nhỏ, giải thích động tác của mình xuất phát từ phản xạ tính không cho hắn rời đi, cũng không phải thực sự đối với hắn có cái gì không muốn xa rời.
“Nàng đừng có không chịu ngồi yên.” Đinh Thuần hơi lắc đầu, cũng không muốn cho nàng đang dưỡng bệnh còn đi lo lắng việc này.
“Nói mau.” Nhâm Phóng Ưu đưa mắt lạnh nhìn.
Mấy ngày nay, thần trí nàng như trong sương mù, nhìn hắn rất bận rộn, thủ hạ không ngừng báo cáo cho hắn. Nàng nghe không rõ mấy lời nói gì đó, nhưng cũng biết đó đều là chút chuyện về Hắc trại.
Đinh Thuần thở dài một hơi, biết không lay chuyển được tính cố chấp của nàng.
“Trong Sơn cốc phát hiện gần trăm xác người vô danh, có già, có thanh niên, có trẻ con……” Hắn mở miệng nói ra tin tức kinh hãi lòng người. “Xem ra đều là đã nhiều ngày bị giết hại vứt bỏ ở đó.”
“Đều là người Hắc trại?” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu trắng nhợt.
“Tuy rằng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng chắc đến tám, chín phần mười.” Đinh Thuần trầm ngâm một chút, vẫn quyết định để cho nàng biết tình hình thực tế. “Chúng ta thu được tin tức liền tiến đến xem xét, vừa vặn nhìn thấy một thôn dân sắp trút hơi thở cuối cùng, người đó cho chúng ta một cái tên……”
“Trình Giá?” Nàng cơ hồ có thể khẳng định, trừ bỏ tên kia, không ai làm ra được chuyện thương thiên hại lí (đất trời chẳng dung thứ) như vậy.
Đinh Thuần trầm mặc không nói, chỉ gật đầu.
Nhâm Phóng Ưu không dám tin lắc đầu lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ bi thương nói không nên lời.
Lúc trước, mọi người không cho Trình Giá cầm đầu, nguyên nhân chính là biết tên đó tâm địa độc ác, khi chặn đường cướp bóc thì chẳng những cướp vàng cướp bạc, thậm chí là giết người diệt khẩu, mất đi nhân tính đến mức tận cùng, mọi người thập phần e ngại.
Lúc đó, đoàn người bọn họ ở trong thôn bị vây bắt, bị tiêu diệt, lại không có người vươn tay ra giúp, đại khái cũng là bởi vì sợ hãi Trình Giá tâm địa độc ác, chỉ có thể làm bộ khuất phục, đối với điểm này nàng cũng không có thầm oán người trong trại.
Chỉ là nàng không nghĩ tới cho dù tên kia thành công chiếm lĩnh Hắc trại, thành trại chủ Hắc trại, hắn đối với người dân trong tại từng tâm phục nàng vẫn không chịu toàn tâm toàn ý tiếp nhận, thậm chí là trực tiếp chém giết……
“Thật đáng chết, tên vương bát dê con đáng đâm ngàn đao tới chết!” Nhâm Phóng Ưu tức giận đến nỗi vỗ mạnh xuống giường một cái. “Ta không giết Trình Giá, thề không làm người!”
“Dẫn ta tiến vào Hắc trại.” Đinh Thuần đột nhiên thốt ra một câu, sắc mặt trằm lặng, đứng đắn.
Nhâm Phóng Ưu nâng mặt, đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ngươi thấy thứ mình thích là thèm?” Thấy Hắc trại bọn họ đang nội loạn, muốn khích nàng quay lại phá Hắc trại sao?
“Không phải.” Đinh Thuần lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ thản nhiên, bình tĩnh, không giải thích vì chính mình, chính là báo cho nàng biết những tính toán của hắn.
“Trình Giá đã giết không ít người, xét thấy tâm địa tên kia tiểu nhân như vậy, khó bảo đảm Trình Giá sẽ không lại đại khai sát giới……”
“Ta không cho Trình Giá giết người, làm sao còn có thể mang quan binh tới gần Hắc trại? Để cho quan binh giết người thì sẽ thống khoái chút sao?” Nhâm Phóng Ưu phản bác.
“Nàng có thể báo những người đó đi trước.” Đinh Thuần biết rõ, cho dù Hắc trại cướp tiền cướp bạc nhưng cũng không phải toàn bộ trại đều là người xấu.
“Trình Giá sẽ không chấp nhận, trước khi rời đi hắn sẽ không có tha bọn họ, sẽ giết bọn họ để trừ hậu họa.” Nhâm Phóng Ưu rất hiểu biết tâm tính Trình Giá âm hiểm, không chấp nhận được một chút khả năng ngoài ý muốn.
“Nhưng là……” Đinh Thuần không chịu buông tha.
“Đừng ép ta, là ngươi nói không cần đáp ứng điều kiện của ngươi, ta mới nuốt cái thứ quỷ dược gì kia……” Mắt Nhâm Phóng Ưu lạnh lùng nhìn, nhắc nhở.
Đinh Thuần lắc đầu, viên cửu chuyển hoàn hồn đan là thuốc vô giá kia, trong miệng nàng lại biến thành quỷ dược.
“Được, ta không bức nàng, chẳng qua…… Nàng đã hỏi, ta nghĩ nàng cũng có biết ta phải tuân lệnh. Hắc trại hôm qua cướp vàng bạc của triều đình, Hoàng Thượng đưa ra tối hậu thư.” Hắn muốn cho nàng biết hắn không có quyền lựa chọn đường sống.
“Đó là nhà của ta!” Nhâm Phóng Ưu kháng nghị nắm chặt bàn tay nhỏ.
“Đã không phải.” Đinh Thuần thản nhiên mở miệng vài lời, làm cho nàng từ tức giận chuyển thành bi thương nồng đậm.
Nàng biết, hắn cũng đúng, Hắc trại đã bị Trình Giá chiếm cứ trong tay, nàng không bao giờ có khả năng đi vào Hắc trại nữa.
“Ngươi thật sự thực quá đáng!” Tuy rằng biết hắn tiêu diệt Hắc trại là chuyện sớm hay muộn, nhưng dù nói như thế nào, Hắc trại đều là nơi nàng lớn lên, mới tưởng tượng đến nơi đó sẽ máu chảy thành sông thì tâm tình của nàng khó có thể bình phục được.
“Ta không có lựa chọn khác.” Đinh Thuần nhắc lại, lòng không muốn vì Hắc trại mà hắn và nàng phản bội nhau.
“Ta biết.” Nhâm Phóng Ưu cúi mặt, cả người nằm xuống giường, như là toàn thân đột nhiên mất hết sức lực.
“Ưu nhi……” Đinh Thuần thấy bộ dáng nàng như vậy, trong lòng rất không đành lòng nhưng cũng bất lực.
“Đinh Thuần……” Nàng đột nhiên ôn nhu kêu hắn. “Ngươi không có khả năng vì ta tha cho Hắc trại, đúng không?”
Thái độ ôn nhu của nàng khiến tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn vài cái, nhưng câu nói tiếp theo này của nàng cũng làm cho sắc mặt hắn biến thành lạnh băng.
“Nàng đừng bức ta.” Đinh Thuần trầm giọng.
Hắn đã vì nàng mà phá rất nhiều nguyên tắc của mình, hắn không thể lại vì nàng làm ra chuyện đại nghịch như vậy.
“Ta không có.” Nàng lắc đầu, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười yếu ớt bất đắc dĩ. “Ta chỉ muốn xác định một chút thôi.”
Sự tình đã không có con đường sống nào cứu vãn được, hắn cùng với nàng như thế tất sẽ trở thành kẻ thù.
Đón ánh mắt của nàng mang một mảnh tĩnh mịch, không có gì dao động, chỉ có thâm trầm đau thương.
“Ta phải đi.” Nhâm Phóng Ưu thong thả nói, ngực đau đớn kịch liệt, nàng đưa tay đè ngực, lực từ lòng bàn tay cố ngăn chặn bằng không vết thương trong tim có khả năng sẽ nứt toát chảy máu.
“Không cho phép!” Đinh Thuần không chút nghĩ ngợi phản bác nàng. “Ta cứu nàng, không phải vì để cho nàng rời đi……”
“Là vì phá Hắc trại.” Nhâm Phóng Ưu thống khổ nói, thong thả lắc đầu, từng động tác đều đã hơi động đến bao nhiêu vết thương nhói đau trong lòng, làm cho đau đớn tăng lên. “Không có khả năng, ta sẽ không phản bội huynh đệ của mình, cho dù Trình Giá là cái tên hỗn đản, nhưng Hắc trại vẫn còn rất nhiều bằng hữu của ta.”
Đinh Thuần nhận định.
Cứu nàng là vì cái gì?
Hắn biết, chính mình xác thực muốn phá Hắc trại. Nhưng…… Cứu nàng thực sự chỉ là vì phá Hắc trại?
Lúc này hắn lại không có cách nào trả lời chính mình.
Nhâm Phóng Ưu không có xem nhẹ sự trầm mặc của hắn, toàn thân bởi vì một trận đau đớn kịch liệt từ trong lòng truyền đến mà cứng ngắc.
Hắn cũng không có phủ nhận – hắn cứu nàng thật là vì muốn phá Hắc trại.
Tâm tính thiện lương của nàng đang đau.
Nàng cố gắng hô hấp, nhẹ nhàng thở hào hển, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng rồi rốt cục bao phủ cả nàng.
Như vậy liền tách xa đi.
Bọn họ không nên tiếp tục bên nhau, bức tường trong lòng nàng sớm đã sụp đổ, hắn xông thẳng vào trái tim của nàng, tiếp theo hắn khắc ở đó bao nhiêu vết thương, nàng đã quá mệt mỏi, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng không nên ở lại chỗ này.
“Ta phải giúp nhặt xác bọn họ, ta không thể để bọn họ phơi thây ở trong sơn cốc……” Nàng giúp chính mình tìm lấy cớ rời đi.
“Ta đã làm rồi.” Đinh Thuần vội vàng mở miệng, làm nàng hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn chỉ nhìn mỗi nàng. “Mỗi thi thể ta đều chôn riêng ở trên Tây Sơn, nàng không cần đi.” Lại càng không cần đi……
“Cám ơn.” Đôi môi Nhâm Phóng Ưu như đóa hoa gợi lên một chút mỉm cười ưu tư thương cảm; nàng thật sự không nhìn lầm người, hắn là người tốt, thật sự là người tốt.
Có điều không phải người thích hợp tốt đẹp với nàng.
“Ngươi có biết, ta vẫn phải rời đi, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi tiêu diệt Hắc trại. Nói về sau…… Ngươi cũng không thể chấp nhận ta là kẻ cướp, là cường đạo.” Ánh mắt của nàng cố giữ nét bình tĩnh, tâm nàng rất đau, nàng chỉ có thể đem cảm xúc giữ chặt trong lòng, bằng không nàng sẽ làm hỏng mất mọi việc.
Đinh Thuần một chữ cũng chẳng thốt khỏi miệng được, đau lòng nhìn nàng trước mắt hắn – nàng nếu đứng lên không hề giống trại chủ Hắc trại uy phong lẫm liệt như trước, nàng như là đứa trẻ có trái tim bị thương trầm trọng.
Mà hắn chính là cái kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
Nhâm Phóng Ưu biết nàng đang làm khó hắn, cũng biết hai người bọn họ không có tương lai, hắn hữu tình lại có nghĩa khí, hắn không buông tay ra được, từ đầu đến cuối hắn đều đối với nàng tràn đầy chân tình.
Thế để nàng quyết định liền đi vậy.
“Có thể…… Lại đây giúp ta một chút được không?” Nàng ôn nhu mở miệng, vứt bỏ rụt rè vốn có, đưa mắt nhìn đến hắn đang kinh ngạc.
Cảm xúc Đinh Thuần đầy phức tạp, biết đây là lời từ biệt của nàng……
Nhưng hắn cũng biết, hắn vẫn còn không thể hoàn toàn chấp nhận thân phận của nàng trước kia, nàng rời đi đối bọn họ là quyết định tốt nhất.
Hắn ngồi bên cạnh nàng, hai tay đem nàng ôm vào trong lòng, mà nàng dĩ nhiên cố lấy dũng khí đưa lên cánh môi nàng, chủ động hôn nếm thử đôi môi của hắn, động tác ngây ngô, thử tính tham nhập vào trong miệng hắn.
Không có nam nhân nào có thể ngăn cản nổi cử chỉ dụ hoặc như vậy, Đinh Thuần phản thủ thành công (từ bị động sang chủ động), nhiệt tình hút cái lưỡi non mềm của nàng, ý định làm cho hơi thở nàng nhiễm mùi vị của riêng hắn.
Ánh mắt hắn càng thâm trầm, bạc môi hôn gáy nàng, kế tiếp lại một nụ hôn tinh tế đầy mê đắm ở cổ, làm cho nàng kịch liệt run run, bất lực phát ra rên rỉ.
Hắn cẩn thận không có làm đau vết thương của nàng, lại chính là càng làm nàng càng run run rên rỉ.
Đây không phải đêm đầu tiên của bọn họ, lại chính là đêm cuối cùng của bọn họ. Vì thế Nhâm Phóng Ưu không nghĩ lại câu nệ cái gì nam nữ không thể này nọ nữa, nàng muốn hắn nhớ kỹ nàng.
Cả đời đều không quên được nàng.
Tâm ý mới định, bàn tay nhỏ bé vốn để ở ngực hắn, bỗng dưng dời xuống cầm hắn sớm nổi lên phản ứng đầy dục vọng lửa nóng.
“Nhâm Phóng Ưu!” Hơi thở hắn chợt chậm đi, cơ thể căng cứng, gấp gáp gọi tên nàng.
Nhâm Phóng Ưu không có mở miệng, chính là đón ánh mắt của hắn; ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve hắn, cảm giác hắn đang căng thẳng trong lòng bàn tay nàng, càng thêm hưng phấn đứng lên.
“Miệng vết thương của nàng chưa lành hẳn.” Hắn đưa tay ra, dùng một tia lý trí cuối cùng ngăn lại nàng đụng chạm.
Hắn khắc chế cực hạn, không muốn bởi vì dục vọng nhất thời làn bị thương nàng, chỉ là nếu tiếp tục như vậy hắn thật sự không có biện pháp tự kiềm chế.
Nhâm Phóng Ưu nở nụ cười, cười càng đẹp hơn, càng mị hoặc, nàng lại chủ động ôm cổ hắn, đưa lên nụ hôn của nàng, đưa hắn hơi thở, chìm đắm mê say với nàng.
Lúc này đây, Đinh Thuần rốt cuộc dừng không được, bọn họ không ngừng ôm hôn lẫn nhau, trầm luân trong dục vọng, chứng minh sự tồn tại lẫn nhau.
Không có ngôn ngữ trói buộc, không có gông xiềng trói buộc, chỉ có thân thể giao triền lẫn nhau, tâm linh gần sát tiếp xúc, bọn họ cơ hồ đều phải tin tưởng bọn họ là của nhau và yêu nhau, bọn họ sẽ gần nhau cả đời.
Mà giấc mộng này sau bình minh – nát.
Nhâm Phóng Ưu ly khai (rời đi), giống như nàng từng biểu thị công khai như vậy, biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Đinh Thuần chẳng có thể hiện ra rằng hắn không tự khống chế được mình, không có làm hỏng mất cái gì, không có điên cuồng la hét giống thú vật; hắn chính là trấn định lập kế hoạch nên như thế nào tiến công Hắc trại, thái độ giống người bình thường không có việc gì.
Chỉ có chính hắn biết, sau đêm nàng rời đi, lòng hắn như đang bị đào một cái động lớn, đầy trống rỗng, đau đớn cơ hồ không thể thở nổi.
Động lực duy nhất có thể giúp hắn tiếp tục sống sót chính là làm xong việc hắn nên làm – tiêu diệt Hắc trại.
Nhâm Phóng Ưu có nói qua, không giết Trình Giá, nàng thề không làm người.
Chuyện hắn có thể làm thay nàng không nhiều lắm, nhưng chuyện này liền để hắn làm đi.
Ngày qua ngày, hắn cơ hồ không thể ngủ yên, nhìn cái giường nàng từng nằm dưỡng bệnh, nghĩ đêm hôm đó ôn tồn, hắn đau đến tột cùng. Vì sao, này thương, này đau, đều khắc sâu trong lòng, lại khó trừ bỏ đi?
Hôm nay chính là ngày tiến đánh Hắc trại.
Hắn tin tưởng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, nhận mệnh trở lại kinh thành, sau đó hắn có thể đem hết thảy vứt bỏ, bao gồm cả nàng.
Nàng là một người khách qua đường, khách qua đường trong cuộc đời hắn; hắn có thể quên nàng, nhất định có thể!
Cũng như nàng, chẳng phải nàng rời đi không hề lưu luyến sao?
“Mời đại nhân điểm binh.” Ngoài cửa, cấp dưới của hắn khom người, báo cho hắn biết tất cả đều chuẩn bị xong, có thể xuất binh.
Tầm mắt Đinh Thuần dời khỏi chiếc giường kia, sau đó thong thả đứng dậy.
Đã đến thời điểm, nên kết thúc hết thảy việc này thôi!
Đoàn người bọn họ nhanh chóng thẳng tiến đến Hắc trại trong im lặng, có người đi trước dò đường, bọn họ rất nhanh đi tới cổng vào Hắc trại, bình tĩnh xem xét tình thế xong, Đinh Thuần ra lệnh một câu cho binh lính công kích Hắc trại.
Thần bộ vừa ra mặt, quả nhiên thế tấn công không thể đỡ được, một trận chiến ở Hắc trại làm cho đoàn người Trình Giá bại trận nhanh chóng, nhiều kẻ cố trốn thoát khỏi Hắc trại.
Có lẽ vì cuộc nội chiến lúc trước làm cho Hắc trại tổn hại thảm thương, lòng người hoảng sợ, hoàn toàn chưa hồi phục, đúng lúc này Đinh Thuần lãnh đạo binh lính công kích, dễ dàng đã đột phá phòng tuyến.
Ở phần đông người thuộc Hắc trại khác thì hắn không giết, hắn liền tiến đến một mình đấu với Trình Giá, hắn từng tự hứa với chính mình hắn phải tự tay giết tên hỗn đản đáng chết, mất đi nhân tính, tranh quyền đoạt thế này.
Hắn không thích giết người, trừ phi vào thời điểm bất đắc dĩ.
Nhưng đối với Trình Giá, hắn không có chút lưu tình, chiêu chiêu hung hiểm, lưỡi kiếm sắc bén, trong vòng năm chiêu hắn trực tiếp chém đầu đứt tên kia xuống, nhìn Trình Giá chết không nhắm mắt, trên mặt đất đầu tên đó lăn lộn, hắn không có thương hại gì, nghĩ đến biểu tình Nhâm Phóng Ưu đau thương, trong lòng lại hiện lên một chút đau.
Trong đầu Đinh Thuần không xóa nhòa được vẻ mặt nàng thương tâm lại bất đắc dĩ, cảm giác tưởng niệm lại như chính mình bị lăng trì, không thể giãy giụa thoát khỏi nó.
Bất quá trong thời gian một ngày, Hắc trại bị san bằng thành bình địa, bọn họ giành được toàn thắng, nhưng trên mặt Đinh Thuần không có thể hiện tình cảm hay hưng phấn gì, hắn đang cảm thấy chính mình tự tay hủy hoại nhà của nàng.
Nhìn Hắc trại một mảnh một đống hỗn độn, Đinh Thuần thong thả tìm được thanh âm của chính mình rồi -
“Hồi kinh.”
Kinh thành phồn hoa dưới chân thiên tử.
Phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt phi phàm, mọi người đều thường thường thảo luận ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ lại thành công một lần nữa, đã tiêu diệt, phá tan Hắc trại mà mỗi người nghe thấy đều biến sắc.
Hoàng Thượng mừng rỡ, thiết yến trọng thưởng trước mặt cả triều thần văn võ bá quan, Đinh Thuần lại được thăng quan tiến chức thêm một bậc. Hắn khom người tạ ơn, nhưng trên mặt không có mấy biểu tình vui sướng gì nhiều.
Sau yến tiệc tẩy trần xong, hắn rất nhanh trở về Đinh phủ, nằm tên chiếc giường gỗ quen thuộc hơn mười năm, trước kia vẫn luôn ngủ ngon, mà hắn nay thức trắng cả đêm không ngủ, nhìn sao sáng ngoài cửa, đầu trống rỗng.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, phần đông văn võ bá quan đều mang đến thiếp mời dự yến tiệc, muốn mượn cớ để giới thiệu chính khuê nữ hoàng hoa của mình, chỉ là hắn một buổi cũng không đi, từ chối tất cả lời mời hắn, ngày quá ngày hắn gần như bế quan (đóng cửa ở lì trong nhà).
Đinh Thuần như là bị rút mất hồn phách, cáo bệnh tĩnh dưỡng ở nhà. Hoàng Thượng thông cảm hắn xuất binh vất vả, cho phép hắn ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, còn đưa tới rất nhiều thuốc bổ, hy vọng hắn nhanh chóng bồi bổ thân thể khỏe mạnh.
Dược phẩm, thuốc bổ này vốn khó có được giờ tất cả đầy đủ không sứt mẻ bị lãng quên ở một góc, Đinh Thuần cũng không nhúc nhích hay động tay vào, thậm chí chưa từng hao tâm tốn sức đi mở mấy thứ đó ra.
Hắn cả ngày ngồi ở trong phòng, cuộc sống trở nên không có ý niệm cũng chẳng có hứng thú, sợ sệt nhìn phương xa, như là đang tưởng niệm ai.
Tình hình như vậy rốt cục làm cho Đinh mẫu (mẹ Đinh Thuần) nhìn thấy không ổn, nếu quanh co lòng vòng hỏi không ra nguyên nhân, vậy bà liền đến hỏi thẳng.
“Thuần Nhi, con rốt cuộc làm sao vậy?” Đinh mẫu làm theo kế hoạch đã định nên ngồi xuống ghế. “Đã qua hai tuần, con vẫn giống như người mất hồn, đến tột cùng là ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Thuần nghe lời nói đầy quan tâm của mẫu thân, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm chậm rãi thu trở về, khuôn mặt hắn hé ra bạc môi khẽ nhếch, như thể muốn nói gì, lại bất đắc dĩ ngậm lại, cuối cùng chính là mờ mịt lắc đầu.
Đinh mẫu thở dài một hơi, đứa nhỏ trước mắt làm sao có thể là người con anh hùng khí phách hiên ngang của bà được đây?
“Có liên quan tới vị cô nương ở khách điếm sao?” Đinh mẫu có nghe được vài cấp dưới của hắn thì thầm đàm luận, trong phòng Đinh Thuần từng ở có một cô nương mắt to tinh tế, bị trọng thương.
Ánh mắt Đinh Thuần trầm lại, bởi vì mẫu thân nhắc tới cô nương đó đúng là đối tượng tâm tư hắn đang tưởng niệm.
“Nhâm Phóng Ưu, con thường gọi nàng là Ưu nhi.” Rốt cục Đinh Thuần cũng mở miệng, ánh mắt mờ mịt lạnh lẽo, khi nhớ kỹ lại cái tên này ánh mắt hắn không tự giác chợt hiện một tia ôn nhu.
“Hảo, Ưu nhi……” Đinh mẫu tinh tế nhớ kỹ, cũng phát hiện thái độ của con giờ bất đồng. “Nàng như thế nào sao không hồi kinh với con?” Bà nghĩ đến đây là nguyên nhân hắn hồn bay phách lạc.
Đinh Thuần lắc đầu, lại lắc đầu, mặt mày vừa mới có chút tinh thần, lại bỗng dưng u ám. “Nàng không có khả năng theo con hồi kinh.”
“Vì sao?” Đinh mẫu khó hiểu, trầm ngâm, sau đó đoán thử nguyên nhân. “Con sẽ không phải là vì lo lắng cha con thiên kiến (Ý kiến thiên lệch, không đúng, thiếu khách quan về) bè phái, cho nên mới không mang nàng về đây?”
“Nếu chỉ là thiên kiến bè phái mà thôi……” Đinh Thuần bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng. “Nếu mẫu thân biết thân phận chân thật của nàng, chỉ sợ cũng sẽ bảo con sớm nên quên nàng.”
“Nha?” Lời này vừa nói ra, nhưng thật ra Đinh mẫu thực sự càng thêm tò mò. “Nói cho nương nghe một chút, nàng ra sao, là thần thánh phương nào?”
Đinh Thuần ngoái đầu nhìn lại, nghênh đón ánh mắt mẫu thân quan tâm lo lắng, ngực hắn chịu áp lực thật khó chịu khiến hắn rốt cục mở miệng.
“Nàng từng là trại chủ Hắc trại.” Hắn còn nhớ rõ vẻ mặt, bộ dáng nàng anh khí, không biết hiện tại nàng có sao không? “Chính là, âm kém dương sai (gặp chuyện không may), nàng ly khai Hắc trại, cũng rời khỏi không ở bên cạnh con.”
“Cái gì, cái gì?” Đinh mẫu ôm ngực, quả nhiên đã bị kinh hách không nhỏ.
Chỉ là khi vừa thấy đến tầm mắt của con thất hồn, bà lại bỗng dưng kiên cường hẳn lên.
“Hảo, nương thừa nhận, nương là bị dọa chút chút, nhưng nương tin tưởng ánh mắt con trai của nương, con cứ việc mang cô nương đó về nhà, có nương làm chỗ dựa cho Thuần Nhi.” Đinh mẫu suy tính là không nên để ‘Mất đi một người con’, vẫn nên ‘Lấy thêm một cô con dâu’, bà thà rằng chọn thêm người nhà.
“Mẫu thân có thể chấp nhận nàng sao?” Trên mặt Đinh Thuần khá kinh ngạc, cũng rất mau lại mất đi chút rạng rỡ. “Đã quá muộn, con không hiểu rõ chính mình, nghĩ rằng mình cũng không thể hoàn toàn chấp nhận nàng, đến khi mất đi thì mới phát hiện con sai lầm rồi, sai quá rồi.”
Đinh mẫu trố mắt nhìn trên mặt hắn tràn đầy hối hận, thế mới biết con sa vào bể tình quá sâu.
“Con có nghĩ tới nếu con còn ở bên cạnh nàng sẽ làm chút chuyện gì hay không?” Đinh mẫu nhìn chính đứa con ngốc của mình.
“Con đương nhiên sẽ hết sức dùng mọi khả năng bảo hộ nàng, không hề để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng.” Đinh Thuần không chút nghĩ ngợi trả lời. Nếu thời gian thật có thể quay trở lại, hắn quyết sẽ không để nàng rời đi, sẽ không khiến nàng chịu thương tổn gì, cho dù hắn thật sự muốn tiêu diệt Hắc trại, cũng sẽ dùng phương pháp cực kỳ hòa hoãn, làm cho thương tổn của nàng giảm đến mức thấp nhất.
Nghe câu trả lời như thế, Đinh mẫu nở nụ cười, nghĩ rằng chính con mình vốn thông minh vạn phần, địch lại được vạn người, nhưng khi gặp vấn đề về tình cảm lại thành đầu đất.
“Hài tử ngốc, nếu thật muốn bảo hộ nàng, vậy con còn ở tại chỗ này làm cái gì?” Nàng mang theo tươi cười đưa ra vấn đề.
“Nương?” Mặt Đinh Thuần lộ vẻ khó hiểu.
“So với đem một trái tim như cô hồn giữ bên người, còn không bằng để cho con của nương ra bên ngoài vui vẻ.”
Đinh mẫu cảm khái nói.
Tuy rằng tâm niệm định giữ người con vừa về nhà giờ lại muốn rời đi, nhưng cuối cùng so với giữ một cái xác không hồn ở bên người thì cho đi ra tìm kiếm người thì tốt hơn.
Được mẫu thân nhắc nhở chỉ điểm như vậy, Đinh Thuần rạng rỡ mạnh mẽ hẳn lên, đột nhiên hiểu được nhiều chuyện.
So với việc ở trong nhà hối hận vì lỗi lầm mình đã làm, không bằng thừa nhận sai lầm, tìm nàng về giữ bên người mình.
“Vậy về phía cha……” Đinh Thuần biết phụ thân kỳ vọng rất cao đối với hắn.
“Yên tâm đi, nhanh nhanh đem nàng mang về đây, nương sẽ nói qua, nhiều người chính là lực lượng đông đảo, có con hơn nữa còn có nương, thêm cả Ưu nhi, chính là lấy đa số thắng thiểu số, nếu các con mà giúp nương thêm một tiểu tử béo mập, đến lúc đó một phiếu này thắng được ai, cha con một mình làm được gì, nên việc gì đều không cần phiền não lo lắng nữa rồi.” Đinh mẫu thật sự rất hiểu biết rõ phu quân của mình.
Đinh Thuần cao hứng gật đầu, lập tức đứng dậy bắt đầu thu thập hành lý, cả người nhất thời tràn ngập sức sống, làm cho Đinh mẫu một bên biết chính mình đưa ra quyết định chính xác.
“Đi đường phải cẩn thận.” Đinh mẫu nhìn hắn sắp nhanh chân chạy khỏi, vẫn nhịn không được cất tiếng dặn dò.
“Cám ơn nương.” Đinh Thuần cảm tạ nhìn mẫu thân, thề với bà. “Con nhất định sẽ tìm được cô con dâu đem về cho nương!”
Dù chân trời góc biển, hắn nhất định tìm đem nàng trở về!
Miệng vết thương trên người nàng đều ồ ồ chảy máu, khiến có người lòng hoảng ý loạn.
Đinh Thuần nhanh chóng tìm chỗ mặt cỏ khá sạch sẽ, từ từ buông nàng nằm xuống, nhìn thấy nàng có mấy vết thương không ngừng chảy máu, hắn bất chợt không thể hô hấp.
“Ngươi không phải nói…… Gặp lại ta, liền giết ta……” Nhâm Phóng Ưu cố mà thanh thanh cổ họng rồi phun ra lời nói cay nghiệt. “Giờ nhưng thật ra ngươi bớt việc, ngươi không cần phải giết ta, ta đã chẳng chống đỡ được đến ngày mai.”
“Nhâm Ưu!” Đinh Thuần vừa vội vừa giận gọi theo tên nàng từng giả danh nói cho hắn, trong đầu đầy hỗn loạn.
“Nhâm Phóng Ưu……” Nàng cười khổ sửa cho đúng, không muốn hai người từng có một đêm tình duyên nhưng đến giây phút nàng nhắm mắt mà hắn còn không biết tên thật của nàng. “Tên của ta là Nhâm Phóng Ưu.”
“Nàng, nàng ngay cả tên đều gạt ta.” Cảm xúc trên mặt Đinh Thuần cực phức tạp.“Ta quả nhiên không nên cứu nàng.”
“Không cần phải cứu.” Nhâm Phóng Ưu lộ vẻ tuyệt vọng, chợt nghĩ đến các huynh đệ của mình, tâm nàng liền như tro tàn.
“Vừa vặn như ý của ngươi, chẳng qua ngươi mang theo một bộ tử thi (cái xác) hồi kinh (về kinh thành) thôi.”
“Ta không cho phép nàng nói như vậy.” Đinh Thuần lạnh giọng quát lớn, kịch liệt quát, sắc mặt hắn và nàng đều tái nhợt.
Không! Hắn không thể để nàng chết.
Hắn từ trong áo lấy ra một cái túi nhỏ, lôi ra một bình sứ bạch ngọc, mở bình đổ ra tay một viên thuốc màu đen.
“Đây là ‘Cửu chuyển hoàn hồn đan’, là Hoàng Thượng ngự ban cho ta khi được ta cứu mạng……” Hắn ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn nàng. “Chỉ cần nàng còn có một hơi thở, ta có thể đem nàng từ quỷ môn quan quay lại.”
Nhâm Phóng Ưu không nói gì, chỉ vừa thấy thứ trong lòng bàn tay hắn, sau đó lại đưa mắt đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ta không uống.” Nàng thản nhiên nói ngắn gọn ba chữ.
“Muốn sống thì phải uống!” Một tay Đinh Thuần cầm bả vai của nàng, dùng hết khí lực muốn lay tỉnh nàng thoạt nhìn thần trí nàng đã muốn không còn rõ ràng.
“Ta không muốn sống.” Nhâm Phóng Ưu lắc đầu, thế nhưng nở nụ cười. “Ta biết ngươi, ta có thể nhìn ra ánh mắt của ngươi có thay đổi khi đưa ra cửu chuyển hoàn hồn đan. Ngươi…… Xác định chắc chắn là có điều kiện gì, phải không?”
Nàng nở nụ cười, cười đến rất ôn nhu, trong ánh mắt mang cảm xúc phức tạp, chờ hắn công bố đáp án.
“Đúng, ta muốn nàng dẫn ta tiến Hắc trại.” Đinh Thuần cũng không phủ nhận, hắn nói luôn điều kiện, đơn giản là vì nhìn ra tình trạng của nàng càng lúc càng kém. “Tuy rằng ta đã biết đường đến Hắc trại, nhưng nếu muốn dẫn một số đông người cùng ngựa vô thanh vô tức (không tiếng không động) công phá Hắc trại, đánh một trận đầy bất ngờ……”
“Ngươi muốn lợi dụng ta vốn quen thuộc Hắc trại, muốn ta bán đứng chính huynh đệ của mình?” Nhâm Phóng Ưu đánh gãy lời hắn nói.
Nam nhân này, miệng nói yêu nàng, nhưng trên thực tế lại luôn thương tổn nàng.
“Nếu nàng muốn sống tiếp, phải chấp nhận yêu cầu của ta……” Đinh Thuần nhìn sắc mặt của nàng càng lúc càng trắng bệch, ngực nảy lên ác cảm nặng nề như đang mắc tội, trong lòng càng thấy sợ hãi.
“Cho nên ta mới nói, ta không muốn sống.” Nhâm Phóng Ưu quay đầu, mồm lại nôn ra một ngụm to máu tươi, khiến tâm hắn đều lạnh.
“Nàng đừng một mực khăng khăng nữa.” Hắn đem cửu chuyển hoàn hồn đan trong lòng bàn tay đưa tới bên môi nàng, ý muốn buộc nàng nuốt xuống.
“Người mới khăng khăng một mực.” Nhâm Phóng Ưu quay đầu, bỏ qua không chấp nhận điều kiện của hắn.
“Ưu nhi!” Đinh Thuần trong lòng sợ hãi càng ngày càng tăng, còn nổi lên cảm xúc đau đớn hắn cực kỳ xa lạ. “Nuốt vào!”
“Ta không cần! Ta sẽ không bán đứng huynh đệ của ta, họ không giống với Trình Giá cùng vài kẻ theo đuôi tên kia.” Nhâm Phóng Ưu liều chết không theo ý hắn, suy yếu lắc đầu, thậm chí đưa tay muốn đẩy một bàn tay khác của hắn đang giúp đưa chân khí vào người nàng.
Phát hiện hành động của nàng rõ ràng muốn đi tới chỗ chết, tâm Đinh Thuần giống như bị tảng đá to đè nặng lên ngực, cơ hồ không thể hô hấp.
“Nàng nuốt vào!” Đinh Thuần không khống chế được rống to, trên mặt có vẻ lo lắng, đôi mắt đen không còn được nửa phần bình tĩnh, thuần túy mang vẻ điên cuồng.
“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ngươi không cần động thủ, ta lập tức sẽ chết……” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu trắng xám đáng sợ, nàng mất nhiều máu khiến mặt nàng không có chút sắc.
Lời của nàng rốt cục làm cho một tia lý trí cuối cùng của hắn biến mất, hắn dùng lực đem nàng ôm vào trong lòng, ôm càng nhanh càng nhanh.
“Ta không cho phép nàng chết! Nàng không được phép chết! Không cho phép!” Hắn như là dã thú bị thương lớn tiếng rít gào, rất sợ ôm không đủ sức thì nàng sẽ biến mất trong lòng hắn. “Vì sao rõ ràng có thể sống, nàng lại cứng rắn quyết muốn chọn con đường chết?”
“Ta sẽ không đáp ứng ngươi, ta tuyệt không bán đứng huynh đệ!” Mạng nàng như đang ở ranh giới giữa sống và chết, nàng lại liều mạng dùng một hơi thở cuối cùng cho hắn biết nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu của hắn.
Thân hình cao lớn của Đinh Thuần đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo là run rẩy một trận, bởi vì nàng kiên quyết làm hắn bối rối.
Nàng không muốn sống.
Bởi vì điều kiện của hắn, cho nên nàng không muốn sống……
Đáng chết! Hắn nhưng lại thành kẻ ép buộc người kia……
“Hảo (Được)! Nàng nuốt viên thuốc này vào, ta không cần yêu cầu nàng dẫn ta đến Hắc trại, nàng mau nuốt thuốc này đi, mau!” Đinh Thuần chăm chú nhìn nàng, trên mặt có quyết tâm bất cứ giá nào, hai mắt hơi đỏ, khác hẳn lúc hắn bình thường như đó là hai người.
Là nàng đau đến hỏng đầu rồi sao?
Nàng bởi vì đau đớn mà nước mắt nhạt nhòa mông lung, nhưng trong tầm mắt lại nhìn thấy hắn nóng vội mà mang vẻ mặt lo âu.
“Ta không mang theo ngươi tiến đánh Hắc trại……” Nhâm Phóng Ưu nhắc lại.
“Không mang theo sẽ không mang, chính ta có bản lĩnh phá nó, mau nuốt thuốc này vào……” Đinh Thuần lại vừa hoảng vừa vội, tuy rằng Hoàng Thượng nói thuốc này hiệu quả thật tốt, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm làm nguy hại nàng một chút nào.
Không biết là thái độ hắn nói chuyện hay là giọng điệu của hắn đầy sốt ruột mà rốt cục làm cho Nhâm Phóng Ưu cắn chặt khớp hàm dần mở ra, nuốt vào viên thuốc có thể cứu mạng kia.
Hắn ôm chặt lấy nàng, ý muốn ấm áp thân nàng vì mất máu mà nhiệt độ cơ thể cũng giảm thấp, hắn vội vã xác định nàng ở chính trong lòng hắn, nàng suy yếu nhưng hô hấp vẫn khá ổn định.
Nàng đang đấu tranh cùng tử thần, mà hắn thì đấu tranh cùng chính mình.
Gặp lại nàng, liền giết nàng.
Một câu này, ý niệm này, bất quá hắn từng nghĩ đến hắn đủ kiên quyết.
Nhưng trong giờ khắc nàng gần kề cái chết, hắn hoàn toàn không thể làm theo.
Thẳng đến giờ phút này hắn mới nguyện ý thừa nhận rằng ở trong lòng hắn, nàng quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Hắn có thể vi phạm lệnh của Hoàng Thượng, nhưng hắn không thể không giữ nàng lại, vào thời điểm nàng muốn chết, hắn thậm chí còn tưởng buông tha cho tất cả các nguyên tắc…… Mà hắn cũng thật sự làm thế.
Lệnh của Hoàng Thượng lớn hơn trời, nhưng hắn vì nàng nguyện vứt bỏ hết thảy, chỉ vì mong nàng sống sót.
Đinh Thuần a Đinh Thuần, ngươi điên……
Đêm khuya thanh vắng, lấp lánh vô số ánh sao.
Nhâm Phóng Ưu nhẹ nhàng đưa mắt nhìn, hơi khởi động thân mình, thấy Đinh Thuần đang ngồi bên bàn gỗ chuyên tâm thẩm duyệt cái gì đó.
Ánh nến lung linh, khuôn mặt hắn tuấn tú phá lệ càng khắc sâu chuyên chú. Nàng không khỏi tưởng tượng nếu bọn họ không phải địch thủ……
“Tỉnh?” Đinh Thuần cất tiếng, phá vỡ sự trầm tư của nàng. Bạc môi của hắn gợi lên nét cười nhợt nhạt, đứng dậy đi gần đến thân thể nàng, bàn tay trực tiếp đặt lên trán nàng, đo thử độ ấm của nàng.
“Tốt lắm, hai ngày nay cũng chưa phát sốt lại, xem ra tình hình ổn định rồi.” Đinh Thuần nâng nàng dậy, còn săn sóc lấy đệm mềm đến để nàng có thể ngồi thẳng dựa vào vách tường sát giường. “Đói bụng không? Ta đi kêu tiểu nhị nấu vài thứ đưa đến……”
Dứt lời, hắn tính rời đi, lại bị Nhâm Phóng Ưu cầm tay hắn, nhất thời hắn dừng chân bước.
Lòng bàn tay ấm áp non mềm truyền đến độ ấm của riêng nàng, Đinh Thuần thong thả quay lại, nhìn cổ tay bị nàng cầm, chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua khuôn mặt nàng.
“Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên nàng chủ động cầm tay ta.” Đinh Thuần cười nhẹ, một lần nữa đến bên nàng rồi ngồi xuống giường, ôn nhu vén một vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra chút tái nhợt cũng không đánh mất vẻ xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Phóng Ưu ửng đỏ, mới nhanh buông tay ra lại bị hắn cầm giữ tay nàng, nhất thời cũng tránh không được.
“Ta chỉ là muốn biết Hắc trại làm sao vậy.” Nàng nha nha nói nhỏ, giải thích động tác của mình xuất phát từ phản xạ tính không cho hắn rời đi, cũng không phải thực sự đối với hắn có cái gì không muốn xa rời.
“Nàng đừng có không chịu ngồi yên.” Đinh Thuần hơi lắc đầu, cũng không muốn cho nàng đang dưỡng bệnh còn đi lo lắng việc này.
“Nói mau.” Nhâm Phóng Ưu đưa mắt lạnh nhìn.
Mấy ngày nay, thần trí nàng như trong sương mù, nhìn hắn rất bận rộn, thủ hạ không ngừng báo cáo cho hắn. Nàng nghe không rõ mấy lời nói gì đó, nhưng cũng biết đó đều là chút chuyện về Hắc trại.
Đinh Thuần thở dài một hơi, biết không lay chuyển được tính cố chấp của nàng.
“Trong Sơn cốc phát hiện gần trăm xác người vô danh, có già, có thanh niên, có trẻ con……” Hắn mở miệng nói ra tin tức kinh hãi lòng người. “Xem ra đều là đã nhiều ngày bị giết hại vứt bỏ ở đó.”
“Đều là người Hắc trại?” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu trắng nhợt.
“Tuy rằng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng chắc đến tám, chín phần mười.” Đinh Thuần trầm ngâm một chút, vẫn quyết định để cho nàng biết tình hình thực tế. “Chúng ta thu được tin tức liền tiến đến xem xét, vừa vặn nhìn thấy một thôn dân sắp trút hơi thở cuối cùng, người đó cho chúng ta một cái tên……”
“Trình Giá?” Nàng cơ hồ có thể khẳng định, trừ bỏ tên kia, không ai làm ra được chuyện thương thiên hại lí (đất trời chẳng dung thứ) như vậy.
Đinh Thuần trầm mặc không nói, chỉ gật đầu.
Nhâm Phóng Ưu không dám tin lắc đầu lại lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ bi thương nói không nên lời.
Lúc trước, mọi người không cho Trình Giá cầm đầu, nguyên nhân chính là biết tên đó tâm địa độc ác, khi chặn đường cướp bóc thì chẳng những cướp vàng cướp bạc, thậm chí là giết người diệt khẩu, mất đi nhân tính đến mức tận cùng, mọi người thập phần e ngại.
Lúc đó, đoàn người bọn họ ở trong thôn bị vây bắt, bị tiêu diệt, lại không có người vươn tay ra giúp, đại khái cũng là bởi vì sợ hãi Trình Giá tâm địa độc ác, chỉ có thể làm bộ khuất phục, đối với điểm này nàng cũng không có thầm oán người trong trại.
Chỉ là nàng không nghĩ tới cho dù tên kia thành công chiếm lĩnh Hắc trại, thành trại chủ Hắc trại, hắn đối với người dân trong tại từng tâm phục nàng vẫn không chịu toàn tâm toàn ý tiếp nhận, thậm chí là trực tiếp chém giết……
“Thật đáng chết, tên vương bát dê con đáng đâm ngàn đao tới chết!” Nhâm Phóng Ưu tức giận đến nỗi vỗ mạnh xuống giường một cái. “Ta không giết Trình Giá, thề không làm người!”
“Dẫn ta tiến vào Hắc trại.” Đinh Thuần đột nhiên thốt ra một câu, sắc mặt trằm lặng, đứng đắn.
Nhâm Phóng Ưu nâng mặt, đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ngươi thấy thứ mình thích là thèm?” Thấy Hắc trại bọn họ đang nội loạn, muốn khích nàng quay lại phá Hắc trại sao?
“Không phải.” Đinh Thuần lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ thản nhiên, bình tĩnh, không giải thích vì chính mình, chính là báo cho nàng biết những tính toán của hắn.
“Trình Giá đã giết không ít người, xét thấy tâm địa tên kia tiểu nhân như vậy, khó bảo đảm Trình Giá sẽ không lại đại khai sát giới……”
“Ta không cho Trình Giá giết người, làm sao còn có thể mang quan binh tới gần Hắc trại? Để cho quan binh giết người thì sẽ thống khoái chút sao?” Nhâm Phóng Ưu phản bác.
“Nàng có thể báo những người đó đi trước.” Đinh Thuần biết rõ, cho dù Hắc trại cướp tiền cướp bạc nhưng cũng không phải toàn bộ trại đều là người xấu.
“Trình Giá sẽ không chấp nhận, trước khi rời đi hắn sẽ không có tha bọn họ, sẽ giết bọn họ để trừ hậu họa.” Nhâm Phóng Ưu rất hiểu biết tâm tính Trình Giá âm hiểm, không chấp nhận được một chút khả năng ngoài ý muốn.
“Nhưng là……” Đinh Thuần không chịu buông tha.
“Đừng ép ta, là ngươi nói không cần đáp ứng điều kiện của ngươi, ta mới nuốt cái thứ quỷ dược gì kia……” Mắt Nhâm Phóng Ưu lạnh lùng nhìn, nhắc nhở.
Đinh Thuần lắc đầu, viên cửu chuyển hoàn hồn đan là thuốc vô giá kia, trong miệng nàng lại biến thành quỷ dược.
“Được, ta không bức nàng, chẳng qua…… Nàng đã hỏi, ta nghĩ nàng cũng có biết ta phải tuân lệnh. Hắc trại hôm qua cướp vàng bạc của triều đình, Hoàng Thượng đưa ra tối hậu thư.” Hắn muốn cho nàng biết hắn không có quyền lựa chọn đường sống.
“Đó là nhà của ta!” Nhâm Phóng Ưu kháng nghị nắm chặt bàn tay nhỏ.
“Đã không phải.” Đinh Thuần thản nhiên mở miệng vài lời, làm cho nàng từ tức giận chuyển thành bi thương nồng đậm.
Nàng biết, hắn cũng đúng, Hắc trại đã bị Trình Giá chiếm cứ trong tay, nàng không bao giờ có khả năng đi vào Hắc trại nữa.
“Ngươi thật sự thực quá đáng!” Tuy rằng biết hắn tiêu diệt Hắc trại là chuyện sớm hay muộn, nhưng dù nói như thế nào, Hắc trại đều là nơi nàng lớn lên, mới tưởng tượng đến nơi đó sẽ máu chảy thành sông thì tâm tình của nàng khó có thể bình phục được.
“Ta không có lựa chọn khác.” Đinh Thuần nhắc lại, lòng không muốn vì Hắc trại mà hắn và nàng phản bội nhau.
“Ta biết.” Nhâm Phóng Ưu cúi mặt, cả người nằm xuống giường, như là toàn thân đột nhiên mất hết sức lực.
“Ưu nhi……” Đinh Thuần thấy bộ dáng nàng như vậy, trong lòng rất không đành lòng nhưng cũng bất lực.
“Đinh Thuần……” Nàng đột nhiên ôn nhu kêu hắn. “Ngươi không có khả năng vì ta tha cho Hắc trại, đúng không?”
Thái độ ôn nhu của nàng khiến tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn vài cái, nhưng câu nói tiếp theo này của nàng cũng làm cho sắc mặt hắn biến thành lạnh băng.
“Nàng đừng bức ta.” Đinh Thuần trầm giọng.
Hắn đã vì nàng mà phá rất nhiều nguyên tắc của mình, hắn không thể lại vì nàng làm ra chuyện đại nghịch như vậy.
“Ta không có.” Nàng lắc đầu, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười yếu ớt bất đắc dĩ. “Ta chỉ muốn xác định một chút thôi.”
Sự tình đã không có con đường sống nào cứu vãn được, hắn cùng với nàng như thế tất sẽ trở thành kẻ thù.
Đón ánh mắt của nàng mang một mảnh tĩnh mịch, không có gì dao động, chỉ có thâm trầm đau thương.
“Ta phải đi.” Nhâm Phóng Ưu thong thả nói, ngực đau đớn kịch liệt, nàng đưa tay đè ngực, lực từ lòng bàn tay cố ngăn chặn bằng không vết thương trong tim có khả năng sẽ nứt toát chảy máu.
“Không cho phép!” Đinh Thuần không chút nghĩ ngợi phản bác nàng. “Ta cứu nàng, không phải vì để cho nàng rời đi……”
“Là vì phá Hắc trại.” Nhâm Phóng Ưu thống khổ nói, thong thả lắc đầu, từng động tác đều đã hơi động đến bao nhiêu vết thương nhói đau trong lòng, làm cho đau đớn tăng lên. “Không có khả năng, ta sẽ không phản bội huynh đệ của mình, cho dù Trình Giá là cái tên hỗn đản, nhưng Hắc trại vẫn còn rất nhiều bằng hữu của ta.”
Đinh Thuần nhận định.
Cứu nàng là vì cái gì?
Hắn biết, chính mình xác thực muốn phá Hắc trại. Nhưng…… Cứu nàng thực sự chỉ là vì phá Hắc trại?
Lúc này hắn lại không có cách nào trả lời chính mình.
Nhâm Phóng Ưu không có xem nhẹ sự trầm mặc của hắn, toàn thân bởi vì một trận đau đớn kịch liệt từ trong lòng truyền đến mà cứng ngắc.
Hắn cũng không có phủ nhận – hắn cứu nàng thật là vì muốn phá Hắc trại.
Tâm tính thiện lương của nàng đang đau.
Nàng cố gắng hô hấp, nhẹ nhàng thở hào hển, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng rồi rốt cục bao phủ cả nàng.
Như vậy liền tách xa đi.
Bọn họ không nên tiếp tục bên nhau, bức tường trong lòng nàng sớm đã sụp đổ, hắn xông thẳng vào trái tim của nàng, tiếp theo hắn khắc ở đó bao nhiêu vết thương, nàng đã quá mệt mỏi, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng không nên ở lại chỗ này.
“Ta phải giúp nhặt xác bọn họ, ta không thể để bọn họ phơi thây ở trong sơn cốc……” Nàng giúp chính mình tìm lấy cớ rời đi.
“Ta đã làm rồi.” Đinh Thuần vội vàng mở miệng, làm nàng hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn chỉ nhìn mỗi nàng. “Mỗi thi thể ta đều chôn riêng ở trên Tây Sơn, nàng không cần đi.” Lại càng không cần đi……
“Cám ơn.” Đôi môi Nhâm Phóng Ưu như đóa hoa gợi lên một chút mỉm cười ưu tư thương cảm; nàng thật sự không nhìn lầm người, hắn là người tốt, thật sự là người tốt.
Có điều không phải người thích hợp tốt đẹp với nàng.
“Ngươi có biết, ta vẫn phải rời đi, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi tiêu diệt Hắc trại. Nói về sau…… Ngươi cũng không thể chấp nhận ta là kẻ cướp, là cường đạo.” Ánh mắt của nàng cố giữ nét bình tĩnh, tâm nàng rất đau, nàng chỉ có thể đem cảm xúc giữ chặt trong lòng, bằng không nàng sẽ làm hỏng mất mọi việc.
Đinh Thuần một chữ cũng chẳng thốt khỏi miệng được, đau lòng nhìn nàng trước mắt hắn – nàng nếu đứng lên không hề giống trại chủ Hắc trại uy phong lẫm liệt như trước, nàng như là đứa trẻ có trái tim bị thương trầm trọng.
Mà hắn chính là cái kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
Nhâm Phóng Ưu biết nàng đang làm khó hắn, cũng biết hai người bọn họ không có tương lai, hắn hữu tình lại có nghĩa khí, hắn không buông tay ra được, từ đầu đến cuối hắn đều đối với nàng tràn đầy chân tình.
Thế để nàng quyết định liền đi vậy.
“Có thể…… Lại đây giúp ta một chút được không?” Nàng ôn nhu mở miệng, vứt bỏ rụt rè vốn có, đưa mắt nhìn đến hắn đang kinh ngạc.
Cảm xúc Đinh Thuần đầy phức tạp, biết đây là lời từ biệt của nàng……
Nhưng hắn cũng biết, hắn vẫn còn không thể hoàn toàn chấp nhận thân phận của nàng trước kia, nàng rời đi đối bọn họ là quyết định tốt nhất.
Hắn ngồi bên cạnh nàng, hai tay đem nàng ôm vào trong lòng, mà nàng dĩ nhiên cố lấy dũng khí đưa lên cánh môi nàng, chủ động hôn nếm thử đôi môi của hắn, động tác ngây ngô, thử tính tham nhập vào trong miệng hắn.
Không có nam nhân nào có thể ngăn cản nổi cử chỉ dụ hoặc như vậy, Đinh Thuần phản thủ thành công (từ bị động sang chủ động), nhiệt tình hút cái lưỡi non mềm của nàng, ý định làm cho hơi thở nàng nhiễm mùi vị của riêng hắn.
Ánh mắt hắn càng thâm trầm, bạc môi hôn gáy nàng, kế tiếp lại một nụ hôn tinh tế đầy mê đắm ở cổ, làm cho nàng kịch liệt run run, bất lực phát ra rên rỉ.
Hắn cẩn thận không có làm đau vết thương của nàng, lại chính là càng làm nàng càng run run rên rỉ.
Đây không phải đêm đầu tiên của bọn họ, lại chính là đêm cuối cùng của bọn họ. Vì thế Nhâm Phóng Ưu không nghĩ lại câu nệ cái gì nam nữ không thể này nọ nữa, nàng muốn hắn nhớ kỹ nàng.
Cả đời đều không quên được nàng.
Tâm ý mới định, bàn tay nhỏ bé vốn để ở ngực hắn, bỗng dưng dời xuống cầm hắn sớm nổi lên phản ứng đầy dục vọng lửa nóng.
“Nhâm Phóng Ưu!” Hơi thở hắn chợt chậm đi, cơ thể căng cứng, gấp gáp gọi tên nàng.
Nhâm Phóng Ưu không có mở miệng, chính là đón ánh mắt của hắn; ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve hắn, cảm giác hắn đang căng thẳng trong lòng bàn tay nàng, càng thêm hưng phấn đứng lên.
“Miệng vết thương của nàng chưa lành hẳn.” Hắn đưa tay ra, dùng một tia lý trí cuối cùng ngăn lại nàng đụng chạm.
Hắn khắc chế cực hạn, không muốn bởi vì dục vọng nhất thời làn bị thương nàng, chỉ là nếu tiếp tục như vậy hắn thật sự không có biện pháp tự kiềm chế.
Nhâm Phóng Ưu nở nụ cười, cười càng đẹp hơn, càng mị hoặc, nàng lại chủ động ôm cổ hắn, đưa lên nụ hôn của nàng, đưa hắn hơi thở, chìm đắm mê say với nàng.
Lúc này đây, Đinh Thuần rốt cuộc dừng không được, bọn họ không ngừng ôm hôn lẫn nhau, trầm luân trong dục vọng, chứng minh sự tồn tại lẫn nhau.
Không có ngôn ngữ trói buộc, không có gông xiềng trói buộc, chỉ có thân thể giao triền lẫn nhau, tâm linh gần sát tiếp xúc, bọn họ cơ hồ đều phải tin tưởng bọn họ là của nhau và yêu nhau, bọn họ sẽ gần nhau cả đời.
Mà giấc mộng này sau bình minh – nát.
Nhâm Phóng Ưu ly khai (rời đi), giống như nàng từng biểu thị công khai như vậy, biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Đinh Thuần chẳng có thể hiện ra rằng hắn không tự khống chế được mình, không có làm hỏng mất cái gì, không có điên cuồng la hét giống thú vật; hắn chính là trấn định lập kế hoạch nên như thế nào tiến công Hắc trại, thái độ giống người bình thường không có việc gì.
Chỉ có chính hắn biết, sau đêm nàng rời đi, lòng hắn như đang bị đào một cái động lớn, đầy trống rỗng, đau đớn cơ hồ không thể thở nổi.
Động lực duy nhất có thể giúp hắn tiếp tục sống sót chính là làm xong việc hắn nên làm – tiêu diệt Hắc trại.
Nhâm Phóng Ưu có nói qua, không giết Trình Giá, nàng thề không làm người.
Chuyện hắn có thể làm thay nàng không nhiều lắm, nhưng chuyện này liền để hắn làm đi.
Ngày qua ngày, hắn cơ hồ không thể ngủ yên, nhìn cái giường nàng từng nằm dưỡng bệnh, nghĩ đêm hôm đó ôn tồn, hắn đau đến tột cùng. Vì sao, này thương, này đau, đều khắc sâu trong lòng, lại khó trừ bỏ đi?
Hôm nay chính là ngày tiến đánh Hắc trại.
Hắn tin tưởng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, nhận mệnh trở lại kinh thành, sau đó hắn có thể đem hết thảy vứt bỏ, bao gồm cả nàng.
Nàng là một người khách qua đường, khách qua đường trong cuộc đời hắn; hắn có thể quên nàng, nhất định có thể!
Cũng như nàng, chẳng phải nàng rời đi không hề lưu luyến sao?
“Mời đại nhân điểm binh.” Ngoài cửa, cấp dưới của hắn khom người, báo cho hắn biết tất cả đều chuẩn bị xong, có thể xuất binh.
Tầm mắt Đinh Thuần dời khỏi chiếc giường kia, sau đó thong thả đứng dậy.
Đã đến thời điểm, nên kết thúc hết thảy việc này thôi!
Đoàn người bọn họ nhanh chóng thẳng tiến đến Hắc trại trong im lặng, có người đi trước dò đường, bọn họ rất nhanh đi tới cổng vào Hắc trại, bình tĩnh xem xét tình thế xong, Đinh Thuần ra lệnh một câu cho binh lính công kích Hắc trại.
Thần bộ vừa ra mặt, quả nhiên thế tấn công không thể đỡ được, một trận chiến ở Hắc trại làm cho đoàn người Trình Giá bại trận nhanh chóng, nhiều kẻ cố trốn thoát khỏi Hắc trại.
Có lẽ vì cuộc nội chiến lúc trước làm cho Hắc trại tổn hại thảm thương, lòng người hoảng sợ, hoàn toàn chưa hồi phục, đúng lúc này Đinh Thuần lãnh đạo binh lính công kích, dễ dàng đã đột phá phòng tuyến.
Ở phần đông người thuộc Hắc trại khác thì hắn không giết, hắn liền tiến đến một mình đấu với Trình Giá, hắn từng tự hứa với chính mình hắn phải tự tay giết tên hỗn đản đáng chết, mất đi nhân tính, tranh quyền đoạt thế này.
Hắn không thích giết người, trừ phi vào thời điểm bất đắc dĩ.
Nhưng đối với Trình Giá, hắn không có chút lưu tình, chiêu chiêu hung hiểm, lưỡi kiếm sắc bén, trong vòng năm chiêu hắn trực tiếp chém đầu đứt tên kia xuống, nhìn Trình Giá chết không nhắm mắt, trên mặt đất đầu tên đó lăn lộn, hắn không có thương hại gì, nghĩ đến biểu tình Nhâm Phóng Ưu đau thương, trong lòng lại hiện lên một chút đau.
Trong đầu Đinh Thuần không xóa nhòa được vẻ mặt nàng thương tâm lại bất đắc dĩ, cảm giác tưởng niệm lại như chính mình bị lăng trì, không thể giãy giụa thoát khỏi nó.
Bất quá trong thời gian một ngày, Hắc trại bị san bằng thành bình địa, bọn họ giành được toàn thắng, nhưng trên mặt Đinh Thuần không có thể hiện tình cảm hay hưng phấn gì, hắn đang cảm thấy chính mình tự tay hủy hoại nhà của nàng.
Nhìn Hắc trại một mảnh một đống hỗn độn, Đinh Thuần thong thả tìm được thanh âm của chính mình rồi -
“Hồi kinh.”
Kinh thành phồn hoa dưới chân thiên tử.
Phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt phi phàm, mọi người đều thường thường thảo luận ‘Thiên hạ đệ nhất thần bộ’ lại thành công một lần nữa, đã tiêu diệt, phá tan Hắc trại mà mỗi người nghe thấy đều biến sắc.
Hoàng Thượng mừng rỡ, thiết yến trọng thưởng trước mặt cả triều thần văn võ bá quan, Đinh Thuần lại được thăng quan tiến chức thêm một bậc. Hắn khom người tạ ơn, nhưng trên mặt không có mấy biểu tình vui sướng gì nhiều.
Sau yến tiệc tẩy trần xong, hắn rất nhanh trở về Đinh phủ, nằm tên chiếc giường gỗ quen thuộc hơn mười năm, trước kia vẫn luôn ngủ ngon, mà hắn nay thức trắng cả đêm không ngủ, nhìn sao sáng ngoài cửa, đầu trống rỗng.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, phần đông văn võ bá quan đều mang đến thiếp mời dự yến tiệc, muốn mượn cớ để giới thiệu chính khuê nữ hoàng hoa của mình, chỉ là hắn một buổi cũng không đi, từ chối tất cả lời mời hắn, ngày quá ngày hắn gần như bế quan (đóng cửa ở lì trong nhà).
Đinh Thuần như là bị rút mất hồn phách, cáo bệnh tĩnh dưỡng ở nhà. Hoàng Thượng thông cảm hắn xuất binh vất vả, cho phép hắn ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, còn đưa tới rất nhiều thuốc bổ, hy vọng hắn nhanh chóng bồi bổ thân thể khỏe mạnh.
Dược phẩm, thuốc bổ này vốn khó có được giờ tất cả đầy đủ không sứt mẻ bị lãng quên ở một góc, Đinh Thuần cũng không nhúc nhích hay động tay vào, thậm chí chưa từng hao tâm tốn sức đi mở mấy thứ đó ra.
Hắn cả ngày ngồi ở trong phòng, cuộc sống trở nên không có ý niệm cũng chẳng có hứng thú, sợ sệt nhìn phương xa, như là đang tưởng niệm ai.
Tình hình như vậy rốt cục làm cho Đinh mẫu (mẹ Đinh Thuần) nhìn thấy không ổn, nếu quanh co lòng vòng hỏi không ra nguyên nhân, vậy bà liền đến hỏi thẳng.
“Thuần Nhi, con rốt cuộc làm sao vậy?” Đinh mẫu làm theo kế hoạch đã định nên ngồi xuống ghế. “Đã qua hai tuần, con vẫn giống như người mất hồn, đến tột cùng là ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Thuần nghe lời nói đầy quan tâm của mẫu thân, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm chậm rãi thu trở về, khuôn mặt hắn hé ra bạc môi khẽ nhếch, như thể muốn nói gì, lại bất đắc dĩ ngậm lại, cuối cùng chính là mờ mịt lắc đầu.
Đinh mẫu thở dài một hơi, đứa nhỏ trước mắt làm sao có thể là người con anh hùng khí phách hiên ngang của bà được đây?
“Có liên quan tới vị cô nương ở khách điếm sao?” Đinh mẫu có nghe được vài cấp dưới của hắn thì thầm đàm luận, trong phòng Đinh Thuần từng ở có một cô nương mắt to tinh tế, bị trọng thương.
Ánh mắt Đinh Thuần trầm lại, bởi vì mẫu thân nhắc tới cô nương đó đúng là đối tượng tâm tư hắn đang tưởng niệm.
“Nhâm Phóng Ưu, con thường gọi nàng là Ưu nhi.” Rốt cục Đinh Thuần cũng mở miệng, ánh mắt mờ mịt lạnh lẽo, khi nhớ kỹ lại cái tên này ánh mắt hắn không tự giác chợt hiện một tia ôn nhu.
“Hảo, Ưu nhi……” Đinh mẫu tinh tế nhớ kỹ, cũng phát hiện thái độ của con giờ bất đồng. “Nàng như thế nào sao không hồi kinh với con?” Bà nghĩ đến đây là nguyên nhân hắn hồn bay phách lạc.
Đinh Thuần lắc đầu, lại lắc đầu, mặt mày vừa mới có chút tinh thần, lại bỗng dưng u ám. “Nàng không có khả năng theo con hồi kinh.”
“Vì sao?” Đinh mẫu khó hiểu, trầm ngâm, sau đó đoán thử nguyên nhân. “Con sẽ không phải là vì lo lắng cha con thiên kiến (Ý kiến thiên lệch, không đúng, thiếu khách quan về) bè phái, cho nên mới không mang nàng về đây?”
“Nếu chỉ là thiên kiến bè phái mà thôi……” Đinh Thuần bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng. “Nếu mẫu thân biết thân phận chân thật của nàng, chỉ sợ cũng sẽ bảo con sớm nên quên nàng.”
“Nha?” Lời này vừa nói ra, nhưng thật ra Đinh mẫu thực sự càng thêm tò mò. “Nói cho nương nghe một chút, nàng ra sao, là thần thánh phương nào?”
Đinh Thuần ngoái đầu nhìn lại, nghênh đón ánh mắt mẫu thân quan tâm lo lắng, ngực hắn chịu áp lực thật khó chịu khiến hắn rốt cục mở miệng.
“Nàng từng là trại chủ Hắc trại.” Hắn còn nhớ rõ vẻ mặt, bộ dáng nàng anh khí, không biết hiện tại nàng có sao không? “Chính là, âm kém dương sai (gặp chuyện không may), nàng ly khai Hắc trại, cũng rời khỏi không ở bên cạnh con.”
“Cái gì, cái gì?” Đinh mẫu ôm ngực, quả nhiên đã bị kinh hách không nhỏ.
Chỉ là khi vừa thấy đến tầm mắt của con thất hồn, bà lại bỗng dưng kiên cường hẳn lên.
“Hảo, nương thừa nhận, nương là bị dọa chút chút, nhưng nương tin tưởng ánh mắt con trai của nương, con cứ việc mang cô nương đó về nhà, có nương làm chỗ dựa cho Thuần Nhi.” Đinh mẫu suy tính là không nên để ‘Mất đi một người con’, vẫn nên ‘Lấy thêm một cô con dâu’, bà thà rằng chọn thêm người nhà.
“Mẫu thân có thể chấp nhận nàng sao?” Trên mặt Đinh Thuần khá kinh ngạc, cũng rất mau lại mất đi chút rạng rỡ. “Đã quá muộn, con không hiểu rõ chính mình, nghĩ rằng mình cũng không thể hoàn toàn chấp nhận nàng, đến khi mất đi thì mới phát hiện con sai lầm rồi, sai quá rồi.”
Đinh mẫu trố mắt nhìn trên mặt hắn tràn đầy hối hận, thế mới biết con sa vào bể tình quá sâu.
“Con có nghĩ tới nếu con còn ở bên cạnh nàng sẽ làm chút chuyện gì hay không?” Đinh mẫu nhìn chính đứa con ngốc của mình.
“Con đương nhiên sẽ hết sức dùng mọi khả năng bảo hộ nàng, không hề để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng.” Đinh Thuần không chút nghĩ ngợi trả lời. Nếu thời gian thật có thể quay trở lại, hắn quyết sẽ không để nàng rời đi, sẽ không khiến nàng chịu thương tổn gì, cho dù hắn thật sự muốn tiêu diệt Hắc trại, cũng sẽ dùng phương pháp cực kỳ hòa hoãn, làm cho thương tổn của nàng giảm đến mức thấp nhất.
Nghe câu trả lời như thế, Đinh mẫu nở nụ cười, nghĩ rằng chính con mình vốn thông minh vạn phần, địch lại được vạn người, nhưng khi gặp vấn đề về tình cảm lại thành đầu đất.
“Hài tử ngốc, nếu thật muốn bảo hộ nàng, vậy con còn ở tại chỗ này làm cái gì?” Nàng mang theo tươi cười đưa ra vấn đề.
“Nương?” Mặt Đinh Thuần lộ vẻ khó hiểu.
“So với đem một trái tim như cô hồn giữ bên người, còn không bằng để cho con của nương ra bên ngoài vui vẻ.”
Đinh mẫu cảm khái nói.
Tuy rằng tâm niệm định giữ người con vừa về nhà giờ lại muốn rời đi, nhưng cuối cùng so với giữ một cái xác không hồn ở bên người thì cho đi ra tìm kiếm người thì tốt hơn.
Được mẫu thân nhắc nhở chỉ điểm như vậy, Đinh Thuần rạng rỡ mạnh mẽ hẳn lên, đột nhiên hiểu được nhiều chuyện.
So với việc ở trong nhà hối hận vì lỗi lầm mình đã làm, không bằng thừa nhận sai lầm, tìm nàng về giữ bên người mình.
“Vậy về phía cha……” Đinh Thuần biết phụ thân kỳ vọng rất cao đối với hắn.
“Yên tâm đi, nhanh nhanh đem nàng mang về đây, nương sẽ nói qua, nhiều người chính là lực lượng đông đảo, có con hơn nữa còn có nương, thêm cả Ưu nhi, chính là lấy đa số thắng thiểu số, nếu các con mà giúp nương thêm một tiểu tử béo mập, đến lúc đó một phiếu này thắng được ai, cha con một mình làm được gì, nên việc gì đều không cần phiền não lo lắng nữa rồi.” Đinh mẫu thật sự rất hiểu biết rõ phu quân của mình.
Đinh Thuần cao hứng gật đầu, lập tức đứng dậy bắt đầu thu thập hành lý, cả người nhất thời tràn ngập sức sống, làm cho Đinh mẫu một bên biết chính mình đưa ra quyết định chính xác.
“Đi đường phải cẩn thận.” Đinh mẫu nhìn hắn sắp nhanh chân chạy khỏi, vẫn nhịn không được cất tiếng dặn dò.
“Cám ơn nương.” Đinh Thuần cảm tạ nhìn mẫu thân, thề với bà. “Con nhất định sẽ tìm được cô con dâu đem về cho nương!”
Dù chân trời góc biển, hắn nhất định tìm đem nàng trở về!
Tác giả :
Lạc Đồng