Áp Lực Của Chưởng Môn Rất Lớn
Chương 1: Đây có phải là xuyên việt hay không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Côn Lai Sơn mênh mông, Nhân Đạo Tông lồng lộng.
Cảnh tuyết ở núi Côn Lai quả nhiên rất đẹp, núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân, bầu trời xanh lạnh lẽo sáng long lanh. Một cơn gió cũng có thể đông lại hô hấp của người ta.
(Núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân: Núi hòa vào chín tầng mây, biển mây bát ngát)
Không có bóng người, không có sinh mệnh.
Đây chính là ở nơi cao không khỏi lạnh lẽo đi, Cơ Vân Lai yên lặng nghĩ.
Hắn đã đứng trên đỉnh núi này tròn một ngày.
Bởi vì ngày hôm nay, trên người hắn phát sinh một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
…. Hắn mất trí nhớ!
Ngày hôm qua… ngày hôm qua trong ký ức, hắn vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn tại trấn Vân Sơn tính toán xem đi phiên chợ tu chân ở đâu có thể mua thêm một ít lá bùa và tài liệu giúp hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ, có thể dựa vào sở trường pháp trận của mình để tiến vào Vân Sơn Phái làm ngoại môn đệ tử hay không. Phải biết rằng, Vân Sơn Phái là đại môn phái có một vị Kim Đan trưởng lão, mà toàn bộ Vân Quốc có mấy trăm ngàn người, hằng năm nơi đó chỉ tuyển chọn có ba mươi người thôi!
Vậy mà hôm nay… cũng chỉ từ mười canh giờ trước mở mắt ra đến bây giờ, hắn đã là chưởng môn của một môn phái chưa bao giờ nghe nói đến — Côn Lai Phái.
Hoàng đồ của môn phái treo ở cửa phòng đã biểu lộ rõ ràng: bọn họ cai quản mấy ngàn dặm đất đai Tây Châu, có mười chính vị cường giả Hợp Đạo, một vị Tiên Nhân; thậm chí Kim Đan, Nguyên Anh Kì còn không có tư cách được viết vào hoàng đồ.
Lúc đầu, hắn cho rằng mình lại chuyển kiếp thêm một lần, còn mơ màng nghĩ rằng đây hẳn là một giấc mơ, bàn tay vàng lần này quả là hơi lớn.
Nhưng hắn rất nhanh thì phát hiện khuôn mặt mình vẫn như cũ, chẳng qua là tóc đen biến thành màu trắng, cũng không phải trắng hoàn toàn, mà là loại màu đỏ hơi trong suốt, đuôi tóc nhiễm thành màu đỏ giống vậy, chu ấn của gia tộc vẫn còn ở trên trán, là hàng nguyên đai nguyên kiện không hề thay đổi. Đạo thư trong phòng cũng là bút ký của hắn, đồ trang trí cũng vẫn theo phong cách cũ mà hắn quen thuộc, bên cạnh đó còn để một thanh trường kiếm do cha mẹ hắn để lại.
Mặc dù hắn không muốn tin như thế nào đi chăng nữa thì tu vi cũng không thể làm giả được!
Hắn của ngày hôm qua, đối mặt với một vị quản sự Trúc Cơ của Vân Sơn Phái cũng phải nhún nhường, vẽ ra một trận Viêm Dương cũng phải thở hồng hộc vì cảm giác thân thể bị móc sạch!
Hắn của ngày hôm qua, bởi vì muốn tích lũy mấy khối linh thạch để mua một quyển “Phù Văn Sơ Giải” mà đi giúp người ta rửa linh quả một tháng, vì không để cho mấy linh quả trân quý kia bị tổn hại mà phải tốn hết khí lực, ngã xuống giường thì ngủ mất tiêu.
Người tu hành đắc đạo cách hắn xa như lúc hắn cầm ống nhòm nhìn chòm sao nhân mã năm ấy, nghĩ rằng đến khi nào thì tinh hệ gần với thái dương hệ này của con người mới có thể đến đó?
Lý tưởng lớn nhất mà hắn thề vào hôm ấy chính là luyện đến Trúc Cơ, sống lâu thêm hai trăm năm để học thêm vài kiến thức là tốt rồi. Người khác lúc ấy cũng cười hắn muốn nhiều thứ quá.
…
Vậy mà bây giờ, hắn chỉ cần sử dụng tinh thần, thậm chí không cần niệm pháp quyết cũng có thể cầm giữ mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm, nghe được âm thanh cây cỏ nảy mầm dưới chín tầng mặt đất.
Càng không phải nói đến các trưởng lão, đệ tử của môn phái ở ngoài núi đang nói về cái gì.
#Cùng lúc nghe hiểu mấy trăm lời nói của ngàn người mà không hề thấy loạn một chút nào thì ngươi có sợ hay không#
#Sờ vào một bông hoa lan hắn liền nở hoa gật đầu với ngươi rồi hóa thành người cảm động dập đầu ngươi có sợ hay không#
#Thấy ngọn núi ẩn trong mây mà không thấy đỉnh muốn đi đến đỉnh núi thì trong nháy mắt ở tại đó ngươi có sợ hay không#
Oa oa, thi pháp không cần huơ tay múa chân, không cần phải niệm bất cứ cái gì, chỉ cần hơi suy nghĩ thôi!
Lấy được vật từ trong hư không, trong nháy mắt đến được thiên nhai, đào núi lấp biển, để làm những việc ấy ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút thôi!
Cái này quả là tâm tưởng sự thành!
(Tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy)
Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ?
Cảm giác khiếp sợ này không hề cho hắn sự vui sướng khi lấy được bắp đùi vàng lấp lánh.
Chỉ có cảm giác vô cùng không chân thật, giống như đây là một giấc mộng tùy thời tỉnh lại.
Nhưng quyển pháp quyết trên bàn kia — hình như là chữ viết của chính mình — nếu như nằm mơ mà cũng có thể viết ra loại pháp quyết cao thâm có ý nghĩa vô cùng sâu xa, vừa nhìn một cái liền trực tiếp chỉ rõ vào đại đạo… thì hắn chỉ muốn mơ nhiều thêm mấy trăm năm!
Khẽ thở dài một cái, hắn phất tay áo quay về chỗ ở của mình.
Dù cho khiếp sợ hay khó tin như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã một ngày, dù là mơ thì cũng nên trở lại bình thường rồi.
Mặc dù ảnh hưởng có thể so với mười năm trước… lần chuyển kiếp đến thế giới này mười năm trước trong trí nhớ, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với lần kia.
Cũng nên xử lý tình cảnh hiện tại.
Dẫu sao hắn còn không có tự tin rằng bây giờ mình đang nắm giữ một đại môn phái mấy vạn người. Trong thời kì hoàng kim của hắn vào đời trước cũng chỉ quản lý được hơn một trăm lập trình viên.
Ít nhất cũng phải bổ sung lại các đạo pháp quyết đã quên mất, còn cả phù văn. Năm đó, hắn muốn học phù văn nhất. Bây giờ có cơ hội này thì dù nằm mơ cũng phải học xong rồi mới tỉnh được.
Môn phái lớn như vậy chắc cũng phải có Tàng Thư Các nhỉ, tốt nhất là có ghi chép về đại sự hay ý chí của môn phái gì gì đó, dù sao cũng sẽ giúp đầu óc của hắn không mơ hồ như bây giờ nữa.
…
Nhưng mà, thần thức của hắn quét cả vạn dặm sơn môn, bảy mươi hai ngọn núi cao, hơn chín trăm ngọn núi nhỏ cũng không phát hiện ra Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện ở chỗ nào.
Đây là tình huống gì?
Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện của môn phái không phải là nơi có trọng binh canh giữ, mỗi ngày đều có người đến xếp hàng hay sao?
Đi đâu mất rồi?
Cơ Vân Lai nghi hoặc một lúc, sau đó bắt đầu thu thập tin tức từ trao đổi của các đệ tử.
Mà bây giờ, toàn phái ở đây từ trên xuống dưới đều vì chưởng môn… cũng chính là sinh nhật nghìn tuổi của hắn mà đang vui vẻ bận rộn.
Không, hôm qua hắn mới mười sáu tuổi, vẫn là thiếu niên xanh tươi mơn mởn tốt đẹp như vậy, từ bao giờ biến thành lão già nghìn tuổi mất rồi?
Được rồi, bề ngoài không già, dù sao tiên nhân có thể sống đến mấy vạn năm, thấy thế nào cũng là do mình đạt được.
Chỉ là, hình như hắn quên mất chuyện gì đó.
Nói nhảm, chuyện từ một ngàn năm trở lại đây cái gì cũng không nhớ!
Không không, vẫn có một chút ấn tượng, nhưng nhất thời không nhớ ra bất cứ điều gì hết!
Côn Lai Phái… có liên quan gì với trò chơi Ma Thú Côn Lai Sơn không nhỉ?
Chờ một chút, không có liên quan gì đến Ma Thú Côn Lai Sơn, nhưng bạn tốt của hắn năm đó đã từng viết ra một quyển sách bắt đầu bằng cái tên Côn Lai Sơn này.
Quyển sách kia tên là “Côn Lai”!
Lúc ấy bạn tốt còn đắc ý nói: Côn là nhiều, Lai là cỏ, trùng điệp không ngừng, tri thức như gió lớn, lại tựa như Côn Luân, chủ nhân của long mạch, cảm giác mình lấy tên tuyệt vời vô cùng.
Nhưng nội dung… hắn nhìn thấy là ngựa đực văn thì dứt khoát không thèm nhìn!!!
Bạn tốt còn đặc biệt đăng sách này lên mạng văn học của phái nữ, cậu ấy nói người đọc trên QD đã quá nhiều rồi, nơi này không có văn ngựa đực nên nhất định sẽ hot thôi.
(QD là qidian, trang web khởi điểm của TQ chuyên viết ngựa đực văn.)
Hắn gật đầu, không hề nghi ngờ.
Nguyên nhân hắn nhớ rõ quyển sách này là do lúc ấy bạn tốt chuẩn bị rất kĩ càng, còn đặc biệt nhờ hắn viết nghiên cứu một phần mềm nhỏ về sinh thần bát tự… chính là cái loại nhập chính xác năm tháng ra đời là có thể tính ra bát tự ngũ hành, cộng thêm cả các chòm sao.
(Bát tự: Bazi là một hệ thống kiến thức khoa học phi hình thể rất cổ xưa và cực kỳ chính xác của Tử Vi Trung Hoa. Bazi hay Bát Tự theo nghĩa đen là “tám chữ” ở Trung Quốc, hay còn được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh (Tứ Trụ).
Bát tự thuộc về ngành Khoa học Phi vật thể có nguồn gốc từ Trung Hoa, mà lợi ích của môn này là có thể cho bạn những dự đoán về cuộc đời mình, theo các cột mốc mang tính chu kỳ từ khi sinh ra cho đến khi kết thúc cuộc đời.
Ngũ hành: Theo triết học cổ Trung Hoa, tất cả vạn vật đều phát sinh từ năm nguyên tố cơ bản và luôn trải qua năm trạng thái là: Thổ, Kim, Thủy, Mộc và Hỏa (tiếng Trung: 土, 金, 水, 木, 火; bính âm: tǔ, jīn, shuǐ, mù, huǒ). Năm trạng thái này gọi là Ngũ hành (五行), không phải là vật chất như cách hiểu đơn giản theo nghĩa đen trong tên gọi của chúng mà đúng hơn là cách quy ước của người Trung Hoa cổ đại để xem xét mối tương tác và quan hệ của vạn vật.
Học thuyết Ngũ hành diễn giải sinh học của vạn vật qua hai nguyên lý cơ bản (生 – Sinh) còn gọi là Tương sinh và (克 – Khắc) hay Tương khắc.
Trong mối quan hệ Sinh thì Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ.
Trong mối quan hệ Khắc thì Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ.
Một số học giả trên cơ sở sinh và khắc lại bổ sung thêm chế hóa, thừa thắng và hạ nhục, bổ – tả thực chất là sự suy diễn ra từ hai nguyên lý cơ bản nói trên.
Năm nguyên tố và các nguyên lý cơ bản của Ngũ hành đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhiều lĩnh vực hoạt động của người Trung Hoa cũng như một số quốc gia và vùng lãnh thổ xung quanh như: Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc, Triều Tiên, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore… từ thời cổ đại đến nay trong nhiều lĩnh vực như hôn nhân và gia đình, âm nhạc, hội họa, kiến trúc, y học cổ truyền, quân sự…
Ngũ hành được ứng dụng vào Kinh Dịch, có từ thời kỳ nhà Chu (thế kỷ 12 TCN đến năm 256 TCN), một cuốn sách được coi là tác phẩm vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Hoa về triết học.)
Lúc đó, hắn chẳng qua là lập trình theo cách tính rập khuôn máy móc, chẳng tốn chút thời gian nào, nhưng bạn tốt đã vô cùng vui vẻ, nói viết văn như vậy là đủ rồi.
Như vậy, vấn đề hiện tại là… Đây có phải là đang ở trong sách hay không?
Trong lúc hắn đang muốn hồi tưởng xem đây có phải là một sự trùng hợp hay không thì nghe được một câu như thế này từ trong giọng nói của vô số người…..
“Hôm qua, Minh Ngọc tiên tử kết đan. Trẻ tuổi như vậy đã là tiên cơ rồi, quả không hổ là con gái của chưởng môn.”
“Đúng vậy, không dùng đan dược không dùng tiên khí, tư chất và ngộ tính này khiến ta chỉ có thể ngửa mặt trông lên.”
“Nếu ta cũng được chưởng môn dạy dỗ thì sẽ đạt được thành tựu đến bực nào đây.”
…..
…..
Tiên tử? Chưởng môn? Con gái?
??????
Cơ Vân Lai ngây người, là một đại ma pháp sư cả hai đời đều độc thân, ngay cả tay nhỏ của nữ nhân hắn cũng chưa được cầm qua bao giờ!
Đương nhiên là chưa cầm bao giờ, bởi vì hắn vốn thích boy chính gốc, nhưng mà bệnh thích sạch sẽ từ gia đình khiến hắn chưa gặp được người đàn ông của lòng mình từ đó đến giờ. Cho nên… cho nên hơn bốn mươi năm trong sạch cộng lại của cả hai đời chỉ vì vậy mà biến mất một cách khó hiểu như vậy?
Hình như ta vẫn cần một ngày để từ từ….
Hắn nhào lên giường trúc, cảm thấy có lẽ nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn.
——————————————————–
Lúc buổi sáng, Cơ Vân Lai tìm thấy một miếng ngọc quyết dưới gối.
(Ngọc quyết)
Hình tròn, bằng phẳng, bên trong vòng là một cái lỗ, giống như một cái USB của tu chân giới, bình thường dùng để ghi chép các loại tin tức, đưa pháp lực nguyên khí vào bên trong thì sẽ hiện ra nội dung, dung lượng lớn hay nhỏ là do vật liệu làm ngọc quyết và năng lực của người chế tạo. Ngày hôm qua… ngày hôm qua trong trí nhớ, hắn vẫn còn muốn mua một miếng ngọc giản ghi chép “Sơ Cấp Phù Văn”, giá bán là ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, không thể ít hơn, mà vị trí của cái này tương đương với ngọc giản từ điển về trận pháp. Hắn phải tích linh thạch hạ phẩm gần một năm. Tán tu như hắn kiếm tiền thật khó.
Bây giờ, miếng ngọc quyết trên tay hắn trong suốt như băng, cầm vào trong tay mát lạnh, cùng với khí tức an thần trấn hồn ở trên tay hắn từ từ lan ra. Kiến thức hạn hẹp của hắn không nhìn ra đây là loại linh ngọc cực phẩm nào, theo lý thì loại vật này phải là vật liệu định thần pháp khí được yêu thích nhất, đi nơi nào cũng có thể bán với giá trên trời.
Dùng để làm ngọc giản, thật lãng phí……
Dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân chính khiến hắn để ý đến miếng ngọc này. Dù sao nguyên liệu làm đồ vật trong phòng cũng không hề kém hơn nó.
Cái chính là chữ được khắc bên trên —
Cơ Vân Lai không biết rằng hóa ra bản thân cũng có sở thích ác ý như vậy.
Chữ khắc bên trên là SOS.
Đúng, chính là cái từ SOS mang ý cầu cứu kia đó!
Này là muốn cầu cứu ai đây, hay là được dùng để bảo mệnh?
Nếu là vế trước, thì chứng tỏ hắn quá tin người.
Nếu như là vế sau, hiện tại cũng chưa có chuyển biến gì nhiều. Dù sao, nếu để cho người khác biết tình huống hiện tại của hắn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hơn nữa, trong phòng chỉ có thứ này đặc biệt nhất.
Cơ Vân Lai không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình.
Vì thế, hắn giơ tay lên, đưa chân nguyên ngưng tụ vào trong đó.
Miếng ngọc bay lên không trung bắt đầu xoay tròn, hóa thành vô số khói xanh, nhẹ nhàng tản ra.
Một lớp gợn sóng nhẹ nhàng đung đưa, khuếch tán ra một vòng rồi lại một vòng.
Gặp đá hóa nước, gặp vật hóa nước, trong khoảnh khắc, thiên địa đều hóa thành nước biển vô tận, mặt nước tựa như biên giới, không có bất cứ thứ gì, liên tiếp kéo dài.
Mà ở trước mắt hắn, nhiều hơn một người.
Y phục đen, mái tóc dài, đứng chắp tay, mi mục thâm thúy, vẻ mặt bình thản. Rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng xa tận chân trời.
Cơ Vân Lai ngẩn ngơ.
Nói thật, hắn chưa từng nghĩ rằng mình cũng sẽ có ngày uy áp cao như vậy.
Đời này, vẻ ngoài của hắn coi như không tệ, thanh tú tuấn mỹ, vóc người cũng tốt, nhiều năm luyện công cùng với làn da đẹp, được gọi là mỹ nam tử cũng không quá.
Nhưng người trước mắt này, mặc dù có cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất của hắn kém quá xa.
Mờ ảo như trăng, xa cách như mây.
Đây là sự cao cao tại thượng một cách hiển nhiên.
Đôi mắt không nhìn xuống, mà là bình đẳng, mặc cho người đời ca ngợi hay chỉ trích ra sao cũng bình tĩnh sáng ngời.
Đây chính là ta của nghìn năm sau sao?
Áp lực có hơi lớn đấy…
“Ngươi đã tìm thấy nó.” Đối phương nói. Âm thanh kia rõ ràng vô cùng ngay thẳng ôn hòa, nhưng lại mang theo ma lực kì lạ, khắc sâu vào trong đáy lòng. Hắn lẳng lặng nhìn, tự tại bình yên, “Hãy quý trọng thời gian.”
“Ngươi là ai?” Thời gian của thứ này còn bị hạn chế á? Trong lòng Cơ Vân Lai hơi động, cau mày, hỏi ra vấn đề mấu chốt. Dù sao có cùng một khuôn mặt cũng chưa chắc là cùng một người.
“Ta là trí nhớ mà ngươi để lại riêng trong ngọc quyết, có thể gọi ra ba lần, giải quyết vấn đề mà ngươi không có cách nào xử lí.” Đối phương bình tĩnh tặng thêm một câu, “Là ngươi của ngàn năm sau.”
“Ta có thể gọi bản chính của ngươi quay về hay không? Nếu không thể, nói cho ta lí do.” Để lại riêng? Ta của ngàn năm sau vậy mà vẫn còn giữ lại bản năng của lập trình của kĩ sư nha, Cơ Vân Lai lặng lẽ tặng cho mình một nút like trong lòng.
“Không thể, thần hồn của ngươi bây giờ không chịu đựng được,” đối phương thấy nét mặt ngập ngừng của hắn, đổi cách giải thích khác, “Không gian chứa đựng không đủ, cưỡng ép thay đổi thì hệ thống sẽ tan vỡ.”
“Phải có một phần được sao chép lại hay danh mục gì đó chứ.” Chỉ cần một ít chi tiết cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra là được, Cơ Vân Lai cau mày.
“Không thể, để làm được điều đó phải đạt đến cảnh giới nhất định, nhưng nguyên thần của ngươi không đủ, không thể tiếp nhận được.” Không ngờ đối phương lại từ chối, còn giải thích, “Bị nhiễm virus, mà bây giờ ngươi tạm thời chưa thể cài đặt tường lửa.”
“…” Vậy giải quyết như thế nào, Cơ Vân Lai hơi bất mãn, “Vậy ngươi nói cho ta sơ qua về việc ngàn năm qua đã xảy ra những chuyện gì đi, điều này cũng có thể chứ? Nói từ lúc ta chuẩn bị nhập ngoại môn Vân Sơn Phái ấy. Ví dụ như ta đã mua được quyển “Phù Văn Sơ Giải” kia chưa?”
“Mua được rồi, chúng ta vẫn luôn vô cùng kiên trì.” Đối phương mỉm cười trong giây lát.
“Không còn cách nào khác, linh căn vốn đã kém, nếu không cố gắng thì càng trở nên không có tiền đồ.” Cơ Vân Lai cũng rất hài lòng, “Sau đó thì sao, ta có vào Vân Sơn Phái không?”
“Không, mua sách xong, ngươi không có thừa linh thạch để hối lộ vị chấp sự tuyển ngoại môn đệ tử kia, đương nhiên không được vào trong danh sách.” Đối phương bày tỏ sự tiếc nuối.
“Sau đó thì sao? Ta đi qua môn phái khác, là Côn Lai? Gia tộc của ta đâu? Cậu của ta đâu?” Lúc Cơ Vân Lai chuyển kiếp đến thế giới này thì cha mẹ đều đã mất rồi, tuy nhiên gia tộc chiếu cố rất nhiều, người cậu sinh sống ở bên ngoài cũng thường gửi cho hắn một số thứ, bởi vì những điều này nên hắn mới có thể tu luyện một ít pháp môn nông cạn. Còn nếu xuyên thành bần nông thì đoán chừng câu chuyện này sẽ không phải là tu tiên nữa, mà là làm ruộng.
“Một ngàn năm qua, gia tộc, thân nhân, Vân Quốc… đã sớm tan thành mây khói.” Vẻ mặt đối phương bình thản, chẳng qua, trên khuôn mặt có một chút tàn khốc chợt lóe lên, “Sau đó, ngươi đến Côn Lai, còn sau đó nữa là một câu chuyện rất dài.”
“….” Có cảm giác tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), Cơ Vân Lai hơi lo lắng, “Vậy bây giờ ta phải làm gì? Ta không biết tình trạng của môn phái, ta phải đối phó với ai? Nếu làm lộ ra việc mất trí nhớ liệu có người sẽ tìm đến gây phiền toái hay không, ta nên giải thích ra sao?”
“Giải thích?” Đối phương lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, “Hình Đạo Chủ Cơ Vân Lai, ngươi cần giải thích với ai? Có người nào xứng đáng để ngươi giải thích?”
Côn Lai Sơn mênh mông, Nhân Đạo Tông lồng lộng.
Cảnh tuyết ở núi Côn Lai quả nhiên rất đẹp, núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân, bầu trời xanh lạnh lẽo sáng long lanh. Một cơn gió cũng có thể đông lại hô hấp của người ta.
(Núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân: Núi hòa vào chín tầng mây, biển mây bát ngát)
Không có bóng người, không có sinh mệnh.
Đây chính là ở nơi cao không khỏi lạnh lẽo đi, Cơ Vân Lai yên lặng nghĩ.
Hắn đã đứng trên đỉnh núi này tròn một ngày.
Bởi vì ngày hôm nay, trên người hắn phát sinh một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
…. Hắn mất trí nhớ!
Ngày hôm qua… ngày hôm qua trong ký ức, hắn vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn tại trấn Vân Sơn tính toán xem đi phiên chợ tu chân ở đâu có thể mua thêm một ít lá bùa và tài liệu giúp hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ, có thể dựa vào sở trường pháp trận của mình để tiến vào Vân Sơn Phái làm ngoại môn đệ tử hay không. Phải biết rằng, Vân Sơn Phái là đại môn phái có một vị Kim Đan trưởng lão, mà toàn bộ Vân Quốc có mấy trăm ngàn người, hằng năm nơi đó chỉ tuyển chọn có ba mươi người thôi!
Vậy mà hôm nay… cũng chỉ từ mười canh giờ trước mở mắt ra đến bây giờ, hắn đã là chưởng môn của một môn phái chưa bao giờ nghe nói đến — Côn Lai Phái.
Hoàng đồ của môn phái treo ở cửa phòng đã biểu lộ rõ ràng: bọn họ cai quản mấy ngàn dặm đất đai Tây Châu, có mười chính vị cường giả Hợp Đạo, một vị Tiên Nhân; thậm chí Kim Đan, Nguyên Anh Kì còn không có tư cách được viết vào hoàng đồ.
Lúc đầu, hắn cho rằng mình lại chuyển kiếp thêm một lần, còn mơ màng nghĩ rằng đây hẳn là một giấc mơ, bàn tay vàng lần này quả là hơi lớn.
Nhưng hắn rất nhanh thì phát hiện khuôn mặt mình vẫn như cũ, chẳng qua là tóc đen biến thành màu trắng, cũng không phải trắng hoàn toàn, mà là loại màu đỏ hơi trong suốt, đuôi tóc nhiễm thành màu đỏ giống vậy, chu ấn của gia tộc vẫn còn ở trên trán, là hàng nguyên đai nguyên kiện không hề thay đổi. Đạo thư trong phòng cũng là bút ký của hắn, đồ trang trí cũng vẫn theo phong cách cũ mà hắn quen thuộc, bên cạnh đó còn để một thanh trường kiếm do cha mẹ hắn để lại.
Mặc dù hắn không muốn tin như thế nào đi chăng nữa thì tu vi cũng không thể làm giả được!
Hắn của ngày hôm qua, đối mặt với một vị quản sự Trúc Cơ của Vân Sơn Phái cũng phải nhún nhường, vẽ ra một trận Viêm Dương cũng phải thở hồng hộc vì cảm giác thân thể bị móc sạch!
Hắn của ngày hôm qua, bởi vì muốn tích lũy mấy khối linh thạch để mua một quyển “Phù Văn Sơ Giải” mà đi giúp người ta rửa linh quả một tháng, vì không để cho mấy linh quả trân quý kia bị tổn hại mà phải tốn hết khí lực, ngã xuống giường thì ngủ mất tiêu.
Người tu hành đắc đạo cách hắn xa như lúc hắn cầm ống nhòm nhìn chòm sao nhân mã năm ấy, nghĩ rằng đến khi nào thì tinh hệ gần với thái dương hệ này của con người mới có thể đến đó?
Lý tưởng lớn nhất mà hắn thề vào hôm ấy chính là luyện đến Trúc Cơ, sống lâu thêm hai trăm năm để học thêm vài kiến thức là tốt rồi. Người khác lúc ấy cũng cười hắn muốn nhiều thứ quá.
…
Vậy mà bây giờ, hắn chỉ cần sử dụng tinh thần, thậm chí không cần niệm pháp quyết cũng có thể cầm giữ mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm, nghe được âm thanh cây cỏ nảy mầm dưới chín tầng mặt đất.
Càng không phải nói đến các trưởng lão, đệ tử của môn phái ở ngoài núi đang nói về cái gì.
#Cùng lúc nghe hiểu mấy trăm lời nói của ngàn người mà không hề thấy loạn một chút nào thì ngươi có sợ hay không#
#Sờ vào một bông hoa lan hắn liền nở hoa gật đầu với ngươi rồi hóa thành người cảm động dập đầu ngươi có sợ hay không#
#Thấy ngọn núi ẩn trong mây mà không thấy đỉnh muốn đi đến đỉnh núi thì trong nháy mắt ở tại đó ngươi có sợ hay không#
Oa oa, thi pháp không cần huơ tay múa chân, không cần phải niệm bất cứ cái gì, chỉ cần hơi suy nghĩ thôi!
Lấy được vật từ trong hư không, trong nháy mắt đến được thiên nhai, đào núi lấp biển, để làm những việc ấy ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút thôi!
Cái này quả là tâm tưởng sự thành!
(Tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy)
Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ?
Cảm giác khiếp sợ này không hề cho hắn sự vui sướng khi lấy được bắp đùi vàng lấp lánh.
Chỉ có cảm giác vô cùng không chân thật, giống như đây là một giấc mộng tùy thời tỉnh lại.
Nhưng quyển pháp quyết trên bàn kia — hình như là chữ viết của chính mình — nếu như nằm mơ mà cũng có thể viết ra loại pháp quyết cao thâm có ý nghĩa vô cùng sâu xa, vừa nhìn một cái liền trực tiếp chỉ rõ vào đại đạo… thì hắn chỉ muốn mơ nhiều thêm mấy trăm năm!
Khẽ thở dài một cái, hắn phất tay áo quay về chỗ ở của mình.
Dù cho khiếp sợ hay khó tin như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã một ngày, dù là mơ thì cũng nên trở lại bình thường rồi.
Mặc dù ảnh hưởng có thể so với mười năm trước… lần chuyển kiếp đến thế giới này mười năm trước trong trí nhớ, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với lần kia.
Cũng nên xử lý tình cảnh hiện tại.
Dẫu sao hắn còn không có tự tin rằng bây giờ mình đang nắm giữ một đại môn phái mấy vạn người. Trong thời kì hoàng kim của hắn vào đời trước cũng chỉ quản lý được hơn một trăm lập trình viên.
Ít nhất cũng phải bổ sung lại các đạo pháp quyết đã quên mất, còn cả phù văn. Năm đó, hắn muốn học phù văn nhất. Bây giờ có cơ hội này thì dù nằm mơ cũng phải học xong rồi mới tỉnh được.
Môn phái lớn như vậy chắc cũng phải có Tàng Thư Các nhỉ, tốt nhất là có ghi chép về đại sự hay ý chí của môn phái gì gì đó, dù sao cũng sẽ giúp đầu óc của hắn không mơ hồ như bây giờ nữa.
…
Nhưng mà, thần thức của hắn quét cả vạn dặm sơn môn, bảy mươi hai ngọn núi cao, hơn chín trăm ngọn núi nhỏ cũng không phát hiện ra Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện ở chỗ nào.
Đây là tình huống gì?
Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện của môn phái không phải là nơi có trọng binh canh giữ, mỗi ngày đều có người đến xếp hàng hay sao?
Đi đâu mất rồi?
Cơ Vân Lai nghi hoặc một lúc, sau đó bắt đầu thu thập tin tức từ trao đổi của các đệ tử.
Mà bây giờ, toàn phái ở đây từ trên xuống dưới đều vì chưởng môn… cũng chính là sinh nhật nghìn tuổi của hắn mà đang vui vẻ bận rộn.
Không, hôm qua hắn mới mười sáu tuổi, vẫn là thiếu niên xanh tươi mơn mởn tốt đẹp như vậy, từ bao giờ biến thành lão già nghìn tuổi mất rồi?
Được rồi, bề ngoài không già, dù sao tiên nhân có thể sống đến mấy vạn năm, thấy thế nào cũng là do mình đạt được.
Chỉ là, hình như hắn quên mất chuyện gì đó.
Nói nhảm, chuyện từ một ngàn năm trở lại đây cái gì cũng không nhớ!
Không không, vẫn có một chút ấn tượng, nhưng nhất thời không nhớ ra bất cứ điều gì hết!
Côn Lai Phái… có liên quan gì với trò chơi Ma Thú Côn Lai Sơn không nhỉ?
Chờ một chút, không có liên quan gì đến Ma Thú Côn Lai Sơn, nhưng bạn tốt của hắn năm đó đã từng viết ra một quyển sách bắt đầu bằng cái tên Côn Lai Sơn này.
Quyển sách kia tên là “Côn Lai”!
Lúc ấy bạn tốt còn đắc ý nói: Côn là nhiều, Lai là cỏ, trùng điệp không ngừng, tri thức như gió lớn, lại tựa như Côn Luân, chủ nhân của long mạch, cảm giác mình lấy tên tuyệt vời vô cùng.
Nhưng nội dung… hắn nhìn thấy là ngựa đực văn thì dứt khoát không thèm nhìn!!!
Bạn tốt còn đặc biệt đăng sách này lên mạng văn học của phái nữ, cậu ấy nói người đọc trên QD đã quá nhiều rồi, nơi này không có văn ngựa đực nên nhất định sẽ hot thôi.
(QD là qidian, trang web khởi điểm của TQ chuyên viết ngựa đực văn.)
Hắn gật đầu, không hề nghi ngờ.
Nguyên nhân hắn nhớ rõ quyển sách này là do lúc ấy bạn tốt chuẩn bị rất kĩ càng, còn đặc biệt nhờ hắn viết nghiên cứu một phần mềm nhỏ về sinh thần bát tự… chính là cái loại nhập chính xác năm tháng ra đời là có thể tính ra bát tự ngũ hành, cộng thêm cả các chòm sao.
(Bát tự: Bazi là một hệ thống kiến thức khoa học phi hình thể rất cổ xưa và cực kỳ chính xác của Tử Vi Trung Hoa. Bazi hay Bát Tự theo nghĩa đen là “tám chữ” ở Trung Quốc, hay còn được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh (Tứ Trụ).
Bát tự thuộc về ngành Khoa học Phi vật thể có nguồn gốc từ Trung Hoa, mà lợi ích của môn này là có thể cho bạn những dự đoán về cuộc đời mình, theo các cột mốc mang tính chu kỳ từ khi sinh ra cho đến khi kết thúc cuộc đời.
Ngũ hành: Theo triết học cổ Trung Hoa, tất cả vạn vật đều phát sinh từ năm nguyên tố cơ bản và luôn trải qua năm trạng thái là: Thổ, Kim, Thủy, Mộc và Hỏa (tiếng Trung: 土, 金, 水, 木, 火; bính âm: tǔ, jīn, shuǐ, mù, huǒ). Năm trạng thái này gọi là Ngũ hành (五行), không phải là vật chất như cách hiểu đơn giản theo nghĩa đen trong tên gọi của chúng mà đúng hơn là cách quy ước của người Trung Hoa cổ đại để xem xét mối tương tác và quan hệ của vạn vật.
Học thuyết Ngũ hành diễn giải sinh học của vạn vật qua hai nguyên lý cơ bản (生 – Sinh) còn gọi là Tương sinh và (克 – Khắc) hay Tương khắc.
Trong mối quan hệ Sinh thì Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ.
Trong mối quan hệ Khắc thì Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ.
Một số học giả trên cơ sở sinh và khắc lại bổ sung thêm chế hóa, thừa thắng và hạ nhục, bổ – tả thực chất là sự suy diễn ra từ hai nguyên lý cơ bản nói trên.
Năm nguyên tố và các nguyên lý cơ bản của Ngũ hành đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhiều lĩnh vực hoạt động của người Trung Hoa cũng như một số quốc gia và vùng lãnh thổ xung quanh như: Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc, Triều Tiên, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore… từ thời cổ đại đến nay trong nhiều lĩnh vực như hôn nhân và gia đình, âm nhạc, hội họa, kiến trúc, y học cổ truyền, quân sự…
Ngũ hành được ứng dụng vào Kinh Dịch, có từ thời kỳ nhà Chu (thế kỷ 12 TCN đến năm 256 TCN), một cuốn sách được coi là tác phẩm vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Hoa về triết học.)
Lúc đó, hắn chẳng qua là lập trình theo cách tính rập khuôn máy móc, chẳng tốn chút thời gian nào, nhưng bạn tốt đã vô cùng vui vẻ, nói viết văn như vậy là đủ rồi.
Như vậy, vấn đề hiện tại là… Đây có phải là đang ở trong sách hay không?
Trong lúc hắn đang muốn hồi tưởng xem đây có phải là một sự trùng hợp hay không thì nghe được một câu như thế này từ trong giọng nói của vô số người…..
“Hôm qua, Minh Ngọc tiên tử kết đan. Trẻ tuổi như vậy đã là tiên cơ rồi, quả không hổ là con gái của chưởng môn.”
“Đúng vậy, không dùng đan dược không dùng tiên khí, tư chất và ngộ tính này khiến ta chỉ có thể ngửa mặt trông lên.”
“Nếu ta cũng được chưởng môn dạy dỗ thì sẽ đạt được thành tựu đến bực nào đây.”
…..
…..
Tiên tử? Chưởng môn? Con gái?
??????
Cơ Vân Lai ngây người, là một đại ma pháp sư cả hai đời đều độc thân, ngay cả tay nhỏ của nữ nhân hắn cũng chưa được cầm qua bao giờ!
Đương nhiên là chưa cầm bao giờ, bởi vì hắn vốn thích boy chính gốc, nhưng mà bệnh thích sạch sẽ từ gia đình khiến hắn chưa gặp được người đàn ông của lòng mình từ đó đến giờ. Cho nên… cho nên hơn bốn mươi năm trong sạch cộng lại của cả hai đời chỉ vì vậy mà biến mất một cách khó hiểu như vậy?
Hình như ta vẫn cần một ngày để từ từ….
Hắn nhào lên giường trúc, cảm thấy có lẽ nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn.
——————————————————–
Lúc buổi sáng, Cơ Vân Lai tìm thấy một miếng ngọc quyết dưới gối.
(Ngọc quyết)
Hình tròn, bằng phẳng, bên trong vòng là một cái lỗ, giống như một cái USB của tu chân giới, bình thường dùng để ghi chép các loại tin tức, đưa pháp lực nguyên khí vào bên trong thì sẽ hiện ra nội dung, dung lượng lớn hay nhỏ là do vật liệu làm ngọc quyết và năng lực của người chế tạo. Ngày hôm qua… ngày hôm qua trong trí nhớ, hắn vẫn còn muốn mua một miếng ngọc giản ghi chép “Sơ Cấp Phù Văn”, giá bán là ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, không thể ít hơn, mà vị trí của cái này tương đương với ngọc giản từ điển về trận pháp. Hắn phải tích linh thạch hạ phẩm gần một năm. Tán tu như hắn kiếm tiền thật khó.
Bây giờ, miếng ngọc quyết trên tay hắn trong suốt như băng, cầm vào trong tay mát lạnh, cùng với khí tức an thần trấn hồn ở trên tay hắn từ từ lan ra. Kiến thức hạn hẹp của hắn không nhìn ra đây là loại linh ngọc cực phẩm nào, theo lý thì loại vật này phải là vật liệu định thần pháp khí được yêu thích nhất, đi nơi nào cũng có thể bán với giá trên trời.
Dùng để làm ngọc giản, thật lãng phí……
Dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân chính khiến hắn để ý đến miếng ngọc này. Dù sao nguyên liệu làm đồ vật trong phòng cũng không hề kém hơn nó.
Cái chính là chữ được khắc bên trên —
Cơ Vân Lai không biết rằng hóa ra bản thân cũng có sở thích ác ý như vậy.
Chữ khắc bên trên là SOS.
Đúng, chính là cái từ SOS mang ý cầu cứu kia đó!
Này là muốn cầu cứu ai đây, hay là được dùng để bảo mệnh?
Nếu là vế trước, thì chứng tỏ hắn quá tin người.
Nếu như là vế sau, hiện tại cũng chưa có chuyển biến gì nhiều. Dù sao, nếu để cho người khác biết tình huống hiện tại của hắn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hơn nữa, trong phòng chỉ có thứ này đặc biệt nhất.
Cơ Vân Lai không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình.
Vì thế, hắn giơ tay lên, đưa chân nguyên ngưng tụ vào trong đó.
Miếng ngọc bay lên không trung bắt đầu xoay tròn, hóa thành vô số khói xanh, nhẹ nhàng tản ra.
Một lớp gợn sóng nhẹ nhàng đung đưa, khuếch tán ra một vòng rồi lại một vòng.
Gặp đá hóa nước, gặp vật hóa nước, trong khoảnh khắc, thiên địa đều hóa thành nước biển vô tận, mặt nước tựa như biên giới, không có bất cứ thứ gì, liên tiếp kéo dài.
Mà ở trước mắt hắn, nhiều hơn một người.
Y phục đen, mái tóc dài, đứng chắp tay, mi mục thâm thúy, vẻ mặt bình thản. Rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng xa tận chân trời.
Cơ Vân Lai ngẩn ngơ.
Nói thật, hắn chưa từng nghĩ rằng mình cũng sẽ có ngày uy áp cao như vậy.
Đời này, vẻ ngoài của hắn coi như không tệ, thanh tú tuấn mỹ, vóc người cũng tốt, nhiều năm luyện công cùng với làn da đẹp, được gọi là mỹ nam tử cũng không quá.
Nhưng người trước mắt này, mặc dù có cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất của hắn kém quá xa.
Mờ ảo như trăng, xa cách như mây.
Đây là sự cao cao tại thượng một cách hiển nhiên.
Đôi mắt không nhìn xuống, mà là bình đẳng, mặc cho người đời ca ngợi hay chỉ trích ra sao cũng bình tĩnh sáng ngời.
Đây chính là ta của nghìn năm sau sao?
Áp lực có hơi lớn đấy…
“Ngươi đã tìm thấy nó.” Đối phương nói. Âm thanh kia rõ ràng vô cùng ngay thẳng ôn hòa, nhưng lại mang theo ma lực kì lạ, khắc sâu vào trong đáy lòng. Hắn lẳng lặng nhìn, tự tại bình yên, “Hãy quý trọng thời gian.”
“Ngươi là ai?” Thời gian của thứ này còn bị hạn chế á? Trong lòng Cơ Vân Lai hơi động, cau mày, hỏi ra vấn đề mấu chốt. Dù sao có cùng một khuôn mặt cũng chưa chắc là cùng một người.
“Ta là trí nhớ mà ngươi để lại riêng trong ngọc quyết, có thể gọi ra ba lần, giải quyết vấn đề mà ngươi không có cách nào xử lí.” Đối phương bình tĩnh tặng thêm một câu, “Là ngươi của ngàn năm sau.”
“Ta có thể gọi bản chính của ngươi quay về hay không? Nếu không thể, nói cho ta lí do.” Để lại riêng? Ta của ngàn năm sau vậy mà vẫn còn giữ lại bản năng của lập trình của kĩ sư nha, Cơ Vân Lai lặng lẽ tặng cho mình một nút like trong lòng.
“Không thể, thần hồn của ngươi bây giờ không chịu đựng được,” đối phương thấy nét mặt ngập ngừng của hắn, đổi cách giải thích khác, “Không gian chứa đựng không đủ, cưỡng ép thay đổi thì hệ thống sẽ tan vỡ.”
“Phải có một phần được sao chép lại hay danh mục gì đó chứ.” Chỉ cần một ít chi tiết cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra là được, Cơ Vân Lai cau mày.
“Không thể, để làm được điều đó phải đạt đến cảnh giới nhất định, nhưng nguyên thần của ngươi không đủ, không thể tiếp nhận được.” Không ngờ đối phương lại từ chối, còn giải thích, “Bị nhiễm virus, mà bây giờ ngươi tạm thời chưa thể cài đặt tường lửa.”
“…” Vậy giải quyết như thế nào, Cơ Vân Lai hơi bất mãn, “Vậy ngươi nói cho ta sơ qua về việc ngàn năm qua đã xảy ra những chuyện gì đi, điều này cũng có thể chứ? Nói từ lúc ta chuẩn bị nhập ngoại môn Vân Sơn Phái ấy. Ví dụ như ta đã mua được quyển “Phù Văn Sơ Giải” kia chưa?”
“Mua được rồi, chúng ta vẫn luôn vô cùng kiên trì.” Đối phương mỉm cười trong giây lát.
“Không còn cách nào khác, linh căn vốn đã kém, nếu không cố gắng thì càng trở nên không có tiền đồ.” Cơ Vân Lai cũng rất hài lòng, “Sau đó thì sao, ta có vào Vân Sơn Phái không?”
“Không, mua sách xong, ngươi không có thừa linh thạch để hối lộ vị chấp sự tuyển ngoại môn đệ tử kia, đương nhiên không được vào trong danh sách.” Đối phương bày tỏ sự tiếc nuối.
“Sau đó thì sao? Ta đi qua môn phái khác, là Côn Lai? Gia tộc của ta đâu? Cậu của ta đâu?” Lúc Cơ Vân Lai chuyển kiếp đến thế giới này thì cha mẹ đều đã mất rồi, tuy nhiên gia tộc chiếu cố rất nhiều, người cậu sinh sống ở bên ngoài cũng thường gửi cho hắn một số thứ, bởi vì những điều này nên hắn mới có thể tu luyện một ít pháp môn nông cạn. Còn nếu xuyên thành bần nông thì đoán chừng câu chuyện này sẽ không phải là tu tiên nữa, mà là làm ruộng.
“Một ngàn năm qua, gia tộc, thân nhân, Vân Quốc… đã sớm tan thành mây khói.” Vẻ mặt đối phương bình thản, chẳng qua, trên khuôn mặt có một chút tàn khốc chợt lóe lên, “Sau đó, ngươi đến Côn Lai, còn sau đó nữa là một câu chuyện rất dài.”
“….” Có cảm giác tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), Cơ Vân Lai hơi lo lắng, “Vậy bây giờ ta phải làm gì? Ta không biết tình trạng của môn phái, ta phải đối phó với ai? Nếu làm lộ ra việc mất trí nhớ liệu có người sẽ tìm đến gây phiền toái hay không, ta nên giải thích ra sao?”
“Giải thích?” Đối phương lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, “Hình Đạo Chủ Cơ Vân Lai, ngươi cần giải thích với ai? Có người nào xứng đáng để ngươi giải thích?”
Tác giả :
Cửu Châu Nguyệt Hạ