Áo Thuật Thần Tọa
Quyển 1 - Chương 90: Mạo hiểm
Lucien miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Có lẽ vì ở đây là cung điện mùa hè Latah, có lẽ vì đối diện với Công Chúa điện hạ người nên thần cảm thấy căng thẳng và bất an, xin người lượng thứ cho sự cẩn trọng của thần.”
Nhưng trong lòng Lucien lại hơi thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng hỏi ra rồi!”
Sự nôn nóng, bất an và căng thẳng mà Natasha cảm nhận được đều là bản thân Lucien tự ngụy trang ra, mục đích là khiến Natasha hỏi ra vấn đề này để thăm dò một số chuyện.
Natasha nhíu nhíu lông mày rậm nhưng đẹp: “Bởi vì thân phận công chúa của ta và nữ bá tước mà căng thẳng? Lucien, đàn ông phải có khí phách của đàn ông, ngươi có thể tôn trọng người khác, có thể sùng bái người khác, có thể kính nể người khác nhưng tuyệt đối không thể sợ hãi rụt rè. Đây là thuộc về tinh thần và kiêu ngạo của mỗi người đàn ông, mỗi vị Kỵ Sĩ.”
“Công Chúa điện hạ, thần sẽ cố gắng thay đổi. Thần nghĩ sự căng thẳng và bất an khi thần đối diện với người đa phần là đến từ thân phận thần xuất thân dân nghèo và kiến thức hạn hẹp.” Lucien bị thái độ và lời nói của Natasha làm cho hơi kinh sợ, nhưng rất nhanh đã nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn.
Natasha bỗng nhiên cười lên, không hề nhu mì nhưng dáng vẻ tuyệt mỹ: “Thực ra ngươi tốt hơn rất nhiều so với đa số người khác, ít nhất thì lần đầu tiên ngươi đối diện với ta mà có thể biểu đạt được ý tứ của mình một cách lưu loát và hoàn chỉnh, có lẽ Lucien ngươi không hề phát hiện loại tiềm chất này của mình. He he, lần đầu tiên nhìn thấy Silvia thì có thể nhìn hai đùi của nàng ấy không chớp mắt, gan của Lucien ngươi cũng thật là khiến ta bội phục.”
Có thể là vì sau đó Lucien không hề đi quấy rối Silvia, thậm chí đến cả trò chuyện cũng không có nên Natasha nhắc đến việc trước đó mà không biểu hiện ra ý tức giận, ngược lại còn mang theo ý trêu đùa.
“Đó là lần đầu tiên thần nhìn thấy vớ tơ tằm nên có hơi thất lễ, trên thực tế thần không phải kẻ háo sắc.” Lucien giải thích một câu có hơi khó khăn.
Khóe miệng bên trái của Natasha nhếch lên, một bộ dạng như thể ta rất hiểu: “Sản phẩm phụ của thuật luyện kim ở đế quốc ma pháp cổ đại này tạo cho người ta cảm giác mịt mù như mộng ảo, là vật phẩm mà các nữ sĩ và tiên sinh đều “thích”. He he, xem ra ngươi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên do đế quốc ma pháp đã hủy diệt nên loại nguyên liệu này chỉ có một số nơi còn có thể sản xuất, ngay cả quý tộc bình thường cũng không thể có được.”
“Công Chúa điện hạ người hiểu thì tốt rồi.” Lucien gật đầu tán thành.
Natasha nhìn Lucien mang theo ý cười: “Nhưng giống như ngươi nhìn lâu như vậy thì chưa có ai, Lucien, ngươi thật sự không phải kẻ háo sắc ư?” Bộ dạng giải thích khó khăn của Lucien khiến cô ấy nảy sinh một số sở thích xấu.
“Trên thực tế, thần ngay cả tay của con gái cũng chưa được cầm.” Lucien đành phải dùng sự thực bi thảm của cuộc đời này để trả lời.
Natasha ồ một tiếng rõ dài: “Thật là không may, ta đã xem qua tài liệu của ngươi, đã mười bảy tuổi rồi. Ha ha, Lucien, thực ra sau buổi hòa nhạc thì rất nhiều cô nương đều có hứng thú với ngươi, cần ta giới thiệu cho ngươi một cô không? Tuy họ cuối cùng đều sẽ gả cho quý tộc nhưng có một thời gian lãng mạn trước hôn nhân, có thể hồi tưởng thì cũng không tồi.” Lại là giọng điệu giễu cợt trêu chọc.
“Công Chúa điện hạ, cảm ơn ý tốt của người, thần tạm thời không cần, mấy năm gần đây thần muốn toàn tâm toàn ý dành cho âm nhạc.” Lucien nghiêm túc từ chối.
Bộ dạng như vậy của hắn càng khơi ra ý trêu chọc của Natasha, cô ấy dường như bóp méo một cách rất tỉnh: “Không cần ta giới thiệu, lẽ nào Lucien ngươi là muốn tự mình theo đuổi?” Sau đó cô ấy nháy nháy mày: “Cần ta hướng dẫn ngươi một số cách theo đuổi con gái không? Silvia con mèo nhỏ đó là bị ta…”
Khụ khụ khụ, tiếng ho của Camille kịp thời vang lên, cắt ngang lời của Natasha.
“Công Chúa điện hạ, chúng ta tại sao phải thảo luận chủ đề kỳ lạ như vậy?” Lucien cảm thấy Natasha rất bình dị dễ gần, không kiêu ngạo, rất dễ trò chuyện nhưng chủ đề cứ luôn lướt về hướng khó hiểu, cho hắn một loại cảm giác kỳ quái.
Natasha nhìn lén Camille một cái, nói một cách rất nghi hoặc, rất đoan trang: “Đây không phải là chủ đề rất bình thường giữa những thân sĩ ư?”
“Nhưng người là nữ sĩ, Công Chúa điện hạ.” Lucien cuối cùng đã hiểu vấn đề xuất phát từ đâu rồi, vừa nãy rõ ràng chính là cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông.
Natasha buông tay: “Ngươi có thể xem ta là một thân sĩ, trên thực tế ta còn hơn đa số các quý ông có thể hướng dẫn ngươi làm sao theo đuổi con gái. Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận âm nhạc.” Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Lucien có hơi đen rồi, đành tạm thời kết thúc chủ đề này.
Nhưng hiếm thấy là Lucien ở trong chuyện này không giống như quý tộc khác, không biểu hiện ra thái độ kháng cự, căng thẳng, khiến cô rất hài lòng. Cuối cùng cũng có người đàn ông có thể trò chuyện bình thường về chủ đề “thân sĩ” với cô rồi.
Lucien hơi thở phào: “Vừa nãy chúng ta thảo luận đến một số kỹ xảo khi kết thúc nhạc khúc…”
“Lucien, ta có một câu hỏi.” Natasha cắt lời Lucien, một dáng vẻ như thể học sinh ngoan.
Lucien hỏi một cách rất kính nghiệp, rất nghiêm túc: “Là liên quan đến mặt nào của kỹ xảo ở giai đoạn kết thúc?”
“Ngươi thật sự không cần ta hướng dẫn ngươi làm sao theo đuổi con gái à?” Natasha ha ha cười lớn lên.
“…” Lucien đành phải giả vờ không nghe thấy.
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Natasha bỗng nhiên có cảm hứng, ghi chép lại giai điệu trên giấy trắng của giá nhạc phổ, còn Camille thì đứng dậy tiễn Lucien ra ngoài.
“Vừa nãy có những lời đừng tùy tiện nói cho người khác nghe.” Sau khi Camille tiễn Lucien đến cửa thì nhìn về phía trước nhẹ nhàng nói một câu.
Lucien gật gật đầu một cách trịnh trọng.
----
Dùng bữa trưa xong, tâm trạng Lucien hơi xao động đi đến nhà Victor, kiên nhẫn chờ Phyllis đến.
Đồng thời dặn dò quản gia Ace một tiếng: “Ông Ace, tháng thu hoạch nên muỗi rất nhiều, thời gian này đặc biệt đáng sợ, ông rải một ít lưu huỳnh ở phòng khách để đuổi đi.”
“Được rồi, ngài Evans.” Quản gia Ace vẫn luôn là người coi trọng lễ tiết nhất.
Phyllis dường như cũng hiểu tâm tình của Lucien nên đã ra khỏi nhà sớm hơn cả nửa tiếng so với bình thường, ngoại trừ Lucien ra thì cô là người thứ nhất đến nơi.
Kéo Lucien đến góc phòng khách, tránh né người hầu, Phyllis lấy ra một cái túi màu đen giống như đêm tối lắng sâu, bên trên thêu mấy ký hiệu ngọn lửa nhảy nhót: “Đây là 40 gam Tường Vi Ánh Trăng, chúng phải dùng loại túi đặc biệt này mới có thể giữ lâu được. Đây là túi riêng của tôi nhưng tôi tạm thời chưa dùng đến, anh cứ cầm trước đi rồi dùng xong Tường Vi Ánh Trăng thì trả lại cho tôi.”
“Cảm ơn cô, Phyllis.” Lucien cố nén tâm tình kích động, nhận lấy cái túi đặc biệt đó rồi mở nó ra.
Bên trong toàn là bột lấp lánh ánh sáng trắng bạc, nhờ cái túi màu đen làm nền nên có một loại mỹ cảm tựa như mộng ảo.
Sau khi ước lượng trọng lượng, Lucien đoán chừng không có chênh lệch quá lớn thì cột túi lại, giấu ở trong túi áo lót, nguyên liệu cần thiết hiện giờ đã chuẩn bị đủ rồi: “Phyllis, Vàng Teller tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trả cho cô.”
Phyllis dùng nụ cười lễ nghĩa tiêu chuẩn trả lời: “Dĩ nhiên, đây là tích cóp cá nhân của tôi.” Sau đó cô ấy nhăn nhăn mũi: “Tại sao lại có mùi lưu huỳnh nồng như vậy nhỉ?”
“Vừa nãy muỗi nhiều quá nên tôi dặn ông Ace rắc đó, nhưng sẽ bị gió thổi tan nhanh thôi.” Lucien trả lời dường như không quá để tâm.
----
Việc học tập của buổi chiều nay, Lucien dù không ngừng bảo bản thân phải bình tĩnh, bề ngoài cũng duy trì rất tốt nhưng nốt nhạc đánh lỗi nhiều hơn so với trước đây vẫn thể hiện ra thực tế nội tâm của Lucien không hề bình lặng. Victor không phê bình về trạng thái này của Lucien, bởi vì xem xét đến việc thả lỏng tâm trạng sau buổi hòa nhạc thì cần thời gian để hồi phục.
Không dễ gì chịu đựng đến sáu giờ chiều, Lucien thu lại tâm tình vội vã, dùng bước chân trầm ổn trở về căn nhà nhỏ ở khu O’let, vừa nấu khoai tây hầm thịt bò, vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn đến khu Jisu, xếp đầy một rương nhỏ.
Dùng xong bữa tối, Lucien mở phong thư rồi giở giấy viết thư ra, nhìn mấy hàng chữ xuất hiện mới nhất trên đó:
“Ngài Evans, hôm nay biểu hiện của ngài ở cung điện mùa hè Latah khiến bọn ta rất hài lòng, rất hài lòng. Nhưng sự căng thẳng, bất an và sốt ruột của ngài hãy khắc chế một cách thích đáng, tuy ta có thể hiểu tâm tình và trạng thái của ngài nhưng công chúa thì không đâu. Được rồi, ta nghĩ với thiên phú của ngài thì nếu nỗ lực chắc có thể bình tĩnh được.”
Không hỏi đến cuộc trò chuyện của Lucien hôm nay, không hỏi Lucien những tri thức ở cung điện mùa hè Latah, tà giáo đồ dường như muốn biểu hiện trạng thái tất cả đều nắm được hết để uy hiếp Lucien.
Lucien gấp giấy thư lại có lộ ra một chút biểu cảm sợ hãi, bỏ vào trong phong thư rồi đặt nó vào trong rương nhỏ. Sau đó ôm cái rương nhỏ trực tiếp đi ra ngoài, đến căn biệt thự hoa viên số 116 khu Jisu như thể đang dọn nhà bình thường.
Đặt cái rương nhỏ ở trong phòng ngủ chính, Lucien lấy ra một cuốn sách âm nhạc đọc một cách yên lặng. Dường như chuẩn bị tối nay sẽ ngủ ở đây.
Đêm dần dần tối đen lại, Lucien nằm lên giường, sau đó nhíu mày đứng dậy: “Quá ẩm ướt rồi, làm sao mà ngủ đây? Ngày mai bảo Brian tìm người đến phơi chăn mới được.”
Thế là Lucien bước nhanh đi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp xuống lầu rời khỏi biệt thự quay về khu O’let, cái rương nhỏ đó và những đồ đạc chuyển đến hôm qua thì để lại ở đó.
----
Sau khi bóng tối hoàn toàn buông xuống, Lucien đã vào căn nhà nhỏ của mình, khóa cửa lại rồi đóng cửa sổ gỗ, sau đó thổi tắt nến, cởi áo khoác ngoài rồi nằm lên giường.
Mười phút sau, Lucien lại đứng bật dậy, mắng chửi một câu: “Muỗi nhiều quá đi!”
Thế là Lucien từ trong thùng gỗ lấy lưu huỳnh ra, rắc ở mỗi góc phòng để những con muỗi, côn trùng đang kêu ong ong đó hoặc là rớt xuống đất, hoặc là bay đi.
Nhìn tất cả những việc đó, Lucien trở lại giường ngủ một cách hài lòng.
Trong đêm khuya, Lucien mơ hồ cảm nhận được có sóng sức mạnh siêu tự nhiên sản sinh, nó giống như một đôi mắt ở trên không trung của căn nhà đang nhìn mình chăm chú.
“Không có những sinh vật nhỏ như muỗi vằn Arthaud, cuối cùng trực tiếp dùng thần thuật theo dõi rồi à? Xem ngươi có thể duy trì bao lâu.”
Lucien nhắm hai mắt, chờ đợi một cách yên lặng. Một tiếng đồng hồ trôi qua, “con mắt” theo dõi đó biến mất nhưng rất nhanh tiếp tục xuất hiện.
“Thời gian kéo dài là một tiếng.” Lucien phán đoán.
Lại một tiếng nữa trôi qua, con mắt biến mất theo dự đoán, có lẽ là cảm thấy Lucien đang ngủ bình thường, có lẽ là thay phiên nhân viên nên sau mười phút mới xuất hiện lần nữa, tuy nhiên Lucien vẫn không có động tĩnh.
Hơn ba mươi phút sau, “con mắt” theo dõi đó đột nhiên biến mất không hề có dấu hiệu gì.
Lucien bỗng chui ra từ trong chăn, đồng thời ngụy trang cái chăn thành trạng thái như có người đang ngủ.
Ở đây là khu O’let vì sự việc trong thời gian gần đây nên bị giáo hội quản chế chặt chẽ, cái Lucien đang chờ ngay từ khi bắt đầu chính là sự tuần tra của người gác đêm ở gần đây.
Đối diện với giáo hội, các tà giáo đồ dĩ nhiên chỉ có thể tạm thời tránh lui, không thể dùng thần thuật theo dõi nữa!
Lucien nhân cơ hội đó lặng lẽ đi vào phòng thực nghiệm ma pháp, động tĩnh gây ra của công tắc rất nhỏ, bên ngoài căn phòng căn bản không cảm nhận được, trừ phi là cường giả cấp Hồng Y giáo chủ.
Việc này từ đầu đến cuối đều phải mạo hiểm nhất định, nhưng tình hình trước mắt nếu không mạo hiểm thì tuyệt đối không thể nào thành công.
Nhưng trong lòng Lucien lại hơi thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng hỏi ra rồi!”
Sự nôn nóng, bất an và căng thẳng mà Natasha cảm nhận được đều là bản thân Lucien tự ngụy trang ra, mục đích là khiến Natasha hỏi ra vấn đề này để thăm dò một số chuyện.
Natasha nhíu nhíu lông mày rậm nhưng đẹp: “Bởi vì thân phận công chúa của ta và nữ bá tước mà căng thẳng? Lucien, đàn ông phải có khí phách của đàn ông, ngươi có thể tôn trọng người khác, có thể sùng bái người khác, có thể kính nể người khác nhưng tuyệt đối không thể sợ hãi rụt rè. Đây là thuộc về tinh thần và kiêu ngạo của mỗi người đàn ông, mỗi vị Kỵ Sĩ.”
“Công Chúa điện hạ, thần sẽ cố gắng thay đổi. Thần nghĩ sự căng thẳng và bất an khi thần đối diện với người đa phần là đến từ thân phận thần xuất thân dân nghèo và kiến thức hạn hẹp.” Lucien bị thái độ và lời nói của Natasha làm cho hơi kinh sợ, nhưng rất nhanh đã nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn.
Natasha bỗng nhiên cười lên, không hề nhu mì nhưng dáng vẻ tuyệt mỹ: “Thực ra ngươi tốt hơn rất nhiều so với đa số người khác, ít nhất thì lần đầu tiên ngươi đối diện với ta mà có thể biểu đạt được ý tứ của mình một cách lưu loát và hoàn chỉnh, có lẽ Lucien ngươi không hề phát hiện loại tiềm chất này của mình. He he, lần đầu tiên nhìn thấy Silvia thì có thể nhìn hai đùi của nàng ấy không chớp mắt, gan của Lucien ngươi cũng thật là khiến ta bội phục.”
Có thể là vì sau đó Lucien không hề đi quấy rối Silvia, thậm chí đến cả trò chuyện cũng không có nên Natasha nhắc đến việc trước đó mà không biểu hiện ra ý tức giận, ngược lại còn mang theo ý trêu đùa.
“Đó là lần đầu tiên thần nhìn thấy vớ tơ tằm nên có hơi thất lễ, trên thực tế thần không phải kẻ háo sắc.” Lucien giải thích một câu có hơi khó khăn.
Khóe miệng bên trái của Natasha nhếch lên, một bộ dạng như thể ta rất hiểu: “Sản phẩm phụ của thuật luyện kim ở đế quốc ma pháp cổ đại này tạo cho người ta cảm giác mịt mù như mộng ảo, là vật phẩm mà các nữ sĩ và tiên sinh đều “thích”. He he, xem ra ngươi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên do đế quốc ma pháp đã hủy diệt nên loại nguyên liệu này chỉ có một số nơi còn có thể sản xuất, ngay cả quý tộc bình thường cũng không thể có được.”
“Công Chúa điện hạ người hiểu thì tốt rồi.” Lucien gật đầu tán thành.
Natasha nhìn Lucien mang theo ý cười: “Nhưng giống như ngươi nhìn lâu như vậy thì chưa có ai, Lucien, ngươi thật sự không phải kẻ háo sắc ư?” Bộ dạng giải thích khó khăn của Lucien khiến cô ấy nảy sinh một số sở thích xấu.
“Trên thực tế, thần ngay cả tay của con gái cũng chưa được cầm.” Lucien đành phải dùng sự thực bi thảm của cuộc đời này để trả lời.
Natasha ồ một tiếng rõ dài: “Thật là không may, ta đã xem qua tài liệu của ngươi, đã mười bảy tuổi rồi. Ha ha, Lucien, thực ra sau buổi hòa nhạc thì rất nhiều cô nương đều có hứng thú với ngươi, cần ta giới thiệu cho ngươi một cô không? Tuy họ cuối cùng đều sẽ gả cho quý tộc nhưng có một thời gian lãng mạn trước hôn nhân, có thể hồi tưởng thì cũng không tồi.” Lại là giọng điệu giễu cợt trêu chọc.
“Công Chúa điện hạ, cảm ơn ý tốt của người, thần tạm thời không cần, mấy năm gần đây thần muốn toàn tâm toàn ý dành cho âm nhạc.” Lucien nghiêm túc từ chối.
Bộ dạng như vậy của hắn càng khơi ra ý trêu chọc của Natasha, cô ấy dường như bóp méo một cách rất tỉnh: “Không cần ta giới thiệu, lẽ nào Lucien ngươi là muốn tự mình theo đuổi?” Sau đó cô ấy nháy nháy mày: “Cần ta hướng dẫn ngươi một số cách theo đuổi con gái không? Silvia con mèo nhỏ đó là bị ta…”
Khụ khụ khụ, tiếng ho của Camille kịp thời vang lên, cắt ngang lời của Natasha.
“Công Chúa điện hạ, chúng ta tại sao phải thảo luận chủ đề kỳ lạ như vậy?” Lucien cảm thấy Natasha rất bình dị dễ gần, không kiêu ngạo, rất dễ trò chuyện nhưng chủ đề cứ luôn lướt về hướng khó hiểu, cho hắn một loại cảm giác kỳ quái.
Natasha nhìn lén Camille một cái, nói một cách rất nghi hoặc, rất đoan trang: “Đây không phải là chủ đề rất bình thường giữa những thân sĩ ư?”
“Nhưng người là nữ sĩ, Công Chúa điện hạ.” Lucien cuối cùng đã hiểu vấn đề xuất phát từ đâu rồi, vừa nãy rõ ràng chính là cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông.
Natasha buông tay: “Ngươi có thể xem ta là một thân sĩ, trên thực tế ta còn hơn đa số các quý ông có thể hướng dẫn ngươi làm sao theo đuổi con gái. Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận âm nhạc.” Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Lucien có hơi đen rồi, đành tạm thời kết thúc chủ đề này.
Nhưng hiếm thấy là Lucien ở trong chuyện này không giống như quý tộc khác, không biểu hiện ra thái độ kháng cự, căng thẳng, khiến cô rất hài lòng. Cuối cùng cũng có người đàn ông có thể trò chuyện bình thường về chủ đề “thân sĩ” với cô rồi.
Lucien hơi thở phào: “Vừa nãy chúng ta thảo luận đến một số kỹ xảo khi kết thúc nhạc khúc…”
“Lucien, ta có một câu hỏi.” Natasha cắt lời Lucien, một dáng vẻ như thể học sinh ngoan.
Lucien hỏi một cách rất kính nghiệp, rất nghiêm túc: “Là liên quan đến mặt nào của kỹ xảo ở giai đoạn kết thúc?”
“Ngươi thật sự không cần ta hướng dẫn ngươi làm sao theo đuổi con gái à?” Natasha ha ha cười lớn lên.
“…” Lucien đành phải giả vờ không nghe thấy.
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Natasha bỗng nhiên có cảm hứng, ghi chép lại giai điệu trên giấy trắng của giá nhạc phổ, còn Camille thì đứng dậy tiễn Lucien ra ngoài.
“Vừa nãy có những lời đừng tùy tiện nói cho người khác nghe.” Sau khi Camille tiễn Lucien đến cửa thì nhìn về phía trước nhẹ nhàng nói một câu.
Lucien gật gật đầu một cách trịnh trọng.
----
Dùng bữa trưa xong, tâm trạng Lucien hơi xao động đi đến nhà Victor, kiên nhẫn chờ Phyllis đến.
Đồng thời dặn dò quản gia Ace một tiếng: “Ông Ace, tháng thu hoạch nên muỗi rất nhiều, thời gian này đặc biệt đáng sợ, ông rải một ít lưu huỳnh ở phòng khách để đuổi đi.”
“Được rồi, ngài Evans.” Quản gia Ace vẫn luôn là người coi trọng lễ tiết nhất.
Phyllis dường như cũng hiểu tâm tình của Lucien nên đã ra khỏi nhà sớm hơn cả nửa tiếng so với bình thường, ngoại trừ Lucien ra thì cô là người thứ nhất đến nơi.
Kéo Lucien đến góc phòng khách, tránh né người hầu, Phyllis lấy ra một cái túi màu đen giống như đêm tối lắng sâu, bên trên thêu mấy ký hiệu ngọn lửa nhảy nhót: “Đây là 40 gam Tường Vi Ánh Trăng, chúng phải dùng loại túi đặc biệt này mới có thể giữ lâu được. Đây là túi riêng của tôi nhưng tôi tạm thời chưa dùng đến, anh cứ cầm trước đi rồi dùng xong Tường Vi Ánh Trăng thì trả lại cho tôi.”
“Cảm ơn cô, Phyllis.” Lucien cố nén tâm tình kích động, nhận lấy cái túi đặc biệt đó rồi mở nó ra.
Bên trong toàn là bột lấp lánh ánh sáng trắng bạc, nhờ cái túi màu đen làm nền nên có một loại mỹ cảm tựa như mộng ảo.
Sau khi ước lượng trọng lượng, Lucien đoán chừng không có chênh lệch quá lớn thì cột túi lại, giấu ở trong túi áo lót, nguyên liệu cần thiết hiện giờ đã chuẩn bị đủ rồi: “Phyllis, Vàng Teller tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trả cho cô.”
Phyllis dùng nụ cười lễ nghĩa tiêu chuẩn trả lời: “Dĩ nhiên, đây là tích cóp cá nhân của tôi.” Sau đó cô ấy nhăn nhăn mũi: “Tại sao lại có mùi lưu huỳnh nồng như vậy nhỉ?”
“Vừa nãy muỗi nhiều quá nên tôi dặn ông Ace rắc đó, nhưng sẽ bị gió thổi tan nhanh thôi.” Lucien trả lời dường như không quá để tâm.
----
Việc học tập của buổi chiều nay, Lucien dù không ngừng bảo bản thân phải bình tĩnh, bề ngoài cũng duy trì rất tốt nhưng nốt nhạc đánh lỗi nhiều hơn so với trước đây vẫn thể hiện ra thực tế nội tâm của Lucien không hề bình lặng. Victor không phê bình về trạng thái này của Lucien, bởi vì xem xét đến việc thả lỏng tâm trạng sau buổi hòa nhạc thì cần thời gian để hồi phục.
Không dễ gì chịu đựng đến sáu giờ chiều, Lucien thu lại tâm tình vội vã, dùng bước chân trầm ổn trở về căn nhà nhỏ ở khu O’let, vừa nấu khoai tây hầm thịt bò, vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn đến khu Jisu, xếp đầy một rương nhỏ.
Dùng xong bữa tối, Lucien mở phong thư rồi giở giấy viết thư ra, nhìn mấy hàng chữ xuất hiện mới nhất trên đó:
“Ngài Evans, hôm nay biểu hiện của ngài ở cung điện mùa hè Latah khiến bọn ta rất hài lòng, rất hài lòng. Nhưng sự căng thẳng, bất an và sốt ruột của ngài hãy khắc chế một cách thích đáng, tuy ta có thể hiểu tâm tình và trạng thái của ngài nhưng công chúa thì không đâu. Được rồi, ta nghĩ với thiên phú của ngài thì nếu nỗ lực chắc có thể bình tĩnh được.”
Không hỏi đến cuộc trò chuyện của Lucien hôm nay, không hỏi Lucien những tri thức ở cung điện mùa hè Latah, tà giáo đồ dường như muốn biểu hiện trạng thái tất cả đều nắm được hết để uy hiếp Lucien.
Lucien gấp giấy thư lại có lộ ra một chút biểu cảm sợ hãi, bỏ vào trong phong thư rồi đặt nó vào trong rương nhỏ. Sau đó ôm cái rương nhỏ trực tiếp đi ra ngoài, đến căn biệt thự hoa viên số 116 khu Jisu như thể đang dọn nhà bình thường.
Đặt cái rương nhỏ ở trong phòng ngủ chính, Lucien lấy ra một cuốn sách âm nhạc đọc một cách yên lặng. Dường như chuẩn bị tối nay sẽ ngủ ở đây.
Đêm dần dần tối đen lại, Lucien nằm lên giường, sau đó nhíu mày đứng dậy: “Quá ẩm ướt rồi, làm sao mà ngủ đây? Ngày mai bảo Brian tìm người đến phơi chăn mới được.”
Thế là Lucien bước nhanh đi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp xuống lầu rời khỏi biệt thự quay về khu O’let, cái rương nhỏ đó và những đồ đạc chuyển đến hôm qua thì để lại ở đó.
----
Sau khi bóng tối hoàn toàn buông xuống, Lucien đã vào căn nhà nhỏ của mình, khóa cửa lại rồi đóng cửa sổ gỗ, sau đó thổi tắt nến, cởi áo khoác ngoài rồi nằm lên giường.
Mười phút sau, Lucien lại đứng bật dậy, mắng chửi một câu: “Muỗi nhiều quá đi!”
Thế là Lucien từ trong thùng gỗ lấy lưu huỳnh ra, rắc ở mỗi góc phòng để những con muỗi, côn trùng đang kêu ong ong đó hoặc là rớt xuống đất, hoặc là bay đi.
Nhìn tất cả những việc đó, Lucien trở lại giường ngủ một cách hài lòng.
Trong đêm khuya, Lucien mơ hồ cảm nhận được có sóng sức mạnh siêu tự nhiên sản sinh, nó giống như một đôi mắt ở trên không trung của căn nhà đang nhìn mình chăm chú.
“Không có những sinh vật nhỏ như muỗi vằn Arthaud, cuối cùng trực tiếp dùng thần thuật theo dõi rồi à? Xem ngươi có thể duy trì bao lâu.”
Lucien nhắm hai mắt, chờ đợi một cách yên lặng. Một tiếng đồng hồ trôi qua, “con mắt” theo dõi đó biến mất nhưng rất nhanh tiếp tục xuất hiện.
“Thời gian kéo dài là một tiếng.” Lucien phán đoán.
Lại một tiếng nữa trôi qua, con mắt biến mất theo dự đoán, có lẽ là cảm thấy Lucien đang ngủ bình thường, có lẽ là thay phiên nhân viên nên sau mười phút mới xuất hiện lần nữa, tuy nhiên Lucien vẫn không có động tĩnh.
Hơn ba mươi phút sau, “con mắt” theo dõi đó đột nhiên biến mất không hề có dấu hiệu gì.
Lucien bỗng chui ra từ trong chăn, đồng thời ngụy trang cái chăn thành trạng thái như có người đang ngủ.
Ở đây là khu O’let vì sự việc trong thời gian gần đây nên bị giáo hội quản chế chặt chẽ, cái Lucien đang chờ ngay từ khi bắt đầu chính là sự tuần tra của người gác đêm ở gần đây.
Đối diện với giáo hội, các tà giáo đồ dĩ nhiên chỉ có thể tạm thời tránh lui, không thể dùng thần thuật theo dõi nữa!
Lucien nhân cơ hội đó lặng lẽ đi vào phòng thực nghiệm ma pháp, động tĩnh gây ra của công tắc rất nhỏ, bên ngoài căn phòng căn bản không cảm nhận được, trừ phi là cường giả cấp Hồng Y giáo chủ.
Việc này từ đầu đến cuối đều phải mạo hiểm nhất định, nhưng tình hình trước mắt nếu không mạo hiểm thì tuyệt đối không thể nào thành công.
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước