Áo Thuật Thần Tọa
Quyển 1 - Chương 42: Ác Ý Đằng Sau
Mặt của Andrew thối rữa rất nhiều, mùi hôi thối nồng nặc, có thể lờ mờ thấy được sự kinh hãi và giãy giụa trước lúc hắn chết.
Nhưng ngoài điều đó ra, Lucien không tìm thêm được bất kỳ sự vật và dấu vết nào liên quan đến nguyên nhân cái chết của hắn.
“Việc này có liên hệ gì với sự yên lặng gần đây của hắc bang Yaren không?”
Yên tĩnh trầm tư vài phút, Lucien đã tìm một mảnh vải rách để bọc tay lại, sau đó nhấn mạnh thi thể của Andrew xuống nước, tuy không biết làm sao mà hắn bị tấm thép gai giữ lại nhưng lần này thì sẽ không may mắn như vậy nữa.
Thi thể của Andrew xuôi theo dòng chảy của sông ngầm, vượt qua tấm thép gai bị trôi đến sông Belen, còn sau đó bị ai phát hiện thì không phải việc mà Lucien có thể khống chế.
Vứt túi tiền và vải rách vào sông ngầm, Lucien đứng dậy rồi quay trở về, nhưng lần này Lucien không đi theo con đường lúc nãy đi đến mà đi theo chỗ rẽ ở ngã ba đường tầm hai mươi mét, thay đổi hướng đi để tránh gặp phải đám ăn mày lần nữa. Vả lại con đường này theo Lucien so sánh với tuyến đường mà hắn đi đến thì sẽ đi qua căn phòng thực nghiệm ma pháp bỏ hoang của nữ phù thủy mà trở về cửa đường nước ngầm lúc trước mình đi vào.
Đi được vài mét ở chỗ rẽ ngã ba đường, Lucien bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Những tiếng bước chân này nhốn nháo, đan xen vào nhau, ở trong đường nước ngầm yên tĩnh và khép kín này những tiếng đó lại truyền được xa và rõ ràng như vậy, giống như là một đám người đang từ xa đi tới, hơn nữa trong đó cân nặng của vài người rất to béo, vì vậy mới tạo ra hiệu quả mạnh như thế.
Lucien đứng thẳng lưng lên, ngó nghiêng xung quanh con đường mà mình đang đi này, rất nhanh ở nơi không xa đằng trước đã phát hiện một chỗ hõm vào, tuy vẫn không đủ để che dấu thân thể của hắn nhưng chỉ cần đám người đang đến không tiến vào xem kỹ thì cũng không thể phát hiện từ bên ngoài.
Lưng dán chặt vào tường. Lucien chờ vài phút thì đám người đó đã đi qua.
Có lẽ là trước đó quá thuận lợi, chưa xuất hiện vấn đề gì cả nên đám người này chỉ tùy tiện dò xét sơ con đường mà Lucien đang ẩn mình rồi tiếp tục đi lên phía trước.
“Mấy người các ngươi, mau vứt những thi thể này xuống. Nguyện Chúa phù hộ, họ sắp bị cá chim mỏ nhọn ăn rồi.” Một giọng nói trầm vang lên, từ xa xa truyền đến trong đường nước ngầm khép kín và yên tĩnh này, nhưng khi hắn lên tiếng hình như có chút thều thào, nên rất nhiều âm tiết không chuẩn.
Lucien vốn định nhân cơ hội này rời đi, nhưng giọng nói này lại khiến hắn nhíu mày: “Sao lại có chút quen quen, là ai nhỉ?” Trong đầu bắt đầu nhớ lại mỗi một người mà bản thân đã từng gặp.
Tiếp theo lại truyền đến một giọng nói mà Lucien quen thuộc: “Các ngươi sao lại thu thập chậm thế, đừng làm lỡ việc lớn.”
“Là ông lão muốn truyền giáo.” Giọng nói thứ hai, do Lucien mới nghe chưa bao lâu nên trực tiếp nhận ra được.
Giọng nói thứ nhất trầm mặc một lúc, trả lời hơi chút sợ hãi: “Yên tâm, trong vòng mười ngày nhất định thu thập đủ, đại ca Yaren đã dặn rồi, không tiếc giá nào.”
Yaren?
Lucien lập tức nhớ lại chủ nhân của giọng nói đầu tiên, đó là tên Jackson kẻ đã dẫn người đến phá nhà mình, lại bị hắn và John đánh một trận, cảm giác hắn nói chuyện thều thào chính là bị bản thân đánh gãy mấy cái răng: “Nhưng nghe ra thì hắc bang Yaren không giống như kẻ bị hại, mà ngược lại là đồng bọn của tà giáo, tên Andrew đó chắc là không chịu phục tùng mà bị diệt khẩu.”
Ông lão truyền giáo cười âm hiểm: “Hãy chuyển lời lại cho ngài Yaren và người đó, chỉ cần các ngươi có thể toàn tâm toàn ý hợp tác, thì bọn ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thất vọng, đừng thấy ta không có sức mạnh gì, nhưng ở dưới ánh sáng của Thần, ta chỉ là loài bò sát nhỏ, mấy tên thầy tế đều là cường giả của giáo chủ tà giáo chân lý tươi đẹp, nếu không phải duy trì thứ đó, căn bản không cần các ngươi đến giúp.”
“Được rồi, ta sẽ chuyển lời cho đại ca Yaren.” Jackson trả lời một cách không hào hứng.
Sau mấy tiếng tõm, lại có người lên tiếng với âm rung: “Nhưng Jackson đại ca, muốn tìm cái tên mà có mất tích cũng không gây chú ý đó rất khó, trong mười ngày quả thực khó để thu thập đủ năm mươi cái, cũng không biết ăn mày trong đường nước ngầm này đi đâu cả rồi, ngoài mấy tên trong bọn các người thì không tìm thấy được tên nào cả.” Một câu sau lại nói với ông lão truyền giáo.
Ông lão truyền giáo cười hi hi: “Dĩ nhiên là bị xô xuống sông Belen rồi, đã trở thành thức ăn cho cá chim mỏ nhọn.”
Jackson hít nhẹ một hơi: “Scar, đừng lo, Yaren đại ca không phải đã nói là không tiếc giá nào mà. Chỉ cần chúng ta không đi chọc giận bọn quý tộc, mục sư và đám người xã hội thượng lưu thì cho dù bắt cóc người khác thì đại ca cũng sẽ dùng tất cả quan hệ và tiền bạc để giải quyết.”
“Jackson đại ca, đại ca có mục tiêu rồi?” Giọng Scar ngập ngừng hỏi.
Jackson cười nhạt: “Scar, ngươi đã thấy rồi, làm nhiều việc như vậy rồi mà còn muốn rút lui ư? Đừng quên Andrew! Còn mục tiêu à, hứ, mặt ta còn đau âm ỉ, hai tên khốn kiếp đó còn cả nhà hắn nữa sao lại có thể bỏ qua chứ!”
Nghe đến câu này, Lucien suýt chút không nén nổi tức giận, Jackson chỉ vì thù hận không có gì nghiêm trọng mà lại muốn mạng của bản thân và cả nhà thím Alissa, đúng là hiểm độc.
Nhưng mà rất nhanh Lucien đã nén được lửa giận, bởi vì nhân vật kiểu này hắn cũng nghe qua nhiều rồi, vì mấy đồng tiền, vì một câu cãi vả mà giết cả nhà người khác cũng không phải không có: “May là đã bị mình nghe thấy rồi, nếu không mình và John còn có thể ứng phó, chứ Joel và thím Alissa, Evan e rằng khó mà may mắn thoát khỏi.”
“Phải nhanh chóng giải quyết sự việc này.” Lucien lặng lẽ suy nghĩ, sát tâm nổi dậy, nếu để bọn Jackson rời khỏi đường nước ngầm, thì hắn đi đâu tìm chúng chứ, đến lúc đó hắn không thể nào phân thân thì sao có thể bảo vệ cho cả nhà Joel, ai biết bọn Jackson sẽ đánh lén vào lúc nào, địa điểm nào.” Chỉ cần giết sạch chúng thì những người khác của hắc bang Yaren sẽ không vô duyên vô cớ nhớ đến họ, nếu có thời gian hòa hoãn thì có thể bịa một cái cớ tiết lộ cho John, để hắn thông qua hiệp sĩ Wien đi giải quyết vấn đề tà giáo này.”
Đến lúc đó chỉ cần Lucien nói với John, bản thân ngẫu nhiên nghe được một tên ăn mày đang tuyên dương những lời báng bổ là được rồi, ăn mày sống trường kỳ ở đường nước ngầm, chỉ cần giáo hội hoặc các kỵ sĩ đến đường nước ngầm thăm dò kỹ một lần thì chắc sẽ phát hiện một vài manh mối, còn cái cớ mà hắn bịa ra dù sao thì cũng chết không đối chứng.
Nếu Lucien hiện giờ không ra tay mà trực tiếp báo cho John thì đến lúc đó chỉ cần ông lão truyền giáo và mấy tên ăn mày tà giáo đó bị bắt thì việc hắn đã đến đường nước ngầm sẽ không thể giải thích được.
Lucien bình tĩnh hơn, mò mò ở túi, xác nhận nguyên liệu thi pháp tiện để lấy ra xong thì nhân lúc chúng đang nói chuyện ồn ào, hắn nhẹ nhàng đi đến chỗ rẽ, dò la cẩn thận.
Bọn chúng có tổng cộng chín người.
Số người quá đông rồi, Lucien không hoàn toàn nắm chắc sẽ giết hết tất cả chúng, thậm chí có khả năng sẽ bị chúng liên hợp lại giết chết, nhưng lúc này đã không chùn chân được nữa, chỉ có thể bình tĩnh đánh một trận.
----
Scar và hai đồng bọn ném túi vải đay bọc thi thể cuối cùng xuống sông ngầm, sau đó run run dùng cái cây dài chọc chọc, để chúng có thể thông qua cái lỗ lớn cố ý tạo ra trên tấm thép gai, do xen lẫn các tâm trạng lo sợ, hoảng hốt, hối hận nên ba tên tay chân hắc bang bất giác cầu nguyện Thần Chân Lý trong lòng, nhìn cũng không dám nhìn thi thể đó một cái, thậm chí còn tránh xa nỗi sợ hãi.
Tuy chúng đều là những kẻ ác ôn đã từng giết người, nhưng việc móc tim của người còn sống thì vẫn không thể chấp nhận được.
Nhìn ông lão thần bí kỳ dị một cái, Scar nén run rẩy trong lòng nói: “Jackson đại ca, việc đã làm xong rồi, chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi đây, nghe nói trong sông Belen có rất nhiều thủy quỷ, nếu mà bơi lên thì…”
“Ừ.” Jackson nhìn ông lão truyền giáo: “sông Belen xuất hiện thủy quỷ thì có quan hệ gì với các người không? Dù gì ném xuống nhiều thi thể như thế, thời gian cũng khá là ăn khớp.”
Ông lão truyền giáo lắc lắc đầu: “Bọn ta không muốn làm ra động tĩnh khác trước khi việc thành công. Arthaud là trung tâm phía tây của đế quốc ma pháp cổ đại, có lẽ một nơi nào đó ở sông Belen có phát tán sức mạnh tử vong lớn đó, tóm lại tà giáo chân lý vẫn chưa chú ý đến bọn ta.”
Jackson vừa muốn dặn dò thủ hạ rời đi thì bỗng nhìn thấy biểu cảm của Scar trở nên kinh khủng, mà phía sau thì cùng lúc vang lên một âm thanh cổ quái, trúc trắc, ngắn mà dồn dập.
Scar nhìn thấy chỗ ngả rẽ trước mắt mình, cách khoảng hai mươi mấy mét sau lưng Jackson và ông lão truyền giáo có một bóng đen lặng lẽ đứng ở đó, hắn chỉ lộ ra một nửa người và mặt, dưới ánh sáng huỳnh quang của đám rêu mơ hồ không rõ, lộ ra sự âm u, kỳ dị và khủng bố.
“Trong đường nước ngầm có ma!” Đó là nỗi sợ luôn kiềm nén trong lòng sau khi Scar tham gia việc móc tim người sống của tà giáo. Sợ bị oán linh, quỷ hồn trả thù, mà loại việc này hắn lại không dám đi tìm Thần Giáo Chân Lý để tịnh hóa, hiện tại trong môi trường ánh sáng yếu ớt, khép kín, ở thời điểm vừa mới ném xong thi thể thì những nỗi sợ này của Scar đều bộc phát ra, khiến hắn đứng sững ở đó, tay chân mềm nhũn.
Chính vào lúc Scar nhìn thấy bóng đen, người thần bí kỳ lạ đó đưa tay phải lên, vô số bụi phấn tỏa ánh sáng nhạt tản ra, trong miệng phát ra âm tiết kỳ dị trúc trắc không giống với âm thanh loài người.
Một vùng đen tối, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay, ngoại trừ ông lão truyền giáo vẫn rất trấn tĩnh ra thì đám Jackson, Scar đều vô cùng sợ hãi, đoản đao cầm trong tay múa may loạn xạ, không để người nào đến gần.
Nhưng con đường vốn dĩ đã không rộng, chúng lại đứng rất gần nên trong khi múa may lập tức có người bị đâm trúng, kêu lên đau đớn.
Mà tiếng kêu đó lại lần nữa kích thích nỗi sợ hãi của bọn Jackson nhiều hơn, bởi vì rơi vào chỗ đen tối kỳ dị mà hoảng loạn như bọn chúng, thì lúc này nghe thấy tiếng kêu đau đớn của người mình lại càng lo lắng về sự an toàn của bản thân, thế là đoản đao huơ càng mạnh.
“Cấm Quang Thuật”, ma pháp không chính thức, tạo ra một khu vực đen tối dài sáu mét rộng sáu mét, nguồn sáng bình thường không thể chiếu sáng, ở giai đoạn ma pháp học đồ kiến tập có thể duy trì một phút.
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Ông lão truyền giáo tuy rằng ngay đến cả trình độ mục sư kiến tập cũng không có, nhưng không ảnh hưởng việc hắn nghe bọn thầy tế nhắc đến một số kiến thức ma pháp, thần thuật. Vùng đen tối kỳ lạ này nhất định là do kẻ thần bí đó làm ra, trước tiên bản thân không thể hoảng loạn, sau đó bảo người xông ra từ bốn hướng, vùng đen tối này tuyệt đối không thể che phủ quá lớn, nhưng tiếng kêu la bình tĩnh của hắn vừa phát ra thì bị một dao của Jackson đang kinh hoảng đâm trúng, kêu lên đau đớn.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, trong bóng tối đã có hai người bị đâm trúng chỗ hiểm mà ngã xuống, ngoài ra trên người mấy tên cũng có chút vết thương không nhiều thì ít.
Bốn người bọn Scar đang bị nỗi sợ điều khiển, chạy trốn về phía sau, cũng chính là hướng của cửa xả nước, nhưng chúng không biết rằng bắt đầu từ chỗ đang đứng đến tấm thép gai đều bị bóng tối che phủ.
Jackson, ông lão truyền giáo, một tên tay chân hắc bang khác thì xông về trước, xông về phía người thần bí.
Bởi vì trong bóng tối không nhìn thấy đường nên mới chạy hai bước, vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng thì lập tức có một tên ăn mày, một tay chân hắc bang ngã xuống sông ngầm, phát ra tiếng tũm tũm.
Còn lúc này, âm thanh khiến người ta khiếp sợ, cổ quái lại vang lên lần nữa.
Nhưng ngoài điều đó ra, Lucien không tìm thêm được bất kỳ sự vật và dấu vết nào liên quan đến nguyên nhân cái chết của hắn.
“Việc này có liên hệ gì với sự yên lặng gần đây của hắc bang Yaren không?”
Yên tĩnh trầm tư vài phút, Lucien đã tìm một mảnh vải rách để bọc tay lại, sau đó nhấn mạnh thi thể của Andrew xuống nước, tuy không biết làm sao mà hắn bị tấm thép gai giữ lại nhưng lần này thì sẽ không may mắn như vậy nữa.
Thi thể của Andrew xuôi theo dòng chảy của sông ngầm, vượt qua tấm thép gai bị trôi đến sông Belen, còn sau đó bị ai phát hiện thì không phải việc mà Lucien có thể khống chế.
Vứt túi tiền và vải rách vào sông ngầm, Lucien đứng dậy rồi quay trở về, nhưng lần này Lucien không đi theo con đường lúc nãy đi đến mà đi theo chỗ rẽ ở ngã ba đường tầm hai mươi mét, thay đổi hướng đi để tránh gặp phải đám ăn mày lần nữa. Vả lại con đường này theo Lucien so sánh với tuyến đường mà hắn đi đến thì sẽ đi qua căn phòng thực nghiệm ma pháp bỏ hoang của nữ phù thủy mà trở về cửa đường nước ngầm lúc trước mình đi vào.
Đi được vài mét ở chỗ rẽ ngã ba đường, Lucien bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Những tiếng bước chân này nhốn nháo, đan xen vào nhau, ở trong đường nước ngầm yên tĩnh và khép kín này những tiếng đó lại truyền được xa và rõ ràng như vậy, giống như là một đám người đang từ xa đi tới, hơn nữa trong đó cân nặng của vài người rất to béo, vì vậy mới tạo ra hiệu quả mạnh như thế.
Lucien đứng thẳng lưng lên, ngó nghiêng xung quanh con đường mà mình đang đi này, rất nhanh ở nơi không xa đằng trước đã phát hiện một chỗ hõm vào, tuy vẫn không đủ để che dấu thân thể của hắn nhưng chỉ cần đám người đang đến không tiến vào xem kỹ thì cũng không thể phát hiện từ bên ngoài.
Lưng dán chặt vào tường. Lucien chờ vài phút thì đám người đó đã đi qua.
Có lẽ là trước đó quá thuận lợi, chưa xuất hiện vấn đề gì cả nên đám người này chỉ tùy tiện dò xét sơ con đường mà Lucien đang ẩn mình rồi tiếp tục đi lên phía trước.
“Mấy người các ngươi, mau vứt những thi thể này xuống. Nguyện Chúa phù hộ, họ sắp bị cá chim mỏ nhọn ăn rồi.” Một giọng nói trầm vang lên, từ xa xa truyền đến trong đường nước ngầm khép kín và yên tĩnh này, nhưng khi hắn lên tiếng hình như có chút thều thào, nên rất nhiều âm tiết không chuẩn.
Lucien vốn định nhân cơ hội này rời đi, nhưng giọng nói này lại khiến hắn nhíu mày: “Sao lại có chút quen quen, là ai nhỉ?” Trong đầu bắt đầu nhớ lại mỗi một người mà bản thân đã từng gặp.
Tiếp theo lại truyền đến một giọng nói mà Lucien quen thuộc: “Các ngươi sao lại thu thập chậm thế, đừng làm lỡ việc lớn.”
“Là ông lão muốn truyền giáo.” Giọng nói thứ hai, do Lucien mới nghe chưa bao lâu nên trực tiếp nhận ra được.
Giọng nói thứ nhất trầm mặc một lúc, trả lời hơi chút sợ hãi: “Yên tâm, trong vòng mười ngày nhất định thu thập đủ, đại ca Yaren đã dặn rồi, không tiếc giá nào.”
Yaren?
Lucien lập tức nhớ lại chủ nhân của giọng nói đầu tiên, đó là tên Jackson kẻ đã dẫn người đến phá nhà mình, lại bị hắn và John đánh một trận, cảm giác hắn nói chuyện thều thào chính là bị bản thân đánh gãy mấy cái răng: “Nhưng nghe ra thì hắc bang Yaren không giống như kẻ bị hại, mà ngược lại là đồng bọn của tà giáo, tên Andrew đó chắc là không chịu phục tùng mà bị diệt khẩu.”
Ông lão truyền giáo cười âm hiểm: “Hãy chuyển lời lại cho ngài Yaren và người đó, chỉ cần các ngươi có thể toàn tâm toàn ý hợp tác, thì bọn ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thất vọng, đừng thấy ta không có sức mạnh gì, nhưng ở dưới ánh sáng của Thần, ta chỉ là loài bò sát nhỏ, mấy tên thầy tế đều là cường giả của giáo chủ tà giáo chân lý tươi đẹp, nếu không phải duy trì thứ đó, căn bản không cần các ngươi đến giúp.”
“Được rồi, ta sẽ chuyển lời cho đại ca Yaren.” Jackson trả lời một cách không hào hứng.
Sau mấy tiếng tõm, lại có người lên tiếng với âm rung: “Nhưng Jackson đại ca, muốn tìm cái tên mà có mất tích cũng không gây chú ý đó rất khó, trong mười ngày quả thực khó để thu thập đủ năm mươi cái, cũng không biết ăn mày trong đường nước ngầm này đi đâu cả rồi, ngoài mấy tên trong bọn các người thì không tìm thấy được tên nào cả.” Một câu sau lại nói với ông lão truyền giáo.
Ông lão truyền giáo cười hi hi: “Dĩ nhiên là bị xô xuống sông Belen rồi, đã trở thành thức ăn cho cá chim mỏ nhọn.”
Jackson hít nhẹ một hơi: “Scar, đừng lo, Yaren đại ca không phải đã nói là không tiếc giá nào mà. Chỉ cần chúng ta không đi chọc giận bọn quý tộc, mục sư và đám người xã hội thượng lưu thì cho dù bắt cóc người khác thì đại ca cũng sẽ dùng tất cả quan hệ và tiền bạc để giải quyết.”
“Jackson đại ca, đại ca có mục tiêu rồi?” Giọng Scar ngập ngừng hỏi.
Jackson cười nhạt: “Scar, ngươi đã thấy rồi, làm nhiều việc như vậy rồi mà còn muốn rút lui ư? Đừng quên Andrew! Còn mục tiêu à, hứ, mặt ta còn đau âm ỉ, hai tên khốn kiếp đó còn cả nhà hắn nữa sao lại có thể bỏ qua chứ!”
Nghe đến câu này, Lucien suýt chút không nén nổi tức giận, Jackson chỉ vì thù hận không có gì nghiêm trọng mà lại muốn mạng của bản thân và cả nhà thím Alissa, đúng là hiểm độc.
Nhưng mà rất nhanh Lucien đã nén được lửa giận, bởi vì nhân vật kiểu này hắn cũng nghe qua nhiều rồi, vì mấy đồng tiền, vì một câu cãi vả mà giết cả nhà người khác cũng không phải không có: “May là đã bị mình nghe thấy rồi, nếu không mình và John còn có thể ứng phó, chứ Joel và thím Alissa, Evan e rằng khó mà may mắn thoát khỏi.”
“Phải nhanh chóng giải quyết sự việc này.” Lucien lặng lẽ suy nghĩ, sát tâm nổi dậy, nếu để bọn Jackson rời khỏi đường nước ngầm, thì hắn đi đâu tìm chúng chứ, đến lúc đó hắn không thể nào phân thân thì sao có thể bảo vệ cho cả nhà Joel, ai biết bọn Jackson sẽ đánh lén vào lúc nào, địa điểm nào.” Chỉ cần giết sạch chúng thì những người khác của hắc bang Yaren sẽ không vô duyên vô cớ nhớ đến họ, nếu có thời gian hòa hoãn thì có thể bịa một cái cớ tiết lộ cho John, để hắn thông qua hiệp sĩ Wien đi giải quyết vấn đề tà giáo này.”
Đến lúc đó chỉ cần Lucien nói với John, bản thân ngẫu nhiên nghe được một tên ăn mày đang tuyên dương những lời báng bổ là được rồi, ăn mày sống trường kỳ ở đường nước ngầm, chỉ cần giáo hội hoặc các kỵ sĩ đến đường nước ngầm thăm dò kỹ một lần thì chắc sẽ phát hiện một vài manh mối, còn cái cớ mà hắn bịa ra dù sao thì cũng chết không đối chứng.
Nếu Lucien hiện giờ không ra tay mà trực tiếp báo cho John thì đến lúc đó chỉ cần ông lão truyền giáo và mấy tên ăn mày tà giáo đó bị bắt thì việc hắn đã đến đường nước ngầm sẽ không thể giải thích được.
Lucien bình tĩnh hơn, mò mò ở túi, xác nhận nguyên liệu thi pháp tiện để lấy ra xong thì nhân lúc chúng đang nói chuyện ồn ào, hắn nhẹ nhàng đi đến chỗ rẽ, dò la cẩn thận.
Bọn chúng có tổng cộng chín người.
Số người quá đông rồi, Lucien không hoàn toàn nắm chắc sẽ giết hết tất cả chúng, thậm chí có khả năng sẽ bị chúng liên hợp lại giết chết, nhưng lúc này đã không chùn chân được nữa, chỉ có thể bình tĩnh đánh một trận.
----
Scar và hai đồng bọn ném túi vải đay bọc thi thể cuối cùng xuống sông ngầm, sau đó run run dùng cái cây dài chọc chọc, để chúng có thể thông qua cái lỗ lớn cố ý tạo ra trên tấm thép gai, do xen lẫn các tâm trạng lo sợ, hoảng hốt, hối hận nên ba tên tay chân hắc bang bất giác cầu nguyện Thần Chân Lý trong lòng, nhìn cũng không dám nhìn thi thể đó một cái, thậm chí còn tránh xa nỗi sợ hãi.
Tuy chúng đều là những kẻ ác ôn đã từng giết người, nhưng việc móc tim của người còn sống thì vẫn không thể chấp nhận được.
Nhìn ông lão thần bí kỳ dị một cái, Scar nén run rẩy trong lòng nói: “Jackson đại ca, việc đã làm xong rồi, chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi đây, nghe nói trong sông Belen có rất nhiều thủy quỷ, nếu mà bơi lên thì…”
“Ừ.” Jackson nhìn ông lão truyền giáo: “sông Belen xuất hiện thủy quỷ thì có quan hệ gì với các người không? Dù gì ném xuống nhiều thi thể như thế, thời gian cũng khá là ăn khớp.”
Ông lão truyền giáo lắc lắc đầu: “Bọn ta không muốn làm ra động tĩnh khác trước khi việc thành công. Arthaud là trung tâm phía tây của đế quốc ma pháp cổ đại, có lẽ một nơi nào đó ở sông Belen có phát tán sức mạnh tử vong lớn đó, tóm lại tà giáo chân lý vẫn chưa chú ý đến bọn ta.”
Jackson vừa muốn dặn dò thủ hạ rời đi thì bỗng nhìn thấy biểu cảm của Scar trở nên kinh khủng, mà phía sau thì cùng lúc vang lên một âm thanh cổ quái, trúc trắc, ngắn mà dồn dập.
Scar nhìn thấy chỗ ngả rẽ trước mắt mình, cách khoảng hai mươi mấy mét sau lưng Jackson và ông lão truyền giáo có một bóng đen lặng lẽ đứng ở đó, hắn chỉ lộ ra một nửa người và mặt, dưới ánh sáng huỳnh quang của đám rêu mơ hồ không rõ, lộ ra sự âm u, kỳ dị và khủng bố.
“Trong đường nước ngầm có ma!” Đó là nỗi sợ luôn kiềm nén trong lòng sau khi Scar tham gia việc móc tim người sống của tà giáo. Sợ bị oán linh, quỷ hồn trả thù, mà loại việc này hắn lại không dám đi tìm Thần Giáo Chân Lý để tịnh hóa, hiện tại trong môi trường ánh sáng yếu ớt, khép kín, ở thời điểm vừa mới ném xong thi thể thì những nỗi sợ này của Scar đều bộc phát ra, khiến hắn đứng sững ở đó, tay chân mềm nhũn.
Chính vào lúc Scar nhìn thấy bóng đen, người thần bí kỳ lạ đó đưa tay phải lên, vô số bụi phấn tỏa ánh sáng nhạt tản ra, trong miệng phát ra âm tiết kỳ dị trúc trắc không giống với âm thanh loài người.
Một vùng đen tối, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay, ngoại trừ ông lão truyền giáo vẫn rất trấn tĩnh ra thì đám Jackson, Scar đều vô cùng sợ hãi, đoản đao cầm trong tay múa may loạn xạ, không để người nào đến gần.
Nhưng con đường vốn dĩ đã không rộng, chúng lại đứng rất gần nên trong khi múa may lập tức có người bị đâm trúng, kêu lên đau đớn.
Mà tiếng kêu đó lại lần nữa kích thích nỗi sợ hãi của bọn Jackson nhiều hơn, bởi vì rơi vào chỗ đen tối kỳ dị mà hoảng loạn như bọn chúng, thì lúc này nghe thấy tiếng kêu đau đớn của người mình lại càng lo lắng về sự an toàn của bản thân, thế là đoản đao huơ càng mạnh.
“Cấm Quang Thuật”, ma pháp không chính thức, tạo ra một khu vực đen tối dài sáu mét rộng sáu mét, nguồn sáng bình thường không thể chiếu sáng, ở giai đoạn ma pháp học đồ kiến tập có thể duy trì một phút.
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Ông lão truyền giáo tuy rằng ngay đến cả trình độ mục sư kiến tập cũng không có, nhưng không ảnh hưởng việc hắn nghe bọn thầy tế nhắc đến một số kiến thức ma pháp, thần thuật. Vùng đen tối kỳ lạ này nhất định là do kẻ thần bí đó làm ra, trước tiên bản thân không thể hoảng loạn, sau đó bảo người xông ra từ bốn hướng, vùng đen tối này tuyệt đối không thể che phủ quá lớn, nhưng tiếng kêu la bình tĩnh của hắn vừa phát ra thì bị một dao của Jackson đang kinh hoảng đâm trúng, kêu lên đau đớn.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, trong bóng tối đã có hai người bị đâm trúng chỗ hiểm mà ngã xuống, ngoài ra trên người mấy tên cũng có chút vết thương không nhiều thì ít.
Bốn người bọn Scar đang bị nỗi sợ điều khiển, chạy trốn về phía sau, cũng chính là hướng của cửa xả nước, nhưng chúng không biết rằng bắt đầu từ chỗ đang đứng đến tấm thép gai đều bị bóng tối che phủ.
Jackson, ông lão truyền giáo, một tên tay chân hắc bang khác thì xông về trước, xông về phía người thần bí.
Bởi vì trong bóng tối không nhìn thấy đường nên mới chạy hai bước, vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng thì lập tức có một tên ăn mày, một tay chân hắc bang ngã xuống sông ngầm, phát ra tiếng tũm tũm.
Còn lúc này, âm thanh khiến người ta khiếp sợ, cổ quái lại vang lên lần nữa.
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước