Ảo Thế
Chương 2: Tử hàm
“Đại ca”. Đột nhiên, có tiếng người gọi khẽ bên ngoài cửa. Thanh âm của một thiếu niên.
Trong bóng tối, đôi mắt của Tạ Thiếu Uyên chợt sáng lên, như thiểm điện!
U Thảo thấy thân thể y bỗng căng ra, nhãn thần biến đổi vô số lần trong chớp mắt.
“Là nhị công tử Thiếu Khanh”.
Nhận ra thanh âm của đối phương, U Thảo thấp giọng bẩm báo với chủ nhân, nhưng cô không hề có ý định ra mở cửa nghênh tiếp - cô biết rằng, mặc dù là huynh đệ, nhưng hai người từ trước tới giờ đều đối thoại qua cánh cửa.
Nhị công tử Thiếu Khanh là một vị công tử tốt điển hình của hào tộc, cởi mở thân thiết - hoàn toàn không giống với đại công tử Thiếu Uyên lập dị nguy hiểm. Chàng nhận được sự sủng ái của tất cả mọi người, cùng lão các chủ xử lý các sự vụ hàng ngày trong ngoài Đỉnh Kiếm các. Chàng cũng rất có tiếng tốt trong đám hạ nhân, mỗi lần chàng thay đổi thị nữ, đều có rất đông các tỷ muội tranh nhau xin làm.
Đại công tử... thực sự một điểm cũng không giống là ca ca của nhị công tử!
Thỉnh thoảng khi chuyện trò, các tỷ muội đều nói như vậy, họ cười đùa, liếc nhìn U Thảo trầm mặc bên cạnh bằng ánh mắt thương hại và kính sợ.
Những lúc đó, thanh y thị nữ chỉ trầm mặc.
“Có chuyện gì?”
Đợi cho sắc sáng trong mắt từ từ mờ đi, Tạ Thiếu Uyên mới thốt lên một câu.
“Phụ thân bảo đệ giao cái này cho đại ca”.
Thanh âm bên ngoài vẫn cung cẩn mà dõng dạc, xem ra, thiếu niên này luôn giữ vững niềm tôn kính và ngưỡng mộ với người huynh trưởng truyền kỳ của mình, sau đó, có tiếng loạt soạt khe khẽ, tựa như có thứ gì đó được nhét vào từ dưới khe cửa.
Chờ thiếu chủ gật đầu, U Thảo mới bước qua đó, nhặt lên một phong thư màu tím ở dưới cửa.
Không cần châm đèn, Tạ Thiếu Uyên chỉ nhờ vào ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, mở thư ra đọc, ánh mắt lại biến đổi rất kỳ quái - trong khoảnh khắc đó, U Thảo như nhìn thấy sự tàn khốc của dã thú, một ngọn lửa rực cháy trong mắt y!
“Thiếu chủ?” Ngay cả cô cũng không khỏi giật thót mình, buột hỏi.
Tạ Thiếu Uyên không đáp lời, sau khi đọc xong, song thủ xát lại, trong không khí phừng lên một đốm lửa, mảnh giấy hoa tiên đã hóa thành tro tàn. Sau đó, y hờ hững nói với đệ đệ ngoài cửa: “Về bảo phụ thân, ta biết rồi”.
“Vậy thì, đại ca, đệ cáo lui. Huynh nghỉ ngơi cho khỏe”.
Ngoài cửa, thanh âm của thiếu niên đó, tựa hồ vĩnh viễn chứa đựng sự mừng vui và hạnh phúc.
Nghe các tỷ muội nói, gần đây nhị công tử đã phải lòng một người, chẳng trách cả lời nói cũng thấy nét cười.
Tạ Thiếu Uyên tĩnh lặng đứng trong bóng tối, hồi lâu không động, hốt nhiên, bật lên tiếng cười khẽ: “Đệ đệ? Đệ đệ!... Ha ha ha ha! U Thảo, từ nhỏ tới lớn, cô biết ta đã gặp nó mấy lần không?”
“Chỉ có hai lần!”
“Đệ đệ ruột của ta, vậy mà ta chỉ gặp nó... hai lần”.
Y cười rất đột ngột, trong căn phòng tối om tĩnh mịch, vọng lại như tiếng u linh.
U Thảo không biết nên nói gì, trước giờ, cô cũng như các hạ nhân khác, đều biết tình trạng kỳ quái giữa những người trong ngôi nhà này, nhưng chưa từng hỏi qua - chỉ biết rằng, xưa nay, lão gia luôn chia tách đại công tử và nhị công tử ra nuôi dưỡng, hầu như không cho hai huynh đệ có cơ hội gặp mặt. Mà đại công tử hình như từ nhỏ đã không được khỏe, thường xuyên phải uống thuốc, có lẽ vì vậy mà lâu dần, ngay đến tính cách cũng biến thành cô tịch.
Không chỉ người ngoài, có lúc, thậm chí cả cô, cũng cảm thấy thiếu các chủ... có lẽ đúng là hơi điên khùng.
Rất lâu rất lâu, cô mới hỏi dè: “Thiếu chủ... lại phải đi xa sao?”
Cô biết, sau mỗi lần nhận được phong thư màu tím, thiếu chủ sẽ biến mất khỏi Đỉnh Kiếm các một khoảng thời gian.
Tiếp đó, sau khi thiếu chủ trở về căn phòng tối tăm này không lâu, trên giang hồ sẽ truyền ra một tin tức kinh người, một võ lâm đại hào nào đó bỏ mạng, hoặc một môn phái nào đó trong một đêm bị diệt môn.
Thi thể của những đại hiệp danh chấn một phương đó, đều bị thủ phạm dùng một thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, ghim lên tấm biển ngoài đại môn.
Kiếm sắc sáng như tuyết, thi thể đung đưa, phảng phất như người hạ thủ đang cười nhạo mọi thứ trên thế gian.
Đó là hành động của một kẻ điên.
Kiếm Yêu công tử. Tạ Thiếu Uyên.
Đỉnh Kiếm các thiếu chủ không hồi đáp, bỗng nhiên cất tiếng hỏi như từ xa xôi vọng lại: “Nghe nói... Thiếu Khanh đang gặp gỡ với một nữ tử ở bên ngoài, phải không?” Không chờ U Thảo trả lời, y lại bật cười kỳ dị, quay người đi vào nội đường, phân phó: “Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm. Rồi chuẩn bị cho ta một thanh hảo kiếm, một lô Long Diên Hương”.
“Vâng ạ”.
Vẫn là thái độ cung kính ôn hoà, thanh y thị nữ hồi đáp.
“...” Ngang qua trung đường, vốn phải đi thẳng vào trong, Tạ Thiếu Uyên chợt dừng chân, xoay người bước đến trước mặt U Thảo, đứng lại. Đầu ngón tay tụ lực, “phụt” một tiếng, cách không thắp ngọn nến trên bàn.
Có chút chần chừ, y giơ tay nâng khuôn mặt của người thị nữ, ngắm nhìn, không thốt một lời.
Hồi lâu, y nhíu mày, hỏi: “Nghe nói cô là cô nhi?”
U Thảo sực ngẩng đầu, nhãn thần hốt nhiên trở nên dị thường, nhưng thoắt cái, cô lại cúi đầu, nhẹ nhàng hồi đáp: “Vâng ạ... U Thảo từ nhỏ phụ mẫu đều qua đời. Nhưng còn một tỷ tỷ... Tiếc là, bảy năm trước đã bị bệnh chết rồi”.
“Vậy à... ở đây chờ ta”. Không hiểu sao, lần đầu tiên, thiếu chủ bất ngờ hỏi về thân thế của cô. Trầm ngâm chốc lát, y nói: “Nếu mười ngày sau ta chưa trở về... cô hãy đi tìm Dư tổng quản, bảo ông ấy an bài cho cô một công việc mới. Sau đó... ”.
Y ngừng lại, tiện tay khẩy một cái, thư quyển khí cụ trên bàn rơi bịch xuống đất.
“Đem những đồ mà ta đã dùng qua, đốt hết đi. Không được để tay của những kẻ đó làm dơ bẩn...”
Khuôn mặt vẫn toát lên vẻ cao khiết cô độc, vừa nói, y vừa không ngừng nhíu mày, nếp nhăn ở giữa hai chân mày đậm lại như dao khắc.
Khuôn mặt U Thảo không ngăn nổi sắc tái, run giọng hỏi: “Thiếu chủ... cả ngài, cũng nói câu như vậy sao? Chẳng lẽ, người lần này lão gia muốn ngài đi giết, còn lợi hại hơn thiếu chủ?”
“Y? Ha ha!... Phiên thủ vi vân phúc thủ vũ, thiên hạ anh hùng y đệ nhất...”
Tạ Thiếu Uyên quay người đi vào trong nội đường sâu hút, tiếng ngâm dài đứt đoạn lúc rõ lúc không.
Nghe thấy câu thơ này, U Thảo thoáng rùng mình, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, trước mắt mờ ảo.
Phiên vân phúc vũ thủ... Võ lâm minh chủ Phương Thiên Lam.
Không ngờ, lão các chủ, lão các chủ muốn thiếu chủ đi giết... Võ lâm minh chủ Phương Thiên Lam!
--------------------------------------------------------------------------------
Tử hàm: phong thư tím.
Trong bóng tối, đôi mắt của Tạ Thiếu Uyên chợt sáng lên, như thiểm điện!
U Thảo thấy thân thể y bỗng căng ra, nhãn thần biến đổi vô số lần trong chớp mắt.
“Là nhị công tử Thiếu Khanh”.
Nhận ra thanh âm của đối phương, U Thảo thấp giọng bẩm báo với chủ nhân, nhưng cô không hề có ý định ra mở cửa nghênh tiếp - cô biết rằng, mặc dù là huynh đệ, nhưng hai người từ trước tới giờ đều đối thoại qua cánh cửa.
Nhị công tử Thiếu Khanh là một vị công tử tốt điển hình của hào tộc, cởi mở thân thiết - hoàn toàn không giống với đại công tử Thiếu Uyên lập dị nguy hiểm. Chàng nhận được sự sủng ái của tất cả mọi người, cùng lão các chủ xử lý các sự vụ hàng ngày trong ngoài Đỉnh Kiếm các. Chàng cũng rất có tiếng tốt trong đám hạ nhân, mỗi lần chàng thay đổi thị nữ, đều có rất đông các tỷ muội tranh nhau xin làm.
Đại công tử... thực sự một điểm cũng không giống là ca ca của nhị công tử!
Thỉnh thoảng khi chuyện trò, các tỷ muội đều nói như vậy, họ cười đùa, liếc nhìn U Thảo trầm mặc bên cạnh bằng ánh mắt thương hại và kính sợ.
Những lúc đó, thanh y thị nữ chỉ trầm mặc.
“Có chuyện gì?”
Đợi cho sắc sáng trong mắt từ từ mờ đi, Tạ Thiếu Uyên mới thốt lên một câu.
“Phụ thân bảo đệ giao cái này cho đại ca”.
Thanh âm bên ngoài vẫn cung cẩn mà dõng dạc, xem ra, thiếu niên này luôn giữ vững niềm tôn kính và ngưỡng mộ với người huynh trưởng truyền kỳ của mình, sau đó, có tiếng loạt soạt khe khẽ, tựa như có thứ gì đó được nhét vào từ dưới khe cửa.
Chờ thiếu chủ gật đầu, U Thảo mới bước qua đó, nhặt lên một phong thư màu tím ở dưới cửa.
Không cần châm đèn, Tạ Thiếu Uyên chỉ nhờ vào ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, mở thư ra đọc, ánh mắt lại biến đổi rất kỳ quái - trong khoảnh khắc đó, U Thảo như nhìn thấy sự tàn khốc của dã thú, một ngọn lửa rực cháy trong mắt y!
“Thiếu chủ?” Ngay cả cô cũng không khỏi giật thót mình, buột hỏi.
Tạ Thiếu Uyên không đáp lời, sau khi đọc xong, song thủ xát lại, trong không khí phừng lên một đốm lửa, mảnh giấy hoa tiên đã hóa thành tro tàn. Sau đó, y hờ hững nói với đệ đệ ngoài cửa: “Về bảo phụ thân, ta biết rồi”.
“Vậy thì, đại ca, đệ cáo lui. Huynh nghỉ ngơi cho khỏe”.
Ngoài cửa, thanh âm của thiếu niên đó, tựa hồ vĩnh viễn chứa đựng sự mừng vui và hạnh phúc.
Nghe các tỷ muội nói, gần đây nhị công tử đã phải lòng một người, chẳng trách cả lời nói cũng thấy nét cười.
Tạ Thiếu Uyên tĩnh lặng đứng trong bóng tối, hồi lâu không động, hốt nhiên, bật lên tiếng cười khẽ: “Đệ đệ? Đệ đệ!... Ha ha ha ha! U Thảo, từ nhỏ tới lớn, cô biết ta đã gặp nó mấy lần không?”
“Chỉ có hai lần!”
“Đệ đệ ruột của ta, vậy mà ta chỉ gặp nó... hai lần”.
Y cười rất đột ngột, trong căn phòng tối om tĩnh mịch, vọng lại như tiếng u linh.
U Thảo không biết nên nói gì, trước giờ, cô cũng như các hạ nhân khác, đều biết tình trạng kỳ quái giữa những người trong ngôi nhà này, nhưng chưa từng hỏi qua - chỉ biết rằng, xưa nay, lão gia luôn chia tách đại công tử và nhị công tử ra nuôi dưỡng, hầu như không cho hai huynh đệ có cơ hội gặp mặt. Mà đại công tử hình như từ nhỏ đã không được khỏe, thường xuyên phải uống thuốc, có lẽ vì vậy mà lâu dần, ngay đến tính cách cũng biến thành cô tịch.
Không chỉ người ngoài, có lúc, thậm chí cả cô, cũng cảm thấy thiếu các chủ... có lẽ đúng là hơi điên khùng.
Rất lâu rất lâu, cô mới hỏi dè: “Thiếu chủ... lại phải đi xa sao?”
Cô biết, sau mỗi lần nhận được phong thư màu tím, thiếu chủ sẽ biến mất khỏi Đỉnh Kiếm các một khoảng thời gian.
Tiếp đó, sau khi thiếu chủ trở về căn phòng tối tăm này không lâu, trên giang hồ sẽ truyền ra một tin tức kinh người, một võ lâm đại hào nào đó bỏ mạng, hoặc một môn phái nào đó trong một đêm bị diệt môn.
Thi thể của những đại hiệp danh chấn một phương đó, đều bị thủ phạm dùng một thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, ghim lên tấm biển ngoài đại môn.
Kiếm sắc sáng như tuyết, thi thể đung đưa, phảng phất như người hạ thủ đang cười nhạo mọi thứ trên thế gian.
Đó là hành động của một kẻ điên.
Kiếm Yêu công tử. Tạ Thiếu Uyên.
Đỉnh Kiếm các thiếu chủ không hồi đáp, bỗng nhiên cất tiếng hỏi như từ xa xôi vọng lại: “Nghe nói... Thiếu Khanh đang gặp gỡ với một nữ tử ở bên ngoài, phải không?” Không chờ U Thảo trả lời, y lại bật cười kỳ dị, quay người đi vào nội đường, phân phó: “Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm. Rồi chuẩn bị cho ta một thanh hảo kiếm, một lô Long Diên Hương”.
“Vâng ạ”.
Vẫn là thái độ cung kính ôn hoà, thanh y thị nữ hồi đáp.
“...” Ngang qua trung đường, vốn phải đi thẳng vào trong, Tạ Thiếu Uyên chợt dừng chân, xoay người bước đến trước mặt U Thảo, đứng lại. Đầu ngón tay tụ lực, “phụt” một tiếng, cách không thắp ngọn nến trên bàn.
Có chút chần chừ, y giơ tay nâng khuôn mặt của người thị nữ, ngắm nhìn, không thốt một lời.
Hồi lâu, y nhíu mày, hỏi: “Nghe nói cô là cô nhi?”
U Thảo sực ngẩng đầu, nhãn thần hốt nhiên trở nên dị thường, nhưng thoắt cái, cô lại cúi đầu, nhẹ nhàng hồi đáp: “Vâng ạ... U Thảo từ nhỏ phụ mẫu đều qua đời. Nhưng còn một tỷ tỷ... Tiếc là, bảy năm trước đã bị bệnh chết rồi”.
“Vậy à... ở đây chờ ta”. Không hiểu sao, lần đầu tiên, thiếu chủ bất ngờ hỏi về thân thế của cô. Trầm ngâm chốc lát, y nói: “Nếu mười ngày sau ta chưa trở về... cô hãy đi tìm Dư tổng quản, bảo ông ấy an bài cho cô một công việc mới. Sau đó... ”.
Y ngừng lại, tiện tay khẩy một cái, thư quyển khí cụ trên bàn rơi bịch xuống đất.
“Đem những đồ mà ta đã dùng qua, đốt hết đi. Không được để tay của những kẻ đó làm dơ bẩn...”
Khuôn mặt vẫn toát lên vẻ cao khiết cô độc, vừa nói, y vừa không ngừng nhíu mày, nếp nhăn ở giữa hai chân mày đậm lại như dao khắc.
Khuôn mặt U Thảo không ngăn nổi sắc tái, run giọng hỏi: “Thiếu chủ... cả ngài, cũng nói câu như vậy sao? Chẳng lẽ, người lần này lão gia muốn ngài đi giết, còn lợi hại hơn thiếu chủ?”
“Y? Ha ha!... Phiên thủ vi vân phúc thủ vũ, thiên hạ anh hùng y đệ nhất...”
Tạ Thiếu Uyên quay người đi vào trong nội đường sâu hút, tiếng ngâm dài đứt đoạn lúc rõ lúc không.
Nghe thấy câu thơ này, U Thảo thoáng rùng mình, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, trước mắt mờ ảo.
Phiên vân phúc vũ thủ... Võ lâm minh chủ Phương Thiên Lam.
Không ngờ, lão các chủ, lão các chủ muốn thiếu chủ đi giết... Võ lâm minh chủ Phương Thiên Lam!
--------------------------------------------------------------------------------
Tử hàm: phong thư tím.
Tác giả :
Thương Nguyệt