Áo Sơ Mi Bạc Hà
Chương 16: Là của nhà tôi
Là của nhà tôi
Minh Thứ mới tí tuổi đã làm ông nội.
Bọn Trình Việt đang ở tuổi choai choai, qua kì nghỉ hè thì sẽ lên cấp hai, trong mắt người lớn thì vẫn còn nhỏ, nhưng bọn họ không nghĩ mình như vậy, xem mấy cái đĩa được thuê về, đứa nào cũng học theo phim ảnh, không phải đòi làm đại ca thì muốn làm ông lớn, hay tự xưng mình là “ông nội cưng” rất thường xuyên.
Tiêu Ngộ An trái lại không nói mấy câu như “ông nội Tiêu của cưng” vân vân mây mây, nhưng cậu dù sao cũng làm lớp trưởng, trong lớp bọn cậu có đứa gọi cậu là ngài Tiêu, cậu miễn cưỡng lắm mới ráng chấp nhận.
Minh Thứ chưa từng xem phim khí thế giang hồ, nghe Trình Việt loi nhoi gọi nó ông nội, vội xua tay, “Em không phải ông nội, anh gọi sai rồi!”
Ở cùng với một đám anh trai mười một tuổi, giọng nói của nó mềm đến khiến người khác buồn cười. Trình Việt tức cười vỗ lấy đùi, “Đậu mè trời ơi ngoan quá! Đây là nhóc con nhà nào?”
Minh Thứ muốn chơi với người ta, nhưng vẫn là lẻ loi một mình quen rồi, tự dưng giờ bị một đám người vay quanh, nên thấy sợ.
Sợ thì phải tìm anh nó.
Anh nó đang đứng bên cạnh, giương tay vòng qua nó, tay giữ trước ngực. Nó quay đầu nhìn anh nó, trong lòng an tâm trở lại.
Trình Việt ngồi xổm xuống ghẹo Minh Thứ, cố ý nói: “Ông nội nhỏ.”
Đầu cậu rất to, da lại đen, nghỉ hè xong thì cạo trọc đầu, bây giờ dài ra được nhúm, đã vậy thêm mặt mũi hung dữ giống y như người xấu.
Minh Thứ vội vàng lui về phía sau, lưng chạm vào người anh nó, tay còn túm lấy đầu ngón tay anh nó, ngực trấn động nhè nhẹ.
Tiêu Ngộ An cảm thấy nó lại sắp kêu hư hay ứ rồi.
“Không phải ông nội nhỏ.” Minh Thứ không phát hiện nó túm chặt đỏ tay anh nó rồi, nhỏ giọng phản bác: “Em không phải ông nội nhỏ.”
Trình Việt ghẹo muốn nghiện, “Không phải là ông nội nhỏ thì là gì? Bé cưng?”
Minh Thứ học nhà trẻ thường nghe mấy cô chú gọi bạn nhỏ khác là cục cưng, cục cưng là một xưng hố rất trân quý á, ba mẹ của nó vậy mà chưa từng gọi nó lần nào.
Nó dần lờ mờ hiểu được, mình không phải cục cưng.
Lần này bị kêu một tiếng bé cưng, nó không những ngạc nhiên mà còn thấy hổ thẹn, ngay lập tức đầu cúi xuống thấp, “Em cũng không phải là bé cưng.”
“Hử? Không phải ông nội nhỏ, cũng không phải bé cưng, vậy nhóc là gì?”
“Em….” Giọng Minh Thứ ngày càng nhỏ, “Dù sao cũng không phải bé cưng.”
Vừa rồi Tiêu Ngộ An phát hiện có gì đó không đúng, lúc nói mình không phải ông nội nhỏ, Minh Thứ chỉ hơi xấu hổ, nhưng lúc nói mình không phải bé cưng, Minh Thứ đã ủ rũ, nhóc con nào khi đang buồn sẽ như vậy.
Nhất thời cậu không nghĩ ra từ này có gì làm Minh Thứ buồn rầu, thì Trình Việt lại ghẹo tiếp, nói không chừng sẽ ghẹo nhóc con khóc mất.
“Được rồi.” Cậu nắm lấy Minh Thứ, trực tiếp lôi người ra đằng sau mình, “Cậu quan tâm người ta là gì, còn chưa xong hả?”
“Giỡn chơi chút thôi mà?” Trình Việt đứng dậy, ngả ngớn cười đùa, “Chọc bé cưng chứ đâu chọc cậu, cậu lo vậy làm chi? Bộ là bé cưng nhà cậu sao hử?”
Tiêu Ngộ An nghe thấy Minh Thứ ứ một tiếng. Nghĩ bụng con nít thiệt phiền, cả ngày không biết đang ứ cái gì.
“Đúng vậy, là của nhà tôi.”
Cái đuôi đằng sau không ứ nữa, đổi thành một âm tiết ——“Ơ?”
“Biết là của nhà cậu mà.” Trình Việt thẳng thắn cười, đánh một âm lưỡi sang Minh Thứ, “Cũng bóc đậu nành cho cậu rồi, không phải của nhà cậu chả nhẽ là nhà tớ hử?”
Chiều tà cả bầu trời rực đỏ, nhóm thiếu niên ồn ào náo nhiệt đi qua bóng râm bên đường, mỗi người đều tự trở về nhà.
Lâu rồi Tiêu Ngộ An không nắm tay người khác, lần trước mẹ tới đưa bốn đứa cậu đi chơi, muốn nắm tay cậu, cậu không cho, nói rằng bao nhiêu tuổi rồi còn nắm tay.
Mẹ cậu cười cậu giả vờ chín chắn, miễn cưỡng nắm tay Tiêu Cẩm Trình.
Lần này cậu vậy mà lại nắm tay Minh Thứ đi cả đoạn đường dài.
Cũng không biết Minh Thứ bị dọa sợ hay làn sao, tâm trạng rối bời, nếu không cậu cũng lười nắm nó. Tiết trời nóng như vậy, tay của ai cũng đổ mồ hôi, dính vào nhau khó chịu.
Nhà trong khu viện này từng khu dính lấy từng khu, trong đấy còn phân ra từng khu nhỏ, nhà họ Tiêu và nhà họ Minh đều ở cùng một khu nhỏ, Trình Việt thì ở khu khác. Mỗi khi đi qua một đoạn đường nhỏ, thì dần ít đi vài người, cuối cùng chỉ còn Tiêu Ngộ An, Tiêu Mục Đình và Minh Thứ.
Khi Tiêu Ngộ An đưa Minh Thứ về trước cửa nhà họ Minh, lúc buông tay cảm thấy Minh Thứ vẫn còn nắm lấy đầu ngón tay của cậu, ý không nỡ hiện rõ trước mắt. Ngày thường cậu cũng dẫn nó về, Minh Thứ vẫn luôn dính người, nhưng không đến nổi như hôm nay. Dường như từ lúc nghe gọi là bé cưng, Minh Thứ đã có tâm sự rồi.
“Trở vào đi.” Tiêu Ngộ An hất cầm hướng về vườn nhà họ Minh.
Minh Thứ lê bước chầm chậm, “Anh ơi, em không phải là cục cưng.”
“Ừ?”
“Em không phải là cục cưng.”
Tiêu Ngộ An nghe ra được giọng điệu rầu rĩ của Minh Thứ,
“Về nhà ăn cơm trước đi.” Tiêu Ngộ An xoa đầu Minh Thứ.
Minh Thứ xoay đầu nhìn ông nội, lúc này mới cúi mặt gật đầu.
Tiêu Ngộ An theo kịp bước Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình vẫn lấy chuyện đậu nành ra cười cậu, lúc xoay người cậu vô thức nhìn sang nhà họ Minh, Minh Thứ đã không còn đứng ở đó nữa.
Lúc này ánh chiều tà nghiêng nghiêng kéo xuống, chói đến lóa mắt.
Hội thể thao sắp sửa bắt đầu, Tiêu Ngộ An cũng không thừa sức đâu mà đăm chiêu về mấy ý nghĩ trong đầu của Minh Thứ, tối đến luyện đánh cầu với Tiêu Mục Đình, ban ngày thì tập chạy, thường bận đến nổi không có thời gian.
Minh Thứ buổi sáng lại sang, nằm bẹp trên giường của cậu làm thủ công, cây súng giấy đó có vẻ sắp đại công cáo thành rồi.
“Ngày mai đi xem hội thể thao không hửm?” Tiêu Ngộ An từ bên ngoài trở về cả người toàn là khí nóng, gấp rút chạy vọt đi tắm, rồi mới cầm hai cây kem bạc hà đi lên lầu, đưa Minh Thứ một cây.
Gần đây cậu rất thích ăn kem bạc hà, cũng hết thấy vị gắt cổ rồi.
Minh Thứ đương nhiên muốn đi. Nó vốn còn muốn tham gia thi đấu nữa đó, nhưng phải lên tiểu học mới được tham gia.
“Anh ơi, em đi cỗ vũ cho anh nhé.”
Tiêu Ngộ An ngồi ngược trên ghế, một tay ôm lấy lưng ghế.
Phòng của cậu lúc đầu rất ngăn nắp sạch sẽ, nhưng từ lúc có Minh Thứ thì chỗ nào cũng lộn xộn. Khắp cả phòng toàn là đồ chơi của Minh Thứ. Ngay tới cái ghế cậu đang ngồi, còn dán một tấm hình cảnh sát mèo đen. Thứ này là do Minh Thứ dán, nhóc con ở nhà dán lung tung đồ sẽ bị rầy, đến chỗ cậu thì phá phách, đã vậy còn đổi với Tiêu Cẩm Trình thêm vài tấm.
Lúc ấy Minh Thứ chớp chớp đôi mắt hỏi cậu, “Anh ơi, em dán lên được không ạ?”
Ban đầu cậu tính nói không được, nhưng cuối cùng thì không nói ra.
Không phải chỉ mấy tấm hoạt hình thôi à? Dán thì dán đi làm sao nào?
Minh Thứ vậy mà rất ngoan, nói dán một tấm thì chỉ một tấm, mấy tấm còn lại thì nằm trong học bàn của cậu.
“Cỗ vũ sao hử?” Tiêu Ngộ An hỏi.
Cậu chỉ tùy ý hỏi đại, nhưng Minh Thứ lại thành thật mà bắt đầu suy nghĩ.
Mấy cảnh cổ vũ trong phim thường là nhóm cổ động viên, được thống nhất về đồng phục, trong tay cầm cây cầu lông xù để cổ vũ, màu sắc rất đa dạng. Minh Thứ liếc nhìn súng của nó, súng cũng màu sắc đa dạng á.
“Anh ơi, em sẽ mang súng theo.”
Tiêu Ngộ An vừa quay đầu về đã nghe Minh Thứ nói rằng sẽ cầm súng đi cổ vũ, thoáng tưởng tượng hiện trường lúc ấy, thấy cũng thú vị, năm ngoái có người xách theo khỉ, năm nay Minh Thứ xách theo súng, cũng không có gì không được.
Tiêu Ngộ An hỏi: “Súng làm xong rồi à?”
Súng đáng nhẽ làm xong từ lâu rồi, Minh Thứ cố ý kéo dài ấy, lần này nghĩ tận nửa ngày, ngẩng đầu nói: “Anh ơi, tối nay em sẽ làm xong.”
Ánh mắt nhóc con trông nghiêm túc, nhưng Tiêu Ngộ An nhìn ra được boss đây không cam tâm, cười một tiếng: “Ừ, vậy anh sẽ chờ nhóc đến cổ vũ cho.”
Minh Thứ cả đêm đấy không ngủ, nửa đêm tỉnh dây mò dán tấm giấy màu cuối cùng cho súng, đẹp lắm đó, còn đẹp hơn cây súng vỏ sò của Tiêu Cẩm Trình nữa.
Khu viện này có một trung tâm hoạt động, hội thể thao sẽ tổ chức tại đấy, hồi trước chỉ mở nửa ngày, năm nay tiêu chuẩn vượt bậc làm thêm một sân vòng liên kết, nên quyết định mở cả ngày.
“Nè nè, nhìn chỗ này.” trước khi chạy 400 mét, Trình Việt lấy khủy tay chọc Tiêu Ngộ An, chỉ về hướng khán đài.
Tiêu Ngộ An đang tập khởi động, lười để ý.
“Bé cưng nhà cậu mà cậu không nhìn há?”
Tiêu Ngộ An lúc này mới chịu ngước về phía khán đài. Trong đám đông Minh Thứ trông rất nổi bật, đứng ngay hàng thứ nhất, tay cầm súng giấy đa sắc sàu, thấy cậu nhìn sang, thì nhảy lên hét: “Anh ơi! Anh ơi!”
Chen chút là thế, nhưng sức nhóc con lấn người không nhiều. Tiêu Ngộ An lại nhìn sang bên cạnh, Tiêu Cẩn Lan đang đứng bên cạnh Minh Thứ, che chở nhóc tì này.
“Nó đang cầm thứ gì? Súng?” Trình Việt nói: “Hay ghê á, vậy mà cũng bưng tới. Cậu mà chạy thắng, thì đem cây súng kia tặng cậu à?”
Tiêu Ngộ An nói: “Tặng cái gì mà tặng. Là đồ của nhóc ấy.”
Tiếng súng vang lên, trừ hai người ngã ở vạch xuất phát ra, thì những người khác đều vù một tiếng chạy mất. Tiêu Ngộ An lúc đầu đang lọt sau Trình Việt và một người khác, cách hạng nhất hạng nhì hơi xa.
Minh Thứ nhìn nóng cả mắt, anh nó sao mà thua được?
Bên khán đài tiếng hô trấn động trời, Minh Thứ cũng vẫy súng dùng sức hét: “Anh ơi, chạy nhanh lên!” Nhưng giọng nó đâu có to thế được, vừa nôn nóng là càng hét không ra.
Tiêu Cẩn Lan sau khi lên trung học thì không tham gia hội thể thao nữa, học sinh trung học và học sinh tiểu học khác nhau, cô nhìn ba anh em Tiêu Ngộ An, cũng giống như Tiêu Ngộ An nhìn Minh Thứ.
Minh Thứ gấp gáp như vậy, cô nhịn cười không nổi, “Em trai nhỏ à, là Tiêu Ngộ An chạy mà, em gấp cái gì?”
Minh Thứ gấp muốn chết rồi, “Tiếng em bé quá, anh em nghe không được, chạy không nhanh. Em hứa sẽ cổ vũ cho anh ấy mà.”
Tiêu Cẩn Lan dỗ dành, “Anh ấy nghe được, anh cưng là thuận phong nhĩ.”
“Vậy sao anh chạy không nhanh?”
“Vì anh hơi ngáo.”
Tiêu Ngộ An sao mà biết chị ruột mình nói xấu mình, càng không biết Minh Thứ nôn nóng tới vậy, cậu đâu phải thật sự lọt ở sau, chỉ là lúc mới chạy đang giữ sức, chạy qua 200 mét mới bắt đầu dùng sức, dần dần vượt qua hạng hai, mấy chốc sẽ vượt qua Trình Việt.
Minh Thứ thấy anh nó đuổi kịp rồi, vội vàng nói: “Anh không ngáo, anh ơi cố lên!”
Tiêu Ngộ An chạy tới khán đài, nghe được câu anh không ngáo này. Nên khi chạm vạch, cậu bỗng vượt qua Trình Tiêu đầy đáng sợ, lúc đang thở gấp xoay người, mắt đã thấy một chú lùn chạy về hướng mình.
Là Minh Thứ.
Thấy Minh Thứ cậu liền nhớ lại câu anh không ngáo lướt qua bên tai này, Ngoài bé nhóc này, ai còn giương oai đến thế?
“Anh ơi!” Minh Thứ mừng giống như mình vừa giành được hạng nhất, “Anh anh hạng nhất rồi!”
Súng giấy to quá, Minh Thứ ôm súng, nên không thể bổ nhào vào lòng của Tiêu Ngộ An, khó chịu đổi tư thế, nhưng đổi thế nào cũng không được. Cả người Tiêu Ngộ An toàn là mồ hôi, vì vậy rất bài xích tiếp túc cơ thể lúc này, nhưng nhìn Minh Thứ xoay nửa ngày, trái tim bỗng dưng mềm nhũn xuống, sau bế người ta lên.
“A!” Minh Thứ giật mình, “Anh ơi?”
Hết chương 16.
Minh Thứ mới tí tuổi đã làm ông nội.
Bọn Trình Việt đang ở tuổi choai choai, qua kì nghỉ hè thì sẽ lên cấp hai, trong mắt người lớn thì vẫn còn nhỏ, nhưng bọn họ không nghĩ mình như vậy, xem mấy cái đĩa được thuê về, đứa nào cũng học theo phim ảnh, không phải đòi làm đại ca thì muốn làm ông lớn, hay tự xưng mình là “ông nội cưng” rất thường xuyên.
Tiêu Ngộ An trái lại không nói mấy câu như “ông nội Tiêu của cưng” vân vân mây mây, nhưng cậu dù sao cũng làm lớp trưởng, trong lớp bọn cậu có đứa gọi cậu là ngài Tiêu, cậu miễn cưỡng lắm mới ráng chấp nhận.
Minh Thứ chưa từng xem phim khí thế giang hồ, nghe Trình Việt loi nhoi gọi nó ông nội, vội xua tay, “Em không phải ông nội, anh gọi sai rồi!”
Ở cùng với một đám anh trai mười một tuổi, giọng nói của nó mềm đến khiến người khác buồn cười. Trình Việt tức cười vỗ lấy đùi, “Đậu mè trời ơi ngoan quá! Đây là nhóc con nhà nào?”
Minh Thứ muốn chơi với người ta, nhưng vẫn là lẻ loi một mình quen rồi, tự dưng giờ bị một đám người vay quanh, nên thấy sợ.
Sợ thì phải tìm anh nó.
Anh nó đang đứng bên cạnh, giương tay vòng qua nó, tay giữ trước ngực. Nó quay đầu nhìn anh nó, trong lòng an tâm trở lại.
Trình Việt ngồi xổm xuống ghẹo Minh Thứ, cố ý nói: “Ông nội nhỏ.”
Đầu cậu rất to, da lại đen, nghỉ hè xong thì cạo trọc đầu, bây giờ dài ra được nhúm, đã vậy thêm mặt mũi hung dữ giống y như người xấu.
Minh Thứ vội vàng lui về phía sau, lưng chạm vào người anh nó, tay còn túm lấy đầu ngón tay anh nó, ngực trấn động nhè nhẹ.
Tiêu Ngộ An cảm thấy nó lại sắp kêu hư hay ứ rồi.
“Không phải ông nội nhỏ.” Minh Thứ không phát hiện nó túm chặt đỏ tay anh nó rồi, nhỏ giọng phản bác: “Em không phải ông nội nhỏ.”
Trình Việt ghẹo muốn nghiện, “Không phải là ông nội nhỏ thì là gì? Bé cưng?”
Minh Thứ học nhà trẻ thường nghe mấy cô chú gọi bạn nhỏ khác là cục cưng, cục cưng là một xưng hố rất trân quý á, ba mẹ của nó vậy mà chưa từng gọi nó lần nào.
Nó dần lờ mờ hiểu được, mình không phải cục cưng.
Lần này bị kêu một tiếng bé cưng, nó không những ngạc nhiên mà còn thấy hổ thẹn, ngay lập tức đầu cúi xuống thấp, “Em cũng không phải là bé cưng.”
“Hử? Không phải ông nội nhỏ, cũng không phải bé cưng, vậy nhóc là gì?”
“Em….” Giọng Minh Thứ ngày càng nhỏ, “Dù sao cũng không phải bé cưng.”
Vừa rồi Tiêu Ngộ An phát hiện có gì đó không đúng, lúc nói mình không phải ông nội nhỏ, Minh Thứ chỉ hơi xấu hổ, nhưng lúc nói mình không phải bé cưng, Minh Thứ đã ủ rũ, nhóc con nào khi đang buồn sẽ như vậy.
Nhất thời cậu không nghĩ ra từ này có gì làm Minh Thứ buồn rầu, thì Trình Việt lại ghẹo tiếp, nói không chừng sẽ ghẹo nhóc con khóc mất.
“Được rồi.” Cậu nắm lấy Minh Thứ, trực tiếp lôi người ra đằng sau mình, “Cậu quan tâm người ta là gì, còn chưa xong hả?”
“Giỡn chơi chút thôi mà?” Trình Việt đứng dậy, ngả ngớn cười đùa, “Chọc bé cưng chứ đâu chọc cậu, cậu lo vậy làm chi? Bộ là bé cưng nhà cậu sao hử?”
Tiêu Ngộ An nghe thấy Minh Thứ ứ một tiếng. Nghĩ bụng con nít thiệt phiền, cả ngày không biết đang ứ cái gì.
“Đúng vậy, là của nhà tôi.”
Cái đuôi đằng sau không ứ nữa, đổi thành một âm tiết ——“Ơ?”
“Biết là của nhà cậu mà.” Trình Việt thẳng thắn cười, đánh một âm lưỡi sang Minh Thứ, “Cũng bóc đậu nành cho cậu rồi, không phải của nhà cậu chả nhẽ là nhà tớ hử?”
Chiều tà cả bầu trời rực đỏ, nhóm thiếu niên ồn ào náo nhiệt đi qua bóng râm bên đường, mỗi người đều tự trở về nhà.
Lâu rồi Tiêu Ngộ An không nắm tay người khác, lần trước mẹ tới đưa bốn đứa cậu đi chơi, muốn nắm tay cậu, cậu không cho, nói rằng bao nhiêu tuổi rồi còn nắm tay.
Mẹ cậu cười cậu giả vờ chín chắn, miễn cưỡng nắm tay Tiêu Cẩm Trình.
Lần này cậu vậy mà lại nắm tay Minh Thứ đi cả đoạn đường dài.
Cũng không biết Minh Thứ bị dọa sợ hay làn sao, tâm trạng rối bời, nếu không cậu cũng lười nắm nó. Tiết trời nóng như vậy, tay của ai cũng đổ mồ hôi, dính vào nhau khó chịu.
Nhà trong khu viện này từng khu dính lấy từng khu, trong đấy còn phân ra từng khu nhỏ, nhà họ Tiêu và nhà họ Minh đều ở cùng một khu nhỏ, Trình Việt thì ở khu khác. Mỗi khi đi qua một đoạn đường nhỏ, thì dần ít đi vài người, cuối cùng chỉ còn Tiêu Ngộ An, Tiêu Mục Đình và Minh Thứ.
Khi Tiêu Ngộ An đưa Minh Thứ về trước cửa nhà họ Minh, lúc buông tay cảm thấy Minh Thứ vẫn còn nắm lấy đầu ngón tay của cậu, ý không nỡ hiện rõ trước mắt. Ngày thường cậu cũng dẫn nó về, Minh Thứ vẫn luôn dính người, nhưng không đến nổi như hôm nay. Dường như từ lúc nghe gọi là bé cưng, Minh Thứ đã có tâm sự rồi.
“Trở vào đi.” Tiêu Ngộ An hất cầm hướng về vườn nhà họ Minh.
Minh Thứ lê bước chầm chậm, “Anh ơi, em không phải là cục cưng.”
“Ừ?”
“Em không phải là cục cưng.”
Tiêu Ngộ An nghe ra được giọng điệu rầu rĩ của Minh Thứ,
“Về nhà ăn cơm trước đi.” Tiêu Ngộ An xoa đầu Minh Thứ.
Minh Thứ xoay đầu nhìn ông nội, lúc này mới cúi mặt gật đầu.
Tiêu Ngộ An theo kịp bước Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình vẫn lấy chuyện đậu nành ra cười cậu, lúc xoay người cậu vô thức nhìn sang nhà họ Minh, Minh Thứ đã không còn đứng ở đó nữa.
Lúc này ánh chiều tà nghiêng nghiêng kéo xuống, chói đến lóa mắt.
Hội thể thao sắp sửa bắt đầu, Tiêu Ngộ An cũng không thừa sức đâu mà đăm chiêu về mấy ý nghĩ trong đầu của Minh Thứ, tối đến luyện đánh cầu với Tiêu Mục Đình, ban ngày thì tập chạy, thường bận đến nổi không có thời gian.
Minh Thứ buổi sáng lại sang, nằm bẹp trên giường của cậu làm thủ công, cây súng giấy đó có vẻ sắp đại công cáo thành rồi.
“Ngày mai đi xem hội thể thao không hửm?” Tiêu Ngộ An từ bên ngoài trở về cả người toàn là khí nóng, gấp rút chạy vọt đi tắm, rồi mới cầm hai cây kem bạc hà đi lên lầu, đưa Minh Thứ một cây.
Gần đây cậu rất thích ăn kem bạc hà, cũng hết thấy vị gắt cổ rồi.
Minh Thứ đương nhiên muốn đi. Nó vốn còn muốn tham gia thi đấu nữa đó, nhưng phải lên tiểu học mới được tham gia.
“Anh ơi, em đi cỗ vũ cho anh nhé.”
Tiêu Ngộ An ngồi ngược trên ghế, một tay ôm lấy lưng ghế.
Phòng của cậu lúc đầu rất ngăn nắp sạch sẽ, nhưng từ lúc có Minh Thứ thì chỗ nào cũng lộn xộn. Khắp cả phòng toàn là đồ chơi của Minh Thứ. Ngay tới cái ghế cậu đang ngồi, còn dán một tấm hình cảnh sát mèo đen. Thứ này là do Minh Thứ dán, nhóc con ở nhà dán lung tung đồ sẽ bị rầy, đến chỗ cậu thì phá phách, đã vậy còn đổi với Tiêu Cẩm Trình thêm vài tấm.
Lúc ấy Minh Thứ chớp chớp đôi mắt hỏi cậu, “Anh ơi, em dán lên được không ạ?”
Ban đầu cậu tính nói không được, nhưng cuối cùng thì không nói ra.
Không phải chỉ mấy tấm hoạt hình thôi à? Dán thì dán đi làm sao nào?
Minh Thứ vậy mà rất ngoan, nói dán một tấm thì chỉ một tấm, mấy tấm còn lại thì nằm trong học bàn của cậu.
“Cỗ vũ sao hử?” Tiêu Ngộ An hỏi.
Cậu chỉ tùy ý hỏi đại, nhưng Minh Thứ lại thành thật mà bắt đầu suy nghĩ.
Mấy cảnh cổ vũ trong phim thường là nhóm cổ động viên, được thống nhất về đồng phục, trong tay cầm cây cầu lông xù để cổ vũ, màu sắc rất đa dạng. Minh Thứ liếc nhìn súng của nó, súng cũng màu sắc đa dạng á.
“Anh ơi, em sẽ mang súng theo.”
Tiêu Ngộ An vừa quay đầu về đã nghe Minh Thứ nói rằng sẽ cầm súng đi cổ vũ, thoáng tưởng tượng hiện trường lúc ấy, thấy cũng thú vị, năm ngoái có người xách theo khỉ, năm nay Minh Thứ xách theo súng, cũng không có gì không được.
Tiêu Ngộ An hỏi: “Súng làm xong rồi à?”
Súng đáng nhẽ làm xong từ lâu rồi, Minh Thứ cố ý kéo dài ấy, lần này nghĩ tận nửa ngày, ngẩng đầu nói: “Anh ơi, tối nay em sẽ làm xong.”
Ánh mắt nhóc con trông nghiêm túc, nhưng Tiêu Ngộ An nhìn ra được boss đây không cam tâm, cười một tiếng: “Ừ, vậy anh sẽ chờ nhóc đến cổ vũ cho.”
Minh Thứ cả đêm đấy không ngủ, nửa đêm tỉnh dây mò dán tấm giấy màu cuối cùng cho súng, đẹp lắm đó, còn đẹp hơn cây súng vỏ sò của Tiêu Cẩm Trình nữa.
Khu viện này có một trung tâm hoạt động, hội thể thao sẽ tổ chức tại đấy, hồi trước chỉ mở nửa ngày, năm nay tiêu chuẩn vượt bậc làm thêm một sân vòng liên kết, nên quyết định mở cả ngày.
“Nè nè, nhìn chỗ này.” trước khi chạy 400 mét, Trình Việt lấy khủy tay chọc Tiêu Ngộ An, chỉ về hướng khán đài.
Tiêu Ngộ An đang tập khởi động, lười để ý.
“Bé cưng nhà cậu mà cậu không nhìn há?”
Tiêu Ngộ An lúc này mới chịu ngước về phía khán đài. Trong đám đông Minh Thứ trông rất nổi bật, đứng ngay hàng thứ nhất, tay cầm súng giấy đa sắc sàu, thấy cậu nhìn sang, thì nhảy lên hét: “Anh ơi! Anh ơi!”
Chen chút là thế, nhưng sức nhóc con lấn người không nhiều. Tiêu Ngộ An lại nhìn sang bên cạnh, Tiêu Cẩn Lan đang đứng bên cạnh Minh Thứ, che chở nhóc tì này.
“Nó đang cầm thứ gì? Súng?” Trình Việt nói: “Hay ghê á, vậy mà cũng bưng tới. Cậu mà chạy thắng, thì đem cây súng kia tặng cậu à?”
Tiêu Ngộ An nói: “Tặng cái gì mà tặng. Là đồ của nhóc ấy.”
Tiếng súng vang lên, trừ hai người ngã ở vạch xuất phát ra, thì những người khác đều vù một tiếng chạy mất. Tiêu Ngộ An lúc đầu đang lọt sau Trình Việt và một người khác, cách hạng nhất hạng nhì hơi xa.
Minh Thứ nhìn nóng cả mắt, anh nó sao mà thua được?
Bên khán đài tiếng hô trấn động trời, Minh Thứ cũng vẫy súng dùng sức hét: “Anh ơi, chạy nhanh lên!” Nhưng giọng nó đâu có to thế được, vừa nôn nóng là càng hét không ra.
Tiêu Cẩn Lan sau khi lên trung học thì không tham gia hội thể thao nữa, học sinh trung học và học sinh tiểu học khác nhau, cô nhìn ba anh em Tiêu Ngộ An, cũng giống như Tiêu Ngộ An nhìn Minh Thứ.
Minh Thứ gấp gáp như vậy, cô nhịn cười không nổi, “Em trai nhỏ à, là Tiêu Ngộ An chạy mà, em gấp cái gì?”
Minh Thứ gấp muốn chết rồi, “Tiếng em bé quá, anh em nghe không được, chạy không nhanh. Em hứa sẽ cổ vũ cho anh ấy mà.”
Tiêu Cẩn Lan dỗ dành, “Anh ấy nghe được, anh cưng là thuận phong nhĩ.”
“Vậy sao anh chạy không nhanh?”
“Vì anh hơi ngáo.”
Tiêu Ngộ An sao mà biết chị ruột mình nói xấu mình, càng không biết Minh Thứ nôn nóng tới vậy, cậu đâu phải thật sự lọt ở sau, chỉ là lúc mới chạy đang giữ sức, chạy qua 200 mét mới bắt đầu dùng sức, dần dần vượt qua hạng hai, mấy chốc sẽ vượt qua Trình Việt.
Minh Thứ thấy anh nó đuổi kịp rồi, vội vàng nói: “Anh không ngáo, anh ơi cố lên!”
Tiêu Ngộ An chạy tới khán đài, nghe được câu anh không ngáo này. Nên khi chạm vạch, cậu bỗng vượt qua Trình Tiêu đầy đáng sợ, lúc đang thở gấp xoay người, mắt đã thấy một chú lùn chạy về hướng mình.
Là Minh Thứ.
Thấy Minh Thứ cậu liền nhớ lại câu anh không ngáo lướt qua bên tai này, Ngoài bé nhóc này, ai còn giương oai đến thế?
“Anh ơi!” Minh Thứ mừng giống như mình vừa giành được hạng nhất, “Anh anh hạng nhất rồi!”
Súng giấy to quá, Minh Thứ ôm súng, nên không thể bổ nhào vào lòng của Tiêu Ngộ An, khó chịu đổi tư thế, nhưng đổi thế nào cũng không được. Cả người Tiêu Ngộ An toàn là mồ hôi, vì vậy rất bài xích tiếp túc cơ thể lúc này, nhưng nhìn Minh Thứ xoay nửa ngày, trái tim bỗng dưng mềm nhũn xuống, sau bế người ta lên.
“A!” Minh Thứ giật mình, “Anh ơi?”
Hết chương 16.
Tác giả :
Sơ Hòa