Ảo Giác
Chương 10
Lại một thời gian qua đi, Kiều Tứ thực sự cô đơn tới không thể chịu nổi, không thể không sai Kiều Bác đem quà tới chỗ Đoạn Hành một chuyến.
Cuối cùng cũng chờ được đến khi Kiều Bác trở về, Kiều Tứ vội vàng hỏi: “Đoạn Hành nói thế nào?”
“Đoạn gia vẫn không chịu dọn về…”
Bảo Kiều Bác lui xuống, Kiều Tứ ngồi một mình liền có chút cảm khái. Đoạn Hành cũng có lúc tức giận đến vậy, thực rất gai góc.
Tới tận bây giờ, dù là loại hài tử nào, ở bên cạnh hắn đều luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lúc hắn hào phóng, hay lúc hắn vô tình lật mặt như Tu La (quỷ thần), thì không một ai dám trêu chọc hắn.
Thế nhưng đối với Đoạn Hành, hắn có chút chần chừ không dám mạnh tay.
Đoạn Hành dẫu sao cũng đã đủ lông đủ cánh rồi. Nếu như buông tay, chắc hẳn sẽ bay đi, nếu quá dùng sức, thì sẽ không cẩn thận mà bóp chết.
Một kẻ tàn nhẫn, lúc đối với vật nhỏ mà mình yêu quý, thì sẽ không bao giờ làm gì nó cả.
Đoạn Hành lúc này chịu sự mềm mỏng lẫn cứng rắn cũng vẫn kiên quyết giữ thái độ cố chấp, kiên trì hơn hẳn so với trong tưởng tượng của Kiều Tứ, lâu tới nỗi hắn có chút thương cảm. Hắn bởi vì lo lắng chuyện Đoạn Hành, thậm chí đi thăm Tiểu Kiên cũng không có hứng, mà Đoạn Hành lại có thể thản nhiên tiếp tục cùng hắn chiến tranh lạnh.
Hắn và Đoạn Hành, ai mới thực sự là sinh lòng yêu người kia, chỉ cần nhìn qua cũng đã nắm rõ rồi.
Đoạn Hành giờ đã khác trước, có tay chân riêng, tài chính, phe cánh càng ngày càng mạnh, muốn tự lập môn phái cũng chẳng phải chuyện gì khó, Kiều Tứ hiểu cậu vốn không cam tâm như những người bình thường khác.
Nếu đổi thành kẻ khác, Kiều Tứ chắc chắn sẽ xử lý thật dứt khoát, có thể lưu thì lưu, không thể lưu lại thì nhanh chóng giải quyết.
Nhưng Đoạn Hành lại rất được hắn sủng ái. Bản thân thích một người thì sao có thể tự tay phá hủy người đó được.
Ví dụ như ngay cả Kiều Triệt cũng đối với hắn tàn nhẫn vô tình, nhưng khi hắn đoạt hết mọi quyền lực của y, cũng chí ít cấp cho y một chức vụ nhàn hạ, cho y một cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc, đến nơi nào cũng ít nhiều có người gọi một tiếng “Ngũ gia”.
Huống hồ Đoạn Hành đã nhận được biết bao sự ôn nhu của hắn.
Mắt thấy bản hợp đồng mà Đoạn Hành ký cũng sắp hết hạn, Kiều Tứ đoán Đoạn Hành chắc chắn sẽ bỏ đi. Thà rằng hắn mở miệng nói trước, còn hơn chờ Đoạn Hành đề xuất lời từ chối.
Hắn dưỡng Đoạn Hành từ nhỏ đến lớn, cho Đoạn Hành rất nhiều lợi ích, đương nhiên cũng không mong Đoạn Hành phải báo đáp hắn cái gì (Đoạn Hành trên giường cũng đã làm tròn bổn phận rồi), chỉ cần giữ lại thể diện cho hắn là tốt rồi.
Vì vậy hôm nay ở công ty gặp Đoạn Hành, Kiều Tứ liền mở miệng gọi cậu.
“Đoạn Hành.”
Thanh niên do dự một chút mới dừng bước, nhưng cũng không nhìn hắn.
“Hai ngày này cậu sắp xếp chuyển giao mọi thứ đi, tháng sau không cần làm nữa.”
Đoạn Hành nghe vậy liền giương mắt lên.
Kiều Tứ nói tiếp: “Hợp đồng cũng sắp đến kỳ hạn rồi. Tôi biết có công ty muốn hợp tác với cậu, tôi không gây khó dễ cho cậu đâu, cậu cứ đi.”
“Tôi biết tâm cậu không còn ở đây nữa,” Kiều Tứ suy nghĩ rồi lại tiếp: “Tôi cũng chán rồi.”
Đoạn Hành có lẽ là không nghĩ tới hắn sẽ hào phóng như vậy, nhất thời liền mở to hai mắt nhìn hắn, cũng không lập tức nói gì. (ka: lần này ta thực sự muốn nói một câu ‘Kiều Tứ, anh là đồ đại ngốc’)
Kiều Tứ đang nghĩ người tình bạc bẽo như tờ giấy, chờ Đoạn Hành trả lời hắn. Lại không ngờ thanh niên đã mấy phút trôi qua vẫn không nói được câu nào, giống như đã nghẹn ứ, vành mắt cư nhiên lại dần đỏ lên.
Sau đó đột nhiên giống như là bạo phát, cắn răng nói: “Cho dù Tứ gia ngài muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không đi.”
Kiều Tứ cho là cậu đang hoảng sợ, khẩu khí không khỏi dần nhẹ nhàng: “Đi hay không đi, đây cũng không phải chuyện gì to tát.”
Hắn đã nhìn không thấu Đoạn Hành rồi, không hiểu sao rõ ràng hài tử này muốn xa lánh hắn, nhưng lại không chịu rời bỏ hắn, đến tột cùng là có tâm tư gì, thực là giống như tính cách một người đang yêu, luôn luôn bất định. (ka: anh Kiều chắc bị thiểu năng trí não bẩm sinh oy` =’’=)
Hắn đều đã nói đến thế rồi, Đoạn Hành như trước hai mắt đỏ hồng mà trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu mới miễng cưỡng hơi chút nghẹn ngào mà nói: “Đi thì đi, tôi cũng không cần.”
Kiều Tứ bị thái độ thay đổi liên tục của cậu làm cho đầu óc rồi mù: “Thế là sao?”
“Chẳng phải ngài đã chán rồi sao? Chẳng phải ngài chê tôi đã lớn tuổi rồi sao?”
Thanh niên cứ thế hung hăng, rồi lại lộ ra dáng vẻ đáng thương, Kiều Tứ bị cậu làm cho có chút luống cuống, vội vàng nói: “làm sao vậy?”
Trên hành lang lại thỉnh thoảng có một số người tạp vụ đi qua, đã có người lén nhìn vào, Kiều Tứ đành phải đưa cậu vào trong phòng làm việc, đóng cửa lại.
“Trước ngồi đã.”
Đoạn Hàng cường quật mà đứng ở một chỗ, giống như bị đóng đinh trên mặt đất vậy.
“Ngồi xuống, cứ thế thì thành cái bộ dạng gì?”
Đoạn Hành so với hắn rất cao, không ngồi xuống hắn phải ngẩn đầu mà giáo huấn cậu, làm thế thực sự khí thế bị giảm sút nhiều, Kiều Tứ đành nói: “Bảo cậu ngồi thì cậu ngồi, tôi nói mà không nghe sao?”
Vì vậy thanh niên ánh mắt ửng đỏ đến chỗ ghế sô pha mà ngồi xuống, mắt nhìn sàn nhà, bộ dạng nín nước mắt đầy ủy khuất. Kiều Tứ lấy khăn tay đưa cho cậu, cậu cũng không nhận, chỉ đem thân thể kéo căng càng thẳng càng chặt, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ.
Kiều Tứ đối với cậu như vậy thì hoàn toàn không còn sức chống cự, không khỏi nói: “Aiiii, cậu nhìn cậu xem.”
Từ trên cao nhìn xuống hàng lông mi đã ươn ướt của cậu, bất giác liền đưa tay đặt lên đầu cậu: “Có gì ủy khuất, cậu cứ nói với tôi. Tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
Thanh niên vẫn là cường quật mà mím chặt môi, Kiều Tứ quả thực khó xử, hắn cảm thấy mình giống như một lão gia đang dỗ dành người vợ bé xinh đẹp nhỏ tuổi của mình, vừa không nỡ để người mình sủng ái chịu ủy khuất, nhưng lại nói không ra nổi những lời ngọt ngào dỗ dành.
Sau một hồi căng thẳng, Đoạn Hành mới khụ một tiếng, cổ họng như bị chặn vậy, nói: “Tứ gia, nếu trong lòng ngài đã có người khác rồi, thì nên dứt khoát với tôi đi. Tôi tính cách không tốt, không thể chờ ngài từ trên giường với người khác xuống rồi mới nhớ đến tôi. Ngài không thích tính đó của tôi, thực sự là nên sớm đuổi tôi đi.”
Cậu nói một cách rõ ràng, đủ loại lạnh nhạt thờ ơ trong một thời gian dài như vậy hóa ra đều là vì ghen, trở thành một thứ tình yêu. Kiều Tứ nhất thời cả trái tim đều nhuyễn xuống, thực sự không còn muốn truy vấn cậu cả một thời gian dài kia là muốn làm cái gì, liền đưa tay ôm lấy đầu cậu.
“Cậu đó. Không phải tôi chỉ có một Tiểu Kiên thôi sao?”
“Cả người tôi đều là của Tứ gia, vậy vẫn không đủ sao? Những đứa nhỏ kia, thực sự có tốt hơn tôi không?”
Kiều Tứ chỉ xoa đầu cậu.
“Bọn họ cũng sẽ lớn lên, sẽ già đi. Khuôn mặt cùng tuổi tác của họ cũng sẽ thay đổi, nhưng trái tim của tôi dành cho Tứ gia vẫn không hề đổi thay. Tôi như vậy cũng vẫn không so được với bọn họ sao?”
Kiều Tứ ôm cậu, trong lòng đã bị lời nói kia làm cho mềm nhũn, nhất thời có chút thương cảm dâng lên.
Đoạn Hành thực sự có bản lĩnh khiến hắn từ một kẻ lòng dạ lạnh lùng kiên cường cũng trở nên nhu hòa. Kiều Triệt làm hắn mê muội, mà Đoạn Hành lại là người tri kỷ, một thứ ấm áp.
Không có Đoạn Hành hắn phải làm sao bây giờ?
Đoạn Hành từ trước đến nay, tổng cộng đã gây xích mích vài lần, mỗi lần trở về, đều được sủng ái hơn trước. Hiện tại đã tới mức không thể hơn được nữa, hoàn toàn trở thành kẻ dưới một người, nhưng trên vạn người, cả những vị nguyên lão có địa vị cao cũng phải đối với thanh niên kiêng nể ba phần.
Kiều Tứ lại coi cậu như tâm can bảo vật, ai cũng không được động đến cậu, ngay cả nói xấu cũng không được.
Những người nghiện ma túy cũng đã từng như vậy, khi cai thuốc mà nhịn không được liền hút một lần, mức độ nghiện sẽ càng mạnh hơn. Kiều Tứ cũng ngày càng thay đổi nghiêm trọng, cả ngày đều chỉ vùi mình trong hương vị ôn nhu, thậm chí còn chẳng biết hiện giờ là buổi chiều hay tối.
Hắn mê muội như vậy, hiển nhiên sẽ không tránh khỏi có thuộc hạ trung thành tận tâm lại không sợ chết đến thẳng thắn khuyên can.
“Tứ gia, hôm nay họp hội nghị, ngài không ở đó, Đoạn gia đem mấy vị trí quan trọng thay đổi người. Cậu ta có hỏi qua ý của ngài không?”
Kiều Tứ còn đang mải đùa con chim mới nuôi trong lồng sắt: “Tôi đã nói qua, việc này tự cậu ta quyết định cũng được, khỏi cần hỏi tôi.”
“Hiện giờ từ trên xuống dưới đều là do Đoạn gia làm chủ, hai ngày trước kiểm tra sổ sách, số tiền trong tay cậu ta tăng lên rất nhanh.”
Kiều Tứ nói: “Thu xếp cái gì mà chẳng cần đến tiền? Cậu ta tự có cách của cậu ta.”
“Thế nhưng lấy nhiều như vậy lại không trình lên, khó tránh…”
Kiều Tứ thờ ơ: “thả dây dài thì mới có cá lớn, chờ thêm một thời gian nữa đi. Anh quá sốt ruột rồi.”
Kiều Bác muốn thở dài nhưng lại không dám, một lát sau mới nói: “Tứ gia, ngài quá tin tưởng cậu ta rồi.”
Kiều Tứ quay đầu nhìn tâm phúc đã theo mình nhiều năm: “Anh nghi ngờ cậu ta?”
“Thực ra cũng không hẳn…”
Kiều Tứ hơi chút gật đầu: “Ngày đó cậu ta cũng là do anh đề cử với tôi.”
Kiều Bác nói: “Tứ gia, ngài thay đổi thật rồi. Hơn nữa, ngài bây giờ giao cho cậu ta rất nhiều thứ, sức hấp dẫn lớn như vậy, con người cũng khó nói lắm…”
Kiều Tứ lắc đầu: “Anh không cần lo lắng, sẽ không có việc gì hết.”
Vừa nói xong, hắn ở bên cửa sổ nhìn thấy thanh niên ở dưới lầu đang từ xa đi tới, thanh niên đang đi ngang qua bãi cỏ cũng ngẩn đầu lên nhìn thấy hắn, liền lộ ra một nụ cười rực rỡ, hướng hắn vui vẻ mà khua khua tay.
Đó quả là một nam nhân mê người, chỉ là tưởng tượng thấy sức lực của cánh tay kia, Kiều Tứ đã cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn hiển nhiên đã mê muội rồi, cam tâm tình nguyện mà chìm vào trong đó, tại trong mối nguy hiểm sẽ xảy ra bất cứ lúc nào mà hưởng thụ niềm vui sướng cuối cùng.
………………………………………
Cùng Đoạn Hành ôn tồn cả đêm, Kiều Tứ liền ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải bị Kiều Bác vội vã đánh thức, hắn sẽ theo thói quen dự định ngủ đến khi chập tối.
“Tứ gia, lượng hàng kia xảy ra chuyện rồi.”
Kiều Tứ tỉnh táo lại: “Cái gì?”
Không đợi Kiều Bác trả lời, hắn đã từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày hỏi lại: “Lần này tổn thất bao nhiêu?”
Kiều Bác sắc mặt tái đi: “Toàn bộ không còn nữa…”
Kiều Tứ “A” một tiếng, không nói gì, chỉ âm trầm, đứng dậy mặc quần áo.
“Anh ra trấn an bọn họ, không có gì phải lo lắng hết.”
“Vâng.”
“Phía đối tác Nhật Bản, anh bố trí cho tốt, tôi sẽ đi nói chuyện với họ.”
“Vâng.”
“Còn nữa, đem nội gián tìm ra,” Kiều Tứ mặc y phục vẫn rất chậm rãi, “Lần này mà tìm không ra, thì anh đừng tìm nữa.”
“…”
“Lời này đều không phải là dọa anh. Đã không còn thời gian nữa. Anh hiểu chứ?”
“Vâng, Tứ gia.”
Mấy món hàng gần đây đều liên tiếp gặp vấn đề, mỗi lần tổn thất lại càng lớn, ngay cả hắn cũng ngồi không yên. Đối phương ngang nhiên mà động thủ trên đầu thái tuế, hơn nữa lại ngày một táo tợn, thản nhiên đến không thèm che dấu nước đi, cũng đã tỏ rõ trình độ rất cao, bọn họ đã không hề cố kỵ, chuẩn bị kỹ lưỡng tuyến chiến với hắn.
Ngày chúng lộ nguyên hình cũng không còn xa đâu.
Mà hắn cũng phải tỉnh táo lại.
Phía đối tác Nhật Bản cũng phái người tới, người phụ trách là một người đàn ông Bắc Âu mắt sâu mũi cao, tên là Richard, nói tiếng trung rất lưu loát, khiến người ta không khỏi có cảm giác kỳ dị.
Phiền phức lần này quá lớn, Kiều Tứ không thể không đưa bọn họ lên làm khách quý, làm đủ thứ để lấy lòng bọn họ, bàn chuyện làm ăn thì không thể thiếu tửu sắc để khiến bọn họ mê mẩn, như vậy sẽ càng dễ dàng ứng phó.
Nhưng không nghĩ tới vài ngày sau, người Bắc Âu kia đã bị kẻ nào đó đánh một trận ở trong hộp đêm.
Cứ tưởng kẻ gây sự là tên tai to mặt lớn nào, vậy mà kẻ dẫn đầu lại chỉ là một tên sinh viên học ở một trường gần đó mà thôi. Khi Kiều Tứ nhận được tin, thì cũng nhớ ra bọn người đó trước đây cũng đã từng phá hoại địa bàn của hắn, mà đám thủ hạ vô dụng của hắn cũng hành sự bất lực, mới đấu có vài trận mà đã thua, thực uổng phí sức người.
Hắn hồi ấy cũng không hề đem những tên nhóc miệng còn hôi sữa đó để vào trong mắt, lại bận rộn với nhiều việc, nên mới bỏ mặc. Không nghĩ tới một thời gian sau, bọn tiểu hầu tử này lại thoát ra đến cắn đuôi hùm.
Kiều Tứ đối với bọn người Richrad vốn rất coi thường, bọn họ ngay cả học sinh cũng xử lý không được, quả thực là một chuyện đáng cười. Nhưng đây là thời kỳ bọn họ cần có sự an ủi nhất, mặc dù mấy chuyện lớn này chỉ là tầm thường, hắn cũng phải tự mình ra tay thì mới công bằng, mới tỏ được thành ý.
Ban đêm Đoạn Hành lại cùng hắn trên giường. Kiều Tứ trong thời gian gần đây mọi chuyện đều bất thuận, tâm tình cũng không tốt, nên càng cần Đoạn Hành ở bên cạnh hắn, hảo hảo ôn tồn một phen, chuyện trò để giải ưu.
Tình triều qua đi, hai người đều cảm thấy mỹ mãn cùng kiệt sức, chìm đắm trong dư vị, những chuyện phiền muộn kia đều tạm thời để ra ngoài.
Cánh tay của Đoạn Hành vững vàng ôm trọn trên lưng hắn, cả người ghé vào trong ngực hắn, bá đạo lại không mất đi sự ôn nhu. Kiều Tứ xoa đầu thanh niên, không khỏi cất tiếng đầy nhu tình, vừa chơi đùa sợi tóc mềm mại kia, vừa hỏi: “Tứ gia đối với cậu có tốt không?”
Thanh niên hôn lên xương quai xanh của hắn: “Rất tốt.”
“Cậu có được ngày hôm nay, là nhờ ơn của ai?”
“Đương nhiên là Tứ gia rồi.”
Kiều Tứ rất hài lòng, vuốt ve phía sau cổ cậu: “Vậy nếu sau này cậu có bản lĩnh hơn Tứ gia, liệu còn nhớ tới ân tình của Tứ gia không?”
Thanh niên bật cười mà nhìn hắn: “Dĩ nhiên rồi. Tứ gia, ngài hôm nay làm sao vậy?”
Kiều Tứ dừng một chút, qua một lúc mới nói: “Em đi theo anh rồi, chờ sau khi anh già, toàn bộ đều để lại cho em, em nói có được không?”
Nói xong câu cuối cùng, không khỏi động tình, bất giác ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi. Thanh niên cũng là lần đầu tiên thấy hắn tự xưng là “anh”, giương mắt vô thanh vô tức mà nhìn hắn, hai người tại trong cảm xúc tinh tế mà bốn mắt nhìn nhau, sau đó thanh niên tiến lại, dùng sức lấp kín bờ môi hắn.
Lúc này hoan ái đều không phải dục vọng gây nên, mà là tự nhiên hai bên hôn nhau nồng nhiệt, sau đó vô pháp chống cự lại sự thân thiết nóng rực.
Rõ ràng là cùng một cấu tạo sinh lý (ka: tức cùng là nam nhân), nhưng lại có thể khớp như vậy, tương hỗ thỏa mãn nhu cầu cả hai, mà trong đó còn có một loại cảm giác huyễn hoặc lạ lùng.
Ngày hôm sau Kiều Tứ lại lười biếng, mệt mỏi nằm ở trên giường. Cùng Đoạn Hành một chỗ, toàn bộ sức lực cùng tinh khí hắn vất cả lắm mới dưỡng được đều cạn kiệt.
Nhớ tới chuyện Richrad ở trên địa bàn của hắn lại bị ngoại nhân quấy rối, thực sự cũng nên quan tâm, ngày mai lại bắt đầu mấy ngày đại hội, hôm nay là ngày chuẩn bị cuối cùng, nghĩ tới đã cảm thấy mệt mỏi.
Đây là việc trọng đại mỗi năm một lần, toàn bộ các bang phái có địa vị đều từ khắp nơi đổ về, họp lại một chỗ. Hắn cũng muốn tại hội nghị long trọng này tuyên bố Đoạn Hành trở thành người kế vị hắn sau khi hắn đã nghỉ ngơi.
Hắn dùng biện pháp tốt nhất của mình để lưu giữ cậu. Chỉ cần Đoạn Hành có một nửa lương tâm muốn báo đáp ân huệ, thì sẽ không phụ lòng hắn.
Trong lúc mệt mỏi, hắn thuận miệng hỏi Kiều Bác: “Đại hội ngày mai, sắp xếp thế nào rồi?”
“Đã xong, đều là Đoạn gia lo liệu.”
“Ừm. Đoạn Hành làm việc tôi rất yên tâm.”
Đoạn Hành vẫn trước sau như một chu toàn thỏa đáng, có trật tự rõ ràng, lại cực kỳ thông minh. Người như vậy nếu có thể tin tưởng được, thì cả nửa đời sau của hắn cũng không phải vất vả.
Kiều Tứ nghỉ ngơi một lát, nói tiếp: “Anh phái người đi xem, có gì không ổn không.”
Kiều Bác chỉ đi một lát, liền vội vã trở về, vẻ mặt căng thẳng.
“Tứ gia, chuyện nội gián, đã có đầu mối rồi.”
Đưa lên là một đĩa tài liệu, ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, Kiều Tứ nhìn thấy trên góc áo Kiều Bác hình như có dính chút màu đỏ, không khỏi rướn người đứng dậy: “Anh bị thương?”
“Không phải. Là của lão Hồ, một thuộc hạ dưới trướng ngài, lúc trước ông ta cũng từng trông coi địa bàn phía tây cho ngài…” Kiều Bác có chút buồn bã, “Chỉ có điều ngài không nhớ ông ấy.”
Hắn đúng là không thể nhớ được những người bình thường ấy, Kiều Tứ chỉ thờ ơ nói: “Vậy trở lại hảo hảo thưởng cho ông ấy là được.”
Kiều Bác chần chừ một lát, khẽ nói: “Tạ ơn Tứ gia. Chỉ có điều ông ấy không thể nhận phần thưởng của ngài…”
Kiều Tứ “A” một tiếng, hiểu ý rồi nói: “Vậy hai ngày này anh đi tìm hiểu xem, trong nhà ông ấy còn có ai không, rồi chiếu cố họ cho thật tốt.”
Hắn trí nhớ không tốt, nhưng vẫn sẽ thông cảm với những con người đã vì hắn mà bán mạng.
Kia trong chớp mắt tài liệu trong chiếc đĩa dần hiện lên trên màn hình, lập tức khiến người ta phải hoa mắt, có chút trở tay không kịp.
Kiều Tứ chỉ vừa nhìn vào, liền cảm giác bản thân như đang lạc vào một thế giới khác. Bên trong giống như đã từng quen biết, lại có chút khác với cảnh bồng lai, khiến hắn có một loại cảm giác ngẩn ngơ như đang đi vào tiên cảnh, giống như vừa mới hít phải chất độc, toàn thân buộc chặt, thoáng chút run rẩy, lại cực kỳ tỉnh táo, ánh mắt trở nên rực sáng mà độc ác, khác hoàn toàn với hình ảnh một con người nhàn nhã trước kia.
Chờ xem xong toàn bộ tường tận những ghi chép khổng lồ kia, Kiều Tứ trong miệng liền “ha ha” một tiếng, sau đó lại không kìm được, mà mỉm cười hai tiếng “ha ha”, thanh âm xót xa đầy bi thương.
“Thì ra ngay cả hàng vũ khí cũng do cậu ta nuốt?” Kiều Tứ giống như nhớ lại, than thở: “Vậy cha con họ thực sự là chết rất oan rồi.” Nói rồi suy nghĩ, tại tán thưởng: “Có bản lĩnh, vừa chiếm được thứ đồ kia, lại có thể mượn đao của ta mà giết người.”
Nghỉ ngơi một lát, Kiều Tứ lại hỏi: “Anh nói xem, nếu anh là cậu ta, thì anh sẽ dự định làm gì bây giờ?”
Kiều Bác còn chưa hết bàng hoàng, Kiều Tứ cũng không mong đợi hắn có thể mau phản ứng trở lại, đã tự trả lời luôn: “Trên tay cậu ta có súng.”
Kiều Tứ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Nhân viên trong đại hội lần này, cũng đều do cậu ta sắp xếp?”
Lão bộc trung thành tận tâm bao lâu nay sắc mặt tái nhợt hẳn: “Đúng vậy, Tứ gia…”
Kiều Tứ không khỏi vừa cười vừa nói: “Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên, rất can đảm.”
Đợi đến khi toàn bộ trùm các băng nhóm tụ hợp một nơi, có một người lại không nói ra, bản thân có trang bị súng đạn, vậy chẳng khác gì đốt hang kiến vậy.
“Là tôi quá coi thường cậu ta.”
Đoạn Hành căn bản không cần chờ hắn “cho”, mà là sẽ tự mình tới đoạt lấy.
Dựa vào sự bố thí của người khác, không bằng tự mình động thủ chiếm đoạt nhanh như Hòa Thân (ka: chắc bạn nào cũng biết Hòa Thân là quan tham rùi ^^). Đoạn Hành còn trẻ vậy mà đã có thể hiểu thấu đạo lý này, sẽ không bao giờ vì món lợi nhỏ trước mắt mà làm hỏng đại sự, loại khí phách can đảm này ngay cả hắn cũng phải bội phục. (ka: giờ anh trắng mắt ra chưa??? =”=)
Đương nhiên chỉ dựa vào một mình Đoạn Hành, thì không thể lợi hại như vậy, Kiều Triệt rất có khả năng có nhúng tay vào.
Kiều Tứ vốn dĩ không nghĩ tới hai người kia lại là một đôi tình nhân cũng nhau “song kiếm hợp bích”. Bây giờ có lẽ, vì chuẩn bị lật đổ hắn, có thể hy sinh lớn như vậy, cũng thực sự là chí tại bất đắc*, nghị lực quả thực rất đáng khen.
Kiều Triệt là người hắn yêu sâu đậm nhất, nắm rất rõ nhược điểm của hắn. Hắn tàn nhẫn đối với mọi thứ, chỉ không có một thứ duy nhất, chính là “tình”.
Cho nên Đoạn Hành mới dùng nhiều sức lực như vậy, thận trọng tiến vào, cuối cùng cũng thành công đem hắn đánh chiếm.
Những việc làm thu vào thả ra như thường, người bình thường khó mà chịu đựng nổi, thì đúng là một nhân tài, nhất định sẽ đạt được thành công lớn, hắn quả nhiên không hề nhìn lầm người.
Cuộc đời như một cái vòng luẩn quẩn. Mười năm trước hắn từng bị phản bội, hiện tại cũng như vậy. (ka: 10 năm trước, Kiều Tứ cũng từng bị Kiều Triệt phản bội, nhưng anh ấy không trả thù Kiều Triệt, chỉ cưỡng bức thui, cũng từ đó mà Kiều Triệt hận anh ấy. Tớ chỉ là dựa theo những chương trước mà suy ra thui, còn đúng hay hok thì không rõ a)
Kiều Tứ ngồi trên ghế, giống như cảm giác kích thích khi hút xong ma túy qua đi, cả người càng thêm mệt mỏi cùng buồn ngủ gấp bội, ánh nắng nương theo cửa sổ không hề chiếu vào hắn.
Qua một lúc, hắn nói: “Giết cậu ta.”
Kiều Bác hơi giật mình: “Tứ gia, này…”
“Qua ngày hôm nay, dù anh có muốn cũng không giết được cậu ta đâu.”
“Vâng, tứ gia.”
Lúc Kiều Bác còn đang lo lắng do dự cùng mềm lòng, thì hắn lại luôn luôn tỉnh táo cùng dứt khoát.
Kiều Tứ mặc quần áo, tay cầm thủ trượng (gậy), muốn xuống lầu đi tắm nắng, đồng thời xử lý nốt vụ Richrad. Lúc đi qua vườn hoa, Đoạn Hành đang ở trên lầu xử lý sự vụ, từ bên cửa sổ nhìn thấy hắn, liền mỉm cười hướng hắn vẫy tay chào, nói với hắn vài câu gì đó.
Kiều Tứ không có nghe rõ ràng, lỗ tai hắn giống như bị che lấp bởi nhiều lớp màng, thanh âm bên ngoài nghe không ra. Ánh mặt trời sáng ngời, khiến hắn có chút không mở được mắt, như là đột nhiên bị mù vậy.
Ánh nắng chói lóa, Đoạn Hành nở nụ cười đứng bên cửa sổ nhìn hắn, hắn dưới ánh nắng gay gắt, chậm rãi đi, trên lưng đầy mồ hôi lạnh.
Xử lý những tên học sinh miệng còn hôi sữa thực rất dễ dàng. Kẻ tên Nhâm Ninh Viễn kia, dáng vẻ nhã nhặn trầm ổn, nghe đâu là nhân vật chính của bọn chúng, cũng đã bị trói tại trên ghế không thể nhúc nhích, bất quá chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.
Muốn tiêu diệt y, đó là chuyện ngón tay bắn ra đạn, nhưng Kiều Tứ hiện tại không muốn kết thúc quá nhanh, bên này đã giải quyết xong những chuyện nhỏ, giờ hắn nhất định phải trở về tự tay nghiệm thu nhiệm vụ đã giao cho Kiều Bác, hắn cảm thấy cứ từ từ sẽ tốt hơn.
Trên đường đi không biết từ nơi nào xông tới một người, hướng về phía Nhâm Ninh Viễn mà kêu “Lão đại, lão đại”, được hai ba câu đã bị trói thành bánh trưng mà nhét vào góc tường, coi như là cho hắn ít thời gian trước khi chết.
Kiều Tứ lại ngồi một lúc, ngồi đến chính mình đều có chút ngỡ ngàng, cuối cùng vẫn là đứng dậy hướng về phía thiếu niên ở trên ghế. (ka: Thiếu niên trên ghế là Nhậm Ninh Viễn)
Thiếu niên dáng vẻ còn chưa đầy hai mươi tuổi, so với người kia (tức Đoạn Hành) nhỏ hơn vài tuổi, lớn lên rất anh tuấn, cùng người kia có nét giống nhau.
Cả dung mạo lẫn anh khí đều giống, thần thái bình tĩnh cùng cường quật.
Lúc này, người kia có lẽ đã là một cái xác rồi, sẽ không còn động đậy, sẽ không còn mỉm cười, cũng sẽ không dùng ánh mắt như thế này nhìn hắn, gọi hắn một tiếng “Tứ gia”.
Mồ hôi băng lạnh chảy xuống hệt như một con rắn đang tại trên lưng bò xuống, Kiều Tứ giơ tay lên, có chút run rẩy.
“Thật đúng là một đôi mắt đẹp.”
Trước khi cảm nhận được động tĩnh, hai mắt hắn đã đột nhiên tối sầm. Ý thức được sau gáy bị người ta hạ đòn nghiêm trọng, Kiều Tứ nhất thời có một loại cảm giác ngỡ ngàng.
Tựa như cả người bị trượt chân xuống vách núi, trong vòng nửa giây đã rơi vào hắc ám vô biên. Cảm giác cực kỳ khó tin, nhưng rõ ràng là đã thực sự xảy ra, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong căn phòng này ngoại trừ hắn cùng Nhâm Ninh Viễn, chỉ có người bị trói nhét ở góc tường đang nhìn không chớp mắt.
Vậy mà hắn đã bị đánh lén thành công.
Kiều Tứ cuối cùng cũng từ trong cơn choáng váng thoát ra. Mơ hồ cảm thấy được cường độ ánh sáng khiến hắn dần nhận biết được mọi thứ, điều này chứng minh hắn đã bị mất tri giác trong một khoảng thời gian.
Hắn không để tâm đến cảm giác đau đớn cùng huyễn cảm, hắn chỉ muốn biết bây giờ là lúc nào, lúc hắn bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng lúc muốn cất tiếng hỏi, hắn phát hiện bản thân không thể mở nổi miệng, cũng phát không ra thanh âm. Tay chân lại càng không cử động được, hắn gần như cảm nhận không được.
Phút chốc nỗi sợ hãi trôi đi, lúc nghe thấy có người mở cửa đi vào, hắn ngược lại rất bình tĩnh.
Người nọ đi tới bên giường hắn, Kiều Tứ nghe thấy tiếng chậu nước đặt xuống, sau đó nghe thấy âm thanh vắt khăn.
Chiếc khăn ấm áp lau tại trên mặt hắn, động tác cũng coi như nhẹ nhàng, cũng rất quen thuộc. Kiều Tứ hơi mở mắt ra, người nọ liền mừng rỡ nói: “Tứ gia, Tứ gia! Tứ gia ngài đã tỉnh rồi sao?”
Người bên cạnh chính là Kiều Bác, điều này khiến Kiều Tứ có chút an tâm, mà đối phương vui đến độ khóc ra nước mắt khiến hắn trong lòng lộp bộp một tiếng.
Hắn vốn chỉ là hôn mê một chút thôi, vừa mới tỉnh lại, nhưng cũng không hẳn là tỉnh.
Chờ hắn có thể mở hẳn mắt ra, Kiều Bác vừa mừng lại vừa thương cảm, nhưng cũng thẳng thắn bộc lộ tình cảm: “Tỉnh dậy cũng tốt, tỉnh dậy là tốt rồi tốt.”
Đôi mắt nam nhân có chút đỏ lên: “Tứ gia, ngài thế này đã mười ngày rồi, tôi chỉ sợ ngài sẽ…”
Kiều Tứ trong lòng không khỏi cả kinh, khổ nỗi lại không thể mở miệng, giương mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân mới có mấy ngày đã già đi không ít.
Kiều Bác vừa nhìn đã hiểu ý tứ trong mắt hắn, lấp tức ngưng cười, mãi lúc sau mới khó khăn mà mở miệng: “Tứ gia, bây giờ bên ngoài đã….không còn như trước…”
“Lúc ngài xảy ra chuyện, đi phẫu thuật xong cũng dần chuyển biến tốt, bác sĩ nói chỉ sợ là sẽ không tỉnh lại…”
Kiều Bác nói rồi lộ vẻ mặt khó xử, “Ngài cũng biết những người đó…”
Kiều Tứ tâm trạng tuy rằng hỗn loạn, nhưng trong đầu vẫn rất rõ ràng, cho dù Kiều Bác không nói, hắn cũng đoán được tình thế bây giờ.
Hắn thành một người chết, tự nhiên sẽ có kẻ lên thay, huống hồ những người dưới trướng hắn sớm đã có dị tâm.
“Hiện giờ người quản lý sự vụ là Ngũ gia, còn có cả….Đoạn gia.”
Kiều Tứ trong lòng lại run lên. Ngày hôm nay bất ngờ nối tiếp bất ngờ, không khác gì sấm sét bên tai, chỉ có tin tức này, nhất thời không rõ là tư vị gì.
Kiều Bác không ra tay được, hiển nhiên là không hoàn thành nhiệm vụ, khiến hắn vô cùng thất vọng. Nhưng hắn giờ đã thân tàn, đại thế đã mất, việc đến nước này rồi, có lẽ cũng chẳng còn ai có thể giết được Đoạn Hành.
Chỉ là chuyện Đoạn Hành còn sống, lọt vào trong tai hắn, không hiểu sao, lại như một dòng mát lạnh duy nhất chảy vào nơi lục phủ ngũ tạng đang bị thiêu đốt.
Cuối cùng cũng chờ được đến khi Kiều Bác trở về, Kiều Tứ vội vàng hỏi: “Đoạn Hành nói thế nào?”
“Đoạn gia vẫn không chịu dọn về…”
Bảo Kiều Bác lui xuống, Kiều Tứ ngồi một mình liền có chút cảm khái. Đoạn Hành cũng có lúc tức giận đến vậy, thực rất gai góc.
Tới tận bây giờ, dù là loại hài tử nào, ở bên cạnh hắn đều luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lúc hắn hào phóng, hay lúc hắn vô tình lật mặt như Tu La (quỷ thần), thì không một ai dám trêu chọc hắn.
Thế nhưng đối với Đoạn Hành, hắn có chút chần chừ không dám mạnh tay.
Đoạn Hành dẫu sao cũng đã đủ lông đủ cánh rồi. Nếu như buông tay, chắc hẳn sẽ bay đi, nếu quá dùng sức, thì sẽ không cẩn thận mà bóp chết.
Một kẻ tàn nhẫn, lúc đối với vật nhỏ mà mình yêu quý, thì sẽ không bao giờ làm gì nó cả.
Đoạn Hành lúc này chịu sự mềm mỏng lẫn cứng rắn cũng vẫn kiên quyết giữ thái độ cố chấp, kiên trì hơn hẳn so với trong tưởng tượng của Kiều Tứ, lâu tới nỗi hắn có chút thương cảm. Hắn bởi vì lo lắng chuyện Đoạn Hành, thậm chí đi thăm Tiểu Kiên cũng không có hứng, mà Đoạn Hành lại có thể thản nhiên tiếp tục cùng hắn chiến tranh lạnh.
Hắn và Đoạn Hành, ai mới thực sự là sinh lòng yêu người kia, chỉ cần nhìn qua cũng đã nắm rõ rồi.
Đoạn Hành giờ đã khác trước, có tay chân riêng, tài chính, phe cánh càng ngày càng mạnh, muốn tự lập môn phái cũng chẳng phải chuyện gì khó, Kiều Tứ hiểu cậu vốn không cam tâm như những người bình thường khác.
Nếu đổi thành kẻ khác, Kiều Tứ chắc chắn sẽ xử lý thật dứt khoát, có thể lưu thì lưu, không thể lưu lại thì nhanh chóng giải quyết.
Nhưng Đoạn Hành lại rất được hắn sủng ái. Bản thân thích một người thì sao có thể tự tay phá hủy người đó được.
Ví dụ như ngay cả Kiều Triệt cũng đối với hắn tàn nhẫn vô tình, nhưng khi hắn đoạt hết mọi quyền lực của y, cũng chí ít cấp cho y một chức vụ nhàn hạ, cho y một cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc, đến nơi nào cũng ít nhiều có người gọi một tiếng “Ngũ gia”.
Huống hồ Đoạn Hành đã nhận được biết bao sự ôn nhu của hắn.
Mắt thấy bản hợp đồng mà Đoạn Hành ký cũng sắp hết hạn, Kiều Tứ đoán Đoạn Hành chắc chắn sẽ bỏ đi. Thà rằng hắn mở miệng nói trước, còn hơn chờ Đoạn Hành đề xuất lời từ chối.
Hắn dưỡng Đoạn Hành từ nhỏ đến lớn, cho Đoạn Hành rất nhiều lợi ích, đương nhiên cũng không mong Đoạn Hành phải báo đáp hắn cái gì (Đoạn Hành trên giường cũng đã làm tròn bổn phận rồi), chỉ cần giữ lại thể diện cho hắn là tốt rồi.
Vì vậy hôm nay ở công ty gặp Đoạn Hành, Kiều Tứ liền mở miệng gọi cậu.
“Đoạn Hành.”
Thanh niên do dự một chút mới dừng bước, nhưng cũng không nhìn hắn.
“Hai ngày này cậu sắp xếp chuyển giao mọi thứ đi, tháng sau không cần làm nữa.”
Đoạn Hành nghe vậy liền giương mắt lên.
Kiều Tứ nói tiếp: “Hợp đồng cũng sắp đến kỳ hạn rồi. Tôi biết có công ty muốn hợp tác với cậu, tôi không gây khó dễ cho cậu đâu, cậu cứ đi.”
“Tôi biết tâm cậu không còn ở đây nữa,” Kiều Tứ suy nghĩ rồi lại tiếp: “Tôi cũng chán rồi.”
Đoạn Hành có lẽ là không nghĩ tới hắn sẽ hào phóng như vậy, nhất thời liền mở to hai mắt nhìn hắn, cũng không lập tức nói gì. (ka: lần này ta thực sự muốn nói một câu ‘Kiều Tứ, anh là đồ đại ngốc’)
Kiều Tứ đang nghĩ người tình bạc bẽo như tờ giấy, chờ Đoạn Hành trả lời hắn. Lại không ngờ thanh niên đã mấy phút trôi qua vẫn không nói được câu nào, giống như đã nghẹn ứ, vành mắt cư nhiên lại dần đỏ lên.
Sau đó đột nhiên giống như là bạo phát, cắn răng nói: “Cho dù Tứ gia ngài muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không đi.”
Kiều Tứ cho là cậu đang hoảng sợ, khẩu khí không khỏi dần nhẹ nhàng: “Đi hay không đi, đây cũng không phải chuyện gì to tát.”
Hắn đã nhìn không thấu Đoạn Hành rồi, không hiểu sao rõ ràng hài tử này muốn xa lánh hắn, nhưng lại không chịu rời bỏ hắn, đến tột cùng là có tâm tư gì, thực là giống như tính cách một người đang yêu, luôn luôn bất định. (ka: anh Kiều chắc bị thiểu năng trí não bẩm sinh oy` =’’=)
Hắn đều đã nói đến thế rồi, Đoạn Hành như trước hai mắt đỏ hồng mà trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu mới miễng cưỡng hơi chút nghẹn ngào mà nói: “Đi thì đi, tôi cũng không cần.”
Kiều Tứ bị thái độ thay đổi liên tục của cậu làm cho đầu óc rồi mù: “Thế là sao?”
“Chẳng phải ngài đã chán rồi sao? Chẳng phải ngài chê tôi đã lớn tuổi rồi sao?”
Thanh niên cứ thế hung hăng, rồi lại lộ ra dáng vẻ đáng thương, Kiều Tứ bị cậu làm cho có chút luống cuống, vội vàng nói: “làm sao vậy?”
Trên hành lang lại thỉnh thoảng có một số người tạp vụ đi qua, đã có người lén nhìn vào, Kiều Tứ đành phải đưa cậu vào trong phòng làm việc, đóng cửa lại.
“Trước ngồi đã.”
Đoạn Hàng cường quật mà đứng ở một chỗ, giống như bị đóng đinh trên mặt đất vậy.
“Ngồi xuống, cứ thế thì thành cái bộ dạng gì?”
Đoạn Hành so với hắn rất cao, không ngồi xuống hắn phải ngẩn đầu mà giáo huấn cậu, làm thế thực sự khí thế bị giảm sút nhiều, Kiều Tứ đành nói: “Bảo cậu ngồi thì cậu ngồi, tôi nói mà không nghe sao?”
Vì vậy thanh niên ánh mắt ửng đỏ đến chỗ ghế sô pha mà ngồi xuống, mắt nhìn sàn nhà, bộ dạng nín nước mắt đầy ủy khuất. Kiều Tứ lấy khăn tay đưa cho cậu, cậu cũng không nhận, chỉ đem thân thể kéo căng càng thẳng càng chặt, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ.
Kiều Tứ đối với cậu như vậy thì hoàn toàn không còn sức chống cự, không khỏi nói: “Aiiii, cậu nhìn cậu xem.”
Từ trên cao nhìn xuống hàng lông mi đã ươn ướt của cậu, bất giác liền đưa tay đặt lên đầu cậu: “Có gì ủy khuất, cậu cứ nói với tôi. Tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
Thanh niên vẫn là cường quật mà mím chặt môi, Kiều Tứ quả thực khó xử, hắn cảm thấy mình giống như một lão gia đang dỗ dành người vợ bé xinh đẹp nhỏ tuổi của mình, vừa không nỡ để người mình sủng ái chịu ủy khuất, nhưng lại nói không ra nổi những lời ngọt ngào dỗ dành.
Sau một hồi căng thẳng, Đoạn Hành mới khụ một tiếng, cổ họng như bị chặn vậy, nói: “Tứ gia, nếu trong lòng ngài đã có người khác rồi, thì nên dứt khoát với tôi đi. Tôi tính cách không tốt, không thể chờ ngài từ trên giường với người khác xuống rồi mới nhớ đến tôi. Ngài không thích tính đó của tôi, thực sự là nên sớm đuổi tôi đi.”
Cậu nói một cách rõ ràng, đủ loại lạnh nhạt thờ ơ trong một thời gian dài như vậy hóa ra đều là vì ghen, trở thành một thứ tình yêu. Kiều Tứ nhất thời cả trái tim đều nhuyễn xuống, thực sự không còn muốn truy vấn cậu cả một thời gian dài kia là muốn làm cái gì, liền đưa tay ôm lấy đầu cậu.
“Cậu đó. Không phải tôi chỉ có một Tiểu Kiên thôi sao?”
“Cả người tôi đều là của Tứ gia, vậy vẫn không đủ sao? Những đứa nhỏ kia, thực sự có tốt hơn tôi không?”
Kiều Tứ chỉ xoa đầu cậu.
“Bọn họ cũng sẽ lớn lên, sẽ già đi. Khuôn mặt cùng tuổi tác của họ cũng sẽ thay đổi, nhưng trái tim của tôi dành cho Tứ gia vẫn không hề đổi thay. Tôi như vậy cũng vẫn không so được với bọn họ sao?”
Kiều Tứ ôm cậu, trong lòng đã bị lời nói kia làm cho mềm nhũn, nhất thời có chút thương cảm dâng lên.
Đoạn Hành thực sự có bản lĩnh khiến hắn từ một kẻ lòng dạ lạnh lùng kiên cường cũng trở nên nhu hòa. Kiều Triệt làm hắn mê muội, mà Đoạn Hành lại là người tri kỷ, một thứ ấm áp.
Không có Đoạn Hành hắn phải làm sao bây giờ?
Đoạn Hành từ trước đến nay, tổng cộng đã gây xích mích vài lần, mỗi lần trở về, đều được sủng ái hơn trước. Hiện tại đã tới mức không thể hơn được nữa, hoàn toàn trở thành kẻ dưới một người, nhưng trên vạn người, cả những vị nguyên lão có địa vị cao cũng phải đối với thanh niên kiêng nể ba phần.
Kiều Tứ lại coi cậu như tâm can bảo vật, ai cũng không được động đến cậu, ngay cả nói xấu cũng không được.
Những người nghiện ma túy cũng đã từng như vậy, khi cai thuốc mà nhịn không được liền hút một lần, mức độ nghiện sẽ càng mạnh hơn. Kiều Tứ cũng ngày càng thay đổi nghiêm trọng, cả ngày đều chỉ vùi mình trong hương vị ôn nhu, thậm chí còn chẳng biết hiện giờ là buổi chiều hay tối.
Hắn mê muội như vậy, hiển nhiên sẽ không tránh khỏi có thuộc hạ trung thành tận tâm lại không sợ chết đến thẳng thắn khuyên can.
“Tứ gia, hôm nay họp hội nghị, ngài không ở đó, Đoạn gia đem mấy vị trí quan trọng thay đổi người. Cậu ta có hỏi qua ý của ngài không?”
Kiều Tứ còn đang mải đùa con chim mới nuôi trong lồng sắt: “Tôi đã nói qua, việc này tự cậu ta quyết định cũng được, khỏi cần hỏi tôi.”
“Hiện giờ từ trên xuống dưới đều là do Đoạn gia làm chủ, hai ngày trước kiểm tra sổ sách, số tiền trong tay cậu ta tăng lên rất nhanh.”
Kiều Tứ nói: “Thu xếp cái gì mà chẳng cần đến tiền? Cậu ta tự có cách của cậu ta.”
“Thế nhưng lấy nhiều như vậy lại không trình lên, khó tránh…”
Kiều Tứ thờ ơ: “thả dây dài thì mới có cá lớn, chờ thêm một thời gian nữa đi. Anh quá sốt ruột rồi.”
Kiều Bác muốn thở dài nhưng lại không dám, một lát sau mới nói: “Tứ gia, ngài quá tin tưởng cậu ta rồi.”
Kiều Tứ quay đầu nhìn tâm phúc đã theo mình nhiều năm: “Anh nghi ngờ cậu ta?”
“Thực ra cũng không hẳn…”
Kiều Tứ hơi chút gật đầu: “Ngày đó cậu ta cũng là do anh đề cử với tôi.”
Kiều Bác nói: “Tứ gia, ngài thay đổi thật rồi. Hơn nữa, ngài bây giờ giao cho cậu ta rất nhiều thứ, sức hấp dẫn lớn như vậy, con người cũng khó nói lắm…”
Kiều Tứ lắc đầu: “Anh không cần lo lắng, sẽ không có việc gì hết.”
Vừa nói xong, hắn ở bên cửa sổ nhìn thấy thanh niên ở dưới lầu đang từ xa đi tới, thanh niên đang đi ngang qua bãi cỏ cũng ngẩn đầu lên nhìn thấy hắn, liền lộ ra một nụ cười rực rỡ, hướng hắn vui vẻ mà khua khua tay.
Đó quả là một nam nhân mê người, chỉ là tưởng tượng thấy sức lực của cánh tay kia, Kiều Tứ đã cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn hiển nhiên đã mê muội rồi, cam tâm tình nguyện mà chìm vào trong đó, tại trong mối nguy hiểm sẽ xảy ra bất cứ lúc nào mà hưởng thụ niềm vui sướng cuối cùng.
………………………………………
Cùng Đoạn Hành ôn tồn cả đêm, Kiều Tứ liền ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải bị Kiều Bác vội vã đánh thức, hắn sẽ theo thói quen dự định ngủ đến khi chập tối.
“Tứ gia, lượng hàng kia xảy ra chuyện rồi.”
Kiều Tứ tỉnh táo lại: “Cái gì?”
Không đợi Kiều Bác trả lời, hắn đã từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày hỏi lại: “Lần này tổn thất bao nhiêu?”
Kiều Bác sắc mặt tái đi: “Toàn bộ không còn nữa…”
Kiều Tứ “A” một tiếng, không nói gì, chỉ âm trầm, đứng dậy mặc quần áo.
“Anh ra trấn an bọn họ, không có gì phải lo lắng hết.”
“Vâng.”
“Phía đối tác Nhật Bản, anh bố trí cho tốt, tôi sẽ đi nói chuyện với họ.”
“Vâng.”
“Còn nữa, đem nội gián tìm ra,” Kiều Tứ mặc y phục vẫn rất chậm rãi, “Lần này mà tìm không ra, thì anh đừng tìm nữa.”
“…”
“Lời này đều không phải là dọa anh. Đã không còn thời gian nữa. Anh hiểu chứ?”
“Vâng, Tứ gia.”
Mấy món hàng gần đây đều liên tiếp gặp vấn đề, mỗi lần tổn thất lại càng lớn, ngay cả hắn cũng ngồi không yên. Đối phương ngang nhiên mà động thủ trên đầu thái tuế, hơn nữa lại ngày một táo tợn, thản nhiên đến không thèm che dấu nước đi, cũng đã tỏ rõ trình độ rất cao, bọn họ đã không hề cố kỵ, chuẩn bị kỹ lưỡng tuyến chiến với hắn.
Ngày chúng lộ nguyên hình cũng không còn xa đâu.
Mà hắn cũng phải tỉnh táo lại.
Phía đối tác Nhật Bản cũng phái người tới, người phụ trách là một người đàn ông Bắc Âu mắt sâu mũi cao, tên là Richard, nói tiếng trung rất lưu loát, khiến người ta không khỏi có cảm giác kỳ dị.
Phiền phức lần này quá lớn, Kiều Tứ không thể không đưa bọn họ lên làm khách quý, làm đủ thứ để lấy lòng bọn họ, bàn chuyện làm ăn thì không thể thiếu tửu sắc để khiến bọn họ mê mẩn, như vậy sẽ càng dễ dàng ứng phó.
Nhưng không nghĩ tới vài ngày sau, người Bắc Âu kia đã bị kẻ nào đó đánh một trận ở trong hộp đêm.
Cứ tưởng kẻ gây sự là tên tai to mặt lớn nào, vậy mà kẻ dẫn đầu lại chỉ là một tên sinh viên học ở một trường gần đó mà thôi. Khi Kiều Tứ nhận được tin, thì cũng nhớ ra bọn người đó trước đây cũng đã từng phá hoại địa bàn của hắn, mà đám thủ hạ vô dụng của hắn cũng hành sự bất lực, mới đấu có vài trận mà đã thua, thực uổng phí sức người.
Hắn hồi ấy cũng không hề đem những tên nhóc miệng còn hôi sữa đó để vào trong mắt, lại bận rộn với nhiều việc, nên mới bỏ mặc. Không nghĩ tới một thời gian sau, bọn tiểu hầu tử này lại thoát ra đến cắn đuôi hùm.
Kiều Tứ đối với bọn người Richrad vốn rất coi thường, bọn họ ngay cả học sinh cũng xử lý không được, quả thực là một chuyện đáng cười. Nhưng đây là thời kỳ bọn họ cần có sự an ủi nhất, mặc dù mấy chuyện lớn này chỉ là tầm thường, hắn cũng phải tự mình ra tay thì mới công bằng, mới tỏ được thành ý.
Ban đêm Đoạn Hành lại cùng hắn trên giường. Kiều Tứ trong thời gian gần đây mọi chuyện đều bất thuận, tâm tình cũng không tốt, nên càng cần Đoạn Hành ở bên cạnh hắn, hảo hảo ôn tồn một phen, chuyện trò để giải ưu.
Tình triều qua đi, hai người đều cảm thấy mỹ mãn cùng kiệt sức, chìm đắm trong dư vị, những chuyện phiền muộn kia đều tạm thời để ra ngoài.
Cánh tay của Đoạn Hành vững vàng ôm trọn trên lưng hắn, cả người ghé vào trong ngực hắn, bá đạo lại không mất đi sự ôn nhu. Kiều Tứ xoa đầu thanh niên, không khỏi cất tiếng đầy nhu tình, vừa chơi đùa sợi tóc mềm mại kia, vừa hỏi: “Tứ gia đối với cậu có tốt không?”
Thanh niên hôn lên xương quai xanh của hắn: “Rất tốt.”
“Cậu có được ngày hôm nay, là nhờ ơn của ai?”
“Đương nhiên là Tứ gia rồi.”
Kiều Tứ rất hài lòng, vuốt ve phía sau cổ cậu: “Vậy nếu sau này cậu có bản lĩnh hơn Tứ gia, liệu còn nhớ tới ân tình của Tứ gia không?”
Thanh niên bật cười mà nhìn hắn: “Dĩ nhiên rồi. Tứ gia, ngài hôm nay làm sao vậy?”
Kiều Tứ dừng một chút, qua một lúc mới nói: “Em đi theo anh rồi, chờ sau khi anh già, toàn bộ đều để lại cho em, em nói có được không?”
Nói xong câu cuối cùng, không khỏi động tình, bất giác ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi. Thanh niên cũng là lần đầu tiên thấy hắn tự xưng là “anh”, giương mắt vô thanh vô tức mà nhìn hắn, hai người tại trong cảm xúc tinh tế mà bốn mắt nhìn nhau, sau đó thanh niên tiến lại, dùng sức lấp kín bờ môi hắn.
Lúc này hoan ái đều không phải dục vọng gây nên, mà là tự nhiên hai bên hôn nhau nồng nhiệt, sau đó vô pháp chống cự lại sự thân thiết nóng rực.
Rõ ràng là cùng một cấu tạo sinh lý (ka: tức cùng là nam nhân), nhưng lại có thể khớp như vậy, tương hỗ thỏa mãn nhu cầu cả hai, mà trong đó còn có một loại cảm giác huyễn hoặc lạ lùng.
Ngày hôm sau Kiều Tứ lại lười biếng, mệt mỏi nằm ở trên giường. Cùng Đoạn Hành một chỗ, toàn bộ sức lực cùng tinh khí hắn vất cả lắm mới dưỡng được đều cạn kiệt.
Nhớ tới chuyện Richrad ở trên địa bàn của hắn lại bị ngoại nhân quấy rối, thực sự cũng nên quan tâm, ngày mai lại bắt đầu mấy ngày đại hội, hôm nay là ngày chuẩn bị cuối cùng, nghĩ tới đã cảm thấy mệt mỏi.
Đây là việc trọng đại mỗi năm một lần, toàn bộ các bang phái có địa vị đều từ khắp nơi đổ về, họp lại một chỗ. Hắn cũng muốn tại hội nghị long trọng này tuyên bố Đoạn Hành trở thành người kế vị hắn sau khi hắn đã nghỉ ngơi.
Hắn dùng biện pháp tốt nhất của mình để lưu giữ cậu. Chỉ cần Đoạn Hành có một nửa lương tâm muốn báo đáp ân huệ, thì sẽ không phụ lòng hắn.
Trong lúc mệt mỏi, hắn thuận miệng hỏi Kiều Bác: “Đại hội ngày mai, sắp xếp thế nào rồi?”
“Đã xong, đều là Đoạn gia lo liệu.”
“Ừm. Đoạn Hành làm việc tôi rất yên tâm.”
Đoạn Hành vẫn trước sau như một chu toàn thỏa đáng, có trật tự rõ ràng, lại cực kỳ thông minh. Người như vậy nếu có thể tin tưởng được, thì cả nửa đời sau của hắn cũng không phải vất vả.
Kiều Tứ nghỉ ngơi một lát, nói tiếp: “Anh phái người đi xem, có gì không ổn không.”
Kiều Bác chỉ đi một lát, liền vội vã trở về, vẻ mặt căng thẳng.
“Tứ gia, chuyện nội gián, đã có đầu mối rồi.”
Đưa lên là một đĩa tài liệu, ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, Kiều Tứ nhìn thấy trên góc áo Kiều Bác hình như có dính chút màu đỏ, không khỏi rướn người đứng dậy: “Anh bị thương?”
“Không phải. Là của lão Hồ, một thuộc hạ dưới trướng ngài, lúc trước ông ta cũng từng trông coi địa bàn phía tây cho ngài…” Kiều Bác có chút buồn bã, “Chỉ có điều ngài không nhớ ông ấy.”
Hắn đúng là không thể nhớ được những người bình thường ấy, Kiều Tứ chỉ thờ ơ nói: “Vậy trở lại hảo hảo thưởng cho ông ấy là được.”
Kiều Bác chần chừ một lát, khẽ nói: “Tạ ơn Tứ gia. Chỉ có điều ông ấy không thể nhận phần thưởng của ngài…”
Kiều Tứ “A” một tiếng, hiểu ý rồi nói: “Vậy hai ngày này anh đi tìm hiểu xem, trong nhà ông ấy còn có ai không, rồi chiếu cố họ cho thật tốt.”
Hắn trí nhớ không tốt, nhưng vẫn sẽ thông cảm với những con người đã vì hắn mà bán mạng.
Kia trong chớp mắt tài liệu trong chiếc đĩa dần hiện lên trên màn hình, lập tức khiến người ta phải hoa mắt, có chút trở tay không kịp.
Kiều Tứ chỉ vừa nhìn vào, liền cảm giác bản thân như đang lạc vào một thế giới khác. Bên trong giống như đã từng quen biết, lại có chút khác với cảnh bồng lai, khiến hắn có một loại cảm giác ngẩn ngơ như đang đi vào tiên cảnh, giống như vừa mới hít phải chất độc, toàn thân buộc chặt, thoáng chút run rẩy, lại cực kỳ tỉnh táo, ánh mắt trở nên rực sáng mà độc ác, khác hoàn toàn với hình ảnh một con người nhàn nhã trước kia.
Chờ xem xong toàn bộ tường tận những ghi chép khổng lồ kia, Kiều Tứ trong miệng liền “ha ha” một tiếng, sau đó lại không kìm được, mà mỉm cười hai tiếng “ha ha”, thanh âm xót xa đầy bi thương.
“Thì ra ngay cả hàng vũ khí cũng do cậu ta nuốt?” Kiều Tứ giống như nhớ lại, than thở: “Vậy cha con họ thực sự là chết rất oan rồi.” Nói rồi suy nghĩ, tại tán thưởng: “Có bản lĩnh, vừa chiếm được thứ đồ kia, lại có thể mượn đao của ta mà giết người.”
Nghỉ ngơi một lát, Kiều Tứ lại hỏi: “Anh nói xem, nếu anh là cậu ta, thì anh sẽ dự định làm gì bây giờ?”
Kiều Bác còn chưa hết bàng hoàng, Kiều Tứ cũng không mong đợi hắn có thể mau phản ứng trở lại, đã tự trả lời luôn: “Trên tay cậu ta có súng.”
Kiều Tứ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Nhân viên trong đại hội lần này, cũng đều do cậu ta sắp xếp?”
Lão bộc trung thành tận tâm bao lâu nay sắc mặt tái nhợt hẳn: “Đúng vậy, Tứ gia…”
Kiều Tứ không khỏi vừa cười vừa nói: “Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên, rất can đảm.”
Đợi đến khi toàn bộ trùm các băng nhóm tụ hợp một nơi, có một người lại không nói ra, bản thân có trang bị súng đạn, vậy chẳng khác gì đốt hang kiến vậy.
“Là tôi quá coi thường cậu ta.”
Đoạn Hành căn bản không cần chờ hắn “cho”, mà là sẽ tự mình tới đoạt lấy.
Dựa vào sự bố thí của người khác, không bằng tự mình động thủ chiếm đoạt nhanh như Hòa Thân (ka: chắc bạn nào cũng biết Hòa Thân là quan tham rùi ^^). Đoạn Hành còn trẻ vậy mà đã có thể hiểu thấu đạo lý này, sẽ không bao giờ vì món lợi nhỏ trước mắt mà làm hỏng đại sự, loại khí phách can đảm này ngay cả hắn cũng phải bội phục. (ka: giờ anh trắng mắt ra chưa??? =”=)
Đương nhiên chỉ dựa vào một mình Đoạn Hành, thì không thể lợi hại như vậy, Kiều Triệt rất có khả năng có nhúng tay vào.
Kiều Tứ vốn dĩ không nghĩ tới hai người kia lại là một đôi tình nhân cũng nhau “song kiếm hợp bích”. Bây giờ có lẽ, vì chuẩn bị lật đổ hắn, có thể hy sinh lớn như vậy, cũng thực sự là chí tại bất đắc*, nghị lực quả thực rất đáng khen.
Kiều Triệt là người hắn yêu sâu đậm nhất, nắm rất rõ nhược điểm của hắn. Hắn tàn nhẫn đối với mọi thứ, chỉ không có một thứ duy nhất, chính là “tình”.
Cho nên Đoạn Hành mới dùng nhiều sức lực như vậy, thận trọng tiến vào, cuối cùng cũng thành công đem hắn đánh chiếm.
Những việc làm thu vào thả ra như thường, người bình thường khó mà chịu đựng nổi, thì đúng là một nhân tài, nhất định sẽ đạt được thành công lớn, hắn quả nhiên không hề nhìn lầm người.
Cuộc đời như một cái vòng luẩn quẩn. Mười năm trước hắn từng bị phản bội, hiện tại cũng như vậy. (ka: 10 năm trước, Kiều Tứ cũng từng bị Kiều Triệt phản bội, nhưng anh ấy không trả thù Kiều Triệt, chỉ cưỡng bức thui, cũng từ đó mà Kiều Triệt hận anh ấy. Tớ chỉ là dựa theo những chương trước mà suy ra thui, còn đúng hay hok thì không rõ a)
Kiều Tứ ngồi trên ghế, giống như cảm giác kích thích khi hút xong ma túy qua đi, cả người càng thêm mệt mỏi cùng buồn ngủ gấp bội, ánh nắng nương theo cửa sổ không hề chiếu vào hắn.
Qua một lúc, hắn nói: “Giết cậu ta.”
Kiều Bác hơi giật mình: “Tứ gia, này…”
“Qua ngày hôm nay, dù anh có muốn cũng không giết được cậu ta đâu.”
“Vâng, tứ gia.”
Lúc Kiều Bác còn đang lo lắng do dự cùng mềm lòng, thì hắn lại luôn luôn tỉnh táo cùng dứt khoát.
Kiều Tứ mặc quần áo, tay cầm thủ trượng (gậy), muốn xuống lầu đi tắm nắng, đồng thời xử lý nốt vụ Richrad. Lúc đi qua vườn hoa, Đoạn Hành đang ở trên lầu xử lý sự vụ, từ bên cửa sổ nhìn thấy hắn, liền mỉm cười hướng hắn vẫy tay chào, nói với hắn vài câu gì đó.
Kiều Tứ không có nghe rõ ràng, lỗ tai hắn giống như bị che lấp bởi nhiều lớp màng, thanh âm bên ngoài nghe không ra. Ánh mặt trời sáng ngời, khiến hắn có chút không mở được mắt, như là đột nhiên bị mù vậy.
Ánh nắng chói lóa, Đoạn Hành nở nụ cười đứng bên cửa sổ nhìn hắn, hắn dưới ánh nắng gay gắt, chậm rãi đi, trên lưng đầy mồ hôi lạnh.
Xử lý những tên học sinh miệng còn hôi sữa thực rất dễ dàng. Kẻ tên Nhâm Ninh Viễn kia, dáng vẻ nhã nhặn trầm ổn, nghe đâu là nhân vật chính của bọn chúng, cũng đã bị trói tại trên ghế không thể nhúc nhích, bất quá chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.
Muốn tiêu diệt y, đó là chuyện ngón tay bắn ra đạn, nhưng Kiều Tứ hiện tại không muốn kết thúc quá nhanh, bên này đã giải quyết xong những chuyện nhỏ, giờ hắn nhất định phải trở về tự tay nghiệm thu nhiệm vụ đã giao cho Kiều Bác, hắn cảm thấy cứ từ từ sẽ tốt hơn.
Trên đường đi không biết từ nơi nào xông tới một người, hướng về phía Nhâm Ninh Viễn mà kêu “Lão đại, lão đại”, được hai ba câu đã bị trói thành bánh trưng mà nhét vào góc tường, coi như là cho hắn ít thời gian trước khi chết.
Kiều Tứ lại ngồi một lúc, ngồi đến chính mình đều có chút ngỡ ngàng, cuối cùng vẫn là đứng dậy hướng về phía thiếu niên ở trên ghế. (ka: Thiếu niên trên ghế là Nhậm Ninh Viễn)
Thiếu niên dáng vẻ còn chưa đầy hai mươi tuổi, so với người kia (tức Đoạn Hành) nhỏ hơn vài tuổi, lớn lên rất anh tuấn, cùng người kia có nét giống nhau.
Cả dung mạo lẫn anh khí đều giống, thần thái bình tĩnh cùng cường quật.
Lúc này, người kia có lẽ đã là một cái xác rồi, sẽ không còn động đậy, sẽ không còn mỉm cười, cũng sẽ không dùng ánh mắt như thế này nhìn hắn, gọi hắn một tiếng “Tứ gia”.
Mồ hôi băng lạnh chảy xuống hệt như một con rắn đang tại trên lưng bò xuống, Kiều Tứ giơ tay lên, có chút run rẩy.
“Thật đúng là một đôi mắt đẹp.”
Trước khi cảm nhận được động tĩnh, hai mắt hắn đã đột nhiên tối sầm. Ý thức được sau gáy bị người ta hạ đòn nghiêm trọng, Kiều Tứ nhất thời có một loại cảm giác ngỡ ngàng.
Tựa như cả người bị trượt chân xuống vách núi, trong vòng nửa giây đã rơi vào hắc ám vô biên. Cảm giác cực kỳ khó tin, nhưng rõ ràng là đã thực sự xảy ra, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong căn phòng này ngoại trừ hắn cùng Nhâm Ninh Viễn, chỉ có người bị trói nhét ở góc tường đang nhìn không chớp mắt.
Vậy mà hắn đã bị đánh lén thành công.
Kiều Tứ cuối cùng cũng từ trong cơn choáng váng thoát ra. Mơ hồ cảm thấy được cường độ ánh sáng khiến hắn dần nhận biết được mọi thứ, điều này chứng minh hắn đã bị mất tri giác trong một khoảng thời gian.
Hắn không để tâm đến cảm giác đau đớn cùng huyễn cảm, hắn chỉ muốn biết bây giờ là lúc nào, lúc hắn bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng lúc muốn cất tiếng hỏi, hắn phát hiện bản thân không thể mở nổi miệng, cũng phát không ra thanh âm. Tay chân lại càng không cử động được, hắn gần như cảm nhận không được.
Phút chốc nỗi sợ hãi trôi đi, lúc nghe thấy có người mở cửa đi vào, hắn ngược lại rất bình tĩnh.
Người nọ đi tới bên giường hắn, Kiều Tứ nghe thấy tiếng chậu nước đặt xuống, sau đó nghe thấy âm thanh vắt khăn.
Chiếc khăn ấm áp lau tại trên mặt hắn, động tác cũng coi như nhẹ nhàng, cũng rất quen thuộc. Kiều Tứ hơi mở mắt ra, người nọ liền mừng rỡ nói: “Tứ gia, Tứ gia! Tứ gia ngài đã tỉnh rồi sao?”
Người bên cạnh chính là Kiều Bác, điều này khiến Kiều Tứ có chút an tâm, mà đối phương vui đến độ khóc ra nước mắt khiến hắn trong lòng lộp bộp một tiếng.
Hắn vốn chỉ là hôn mê một chút thôi, vừa mới tỉnh lại, nhưng cũng không hẳn là tỉnh.
Chờ hắn có thể mở hẳn mắt ra, Kiều Bác vừa mừng lại vừa thương cảm, nhưng cũng thẳng thắn bộc lộ tình cảm: “Tỉnh dậy cũng tốt, tỉnh dậy là tốt rồi tốt.”
Đôi mắt nam nhân có chút đỏ lên: “Tứ gia, ngài thế này đã mười ngày rồi, tôi chỉ sợ ngài sẽ…”
Kiều Tứ trong lòng không khỏi cả kinh, khổ nỗi lại không thể mở miệng, giương mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân mới có mấy ngày đã già đi không ít.
Kiều Bác vừa nhìn đã hiểu ý tứ trong mắt hắn, lấp tức ngưng cười, mãi lúc sau mới khó khăn mà mở miệng: “Tứ gia, bây giờ bên ngoài đã….không còn như trước…”
“Lúc ngài xảy ra chuyện, đi phẫu thuật xong cũng dần chuyển biến tốt, bác sĩ nói chỉ sợ là sẽ không tỉnh lại…”
Kiều Bác nói rồi lộ vẻ mặt khó xử, “Ngài cũng biết những người đó…”
Kiều Tứ tâm trạng tuy rằng hỗn loạn, nhưng trong đầu vẫn rất rõ ràng, cho dù Kiều Bác không nói, hắn cũng đoán được tình thế bây giờ.
Hắn thành một người chết, tự nhiên sẽ có kẻ lên thay, huống hồ những người dưới trướng hắn sớm đã có dị tâm.
“Hiện giờ người quản lý sự vụ là Ngũ gia, còn có cả….Đoạn gia.”
Kiều Tứ trong lòng lại run lên. Ngày hôm nay bất ngờ nối tiếp bất ngờ, không khác gì sấm sét bên tai, chỉ có tin tức này, nhất thời không rõ là tư vị gì.
Kiều Bác không ra tay được, hiển nhiên là không hoàn thành nhiệm vụ, khiến hắn vô cùng thất vọng. Nhưng hắn giờ đã thân tàn, đại thế đã mất, việc đến nước này rồi, có lẽ cũng chẳng còn ai có thể giết được Đoạn Hành.
Chỉ là chuyện Đoạn Hành còn sống, lọt vào trong tai hắn, không hiểu sao, lại như một dòng mát lạnh duy nhất chảy vào nơi lục phủ ngũ tạng đang bị thiêu đốt.
Tác giả :
Lâm Lâm