Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt
Chương 52: Ngoại truyện 2: Bánh bao
Biết đến sự tồn tại của Tiểu Giang Miên là vào tháng thứ hai sau hôn lễ của hai người.
Từ sau khi kết hôn đến giờ, Đường Quỳ và Giang Trúc cũng không làm biện pháp gì, chỉ thuận theo tự nhiên.
Tống Thanh đã thuận lợi sinh một cậu nhóc con trắng trẻo mập mạp. Dưới sự hầu hạ cực nhọc cả ngày lẫn đêm không hề ngơi nghỉ của Trịnh Thâm, rốt cuộc Tống Thanh cũng gật đầu đồng ý trở về nhà với anh ta.
Trạng thái tinh thần của Trịnh Ngọc vẫn lúc tốt lúc xấu, chỉ là sau khi trải qua chuyện của Tống Thanh, mỗi lúc phát hiện cảm xúc của mình bất ổn, cô ấy đều tự nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa, tránh làm tổn thương đến người khác.
— Nếu không phải là đi thăm Tống Thanh, được cô ấy nhắc nhở, Đường Quỳ cũng sẽ không đi mua que thử.
Đường Quỳ nín thở, nhìn thấy trên que thử hai vạch màu đỏ tươi, trong đầu trống rỗng.
Không thể nói rõ được là mừng hay là lo, tâm trạng hết sức phức tạp… Cô đưa tay sờ lên bụng mình, nơi đó vẫn bằng phẳng, nhưng chính ở dưới lớp da thịt này có cất giấu một sinh mệnh nhỏ — nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó tin.
Đường Quỳ cầm lấy que thử, run run rẩy rẩy chụp một tấm hình gửi cho Giang Trúc.
Chưa tới một phút đồng hồ, Giang Trúc đã gọi điện thoại tới: “Em đang ở đâu? Đừng lộn xộn, anh đi đón em.”
Thật ra Đường Quỳ đang ở ngay trong bệnh viện Trung y tỉnh, cô mua que thử xong thì chưa đi ngay mà đi vào phòng vệ sinh kiểm tra, trong lòng nghĩ rằng nếu lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô sẽ tiện thể khám luôn ở đây.
Giang Trúc hiếm khi chật vật như vậy — anh vừa nhận được điện thoại thì nóng lòng chạy đi, suýt chút nữa đã vấp ngã.
Hạ Mân ôm bộ đồng phục mới được phát, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Giang Trúc không hề để ý đến ánh mắt của người khác, sau khi tìm thấy Đường Quỳ thì chuyện đầu tiên anh làm chính là ôm cô.
“… Sao thế?” Đường Quỳ để mặc cho anh ôm một lúc lâu, sau đó mới vỗ lưng anh: “Bị dọa cho ngốc luôn rồi sao?”
Giang Trúc lắc đầu: “Có chút kích động.”
Anh ôm mặt Đường Quỳ nhìn một lúc lâu, rồi cẩn thận đưa tay xuống đặt lên bụng cô.
Mang thai chưa được bao lâu, đương nhiên là không sờ ra được cái gì. Nhưng chỉ cần nghĩ tới bên trong có huyết mạch của cả hai người thì đã đủ khiến Giang Trúc kích động đến mức khó mà bình tĩnh lại được.
Anh kéo Đường Quỳ đi làm kiểm tra, bác sĩ cười tít mắt, chúc mừng Giang Trúc: “Đã được một tháng rồi, chúc mừng nha Tiểu Giang.”
Còn chưa đến tối, tất cả đồng nghiệp của bác sĩ Giang đều biết anh sắp được làm ba rồi. Đặng Lâm vỗ vai anh, cười trêu chọc: “Không tồi nha, hiệu suất thật là cao.”
Mà Hạ Mân thì kích động đến mức mặt cũng đỏ lên, vội vàng báo tin trên nhóm lớp: “Thầy Giang của chúng ta và Đường Quỳ có cục cưng rồi!”
Một đám người vốn đã lặn mất tăm lại được dịp bùng nổ.
Chuyện kỳ diệu như vậy lại đã thành hiện thực, tất cả các bạn học đều nhao nhao chúc mừng. Giang Trúc cầm điện thoại của Đường Quỳ lên, nhìn một loạt câu chúc mừng, cười một cái, đáp lại: “Cảm ơn các trò đã quan tâm.”
Sau một hồi lặng im, một bạn học nhắn: “Tớ cược năm đồng, vừa rồi là thầy Giang dùng tài khoản của Đường Quỳ để gửi tin. _(:з” ∠)_ ”
“Tớ nữa!”
“Ôi cái giọng điệu quen thuộc ngày nào!”
…
Ba mẹ hai bên đều rất vui mừng, cũng hết sức căng thẳng. Giáo sư Trịnh chưa từng sinh con, lại càng thêm quý trọng đứa bé của Đường Quỳ. Mà mẹ Đường thì chỉ cần rảnh rỗi là sẽ nấu canh mang đến cho Đường Quỳ.
Những lúc không cần trực ban thì Giang Trúc cũng khiêm tốn thỉnh giáo mẹ Đường về những điều cần chú ý trong lúc chăm sóc phụ nữ có thai.
Giai đoạn đầu thai kỳ của Đường Quỳ vẫn có vẻ yên ổn, mãi cho đến tầm trên dưới sáu tháng, cô mới bắt đầu có dấu hiệu nôn nghén, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là bụng càng lúc càng lớn, cô bắt đầu gặp khó khăn trong việc đi lại, thường xuyên bị chuột rút rất đau. Lúc đầu cô còn cố chịu đựng, sau đó thì Giang Trúc phát hiện ra, bắt đầu tiến hành xoa bóp cho cô mỗi đêm.
Càng gần đến ngày sinh, Đường Quỳ càng chú ý đến tin tức về các sản phụ, cực kỳ căng thẳng — người ta đều nói sinh con giống như một lần đặt chân đến Quỷ Môn Quan, vô cùng đau đớn. Còn chưa sinh, nhưng mới chỉ nghe miêu tả như vậy, Đường Quỳ đã rất sợ hãi.
Thế nhưng đến lúc thật sự đi vào phòng sinh, cô lại rất bình tĩnh, mà Giang Trúc thì lại không bình tĩnh nổi. Đường Quỳ kiên quyết không chịu để cho anh đi vào nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, còn anh thì ở bên ngoài đứng ngồi không yên.
Mẹ Đường vốn là rất lo lắng, nhưng nhìn thấy anh cứ đi đi lại lại như vậy thì cũng nhịn không được mà cất lời trấn an anh.
Vật lộn tầm năm tiếng đồng hồ, cổ họng Đường Quỳ gần như đã rách toạc, đứa bé mới chịu chui ra.
Cô đã cạn kiệt sức lực, chỉ kịp nhìn một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc tỉnh lại thì đã gần chạng vạng, Giang Trúc vẫn nhìn cô không rời mắt. Đường Quỳ cố gắng nghiêng mặt, nhìn sang đứa bé dúm dó bên cạnh.
Làn da vẫn đỏ hỏn, mắt nhắm chặt, bàn tay bé xíu nắm thành nắm đấm, không nhìn ra được là giống ai.
Mang thai lâu như vậy, còn mất bao nhiêu là sức lực, rốt cuộc cũng đã sinh con ra, Đường Quỳ tỉ mỉ quan sát cô bé con: “Nếu nhìn kĩ thì khuôn mặt có phần giống em, miệng giống anh.”
Giang Trúc nắm tay cô, nhìn sang con gái của mình, lại nhìn Đường Quỳ. Bao nhiêu năm nay trải qua không ít vất vả khổ cực, đến giờ mới hiểu được, thì ra ông trời đã sớm giữ lại những thứ tốt nhất, để đến bây giờ mới tặng cho anh.
“Anh muốn đặt tên con là Giang Miên, Miên trong ‘mộc miên’, em có thích không?”
Giang Trúc kéo tay cô, dán ở trên mặt, dịu dàng hỏi.
“Được đấy!” Đường Quỳ không có ý kiến gì về điều này, nhỏ giọng oán giận: “Lúc ở trung bụng đã hành hạ em như vậy, chờ con bé lớn, em nhất định phải đánh vào mông nó.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng đến lúc Giang Miên dần dần lớn lên, có thể chạy loạn khắp nơi, cô lại không nỡ xuống tay.
Đôi mắt của Tiểu Giang Miên rất giống cô, nhưng miệng thì cực kỳ giống Giang Trúc. Tính tình cô bé hoạt bát hiếu động, mỗi lần gây chuyện đều là Đường Quỳ dạy dỗ cô bé, còn Giang Trúc thì lại ra sức bao che.
Nhà người ta đều là cha nghiêm mẹ hiền, nhà này thì ngược lại.
Nhưng mà cô nhóc cũng không vì vậy mà xa cách Đường Quỳ, đêm nào cũng muốn ôm cổ mẹ đi ngủ. Giang Trúc không thể không cẩn thận chờ cô nhóc ngủ say, ôm cô nhóc đi ra, hai người thân mật xong rồi, lại ôm cô nhóc trở về — nếu không, hôm sau cô nhóc kia tỉnh dậy mà không thấy mẹ thì sẽ làm ầm lên.
Đường Quỳ vẫn mở cửa hàng bánh ngọt, Giang Miên và Giang Trúc giống nhau như đúc, cực kỳ thích ăn đồ ngọt. Vì lo cho răng cô bé nên Đường Quỳ nghiêm khắc đưa ra định mức mỗi ngày cho cô bé.
Giang Miên cũng không cãi lại, còn nhỏ nhưng cô bé đã biết dùng đến viện binh — mặc dù mẹ rất nghiêm khắc nhưng cậu thì lại cực kỳ yêu cô bé đấy. Cho dù là cậu Đường hay là cậu Diệp thì đều răm rắp nghe theo cô bé, đáng tiếc là cả hai cậu đều rất sợ mẹ, đây có lẽ là điểm tệ nhất của hai cậu.
Nỗi muộn phiền của Giang Miên là làm sao để có thể xin thêm của mẹ một ít đồ ngọt, nỗi muộn phiền của Đường Quỳ là làm sao để dạy dỗ cô nhóc nghịch ngợm này cho tốt, mà nỗi muộn phiền của Giang Trúc thì là làm sao để dỗ con gái nhỏ đi ngủ một mình.
Mặc dù mỗi người đều có nỗi muộn phiền, nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Giữa biển người mênh mông có thể gặp được nhau, hiểu nhau, yêu nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đây thật sự là chuyện may mắn không dễ gì gặp được.
Từ sau khi kết hôn đến giờ, Đường Quỳ và Giang Trúc cũng không làm biện pháp gì, chỉ thuận theo tự nhiên.
Tống Thanh đã thuận lợi sinh một cậu nhóc con trắng trẻo mập mạp. Dưới sự hầu hạ cực nhọc cả ngày lẫn đêm không hề ngơi nghỉ của Trịnh Thâm, rốt cuộc Tống Thanh cũng gật đầu đồng ý trở về nhà với anh ta.
Trạng thái tinh thần của Trịnh Ngọc vẫn lúc tốt lúc xấu, chỉ là sau khi trải qua chuyện của Tống Thanh, mỗi lúc phát hiện cảm xúc của mình bất ổn, cô ấy đều tự nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa, tránh làm tổn thương đến người khác.
— Nếu không phải là đi thăm Tống Thanh, được cô ấy nhắc nhở, Đường Quỳ cũng sẽ không đi mua que thử.
Đường Quỳ nín thở, nhìn thấy trên que thử hai vạch màu đỏ tươi, trong đầu trống rỗng.
Không thể nói rõ được là mừng hay là lo, tâm trạng hết sức phức tạp… Cô đưa tay sờ lên bụng mình, nơi đó vẫn bằng phẳng, nhưng chính ở dưới lớp da thịt này có cất giấu một sinh mệnh nhỏ — nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó tin.
Đường Quỳ cầm lấy que thử, run run rẩy rẩy chụp một tấm hình gửi cho Giang Trúc.
Chưa tới một phút đồng hồ, Giang Trúc đã gọi điện thoại tới: “Em đang ở đâu? Đừng lộn xộn, anh đi đón em.”
Thật ra Đường Quỳ đang ở ngay trong bệnh viện Trung y tỉnh, cô mua que thử xong thì chưa đi ngay mà đi vào phòng vệ sinh kiểm tra, trong lòng nghĩ rằng nếu lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô sẽ tiện thể khám luôn ở đây.
Giang Trúc hiếm khi chật vật như vậy — anh vừa nhận được điện thoại thì nóng lòng chạy đi, suýt chút nữa đã vấp ngã.
Hạ Mân ôm bộ đồng phục mới được phát, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Giang Trúc không hề để ý đến ánh mắt của người khác, sau khi tìm thấy Đường Quỳ thì chuyện đầu tiên anh làm chính là ôm cô.
“… Sao thế?” Đường Quỳ để mặc cho anh ôm một lúc lâu, sau đó mới vỗ lưng anh: “Bị dọa cho ngốc luôn rồi sao?”
Giang Trúc lắc đầu: “Có chút kích động.”
Anh ôm mặt Đường Quỳ nhìn một lúc lâu, rồi cẩn thận đưa tay xuống đặt lên bụng cô.
Mang thai chưa được bao lâu, đương nhiên là không sờ ra được cái gì. Nhưng chỉ cần nghĩ tới bên trong có huyết mạch của cả hai người thì đã đủ khiến Giang Trúc kích động đến mức khó mà bình tĩnh lại được.
Anh kéo Đường Quỳ đi làm kiểm tra, bác sĩ cười tít mắt, chúc mừng Giang Trúc: “Đã được một tháng rồi, chúc mừng nha Tiểu Giang.”
Còn chưa đến tối, tất cả đồng nghiệp của bác sĩ Giang đều biết anh sắp được làm ba rồi. Đặng Lâm vỗ vai anh, cười trêu chọc: “Không tồi nha, hiệu suất thật là cao.”
Mà Hạ Mân thì kích động đến mức mặt cũng đỏ lên, vội vàng báo tin trên nhóm lớp: “Thầy Giang của chúng ta và Đường Quỳ có cục cưng rồi!”
Một đám người vốn đã lặn mất tăm lại được dịp bùng nổ.
Chuyện kỳ diệu như vậy lại đã thành hiện thực, tất cả các bạn học đều nhao nhao chúc mừng. Giang Trúc cầm điện thoại của Đường Quỳ lên, nhìn một loạt câu chúc mừng, cười một cái, đáp lại: “Cảm ơn các trò đã quan tâm.”
Sau một hồi lặng im, một bạn học nhắn: “Tớ cược năm đồng, vừa rồi là thầy Giang dùng tài khoản của Đường Quỳ để gửi tin. _(:з” ∠)_ ”
“Tớ nữa!”
“Ôi cái giọng điệu quen thuộc ngày nào!”
…
Ba mẹ hai bên đều rất vui mừng, cũng hết sức căng thẳng. Giáo sư Trịnh chưa từng sinh con, lại càng thêm quý trọng đứa bé của Đường Quỳ. Mà mẹ Đường thì chỉ cần rảnh rỗi là sẽ nấu canh mang đến cho Đường Quỳ.
Những lúc không cần trực ban thì Giang Trúc cũng khiêm tốn thỉnh giáo mẹ Đường về những điều cần chú ý trong lúc chăm sóc phụ nữ có thai.
Giai đoạn đầu thai kỳ của Đường Quỳ vẫn có vẻ yên ổn, mãi cho đến tầm trên dưới sáu tháng, cô mới bắt đầu có dấu hiệu nôn nghén, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là bụng càng lúc càng lớn, cô bắt đầu gặp khó khăn trong việc đi lại, thường xuyên bị chuột rút rất đau. Lúc đầu cô còn cố chịu đựng, sau đó thì Giang Trúc phát hiện ra, bắt đầu tiến hành xoa bóp cho cô mỗi đêm.
Càng gần đến ngày sinh, Đường Quỳ càng chú ý đến tin tức về các sản phụ, cực kỳ căng thẳng — người ta đều nói sinh con giống như một lần đặt chân đến Quỷ Môn Quan, vô cùng đau đớn. Còn chưa sinh, nhưng mới chỉ nghe miêu tả như vậy, Đường Quỳ đã rất sợ hãi.
Thế nhưng đến lúc thật sự đi vào phòng sinh, cô lại rất bình tĩnh, mà Giang Trúc thì lại không bình tĩnh nổi. Đường Quỳ kiên quyết không chịu để cho anh đi vào nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, còn anh thì ở bên ngoài đứng ngồi không yên.
Mẹ Đường vốn là rất lo lắng, nhưng nhìn thấy anh cứ đi đi lại lại như vậy thì cũng nhịn không được mà cất lời trấn an anh.
Vật lộn tầm năm tiếng đồng hồ, cổ họng Đường Quỳ gần như đã rách toạc, đứa bé mới chịu chui ra.
Cô đã cạn kiệt sức lực, chỉ kịp nhìn một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc tỉnh lại thì đã gần chạng vạng, Giang Trúc vẫn nhìn cô không rời mắt. Đường Quỳ cố gắng nghiêng mặt, nhìn sang đứa bé dúm dó bên cạnh.
Làn da vẫn đỏ hỏn, mắt nhắm chặt, bàn tay bé xíu nắm thành nắm đấm, không nhìn ra được là giống ai.
Mang thai lâu như vậy, còn mất bao nhiêu là sức lực, rốt cuộc cũng đã sinh con ra, Đường Quỳ tỉ mỉ quan sát cô bé con: “Nếu nhìn kĩ thì khuôn mặt có phần giống em, miệng giống anh.”
Giang Trúc nắm tay cô, nhìn sang con gái của mình, lại nhìn Đường Quỳ. Bao nhiêu năm nay trải qua không ít vất vả khổ cực, đến giờ mới hiểu được, thì ra ông trời đã sớm giữ lại những thứ tốt nhất, để đến bây giờ mới tặng cho anh.
“Anh muốn đặt tên con là Giang Miên, Miên trong ‘mộc miên’, em có thích không?”
Giang Trúc kéo tay cô, dán ở trên mặt, dịu dàng hỏi.
“Được đấy!” Đường Quỳ không có ý kiến gì về điều này, nhỏ giọng oán giận: “Lúc ở trung bụng đã hành hạ em như vậy, chờ con bé lớn, em nhất định phải đánh vào mông nó.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng đến lúc Giang Miên dần dần lớn lên, có thể chạy loạn khắp nơi, cô lại không nỡ xuống tay.
Đôi mắt của Tiểu Giang Miên rất giống cô, nhưng miệng thì cực kỳ giống Giang Trúc. Tính tình cô bé hoạt bát hiếu động, mỗi lần gây chuyện đều là Đường Quỳ dạy dỗ cô bé, còn Giang Trúc thì lại ra sức bao che.
Nhà người ta đều là cha nghiêm mẹ hiền, nhà này thì ngược lại.
Nhưng mà cô nhóc cũng không vì vậy mà xa cách Đường Quỳ, đêm nào cũng muốn ôm cổ mẹ đi ngủ. Giang Trúc không thể không cẩn thận chờ cô nhóc ngủ say, ôm cô nhóc đi ra, hai người thân mật xong rồi, lại ôm cô nhóc trở về — nếu không, hôm sau cô nhóc kia tỉnh dậy mà không thấy mẹ thì sẽ làm ầm lên.
Đường Quỳ vẫn mở cửa hàng bánh ngọt, Giang Miên và Giang Trúc giống nhau như đúc, cực kỳ thích ăn đồ ngọt. Vì lo cho răng cô bé nên Đường Quỳ nghiêm khắc đưa ra định mức mỗi ngày cho cô bé.
Giang Miên cũng không cãi lại, còn nhỏ nhưng cô bé đã biết dùng đến viện binh — mặc dù mẹ rất nghiêm khắc nhưng cậu thì lại cực kỳ yêu cô bé đấy. Cho dù là cậu Đường hay là cậu Diệp thì đều răm rắp nghe theo cô bé, đáng tiếc là cả hai cậu đều rất sợ mẹ, đây có lẽ là điểm tệ nhất của hai cậu.
Nỗi muộn phiền của Giang Miên là làm sao để có thể xin thêm của mẹ một ít đồ ngọt, nỗi muộn phiền của Đường Quỳ là làm sao để dạy dỗ cô nhóc nghịch ngợm này cho tốt, mà nỗi muộn phiền của Giang Trúc thì là làm sao để dỗ con gái nhỏ đi ngủ một mình.
Mặc dù mỗi người đều có nỗi muộn phiền, nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Giữa biển người mênh mông có thể gặp được nhau, hiểu nhau, yêu nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đây thật sự là chuyện may mắn không dễ gì gặp được.
Tác giả :
Tử Tiện