Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương
Chương 6
“Hồi chiều nay em dạo bước đến nghĩa trang,” Anne viết thư cho Gilbert sau khi cô trở về nhà.
“Em nghĩ cụm từ ‘dạo bước’ nghe thật đáng yêu và em luôn cố dùng nó mỗi khi có thể. Nghe có vẻ tức cười nếu em nói em thích chuyến đi dạo nơi nghĩa trang, nhưng quả thực như thế. Những câu chuyện cô Courtaloe kể buồn cười dễ sợ. Hài kịch và bi kịch đan xen hòa quyện với nhau trong cuộc đời, Gilbert ạ. Điều duy nhất ám ảnh em là câu chuyện của hai người sống chung với nhau năm mươi năm ròng và căm ghét nhau suốt khoảng thời gian đó. Em không thể tin là họ thực sự hận thù nhau. Ai đó đã nói rằng ‘hận thù chỉ là tình yêu đi lạc lối. Em cảm thấy chắc chắn rằng bên dưới vẻ ngoài hận thù, họ thực sự yêu thương nhau… cũng như em thực lòng yêu thương anh suốt bao năm mà em cứ nghĩ là em ghét anh… và em nghĩ rằng cái chết sẽ mở mắt cho họ. Em mừng là em đã hiểu rõ được điều đó khi vẫn còn sống. Và em đã phát hiện ra vẫn có vài ba tay Pringle đàng hoàng… những người đã khuất ấy.
“Đêm qua khi em xuống uống nước khá trễ, em bắt gặp dì Kate dùng sữa bơ đắp mặt trong kho thực phẩm. Dì dặn em đừng mách với dì Chatty… bởi vì dì Chatty sẽ cho rằng đó là một hành vi ngớ ngẩn. Em hứa là sẽ không mách.
“Elizabeth vẫn tự đi lấy sữa, mặc dù bà giúp việc đã khỏi hẳn bệnh viêm cuống phổi rồi. Em tự hỏi vì sao họ lại cho phép cô bé làm thế, nhất là khi bà cụ Campbell vốn mang họ Pringle. Tối thứ Bảy vừa rồi, Elizabeth… em nghĩ tối đó cô bé là Betty... vừa nhảy chân sáo vừa ca hát sau khi tạm biệt em, và em nghe rõ ràng tiếng bà giúp việc nói với cô bé ngoài cửa, ‘giờ quá gần lễ Sabbath để mà cô hát cái thể loại ấy.’ Em chắc chắn rằng bà giúp việc sẵn lòng ngăn Elizabeth ca hát vào bất kỳ ngày nào nếu có thể!
“Tối hôm đó Elizabeth mặc một chiếc váy mới, màu rượu sẫm… họ thực sự cho cô bé ăn mặc đẹp đẽ… và cô bé thốt lên đầy ước ao, ‘em nghĩ rằng mình có phần xinh chút chút khi mặc nó tối nay, cô Shirley ạ, và em ước gì cha có thể nhìn thấy em. Đương nhiên, ông sẽ thấy em vào Ngày Mai… nhưng đôi khi em cảm giác rằng Ngày Mai đến quá chậm. Em ước gì mình có thể bắt được thời gian chạy nhanh hơn một chút, cô Shirley ơi.’
“Anh yêu dấu nhất đời, bây giờ em phải tập trung giải mấy bài tập hình học đây. Bài tập hình học đã lấy hết thời gian của những ‘nỗ lực văn chương’ của em, như Rebecca thường hay nói. Bóng ma ám ảnh con đường hằng ngày của em là nỗi sợ hãi khi có một bài toán chợt nhảy ra trong lớp mà em không giải được. Và khi đó thì đám Pringle sẽ nói gì đây, ôi, khi đó… ôi, đám Pringle sẽ nói gì đây!
“Nhân tiện, bởi anh yêu em và yêu cả bộ tộc mèo, xin hãy cầu nguyện cho một chú mèo đực đáng thương bị ngược đãi với một trái tim tổn thương. Hôm nọ, một con chuột chạy qua chân của Rebecca Dew trong kho thực phẩm và chị ấy giận bốc khói từ đó đến giờ. ‘Cái con Mèo ấy chẳng làm gì ngoại trừ hết ăn lại ngủ, rồi để mặc cho chuột chạy đầy đàn. Đây là giọt nước làm tràn ly rồi đấy.’ Thế là chị ấy rượt đuổi con mèo hết chỗ này sang chỗ khác, gạt nó ra khỏi cái đệm yêu thích nhất, rồi lại còn… em biết, vì em đã bắt gặp chị ấy làm thế… dùng chân tống nó ra ngoài một cách không được nương nhẹ cho lắm.”
“Em nghĩ cụm từ ‘dạo bước’ nghe thật đáng yêu và em luôn cố dùng nó mỗi khi có thể. Nghe có vẻ tức cười nếu em nói em thích chuyến đi dạo nơi nghĩa trang, nhưng quả thực như thế. Những câu chuyện cô Courtaloe kể buồn cười dễ sợ. Hài kịch và bi kịch đan xen hòa quyện với nhau trong cuộc đời, Gilbert ạ. Điều duy nhất ám ảnh em là câu chuyện của hai người sống chung với nhau năm mươi năm ròng và căm ghét nhau suốt khoảng thời gian đó. Em không thể tin là họ thực sự hận thù nhau. Ai đó đã nói rằng ‘hận thù chỉ là tình yêu đi lạc lối. Em cảm thấy chắc chắn rằng bên dưới vẻ ngoài hận thù, họ thực sự yêu thương nhau… cũng như em thực lòng yêu thương anh suốt bao năm mà em cứ nghĩ là em ghét anh… và em nghĩ rằng cái chết sẽ mở mắt cho họ. Em mừng là em đã hiểu rõ được điều đó khi vẫn còn sống. Và em đã phát hiện ra vẫn có vài ba tay Pringle đàng hoàng… những người đã khuất ấy.
“Đêm qua khi em xuống uống nước khá trễ, em bắt gặp dì Kate dùng sữa bơ đắp mặt trong kho thực phẩm. Dì dặn em đừng mách với dì Chatty… bởi vì dì Chatty sẽ cho rằng đó là một hành vi ngớ ngẩn. Em hứa là sẽ không mách.
“Elizabeth vẫn tự đi lấy sữa, mặc dù bà giúp việc đã khỏi hẳn bệnh viêm cuống phổi rồi. Em tự hỏi vì sao họ lại cho phép cô bé làm thế, nhất là khi bà cụ Campbell vốn mang họ Pringle. Tối thứ Bảy vừa rồi, Elizabeth… em nghĩ tối đó cô bé là Betty... vừa nhảy chân sáo vừa ca hát sau khi tạm biệt em, và em nghe rõ ràng tiếng bà giúp việc nói với cô bé ngoài cửa, ‘giờ quá gần lễ Sabbath để mà cô hát cái thể loại ấy.’ Em chắc chắn rằng bà giúp việc sẵn lòng ngăn Elizabeth ca hát vào bất kỳ ngày nào nếu có thể!
“Tối hôm đó Elizabeth mặc một chiếc váy mới, màu rượu sẫm… họ thực sự cho cô bé ăn mặc đẹp đẽ… và cô bé thốt lên đầy ước ao, ‘em nghĩ rằng mình có phần xinh chút chút khi mặc nó tối nay, cô Shirley ạ, và em ước gì cha có thể nhìn thấy em. Đương nhiên, ông sẽ thấy em vào Ngày Mai… nhưng đôi khi em cảm giác rằng Ngày Mai đến quá chậm. Em ước gì mình có thể bắt được thời gian chạy nhanh hơn một chút, cô Shirley ơi.’
“Anh yêu dấu nhất đời, bây giờ em phải tập trung giải mấy bài tập hình học đây. Bài tập hình học đã lấy hết thời gian của những ‘nỗ lực văn chương’ của em, như Rebecca thường hay nói. Bóng ma ám ảnh con đường hằng ngày của em là nỗi sợ hãi khi có một bài toán chợt nhảy ra trong lớp mà em không giải được. Và khi đó thì đám Pringle sẽ nói gì đây, ôi, khi đó… ôi, đám Pringle sẽ nói gì đây!
“Nhân tiện, bởi anh yêu em và yêu cả bộ tộc mèo, xin hãy cầu nguyện cho một chú mèo đực đáng thương bị ngược đãi với một trái tim tổn thương. Hôm nọ, một con chuột chạy qua chân của Rebecca Dew trong kho thực phẩm và chị ấy giận bốc khói từ đó đến giờ. ‘Cái con Mèo ấy chẳng làm gì ngoại trừ hết ăn lại ngủ, rồi để mặc cho chuột chạy đầy đàn. Đây là giọt nước làm tràn ly rồi đấy.’ Thế là chị ấy rượt đuổi con mèo hết chỗ này sang chỗ khác, gạt nó ra khỏi cái đệm yêu thích nhất, rồi lại còn… em biết, vì em đã bắt gặp chị ấy làm thế… dùng chân tống nó ra ngoài một cách không được nương nhẹ cho lắm.”
Tác giả :
Lucy Maud Montgomery