Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương
Chương 31
“Bạch Dương Lộng Gió,
“Đường Ma,
“Ngày 8 tháng Chín,
“ANH YÊU DẤU NHẤT ĐỜI:
“Mùa hè đã qua rồi… mùa hè em chỉ được gặp anh duy nhất một lần vào kì nghỉ cuối tuần hồi tháng Năm đó. Và giờ em đã quay trở lại Bạch Dương Lộng Gió, bước vào năm thứ ba và cũng là năm cuối cùng của em ở trường Summerside. Katherine và em đã trải qua quãng thời gian vui vẻ bên nhau ở Chái Nhà Xanh, và năm nay rồi em sẽ nhớ cô ấy lắm cho mà xem. Giáo viên lớp sơ cấp mới có vóc người nhỏ bé, vui vẻ, mập mạp, tươi tắn và thân thiện y như một cô cún con… nhưng chẳng hiểu sao, ở cô ấy ngoài những điểm đó ra thì chẳng còn gì cả. Đôi mắt cô ấy có màu xanh nước biển, long lanh hời hợt chẳng ẩn giấu suy nghĩ gì. Em quý cô ấy… em sẽ mãi mãi quý mến cô ấy… không hơn không kém… ở cô ấy chẳng có gì để mà khám phá. Ở Katherine có rất nhiều thứ để ta khám phá, miễn là ta vượt qua được hàng rào bảo vệ của cô ấy.
“Bạch Dương Lộng Gió vẫn thế chẳng có gì thay đổi… à có chứ. Hôm thứ Hai lúc em xuống ăn tối, Rebecca Dew sầu não thông báo cho em biết con bò đỏ già đã về chốn vĩnh hằng rồi. Hai bà góa đã quyết định sẽ không bận tâm đến con bò khác nữa mà lấy sữa và kem từ chỗ ông Cherry. Điều này cũng đồng nghĩa với việc bé Elizabeth sẽ không còn đến cổng vườn lấy sữa mới nữa. Nhưng bà Campbell đã đành cam chịu mặc cho cô bé thích đến đây lúc nào thì đến, vậy nên bây giờ chuyện kia cũng chẳng gây ra thay đổi quá lớn lao nào.
“Thêm một thay đổi nữa cũng đang được trù tính. Nghe tin này em buồn vô cùng, nhưng dì Kate bảo với em là họ đã quyết định đưa Xám Tro sang nơi khác ngay khi họ tìm được một mái ấm thích hợp cho nó. Khi em phản đối, dì ấy nói họ buộc phải làm thế cho yên. Suốt cả mùa hè, Rebecca Dew cứ ca cẩm mãi không ngừng về nó và có vẻ như chẳng còn cách nào khác làm chị ấy hài lòng. Tội nghiệp Xám Tro… mà nó lại đáng yêu, dũng cảm và ngoan đến thế kia chứ!
“Mai là thứ Bảy, em sẽ tới chăm sóc hai nhóc sinh đôi nhà bà Raymond trong lúc bà ấy tới Charlottetown dự lễ tang của một người họ hàng nào đó. Bà Raymond là một bà góa đã đến thị trấn của bọn em từ mùa đông năm ngoái. Rebecca Dew và hai bà góa ở Bạch Dương Lộng Gió… quả thật, Summerside là nơi tuyệt vời dành cho các bà góa… cho rằng bà ấy ‘hơi quá bộ tịch’ so với Summerside, nhưng trên thực tế bà ấy đã giúp đỡ Katherine và em rất nhiều trong các hoạt động của câu lạc bộ kịch. Ở hiền gặp lành mà.
“Gerald và Geraldine năm nay tám tuổi và quả là một cặp thiên thần, nhưng chị Rebecca Dew, nếu sử dụng đúng cách dùng từ của chị ấy, ‘trề môi ra’ khi em nói cho chị ấy biết em sắp làm gì.
“ ‘Nhưng em yêu trẻ con mà, chị Rebecca’
“ ‘Trẻ con, phải rồi, nhưng chúng là những đứa trẻ hay gây chuyện, cô Shirley ạ. Cái nhà cô Raymond ấy không ủng hộ chuyện trừng phạt bọn trẻ con, dẫu bọn chúng có làm gì đi chăng nữa. Cô ta nói cô ta đã quyết định sẽ để cho bọn chúng có một cuộc sống “tự nhiên”. Bọn chúng đánh lừa mọi người bằng vẻ ngoài thánh thiện của mình, nhưng tôi đã nghe hàng xóm láng giềng nói gì về bọn chúng rồi. Một buổi tối vợ ngài mục sư ghé thăm… chà, nhà cô Raymond đối xử với bà ấy ngọt như mật, nhưng khi bà ấy ra về, cả nắm củ hành Tây Ban Nha từ trên tầng bay xuống như mưa và có một củ hất văng cả mũ của bà ấy. “Bọn trẻ luôn cư xử một cách vô cùng đáng ghê tởm trong khi ta tha thiết mong muốn chúng tỏ ra ngoan ngoãn,” là lời nhận xét duy nhất của Raymond… nghe cứ như thể cô ta phần nào thấy tự hào vì bọn trẻ quá cứng đầu cứng cổ vậy. Họ đến từ nước Mỹ mà, cô biết đấy…’ cứ như thể chuyện đó là đủ để giải thích toàn bộ rồi vậy. Mối cảm tình mà Rebecca danh cho ‘dân Mẽo’ cũng chẳng thua kém gì bà Lynde cả.
“Đường Ma,
“Ngày 8 tháng Chín,
“ANH YÊU DẤU NHẤT ĐỜI:
“Mùa hè đã qua rồi… mùa hè em chỉ được gặp anh duy nhất một lần vào kì nghỉ cuối tuần hồi tháng Năm đó. Và giờ em đã quay trở lại Bạch Dương Lộng Gió, bước vào năm thứ ba và cũng là năm cuối cùng của em ở trường Summerside. Katherine và em đã trải qua quãng thời gian vui vẻ bên nhau ở Chái Nhà Xanh, và năm nay rồi em sẽ nhớ cô ấy lắm cho mà xem. Giáo viên lớp sơ cấp mới có vóc người nhỏ bé, vui vẻ, mập mạp, tươi tắn và thân thiện y như một cô cún con… nhưng chẳng hiểu sao, ở cô ấy ngoài những điểm đó ra thì chẳng còn gì cả. Đôi mắt cô ấy có màu xanh nước biển, long lanh hời hợt chẳng ẩn giấu suy nghĩ gì. Em quý cô ấy… em sẽ mãi mãi quý mến cô ấy… không hơn không kém… ở cô ấy chẳng có gì để mà khám phá. Ở Katherine có rất nhiều thứ để ta khám phá, miễn là ta vượt qua được hàng rào bảo vệ của cô ấy.
“Bạch Dương Lộng Gió vẫn thế chẳng có gì thay đổi… à có chứ. Hôm thứ Hai lúc em xuống ăn tối, Rebecca Dew sầu não thông báo cho em biết con bò đỏ già đã về chốn vĩnh hằng rồi. Hai bà góa đã quyết định sẽ không bận tâm đến con bò khác nữa mà lấy sữa và kem từ chỗ ông Cherry. Điều này cũng đồng nghĩa với việc bé Elizabeth sẽ không còn đến cổng vườn lấy sữa mới nữa. Nhưng bà Campbell đã đành cam chịu mặc cho cô bé thích đến đây lúc nào thì đến, vậy nên bây giờ chuyện kia cũng chẳng gây ra thay đổi quá lớn lao nào.
“Thêm một thay đổi nữa cũng đang được trù tính. Nghe tin này em buồn vô cùng, nhưng dì Kate bảo với em là họ đã quyết định đưa Xám Tro sang nơi khác ngay khi họ tìm được một mái ấm thích hợp cho nó. Khi em phản đối, dì ấy nói họ buộc phải làm thế cho yên. Suốt cả mùa hè, Rebecca Dew cứ ca cẩm mãi không ngừng về nó và có vẻ như chẳng còn cách nào khác làm chị ấy hài lòng. Tội nghiệp Xám Tro… mà nó lại đáng yêu, dũng cảm và ngoan đến thế kia chứ!
“Mai là thứ Bảy, em sẽ tới chăm sóc hai nhóc sinh đôi nhà bà Raymond trong lúc bà ấy tới Charlottetown dự lễ tang của một người họ hàng nào đó. Bà Raymond là một bà góa đã đến thị trấn của bọn em từ mùa đông năm ngoái. Rebecca Dew và hai bà góa ở Bạch Dương Lộng Gió… quả thật, Summerside là nơi tuyệt vời dành cho các bà góa… cho rằng bà ấy ‘hơi quá bộ tịch’ so với Summerside, nhưng trên thực tế bà ấy đã giúp đỡ Katherine và em rất nhiều trong các hoạt động của câu lạc bộ kịch. Ở hiền gặp lành mà.
“Gerald và Geraldine năm nay tám tuổi và quả là một cặp thiên thần, nhưng chị Rebecca Dew, nếu sử dụng đúng cách dùng từ của chị ấy, ‘trề môi ra’ khi em nói cho chị ấy biết em sắp làm gì.
“ ‘Nhưng em yêu trẻ con mà, chị Rebecca’
“ ‘Trẻ con, phải rồi, nhưng chúng là những đứa trẻ hay gây chuyện, cô Shirley ạ. Cái nhà cô Raymond ấy không ủng hộ chuyện trừng phạt bọn trẻ con, dẫu bọn chúng có làm gì đi chăng nữa. Cô ta nói cô ta đã quyết định sẽ để cho bọn chúng có một cuộc sống “tự nhiên”. Bọn chúng đánh lừa mọi người bằng vẻ ngoài thánh thiện của mình, nhưng tôi đã nghe hàng xóm láng giềng nói gì về bọn chúng rồi. Một buổi tối vợ ngài mục sư ghé thăm… chà, nhà cô Raymond đối xử với bà ấy ngọt như mật, nhưng khi bà ấy ra về, cả nắm củ hành Tây Ban Nha từ trên tầng bay xuống như mưa và có một củ hất văng cả mũ của bà ấy. “Bọn trẻ luôn cư xử một cách vô cùng đáng ghê tởm trong khi ta tha thiết mong muốn chúng tỏ ra ngoan ngoãn,” là lời nhận xét duy nhất của Raymond… nghe cứ như thể cô ta phần nào thấy tự hào vì bọn trẻ quá cứng đầu cứng cổ vậy. Họ đến từ nước Mỹ mà, cô biết đấy…’ cứ như thể chuyện đó là đủ để giải thích toàn bộ rồi vậy. Mối cảm tình mà Rebecca danh cho ‘dân Mẽo’ cũng chẳng thua kém gì bà Lynde cả.
Tác giả :
Lucy Maud Montgomery