Anh Yêu Em
Chương 37
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Cao Thịnh làm cho cậu nằm ở trên người chính mình, “Anh tính toán cho người đem đến một cái bồn tắm lớn hơn.”
Tô Dung đỏ mặt, mở miệng, “Sợ người khác không biết anh là loại người gì sao?”
“Chỉ có em mới làm cho anh kích động thành như vậy.”
Tô Dung không nói gì, chỉ ngượng ngùng nhắm mắt lại, vào thời điểm ôn nhu như thế này, cậu không muốn nói thêm gì nữa.
“Dung, anh thật sự bắt đầu kiêng rượu. Bất quá có thể bởi vì nhớ em, kiêng rượu đích xác rất đau khổ, thế nhưng thống khổ khi nhớ em hơn xa việc này, anh nghĩ lăng trì khổ hình của Trung Quốc, đại khái không khác biệt lắm chính là như vậy.” Cao Thịnh ôm cậu, dùng ánh mắt đáng thương nói xong lời tâm tình.
Tô Dung lạnh lạnh mở miệng, “Em đây hiện tại đã trở lại, có phải liền nhịn không được hay không?”
Cao Thịnh khẩn trương phủ nhận, “Đương nhiên không phải, anh vẫn sẽ tiếp tục nhịn xuống. Nhưng mà Dung à, anh ngoan như thế, em nên thưởng cho anh một chút gì đó đi?”
Tô Dung vuốt ve tay anh đang xoa bóp ở trước ngực, “Anh muốn gì?”
“Một lần sao mà đỡ thèm, còn không đủ để nhét kẽ răng.”
Tô Dung đỏ mặt, đẩy ra tay anh mới nhớ tới, cậu cũng không quên thân thể tên kia còn đang dính chặt vào trong người của mình.
Vừa mới khởi thân, thắt lưng lập tức bị bàn tay tên kia áp xuống, cậu khẽ rên một tiếng, cả người đều mất đi khí lực, càng đừng nói nam nhân kia lại đang bắt đầu âu yếm dục vọng của cậu.
Cho nên nói, Tô Dung thật sự hoài nghi cái mà anh coi trọng có phải chính là thân thể cậu hay không.
“Nhĩ hảo đê tiện, vừa mới tha thứ cho anh, lại ân. . . . . .”
“Anh là quá yêu em, mà bảo bối của anh cũng rất yêu em, bọn anh đều luyến tiếc tách ra với em.”
“Nói bậy. . . . . . Nói hưu nói vượn ân. . . . . . Hừ. . . . . .”
“Dung, em có nguyện ý kết hôn với anh không?”
Sắp rơi vào tay giặc lý trí bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu chật vật kéo ra được cái tay trên người, có chút kích động quay đầu lại nhìn anh, “Anh nói cái gì?”
“Anh muốn kết hôn với em, mấy ngày nay ngoại trừ chờ em ra, anh cũng một mực xem giáo đường ở nước ngoài.”
Tô Dung nghe xong lại nhanh chóng quay đi, “Xem thì có tác dụng gì, em còn chưa đồng ý mà.”
Cao Thịnh chuyển qua mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi, tay vịn thắt lưng cậu, tiếp tục tình sự vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ.
Tô Dung khó chịu ngẩng đầu lên thở, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, “Anh đây là đang ép hôn?”
Cao Thịnh hôn lên da thịt cậu, trên những dấu vết dần dần phai nhạt, một lần nữa để lại ký hiệu của chính mình, “Anh là đang cầu em kết hôn với tên hỗn đản này, làm cho anh có cơ hội hảo hảo bồi thường em, Tô Dung, anh đang cầu hôn.”
“Dùng. . . . . . Dùng loại này phương thức hạ lưu nay. . . . . .” Tô Dung vặn vẹo mông, lúc này đúng thật là nói không nên lời, quá nhanh sẽ đem người ta bức điên, quá chậm cũng sẽ làm cho người ta hít thở không thông.
Cậu khó chịu hướng trên người Cao Thịnh dựa vào, không nói gì cũng không năn nỉ, Cao Thịnh biết cũng không gấp, anh hưởng thụ Tô Dung chủ động vặn vẹo thân thể, dùng thân thể cảm nhận cảm giác thoải mái.
“Anh yêu em, Dung.”
“Hỗn trướng. . . . . .” Tô Dung bị tình hình bên dưới làm cho sắp chảy nước mắt, khó chịu muốn kẹp chặt cái tên vô lại kia, thế nhưng thân thể bị anh đĩnh nhập mà không tự giác mở ra đón tiếp, cái loại cảm giác quái dị này làm cậu không còn khí lực chống cự.
“Dung, cùng anh kết hôn được không?”
Bị dục hoả làm cho nửa điểm lý trí cũng không còn, Tô Dung rốt cuộc nghe không vào lời nói của anh, cuối cùng khóc đối người yêu xấu xa kháng nghị, “Cao Thịnh, anh mà còn như vậy, sau này em sẽ không . . . . . .”
Cân nhắc nặng nhẹ, Cao Thịnh vẫn là quyết định thoả mãn chính mình cùng Tô Dung trước, mặt khác còn có thời gian từ từ sẽ đến.
Tô Dung đỏ mặt, mở miệng, “Sợ người khác không biết anh là loại người gì sao?”
“Chỉ có em mới làm cho anh kích động thành như vậy.”
Tô Dung không nói gì, chỉ ngượng ngùng nhắm mắt lại, vào thời điểm ôn nhu như thế này, cậu không muốn nói thêm gì nữa.
“Dung, anh thật sự bắt đầu kiêng rượu. Bất quá có thể bởi vì nhớ em, kiêng rượu đích xác rất đau khổ, thế nhưng thống khổ khi nhớ em hơn xa việc này, anh nghĩ lăng trì khổ hình của Trung Quốc, đại khái không khác biệt lắm chính là như vậy.” Cao Thịnh ôm cậu, dùng ánh mắt đáng thương nói xong lời tâm tình.
Tô Dung lạnh lạnh mở miệng, “Em đây hiện tại đã trở lại, có phải liền nhịn không được hay không?”
Cao Thịnh khẩn trương phủ nhận, “Đương nhiên không phải, anh vẫn sẽ tiếp tục nhịn xuống. Nhưng mà Dung à, anh ngoan như thế, em nên thưởng cho anh một chút gì đó đi?”
Tô Dung vuốt ve tay anh đang xoa bóp ở trước ngực, “Anh muốn gì?”
“Một lần sao mà đỡ thèm, còn không đủ để nhét kẽ răng.”
Tô Dung đỏ mặt, đẩy ra tay anh mới nhớ tới, cậu cũng không quên thân thể tên kia còn đang dính chặt vào trong người của mình.
Vừa mới khởi thân, thắt lưng lập tức bị bàn tay tên kia áp xuống, cậu khẽ rên một tiếng, cả người đều mất đi khí lực, càng đừng nói nam nhân kia lại đang bắt đầu âu yếm dục vọng của cậu.
Cho nên nói, Tô Dung thật sự hoài nghi cái mà anh coi trọng có phải chính là thân thể cậu hay không.
“Nhĩ hảo đê tiện, vừa mới tha thứ cho anh, lại ân. . . . . .”
“Anh là quá yêu em, mà bảo bối của anh cũng rất yêu em, bọn anh đều luyến tiếc tách ra với em.”
“Nói bậy. . . . . . Nói hưu nói vượn ân. . . . . . Hừ. . . . . .”
“Dung, em có nguyện ý kết hôn với anh không?”
Sắp rơi vào tay giặc lý trí bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu chật vật kéo ra được cái tay trên người, có chút kích động quay đầu lại nhìn anh, “Anh nói cái gì?”
“Anh muốn kết hôn với em, mấy ngày nay ngoại trừ chờ em ra, anh cũng một mực xem giáo đường ở nước ngoài.”
Tô Dung nghe xong lại nhanh chóng quay đi, “Xem thì có tác dụng gì, em còn chưa đồng ý mà.”
Cao Thịnh chuyển qua mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi, tay vịn thắt lưng cậu, tiếp tục tình sự vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ.
Tô Dung khó chịu ngẩng đầu lên thở, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, “Anh đây là đang ép hôn?”
Cao Thịnh hôn lên da thịt cậu, trên những dấu vết dần dần phai nhạt, một lần nữa để lại ký hiệu của chính mình, “Anh là đang cầu em kết hôn với tên hỗn đản này, làm cho anh có cơ hội hảo hảo bồi thường em, Tô Dung, anh đang cầu hôn.”
“Dùng. . . . . . Dùng loại này phương thức hạ lưu nay. . . . . .” Tô Dung vặn vẹo mông, lúc này đúng thật là nói không nên lời, quá nhanh sẽ đem người ta bức điên, quá chậm cũng sẽ làm cho người ta hít thở không thông.
Cậu khó chịu hướng trên người Cao Thịnh dựa vào, không nói gì cũng không năn nỉ, Cao Thịnh biết cũng không gấp, anh hưởng thụ Tô Dung chủ động vặn vẹo thân thể, dùng thân thể cảm nhận cảm giác thoải mái.
“Anh yêu em, Dung.”
“Hỗn trướng. . . . . .” Tô Dung bị tình hình bên dưới làm cho sắp chảy nước mắt, khó chịu muốn kẹp chặt cái tên vô lại kia, thế nhưng thân thể bị anh đĩnh nhập mà không tự giác mở ra đón tiếp, cái loại cảm giác quái dị này làm cậu không còn khí lực chống cự.
“Dung, cùng anh kết hôn được không?”
Bị dục hoả làm cho nửa điểm lý trí cũng không còn, Tô Dung rốt cuộc nghe không vào lời nói của anh, cuối cùng khóc đối người yêu xấu xa kháng nghị, “Cao Thịnh, anh mà còn như vậy, sau này em sẽ không . . . . . .”
Cân nhắc nặng nhẹ, Cao Thịnh vẫn là quyết định thoả mãn chính mình cùng Tô Dung trước, mặt khác còn có thời gian từ từ sẽ đến.
Tác giả :
Bách Linh