Anh Yêu Em! Cô Nàng Bánh Bèo Manly
Chương 6
FISRT LOVE
Ngày 5/6 khi tôi 15 tuổi.
Mùng 5 tháng 6 là ngày sinh nhật của ba tôi. Vì muốn có một món quà bất ngờ cho ba nên tôi đã cất công học làm bánh kem từ con bạn thân - Hải Vy.
Tính tôi lại vụng về trong việc bếp núc. À mà không, kể cả mấy chuyện múa hát hay vẽ vời đại loại như nữ công gia chánh cũng đều dỡ ên con Vy cũng chẳng muốn chỉ tôi cách làm bánh lần 2 vì phá hoại của công quá nhiều.
Đập trứng thì cho luôn cả vỏ, đánh lòng trắng đã không ra bông còn bị tràn ra khỏi tô.... Còn lần lấy bánh không mang găng tay nên bị phỏng. Tuy vậy đó nhưng nhìn món quà mà tôi có thể làm tặng cho ba thì không có gì gọi là khó khăn hay vất vả.
Sau 4 tiếng kì công giữ lắm thì bánh kem cũng đã hoàn thành.
- Ổn không Vy, tui cứ thấy nó kì kì.
Nó vỗ vai tôi.
- Yên tâm, bác Vũ sẽ rất thích món quà này cho xem.
- Hy vọng là vậy.
Tôi tòn ten phụ con Vy dọn dẹp xong xuôi cho bánh vào hộp rồi ra về.
Trời không biết sao lại nổi chứng bệnh khóc nhè đã vậy còn khóc to nữa. Ám hại tôi vì giữ khư khư hộp bánh mà ước như chuột lột.
- Công sức của mình.
Tôi vội chạy vào mái hiên một nhà bên đường tạm trú mưa, muốn hộp bánh không bị dính nước tôi đành quay lưng ra trước.
- Hu hu cả đoạn đường này ra trạm xe buýt tuy gần nhưng bánh sẽ bị nước mưa tàn phá cho coi. - Vừa lo tôi vừa cầu nguyện cho mưa tạnh.
Dưới mái hiên tôi đứng cũng có một người. Tôi không để ý cho lắm.
Chiếc xe hơi hạng sang bỗng đừng trước mái hiên, người trong xe vội vã mang dù buớc ra.
(Haizz tình huống của những người có tiền)
Một lúc sau.
Không hiểu sao tôi cảm thấy được có người đứng sau lưng mình theo phản xạ mà tôi quay người lại mén tí là chạm vào vòm ngực cậu ấy. Tôi ngửa mặt lên nhìn.
1s 2s 3s 4s 5s. Thình thịch thình thịch
Người con trai ấy dùi vào tay tôi cái dù rồi bước vào trong xe không một lời nói.
Tôi dần thất tỉnh về hiện tại khi chiếc xe rời đi.
Chưa kịp nói lời cảm ơn nhưng đã kịp đánh rơi nhịp của trái tim.
***
7h30 sáng.
Tinh Ting Tinh Ting
Tinh Ting
Lầu bầu khó chịu bởi tiếng chuông cửa, nó lết xác ra khỏi phòng trong tình trạng chưa tỉnh ngủ.
- Ai đó.
- Chào Cậu.
- Ừ vào nhà đi.
Khoan, cái giọng chất Bắc này quen quen. Cao hơn mình cái đầu, giọng Bắc..... Giọng người Bắc.
- Vũ Khang.
Vũ Khang phì cười bởi tiếng hét của nó.
- Ừ là tôi nhưng cậu không cần phải hét lên thế đâu.
Nó chỉ tay Vũ Khang ngồi ở phòng khách
25 phút sau.
- Ông đến nhà tui làm gì.
- Kèm Lý cho cậu.
- Ông về đi tí nữa người kèm tui sẽ đến nên không cần đâu.
- Thế à, vậy cho tôi xin cốc nước rồi tôi về.
Đặt ly nước xuống bàn.
- Sao không uống đi rồi còn về.
- Cậu đang muốn đuổi khách à. Nghi phủ thật.
Nó giả vờ lấy điện thoại như đang gọi cho ai đó.
- Alô, bà tới chưa
- Gần tới rồi hả.
Nó diễn sâu quá rồi hí hí.
- Phiền ông về, bạn tui đến rồi.
Chắc tên đó mặt dày cỡ nào thì cũng ngoan ngoãn ra về thôi.
Nó vui vẻ tung tăng hát bài Duyên Phận.
*
- Ngày hôm qua sao anh không đến.
- Xin lỗi anh có việc bận.
- Em nhớ anh lắm.
- Ừ. Hẹn gặp em ở trường. Tạm biệt.
- Đan Châu gọi à.
Hắn gật đầu
- Cậu nói đúng. Gia đình em ấy mến tôi không khác gì cậu.
- Wind, đi tắm thôi.
- Tôi đang nói chuyện với cậu đó.
- Muốn cùng tắm cho nó không.
Lặp tức vẻ mặt của Hữu Minh như con thỏ ngốc, lắc đầu ngay lập tức.
*
Tinh Ting Tinh Ting
- Ai đến vậy ta.
- Lại là ông nữa.
Vũ Khang nở nụ cười thân thiện. Rồi chìa tay đưa cho nó một túi đồ ăn mua ở siêu thị mini.
- Cho cậu, ăn đi rồi còn học nữa.
- Hả.
Mặc kệ tôi ngơ ngạc, Vũ Khang trở lại lần này còn tự nhiên vào nhà nó hơn lần trước.
Nó nhìn túi đồ ăn Vũ Khang đưa.
(Snack cay, Kem cá HQ, Socola kitkat,Bánh mì sữa mềm còn có sữa matcha nữa). Toàn là những món nó thích. Nhưng đồ Vũ Khang cho tốt nhất không nên nhận.
- Trả ông.
- Không cần đâu.
- Vậy tui xin nhé.
Đây là tiền của Vũ Khang. Hứ ăn chùa cho bỏ ghét.
- Nghi, người kèm cậu học đâu rồi nhỉ.
- À.
Cái thằng này giả ngây cũng tốt. Nó muốn làm mình bị bẻ mặt đây mà. Đồ quái vật!
Bỏ miếng bánh vào miệng nó lườm lườm Vũ Khang vài cái.
- Ông có lòng tốt thì tui tạm chấp nhận. Học thôi.
Vũ Khang cười híp luôn mắt. Phải nói là có cả hào quang chói chang.
*
Nó ểu oải xoa tay.
Không ưa tên này là thật nhưng tôi phải công nhận Vũ Khang giản bài dễ hiểu thật. Coi bộ con bản thân tôi nó nói đúng.
- Cảm ơn ông nhiều nha.
- Nghĩa vụ của tôi mà.
Con nhỏ đáng yêu vc luôn ấy.
Ai đó nghe mà mát lòng mát dạ.
- Tôi sẽ luôn sẵn sàng xuất hiện khi Nghi cần nên đừng nghĩ tôi làm phiền cậu.
- Bọn con trai bây giờ thích ngôn tình nhiều nhỉ.
Vũ Khang gãi đầu, khuôn mặt ngại ngùng hiện rõ.
- Tôi nói thật lòng. Vậy nên cậu đừng vội từ chối tôi. Tội nghiệp cho con tim nhỏ bé của tôi lắm.
- Ông nổi tiếng ba hoa trong trường. Đừng đùa nữa, tui muốn sống yên ổng. Ok fine.
- Tôi sẽ chứng minh.
- Gần đến giờ ăn cơm rồi đó. Tui cần tiễn khách.
- Phủ thật. Kiến thức sáng giờ tôi trao dồi rất có ích cậu cần xem lại và học thuộc ít ra cũng nắm trong tay 8 điểm.
- Tôi sẽ cố gắng.
Vũ Khang rời khỏi nhà nó.
Hôm nay tôi không còn có ác cảm nhiều với Vũ Khang nữa. Nhìn vậy thôi chứ hắn thông minh thật, có play cỡ nào thì học lực vẫn luôn xuất sắc. Xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ!
*
Ngày tử thần cũng đến.
Khi thầy vừa phát xong đề là tôi nghĩ mình '' Tủ '' rồi. 45 phút
Sau khi hết tiết kiểm tra, tôi quay xuống đưa tay ám chỉ '' Number one " về phía Vũ Khang.
Ngày 5/6 khi tôi 15 tuổi.
Mùng 5 tháng 6 là ngày sinh nhật của ba tôi. Vì muốn có một món quà bất ngờ cho ba nên tôi đã cất công học làm bánh kem từ con bạn thân - Hải Vy.
Tính tôi lại vụng về trong việc bếp núc. À mà không, kể cả mấy chuyện múa hát hay vẽ vời đại loại như nữ công gia chánh cũng đều dỡ ên con Vy cũng chẳng muốn chỉ tôi cách làm bánh lần 2 vì phá hoại của công quá nhiều.
Đập trứng thì cho luôn cả vỏ, đánh lòng trắng đã không ra bông còn bị tràn ra khỏi tô.... Còn lần lấy bánh không mang găng tay nên bị phỏng. Tuy vậy đó nhưng nhìn món quà mà tôi có thể làm tặng cho ba thì không có gì gọi là khó khăn hay vất vả.
Sau 4 tiếng kì công giữ lắm thì bánh kem cũng đã hoàn thành.
- Ổn không Vy, tui cứ thấy nó kì kì.
Nó vỗ vai tôi.
- Yên tâm, bác Vũ sẽ rất thích món quà này cho xem.
- Hy vọng là vậy.
Tôi tòn ten phụ con Vy dọn dẹp xong xuôi cho bánh vào hộp rồi ra về.
Trời không biết sao lại nổi chứng bệnh khóc nhè đã vậy còn khóc to nữa. Ám hại tôi vì giữ khư khư hộp bánh mà ước như chuột lột.
- Công sức của mình.
Tôi vội chạy vào mái hiên một nhà bên đường tạm trú mưa, muốn hộp bánh không bị dính nước tôi đành quay lưng ra trước.
- Hu hu cả đoạn đường này ra trạm xe buýt tuy gần nhưng bánh sẽ bị nước mưa tàn phá cho coi. - Vừa lo tôi vừa cầu nguyện cho mưa tạnh.
Dưới mái hiên tôi đứng cũng có một người. Tôi không để ý cho lắm.
Chiếc xe hơi hạng sang bỗng đừng trước mái hiên, người trong xe vội vã mang dù buớc ra.
(Haizz tình huống của những người có tiền)
Một lúc sau.
Không hiểu sao tôi cảm thấy được có người đứng sau lưng mình theo phản xạ mà tôi quay người lại mén tí là chạm vào vòm ngực cậu ấy. Tôi ngửa mặt lên nhìn.
1s 2s 3s 4s 5s. Thình thịch thình thịch
Người con trai ấy dùi vào tay tôi cái dù rồi bước vào trong xe không một lời nói.
Tôi dần thất tỉnh về hiện tại khi chiếc xe rời đi.
Chưa kịp nói lời cảm ơn nhưng đã kịp đánh rơi nhịp của trái tim.
***
7h30 sáng.
Tinh Ting Tinh Ting
Tinh Ting
Lầu bầu khó chịu bởi tiếng chuông cửa, nó lết xác ra khỏi phòng trong tình trạng chưa tỉnh ngủ.
- Ai đó.
- Chào Cậu.
- Ừ vào nhà đi.
Khoan, cái giọng chất Bắc này quen quen. Cao hơn mình cái đầu, giọng Bắc..... Giọng người Bắc.
- Vũ Khang.
Vũ Khang phì cười bởi tiếng hét của nó.
- Ừ là tôi nhưng cậu không cần phải hét lên thế đâu.
Nó chỉ tay Vũ Khang ngồi ở phòng khách
25 phút sau.
- Ông đến nhà tui làm gì.
- Kèm Lý cho cậu.
- Ông về đi tí nữa người kèm tui sẽ đến nên không cần đâu.
- Thế à, vậy cho tôi xin cốc nước rồi tôi về.
Đặt ly nước xuống bàn.
- Sao không uống đi rồi còn về.
- Cậu đang muốn đuổi khách à. Nghi phủ thật.
Nó giả vờ lấy điện thoại như đang gọi cho ai đó.
- Alô, bà tới chưa
- Gần tới rồi hả.
Nó diễn sâu quá rồi hí hí.
- Phiền ông về, bạn tui đến rồi.
Chắc tên đó mặt dày cỡ nào thì cũng ngoan ngoãn ra về thôi.
Nó vui vẻ tung tăng hát bài Duyên Phận.
*
- Ngày hôm qua sao anh không đến.
- Xin lỗi anh có việc bận.
- Em nhớ anh lắm.
- Ừ. Hẹn gặp em ở trường. Tạm biệt.
- Đan Châu gọi à.
Hắn gật đầu
- Cậu nói đúng. Gia đình em ấy mến tôi không khác gì cậu.
- Wind, đi tắm thôi.
- Tôi đang nói chuyện với cậu đó.
- Muốn cùng tắm cho nó không.
Lặp tức vẻ mặt của Hữu Minh như con thỏ ngốc, lắc đầu ngay lập tức.
*
Tinh Ting Tinh Ting
- Ai đến vậy ta.
- Lại là ông nữa.
Vũ Khang nở nụ cười thân thiện. Rồi chìa tay đưa cho nó một túi đồ ăn mua ở siêu thị mini.
- Cho cậu, ăn đi rồi còn học nữa.
- Hả.
Mặc kệ tôi ngơ ngạc, Vũ Khang trở lại lần này còn tự nhiên vào nhà nó hơn lần trước.
Nó nhìn túi đồ ăn Vũ Khang đưa.
(Snack cay, Kem cá HQ, Socola kitkat,Bánh mì sữa mềm còn có sữa matcha nữa). Toàn là những món nó thích. Nhưng đồ Vũ Khang cho tốt nhất không nên nhận.
- Trả ông.
- Không cần đâu.
- Vậy tui xin nhé.
Đây là tiền của Vũ Khang. Hứ ăn chùa cho bỏ ghét.
- Nghi, người kèm cậu học đâu rồi nhỉ.
- À.
Cái thằng này giả ngây cũng tốt. Nó muốn làm mình bị bẻ mặt đây mà. Đồ quái vật!
Bỏ miếng bánh vào miệng nó lườm lườm Vũ Khang vài cái.
- Ông có lòng tốt thì tui tạm chấp nhận. Học thôi.
Vũ Khang cười híp luôn mắt. Phải nói là có cả hào quang chói chang.
*
Nó ểu oải xoa tay.
Không ưa tên này là thật nhưng tôi phải công nhận Vũ Khang giản bài dễ hiểu thật. Coi bộ con bản thân tôi nó nói đúng.
- Cảm ơn ông nhiều nha.
- Nghĩa vụ của tôi mà.
Con nhỏ đáng yêu vc luôn ấy.
Ai đó nghe mà mát lòng mát dạ.
- Tôi sẽ luôn sẵn sàng xuất hiện khi Nghi cần nên đừng nghĩ tôi làm phiền cậu.
- Bọn con trai bây giờ thích ngôn tình nhiều nhỉ.
Vũ Khang gãi đầu, khuôn mặt ngại ngùng hiện rõ.
- Tôi nói thật lòng. Vậy nên cậu đừng vội từ chối tôi. Tội nghiệp cho con tim nhỏ bé của tôi lắm.
- Ông nổi tiếng ba hoa trong trường. Đừng đùa nữa, tui muốn sống yên ổng. Ok fine.
- Tôi sẽ chứng minh.
- Gần đến giờ ăn cơm rồi đó. Tui cần tiễn khách.
- Phủ thật. Kiến thức sáng giờ tôi trao dồi rất có ích cậu cần xem lại và học thuộc ít ra cũng nắm trong tay 8 điểm.
- Tôi sẽ cố gắng.
Vũ Khang rời khỏi nhà nó.
Hôm nay tôi không còn có ác cảm nhiều với Vũ Khang nữa. Nhìn vậy thôi chứ hắn thông minh thật, có play cỡ nào thì học lực vẫn luôn xuất sắc. Xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ!
*
Ngày tử thần cũng đến.
Khi thầy vừa phát xong đề là tôi nghĩ mình '' Tủ '' rồi. 45 phút
Sau khi hết tiết kiểm tra, tôi quay xuống đưa tay ám chỉ '' Number one " về phía Vũ Khang.
Tác giả :
T. Teru Bozu