Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi
Chương 52: Bất ngờ vào tết âm lịch
Edit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vy
Thanh Vi vừa vào cửa, Mẹ Yến đã cười ha hả chảo đón, bưng lên một chén canh nói: “Bên ngoài lạnh lắm, nhanh húp miếng canh ấm đi.”
Súp? Thanh Vi cảnh giác nhìn, nhận lấy nói: ” Con không phải là vật thí nghiệm của ba chứ?” Không thể trách loại phản ứng này của cô, lần trước về nhà cũng vì một chén canh rùa rắn cá của Ba Yến, cô đã hẹn hò thân mật với toilet 8 lần, cả đêm ngũ không ngon, cuối cùng thiếu chút nữa không còn sức xuống giường.
Hiện tại nhìn thấy súp, không kinh hãi mới lạ. Nếu như không phải là muốn giảm béo hay là muốn trân trọng tánh mạng, tránh xa súp vương bát.
Mẹ Yến cười hắc hắc, tuyệt không sợ bạn già nghe được, lớn tiếng nói: “Sao có thể lại để cha con hại người! Đây là A ngự sớm cố ý nấu cho con.”
Là Thập Tam? Thanh Vi uống một ngụm, mùi nấm thơm ngát tan ngay trong miệng, bên trong dạ dày cũng ấm áp dễ chịu.
Thanh Vi vui mừng phát hiện, Thập Tam ở với ba mẹ vô cùng tốt, trong nhà có không ít biến hóa. Ví như khăn mặt mới của hai người, mua thêm nồi súp, bộ ấm trà chỉnh tề.
Ba Yến Mẹ Yến đem Thập Tam khen lấy khen để, hiểu chuyện như thế nào, chăm sóc người khác như thế nào, lễ phép như thế nào, có bản lĩnh như thế nào. Có bản lĩnh? Thanh Vi nghi ngờ, chẳng lẽ Thập Tam bị lộ võ công rồi?
Ba Yến xem xét nét mặt của cô, nên nói: “Sao? Không tin? A ngự từ thi họa đến nhạc cụ dân tộc đều làm cho một đám lão già chúng ta chấn động. Phải biết là trong đám chúng ta cũng có người chuyên nghiệp đấy, đều nói A ngự có tiền đồ nha.”
Mẹ Yến cũng nói: “Hắn còn dạy mẹ và ba con dùng máy tính, so với con còn có kiên nhẫn hơn nhiều. Hiện tại mẹ có thể lên mạng xem kịch, ba con có thể đánh cờ. Đúng rồi, mẹ còn mua đồ điện trên mạng, tiện nghi thật đấy!”
Đồ diện? Không có thấy đồ điện gì mới nha? Thanh Vi hứng thú hỏi: “Là thứ gì?”
“Bàn là điện.”
Thanh Vi bó tay rồi, Thập Tam cúi đầu, không biết có phải đang nín cười hay không.
“Thì sao? Bàn là điện cũng là đồ điện, so với đồ điện gia dụng bán ở chợ rẻ hơn những 50 đồng đấy.”
Được rồi, Mẹ Yến, mẹ có lý.
Lễ mừng năm mới theo lẽ thường thì vừa bận rộn vừa náo nhiệt.
Ba ngày trước thân thích tới thăm, không ít người gặp Thập Tam, những người chưa gặp qua, lần này cũng biết rồi. Đám cháu nhỏ đều là một lũ quỷ nhỏ thích phá phách, đột nhiên xuất hiện một chú để chơi chung, có thể từ khi hắn tay cầm hạch đào, sau đó dẫn bọn chúng đi đốt pháo, bọn quỷ nhỏ đều thành dễ bảo, tung hết sở trường nịnh nọt.
Hai người xấp xỉ tuổi Thanh Vi, chính là hai sắc, tự nhiên đối với Thập Tam liền hứng thú dạt dào. Đáng sợ nhất một em họ hủ nữ, lôi kéo Thanh Vi nói: “A Ngự chính là một mỹ nam loại cấm dục ác liệt, công thụ đều hợp nha, không giảo cơ thật đáng tiếc. Chị họ, hủ hóa hắn, nhiệm vụ vinh quanh gian khổ này cứ giao cho em!”
Nói xong, liền muốn nhào tới Thập Tam, Thanh Vi không kịp giữ lại, thấy Thập Tam quay người một chút, em họ liền bổ nhào tới ghế sô pha bên cạnh, đập vào trái bưởi lớn, hít một cái hét lớn: “Anh cố ý!”
Ai cố ý? Không biết. Thanh Vi và Thập Tam đã trốn mất.
Mấy ngày sung sướng trôi qua, sáng sớm hôm nay, đã có người tới gõ cửa. Thanh Vi mở cửa xem, là chị họ Yến Dung. Vị chị họ này hơn ba mươi tuổi, con gái đã học tiểu học.
Năm đó, bởi vì cha mẹ không đồng ý hôn sự của chị, vô cùng náo loạn, Yến Dung bị cha mẹ ép đến không còn dường lui , một mình đến thành phố C cùng chồng hiện tại kết hôn, cha mẹ trong cơn tức giận đoạn tuyệt quan hệ. Cũng may về sau, chồng của chị làm kinh doanh thành công, xem như một doanh nhân cỡ trung, trong nhà đã có của cải, không ít người nói chị thật tinh mắt
Yến Dung cùng Thanh Vi quan hệ rất tốt, Thanh Vi từ lúc nhỏ đã rất thân cận cô chị họ này, chỉ là từ sau khi chị kết hôn, mỗi người đều bận rộn, mới dần dần ít liên lạc, nhưng lễ mừng năm mới chung quy vẫn đến chúc tết.
Thế nhưng năm nay, thời gian chị đến không giống mọi năm, hơn nữa, rõ ràng tinh thần có chút bất lực. Thanh Vi mẫn cảm phát hiện, Yến Dung ăn mặc nửa mới nửa cũ, tuy không khó coi nhưng cũng không hợp không khí năm mới vui mừng này. Mà ngay cả nói đùa cũng mang chút ưu sầu.
Chị ấy làm sao vậy?
Thanh Vi giữ Yến Dung ở lại dùng cơm trưa, Yến Dung không cự tuyệt, lại có chút không tập trung. Cơm nước xong xuôi, Ba Yến Mẹ Yến đi ngủ trưa, dặn dò Thanh Vi cùng Yến Dung hảo hảo nói chuyện phiếm. Thanh Vi vừa định hỏi, Yến Dung liền do dự nói trước: “Chuyện là… hôm nay, chị ở đây có được không?”
Thanh Vi ngạc nhiên, hiểu rõ chị họ nhất định xảy ra chuyện. Cô vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Hai người cãi nhau?”
Yến Dung xuỵt một cái, trầm thấp nói: “Nhỏ giọng chút, chớ kinh động chú hai thím hai.” Sau đó thở dài: “Chuyện đến nước này, chị cần em giúp đỡ, cũng không muốn giấu diếm em. Chị cùng Trịnh Cường cãi nhau mà trở mặt rồi, ra ngoài được hai ngày rồi, suy nghĩ thật tốt.”
Thanh Vi cả kinh. Việc này thật đột ngột quá, tháng trước gọi điện thoại, Yến Dung còn nói việc cùng Trịnh Cường vui vẻ đưa con gái đến trường, như thế nào hiện tại lại náo thành như vậy. Yến Dung vốn là người không thích nhiều lời, tại lễ đầu năm mà tới nhà người khác ở nhờ, đối với cô mà nói, không biết đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm.
Hỏi ra mới biết cuộc sống của Yến Dung với suy nghĩ của người khác hoàn toàn không giống. Đây cũng là một chuyện cũ. Từ khi Trịnh Cường làm ăn khởi sắc, liền từ từ học rất nhiều tật xấu. Bản thân hắn xuất thân từ gia đình bần hàn lại càng thêm truy cầu hường lạc, mới đầu còn cố kỵ, về sau ý thức càng ngày càng thấp.
Mỗi lần Yến Dung khuyên bảo, hắn càng tệ hại hơn. Một năm trước có tình nhân bên ngoài, bị Yến Dung phát hiện, sau đó bị đủ loại dụ dỗ càng lúc càng thay đổi, trở nên không kiêng nể gì cả, thậm chì công khai mang ả ra ngoài xã giao, làm Yến Dung mất hết mặt mũi.
Không ngờ, năm trước con gái về nhà người thân, Trinh Cường mang cả tình nhân bao dưỡng gần đây về nhà thân mật, ngoài ý muốn bị Yến Dung bắt gặp, làm một trận đại náo, Trịnh Cường vô sỉ nói: “Lão tử muốn thế nào liền làm thế ấy, cô một đứa con trai cũng không sinh được, chỉ có tí hiền lành…”
Yến Dung dưới sự giận dữ xông lên lại bị Trinh Cường vặn chặt cánh tay đẩy ngã, chân đụng đau nhất thời không đứng dậy nỗi, bị con tình nhân kia cười nhạo. Thanh Vi kéo quần chị lên xem xét, một mảnh xanh đen khá lớn.
Yến Dung vốn là người kiên cười, bằng không thì lúc trước cũng không sống đi chết lại cùng Trịnh Cường hai bàn tay trắng kết hôn. Nhưng bây giờ cha mẹ còn chưa tha thứ, chính mình lại là nhà giàu mới phất, chỉ làm bà chủ gia đình, không có bạn bè gì. Cái gọi là địa vị xã hội cũng là Trinh Cường mang đến.
Chị không muốn bấm bụng chịu đựng, ờ bên ngoài hai ngày, liền nghĩ đến việc ly hôn.
Beta: Nhã Vy
Thanh Vi vừa vào cửa, Mẹ Yến đã cười ha hả chảo đón, bưng lên một chén canh nói: “Bên ngoài lạnh lắm, nhanh húp miếng canh ấm đi.”
Súp? Thanh Vi cảnh giác nhìn, nhận lấy nói: ” Con không phải là vật thí nghiệm của ba chứ?” Không thể trách loại phản ứng này của cô, lần trước về nhà cũng vì một chén canh rùa rắn cá của Ba Yến, cô đã hẹn hò thân mật với toilet 8 lần, cả đêm ngũ không ngon, cuối cùng thiếu chút nữa không còn sức xuống giường.
Hiện tại nhìn thấy súp, không kinh hãi mới lạ. Nếu như không phải là muốn giảm béo hay là muốn trân trọng tánh mạng, tránh xa súp vương bát.
Mẹ Yến cười hắc hắc, tuyệt không sợ bạn già nghe được, lớn tiếng nói: “Sao có thể lại để cha con hại người! Đây là A ngự sớm cố ý nấu cho con.”
Là Thập Tam? Thanh Vi uống một ngụm, mùi nấm thơm ngát tan ngay trong miệng, bên trong dạ dày cũng ấm áp dễ chịu.
Thanh Vi vui mừng phát hiện, Thập Tam ở với ba mẹ vô cùng tốt, trong nhà có không ít biến hóa. Ví như khăn mặt mới của hai người, mua thêm nồi súp, bộ ấm trà chỉnh tề.
Ba Yến Mẹ Yến đem Thập Tam khen lấy khen để, hiểu chuyện như thế nào, chăm sóc người khác như thế nào, lễ phép như thế nào, có bản lĩnh như thế nào. Có bản lĩnh? Thanh Vi nghi ngờ, chẳng lẽ Thập Tam bị lộ võ công rồi?
Ba Yến xem xét nét mặt của cô, nên nói: “Sao? Không tin? A ngự từ thi họa đến nhạc cụ dân tộc đều làm cho một đám lão già chúng ta chấn động. Phải biết là trong đám chúng ta cũng có người chuyên nghiệp đấy, đều nói A ngự có tiền đồ nha.”
Mẹ Yến cũng nói: “Hắn còn dạy mẹ và ba con dùng máy tính, so với con còn có kiên nhẫn hơn nhiều. Hiện tại mẹ có thể lên mạng xem kịch, ba con có thể đánh cờ. Đúng rồi, mẹ còn mua đồ điện trên mạng, tiện nghi thật đấy!”
Đồ diện? Không có thấy đồ điện gì mới nha? Thanh Vi hứng thú hỏi: “Là thứ gì?”
“Bàn là điện.”
Thanh Vi bó tay rồi, Thập Tam cúi đầu, không biết có phải đang nín cười hay không.
“Thì sao? Bàn là điện cũng là đồ điện, so với đồ điện gia dụng bán ở chợ rẻ hơn những 50 đồng đấy.”
Được rồi, Mẹ Yến, mẹ có lý.
Lễ mừng năm mới theo lẽ thường thì vừa bận rộn vừa náo nhiệt.
Ba ngày trước thân thích tới thăm, không ít người gặp Thập Tam, những người chưa gặp qua, lần này cũng biết rồi. Đám cháu nhỏ đều là một lũ quỷ nhỏ thích phá phách, đột nhiên xuất hiện một chú để chơi chung, có thể từ khi hắn tay cầm hạch đào, sau đó dẫn bọn chúng đi đốt pháo, bọn quỷ nhỏ đều thành dễ bảo, tung hết sở trường nịnh nọt.
Hai người xấp xỉ tuổi Thanh Vi, chính là hai sắc, tự nhiên đối với Thập Tam liền hứng thú dạt dào. Đáng sợ nhất một em họ hủ nữ, lôi kéo Thanh Vi nói: “A Ngự chính là một mỹ nam loại cấm dục ác liệt, công thụ đều hợp nha, không giảo cơ thật đáng tiếc. Chị họ, hủ hóa hắn, nhiệm vụ vinh quanh gian khổ này cứ giao cho em!”
Nói xong, liền muốn nhào tới Thập Tam, Thanh Vi không kịp giữ lại, thấy Thập Tam quay người một chút, em họ liền bổ nhào tới ghế sô pha bên cạnh, đập vào trái bưởi lớn, hít một cái hét lớn: “Anh cố ý!”
Ai cố ý? Không biết. Thanh Vi và Thập Tam đã trốn mất.
Mấy ngày sung sướng trôi qua, sáng sớm hôm nay, đã có người tới gõ cửa. Thanh Vi mở cửa xem, là chị họ Yến Dung. Vị chị họ này hơn ba mươi tuổi, con gái đã học tiểu học.
Năm đó, bởi vì cha mẹ không đồng ý hôn sự của chị, vô cùng náo loạn, Yến Dung bị cha mẹ ép đến không còn dường lui , một mình đến thành phố C cùng chồng hiện tại kết hôn, cha mẹ trong cơn tức giận đoạn tuyệt quan hệ. Cũng may về sau, chồng của chị làm kinh doanh thành công, xem như một doanh nhân cỡ trung, trong nhà đã có của cải, không ít người nói chị thật tinh mắt
Yến Dung cùng Thanh Vi quan hệ rất tốt, Thanh Vi từ lúc nhỏ đã rất thân cận cô chị họ này, chỉ là từ sau khi chị kết hôn, mỗi người đều bận rộn, mới dần dần ít liên lạc, nhưng lễ mừng năm mới chung quy vẫn đến chúc tết.
Thế nhưng năm nay, thời gian chị đến không giống mọi năm, hơn nữa, rõ ràng tinh thần có chút bất lực. Thanh Vi mẫn cảm phát hiện, Yến Dung ăn mặc nửa mới nửa cũ, tuy không khó coi nhưng cũng không hợp không khí năm mới vui mừng này. Mà ngay cả nói đùa cũng mang chút ưu sầu.
Chị ấy làm sao vậy?
Thanh Vi giữ Yến Dung ở lại dùng cơm trưa, Yến Dung không cự tuyệt, lại có chút không tập trung. Cơm nước xong xuôi, Ba Yến Mẹ Yến đi ngủ trưa, dặn dò Thanh Vi cùng Yến Dung hảo hảo nói chuyện phiếm. Thanh Vi vừa định hỏi, Yến Dung liền do dự nói trước: “Chuyện là… hôm nay, chị ở đây có được không?”
Thanh Vi ngạc nhiên, hiểu rõ chị họ nhất định xảy ra chuyện. Cô vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Hai người cãi nhau?”
Yến Dung xuỵt một cái, trầm thấp nói: “Nhỏ giọng chút, chớ kinh động chú hai thím hai.” Sau đó thở dài: “Chuyện đến nước này, chị cần em giúp đỡ, cũng không muốn giấu diếm em. Chị cùng Trịnh Cường cãi nhau mà trở mặt rồi, ra ngoài được hai ngày rồi, suy nghĩ thật tốt.”
Thanh Vi cả kinh. Việc này thật đột ngột quá, tháng trước gọi điện thoại, Yến Dung còn nói việc cùng Trịnh Cường vui vẻ đưa con gái đến trường, như thế nào hiện tại lại náo thành như vậy. Yến Dung vốn là người không thích nhiều lời, tại lễ đầu năm mà tới nhà người khác ở nhờ, đối với cô mà nói, không biết đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm.
Hỏi ra mới biết cuộc sống của Yến Dung với suy nghĩ của người khác hoàn toàn không giống. Đây cũng là một chuyện cũ. Từ khi Trịnh Cường làm ăn khởi sắc, liền từ từ học rất nhiều tật xấu. Bản thân hắn xuất thân từ gia đình bần hàn lại càng thêm truy cầu hường lạc, mới đầu còn cố kỵ, về sau ý thức càng ngày càng thấp.
Mỗi lần Yến Dung khuyên bảo, hắn càng tệ hại hơn. Một năm trước có tình nhân bên ngoài, bị Yến Dung phát hiện, sau đó bị đủ loại dụ dỗ càng lúc càng thay đổi, trở nên không kiêng nể gì cả, thậm chì công khai mang ả ra ngoài xã giao, làm Yến Dung mất hết mặt mũi.
Không ngờ, năm trước con gái về nhà người thân, Trinh Cường mang cả tình nhân bao dưỡng gần đây về nhà thân mật, ngoài ý muốn bị Yến Dung bắt gặp, làm một trận đại náo, Trịnh Cường vô sỉ nói: “Lão tử muốn thế nào liền làm thế ấy, cô một đứa con trai cũng không sinh được, chỉ có tí hiền lành…”
Yến Dung dưới sự giận dữ xông lên lại bị Trinh Cường vặn chặt cánh tay đẩy ngã, chân đụng đau nhất thời không đứng dậy nỗi, bị con tình nhân kia cười nhạo. Thanh Vi kéo quần chị lên xem xét, một mảnh xanh đen khá lớn.
Yến Dung vốn là người kiên cười, bằng không thì lúc trước cũng không sống đi chết lại cùng Trịnh Cường hai bàn tay trắng kết hôn. Nhưng bây giờ cha mẹ còn chưa tha thứ, chính mình lại là nhà giàu mới phất, chỉ làm bà chủ gia đình, không có bạn bè gì. Cái gọi là địa vị xã hội cũng là Trinh Cường mang đến.
Chị không muốn bấm bụng chịu đựng, ờ bên ngoài hai ngày, liền nghĩ đến việc ly hôn.
Tác giả :
Bản Sắc