Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời
Chương 53 Một giây trước lạnh như núi băng, một giây sau liền nói cho bạn biết cái gì gọi là núi băng tan rã, cười như gió xu?
Thì Phỉ quơ quơ bảng lương: “Không thể để cho em không có tiền, mà lại không có danh phận được.”
Sau khi nhận được cuộc gọi của bà nội, Thì Phỉ đã gác lại công việc trong tay xuống, lái xe về nhà.
Thì Phỉ không nghĩ tới, ông bà gọi anh về, là định giúp anh.
Ông nội lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Thì Phỉ rồi nói: “Ở đây có một ít tiền cháu cầm dùng trước đi.”
Thì Phỉ không mở ra cũng biết bên trong nhất định có không ít tiền, nhưng mà tiền này anh không thể xin.
Ông nội là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới pháp luật, bà nội cũng là người dạy học cả đời, học trò ở khắp nơi, là cháu trai của bọn họ mà lại làm ra loại chuyện xâm phạm quyền này, thì nhất định sẽ vì mặt mũi mà không nén được giận, nhưng bọn họ lại không nói một lời khó nghe nào, mà còn giúp đỡ anh vô điều kiện, anh cảm thấy vô cùng có lỗi với ông bà.
Bọn họ dưỡng dục anh thành người, chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm cái gì, năm đó thậm chí còn chống lại mọi người ủng hộ anh chơi chuyên nghiệp. Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng anh biết, Thì Lý và Ngụy Tri Thu đã vì thế mà cãi nhau với bọn họ không ít, mà bọn họ thì chưa bao giờ đề cập đến trước mặt anh. Sau khi giải nghệ mặc dù anh đã trở về trường đi học lại, nhưng lại vừa thành lập chiến đội WDF, bọn họ vẫn không chỉ trích anh một câu nào, hôm nay còn lấy tiền tiết kiệm của mình để giúp anh vượt qua khó khăn.
“Tại sao ông không mắng cháu?”
Ông nội Thì: “Con người không phải là thánh hiền, ai cũng có thể phạm sai lầm, phạm sai lầm không đáng sợ, nhưng phải rút kinh nghiệm, sau này không được tái phạm nữa. Ít tiền này cháu cứ cầm dùng, không đủ thì nói sau.”
Thì Phỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm, chịu đựng, cười khổ nói: “Ông nội ông yên tâm đi, không có kim cương thì sao cháu dám ôm đồ gốm vào người [1] chứ? Cháu không thiếu tiền, ngày hôm qua còn có người đến năn nỉ muốn đưa cho cháu 20 triệu, cháu chê ít không đồng ý đấy.”
[1] Câu gốc là Không có kim cương thì đừng có ôm đồ gốm vào người (没有金刚钻别揽瓷器活): Nghĩa là cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm chuyện quá khả năng. Câu này bắt nguồn từ công việc sửa chữa đồ gốm sứ bị vỡ thời xa xưa. Để sửa, hàn gắn gốm sứ, các nghệ nhân cần một dụng cụ hình que, đầu que có gắn kim cương để mài nhẵn. Công việc này rất khó, cần tỉ mỉ và khéo léo vô cùng.
Ông nội Thì hỏi với vẻ mặt “Ông không tin cháu bớt lừa ông”: “Thật không?”
“Không tin thì ông có thể hỏi Tu Viễn, một công ty đầu tư rất nổi tiếng, danh thiếp vẫn còn ở trong xe của cháu, nếu không thì cháu lấy đưa cho ông xem.”
Thì Phỉ làm bộ muốn đứng dậy, thì ông nội Thì đã ngăn anh lại nói: “Được rồi được rồi, nếu là như vậy, thì trước hết để sổ tiết kiệm ở chỗ ông, ông luôn giữ nó cho cháu, nếu như cháu thiếu tiền thì tới lấy bất cứ lúc nào, đừng có làm chuyện phạm luật nữa.”
Trước khi Thì Phỉ rời đi, anh đã đứng ở cửa sân nhỏ mà nhìn lại. Ánh mặt trời cuối xuân chiếu vào sân nhỏ, cây lựu ra nụ non xanh mơn mởn, rau xanh tô điểm màu hy vọng cho cả khoảng sân, con đường đá phiến quanh co, ông bà đứng ở cửa hiền hậu nở nụ cười với anh, vẫy tay chào. Mọi thứ đều rất tốt đẹp, mọi thứ đều tràn đầy hy vọng.
Thì Phỉ trở lại căn cứ, anh vừa mới ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng cãi vã, trong đó có một giọng nữ giọng Phổ Thành đặc biệt chói tai.
Hà Ngộ lanh mắt nhìn thấy Thì Phỉ trước, vẫy tay kêu lên, “Lão đại đã trở lại.”
Mọi người đều đồng loạt nhìn anh, bao gồm cả người phụ nữ trung niên chưa từng gặp qua kia, Thì Phỉ quan sát bà ấy, đoán chừng giọng nữ chói tai kia chắc là thuộc về bà ấy.
Ánh mắt của người phụ nữ cũng đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Xem ra cậu chính là người quản lý?”
Thì Phỉ đến gần, nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Có chuyện gì?”
“Vừa nãy đã nói rất rõ ràng, nhưng mà tôi cũng không ngại nói thêm một lần nữa. Tôi sống ở tầng dưới của các người, tháng sau chuyển đến, tôi hy vọng các người có thể dọn đi trong tháng này.”
Bà ấy ăn nói rất không khách khí, trong lời nói cũng không thiếu sự khinh bỉ.
Phùng Ly ở bên cạnh cũng rất dứt khóa từ chối: “Không dọn!”
“Vậy tôi sẽ ra tòa kiện các người quấy rối dân!”
“Đi thì đi đi! Muốn kiện chúng tôi cũng không chỉ có một mình bà.”
“Phùng Ly.” Thì Phỉ thấp giọng quát, Phùng Ly ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng mặt vẫn không cam lòng.
Thì Phỉ khách khí nói: “Cô à.”
Người phụ nữ vừa nghe xong, thì nghiêm nghị nói: “Cậu gọi tôi là gì?”
Thì Phỉ cười, khách khí nói: “Chúng tôi đã trả tiền thuê nhà, đương nhiên là có quyền tiếp tục ở, trừ phi chủ nhà không cho chúng tôi thuê. Nếu như cô lo chúng tôi sẽ quấy rầy đến cô, vậy thì cô cứ yên tâm, chúng tôi rất yên tĩnh, sẽ không có hoạt động mạnh và lớn tiếng ồn ồn ào trong nhà, tuyệt đối sẽ không gây tiếng ồn đến cô hoặc những người hàng xóm khác.”
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu nói như vậy thì tôi sẽ tin? Cậu đếm đi các cậu có bao nhiêu người, một ba năm bảy tám trời ạ! Nhiều người ở cùng nhau như vậy mà còn không tạo tiếng ồn sao? Mỗi một người đi lại trong nhà cũng hỏng bét, đi lại không tạo ra tiếng động sao? Còn có tiếng động phòng bếp, nước chảy cống thoát nước nhà vệ sinh, bla bla!” Người phụ nữ khoa trương: “Thật sự ồn ào chết đi được! Không được không được, mấy người phải dọn đi. Nếu không tôi sẽ kiện mấy người.”
Người phụ nữ bô bô nói rất nhiều, lúc nói chuyện thì tay khoanh trước ngực, cằm hận không thể hấc lên trời.
Những người khác ở bên cạnh vô cùng tức giận, trước khi Thì Phỉ đến, bọn họ đã tranh cãi rất lâu rồi, sức chiến đấu của người phụ nữ này rất mạnh, giọng điệu sắc bén như muốn chọc thủng bầu trời, nếu bàn về quấy rối dân, thì giọng của bà ấy nhất định ở top đầu.
“Vậy xin cứ tự nhiên.” Thì Phỉ vẫn hòa nhã nói, nhưng sau đó quay ngoắt lại: “Hà Ngộ, Thạch Đầu, tiễn khách.”
“Cậu không đồng ý dọn thì tôi sẽ không đi.”
Hà Ngộ lạnh lùng nói: “Không phải bà muốn kiện chúng tôi sao? Mau đi đi! Trễ một chút nữa là tòa án sẽ nghỉ.”
Người phụ nữ kia vẫn không chịu rời đi, Hà Ngộ và Thạch Đầu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai bên cứ giằng co như vậy. Cố Nam Sơn vẫn đang đứng ở vòng ngoài đột nhiên nói: “Xích chó để ở đâu? Chó nên cột lại.”
Thạch Đầu thấp giọng thì thào: “Chó gì?”
Nam Tụng lập tức đá Thạch Đầu một cái, dựa vào khung cửa nói: “Con chó kia của cậu đừng cho đi ra ngoài nữa, ngày hôm qua vừa ngã nhào vào một chàng trai, còn phải tiêm phòng dại cho người ta.”
Mặt của Cố Nam Sơn vẫn không biểu cảm: “Có dây xích chó.”
Hà Ngộ phô trương thanh thế nói: “Dây xích chó cũng không được, cơ thể nhỏ bé của anh hoàn toàn không giữ được nó.”
Bọn họ anh một câu tôi một câu, người phụ nữ bên cạnh vừa nghe ở đây có chó dữ, thì không chịu được nữa, mắt liếc nhìn khắp nơi, rồi lùi về phía sau.
“Gâu gâu… gâu gâu… gâu gâu…”
Đột nhiên một trận tiếng chó dữ truyền từ trong nhà tới, người phụ nữ không chỉ bị dọa đến run người, mà ánh mắt còn đảo quanh, dường như muốn xác định vị trí của con chó để chắc chắn vị trí của mình có an toàn hay không, mấy tiếng chó sủa kêu rất giống thật, ngay cả mấy những người nói mò liên thiên cũng thiếu chút nữa cho rằng nhà này thật sự nuôi chó.
Cố Nam Sơn vẫn tỉnh rụi nói: “Nó chắc là muốn đi ra ngoài chơi rồi.”
Nam Tụng gật đầu: “Hay là ra ngoài đi dạo đi.”
“Em sẽ cùng đi, hai chúng ta cùng đi có lẽ sẽ có thể giữ được dây xích chó.” Hà Ngộ nói.
Người phụ nữ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, hoảng hốt bỏ chạy, lúc vào thang máy còn để lại một câu: “Mau dọn nhà đi!”
Hà Ngộ hét về phía thang máy: “Cút nhanh đi!”
Hà Ngộ đóng cửa lại, cùng với Nam Tụng, Nam Sơn ăn ý đập tay, Thạch Đầu cuối cùng cũng nhận ra mọi người đang cố ý nói cho người phụ nữ nghe, nhưng vẫn tự hỏi: “Chó sủa ở đâu?”
Lúc này, Phùng Ly đi từ trong phòng ra, mặt đầy đắc ý.
Hà Ngộ cảm khái: “Cậu học cũng quá giống rồi đấy?”
“Nhà tôi nuôi chó hơn chục năm, từ nhỏ tôi đã nghe tiếng chó sủa mà lớn lên.”
Mọi người hết lời khen ngợi tiếng chó sủa của Phùng Ly, mặc dù người phụ nữ đã bị dọa chạy, nhưng tình huống nan giải vẫn chưa được giải quyết.
Thạch Đầu: “Bà ấy tưởng là chúng ta nuôi chó, nên nhất định sẽ tìm cách để chúng ta dọn đi.”
Nam Tụng nói một lời liền vạch trần: “Bà ấy muốn chúng ta dọn đi, nên có chó hay không thì cũng giống nhau.”
Thạch Đầu: “Đúng là họa đến dồn dập mà.”
Hà Ngộ: “Ôi!”
Nhà dột còn gặp mưa giông suốt đêm, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió, người xui xẻo uống nước lạnh cũng mắc kẻ răng, nhà đang ở tốt thì có người đến cửa gây chuyện.
Chu Chính và Thì Phỉ ra ban công hút thuốc, Chu Chính hít một hơi điếu thuốc, sốt sắng nói: “Gần đây sao lại xui xẻo như vậy?”
“Những thứ này cậu không cần để ý, dẫn dắt bọn họ huấn luyện thật tốt là được.”
“A Phỉ, cậu có hối hận không? Nếu như cậu không giải nghệ, thì năm nay chắc chắn sẽ lọt vào trận Chung kết Thế giới, danh tiếng, tiền bạc đều có, về căn bản sẽ không có những chuyện lộn xộn như vậy.”
Thì Phỉ cười nhạt, “Ở cùng một đội với Tần Du mới đúng là lộn xộn.”
“Cậu có thể đến câu lạc bộ khác mà! Có rất nhiều câu lạc bộ tranh nhau muốn ký hợp đồng với cậu, tôi nghe nói có người chuyển 10 triệu phí đào cậu đi, có đúng không?”
Thì Phỉ nhìn xa xa, từ chối cho bình luận.
“Đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân đã tự tìm rắc rối thật lớn cho mình, cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng mà chúng ta đã đi cả một đường để đến hiện tại, với thành tích hiện tại, nhìn dáng vẻ hăm hở của đám nhóc kia khi thắng trận đấu, thì lại cảm thấy đều rất xứng đáng. Việc giành chức vô địch phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa, năm ngoái chúng ta đã gặp may mắn, nhưng sau này chưa chắc sẽ gặp may mắn như vậy. Chúng ta đã giành được chức vô địch thế giới quan trọng nhất rồi, nếu đánh tiếp nữa thì sẽ không tốt hơn bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là tính tổng cộng số lần vô địch, sẽ không có cảm giác thành tựu nào lớn hơn nữa.”
Chu Chính nghe vậy, liền bật cười: “Nói như vậy, thì quả thật là việc làm huấn luyện viên, cảm nhận được niềm vui thú khi làm huấn luyện viên, nhìn bọn họ chiến đấu thắng lợi hết lần này đến lần khác, từ một tay mơ giống như một tờ giấy trắng, đến bây giờ tiến vào giải đấu chính thức, nghĩ đến việc bọn họ là do tôi dẫn dắt ra, thì thật sự rất có cảm giác thành tựu. Nếu như đám nhóc cũng gặp may mắn, lọt vào Giải vô địch thế giới D3, vô tình đoạt được chức vô địch, vậy thì càng ghê gớm hơn, giá trị con người của tôi cũng sẽ tăng vùn vụt!” Chu Chính càng nói, càng phấn khích, như thể WDF đã giành được chức vô địch vậy.
“Rời sân cũng không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một đoạn sự nghiệp khác, chúng ta còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”
“Thể thao điện tử Trung Quốc cần chúng ta tiếp tục đập đầu, đổ máu, phát huy sức lực còn lại cho đến khi được công chúng tiếp nhận.”
Chu Chính nắm nấm đấm, Thì Phỉ cười cười, tay cũng nắm thành nấm đấm, chạm vào tay của Chu Chính.
Sau khi nói về lý tưởng và tương lai, thì trước mắt vẫn đầy chông gai.
“Căn nhà… làm sao đây?”
Thì Phỉ hít một hơi khói, nhìn về phía xa rồi từ từ nhả ra vòng khói: “Gặp căn nhà thích hợp thì chuyển đi.”
Bọn họ quả thực có nhiều người lộn xộn, cho dù có cẩn thận đến mấy, thì cũng không thể chu toàn mọi mặt được, ở mức độ khác nhau thì cũng sẽ làm phiền đến hàng xóm xung quanh. Cho dù tìm được một căn nhà trên dưới lầu đều không có người, thì rốt cuộc cũng không phải kế hoạch lâu dài.
“Còn về tranh chấp xâm phạm quyền với Phi Tấn?”
“Chờ đã, trong một lát không giải quyết được.”
Chu Chính cười khổ: “Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Chi bằng chúng ta đi chùa thắp hương đi!”
Thì Phỉ hít một hơi khói, không trả lời. Chu Chính nghĩ rằng anh không đồng ý, nên không nói thêm nữa.
Đúng lúc này, Tô Mộc Hề tới, vừa vào cửa liền hỏi: “Căn cứ nuôi con chó khi nào vậy? Chó gì? Sao tôi không biết?”
Hà Ngộ cười hì hì giơ tay lên chỉ Phùng Ly: “Ở đó đó.”
Tô Mộc Hề nhìn Phùng Ly, vẫn mơ hồ: “Cái gì vậy?”
Thạch Đầu: “Làm sao cậu biết căn cứ nuôi chó?”
“Tôi ở dưới lầu nghe thấy một người phụ nữ gọi điện thoại nói 1701 nuôi chó dữ, chúng ta không phải là 1701 sao?”
Nam Tụng đi tới, đem chuyện bị buộc dọn nhà và học chó sủa dọa người phụ nữ độc ác kia đi ra, mặc dù Tô Mộc Hề nghe xong rất hả giận, nhưng trong lòng lại càng lo lắng phiền não hơn. Vấn đề cũ chưa giải quyết xong, rắc rối mới đã nối nhau mà tới, gần đây thật sự không quá xuôi.
Tô Mộc Hề đi đến ban công tìm Thì Phỉ, trịnh trọng nói: “Chúng ta tìm một thời gian đi chùa làm lễ bái đi.”
Chu Chính dùng tay vỗ vào lan can: “Xem tôi vừa nói gì kìa! Mộc Hề và tôi chính là cùng chung chí hướng.”
Thì Phỉ nhìn Tô Mộc Hề bằng ánh mắt cưng chiều, mỉm cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em có nhiều ý nghĩ thông minh thật.
Chu Chính: “???”
Tình hình gì vậy? Cùng một chuyện, mà tôi nói thì giống như đánh rắm vậy, còn Mộc Hề nói thì là ý nghĩ hay. TMD, không thể làm bạn tốt của nhau được nữa!
====
Vào đầu tháng, Tô Mộc Hề trả lương cho mọi người trước ngày 5 theo thường lệ, cũng đưa bảng lương cho Thì Phỉ.
Thì Phỉ không thấy tên cô trên bảng lương, thì trầm ngâm một lúc, rồi ngước mắt lên hỏi cô: “Sinh nhật em là ngày nào?”
“Ngày 26 tháng 6,” Tô Mộc Hề mỉm cười, mắt ngọc mày ngài: “Định tặng quà cho em sao?”
“Mang theo sổ hộ khẩu vào ngày sinh nhật đó.”
Tô Mộc Hề sửng sốt một chút: “Làm gì?”
Thì Phỉ quơ quơ bảng lương: “Không thể để cho em không có tiền, mà lại không có danh phận được.”
Mặt của Tô Mộc Hề lập tức đỏ lên, nghĩ đến lời của anh lúc trước: Chưa từng nghe bà chủ mà đòi tiền lương.
Cô cũng không có ý định trở thành vợ của ông chủ, chỉ đơn thuần cảm thấy gần đây chiến đội quá căng thẳng, muốn dốc một chút sức lực mà thôi. Vì vậy lập tức lập luận cho bản thân: “Em không có ý đó, chỉ là không muốn nhận tiền lương mà thôi.”
“Nhưng anh có.”
Tô Mộc Hề: “…”
Ngày hôm sau, Thì Phỉ nhét một xấp tiền vào ví của Tô Mộc Hề, gọi văn chương là: Tiền sinh hoạt của tháng này.
Tô Mộc Hề trịnh trọng nói: “Cứ tiếp tục trả lương cho em đi.”
“Em đang từ chối anh?”
Tô Mộc Hề rất nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Nhìn cô gái nhỏ sắp khóc trước mắt, Thì Phỉ mỉm cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được rồi, không chọc em. Tiền này là em làm việc kiếm được, nên cho em. Anh bóc lột ai, thì cũng không thể bóc lột em được.”
Sau khi nhận lương, các đội viên đã tập hợp lại thảo luận một chút, quyết định trước khi cuộc khủng hoảng của WDF qua đi, sẽ không nhận lương, hơn nữa tất cả đều cầm tiền mặt, muốn trả lại cho Tô Mộc Hề.
“Chút tiền này của mọi người, đủ để làm gì? Ném xuống nước cũng không tạo ra tiếng động, đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không quan trọng này nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi, nên bận tâm cái gì tự mình không biết tính toán sao?”
Tất cả mọi người bị Thì Phỉ mắng một trận, chỉ có thể cất lại tiền, ngoan ngoãn quay về huấn luyện, cũng hạ quyết tâm nhất định phải chơi thật tốt, quyết không khiến cho WDF tăng thêm phiền phức mới!
====
Trận đấu chính thức đầu tiên của giải đấu Liên minh Vương giả mùa xuân diễn ra đúng lịch trình, tám chiến đội bốc thăm chia thành hai bảng, sau lượt thi đấu vòng tròn đầu tiên trong bảng, lượt thi đấu vòng tròn thứ hai ngoài bảng, hai chiến đội thắng nhiều nhất ở mỗi bảng sẽ giành quyền vào vòng bán kết, tạo thành top bốn, trải qua trận bán kết, đội thắng sẽ tiến vào chung kết, đội thua tiến vào vòng tranh hạng ba.
Cả WDF và ATB đều rút được vào Bảng A, IN ở Bảng B.
Không biết có phải là chủ ý của ban tổ chức hay không, mà trận đấu vòng tròn đầu tiên của giải đấu chính là WDF đấu với ATB.
Trận đấu vòng tròn đầu tiên của giải đấu Liên minh Vương giả chính thức, có thể nói là một trận đấu khởi đầu lịch sử, trước đây, trận đấu vòng tròn chính thức chưa từng được tổ chức ở Trung Quốc, nên trận đấu này đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả những người yêu thích thể thao điện tử.
Một tháng trước, ngay cả top bốn mạnh nhất cả nước ATB cũng không lọt vào nhưng lại được dẫn đầu tiến vào trận đấu vòng tròn, còn WDF đứng thứ ba thì lại phải tham gia trận đấu tuyển chọn. Hôm nay, chính là thời điểm hoàn hảo để WDF rửa nhục trước kia. Huống chi WDF đang ở trong vòng xoáy dư luận chuyện xâm phạm quyền, nên nhất định phải thắng một trận để dập tắt những lời nghi ngờ đối với WDF.
Trái lại ATB cũng cần một trận thắng để chứng minh tư cách chiến đội dẫn đầu vào trận đấu vòng tròn, bọn họ xứng đáng không thẹn.
Lại thêm vào đủ loại ân ân oán oán giữa WDF và ATB trong một năm qua, độ chú ý của trận đấu này đặc biệt cao, chỉ đứng sau trận chung kết thế giới năm ngoái.
Trận đấu bắt đầu lúc 5 giờ chiều, nhưng chưa tới 3 giờ thì đã có khán giả đứng bên ngoài sân chờ vào sân.
Khoảng 4 giờ, bốn người Thì Phỉ, Tô Mộc Hề, Chung Sở An, Cốc Yến Yến vào sân, ngồi giữa hàng ghế thứ ba, chờ trận đấu bắt đầu.
Người đến xem trận đấu đều là người đam mê thể thao điện tử, căn bản không ai là không biết Thì Phỉ. Có người lấy điện thoại ra chụp hình anh, Tô Mộc Hề phát hiện, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản được, chỉ có thể phớt lờ, vừa nói chuyện với Cốc Yến Yến vừa phân tán sự chú ý.
Có người quay cả video, trong video Thì Phỉ phát hiện có người đang quay mình, thì nhìn chằm chằm vào máy quay với vẻ mặt rất không vui vẻ một lúc, cô gái bên cạnh mỉm cười bảo anh nhìn vào điện thoại, dường như thấy được chuyện gì buồn cười, khói mù trên khuôn mặt của anh được quét sạch, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ mặt cưng chiều lại bất lực xoa xoa tóc của cô gái.
Video được đăng lên mạng, trận đấu còn chưa bắt đầu, thì video đã bùng nổ.
Không thể tin được hai người trước và sau trong video đều cùng là Thì Phỉ, một giây trước lạnh như núi băng, một giây sau liền nói cho bạn biết cái gì gọi là núi băng tan rã, cười như gió xuân.
Tần Du vẫn lấy tư cách là ADC ra sân, mà Lưu Hạo Vũ mà bọn họ từng “tốn đống tiền” đào đi lại làm dự bị, ở lại hậu đài, về cơ bản thì không có cơ hội ra sân.
Trận đấu theo thể chế BO3, WDF tung đồng xu thắng, đi B&P trước. ATB hiển nhiên chưa tìm ra đường đi nước bước mới, từ khâu B&P là có thể nhìn ra, ATB chọn nhóm anh hùng rất không thuận lợi, cũng không thể kiềm chế WDF một cách hiệu quả, trái lại WDF có tiến có tấn công có phòng thủ, chậm cũng có thể chơi, mà nhanh cũng có thể chơi.
Trận đấu chính thức bắt đầu, ATB không ngoài dự liệu vẫn luôn ở thế hạ phong, cho dù là đầu người hay tháp phòng thủ đều ở phía sau WDF, kinh tế dần dần bị kéo ra. Vào phút thứ 22, ATB bí mật đánh rồng lớn, ngay vào thời điểm quan trọng khi ATB bắt được rồng lớn thì WDF chạy tới, đoàn diệt ATB, thành công tiêu diệt buff rồng lớn của ATB. ATB vốn muốn mượn rồng lớn để thu nhỏ khoảng cách về kinh tế, nhưng trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất đầu người lại mất buff. Tiếp theo WDF một đường đẩy ATB đến cao điểm, phá vỡ pha lê của đối phương, giành chiến thắng trong ván đầu tiên.
Trong ván thứ hai, ATB vẫn chơi rất bị động như ván trước. Ở phút 27, WDF đẩy một tòa tháp cao của ATB rồi rút lui theo kế hoạch ban đầu để ổn định, nhưng Tần Du lại không biết sống chết mà đuổi đánh ở phía sau, đuổi được thì cắn chặt không thả, WDF mở nhóm giết Tần Du trước, sau đó đẩy về phía cao điểm, rồi lại double kill, đi tới thạch anh trước, vào lúc này, ATB đã không còn sức để hồi phục nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thạch anh vỡ tung, trận đấu kết thúc.
WDF đã đánh bại ATB, không chỉ là trút một cơn giận, mà còn là một cái tát vang dội đối với những người chỉ trích WDF không có kỹ năng bằng người ta.
Khán giả trên khán đài đều đã đứng dậy từ lâu, dành tất cả những tràng pháo tay cổ vũ cho WDF.
Trên sân khấu đám nhóc con WDF đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tháo tai nghe ra, đứng dậy, ung dung đi tới trước bàn của đối phương, bắt tay từng người một, mặc dù Tần Du không rời khỏi sân giống như lần trước, nhưng lúc WDF đến bắt tay thì anh ta vẫn ngồi yên tại chỗ không có ý định đứng lên, WDF hành động rất rộng rãi, không so đo và cũng không bắt tay với anh ta, sau khi bắt tay với bốn đội viên khác, thì đi tới giữa sân khấu, cùng nhau cúi chào, đi xuống sân khấu.
Lão đại của bọn họ đã nói với bọn họ, sự trả thù thật sự, căn bản không phải là không coi đối phương ra gì, mà là xem việc đánh bại bọn họ như một điều bình thường, hoàn toàn không đủ làm cho bản thân phấn khích.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Sau khi nhận được cuộc gọi của bà nội, Thì Phỉ đã gác lại công việc trong tay xuống, lái xe về nhà.
Thì Phỉ không nghĩ tới, ông bà gọi anh về, là định giúp anh.
Ông nội lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Thì Phỉ rồi nói: “Ở đây có một ít tiền cháu cầm dùng trước đi.”
Thì Phỉ không mở ra cũng biết bên trong nhất định có không ít tiền, nhưng mà tiền này anh không thể xin.
Ông nội là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới pháp luật, bà nội cũng là người dạy học cả đời, học trò ở khắp nơi, là cháu trai của bọn họ mà lại làm ra loại chuyện xâm phạm quyền này, thì nhất định sẽ vì mặt mũi mà không nén được giận, nhưng bọn họ lại không nói một lời khó nghe nào, mà còn giúp đỡ anh vô điều kiện, anh cảm thấy vô cùng có lỗi với ông bà.
Bọn họ dưỡng dục anh thành người, chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm cái gì, năm đó thậm chí còn chống lại mọi người ủng hộ anh chơi chuyên nghiệp. Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng anh biết, Thì Lý và Ngụy Tri Thu đã vì thế mà cãi nhau với bọn họ không ít, mà bọn họ thì chưa bao giờ đề cập đến trước mặt anh. Sau khi giải nghệ mặc dù anh đã trở về trường đi học lại, nhưng lại vừa thành lập chiến đội WDF, bọn họ vẫn không chỉ trích anh một câu nào, hôm nay còn lấy tiền tiết kiệm của mình để giúp anh vượt qua khó khăn.
“Tại sao ông không mắng cháu?”
Ông nội Thì: “Con người không phải là thánh hiền, ai cũng có thể phạm sai lầm, phạm sai lầm không đáng sợ, nhưng phải rút kinh nghiệm, sau này không được tái phạm nữa. Ít tiền này cháu cứ cầm dùng, không đủ thì nói sau.”
Thì Phỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm, chịu đựng, cười khổ nói: “Ông nội ông yên tâm đi, không có kim cương thì sao cháu dám ôm đồ gốm vào người [1] chứ? Cháu không thiếu tiền, ngày hôm qua còn có người đến năn nỉ muốn đưa cho cháu 20 triệu, cháu chê ít không đồng ý đấy.”
[1] Câu gốc là Không có kim cương thì đừng có ôm đồ gốm vào người (没有金刚钻别揽瓷器活): Nghĩa là cần cân nhắc trước khi làm mọi chuyện, đừng làm chuyện quá khả năng. Câu này bắt nguồn từ công việc sửa chữa đồ gốm sứ bị vỡ thời xa xưa. Để sửa, hàn gắn gốm sứ, các nghệ nhân cần một dụng cụ hình que, đầu que có gắn kim cương để mài nhẵn. Công việc này rất khó, cần tỉ mỉ và khéo léo vô cùng.
Ông nội Thì hỏi với vẻ mặt “Ông không tin cháu bớt lừa ông”: “Thật không?”
“Không tin thì ông có thể hỏi Tu Viễn, một công ty đầu tư rất nổi tiếng, danh thiếp vẫn còn ở trong xe của cháu, nếu không thì cháu lấy đưa cho ông xem.”
Thì Phỉ làm bộ muốn đứng dậy, thì ông nội Thì đã ngăn anh lại nói: “Được rồi được rồi, nếu là như vậy, thì trước hết để sổ tiết kiệm ở chỗ ông, ông luôn giữ nó cho cháu, nếu như cháu thiếu tiền thì tới lấy bất cứ lúc nào, đừng có làm chuyện phạm luật nữa.”
Trước khi Thì Phỉ rời đi, anh đã đứng ở cửa sân nhỏ mà nhìn lại. Ánh mặt trời cuối xuân chiếu vào sân nhỏ, cây lựu ra nụ non xanh mơn mởn, rau xanh tô điểm màu hy vọng cho cả khoảng sân, con đường đá phiến quanh co, ông bà đứng ở cửa hiền hậu nở nụ cười với anh, vẫy tay chào. Mọi thứ đều rất tốt đẹp, mọi thứ đều tràn đầy hy vọng.
Thì Phỉ trở lại căn cứ, anh vừa mới ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng cãi vã, trong đó có một giọng nữ giọng Phổ Thành đặc biệt chói tai.
Hà Ngộ lanh mắt nhìn thấy Thì Phỉ trước, vẫy tay kêu lên, “Lão đại đã trở lại.”
Mọi người đều đồng loạt nhìn anh, bao gồm cả người phụ nữ trung niên chưa từng gặp qua kia, Thì Phỉ quan sát bà ấy, đoán chừng giọng nữ chói tai kia chắc là thuộc về bà ấy.
Ánh mắt của người phụ nữ cũng đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Xem ra cậu chính là người quản lý?”
Thì Phỉ đến gần, nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Có chuyện gì?”
“Vừa nãy đã nói rất rõ ràng, nhưng mà tôi cũng không ngại nói thêm một lần nữa. Tôi sống ở tầng dưới của các người, tháng sau chuyển đến, tôi hy vọng các người có thể dọn đi trong tháng này.”
Bà ấy ăn nói rất không khách khí, trong lời nói cũng không thiếu sự khinh bỉ.
Phùng Ly ở bên cạnh cũng rất dứt khóa từ chối: “Không dọn!”
“Vậy tôi sẽ ra tòa kiện các người quấy rối dân!”
“Đi thì đi đi! Muốn kiện chúng tôi cũng không chỉ có một mình bà.”
“Phùng Ly.” Thì Phỉ thấp giọng quát, Phùng Ly ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng mặt vẫn không cam lòng.
Thì Phỉ khách khí nói: “Cô à.”
Người phụ nữ vừa nghe xong, thì nghiêm nghị nói: “Cậu gọi tôi là gì?”
Thì Phỉ cười, khách khí nói: “Chúng tôi đã trả tiền thuê nhà, đương nhiên là có quyền tiếp tục ở, trừ phi chủ nhà không cho chúng tôi thuê. Nếu như cô lo chúng tôi sẽ quấy rầy đến cô, vậy thì cô cứ yên tâm, chúng tôi rất yên tĩnh, sẽ không có hoạt động mạnh và lớn tiếng ồn ồn ào trong nhà, tuyệt đối sẽ không gây tiếng ồn đến cô hoặc những người hàng xóm khác.”
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu nói như vậy thì tôi sẽ tin? Cậu đếm đi các cậu có bao nhiêu người, một ba năm bảy tám trời ạ! Nhiều người ở cùng nhau như vậy mà còn không tạo tiếng ồn sao? Mỗi một người đi lại trong nhà cũng hỏng bét, đi lại không tạo ra tiếng động sao? Còn có tiếng động phòng bếp, nước chảy cống thoát nước nhà vệ sinh, bla bla!” Người phụ nữ khoa trương: “Thật sự ồn ào chết đi được! Không được không được, mấy người phải dọn đi. Nếu không tôi sẽ kiện mấy người.”
Người phụ nữ bô bô nói rất nhiều, lúc nói chuyện thì tay khoanh trước ngực, cằm hận không thể hấc lên trời.
Những người khác ở bên cạnh vô cùng tức giận, trước khi Thì Phỉ đến, bọn họ đã tranh cãi rất lâu rồi, sức chiến đấu của người phụ nữ này rất mạnh, giọng điệu sắc bén như muốn chọc thủng bầu trời, nếu bàn về quấy rối dân, thì giọng của bà ấy nhất định ở top đầu.
“Vậy xin cứ tự nhiên.” Thì Phỉ vẫn hòa nhã nói, nhưng sau đó quay ngoắt lại: “Hà Ngộ, Thạch Đầu, tiễn khách.”
“Cậu không đồng ý dọn thì tôi sẽ không đi.”
Hà Ngộ lạnh lùng nói: “Không phải bà muốn kiện chúng tôi sao? Mau đi đi! Trễ một chút nữa là tòa án sẽ nghỉ.”
Người phụ nữ kia vẫn không chịu rời đi, Hà Ngộ và Thạch Đầu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai bên cứ giằng co như vậy. Cố Nam Sơn vẫn đang đứng ở vòng ngoài đột nhiên nói: “Xích chó để ở đâu? Chó nên cột lại.”
Thạch Đầu thấp giọng thì thào: “Chó gì?”
Nam Tụng lập tức đá Thạch Đầu một cái, dựa vào khung cửa nói: “Con chó kia của cậu đừng cho đi ra ngoài nữa, ngày hôm qua vừa ngã nhào vào một chàng trai, còn phải tiêm phòng dại cho người ta.”
Mặt của Cố Nam Sơn vẫn không biểu cảm: “Có dây xích chó.”
Hà Ngộ phô trương thanh thế nói: “Dây xích chó cũng không được, cơ thể nhỏ bé của anh hoàn toàn không giữ được nó.”
Bọn họ anh một câu tôi một câu, người phụ nữ bên cạnh vừa nghe ở đây có chó dữ, thì không chịu được nữa, mắt liếc nhìn khắp nơi, rồi lùi về phía sau.
“Gâu gâu… gâu gâu… gâu gâu…”
Đột nhiên một trận tiếng chó dữ truyền từ trong nhà tới, người phụ nữ không chỉ bị dọa đến run người, mà ánh mắt còn đảo quanh, dường như muốn xác định vị trí của con chó để chắc chắn vị trí của mình có an toàn hay không, mấy tiếng chó sủa kêu rất giống thật, ngay cả mấy những người nói mò liên thiên cũng thiếu chút nữa cho rằng nhà này thật sự nuôi chó.
Cố Nam Sơn vẫn tỉnh rụi nói: “Nó chắc là muốn đi ra ngoài chơi rồi.”
Nam Tụng gật đầu: “Hay là ra ngoài đi dạo đi.”
“Em sẽ cùng đi, hai chúng ta cùng đi có lẽ sẽ có thể giữ được dây xích chó.” Hà Ngộ nói.
Người phụ nữ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, hoảng hốt bỏ chạy, lúc vào thang máy còn để lại một câu: “Mau dọn nhà đi!”
Hà Ngộ hét về phía thang máy: “Cút nhanh đi!”
Hà Ngộ đóng cửa lại, cùng với Nam Tụng, Nam Sơn ăn ý đập tay, Thạch Đầu cuối cùng cũng nhận ra mọi người đang cố ý nói cho người phụ nữ nghe, nhưng vẫn tự hỏi: “Chó sủa ở đâu?”
Lúc này, Phùng Ly đi từ trong phòng ra, mặt đầy đắc ý.
Hà Ngộ cảm khái: “Cậu học cũng quá giống rồi đấy?”
“Nhà tôi nuôi chó hơn chục năm, từ nhỏ tôi đã nghe tiếng chó sủa mà lớn lên.”
Mọi người hết lời khen ngợi tiếng chó sủa của Phùng Ly, mặc dù người phụ nữ đã bị dọa chạy, nhưng tình huống nan giải vẫn chưa được giải quyết.
Thạch Đầu: “Bà ấy tưởng là chúng ta nuôi chó, nên nhất định sẽ tìm cách để chúng ta dọn đi.”
Nam Tụng nói một lời liền vạch trần: “Bà ấy muốn chúng ta dọn đi, nên có chó hay không thì cũng giống nhau.”
Thạch Đầu: “Đúng là họa đến dồn dập mà.”
Hà Ngộ: “Ôi!”
Nhà dột còn gặp mưa giông suốt đêm, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió, người xui xẻo uống nước lạnh cũng mắc kẻ răng, nhà đang ở tốt thì có người đến cửa gây chuyện.
Chu Chính và Thì Phỉ ra ban công hút thuốc, Chu Chính hít một hơi điếu thuốc, sốt sắng nói: “Gần đây sao lại xui xẻo như vậy?”
“Những thứ này cậu không cần để ý, dẫn dắt bọn họ huấn luyện thật tốt là được.”
“A Phỉ, cậu có hối hận không? Nếu như cậu không giải nghệ, thì năm nay chắc chắn sẽ lọt vào trận Chung kết Thế giới, danh tiếng, tiền bạc đều có, về căn bản sẽ không có những chuyện lộn xộn như vậy.”
Thì Phỉ cười nhạt, “Ở cùng một đội với Tần Du mới đúng là lộn xộn.”
“Cậu có thể đến câu lạc bộ khác mà! Có rất nhiều câu lạc bộ tranh nhau muốn ký hợp đồng với cậu, tôi nghe nói có người chuyển 10 triệu phí đào cậu đi, có đúng không?”
Thì Phỉ nhìn xa xa, từ chối cho bình luận.
“Đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân đã tự tìm rắc rối thật lớn cho mình, cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng mà chúng ta đã đi cả một đường để đến hiện tại, với thành tích hiện tại, nhìn dáng vẻ hăm hở của đám nhóc kia khi thắng trận đấu, thì lại cảm thấy đều rất xứng đáng. Việc giành chức vô địch phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa, năm ngoái chúng ta đã gặp may mắn, nhưng sau này chưa chắc sẽ gặp may mắn như vậy. Chúng ta đã giành được chức vô địch thế giới quan trọng nhất rồi, nếu đánh tiếp nữa thì sẽ không tốt hơn bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là tính tổng cộng số lần vô địch, sẽ không có cảm giác thành tựu nào lớn hơn nữa.”
Chu Chính nghe vậy, liền bật cười: “Nói như vậy, thì quả thật là việc làm huấn luyện viên, cảm nhận được niềm vui thú khi làm huấn luyện viên, nhìn bọn họ chiến đấu thắng lợi hết lần này đến lần khác, từ một tay mơ giống như một tờ giấy trắng, đến bây giờ tiến vào giải đấu chính thức, nghĩ đến việc bọn họ là do tôi dẫn dắt ra, thì thật sự rất có cảm giác thành tựu. Nếu như đám nhóc cũng gặp may mắn, lọt vào Giải vô địch thế giới D3, vô tình đoạt được chức vô địch, vậy thì càng ghê gớm hơn, giá trị con người của tôi cũng sẽ tăng vùn vụt!” Chu Chính càng nói, càng phấn khích, như thể WDF đã giành được chức vô địch vậy.
“Rời sân cũng không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một đoạn sự nghiệp khác, chúng ta còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”
“Thể thao điện tử Trung Quốc cần chúng ta tiếp tục đập đầu, đổ máu, phát huy sức lực còn lại cho đến khi được công chúng tiếp nhận.”
Chu Chính nắm nấm đấm, Thì Phỉ cười cười, tay cũng nắm thành nấm đấm, chạm vào tay của Chu Chính.
Sau khi nói về lý tưởng và tương lai, thì trước mắt vẫn đầy chông gai.
“Căn nhà… làm sao đây?”
Thì Phỉ hít một hơi khói, nhìn về phía xa rồi từ từ nhả ra vòng khói: “Gặp căn nhà thích hợp thì chuyển đi.”
Bọn họ quả thực có nhiều người lộn xộn, cho dù có cẩn thận đến mấy, thì cũng không thể chu toàn mọi mặt được, ở mức độ khác nhau thì cũng sẽ làm phiền đến hàng xóm xung quanh. Cho dù tìm được một căn nhà trên dưới lầu đều không có người, thì rốt cuộc cũng không phải kế hoạch lâu dài.
“Còn về tranh chấp xâm phạm quyền với Phi Tấn?”
“Chờ đã, trong một lát không giải quyết được.”
Chu Chính cười khổ: “Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Chi bằng chúng ta đi chùa thắp hương đi!”
Thì Phỉ hít một hơi khói, không trả lời. Chu Chính nghĩ rằng anh không đồng ý, nên không nói thêm nữa.
Đúng lúc này, Tô Mộc Hề tới, vừa vào cửa liền hỏi: “Căn cứ nuôi con chó khi nào vậy? Chó gì? Sao tôi không biết?”
Hà Ngộ cười hì hì giơ tay lên chỉ Phùng Ly: “Ở đó đó.”
Tô Mộc Hề nhìn Phùng Ly, vẫn mơ hồ: “Cái gì vậy?”
Thạch Đầu: “Làm sao cậu biết căn cứ nuôi chó?”
“Tôi ở dưới lầu nghe thấy một người phụ nữ gọi điện thoại nói 1701 nuôi chó dữ, chúng ta không phải là 1701 sao?”
Nam Tụng đi tới, đem chuyện bị buộc dọn nhà và học chó sủa dọa người phụ nữ độc ác kia đi ra, mặc dù Tô Mộc Hề nghe xong rất hả giận, nhưng trong lòng lại càng lo lắng phiền não hơn. Vấn đề cũ chưa giải quyết xong, rắc rối mới đã nối nhau mà tới, gần đây thật sự không quá xuôi.
Tô Mộc Hề đi đến ban công tìm Thì Phỉ, trịnh trọng nói: “Chúng ta tìm một thời gian đi chùa làm lễ bái đi.”
Chu Chính dùng tay vỗ vào lan can: “Xem tôi vừa nói gì kìa! Mộc Hề và tôi chính là cùng chung chí hướng.”
Thì Phỉ nhìn Tô Mộc Hề bằng ánh mắt cưng chiều, mỉm cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em có nhiều ý nghĩ thông minh thật.
Chu Chính: “???”
Tình hình gì vậy? Cùng một chuyện, mà tôi nói thì giống như đánh rắm vậy, còn Mộc Hề nói thì là ý nghĩ hay. TMD, không thể làm bạn tốt của nhau được nữa!
====
Vào đầu tháng, Tô Mộc Hề trả lương cho mọi người trước ngày 5 theo thường lệ, cũng đưa bảng lương cho Thì Phỉ.
Thì Phỉ không thấy tên cô trên bảng lương, thì trầm ngâm một lúc, rồi ngước mắt lên hỏi cô: “Sinh nhật em là ngày nào?”
“Ngày 26 tháng 6,” Tô Mộc Hề mỉm cười, mắt ngọc mày ngài: “Định tặng quà cho em sao?”
“Mang theo sổ hộ khẩu vào ngày sinh nhật đó.”
Tô Mộc Hề sửng sốt một chút: “Làm gì?”
Thì Phỉ quơ quơ bảng lương: “Không thể để cho em không có tiền, mà lại không có danh phận được.”
Mặt của Tô Mộc Hề lập tức đỏ lên, nghĩ đến lời của anh lúc trước: Chưa từng nghe bà chủ mà đòi tiền lương.
Cô cũng không có ý định trở thành vợ của ông chủ, chỉ đơn thuần cảm thấy gần đây chiến đội quá căng thẳng, muốn dốc một chút sức lực mà thôi. Vì vậy lập tức lập luận cho bản thân: “Em không có ý đó, chỉ là không muốn nhận tiền lương mà thôi.”
“Nhưng anh có.”
Tô Mộc Hề: “…”
Ngày hôm sau, Thì Phỉ nhét một xấp tiền vào ví của Tô Mộc Hề, gọi văn chương là: Tiền sinh hoạt của tháng này.
Tô Mộc Hề trịnh trọng nói: “Cứ tiếp tục trả lương cho em đi.”
“Em đang từ chối anh?”
Tô Mộc Hề rất nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Nhìn cô gái nhỏ sắp khóc trước mắt, Thì Phỉ mỉm cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được rồi, không chọc em. Tiền này là em làm việc kiếm được, nên cho em. Anh bóc lột ai, thì cũng không thể bóc lột em được.”
Sau khi nhận lương, các đội viên đã tập hợp lại thảo luận một chút, quyết định trước khi cuộc khủng hoảng của WDF qua đi, sẽ không nhận lương, hơn nữa tất cả đều cầm tiền mặt, muốn trả lại cho Tô Mộc Hề.
“Chút tiền này của mọi người, đủ để làm gì? Ném xuống nước cũng không tạo ra tiếng động, đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không quan trọng này nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi, nên bận tâm cái gì tự mình không biết tính toán sao?”
Tất cả mọi người bị Thì Phỉ mắng một trận, chỉ có thể cất lại tiền, ngoan ngoãn quay về huấn luyện, cũng hạ quyết tâm nhất định phải chơi thật tốt, quyết không khiến cho WDF tăng thêm phiền phức mới!
====
Trận đấu chính thức đầu tiên của giải đấu Liên minh Vương giả mùa xuân diễn ra đúng lịch trình, tám chiến đội bốc thăm chia thành hai bảng, sau lượt thi đấu vòng tròn đầu tiên trong bảng, lượt thi đấu vòng tròn thứ hai ngoài bảng, hai chiến đội thắng nhiều nhất ở mỗi bảng sẽ giành quyền vào vòng bán kết, tạo thành top bốn, trải qua trận bán kết, đội thắng sẽ tiến vào chung kết, đội thua tiến vào vòng tranh hạng ba.
Cả WDF và ATB đều rút được vào Bảng A, IN ở Bảng B.
Không biết có phải là chủ ý của ban tổ chức hay không, mà trận đấu vòng tròn đầu tiên của giải đấu chính là WDF đấu với ATB.
Trận đấu vòng tròn đầu tiên của giải đấu Liên minh Vương giả chính thức, có thể nói là một trận đấu khởi đầu lịch sử, trước đây, trận đấu vòng tròn chính thức chưa từng được tổ chức ở Trung Quốc, nên trận đấu này đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả những người yêu thích thể thao điện tử.
Một tháng trước, ngay cả top bốn mạnh nhất cả nước ATB cũng không lọt vào nhưng lại được dẫn đầu tiến vào trận đấu vòng tròn, còn WDF đứng thứ ba thì lại phải tham gia trận đấu tuyển chọn. Hôm nay, chính là thời điểm hoàn hảo để WDF rửa nhục trước kia. Huống chi WDF đang ở trong vòng xoáy dư luận chuyện xâm phạm quyền, nên nhất định phải thắng một trận để dập tắt những lời nghi ngờ đối với WDF.
Trái lại ATB cũng cần một trận thắng để chứng minh tư cách chiến đội dẫn đầu vào trận đấu vòng tròn, bọn họ xứng đáng không thẹn.
Lại thêm vào đủ loại ân ân oán oán giữa WDF và ATB trong một năm qua, độ chú ý của trận đấu này đặc biệt cao, chỉ đứng sau trận chung kết thế giới năm ngoái.
Trận đấu bắt đầu lúc 5 giờ chiều, nhưng chưa tới 3 giờ thì đã có khán giả đứng bên ngoài sân chờ vào sân.
Khoảng 4 giờ, bốn người Thì Phỉ, Tô Mộc Hề, Chung Sở An, Cốc Yến Yến vào sân, ngồi giữa hàng ghế thứ ba, chờ trận đấu bắt đầu.
Người đến xem trận đấu đều là người đam mê thể thao điện tử, căn bản không ai là không biết Thì Phỉ. Có người lấy điện thoại ra chụp hình anh, Tô Mộc Hề phát hiện, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản được, chỉ có thể phớt lờ, vừa nói chuyện với Cốc Yến Yến vừa phân tán sự chú ý.
Có người quay cả video, trong video Thì Phỉ phát hiện có người đang quay mình, thì nhìn chằm chằm vào máy quay với vẻ mặt rất không vui vẻ một lúc, cô gái bên cạnh mỉm cười bảo anh nhìn vào điện thoại, dường như thấy được chuyện gì buồn cười, khói mù trên khuôn mặt của anh được quét sạch, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ mặt cưng chiều lại bất lực xoa xoa tóc của cô gái.
Video được đăng lên mạng, trận đấu còn chưa bắt đầu, thì video đã bùng nổ.
Không thể tin được hai người trước và sau trong video đều cùng là Thì Phỉ, một giây trước lạnh như núi băng, một giây sau liền nói cho bạn biết cái gì gọi là núi băng tan rã, cười như gió xuân.
Tần Du vẫn lấy tư cách là ADC ra sân, mà Lưu Hạo Vũ mà bọn họ từng “tốn đống tiền” đào đi lại làm dự bị, ở lại hậu đài, về cơ bản thì không có cơ hội ra sân.
Trận đấu theo thể chế BO3, WDF tung đồng xu thắng, đi B&P trước. ATB hiển nhiên chưa tìm ra đường đi nước bước mới, từ khâu B&P là có thể nhìn ra, ATB chọn nhóm anh hùng rất không thuận lợi, cũng không thể kiềm chế WDF một cách hiệu quả, trái lại WDF có tiến có tấn công có phòng thủ, chậm cũng có thể chơi, mà nhanh cũng có thể chơi.
Trận đấu chính thức bắt đầu, ATB không ngoài dự liệu vẫn luôn ở thế hạ phong, cho dù là đầu người hay tháp phòng thủ đều ở phía sau WDF, kinh tế dần dần bị kéo ra. Vào phút thứ 22, ATB bí mật đánh rồng lớn, ngay vào thời điểm quan trọng khi ATB bắt được rồng lớn thì WDF chạy tới, đoàn diệt ATB, thành công tiêu diệt buff rồng lớn của ATB. ATB vốn muốn mượn rồng lớn để thu nhỏ khoảng cách về kinh tế, nhưng trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất đầu người lại mất buff. Tiếp theo WDF một đường đẩy ATB đến cao điểm, phá vỡ pha lê của đối phương, giành chiến thắng trong ván đầu tiên.
Trong ván thứ hai, ATB vẫn chơi rất bị động như ván trước. Ở phút 27, WDF đẩy một tòa tháp cao của ATB rồi rút lui theo kế hoạch ban đầu để ổn định, nhưng Tần Du lại không biết sống chết mà đuổi đánh ở phía sau, đuổi được thì cắn chặt không thả, WDF mở nhóm giết Tần Du trước, sau đó đẩy về phía cao điểm, rồi lại double kill, đi tới thạch anh trước, vào lúc này, ATB đã không còn sức để hồi phục nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thạch anh vỡ tung, trận đấu kết thúc.
WDF đã đánh bại ATB, không chỉ là trút một cơn giận, mà còn là một cái tát vang dội đối với những người chỉ trích WDF không có kỹ năng bằng người ta.
Khán giả trên khán đài đều đã đứng dậy từ lâu, dành tất cả những tràng pháo tay cổ vũ cho WDF.
Trên sân khấu đám nhóc con WDF đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tháo tai nghe ra, đứng dậy, ung dung đi tới trước bàn của đối phương, bắt tay từng người một, mặc dù Tần Du không rời khỏi sân giống như lần trước, nhưng lúc WDF đến bắt tay thì anh ta vẫn ngồi yên tại chỗ không có ý định đứng lên, WDF hành động rất rộng rãi, không so đo và cũng không bắt tay với anh ta, sau khi bắt tay với bốn đội viên khác, thì đi tới giữa sân khấu, cùng nhau cúi chào, đi xuống sân khấu.
Lão đại của bọn họ đã nói với bọn họ, sự trả thù thật sự, căn bản không phải là không coi đối phương ra gì, mà là xem việc đánh bại bọn họ như một điều bình thường, hoàn toàn không đủ làm cho bản thân phấn khích.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả :
punyleland.wordpress