Anh Trình – Vạn Lí Bình Trù
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1.
“Cậu đừng hối hận.” Bạn hét vào điện thoại, tay chân vung vẩy, giả điên giả dại, gió trên mái nhà rít gào, thổi mạnh đến mức bạn giàn giụa nước mắt.
Trong điện thoại không có tiếng trả lời.
Bạn vừa khóc vừa gào hồi lâu, vừa doạ dẫm vừa cầu xin, cuối cùng mới phát hiện người ta đã cúp máy từ lâu rồi.
2.
Bạn biết hắn ta khinh thường bạn. hắn ta chửi bạn là chó hoang sau lưng bạn. Ngược lại, lại không phải là cố tình xúc phạm. Bạn bè hội họp, nhắc tới bạn, thuận miệng nói ra.
Hắn ta ghét bỏ bạn mở miệng vòi tiền hắn ta, lúc mới đầu một ngàn năm ngàn, giờ biết được hắn ta dư dả, thế là biến thành năm mươi ngàn một trăm ngàn. Tiền càng vòi càng nhiều, việc bạn làm lại không thấy nhiều, chẳng qua chỉ là giặt giũ nấu nướng, ủ giường dạng chân. Cho một ngàn, còn được *** một cái lỗ mới mẻ, bây giờ mỗi tháng hai mươi ngàn, thịt lại trở nên già cỗi.
“Không có sức.” Hắn ta nói.
“Vậy mày bỏ nó đi.” Bạn của hắn ta cợt nhả.
Hắn ta lắc đầu cười, nói rằng đã *** bao năm rồi, không nỡ. Lại nói rằng bạn chẳng biết làm gì, đá đi nhỡ chết thì sao?
Bạn hắn ta cười ha hả, bảo hắn ta lòng dạ Bồ Tát, hắn ta gật đầu lia lịa, miễn cưỡng cười nói, không phải sao, đây chính là làm từ thiện.
3. Bạn đứng ở cửa mà nghe, toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức tông cửa xông vào, kể cho cái gã bạn đó biết, hắn ta khóc lóc rũ rượi, cầu xin an ủi trong lòng bạn ra sao.
Nhưng bạn không xông vào.
Bạn quay người bỏ đi.
Ba tiếng đồng hồ sau, hắn ta về nhà, người bốc mùi rượu, nhào vào lòng bạn mà nũng nịu, than phiền rằng đám con ông cháu cha đúng là khó hầu. hắn ta nói hắn ta không thích những nơi tối tăm, không thích ánh đèn đong đưa, không thích rượu mạnh. Bạn vuốt ve tóc hắn ta, an ủi hắn ta, khởi nghiệp mà, xã giao rất khó, ráng nhẫn nhịn chút. Thế là hắn ta bắt đầu cười, người bốc đầy mùi hôi mà hôn bạn, bạn để mặc cho hắn ta “làm việc”.
Bạn xả nước vào bồn tắm, dìu hắn ta vào phòng tắm để rửa ráy. hắn ta uống say mèm, đang tắm thì ngủ thiếp đi. hắn ta dựa vào thành bồn tắm, trượt xuống từng tí một, mặt nước tràn qua cằm, qua môi, qua mũi anh. Bạn cho rằng hắn ta sẽ tỉnh lại ngay, nhưng hắn ta không tỉnh.
Bạn nhìn hắn ta trượt vào bồn tắm.
Bạn do dự, bạn chần chừ.
Ác ý xâm chiếm lồng ngực bạn.
4.
Bạn cho rằng thời gian đã trôi qua rất nhiều rồi, kì thực kim phút mới chỉ chạy được một vạch.
Bạn đột nhiên lôi hắn ta, kéo hắn ta như điên, mò hắn ta từ đáy bồn tắm lên, vỗ gọi hắn ta dậy, lau người, mặc quần áo cho hắn ta.
Hắn ta mơ màng về phòng ngủ, nằm lên giường, ôm bạn vào lòng, dụi dụi cần cổ bạn. Chăn mềm mại mà ấm áp, tựa như áng mây bồng bềnh, dịu dàng che phủ bóng người giao hoà của hai người.
5.
Lúc mới quen biết, hắn ta là học sinh cấp ba, bạn bán mì xào ở cổng trường hắn ta.
炒粉 Mì xào
Có một thời gian ngày nào hắn ta cũng tới chỗ bạn, lần nào cũng gọi mì xào gà cay.
Bạn nhớ rõ hắn ta, không chỉ do ngày nào hắn ta cũng ăn gà cay, mà còn bởi ngày nào hắn ta cũng đến lúc mười giờ năm mươi phút, rất đúng giờ, cầm được mì là bỏ chạy như điên luôn. Trường học của bọn họ được quản lí kiểu quân sự, mười giờ bốn mươi phút là tự học, mười một giờ kí túc xá tắt đèn, trước khi tắt đèn là điểm danh, vắng ba lần là bị nêu tên trước toàn trường.
Bạn chưa bao giờ thấy ai thích ăn gà cay đến vậy.
Thế là bạn nhớ được hắn ta.
1.
“Cậu đừng hối hận.” Bạn hét vào điện thoại, tay chân vung vẩy, giả điên giả dại, gió trên mái nhà rít gào, thổi mạnh đến mức bạn giàn giụa nước mắt.
Trong điện thoại không có tiếng trả lời.
Bạn vừa khóc vừa gào hồi lâu, vừa doạ dẫm vừa cầu xin, cuối cùng mới phát hiện người ta đã cúp máy từ lâu rồi.
2.
Bạn biết hắn ta khinh thường bạn. hắn ta chửi bạn là chó hoang sau lưng bạn. Ngược lại, lại không phải là cố tình xúc phạm. Bạn bè hội họp, nhắc tới bạn, thuận miệng nói ra.
Hắn ta ghét bỏ bạn mở miệng vòi tiền hắn ta, lúc mới đầu một ngàn năm ngàn, giờ biết được hắn ta dư dả, thế là biến thành năm mươi ngàn một trăm ngàn. Tiền càng vòi càng nhiều, việc bạn làm lại không thấy nhiều, chẳng qua chỉ là giặt giũ nấu nướng, ủ giường dạng chân. Cho một ngàn, còn được *** một cái lỗ mới mẻ, bây giờ mỗi tháng hai mươi ngàn, thịt lại trở nên già cỗi.
“Không có sức.” Hắn ta nói.
“Vậy mày bỏ nó đi.” Bạn của hắn ta cợt nhả.
Hắn ta lắc đầu cười, nói rằng đã *** bao năm rồi, không nỡ. Lại nói rằng bạn chẳng biết làm gì, đá đi nhỡ chết thì sao?
Bạn hắn ta cười ha hả, bảo hắn ta lòng dạ Bồ Tát, hắn ta gật đầu lia lịa, miễn cưỡng cười nói, không phải sao, đây chính là làm từ thiện.
3. Bạn đứng ở cửa mà nghe, toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức tông cửa xông vào, kể cho cái gã bạn đó biết, hắn ta khóc lóc rũ rượi, cầu xin an ủi trong lòng bạn ra sao.
Nhưng bạn không xông vào.
Bạn quay người bỏ đi.
Ba tiếng đồng hồ sau, hắn ta về nhà, người bốc mùi rượu, nhào vào lòng bạn mà nũng nịu, than phiền rằng đám con ông cháu cha đúng là khó hầu. hắn ta nói hắn ta không thích những nơi tối tăm, không thích ánh đèn đong đưa, không thích rượu mạnh. Bạn vuốt ve tóc hắn ta, an ủi hắn ta, khởi nghiệp mà, xã giao rất khó, ráng nhẫn nhịn chút. Thế là hắn ta bắt đầu cười, người bốc đầy mùi hôi mà hôn bạn, bạn để mặc cho hắn ta “làm việc”.
Bạn xả nước vào bồn tắm, dìu hắn ta vào phòng tắm để rửa ráy. hắn ta uống say mèm, đang tắm thì ngủ thiếp đi. hắn ta dựa vào thành bồn tắm, trượt xuống từng tí một, mặt nước tràn qua cằm, qua môi, qua mũi anh. Bạn cho rằng hắn ta sẽ tỉnh lại ngay, nhưng hắn ta không tỉnh.
Bạn nhìn hắn ta trượt vào bồn tắm.
Bạn do dự, bạn chần chừ.
Ác ý xâm chiếm lồng ngực bạn.
4.
Bạn cho rằng thời gian đã trôi qua rất nhiều rồi, kì thực kim phút mới chỉ chạy được một vạch.
Bạn đột nhiên lôi hắn ta, kéo hắn ta như điên, mò hắn ta từ đáy bồn tắm lên, vỗ gọi hắn ta dậy, lau người, mặc quần áo cho hắn ta.
Hắn ta mơ màng về phòng ngủ, nằm lên giường, ôm bạn vào lòng, dụi dụi cần cổ bạn. Chăn mềm mại mà ấm áp, tựa như áng mây bồng bềnh, dịu dàng che phủ bóng người giao hoà của hai người.
5.
Lúc mới quen biết, hắn ta là học sinh cấp ba, bạn bán mì xào ở cổng trường hắn ta.
炒粉 Mì xào
Có một thời gian ngày nào hắn ta cũng tới chỗ bạn, lần nào cũng gọi mì xào gà cay.
Bạn nhớ rõ hắn ta, không chỉ do ngày nào hắn ta cũng ăn gà cay, mà còn bởi ngày nào hắn ta cũng đến lúc mười giờ năm mươi phút, rất đúng giờ, cầm được mì là bỏ chạy như điên luôn. Trường học của bọn họ được quản lí kiểu quân sự, mười giờ bốn mươi phút là tự học, mười một giờ kí túc xá tắt đèn, trước khi tắt đèn là điểm danh, vắng ba lần là bị nêu tên trước toàn trường.
Bạn chưa bao giờ thấy ai thích ăn gà cay đến vậy.
Thế là bạn nhớ được hắn ta.
Tác giả :
Thần Nhi