Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến
Chương 31
Đào Khê cảm thấy hình như Lâm Khâm Hòa lại tức giận nữa rồi, có vẻ như từ lúc bắt đầu nhắc đến Hoàng Tình. Tuy Lâm Khâm Hòa luôn mang bộ mặt im lặng không nói một lời nhưng tay thì vẫn bóc cua cho cậu, còn bản thân từ đầu đến cuối mới chỉ ăn bát cháo trắng cùng ít thức ăn. Đào Khê im lặng ăn hết chỗ thịt Lâm Khâm Hòa lột cho mà lồng ngực như nổi lên những đám bọt khí vừa chua vừa ngọt nhưng chẳng dám thử chọc vỡ chúng lần nữa. Sự ám muội ngọt ngào như đường mật này thật khiến người ta hoảng hốt. Đào Khê muốn nhắm mắt, muốn đắm chìm trong cơn mê nhưng chỉ sợ tự mình đa tình.
Ăn xong bữa cơm, Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa bước ra khỏi quán. Cậu cố ý bước thật chậm bởi nếu đi nhanh thì chẳng mấy chốc mà về tới trường Nhất Trung Văn Hoa mất và cậu lại về với căn phòng không một bóng người. Cậu không nỡ rời khỏi Lâm Khâm Hòa. Dường như Lâm Khâm Hòa cũng thả chậm bước chân mình.
Bên hồ nước trong hành lang dài quanh co, những ngọn đèn hoa sen sáng lên thành những đốm nhỏ như ngôi sao, cách đó không xa vang lên tiếng người ồn ào náo nhiệt trong đình nghỉ mát, sắc trời về đêm như một hồ nước trong suốt mà mềm mại dần ngấm vào ánh trăng rằm. Có điều, không gian bên cạnh hồ lại rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chân vụn vặn bước trên hành lang.
Đào Khê đi sau Lâm Khâm Hòa, cúi đầu lặng lẽ dẫm lên cái bóng của anh. Nếu như dẫm lên bóng mà có thể giữ người ở lại được thì thật tốt. Đào Khê nghĩ đến ngẩn người. Lâm Khâm Hòa bỗng dừng lại khiến cậu vô tình đụng phải lưng anh.
“Xin lỗi.” Đào Khê xoa xoa mũi, cất giọng mũi ồm ồm nói với Lâm Khâm Hòa, trong lòng cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Không phải là bị phát hiện rồi đấy chứ? Nhưng dẫm lên cái bóng thì đâu phải chuyện phạm pháp chứ.
Lâm Khâm Hòa hơi quay người lại, bỗng anh vươn tay nắm lấy cổ tay trái của cậu. Cổ tay Đào Khê như run lên, cậu thở nhẹ, nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa. Ánh sáng trên hành lang hơi tối, đôi lông mi dài của Lâm Khâm Hòa rũ xuống nhìn cậu, dưới đáy mắt u ám chập chờn vầng trăng sáng trên hồ. Chập chờn khiến trái tim ta đập thật mạnh.
Lâm Khâm Hòa kéo cậu đến bên cạnh, trầm giọng nói: “Đi bên cạnh tôi.” Đừng cứ mãi nhìn tôi từ phía sau như vậy.
Bờ mi Đào Khê run lên. Lâm Khâm Hòa nhanh chóng buông cổ tay cậu ra nhưng xúc cảm ấm áp vẫn cứ ở đó chẳng biến mất, nó chạy dọc theo cánh tay cậu lên đến tận trái tim khiến tim cậu kích động vô cùng. Bỗng nhiên Đào Khê cũng không rõ là mình không nỡ rời Lâm Khâm Hòa, hay không nỡ rời ánh trăng ấm áp dịu dàng đêm nay nữa.
Hai người im lặng mà ăn ý sóng vai nhau bước đi giữa bóng đêm cùng ánh sáng mặt hồ. Lúc đi hết hành lang bên hồ tới đại sảnh sáng sủa và rộng rãi, Đào Khê cảm thấy hơi không quen liền giơ tay lên che mắt. Đây là một nhà hàng chuyên về món cua rất nổi tiếng, mặc dù bây giờ đã không còn sớm nữa nhưng khu chờ đợi nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh vẫn có không ít thực khách đang xếp hàng ngồi chờ.
Đào Khê bỗng nghĩ, Lâm Khâm Hòa đưa cậu tới thẳng phòng riêng để ăn tối, lẽ nào không cần phải đặt trước sao? Có điều, rõ ràng là tối nay Lâm Khâm Hòa chỉ tình cờ tới Kiều gia nên mới gặp cậu nên nhân tiện đưa cậu đi ăn tối mà thôi. Suy đoán này như một nhánh cây mọc lên từ sâu trong trái tim cậu mà cậu chỉ vừa chớm nghĩ tới, tựa một chùm pháo hoa nổ tung khiến cậu lóa mắt. Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi.
Đào Khê lại nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa đi bên cạnh mình, trái tim đập loạn liên hồi không ngừng thôi thúc cậu thử thăm dò xem sao. Lúc Đào Khê mở miệng định hỏi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Khâm Hòa ca, sao cậu lại ở đây? Ơ, còn có cả Đào Khê nữa à?”
Phía đối diện cách đó không xa là Dương Đa Lạc đang cầm cốc trà sữa trong tay và Dương Tranh Minh khoác một bộ tây tràng đeo giày da đứng bên cạnh, trong tay ông là một con búp bê gắp được từ máy gắp thú bông trong khi nghỉ ngơi ở đại sảnh, hiển nhiên là ban nãy vừa chơi cùng Dương Đa Lạc. Hai cha con họ bước tới. Dương Tranh Minh cười với Lâm Khâm Hòa rồi nhìn về phía Đào Khê đứng bên cạnh, hơi sững người một lát nhưng rồi cũng nở nụ cười lịch sự với cậu, sau đó hỏi Lâm Khâm Hòa:
“Khâm Hòa, cháu cùng bạn học tới đây ăn cơm sao?”
Lâm Khâm Hòa ngay lập tức cảm nhận được tâm trạng sa sút của người bên cạnh. Anh nghiêng mặt nhìn hàng mi đang rũ xuống của Đào Khê liền hơi đẩy cậu ra phía sau mình rồi gật đầu chào một tiếng “Chú Dương.” Anh nhìn Dương Đa Lạc đang quan sát mình và Đào Khê, cau mày nói: “Sao vừa xuất viện đã ra ngoài rồi?”
Cuộc phẫu thuật của Dương Đa Lạc chỉ là tiểu phẫu, không tới một tuần là có thể ra viện nhưng vì có La Trưng Âm và ông bà ngoại luôn cẩn thận quan tâm và yêu thương mà tuyệt đối không cho phép cậu ta ra khỏi cửa khi chưa nghỉ ngơi đủ.
Dương Đa Lạc nhìn Đào Khê rồi nói với Lâm Khâm Hòa bằng giọng oán trách: “Ở bệnh viện chẳng được ăn gì cả, mình sắp khó chịu đến phát điên rồi, khó khăn lắm mới được về nhà mà vẫn phải ăn đồ thanh đạm nữa. Nhịn lâu lắm rồi giờ mới có cơ hội trốn ra ngoài để ăn cua lông (*) đấy.”
(*) Cua lông là đặc sản của thành phố Thượng Hải, thường được chế biến thành các món như cua lông hấp, mì cua lông, tiểu long bao nhân cua lông,…
Dương Tranh Minh nghe vậy liền nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bình thường tìm nó thì nó luôn thờ ơ, cũng chỉ có bây giờ mới nhớ tới người ba này thôi, chiều quá nên vô tâm lắm.” Miệng thì nói vậy nhưng giọng nói lại mang theo chút cưng chiều ưu ái.
Dương Đa Lạc trừng mắt nhìn Dương Tranh Minh trách móc: “Ai vô tâm được như ba chứ!”
Từ khi còn nhỏ, tình cảm giữa cậu ta và Dương Tranh Minh vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt. Mấy năm gần đây Dương Tranh Minh bỗng muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai cha con, lúc này hai người mới tiếp xúc nhiều hơn. Khóe môi Dương Tranh Minh như mang theo ý cười, cũng không tỏ ra tức giận với cậu con trai không biết trên dưới này.
Lâm Khâm Hòa có chút không yên lòng, anh cảm thấy mình phải mau chóng đưa Đào Khê rời khỏi nơi này. Ngay lúc anh định nói lời tạm biệt với hai cha con trước mặt thì Dương Tranh Minh bỗng nói với Đào Khê vốn đang im lặng:
“Đào Khê, cảm ơn cháu vì lần trước đã giúp chú đưa quà cho Lạc Lạc.”
Đào Khê nhướng mi, cậu nhìn những con búp bê chẳng chút ăn khớp với bộ tây trang trên người Dương Tranh Minh. Đó là những món đồ chơi rất xinh đẹp và tinh xảo mà đứa trẻ nào cũng sẽ yêu thích, muốn đòi phụ huynh lấy cho. Đào Khê nhìn nụ cười khách khí của Dương Tranh Minh, khóe môi khẽ nhếch lên cười, lễ độ đáp: “Không cần cảm ơn ạ, chú Dương.”
Dương Đa Lạc nhìn Đào Khê rồi lại nhìn Dương Tranh Minh, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu ta mím môi, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Khâm Hòa ca, không phải cậu dị ứng với cua à? Sao lại đến đây?”
Giọng nói mang theo nghi hoặc cùng cả oán giận. Dương Đa Lạc rất thích ăn cua. Từ lúc nhỏ đã vậy, cứ mỗi khi tới mùa thì cậu ta đều quấn lấy Lâm Khâm Hòa đòi anh dẫn đi ăn. Tuy rằng đi ăn với Lâm Khâm Hòa chẳng thú vị chút nào bởi lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện, nhưng cậu ta biết anh bóc cua rất giỏi. Thế nhưng dù cậu ta có nũng nịu đến đâu thì Lâm Khâm Hòa cũng không đồng ý. Vậy tại sao hôm nay Lâm Khâm Hòa lại ở đây? Lại còn đi cùng Đào Khê nữa?
Lâm Khâm Hòa hờ hững đáp: “Muốn mời Đào Khê ăn cơm nên dẫn cậu ấy tới đây.”
Dương Đa Lạc cau mày, lộ ra vẻ mặt không vui.
Dương Tranh Minh cười hỏi Lâm Khâm Hòa: “Phòng riêng ở quán này không dễ tranh chút nào, chắc cháu phải book phòng trước từ rất lâu ấy nhỉ? Đặt lúc nào vậy?”
Lâm Khâm Hòa đáp: “Chủ nhật tuần trước.”
Hàng mi của Đào Khê khẽ run lên, cậu vội ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lâm Khâm Hòa, lại nghe thấy anh cất giọng hờ hững nói với Dương Đa Lạc và Dương Tranh Minh:
“Không còn sớm nữa, cháu đưa Đào Khê về nên đi trước đây ạ.”
Dương Tranh Minh biết cậu thiếu gia nhà họ Lâm này giống cha mẹ mình, đều không ưa gì ông ta nên gật đầu nói: “Bộ phim cha con chú xem cũng sắp chiếu rồi, lần sau nếu có cơ hội chú sẽ mời cháu và mẹ một bữa cơm.”
Lâm Khâm Hòa đáp một tiếng cho có.
Đào Khê còn chưa kịp lễ phép nói một câu chào tạm biệt thì đã bị Lâm Khâm Hòa kéo tay đi nhanh về phía cửa. Cậu còn cho rằng Lâm Khâm Hòa muốn về nhà luôn, vừa hay cậu cũng muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này nên chỉ im lặng bước theo Lâm Khâm Hòa ra ngoài. Dưới ánh trăng ngập tràn, Đào Khê nhận ra Lâm Khâm Hòa không đi về phía bãi gửi xe mà đưa cậu tới chỗ cột đèn cách đó không xa. Ánh đèn vàng rực rỡ xuyên qua lớp kính mờ, ánh lên những quầng sáng nhìn như đám lông xù. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa với vẻ mặt ngờ vực. Anh đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cậu, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc. Dường như anh muốn nhìn thấy tâm trạng của cậu qua đôi mắt vậy.
Lồng ngực Đào Khê như thắt lại. Cậu ngoan ngoãn nâng cằm, hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt cong lên. Ánh đèn vàng hắt lên bờ mi của cậu làm lộ ra nét cười. Cậu hỏi Lâm Khâm Hòa: “Sao vậy?”
Lâm Khâm Hòa chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của cậu. Hai người đứng sát gần nhau, ánh đèn ấm áp như vờn xung quanh, gần tới mức Đào Khê phải cố gắng hít thở thật nhẹ, khó khăn giữ lấy nụ cười trên môi.
Đào Khê chớp mắt, vươn tay xoa xoa gương mặt, đùa giỡn: “Chẳng lẽ trên mặt mình dính gì sao?”
Lâm Khâm Hòa thấp giọng hỏi: “Vì sao nhìn thấy Dương Đa Lạc cậu lại khó chịu như vậy?” Giọng nói anh còn dịu dàng hơn ánh trăng như muốn dỗ dành người trước mặt nói ra điều gì đó. Anh nhận ra rằng, có đôi lúc cảm xúc của Đào Khê không tốt lắm, có vẻ như có liên quan đến Dương Đa Lạc.
Bàn tay đang xoa mặt của Đào Khê hơi khựng lại, bờ mi run rẩy kịch liệt, lồng ngực cũng cảm thấy chua xót. Giây phút đó, cậu bỗng cảm thấy mình chẳng có cách nào mạnh mẽ và lạc quan như bản thân tự hứa. Cậu muốn ôm lấy Lâm Khâm Hòa thêm một lần nữa, khóc trên bờ vai anh, mặc kệ tất cả mà kể hết cho anh nghe. Nhưng cuối cùng Đào Khê vẫn chỉ im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Chỉ là bỗng nhiên mình nhớ tới em gái mình, con bé cũng tên là Lạc Lạc, nó cũng đang bị bệnh. Mình rất nhớ con bé.”
Cậu nở nụ cười với Lâm Khâm Hòa, cất giọng nhẹ nhàng: “Có điều may là nhà trường phát cho mình rất nhiều tiền nên mình đã gửi về nhà cho con bé mua thuốc chữa bệnh rồi.”
Đào Khê không biết rằng bờ mi của mình vẫn luôn run rẩy, giống như đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó đang chất chứa trong đôi mắt.
Lâm Khâm Hòa cau mày, anh biết Đào Khê không nói thật. Anh nhìn nụ cười của người trước mắt, cảm thấy trái tim mình như bị một cây kim vô hình nào đó đâm vào. Sự đau đớn khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng anh biết, nó gọi là đau lòng.
Chỉ vì một nụ cười trái lòng kia.
Khi ấy anh không hề biết rằng, đằng sau nụ cười kia đang cố kìm nén bao nhiêu nỗi đau cùng sự thống khổ, nhưng khi biết được rồi nó lại khiến trái tim đớn đớn hơn cả.
Đào Khê không chịu được ánh mắt của Lâm Khâm Hòa, cậu hơi nghiêng mặt đi, giả bộ thúc giục: “Không phải cậu muốn về nhà sao? Muộn rồi, mình còn nhiều bài tập phải làm lắm đó.”
Rõ ràng là cậu luôn muốn ở bên Lâm Khâm Hòa, nhưng cậu nhận ra mình chẳng có cách nào làm được cả.
“Về thì chép của tôi.”
Lâm Khâm Hòa ung dung nói rồi lại nắm lấy cổ tay Đào Khê, kéo cậu vào trong phòng. Đào Khê không hiểu Lâm Khâm Hòa muốn làm gì nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo mà chẳng chút phản kháng. Đào Khê bị anh đưa quay trở về đại sảnh ban nãy. Mãi đến khi Lâm Khâm Hòa kéo cậu đến trước chiếc máy gắp thú bông thì cậu mới cảm thấy không khỏi kinh ngạc. Đào Khê trợn tròn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, không biết nên nói gì.
Dường như Lâm Khâm Hòa bị dãy máy móc hồng hồng xanh xanh này làm cho ngượng vô cùng, chỉ bỏ lại một câu: “Cậu đứng đây đợi tôi.” rồi mau chóng xoay người bước nhanh về phía quầy lễ tân đối diện, có lẽ là muốn đổi xu trò chơi.
Đào Khê đứng yên nhìn bóng lưng của Lâm Khâm Hòa, lòng bàn tay siết chặt.
Lâm Khâm Hòa ôm một vốc tiền xu sải bước quay lại. Sắc mặt anh trông lạnh lùng lại vô cùng mất tự nhiên bởi vừa bị nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân trêu đùa. Đào Khê nhìn đống tiền xu trò chơi màu bạc bằng kim loại trong tay Lâm Khâm Hòa, dưới ánh đèn, những đồng xu lóe lên ánh sáng như những ngôi sao. Cậu hỏi anh: “Sao bỗng nhiên cậu lại muốn chơi cái này? Đây là trò của mấy đứa bé mà.”
Máy gắp thú bông có vẻ không phù hợp với hình tượng của Lâm Khâm Hòa cho lắm.
Lâm Khâm Hòa nghe vậy thì hơi ngơ ra, im lặng một lúc rồi thấp giọng đáp: “Ban nãy tôi thấy cậu cứ luôn nhìn con búp bê trên tay chú Dương nên tưởng rằng cậu thích.”
Đào Khê cũng giật mình. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa cẩn thận bưng đống xu rồi lại nhìn gương mặt mất tự nhiên của anh. Bên cạnh có rất đông các đôi tình nhân và các cặp cha mẹ mang theo con cái đến chơi đang đưa mắt quan sát Lâm Khâm Hòa, cười cười rồi nhỏ giọng bàn tán rằng sao cậu đẹp trai cao to này cũng chơi gắp thú bông cơ chứ.
Đào Khê yên lặng một lúc, khóe miệng bỗng nhếch lên lộ ra một nụ cười, là một nụ cười vui vẻ thật lòng. Thực ra cậu đâu có thích mấy con búp bê đó chứ? Nhưng lúc này cậu rất vui.
Đào Khê lấy một đồng xu trong tay Lâm Khâm Hòa. Đồng bạc trong tay cậu sáng tựa như đồng 6 pence dưới ánh trăng (*) vậy. Đôi mắt cậu cũng mang theo những đốm sáng lấp lánh, cậu nở nụ cười với Lâm Khâm Hòa rồi nói:
“Không, mình thích lắm. Nhưng mà mình chưa chơi bao giờ. Cậu dạy mình nha?”
(*) Mặt trăng và đồng 6 xu là một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Anh William Somerset Maugham. 6 pence là đồng tiền có giá trị thấp nhất ở Anh, đại diện cho thực tế và sự khiêm tốn, trong khi đó Mặt trăng là biểu tượng của sự cao quý và những mộng tưởng.
Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt của Đào Khê, gương mặt lạnh lùng hơi dịu đi. Anh đặt đống tiền xu lên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lấy một đồng nhét vào trong máy rồi dạy cho Đào Khê cách chơi. Vốn dĩ máy gắp thú bông là dành cho trẻ em và các cô gái chơi nên bàn điều khiển rất thấp, Lâm Khâm Hòa không thể không khom lưng xuống mà chơi, Đào Khê đứng bên cạnh cũng cúi thấp theo. Đào Khê nhìn sương mặt của anh rồi lại nhìn những con búp bê đủ loại màu sắc cùng hình thù đằng sau tấm kính thủy tinh, khóe miệng cậu không khỏi nhếch lên. Dường như bên trong ấy không phải là đồ chơi mà là những chiếc kẹo cậu thích nhất, chúng đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào vô cùng.
Lâm Khâm Hòa cầm lấy cần điều khiển hỏi cậu: “Cậu muốn con nào?”
Đào Khê nhỏ giọng hỏi: “Con nào cũng được à?”
Lâm Khâm Hòa gật đầu.
Đào Khê vươn tay chỉ vào con Pikachu dễ gắp nhất ở trên cùng: “Mình muốn con này.”
Lâm Khâm Hòa tập trung điều khiển cái kẹp gắp, chỉnh đi chỉnh lại mất một lúc lâu, đến lúc chắc chắn rồi mới cẩn thận ấn hạ kẹp xuống. Thực ra lớn đến từng này rồi nhưng Lâm Khâm Hòa chưa từng đến khu vui chơi nên đương nhiên càng không biết chơi máy gắp thú bông. Chú Pikachu được gắp lên đầu tiên vừa mới tới gần cửa thì bị rơi xuống. Lâm Khâm Hòa cau mày, các ngón tay khẽ cuộn siết lại, sắc mặt mang vẻ lúng túng. Trên đời này có rất ít chuyện anh muốn làm lại không thể làm tốt được. Nhưng không may thay, hôm nay lại dính phải rồi.
Đào Khê nín cười. Đều là thanh niên tuổi mười sáu, mười bảy mà, cậu cũng bị khơi dậy lòng hiếu thắng, nóng lòng nói: “Để mình!”
Lâm Khâm Hòa nhường cậu. Đào Khê thảy một đồng xu vào, học theo bộ dạng của Lâm Khâm Hòa, cẩn thận điều khiển cái kẹp, nhìn khắp bốn phương tám hướng, mất nửa ngày xem xét rồi mới thả cái kẹp xuống. Cái kẹp chụp trúng con pikachu rồi nhấc nó lên một cách chậm rãi. Hai người nhìn mà không khỏi hồi hộp đến nín thở, ánh mắt dõi theo cái kẹp đang từ từ di chuyển đến cửa. Đào Khê cảm thấy khá chắc cú về lần gắp này nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà vừa đến cửa, con Pikachu lại rớt xuống.
“…”
“…”
Hai người im lặng mất mấy giây.
Đào Khê nói: “Có lẽ cái kẹp này có vấn đề rồi.”
Lâm Khâm Hòa: “Chắc chắn là thế.”
Cả hai khom lưng dí mặt nhìn chiếc máy gắp thú thấp tẹt trước mặt. Sau khi tiêu sạch đống xu thì cuối cùng hai người cũng gắp được hai món đồ chơi, là một con gấu nhỏ màu trắng và một con gấu nhỏ màu hồng.
Đào Khê nghĩ chắc hẳn Lâm Khâm Hòa không thích màu hồng nên liền đưa con gấu nhỏ màu trắng cho anh: “Con này là của cậu, con màu hồng là của mình. Có ý kiến gì khác không?”
Lâm Khâm Hòa cầm lấy con gấu màu trắng, gật đầu: “Không có ý kiến gì.”
Hai người chia đôi chiến lợi phẩm xong, ngẩng đầu nhìn đại sảnh thì đã chẳng còn được mấy người, lúc này đã 10 rưỡi rồi. Đào Khê vân vê cái tai của con gấu nhỏ màu hồng, nhớ tới tập đề còn chưa làm thì trong lòng loạn như cào cào, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Cậu đã nói là sẽ cho mình chép bài rồi, không phải là lừa mình chứ đúng không?”
Lâm Khâm Hòa cầm con gấu trắng trên tay, nhìn cậu rồi nói: “Tôi sẽ không lừa cậu.”
Đào Khê cảm thấy ánh mắt cùng giọng nói của Lâm Khâm Hòa đều mang theo sự nghiêm túc vô cùng. Nghiêm túc như đang nói lời thề vậy. Cuối cùng cậu cũng nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực mà vốn đã bị bản thân cậu phớt lờ cả một đêm, một trái tim nóng nảy bất an đập liên hồi. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, bỗng muốn mặc kệ tất cả mà hỏi anh một cậu, nhưng những lời ấy cứ vờn quanh đầu lưỡi, chẳng thể nào cất lên tiếng.
Có lẽ cậu nên đợi một cơ hội tốt hơn và làm công tác chuẩn bị trước đã. Cậu nghĩ vậy.
Đào Khê cố gắng giữ cho trái tim đang đập dồn dập yên tĩnh trở lại và mỉm cười: “Mau về thôi. Về còn phải chép bài tập nữa.”
Nhưng rồi cậu lại nghe Lâm Khâm Hòa hỏi: “Vậy bây giờ cậu đã vui chưa?”
Ngón tay đang vân vê đôi tai con gấu bông của Đào Khê bỗng khựng lại.
“Bình bịch”. Cậu lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập nữa rồi.
*
Ăn xong bữa cơm, Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa bước ra khỏi quán. Cậu cố ý bước thật chậm bởi nếu đi nhanh thì chẳng mấy chốc mà về tới trường Nhất Trung Văn Hoa mất và cậu lại về với căn phòng không một bóng người. Cậu không nỡ rời khỏi Lâm Khâm Hòa. Dường như Lâm Khâm Hòa cũng thả chậm bước chân mình.
Bên hồ nước trong hành lang dài quanh co, những ngọn đèn hoa sen sáng lên thành những đốm nhỏ như ngôi sao, cách đó không xa vang lên tiếng người ồn ào náo nhiệt trong đình nghỉ mát, sắc trời về đêm như một hồ nước trong suốt mà mềm mại dần ngấm vào ánh trăng rằm. Có điều, không gian bên cạnh hồ lại rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chân vụn vặn bước trên hành lang.
Đào Khê đi sau Lâm Khâm Hòa, cúi đầu lặng lẽ dẫm lên cái bóng của anh. Nếu như dẫm lên bóng mà có thể giữ người ở lại được thì thật tốt. Đào Khê nghĩ đến ngẩn người. Lâm Khâm Hòa bỗng dừng lại khiến cậu vô tình đụng phải lưng anh.
“Xin lỗi.” Đào Khê xoa xoa mũi, cất giọng mũi ồm ồm nói với Lâm Khâm Hòa, trong lòng cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Không phải là bị phát hiện rồi đấy chứ? Nhưng dẫm lên cái bóng thì đâu phải chuyện phạm pháp chứ.
Lâm Khâm Hòa hơi quay người lại, bỗng anh vươn tay nắm lấy cổ tay trái của cậu. Cổ tay Đào Khê như run lên, cậu thở nhẹ, nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa. Ánh sáng trên hành lang hơi tối, đôi lông mi dài của Lâm Khâm Hòa rũ xuống nhìn cậu, dưới đáy mắt u ám chập chờn vầng trăng sáng trên hồ. Chập chờn khiến trái tim ta đập thật mạnh.
Lâm Khâm Hòa kéo cậu đến bên cạnh, trầm giọng nói: “Đi bên cạnh tôi.” Đừng cứ mãi nhìn tôi từ phía sau như vậy.
Bờ mi Đào Khê run lên. Lâm Khâm Hòa nhanh chóng buông cổ tay cậu ra nhưng xúc cảm ấm áp vẫn cứ ở đó chẳng biến mất, nó chạy dọc theo cánh tay cậu lên đến tận trái tim khiến tim cậu kích động vô cùng. Bỗng nhiên Đào Khê cũng không rõ là mình không nỡ rời Lâm Khâm Hòa, hay không nỡ rời ánh trăng ấm áp dịu dàng đêm nay nữa.
Hai người im lặng mà ăn ý sóng vai nhau bước đi giữa bóng đêm cùng ánh sáng mặt hồ. Lúc đi hết hành lang bên hồ tới đại sảnh sáng sủa và rộng rãi, Đào Khê cảm thấy hơi không quen liền giơ tay lên che mắt. Đây là một nhà hàng chuyên về món cua rất nổi tiếng, mặc dù bây giờ đã không còn sớm nữa nhưng khu chờ đợi nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh vẫn có không ít thực khách đang xếp hàng ngồi chờ.
Đào Khê bỗng nghĩ, Lâm Khâm Hòa đưa cậu tới thẳng phòng riêng để ăn tối, lẽ nào không cần phải đặt trước sao? Có điều, rõ ràng là tối nay Lâm Khâm Hòa chỉ tình cờ tới Kiều gia nên mới gặp cậu nên nhân tiện đưa cậu đi ăn tối mà thôi. Suy đoán này như một nhánh cây mọc lên từ sâu trong trái tim cậu mà cậu chỉ vừa chớm nghĩ tới, tựa một chùm pháo hoa nổ tung khiến cậu lóa mắt. Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi.
Đào Khê lại nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa đi bên cạnh mình, trái tim đập loạn liên hồi không ngừng thôi thúc cậu thử thăm dò xem sao. Lúc Đào Khê mở miệng định hỏi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Khâm Hòa ca, sao cậu lại ở đây? Ơ, còn có cả Đào Khê nữa à?”
Phía đối diện cách đó không xa là Dương Đa Lạc đang cầm cốc trà sữa trong tay và Dương Tranh Minh khoác một bộ tây tràng đeo giày da đứng bên cạnh, trong tay ông là một con búp bê gắp được từ máy gắp thú bông trong khi nghỉ ngơi ở đại sảnh, hiển nhiên là ban nãy vừa chơi cùng Dương Đa Lạc. Hai cha con họ bước tới. Dương Tranh Minh cười với Lâm Khâm Hòa rồi nhìn về phía Đào Khê đứng bên cạnh, hơi sững người một lát nhưng rồi cũng nở nụ cười lịch sự với cậu, sau đó hỏi Lâm Khâm Hòa:
“Khâm Hòa, cháu cùng bạn học tới đây ăn cơm sao?”
Lâm Khâm Hòa ngay lập tức cảm nhận được tâm trạng sa sút của người bên cạnh. Anh nghiêng mặt nhìn hàng mi đang rũ xuống của Đào Khê liền hơi đẩy cậu ra phía sau mình rồi gật đầu chào một tiếng “Chú Dương.” Anh nhìn Dương Đa Lạc đang quan sát mình và Đào Khê, cau mày nói: “Sao vừa xuất viện đã ra ngoài rồi?”
Cuộc phẫu thuật của Dương Đa Lạc chỉ là tiểu phẫu, không tới một tuần là có thể ra viện nhưng vì có La Trưng Âm và ông bà ngoại luôn cẩn thận quan tâm và yêu thương mà tuyệt đối không cho phép cậu ta ra khỏi cửa khi chưa nghỉ ngơi đủ.
Dương Đa Lạc nhìn Đào Khê rồi nói với Lâm Khâm Hòa bằng giọng oán trách: “Ở bệnh viện chẳng được ăn gì cả, mình sắp khó chịu đến phát điên rồi, khó khăn lắm mới được về nhà mà vẫn phải ăn đồ thanh đạm nữa. Nhịn lâu lắm rồi giờ mới có cơ hội trốn ra ngoài để ăn cua lông (*) đấy.”
(*) Cua lông là đặc sản của thành phố Thượng Hải, thường được chế biến thành các món như cua lông hấp, mì cua lông, tiểu long bao nhân cua lông,…
Dương Tranh Minh nghe vậy liền nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bình thường tìm nó thì nó luôn thờ ơ, cũng chỉ có bây giờ mới nhớ tới người ba này thôi, chiều quá nên vô tâm lắm.” Miệng thì nói vậy nhưng giọng nói lại mang theo chút cưng chiều ưu ái.
Dương Đa Lạc trừng mắt nhìn Dương Tranh Minh trách móc: “Ai vô tâm được như ba chứ!”
Từ khi còn nhỏ, tình cảm giữa cậu ta và Dương Tranh Minh vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt. Mấy năm gần đây Dương Tranh Minh bỗng muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai cha con, lúc này hai người mới tiếp xúc nhiều hơn. Khóe môi Dương Tranh Minh như mang theo ý cười, cũng không tỏ ra tức giận với cậu con trai không biết trên dưới này.
Lâm Khâm Hòa có chút không yên lòng, anh cảm thấy mình phải mau chóng đưa Đào Khê rời khỏi nơi này. Ngay lúc anh định nói lời tạm biệt với hai cha con trước mặt thì Dương Tranh Minh bỗng nói với Đào Khê vốn đang im lặng:
“Đào Khê, cảm ơn cháu vì lần trước đã giúp chú đưa quà cho Lạc Lạc.”
Đào Khê nhướng mi, cậu nhìn những con búp bê chẳng chút ăn khớp với bộ tây trang trên người Dương Tranh Minh. Đó là những món đồ chơi rất xinh đẹp và tinh xảo mà đứa trẻ nào cũng sẽ yêu thích, muốn đòi phụ huynh lấy cho. Đào Khê nhìn nụ cười khách khí của Dương Tranh Minh, khóe môi khẽ nhếch lên cười, lễ độ đáp: “Không cần cảm ơn ạ, chú Dương.”
Dương Đa Lạc nhìn Đào Khê rồi lại nhìn Dương Tranh Minh, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu ta mím môi, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Khâm Hòa ca, không phải cậu dị ứng với cua à? Sao lại đến đây?”
Giọng nói mang theo nghi hoặc cùng cả oán giận. Dương Đa Lạc rất thích ăn cua. Từ lúc nhỏ đã vậy, cứ mỗi khi tới mùa thì cậu ta đều quấn lấy Lâm Khâm Hòa đòi anh dẫn đi ăn. Tuy rằng đi ăn với Lâm Khâm Hòa chẳng thú vị chút nào bởi lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện, nhưng cậu ta biết anh bóc cua rất giỏi. Thế nhưng dù cậu ta có nũng nịu đến đâu thì Lâm Khâm Hòa cũng không đồng ý. Vậy tại sao hôm nay Lâm Khâm Hòa lại ở đây? Lại còn đi cùng Đào Khê nữa?
Lâm Khâm Hòa hờ hững đáp: “Muốn mời Đào Khê ăn cơm nên dẫn cậu ấy tới đây.”
Dương Đa Lạc cau mày, lộ ra vẻ mặt không vui.
Dương Tranh Minh cười hỏi Lâm Khâm Hòa: “Phòng riêng ở quán này không dễ tranh chút nào, chắc cháu phải book phòng trước từ rất lâu ấy nhỉ? Đặt lúc nào vậy?”
Lâm Khâm Hòa đáp: “Chủ nhật tuần trước.”
Hàng mi của Đào Khê khẽ run lên, cậu vội ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lâm Khâm Hòa, lại nghe thấy anh cất giọng hờ hững nói với Dương Đa Lạc và Dương Tranh Minh:
“Không còn sớm nữa, cháu đưa Đào Khê về nên đi trước đây ạ.”
Dương Tranh Minh biết cậu thiếu gia nhà họ Lâm này giống cha mẹ mình, đều không ưa gì ông ta nên gật đầu nói: “Bộ phim cha con chú xem cũng sắp chiếu rồi, lần sau nếu có cơ hội chú sẽ mời cháu và mẹ một bữa cơm.”
Lâm Khâm Hòa đáp một tiếng cho có.
Đào Khê còn chưa kịp lễ phép nói một câu chào tạm biệt thì đã bị Lâm Khâm Hòa kéo tay đi nhanh về phía cửa. Cậu còn cho rằng Lâm Khâm Hòa muốn về nhà luôn, vừa hay cậu cũng muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này nên chỉ im lặng bước theo Lâm Khâm Hòa ra ngoài. Dưới ánh trăng ngập tràn, Đào Khê nhận ra Lâm Khâm Hòa không đi về phía bãi gửi xe mà đưa cậu tới chỗ cột đèn cách đó không xa. Ánh đèn vàng rực rỡ xuyên qua lớp kính mờ, ánh lên những quầng sáng nhìn như đám lông xù. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa với vẻ mặt ngờ vực. Anh đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cậu, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc. Dường như anh muốn nhìn thấy tâm trạng của cậu qua đôi mắt vậy.
Lồng ngực Đào Khê như thắt lại. Cậu ngoan ngoãn nâng cằm, hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt cong lên. Ánh đèn vàng hắt lên bờ mi của cậu làm lộ ra nét cười. Cậu hỏi Lâm Khâm Hòa: “Sao vậy?”
Lâm Khâm Hòa chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của cậu. Hai người đứng sát gần nhau, ánh đèn ấm áp như vờn xung quanh, gần tới mức Đào Khê phải cố gắng hít thở thật nhẹ, khó khăn giữ lấy nụ cười trên môi.
Đào Khê chớp mắt, vươn tay xoa xoa gương mặt, đùa giỡn: “Chẳng lẽ trên mặt mình dính gì sao?”
Lâm Khâm Hòa thấp giọng hỏi: “Vì sao nhìn thấy Dương Đa Lạc cậu lại khó chịu như vậy?” Giọng nói anh còn dịu dàng hơn ánh trăng như muốn dỗ dành người trước mặt nói ra điều gì đó. Anh nhận ra rằng, có đôi lúc cảm xúc của Đào Khê không tốt lắm, có vẻ như có liên quan đến Dương Đa Lạc.
Bàn tay đang xoa mặt của Đào Khê hơi khựng lại, bờ mi run rẩy kịch liệt, lồng ngực cũng cảm thấy chua xót. Giây phút đó, cậu bỗng cảm thấy mình chẳng có cách nào mạnh mẽ và lạc quan như bản thân tự hứa. Cậu muốn ôm lấy Lâm Khâm Hòa thêm một lần nữa, khóc trên bờ vai anh, mặc kệ tất cả mà kể hết cho anh nghe. Nhưng cuối cùng Đào Khê vẫn chỉ im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Chỉ là bỗng nhiên mình nhớ tới em gái mình, con bé cũng tên là Lạc Lạc, nó cũng đang bị bệnh. Mình rất nhớ con bé.”
Cậu nở nụ cười với Lâm Khâm Hòa, cất giọng nhẹ nhàng: “Có điều may là nhà trường phát cho mình rất nhiều tiền nên mình đã gửi về nhà cho con bé mua thuốc chữa bệnh rồi.”
Đào Khê không biết rằng bờ mi của mình vẫn luôn run rẩy, giống như đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó đang chất chứa trong đôi mắt.
Lâm Khâm Hòa cau mày, anh biết Đào Khê không nói thật. Anh nhìn nụ cười của người trước mắt, cảm thấy trái tim mình như bị một cây kim vô hình nào đó đâm vào. Sự đau đớn khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng anh biết, nó gọi là đau lòng.
Chỉ vì một nụ cười trái lòng kia.
Khi ấy anh không hề biết rằng, đằng sau nụ cười kia đang cố kìm nén bao nhiêu nỗi đau cùng sự thống khổ, nhưng khi biết được rồi nó lại khiến trái tim đớn đớn hơn cả.
Đào Khê không chịu được ánh mắt của Lâm Khâm Hòa, cậu hơi nghiêng mặt đi, giả bộ thúc giục: “Không phải cậu muốn về nhà sao? Muộn rồi, mình còn nhiều bài tập phải làm lắm đó.”
Rõ ràng là cậu luôn muốn ở bên Lâm Khâm Hòa, nhưng cậu nhận ra mình chẳng có cách nào làm được cả.
“Về thì chép của tôi.”
Lâm Khâm Hòa ung dung nói rồi lại nắm lấy cổ tay Đào Khê, kéo cậu vào trong phòng. Đào Khê không hiểu Lâm Khâm Hòa muốn làm gì nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo mà chẳng chút phản kháng. Đào Khê bị anh đưa quay trở về đại sảnh ban nãy. Mãi đến khi Lâm Khâm Hòa kéo cậu đến trước chiếc máy gắp thú bông thì cậu mới cảm thấy không khỏi kinh ngạc. Đào Khê trợn tròn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, không biết nên nói gì.
Dường như Lâm Khâm Hòa bị dãy máy móc hồng hồng xanh xanh này làm cho ngượng vô cùng, chỉ bỏ lại một câu: “Cậu đứng đây đợi tôi.” rồi mau chóng xoay người bước nhanh về phía quầy lễ tân đối diện, có lẽ là muốn đổi xu trò chơi.
Đào Khê đứng yên nhìn bóng lưng của Lâm Khâm Hòa, lòng bàn tay siết chặt.
Lâm Khâm Hòa ôm một vốc tiền xu sải bước quay lại. Sắc mặt anh trông lạnh lùng lại vô cùng mất tự nhiên bởi vừa bị nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân trêu đùa. Đào Khê nhìn đống tiền xu trò chơi màu bạc bằng kim loại trong tay Lâm Khâm Hòa, dưới ánh đèn, những đồng xu lóe lên ánh sáng như những ngôi sao. Cậu hỏi anh: “Sao bỗng nhiên cậu lại muốn chơi cái này? Đây là trò của mấy đứa bé mà.”
Máy gắp thú bông có vẻ không phù hợp với hình tượng của Lâm Khâm Hòa cho lắm.
Lâm Khâm Hòa nghe vậy thì hơi ngơ ra, im lặng một lúc rồi thấp giọng đáp: “Ban nãy tôi thấy cậu cứ luôn nhìn con búp bê trên tay chú Dương nên tưởng rằng cậu thích.”
Đào Khê cũng giật mình. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa cẩn thận bưng đống xu rồi lại nhìn gương mặt mất tự nhiên của anh. Bên cạnh có rất đông các đôi tình nhân và các cặp cha mẹ mang theo con cái đến chơi đang đưa mắt quan sát Lâm Khâm Hòa, cười cười rồi nhỏ giọng bàn tán rằng sao cậu đẹp trai cao to này cũng chơi gắp thú bông cơ chứ.
Đào Khê yên lặng một lúc, khóe miệng bỗng nhếch lên lộ ra một nụ cười, là một nụ cười vui vẻ thật lòng. Thực ra cậu đâu có thích mấy con búp bê đó chứ? Nhưng lúc này cậu rất vui.
Đào Khê lấy một đồng xu trong tay Lâm Khâm Hòa. Đồng bạc trong tay cậu sáng tựa như đồng 6 pence dưới ánh trăng (*) vậy. Đôi mắt cậu cũng mang theo những đốm sáng lấp lánh, cậu nở nụ cười với Lâm Khâm Hòa rồi nói:
“Không, mình thích lắm. Nhưng mà mình chưa chơi bao giờ. Cậu dạy mình nha?”
(*) Mặt trăng và đồng 6 xu là một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Anh William Somerset Maugham. 6 pence là đồng tiền có giá trị thấp nhất ở Anh, đại diện cho thực tế và sự khiêm tốn, trong khi đó Mặt trăng là biểu tượng của sự cao quý và những mộng tưởng.
Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt của Đào Khê, gương mặt lạnh lùng hơi dịu đi. Anh đặt đống tiền xu lên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lấy một đồng nhét vào trong máy rồi dạy cho Đào Khê cách chơi. Vốn dĩ máy gắp thú bông là dành cho trẻ em và các cô gái chơi nên bàn điều khiển rất thấp, Lâm Khâm Hòa không thể không khom lưng xuống mà chơi, Đào Khê đứng bên cạnh cũng cúi thấp theo. Đào Khê nhìn sương mặt của anh rồi lại nhìn những con búp bê đủ loại màu sắc cùng hình thù đằng sau tấm kính thủy tinh, khóe miệng cậu không khỏi nhếch lên. Dường như bên trong ấy không phải là đồ chơi mà là những chiếc kẹo cậu thích nhất, chúng đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào vô cùng.
Lâm Khâm Hòa cầm lấy cần điều khiển hỏi cậu: “Cậu muốn con nào?”
Đào Khê nhỏ giọng hỏi: “Con nào cũng được à?”
Lâm Khâm Hòa gật đầu.
Đào Khê vươn tay chỉ vào con Pikachu dễ gắp nhất ở trên cùng: “Mình muốn con này.”
Lâm Khâm Hòa tập trung điều khiển cái kẹp gắp, chỉnh đi chỉnh lại mất một lúc lâu, đến lúc chắc chắn rồi mới cẩn thận ấn hạ kẹp xuống. Thực ra lớn đến từng này rồi nhưng Lâm Khâm Hòa chưa từng đến khu vui chơi nên đương nhiên càng không biết chơi máy gắp thú bông. Chú Pikachu được gắp lên đầu tiên vừa mới tới gần cửa thì bị rơi xuống. Lâm Khâm Hòa cau mày, các ngón tay khẽ cuộn siết lại, sắc mặt mang vẻ lúng túng. Trên đời này có rất ít chuyện anh muốn làm lại không thể làm tốt được. Nhưng không may thay, hôm nay lại dính phải rồi.
Đào Khê nín cười. Đều là thanh niên tuổi mười sáu, mười bảy mà, cậu cũng bị khơi dậy lòng hiếu thắng, nóng lòng nói: “Để mình!”
Lâm Khâm Hòa nhường cậu. Đào Khê thảy một đồng xu vào, học theo bộ dạng của Lâm Khâm Hòa, cẩn thận điều khiển cái kẹp, nhìn khắp bốn phương tám hướng, mất nửa ngày xem xét rồi mới thả cái kẹp xuống. Cái kẹp chụp trúng con pikachu rồi nhấc nó lên một cách chậm rãi. Hai người nhìn mà không khỏi hồi hộp đến nín thở, ánh mắt dõi theo cái kẹp đang từ từ di chuyển đến cửa. Đào Khê cảm thấy khá chắc cú về lần gắp này nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà vừa đến cửa, con Pikachu lại rớt xuống.
“…”
“…”
Hai người im lặng mất mấy giây.
Đào Khê nói: “Có lẽ cái kẹp này có vấn đề rồi.”
Lâm Khâm Hòa: “Chắc chắn là thế.”
Cả hai khom lưng dí mặt nhìn chiếc máy gắp thú thấp tẹt trước mặt. Sau khi tiêu sạch đống xu thì cuối cùng hai người cũng gắp được hai món đồ chơi, là một con gấu nhỏ màu trắng và một con gấu nhỏ màu hồng.
Đào Khê nghĩ chắc hẳn Lâm Khâm Hòa không thích màu hồng nên liền đưa con gấu nhỏ màu trắng cho anh: “Con này là của cậu, con màu hồng là của mình. Có ý kiến gì khác không?”
Lâm Khâm Hòa cầm lấy con gấu màu trắng, gật đầu: “Không có ý kiến gì.”
Hai người chia đôi chiến lợi phẩm xong, ngẩng đầu nhìn đại sảnh thì đã chẳng còn được mấy người, lúc này đã 10 rưỡi rồi. Đào Khê vân vê cái tai của con gấu nhỏ màu hồng, nhớ tới tập đề còn chưa làm thì trong lòng loạn như cào cào, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Cậu đã nói là sẽ cho mình chép bài rồi, không phải là lừa mình chứ đúng không?”
Lâm Khâm Hòa cầm con gấu trắng trên tay, nhìn cậu rồi nói: “Tôi sẽ không lừa cậu.”
Đào Khê cảm thấy ánh mắt cùng giọng nói của Lâm Khâm Hòa đều mang theo sự nghiêm túc vô cùng. Nghiêm túc như đang nói lời thề vậy. Cuối cùng cậu cũng nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực mà vốn đã bị bản thân cậu phớt lờ cả một đêm, một trái tim nóng nảy bất an đập liên hồi. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, bỗng muốn mặc kệ tất cả mà hỏi anh một cậu, nhưng những lời ấy cứ vờn quanh đầu lưỡi, chẳng thể nào cất lên tiếng.
Có lẽ cậu nên đợi một cơ hội tốt hơn và làm công tác chuẩn bị trước đã. Cậu nghĩ vậy.
Đào Khê cố gắng giữ cho trái tim đang đập dồn dập yên tĩnh trở lại và mỉm cười: “Mau về thôi. Về còn phải chép bài tập nữa.”
Nhưng rồi cậu lại nghe Lâm Khâm Hòa hỏi: “Vậy bây giờ cậu đã vui chưa?”
Ngón tay đang vân vê đôi tai con gấu bông của Đào Khê bỗng khựng lại.
“Bình bịch”. Cậu lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập nữa rồi.
*
Tác giả :
Bạc Ngạn Biên