Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến
Chương 25
Ngày hôm đó sau khi Đào Khê về tới ký túc xá, Phan Ngạn liền vồ lấy cậu, tức giận nói: “Khê ca, cậu làm bạn với Lâm Khâm Hòa từ khi nào vậy, quan hệ còn tốt nữa, thế mà chẳng kể gì với mình cả!”
Từ “bạn” với “quan hệ tốt” này làm Đào Khê không nhịn nổi mà cười tươi nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ lắm: “Cũng tàm tạm thôi.”
“Tàm tạm là thế nào?!” Phan Ngạn trợn mắt, “Là Lâm Khâm Hòa đó! Không những thành tích trâu bò mà còn đẹp trai ngời ngời nữa, được không hả? Cậu có biết không, ông nội cậu ấy từng là bí thư Đảng ủy của thành phố bọn mình đó, bác trai cả hiện đang giữ chức thư ký trưởng Tỉnh ủy, còn ba cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Thụy Trạch và mẹ là một nghệ sĩ dương cầm. Chỉ với gia thế này, đừng nói học sinh mà ngay cả thầy cô giáo cũng muốn nịnh bợ cậu ấy đó, có hiểu chưa?”
Đào Khê nghe mà ngây cả người. Tuy Lâm Khâm Hòa luôn mang trên người khí chất của kẻ có tiền nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng gia thế nhà anh lại khủng như vậy. Chính là xa ngoài tầm với. Vì vậy Đào Khê bắt đầu cảm thấy lo lắng không thôi. Liệu cậu còn có thể theo đuổi nổi Lâm Khâm Hòa không đây?
“Khê ca, sao trông cậu sốc vậy, đừng bảo là không biết gì nhé?” Phan Ngạn còn cho rằng Đào Khê đã phải nhọc lòng lắm mới bấu víu được tới Lâm Khâm Hòa cơ.
Cái tên Từ Tử Kỳ mang vẻ mặt âm trầm nãy giờ vẫn im lặng như hũ nút kia bỗng dưng bất thình lình lên tiếng với một giọng quái gở: “Theo đóm ăn tàn (*), thấy người sang bắt quàng làm họ, đã nghe thấy mấy câu này chưa?”
(*) Theo đóm ăn tàn: Ý chỉ người nịnh bợ, dựa hơi người khác để hưởng lộc.
Phan Ngạn còn đang lo không có ai đấu võ mồm với cậu ta nữa chứ, cười lạnh mỉa mai: “Chao ôi, kỳ trước là ai ngày nào cũng bám lấy Lâm Khâm Hòa thế nhỉ, kết quả ngoài Dương Đa Lạc giữ cho tí thể diện, chứ Lâm Khâm Hòa còn chẳng thèm bố thí cho cái liếc mắt.”
Mặt Từ Tử Kỳ xanh mét. Đào Khê liếc Từ Tử Kỳ, cười nhạt: “Cậu nói không sai, tôi còn đang muốn thấy sang bắt quàng làm họ đây.”
Từ Tử Kỳ trừng mắt nhìn cậu, có lẽ không ngờ trên đời lại có người mặt dày như vậy.
*
Nghỉ trưa ngày hôm sau, Đào Khê bị Chu Cường xách đi. Cậu nghĩ, chắc chắn là Khương Lôi đã tìm tới Chu Cường rồi, chắc muốn để ông giáo huấn cậu một trận đây mà.
Kết quả Chu Cường chẳng hề nhắc gì đến chuyện ấy mà lại nói tới chuyện khác: “Đào Khê, trò có nhớ tới dự án tài trợ mà thầy đã nói lần trước không? Mọi chi phí học tập và trợ cấp của trò tại Nhất Trung Văn Hoa đều trích từ quỹ do dự án này trao cho trường và luôn do nhà trường phát.”
Đào Khê gật đầu, bỗng thấy hơi khẩn trương, vô thức nghĩ: “Chẳng lẽ dự án này ngừng rồi sao?”
Chu Cường nhìn sắc mặt lo lắng của Đào Khê thì cười nhẹ, cất giọng ôn hòa hơn: “Gần đây, đơn vị tài trợ cho dự án này muốn nhà trường điều chỉnh lại kế hoạch trợ cấp, cân nhắc tới việc phát sinh hoạt phí và học phí của trò, tức là sau này sẽ không phát trợ cấp theo tháng nữa mà sẽ đưa trực tiếp cho trò 50.000 tệ, học kỳ sau sẽ phát tiếp 50.000. Nếu trong gia đình gặp phải chuyện gì khó khăn thì trò có thể xin trợ cấp nhiều hơn.”
“???” Đào Khê kinh ngạc nhìn Chu Cường, thực sự không dám tin vào tai mình.
Chu Cường vẫn chưa nói xong: “Hơn nữa, quỹ đại học sau này của trò, cũng chính là chi phí học đại học và trợ cấp cũng đã bao gồm trong quỹ của dự án. Lúc trước thầy chưa nói cho trò là vì sợ trò sẽ mang gánh nặng tâm lý quá lớn, nhưng bây giờ thầy nghĩ nên để trò yên tâm phấn đấu học tập, tránh cho bị chuyện khác làm phân tán tinh thần cũng như thể lực.”
Đào Khê vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc vừa rồi. Cậu ngây ngốc một lúc lâu mới không nhịn được mà hỏi: “Về nhà tài trợ… thầy có thể nói cho em là ai được không ạ?”
Trong lòng cậu đã phác họa ra một người đàn ông với mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền lành – hình mẫu chung của mấy nhà từ thiện trên báo đăng. Nhưng đây là đang làm từ thiện sao? Nào khác gì nuôi cậu như con trai đâu chứ!
Vẫn như lần trước, Chu Cường không tiết lộ thêm thông tin cụ thể nào: “Người tài trợ không muốn công khai danh tính. Trò đừng áp lực quá, cố gắng chuyên tâm học tập là được rồi. Ví dụ như thi giữa kỳ lần này, trò hãy nỗ lực nằm trong top 50 và ở lại lớp số 1, đây chẳng phải là sự đền đáp tốt nhất sao?”
Đào Khê cũng biết mình chẳng thể hỏi ra được nên cũng không kiên trì thêm làm gì, gật đầu nói: “Đợt thi giữa kỳ lần này em nhất định sẽ nằm trong top 50 ạ!”
Ánh mắt kiên định khiến Chu Cường hơi giật mình. Ông vỗ vai Đào Khê, nói một cách cổ vũ: “Đứa trẻ ngoan, thầy tin trò!”
Đào Khê bước ra khỏi văn phòng của Chu Cường, tâm tình còn chưa bình tĩnh trở lại, đôi mắt còn hơi hồng. Cậu nghĩ, thực ra bản thân cũng thật may mắn làm sao. Tuy số phận bị người ta tráo đổi nhưng qua một lớp học trực tuyến xa xôi cậu vẫn có thể quen được Lâm Khâm Hòa và còn có người tài trợ lương thiện hào phóng đã giúp cậu đến được Nhất Trung Văn Hoa học tập nữa. Thậm chí người ấy còn vì tương lai của cậu mà trải sẵn một con đường rộng lớn và khiến những vấn đề khó có thể giải quyết kia bỗng trở nên đơn giản vô cùng.
Đào Khê ngẫm, cậu nhất định phải cùng Lâm Khâm Hòa thi cùng vào một trường đại học tốt nhất trong nước. Rồi sau đó gặp người tài trợ tốt bụng để bày tỏ lòng biết ơn của và lan tỏa lòng tốt này tới nhiều người có hoàn cảnh như cậu hơn. Chỉ là cậu vẫn chưa biết Lâm Khâm Hòa muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại?
*
Đào Khê ngẩn ngơ về phòng học, phát hiện Lâm Khâm Hòa đã đến rồi. Cậu kích động không thôi mà bổ nhào về chỗ ngồi và đưa đôi mắt sáng rực nhìn Lâm Khâm Hòa.
“Có vẻ bây giờ mình có thể mời cậu một bữa cơm ngon ngon rồi đó! Nhà trường bỗng nhiên chu cấp cho mình nhiều tiền lắm luôn!”
Lâm Khâm Hòa thản nhiên nhìn cậu, không nói gì. Đào Khê đột nhiên ngộ ra, đối với Lâm Khâm Hòa mà nói làm gì có món ngon nào mà anh chưa từng nếm thử qua chứ? Nhưng cậu vẫn muốn mời Lâm Khâm Hòa một bữa.
Đào Khê xoắn xuýt cả buổi, cố gắng lấy hết can đảm nói với Lâm Khâm Hòa: “Chủ nhật này cậu rảnh không? Mình muốn mời cậu một bữa cơm, coi như cảm ơn cậu hôm qua đã giải vây giúp mình.”
Cậu thấp thỏm nhìn Lâm Khâm Hòa nhưng anh không chút do dự từ chối: “Chủ nhật tôi có việc.”
“Vậy, vậy đợi sau này cậu rảnh thì mình mời cậu vậy.”
Đào Khê không kìm được sự thất vọng nhưng rồi thông suốt nhanh chóng. Dù sao tương lai còn dài, cậu sẽ tìm được cơ hội hò hẹn được Lâm Khâm Hòa thôi.
Cậu không nói gì thêm, cầm bút lên bắt đầu làm đề và chẳng được bao lâu đã thấy Tất Thành Phi chạy như bay tới.
“Khê ca, chủ nhật cậu rảnh không? Mình với mấy anh em cấp hai hẹn nhau chơi bóng rổ. Cậu chơi giúp mình một trận đi, có cả mấy bạn gái tới xem nữa đó.”
Đào Khê từ chối: “Không đi, chủ nhật mình còn phải làm bài tập.”
Thi giữa kỳ sắp tới rồi, ngoài Lâm Khâm Hòa thì cậu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện gì khác.
Mặt Tất Thành Phi như đưa đám nhưng rồi bỗng chốc như sáng bừng lên, ghé vào tai Đào Khê: “Lần trước không phải cậu hỏi mình làm thế nào để theo đuổi người khác sao? Mình có một thằng bạn đỉnh của chóp, nó còn theo đuổi được cả vị hoa khôi lạnh lùng của trường cấp ba chúng nó luôn mà.”
Quả nhiên Đào Khê ngừng bút.
Tất Thành Phi tiếp tục kề tai thầm thì: “Cái cô hoa khôi trường kia cũng ghê gớm lắm nha. Ba làm chức lớn, mẹ thì là nghệ thuật gia, là kiểu con nhà tri thức điển hình, cả đống con trai mà có ai theo đuổi được đâu. Thế mà người anh em của mình làm được đó, cam đoan kinh nghiệm đầy mình!”
Đào Khê không khỏi động lòng, điều kiện gia đình quả thực rất giống Lâm Khâm Hòa.
Tất Thành Phi cảm giác mình đang bị một ánh mắt vô cùng không có thiện cảm nhìn đăm đăm. Cậu ta tự giác về chỗ, không ghé bên tai Đào Khê nữa nhưng vẫn cố dụ dỗ: “Hơn nữa cậu còn có thể làm quen với nhiều bạn mới nha. Mấy người anh em kia của mình giỏi lắm đó, bọn nó kiểu gì cũng thích cậu cho xem.”
“Mấy giờ?” Đào Khê hỏi Tất Thành Phi.
Cậu tính toán, chơi một trận bóng rổ tầm hai tiếng thì cũng chẳng làm sao. Kết quả vừa dứt lời đã nghe thấy Lâm Khâm Hòa trầm giọng bảo:
“Không phải chủ nhật cậu mời tôi đi ăn sao?”
Đây là một câu hỏi nhưng mang giọng điệu của câu khẳng định. Cả Tất Thành Phi lẫn Đào Khê đều ngây ra.
Đào Khê lưỡng lự hỏi: “Không phải cậu nói chủ nhật này bận sao?”
“Không bận nữa.” Lâm Khâm Hòa nói mà mặt không đổi sắc.
Đào Khê cũng không vì Lâm Khâm Hòa nói câu trước đá câu sau mà tức giận, trái lại còn sáng cả mắt lên, vui đến nỗi líu cả lưỡi: “Được được được, vậy mình sẽ hỏi thăm xem có quán nào ăn ngon không nhé.”
Tất Thành Phi còn đang muốn nói ăn xong tới chơi bóng cũng được thì lại thấy Lâm Khâm Hòa đang liếc nhìn, nhất thời cứng miệng. Vì mời được Lâm Khâm Hòa ăn cơm mà Đào Khê phấn khởi cả một ngày. Đến buổi tối về kí túc xá còn tìm trên điện thoại những quán ăn ngon rồi thảo luận sôi nổi với cậu bạn sành ăn Phan Ngạn.
*
Tối nay nhà cũ của Lâm gia cũng rất náo nhiệt. Ông nội Lâm Duy Lương luôn coi trọng truyền thống, có thói quen thường xuyên tổ chức bữa tối gia đình. Vào ngày ấy, con cháu Lâm gia không ai được phép vắng mặt, ngay cả Lâm Khâm Hòa cũng phải xin nghỉ buổi tự học tối.
Lâm Tế Huyên đang nói chuyện với cha của mình là Lâm Trạch Thu. Thấy cậu con trai năm tuổi Đường Nam ngồi bên cạnh quấy nhiễu không thôi, cô tức giận rầy la: “Đi tìm cậu để cậu kể truyện cho nghe.”
Vốn dĩ trước đó cô đã nhờ Lâm Khâm Hòa giúp mình chăm con trai vào chủ nhật để cô có thể cùng chồng đi tham dự một cuộc hội nghị rất quan trọng, thế mà Lâm Khâm Hòa lại bỏ bom cô.
Lâm Trạch Thu vừa từ trên chính quyền tỉnh về không lâu, nghe vậy liền cười: “Tính tính Khâm Hòa với Trạch Thực y chang nhau, làm gì có chuyện kể truyện cho trẻ con nghe chứ.”
Đường Nam bị ba mẹ đuổi, cất đôi chân ngắn tũn chạy tới chỗ ghế sopha mà Lâm Khâm Hòa đang ngồi, túm lấy quần anh và nói: “Cậu ơi, mẹ con bảo cậu kể chuyện cho con nghe.”
Lâm Khâm Hòa còn đang đọc truyện tranh, một tay anh bế Đường Nam ngồi lên đùi mình, nhạt nhẽo hỏi: “Con muốn nghe chuyện gì?”
Đường Nam bị bức tranh hoạt hình trong tay Lâm Khâm Hòa thu hút sự chú ý, thò tay muốn cầm lấy nhưng anh đã gấp cuốn truyện lại. Đường Nam bĩu môi, níu lấy ngực áo Lâm Khâm Hòa nũng nịu: “Cậu ơi, con muốn xem cái này.”
Cả nhà họ Lâm từ già tới trẻ đều chiều thằng bé vô cùng.
“Không được.” Lâm Khâm Hòa từ chối thẳng thừng.
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì cái này là của cậu.”
Lâm Duy Lương đang ngồi đọc báo bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được mà trừng mắt với Lâm Khâm Hòa, vẫy tay với chắt trai yêu quý nhất của ông: “Nam Nam lại chỗ cụ nào, cụ kể chuyện cho con nghe.”
Đường Nam nhảy khỏi đùi Lâm Khâm Hòa chạy tới bên chân Lâm Duy Lương mách lẻo: “Cậu keo kiệt ghê.”
“Đúng, quá là keo kiệt luôn!” Lâm Duy Lương mắng theo rồi kể cho Đường Nam nghe câu chuyện Hồng quân băng qua đồng cỏ (*), thằng bé nghe được một lúc thì ngủ luôn.
(*) Hồng quân băng qua đồng cỏ (ở đây là Hồng quân công nông Trung Hoa): Đây là một sự kiện quan trọng trong giai đoạn 1 của cuộc nội chiến Trung Quốc (xung đột giữa hai Đảng là Quốc dân Đảng do Tưởng Giới Thạch đứng đầu và Đảng Cộng sản), được lãnh đạo bởi Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai,… diễn ra vào ngày 21/08/1935.
Một lát sau Lâm Trạch Thực cuối cùng cũng tới nhà, vừa bước vào phòng khách đã bị ba mình mắng: “Anh xem anh hai của anh làm trên tỉnh ủy cũng không bận như anh, chẳng thà anh ăn luôn ở công ty đi cho rồi!”
Lâm Trạch Thực cúi đầu thành thật nghe mắng. Cả nhà yên lặng ăn xong bữa tối, chỉ trừ có Đường Nam mồm mép tép nhảy không ngừng luôn bị Lâm Tế Huyên che miệng ra. Ăn xong, Lâm Trạch Thực lại bị Lâm Duy Lương giáo huấn thêm trận nữa.
“Anh định chia phòng ngủ với La Trưng Âm cả đời hay sao? Sao không dứt khoát ly hôn đi, tôi cũng đâu phải không đồng ý. Khâm Hòa chắc chắn cũng không phản đối.” Lâm Duy Lương trách xong thì nói với Lâm Trạch Thực.
Ông sống một đời huy hoàng, hai người con trai đứa nào cũng đều tài năng hơn người, điều duy nhất khiến ông hối hận chính là cuộc hôn nhân của cậu con trai thứ Lâm Trạch Thực. Ban đầu, vì ông ép hôn mà Lâm Trạch Thực mới kết hôn cùng với La Trưng Âm – con gái La Trọng Vân – người bạn thế giao của ông. Sau này ông mới biết, vốn dĩ ban đầu hai người họ thoải mái đồng ý như vậy là vì đã sớm ký kết với nhau một thỏa thuận hôn nhân rằng, vợ chồng bọn họ sẽ không quấy rầy cuộc sống cá nhân của nhau, ngay cả đứa con duy nhất Lâm Khâm Hòa cũng là vì gia đình hai bên thúc ép quá nên họ mới quyết định sinh con bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Mười mấy năm nay hai người đều tách ra sống riêng nhưng điều kỳ lạ là Lâm Duy Lương chưa từng thấy Lâm Trạch Thực có người tình bên cạnh, cuộc sống luôn quanh quẩn một mình, chỉ biết đến công việc.
Lâm Trạch Thực không do dự đáp lời Lâm Duy Lương: “Nếu cô ấy chưa nói lời ly hôn thì con sẽ không ly hôn.”
Lâm Duy Lương thở dài: “Dù sao đây cũng là chuyện của anh chị, có thể anh chị cảm thấy bản thân không sai nhưng chắc chắn đã có lỗi với thằng nhóc Khâm Hòa này rồi.”
Lâm Trạch Thực nghe vậy thì im lặng không nói. Khi ấy La Trưng Âm mắc chứng trầm cảm sau sinh, cái chết của Phương Tuệ càng làm bệnh tình thêm trầm trọng. Sợ bà bị kích thích mà trong suốt năm năm sau đó, Lâm Trạch Thực không dám để La Trưng Âm tiếp xúc với con trai nên Lâm Khâm Hòa luôn được gia đình anh trai Lâm Trạch Thu nuôi dạy.
Mãi cho đến khi cậu con trai nhà họ Phương tên là Dương Đa Lạc gọi La Trưng Âm một tiếng “mẹ”, bà mới dần dần thoát khỏi căn bệnh trầm cảm này, sau đó đón Lâm Khâm Hòa về để hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hai mẹ con bọn họ cũng chẳng thể nào có được sự thân thiết của tình mẫu tử, luôn có một sự xa lạ khách sáo ngăn cách và không thể thân mật như La Trưng Âm và Dương Đa Lạc.
Lâm Trạch Thực bước ra khỏi thư phòng, tìm thấy cậu con trai mà rất lâu mình chưa gặp mặt. Hai cha con bước trên sân bên ngoài căn nhà cũ, đứng dưới đình nghỉ mát trò chuyện. Sau cơn mưa mùa thu, bầu trời về đêm như được gột rửa, treo ánh trăng sáng bên góc mái đình.
“Mẹ con dạo gần đây vẫn ổn chứ? Ba nghe nói tuần trước cô ấy bị cảm cúm nhỉ?” Lâm Trạch Thực hỏi, ông quan sát cậu con trai mình, phát hiện ra thằng bé đã sắp cao bằng mình rồi.
Lâm Khâm Hòa nói: “Đã ổn rồi.” Anh hơi khựng lại, “Nếu ba quan tâm mẹ thì có thể trực tiếp đi thăm bà ấy.”
Lâm Trạch Thực cầm một điếu thuốc, nghĩ gì đó rồi bỏ xuống, thở dài nói: “Thôi, cũng không có gì quan trọng, tháng trước ba đã gặp mẹ trong cuộc triển lãm tranh từ thiện cho Phương Tuệ, trông bà ấy vẫn rất ổn.”
Có lẽ cả đời này La Trưng Âm chưa từng nhận ra, người chồng trên danh nghĩa của cuộc hôn nhân thỏa thuận này đã sớm yêu thương mình. Nhưng ngay từ đầu Lâm Trạch Thu đã biết, trong lòng La Trưng Âm chỉ có người phụ nữ đã mất rất nhiều năm về trước.
Lâm Khâm Hòa im lặng. Lâm Trạch Thực biết Lâm Khâm Hòa không thích nhắc tới người phụ nữ đã khuất kia. Vì vậy ông đành quan tâm tới chuyện thi đại học của con trai: “Con đã nghĩ kỹ xem muốn xin vào trường đại học nào ở Mỹ chưa?”
“Còn chưa chắc chắn, cuối năm có lẽ sẽ tham gia vài cuộc phỏng vấn.” Lâm Khâm Hòa bình thản nói.
Lâm Trạch Thực cũng không bận tâm thêm hoặc phải nói là, con trai ông từ nhỏ đến lớn đều không khiến ông phải lo nghĩ, cũng hiếm khi yêu cầu ông điều gì. Ông hỏi:
“Lần trước ba quên hỏi, tại sao lại muốn tài trợ cho học sinh đứng nhất huyện Thanh Thủy tới trường bọn con học tập vậy? Ba là vì mẹ của con, còn con thì vì sao? Ba tưởng rằng con không có hứng thú với những chuyện này.”
Dự án học trực tuyến từ xa ở huyện Thanh Thủy luôn do trợ lý Tô Vân của ông quản lý và theo dõi. Thời điểm đó bọn họ quyết định tài trợ cho các trường cấp ba trong toàn huyện các thiết bị học trực tuyến nhưng chưa từng lên kế hoạch nào nói sẽ trợ cấp cho học sinh đứng đầu huyện tới Nhất Trung Văn Hoa học tập. Sau khi nghe tin này từ Tô Vân, ông còn kinh ngạc mất một lúc lâu. Hôm nay ông cũng biết được rằng dự án tài trợ cho học sinh xếp hạng nhất huyện Thanh Thủy này có sự thay đổi và nguồn tài chính của dự án từ trước tới nay đều đến từ Lâm Khâm Hòa. Ông thực sự rất tò mò, người con trai có tính tình lạnh nhạt giống mình tại sao lại muốn làm chuyện này. Vì điều gì chứ?
Lâm Khâm Hòa nhìn trăng tròn treo giữa mái đình cao vút. Thật ra anh luôn không tin rằng trên đời này sẽ có người nguyện ý bỏ lại tất thảy để bước về phía một người khác. Nhưng anh biết, có người xem anh như ánh trăng trên bầu trời. Vì đến bên anh, người ấy có thể trèo đèo lội suối.
Từ trước tới nay, Lâm Khâm Hòa chưa từng được người khác kỳ vọng sẽ làm tốt chuyện gì vì mọi việc trong tay anh đều có thể được thực hiện một cách hoàn hảo. Anh cũng chưa từng mong mỏi người khác sẽ làm gì vì mình, cho dù có là ba mẹ mình đi chăng nữa. Bởi lẽ anh không thích mắc nợ bất kỳ ai.
Đối với tất cả mối quan hệ, bao gồm cả tình cảm gia đình, anh đều rất lạnh nhạt. Nhưng từ giây phút không kìm được mà mở những bức thư được gửi cách đây cả ngàn ki-lô-mét, nhìn nét viết ngây ngô cẩn thận bắt chước phong cách thiếu nữ của người nọ, những xúc cảm ấy hừng hực như ngọn lửa, cũng tựa vì tinh tú, vừa nóng bóng vừa trong sáng hướng về phía anh. Dường như cả thế giới này chỉ có một mình Lâm Khâm Hòa thôi. Dường như vì anh, người ấy có thể thiêu cháy tất cả.
Lâm Khâm Hòa cũng không biết điều gì đã khiến anh có thể chịu đựng được những lá thư kéo đến lũ lượt như này, càng chẳng hay biết từ lúc nào, sự phiền toái ban đầu đã dần trở thành thói quen và niềm mong chờ trước đây chưa từng có.
Bỗng nhiên anh muốn biết. Nếu như anh thả xuống một sợi dây thừng – thứ đối với anh mà nói thật sự bé nhỏ đến mức không đáng kể – xuống miệng giếng sâu hoắm kia, thì liệu tên ngốc vốn coi anh như vầng trăng sáng tỏ, luôn thề nguyện bước về phía anh và luôn tự cho mình là thông minh nhưng không hề biết rằng đã sớm bị lộ tẩy kia sẽ nắm lấy sợi dây thừng mà anh đưa và nỗ lực trèo lên vì anh chứ?
Kiều Dĩ Đường chế nhạo rằng Lâm Khâm Hòa thích bỡn cợt con nhà người ta đến nghiện rồi nhưng chỉ mình anh biết không phải như vậy. Anh không hề bố thí, cũng chẳng coi đây là trò chơi. Tự hỏi ý định ban đầu của bản thân là gì nhỉ?
Lâm Trạch Thực thấy con trai ngây ngốc nhìn trăng cao. Dưới làn gió đêm, ông hỏi lại: “Lẽ nào con cũng vì mẹ con sao?”
Lâm Khâm Hòa vực lại tinh thần. Anh cười nhẹ, ánh mắt dường như được vầng trăng soi sáng đến mềm nhũn cả đáy lòng, chậm rãi trả lời: “Không phải, chỉ là thấy một người mò mẫm trong đêm vất vả quá nên kìm lòng không đặng mà chiếu sáng cho người ấy thôi.”
Anh chỉ đơn thuần muốn người đã gian nan chạy về phía anh có một cuộc sống tốt đẹp như ý, không quá cực nhọc. Điều này đối với anh mà nói thực sự dễ như trở bàn tay. Đây chính là mục tiêu ban đầu của anh.
Từ “bạn” với “quan hệ tốt” này làm Đào Khê không nhịn nổi mà cười tươi nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ lắm: “Cũng tàm tạm thôi.”
“Tàm tạm là thế nào?!” Phan Ngạn trợn mắt, “Là Lâm Khâm Hòa đó! Không những thành tích trâu bò mà còn đẹp trai ngời ngời nữa, được không hả? Cậu có biết không, ông nội cậu ấy từng là bí thư Đảng ủy của thành phố bọn mình đó, bác trai cả hiện đang giữ chức thư ký trưởng Tỉnh ủy, còn ba cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Thụy Trạch và mẹ là một nghệ sĩ dương cầm. Chỉ với gia thế này, đừng nói học sinh mà ngay cả thầy cô giáo cũng muốn nịnh bợ cậu ấy đó, có hiểu chưa?”
Đào Khê nghe mà ngây cả người. Tuy Lâm Khâm Hòa luôn mang trên người khí chất của kẻ có tiền nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng gia thế nhà anh lại khủng như vậy. Chính là xa ngoài tầm với. Vì vậy Đào Khê bắt đầu cảm thấy lo lắng không thôi. Liệu cậu còn có thể theo đuổi nổi Lâm Khâm Hòa không đây?
“Khê ca, sao trông cậu sốc vậy, đừng bảo là không biết gì nhé?” Phan Ngạn còn cho rằng Đào Khê đã phải nhọc lòng lắm mới bấu víu được tới Lâm Khâm Hòa cơ.
Cái tên Từ Tử Kỳ mang vẻ mặt âm trầm nãy giờ vẫn im lặng như hũ nút kia bỗng dưng bất thình lình lên tiếng với một giọng quái gở: “Theo đóm ăn tàn (*), thấy người sang bắt quàng làm họ, đã nghe thấy mấy câu này chưa?”
(*) Theo đóm ăn tàn: Ý chỉ người nịnh bợ, dựa hơi người khác để hưởng lộc.
Phan Ngạn còn đang lo không có ai đấu võ mồm với cậu ta nữa chứ, cười lạnh mỉa mai: “Chao ôi, kỳ trước là ai ngày nào cũng bám lấy Lâm Khâm Hòa thế nhỉ, kết quả ngoài Dương Đa Lạc giữ cho tí thể diện, chứ Lâm Khâm Hòa còn chẳng thèm bố thí cho cái liếc mắt.”
Mặt Từ Tử Kỳ xanh mét. Đào Khê liếc Từ Tử Kỳ, cười nhạt: “Cậu nói không sai, tôi còn đang muốn thấy sang bắt quàng làm họ đây.”
Từ Tử Kỳ trừng mắt nhìn cậu, có lẽ không ngờ trên đời lại có người mặt dày như vậy.
*
Nghỉ trưa ngày hôm sau, Đào Khê bị Chu Cường xách đi. Cậu nghĩ, chắc chắn là Khương Lôi đã tìm tới Chu Cường rồi, chắc muốn để ông giáo huấn cậu một trận đây mà.
Kết quả Chu Cường chẳng hề nhắc gì đến chuyện ấy mà lại nói tới chuyện khác: “Đào Khê, trò có nhớ tới dự án tài trợ mà thầy đã nói lần trước không? Mọi chi phí học tập và trợ cấp của trò tại Nhất Trung Văn Hoa đều trích từ quỹ do dự án này trao cho trường và luôn do nhà trường phát.”
Đào Khê gật đầu, bỗng thấy hơi khẩn trương, vô thức nghĩ: “Chẳng lẽ dự án này ngừng rồi sao?”
Chu Cường nhìn sắc mặt lo lắng của Đào Khê thì cười nhẹ, cất giọng ôn hòa hơn: “Gần đây, đơn vị tài trợ cho dự án này muốn nhà trường điều chỉnh lại kế hoạch trợ cấp, cân nhắc tới việc phát sinh hoạt phí và học phí của trò, tức là sau này sẽ không phát trợ cấp theo tháng nữa mà sẽ đưa trực tiếp cho trò 50.000 tệ, học kỳ sau sẽ phát tiếp 50.000. Nếu trong gia đình gặp phải chuyện gì khó khăn thì trò có thể xin trợ cấp nhiều hơn.”
“???” Đào Khê kinh ngạc nhìn Chu Cường, thực sự không dám tin vào tai mình.
Chu Cường vẫn chưa nói xong: “Hơn nữa, quỹ đại học sau này của trò, cũng chính là chi phí học đại học và trợ cấp cũng đã bao gồm trong quỹ của dự án. Lúc trước thầy chưa nói cho trò là vì sợ trò sẽ mang gánh nặng tâm lý quá lớn, nhưng bây giờ thầy nghĩ nên để trò yên tâm phấn đấu học tập, tránh cho bị chuyện khác làm phân tán tinh thần cũng như thể lực.”
Đào Khê vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc vừa rồi. Cậu ngây ngốc một lúc lâu mới không nhịn được mà hỏi: “Về nhà tài trợ… thầy có thể nói cho em là ai được không ạ?”
Trong lòng cậu đã phác họa ra một người đàn ông với mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền lành – hình mẫu chung của mấy nhà từ thiện trên báo đăng. Nhưng đây là đang làm từ thiện sao? Nào khác gì nuôi cậu như con trai đâu chứ!
Vẫn như lần trước, Chu Cường không tiết lộ thêm thông tin cụ thể nào: “Người tài trợ không muốn công khai danh tính. Trò đừng áp lực quá, cố gắng chuyên tâm học tập là được rồi. Ví dụ như thi giữa kỳ lần này, trò hãy nỗ lực nằm trong top 50 và ở lại lớp số 1, đây chẳng phải là sự đền đáp tốt nhất sao?”
Đào Khê cũng biết mình chẳng thể hỏi ra được nên cũng không kiên trì thêm làm gì, gật đầu nói: “Đợt thi giữa kỳ lần này em nhất định sẽ nằm trong top 50 ạ!”
Ánh mắt kiên định khiến Chu Cường hơi giật mình. Ông vỗ vai Đào Khê, nói một cách cổ vũ: “Đứa trẻ ngoan, thầy tin trò!”
Đào Khê bước ra khỏi văn phòng của Chu Cường, tâm tình còn chưa bình tĩnh trở lại, đôi mắt còn hơi hồng. Cậu nghĩ, thực ra bản thân cũng thật may mắn làm sao. Tuy số phận bị người ta tráo đổi nhưng qua một lớp học trực tuyến xa xôi cậu vẫn có thể quen được Lâm Khâm Hòa và còn có người tài trợ lương thiện hào phóng đã giúp cậu đến được Nhất Trung Văn Hoa học tập nữa. Thậm chí người ấy còn vì tương lai của cậu mà trải sẵn một con đường rộng lớn và khiến những vấn đề khó có thể giải quyết kia bỗng trở nên đơn giản vô cùng.
Đào Khê ngẫm, cậu nhất định phải cùng Lâm Khâm Hòa thi cùng vào một trường đại học tốt nhất trong nước. Rồi sau đó gặp người tài trợ tốt bụng để bày tỏ lòng biết ơn của và lan tỏa lòng tốt này tới nhiều người có hoàn cảnh như cậu hơn. Chỉ là cậu vẫn chưa biết Lâm Khâm Hòa muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại?
*
Đào Khê ngẩn ngơ về phòng học, phát hiện Lâm Khâm Hòa đã đến rồi. Cậu kích động không thôi mà bổ nhào về chỗ ngồi và đưa đôi mắt sáng rực nhìn Lâm Khâm Hòa.
“Có vẻ bây giờ mình có thể mời cậu một bữa cơm ngon ngon rồi đó! Nhà trường bỗng nhiên chu cấp cho mình nhiều tiền lắm luôn!”
Lâm Khâm Hòa thản nhiên nhìn cậu, không nói gì. Đào Khê đột nhiên ngộ ra, đối với Lâm Khâm Hòa mà nói làm gì có món ngon nào mà anh chưa từng nếm thử qua chứ? Nhưng cậu vẫn muốn mời Lâm Khâm Hòa một bữa.
Đào Khê xoắn xuýt cả buổi, cố gắng lấy hết can đảm nói với Lâm Khâm Hòa: “Chủ nhật này cậu rảnh không? Mình muốn mời cậu một bữa cơm, coi như cảm ơn cậu hôm qua đã giải vây giúp mình.”
Cậu thấp thỏm nhìn Lâm Khâm Hòa nhưng anh không chút do dự từ chối: “Chủ nhật tôi có việc.”
“Vậy, vậy đợi sau này cậu rảnh thì mình mời cậu vậy.”
Đào Khê không kìm được sự thất vọng nhưng rồi thông suốt nhanh chóng. Dù sao tương lai còn dài, cậu sẽ tìm được cơ hội hò hẹn được Lâm Khâm Hòa thôi.
Cậu không nói gì thêm, cầm bút lên bắt đầu làm đề và chẳng được bao lâu đã thấy Tất Thành Phi chạy như bay tới.
“Khê ca, chủ nhật cậu rảnh không? Mình với mấy anh em cấp hai hẹn nhau chơi bóng rổ. Cậu chơi giúp mình một trận đi, có cả mấy bạn gái tới xem nữa đó.”
Đào Khê từ chối: “Không đi, chủ nhật mình còn phải làm bài tập.”
Thi giữa kỳ sắp tới rồi, ngoài Lâm Khâm Hòa thì cậu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện gì khác.
Mặt Tất Thành Phi như đưa đám nhưng rồi bỗng chốc như sáng bừng lên, ghé vào tai Đào Khê: “Lần trước không phải cậu hỏi mình làm thế nào để theo đuổi người khác sao? Mình có một thằng bạn đỉnh của chóp, nó còn theo đuổi được cả vị hoa khôi lạnh lùng của trường cấp ba chúng nó luôn mà.”
Quả nhiên Đào Khê ngừng bút.
Tất Thành Phi tiếp tục kề tai thầm thì: “Cái cô hoa khôi trường kia cũng ghê gớm lắm nha. Ba làm chức lớn, mẹ thì là nghệ thuật gia, là kiểu con nhà tri thức điển hình, cả đống con trai mà có ai theo đuổi được đâu. Thế mà người anh em của mình làm được đó, cam đoan kinh nghiệm đầy mình!”
Đào Khê không khỏi động lòng, điều kiện gia đình quả thực rất giống Lâm Khâm Hòa.
Tất Thành Phi cảm giác mình đang bị một ánh mắt vô cùng không có thiện cảm nhìn đăm đăm. Cậu ta tự giác về chỗ, không ghé bên tai Đào Khê nữa nhưng vẫn cố dụ dỗ: “Hơn nữa cậu còn có thể làm quen với nhiều bạn mới nha. Mấy người anh em kia của mình giỏi lắm đó, bọn nó kiểu gì cũng thích cậu cho xem.”
“Mấy giờ?” Đào Khê hỏi Tất Thành Phi.
Cậu tính toán, chơi một trận bóng rổ tầm hai tiếng thì cũng chẳng làm sao. Kết quả vừa dứt lời đã nghe thấy Lâm Khâm Hòa trầm giọng bảo:
“Không phải chủ nhật cậu mời tôi đi ăn sao?”
Đây là một câu hỏi nhưng mang giọng điệu của câu khẳng định. Cả Tất Thành Phi lẫn Đào Khê đều ngây ra.
Đào Khê lưỡng lự hỏi: “Không phải cậu nói chủ nhật này bận sao?”
“Không bận nữa.” Lâm Khâm Hòa nói mà mặt không đổi sắc.
Đào Khê cũng không vì Lâm Khâm Hòa nói câu trước đá câu sau mà tức giận, trái lại còn sáng cả mắt lên, vui đến nỗi líu cả lưỡi: “Được được được, vậy mình sẽ hỏi thăm xem có quán nào ăn ngon không nhé.”
Tất Thành Phi còn đang muốn nói ăn xong tới chơi bóng cũng được thì lại thấy Lâm Khâm Hòa đang liếc nhìn, nhất thời cứng miệng. Vì mời được Lâm Khâm Hòa ăn cơm mà Đào Khê phấn khởi cả một ngày. Đến buổi tối về kí túc xá còn tìm trên điện thoại những quán ăn ngon rồi thảo luận sôi nổi với cậu bạn sành ăn Phan Ngạn.
*
Tối nay nhà cũ của Lâm gia cũng rất náo nhiệt. Ông nội Lâm Duy Lương luôn coi trọng truyền thống, có thói quen thường xuyên tổ chức bữa tối gia đình. Vào ngày ấy, con cháu Lâm gia không ai được phép vắng mặt, ngay cả Lâm Khâm Hòa cũng phải xin nghỉ buổi tự học tối.
Lâm Tế Huyên đang nói chuyện với cha của mình là Lâm Trạch Thu. Thấy cậu con trai năm tuổi Đường Nam ngồi bên cạnh quấy nhiễu không thôi, cô tức giận rầy la: “Đi tìm cậu để cậu kể truyện cho nghe.”
Vốn dĩ trước đó cô đã nhờ Lâm Khâm Hòa giúp mình chăm con trai vào chủ nhật để cô có thể cùng chồng đi tham dự một cuộc hội nghị rất quan trọng, thế mà Lâm Khâm Hòa lại bỏ bom cô.
Lâm Trạch Thu vừa từ trên chính quyền tỉnh về không lâu, nghe vậy liền cười: “Tính tính Khâm Hòa với Trạch Thực y chang nhau, làm gì có chuyện kể truyện cho trẻ con nghe chứ.”
Đường Nam bị ba mẹ đuổi, cất đôi chân ngắn tũn chạy tới chỗ ghế sopha mà Lâm Khâm Hòa đang ngồi, túm lấy quần anh và nói: “Cậu ơi, mẹ con bảo cậu kể chuyện cho con nghe.”
Lâm Khâm Hòa còn đang đọc truyện tranh, một tay anh bế Đường Nam ngồi lên đùi mình, nhạt nhẽo hỏi: “Con muốn nghe chuyện gì?”
Đường Nam bị bức tranh hoạt hình trong tay Lâm Khâm Hòa thu hút sự chú ý, thò tay muốn cầm lấy nhưng anh đã gấp cuốn truyện lại. Đường Nam bĩu môi, níu lấy ngực áo Lâm Khâm Hòa nũng nịu: “Cậu ơi, con muốn xem cái này.”
Cả nhà họ Lâm từ già tới trẻ đều chiều thằng bé vô cùng.
“Không được.” Lâm Khâm Hòa từ chối thẳng thừng.
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì cái này là của cậu.”
Lâm Duy Lương đang ngồi đọc báo bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được mà trừng mắt với Lâm Khâm Hòa, vẫy tay với chắt trai yêu quý nhất của ông: “Nam Nam lại chỗ cụ nào, cụ kể chuyện cho con nghe.”
Đường Nam nhảy khỏi đùi Lâm Khâm Hòa chạy tới bên chân Lâm Duy Lương mách lẻo: “Cậu keo kiệt ghê.”
“Đúng, quá là keo kiệt luôn!” Lâm Duy Lương mắng theo rồi kể cho Đường Nam nghe câu chuyện Hồng quân băng qua đồng cỏ (*), thằng bé nghe được một lúc thì ngủ luôn.
(*) Hồng quân băng qua đồng cỏ (ở đây là Hồng quân công nông Trung Hoa): Đây là một sự kiện quan trọng trong giai đoạn 1 của cuộc nội chiến Trung Quốc (xung đột giữa hai Đảng là Quốc dân Đảng do Tưởng Giới Thạch đứng đầu và Đảng Cộng sản), được lãnh đạo bởi Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai,… diễn ra vào ngày 21/08/1935.
Một lát sau Lâm Trạch Thực cuối cùng cũng tới nhà, vừa bước vào phòng khách đã bị ba mình mắng: “Anh xem anh hai của anh làm trên tỉnh ủy cũng không bận như anh, chẳng thà anh ăn luôn ở công ty đi cho rồi!”
Lâm Trạch Thực cúi đầu thành thật nghe mắng. Cả nhà yên lặng ăn xong bữa tối, chỉ trừ có Đường Nam mồm mép tép nhảy không ngừng luôn bị Lâm Tế Huyên che miệng ra. Ăn xong, Lâm Trạch Thực lại bị Lâm Duy Lương giáo huấn thêm trận nữa.
“Anh định chia phòng ngủ với La Trưng Âm cả đời hay sao? Sao không dứt khoát ly hôn đi, tôi cũng đâu phải không đồng ý. Khâm Hòa chắc chắn cũng không phản đối.” Lâm Duy Lương trách xong thì nói với Lâm Trạch Thực.
Ông sống một đời huy hoàng, hai người con trai đứa nào cũng đều tài năng hơn người, điều duy nhất khiến ông hối hận chính là cuộc hôn nhân của cậu con trai thứ Lâm Trạch Thực. Ban đầu, vì ông ép hôn mà Lâm Trạch Thực mới kết hôn cùng với La Trưng Âm – con gái La Trọng Vân – người bạn thế giao của ông. Sau này ông mới biết, vốn dĩ ban đầu hai người họ thoải mái đồng ý như vậy là vì đã sớm ký kết với nhau một thỏa thuận hôn nhân rằng, vợ chồng bọn họ sẽ không quấy rầy cuộc sống cá nhân của nhau, ngay cả đứa con duy nhất Lâm Khâm Hòa cũng là vì gia đình hai bên thúc ép quá nên họ mới quyết định sinh con bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Mười mấy năm nay hai người đều tách ra sống riêng nhưng điều kỳ lạ là Lâm Duy Lương chưa từng thấy Lâm Trạch Thực có người tình bên cạnh, cuộc sống luôn quanh quẩn một mình, chỉ biết đến công việc.
Lâm Trạch Thực không do dự đáp lời Lâm Duy Lương: “Nếu cô ấy chưa nói lời ly hôn thì con sẽ không ly hôn.”
Lâm Duy Lương thở dài: “Dù sao đây cũng là chuyện của anh chị, có thể anh chị cảm thấy bản thân không sai nhưng chắc chắn đã có lỗi với thằng nhóc Khâm Hòa này rồi.”
Lâm Trạch Thực nghe vậy thì im lặng không nói. Khi ấy La Trưng Âm mắc chứng trầm cảm sau sinh, cái chết của Phương Tuệ càng làm bệnh tình thêm trầm trọng. Sợ bà bị kích thích mà trong suốt năm năm sau đó, Lâm Trạch Thực không dám để La Trưng Âm tiếp xúc với con trai nên Lâm Khâm Hòa luôn được gia đình anh trai Lâm Trạch Thu nuôi dạy.
Mãi cho đến khi cậu con trai nhà họ Phương tên là Dương Đa Lạc gọi La Trưng Âm một tiếng “mẹ”, bà mới dần dần thoát khỏi căn bệnh trầm cảm này, sau đó đón Lâm Khâm Hòa về để hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hai mẹ con bọn họ cũng chẳng thể nào có được sự thân thiết của tình mẫu tử, luôn có một sự xa lạ khách sáo ngăn cách và không thể thân mật như La Trưng Âm và Dương Đa Lạc.
Lâm Trạch Thực bước ra khỏi thư phòng, tìm thấy cậu con trai mà rất lâu mình chưa gặp mặt. Hai cha con bước trên sân bên ngoài căn nhà cũ, đứng dưới đình nghỉ mát trò chuyện. Sau cơn mưa mùa thu, bầu trời về đêm như được gột rửa, treo ánh trăng sáng bên góc mái đình.
“Mẹ con dạo gần đây vẫn ổn chứ? Ba nghe nói tuần trước cô ấy bị cảm cúm nhỉ?” Lâm Trạch Thực hỏi, ông quan sát cậu con trai mình, phát hiện ra thằng bé đã sắp cao bằng mình rồi.
Lâm Khâm Hòa nói: “Đã ổn rồi.” Anh hơi khựng lại, “Nếu ba quan tâm mẹ thì có thể trực tiếp đi thăm bà ấy.”
Lâm Trạch Thực cầm một điếu thuốc, nghĩ gì đó rồi bỏ xuống, thở dài nói: “Thôi, cũng không có gì quan trọng, tháng trước ba đã gặp mẹ trong cuộc triển lãm tranh từ thiện cho Phương Tuệ, trông bà ấy vẫn rất ổn.”
Có lẽ cả đời này La Trưng Âm chưa từng nhận ra, người chồng trên danh nghĩa của cuộc hôn nhân thỏa thuận này đã sớm yêu thương mình. Nhưng ngay từ đầu Lâm Trạch Thu đã biết, trong lòng La Trưng Âm chỉ có người phụ nữ đã mất rất nhiều năm về trước.
Lâm Khâm Hòa im lặng. Lâm Trạch Thực biết Lâm Khâm Hòa không thích nhắc tới người phụ nữ đã khuất kia. Vì vậy ông đành quan tâm tới chuyện thi đại học của con trai: “Con đã nghĩ kỹ xem muốn xin vào trường đại học nào ở Mỹ chưa?”
“Còn chưa chắc chắn, cuối năm có lẽ sẽ tham gia vài cuộc phỏng vấn.” Lâm Khâm Hòa bình thản nói.
Lâm Trạch Thực cũng không bận tâm thêm hoặc phải nói là, con trai ông từ nhỏ đến lớn đều không khiến ông phải lo nghĩ, cũng hiếm khi yêu cầu ông điều gì. Ông hỏi:
“Lần trước ba quên hỏi, tại sao lại muốn tài trợ cho học sinh đứng nhất huyện Thanh Thủy tới trường bọn con học tập vậy? Ba là vì mẹ của con, còn con thì vì sao? Ba tưởng rằng con không có hứng thú với những chuyện này.”
Dự án học trực tuyến từ xa ở huyện Thanh Thủy luôn do trợ lý Tô Vân của ông quản lý và theo dõi. Thời điểm đó bọn họ quyết định tài trợ cho các trường cấp ba trong toàn huyện các thiết bị học trực tuyến nhưng chưa từng lên kế hoạch nào nói sẽ trợ cấp cho học sinh đứng đầu huyện tới Nhất Trung Văn Hoa học tập. Sau khi nghe tin này từ Tô Vân, ông còn kinh ngạc mất một lúc lâu. Hôm nay ông cũng biết được rằng dự án tài trợ cho học sinh xếp hạng nhất huyện Thanh Thủy này có sự thay đổi và nguồn tài chính của dự án từ trước tới nay đều đến từ Lâm Khâm Hòa. Ông thực sự rất tò mò, người con trai có tính tình lạnh nhạt giống mình tại sao lại muốn làm chuyện này. Vì điều gì chứ?
Lâm Khâm Hòa nhìn trăng tròn treo giữa mái đình cao vút. Thật ra anh luôn không tin rằng trên đời này sẽ có người nguyện ý bỏ lại tất thảy để bước về phía một người khác. Nhưng anh biết, có người xem anh như ánh trăng trên bầu trời. Vì đến bên anh, người ấy có thể trèo đèo lội suối.
Từ trước tới nay, Lâm Khâm Hòa chưa từng được người khác kỳ vọng sẽ làm tốt chuyện gì vì mọi việc trong tay anh đều có thể được thực hiện một cách hoàn hảo. Anh cũng chưa từng mong mỏi người khác sẽ làm gì vì mình, cho dù có là ba mẹ mình đi chăng nữa. Bởi lẽ anh không thích mắc nợ bất kỳ ai.
Đối với tất cả mối quan hệ, bao gồm cả tình cảm gia đình, anh đều rất lạnh nhạt. Nhưng từ giây phút không kìm được mà mở những bức thư được gửi cách đây cả ngàn ki-lô-mét, nhìn nét viết ngây ngô cẩn thận bắt chước phong cách thiếu nữ của người nọ, những xúc cảm ấy hừng hực như ngọn lửa, cũng tựa vì tinh tú, vừa nóng bóng vừa trong sáng hướng về phía anh. Dường như cả thế giới này chỉ có một mình Lâm Khâm Hòa thôi. Dường như vì anh, người ấy có thể thiêu cháy tất cả.
Lâm Khâm Hòa cũng không biết điều gì đã khiến anh có thể chịu đựng được những lá thư kéo đến lũ lượt như này, càng chẳng hay biết từ lúc nào, sự phiền toái ban đầu đã dần trở thành thói quen và niềm mong chờ trước đây chưa từng có.
Bỗng nhiên anh muốn biết. Nếu như anh thả xuống một sợi dây thừng – thứ đối với anh mà nói thật sự bé nhỏ đến mức không đáng kể – xuống miệng giếng sâu hoắm kia, thì liệu tên ngốc vốn coi anh như vầng trăng sáng tỏ, luôn thề nguyện bước về phía anh và luôn tự cho mình là thông minh nhưng không hề biết rằng đã sớm bị lộ tẩy kia sẽ nắm lấy sợi dây thừng mà anh đưa và nỗ lực trèo lên vì anh chứ?
Kiều Dĩ Đường chế nhạo rằng Lâm Khâm Hòa thích bỡn cợt con nhà người ta đến nghiện rồi nhưng chỉ mình anh biết không phải như vậy. Anh không hề bố thí, cũng chẳng coi đây là trò chơi. Tự hỏi ý định ban đầu của bản thân là gì nhỉ?
Lâm Trạch Thực thấy con trai ngây ngốc nhìn trăng cao. Dưới làn gió đêm, ông hỏi lại: “Lẽ nào con cũng vì mẹ con sao?”
Lâm Khâm Hòa vực lại tinh thần. Anh cười nhẹ, ánh mắt dường như được vầng trăng soi sáng đến mềm nhũn cả đáy lòng, chậm rãi trả lời: “Không phải, chỉ là thấy một người mò mẫm trong đêm vất vả quá nên kìm lòng không đặng mà chiếu sáng cho người ấy thôi.”
Anh chỉ đơn thuần muốn người đã gian nan chạy về phía anh có một cuộc sống tốt đẹp như ý, không quá cực nhọc. Điều này đối với anh mà nói thực sự dễ như trở bàn tay. Đây chính là mục tiêu ban đầu của anh.
Tác giả :
Bạc Ngạn Biên