Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 56 Huân chương.
Diệp Thanh Hà đứng ở bên bàn, Thích Nguyên Hàm ôm lấy nàng từ phía sau, ngắm nhìn cổ của nàng, lúc trước Diệp Thanh Hà cực kỳ thích hôn cô ở tư thế này.
Thích Nguyên Hàm là lần đầu tiên ôm nàng như vậy, cảm thấy thật sự rất khoái, cô có thể ngửi thấy hương thơm trên người Diệp Thanh Hà.
Cổ nàng mảnh khảnh, trông rất gợi cảm, Thích Nguyên Hàm cong ngón tay lướt khẽ trên cổ của nàng, Diệp Thanh Hà nói ngứa.
Khi Thích Nguyên Hàm hôn lên, không một chút do dự, một việc rất đơn giản, thế mà mấy ngày trước cô lại cảm thấy khó khăn, còn nhịn mãi?
Lề mề trì hoãn đến bây giờ, quá hối hận.
"Ưʍ..." Diệp Thanh Hà thở ra hơi, như đang đắm chìm trong nụ hôn của Thích Nguyên Hàm, nàng nghiêng đầu, ép đầu Thích Nguyên Hàm vào giữa cổ, nàng khẽ đụng vào đầu của Thích Nguyên Hàm, hỏi một câu muộn màng: "Kéo cửa sổ chưa thế, nếu như chưa kéo, chị xong đời rồi, Thích tổng."
Thích Nguyên Hàm bị nàng đè không thở được, chắc chắn là nàng cố ý, vì vậy Thích Nguyên Hàm cắn một ngụm lên cổ nàng, nàng rên đau một tiếng.
Đợi đến khi Diệp Thanh Hà nghiêng đầu lại, Thích Nguyên Hàm như sắp chết chìm, không cách nào hít thở thông.
Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy nàng, chỉ trong giây lát đã cảm nhận được sự ẩm ướt, vết răng kia lờ mờ, trong mắt Thích Nguyên Hàm biến thành một tấm huân chương.
Cô sáp đến, liếm tấm huân chương này.
Vài phút sau, Diệp Thanh Hà quay đầu, chủ động hôn môi cô, dường như đã buông thả đủ, muốn đoạt lại quyền chủ động, Thích Nguyên Hàm hôn đáp trả, ban đầu chỉ nhẹ nhàng lướt qua, nhưng Diệp Thanh Hà dính đến, hai người hôn càng ngày càng vội.
Diệp Thanh Hà ôm lấy mặt Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm muốn đè ép nàng, tiếp tục hôn nàng.
Diệp Thanh Hà chống tay lên bàn, cực kỳ hoang dại, dùng đôi chân của nàng vòng quanh eo Thích Nguyên Hàm, nụ hôn này trở nên chặt chẽ sít sao.
Cái áo khoác cho nàng lúc trước rơi xuống, đập vào trên bàn.
Giây phút tách ra ngắn ngủi, đôi môi của Diệp Thanh Hà, còn đỏ hơn lúc trước.
Trên mặt Thích Nguyên Hàm từng trận nóng hổi, rõ ràng chỉ là hôn, nụ hôn từ cổ lên trên, sao có thể rung động như vậy, như bị bịt mũi lại, muốn hít lấy một hơi, để con tim bình tĩnh.
Thích Nguyên Hàm đè lại ngón tay gỡ cúc áo của nàng, "Để chị."
Văn phòng làm việc rộng lớn, họ hôn nhau thân mật, như những đôi tình nhân, mạnh dạn phóng túng, hoàn toàn quên đi một đám nhân viên ở bên ngoài.
Có lẽ, ai mà không lịch sự, không gõ cửa mà đi thẳng vào, lúc đó sẽ phát hiện ra cô vụиɠ ŧяộʍ với Diệp Thanh Hà, một Thích tổng luôn dịu dàng đối với người khác trong công ty, nghiêm chỉnh, tiết chế, đè cái cô Diệp Thanh Hà phong tình, ai ai cũng ghét, lẳng lơ xuống bàn mà hôn.
Ở ngay trong văn phòng làm việc nhỏ nhoi này.
Còn là văn phòng làm việc của cô và chồng cô.
Hôn rất say sưa, Thích Nguyên Hàm chỉ muốn nghe thấy giọng của Diệp Thanh Hà, rất đắm đuối, cho đến khi cửa đột ngột bị gõ.
"Thích tổng." Diệp Thanh Hà nắm lấy tóc của Thích Nguyên Hàm, nhìn Thích Nguyên Hàm vùi đầu mà hôn, nhắc nhở cô, "Có người đến rồi."
Thích Nguyên Hàm quay đầu nói ra ngoài: "Đừng vào."
Diệp Thanh Hà cười khẽ một tiếng, ngón tay vân vê tóc của Thích Nguyên Hàm.
Người ở bên ngoài nói: "Vợ ơi là anh, anh vào lấy tài liệu, sao em lại khóa trong rồi?"
Thích Nguyên Hàm sững sờ.
Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói: "Khi em vào đã khóa trong, chị có muốn tiếp tục không...chắc là anh ta không vào được đâu?"
Nàng đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện, tính toán chính xác mà đến đây quyến rũ Thích Nguyên Hàm, đồng thời, nàng cũng rất chắc chắn, có thể hoàn toàn triệt để câu dẫn Thích Nguyên Hàm.
Sao nàng có thể đáng hận như vậy.
Thích Nguyên Hàm thật sự rất ghét người khác tính kế cô, càng ghét người khác tự tin đầy mình tính kế. Diệp Thanh Hà để lộ ra một nụ cười dường như rất tự tin rất thắng lợi khi Thích Nguyên Hàm cắn câu.
Thích Nguyên Hàm nổi giận rồi, phải dạy dỗ nàng.
Mạnh tay dạy dỗ.
Vì vậy cô lại một lần nữa cắn lên môi nàng, hành động quyết liệt.
Diệp Thanh Hà phải đau, nàng theo bản năng muốn đẩy Thích Nguyên Hàm ra, nhưng Thích Nguyên Hàm đã quyết tâm, vào những phút cuối cùng này, cô nhất định phải làm đau nàng, khiến nàng nhận được sự chỉ bảo xứng đáng.
"Đau." Diệp Thanh Hà cầu xin, "Tha cho em đi."
Nàng rất giống như sợ Thích Nguyên Hàm, ra vẻ nhát gan, rũ đôi mi, mím đôi môi bị cắn sưng, chớp chớp mắt, dáng vẻ rất đáng thương, rất yếu đuối.
Thực ra thì.
Nàng vẫn đang quyến rũ Thích Nguyên Hàm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng lách ca lách cách, chìa khóa tra vào ổ.
Cạch---
Lúc Chu Vĩ Xuyên đẩy cửa vào, Diệp Thanh Hà dựa vào trên bàn, nàng nhìn lướt qua người đứng ở ngoài cửa, sau đó nhặt chiếc áo khoác gió của Thích Nguyên Hàm lên, nàng vừa mặc vừa đi, đến cửa, đã thắt dây áo nơi eo.
Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Vĩ Xuyên, một bộ dáng vừa sửa soạn quần áo xong, ngón tay vuốt ve mái tóc, không nói chuyện với hắn, cứ như thế mà đi.
Thích Nguyên Hàm ngồi về chỗ trước bàn làm việc, bàn tay nắm lấy khuya ở cổ áo, khẽ thở hổn hển, lần đầu tiên cô mất khống chế như vậy, không bình tĩnh như Diệp Thanh Hà.
Chu Vĩ Xuyên đứng ở cửa nhìn nửa ngày trời, bầu không khí trong phòng quá quỷ dị, hắn kéo cà vạt của mình, ánh mắt lướt quanh văn phòng, nhìn thấy đống sách ở trên bàn ban công nhỏ vương vãi trên đất.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, vừa rồi Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà ở cùng chắc chắn rất kịch liệt.
Hắn cảm thấy kỳ quái, lại không nói ra được kỳ quái chỗ nào, ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: "Em với Diệp Thanh Hà xảy ra chuyện gì vậy, hai em..."
Thích Nguyên Hàm chỉnh lại nếp nhăn trên áo, lần đầu tiên cô có hơi chột dạ, không nhìn hắn, nói: "Không làm gì, chỉ đánh nhau thôi."
"Hai người lại đánh nhau rồi?" Chu Vĩ Xuyên rất đau đầu, nói: "Lần này là vì chuyện gì?"
Cũng không phải chuyện gì." Thích Nguyên Hàm sửa soạn xong quần áo, cầm bút máy lên viết mấy chữ, "Tôi chướng mắt em ấy."
Ngày nào Diệp Thanh Hà cũng mặc thành cái dạng này lượn lờ trước mặt cô, khiến cô rất khó chịu, cô chỉ bắt nạt Diệp Thanh Hà xíu, sao nào?
Thích Nguyên Hàm nghĩ giây lát rồi hỏi: "Anh quan tâm em ấy?"
Chu Vĩ Xuyên làm gì mà dám trả lời, cảm thấy cô như vậy , có chút thái độ thù địch, nói: "Không phải, anh chỉ sợ em đánh không lại, em không bị đau chứ?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em ấy cắn tôi."
"Cắn em? Bị thương rồi hả?" Chu Vĩ Xuyên quan tâm hỏi.
"Ừm, vai bị em ấy cắn." Thích Nguyên Hàm nhàn nhạt nói.
Chu Vĩ Xuyên nhìn về vai cô, nhớ đến dáng vẻ Thích Nguyên Hàm vừa mới khuya áo, cũng hiểu được, hỏi thêm một câu, "Có cần anh xem hộ em không?"
Thích Nguyên Hàm nhìn hắn, "Anh nghĩ cái gì thế?"
Chu Vĩ Xuyên chắc chắn là nghĩ đến chuyên không dám nghĩ, nói: "Không phải, anh quan tâm em mà, cái cô Diệp Thanh Hà kia, thật sự không ra cái thể thống gì, sao có thể đánh nhau với em, lát nữa anh sẽ đến chỉ trích em ta!"
"Chỉ trích thì không cần." Thích Nguyên Hàm nói: "Xem xem có thể đuổi việc em ấy được không."
Để Diệp Thanh Hà ở công ty, Thích Nguyên Hàm luôn cảm thấy không ổn, đặc biệt là khi Diệp Thanh Hà quyến rũ cô, định lực cô mất sạch, quá dễ dàng mất khống chế.
Cô hít sâu một hơi, nếu như tiễn Diệp Thanh Hà đi, để nàng có thể ngoan ngoãn mà ở nhà, như thế có khi lại giải quyết được, trong lòng Thích Nguyên Hàm nghĩ như vậy, cũng nói thẳng ra.
Chu Vĩ Xuyên ngượng, không ngờ vợ lại ác như vậy, khiến hắn vừa rồi bốc phét quá, Thích Nguyên Hàm hỏi hắn: "Sao không nói gì nữa?"
"Haizz, đây là chuyện của bộ nhân sự, với lại sa thải em ta, không có lý do gì chính đáng cả, em ta mà kiện chúng ta lên bộ lao động, chúng ta phải bồi thường không ít tiền, em nghĩ xem rất lãng phí, nếu như em giận, anh hạ chức em ta!"
Nếu như giữ Diệp Thanh Hà ở công ty, ngày nào cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng tuyệt sắc như vậy, mỗi một cử động đều rất quyến rũ, thật sự ngắm như thế nào cũng không đủ.
Thích Nguyên Hàm không còn gì để nói.
Tối đến chạy xe về, Thích Nguyên Hàm không vội ăn cơm, tắm giặt trước, cô gỡ cúc áo, quay đầu nhìn vai của mình.
Vết răng ở trên vai đã biến mất, ngón tay cô dán lên đó vuốt ve, không cảm nhận được cái đau, không cảm nhận được từng có người đã cắn cô.
Trong đêm đen cô ngã xuống giường thở dài một hơi.
Rõ ràng đã sờ rồi, sao mà... vẫn không cảm thấy đã khát.
Cô trằn trọc không ngủ được, trong đầu là cảnh tượng ban sáng, ngón tay chạm lên môi, bây giờ không còn đau nữa, không còn cảm giác gì nữa.
Nhưng đêm dài đằng đẵng, hình như thiếu cái gì đó.
"Haizz."
Thích Nguyên Hàm than thở, ngồi dậy lấy thuốc đi rót nước.
Lúc trước bác sĩ còn bảo cô từ từ mà cai thuốc, bây giờ cơn nghiện lại lên. Liên tiếp mấy đêm, cô chỉ có thể dựa vào cách này để ngủ.
Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, cắn mạnh khớp ngón tay trỏ.
Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ Diệp Thanh Hà rất mạnh dạn phóng túng, nàng chỉ mặc mỗi áo khoác của Thích Nguyên Hàm, không mặc nội y, lượn lờ trong văn phòng làm việc.
Cửa sổ văn phòng không kéo xuống, mọi người đều đang bận việc trong tay, quay lưng lại với văn phòng của cô, Diệp Thanh Hà để chân trần ngồi trên bàn làm việc, nhấc chân đụng vào ngực của Thích Nguyên Hàm.
Từng cái từng cái, đạp đến nỗi Thích Nguyên Hàm thở hổn hển.
Giấc mộng này quá sâu, dường như không muốn tỉnh dậy.
Đợi đến khi chuông báo thức reo, Thích Nguyên Hàm ngồi dậy, hít thở chậm rãi vài hơi, đại não vẫn chưa tỉnh táo lại, giấc mộng trở nên rất chân thực, cô xoa dịu đi lồng ngực bức bối nhói đau.
Tắt báo thức, Thích Nguyên Hàm vò tóc, cầm quần áo vào phòng tắm thay, nghĩ một lát lại cầm thêm qυầи ɭóŧ.
Sau đó, cô nhắm mắt một cái: Sao lại đến lúc này? Không thể muộn thêm vài ngày sao?
Vốn còn có thể nhịn được, kỳ sinh lý đến cái, Thích Nguyên Hàm cảm thấy làm chuyện gì cũng không suôn sẻ, nhìn thấy gì cũng tức, vào công ty cũng cảm thấy bực bội trong lòng.
Mới sớm ra vào thang máy, cô đã nhìn thấy Diệp Thanh Hà.
Sau lần họ hôn nhau ở văn phòng, Diệp Thanh Hà ăn mặc không còn mỏng manh như trước nữa, quần dài áo dài đúng bổn phận, hôm nay cũng vậy, áo voan trắng, cùng chiếc quần màu đen, rất nghiêm chỉnh.
Thích Nguyên Hàm có hơi bực mà nghĩ, em ấy như thế này có phải là đang dụ dỗ mình không vậy? Đầu tiên là ăn mặc gợi cảm, đợi mình có hứng xong lại bảo thủ đi chút, khiến mình không chịu nổi.
Rất rõ ràng, Diệp Thanh Hà không hề có suy nghĩ như vậy, chỉ là Thích Nguyên Hàm suy đoán quá đà, Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Sao vậy? Khó chịu trong người sao? Sắc mặt chị kém lắm."
"Không sao." Thích Nguyên Hàm đáp lại một nụ cười.
"Khó chịu thì nhất định phải đến bệnh viện khám xem sao." Diệp Thanh Hà nói, đã đến tầng làm việc của nàng, nàng cùng đồng nghiệp đi ra.
Cửa thang máy đóng lại, Thích Nguyên Hàm thở ra một hơi.
Cơ thể phụ nữ khó chịu, chỉ có hai vấn đề thôi.
Em ấy không nhìn ra sao?
Còn không biết ngượng mà nói mình là em gái ân cần của chị, đến cái này cũng không nhìn ra.
Hơ hơ, chỉ được như thế là cùng.
"Thích tổng, Thích tổng?" Đồng nghiệp bên cạnh gọi cô liên tiếp mấy lần, nói: "Đến tầng của chị rồi."
"... Ừ, cảm ơn." Thích Nguyên Hàm cười, cô ra khỏi thang máy đi đến văn phòng, mỗi lần kỳ sinh lý đến, cả người cô đều bức bối, lần này tâm trạng không tốt càng khó chịu hơn.
Cuộc họp ban sáng Thích Nguyên Hàm không muốn đi, bảo Chu Vĩ Xuyên qua đó, cô rót một ly nước ấm, vừa uống, vừa chống cằm nhìn máy tính, nghĩ sao mà Diệp Thanh Hà vẫn chưa lên đây.
Đã qua nửa tiếng, Diệp Thanh Hà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Thích Nguyên Hàm cười khẩy nghiến răng.
"Diệp Thanh Hà."
"Thật đáng ghét."
"Yêu tinh đáng ghét."
...
Cả một buổi sáng, Thích Nguyên Hàm luôn bực bội, cô uống một ngụm nước, thông cổ họng, Chu Vĩ Xuyên đi họp về cứ nhìn cô chằm chằm, cũng rất đần đội, không biết cô bị làm sao.
Thích Nguyên Hàm có hơi khó chịu hỏi: "Nội dung cuộc họp lần này là gì?"
Chu Vĩ Xuyên đẩy tài liệu cho cô, nói: "Em biết núi Thọ Nam nhỉ, ở đó muốn phát triển ngành chăn nuôi gia súc, công ty định đầu tư vào đó một ít, lần này họp là để nói chuyện này, đang tìm người qua đó khảo sát đấy."
"Không phải ở đó chủ yếu là làm nông trại nuôi heo sao?" Thích Nguyên Hàm không hiểu rõ về địa điểm này cho lắm, nhưng mà nó có phù hợp với công ty nhà họ Chu đâu.
Chu Vĩ Xuyên gật đầu, "Công ty đã chuẩn bị đầu tư vào cái này, mảnh đất kia cũng không tồi, có chính sách nhà nước khuyến khích, chúng ta đầu tư xong, sau này cũng có thể lợi dụng mảnh đất đó."
"Dự án này ai phê chuẩn?" Thích Nguyên Hàm nghi hoặc, nhà họ Chu mua đất, chủ yếu là chuyên về bất động sản nhà, như là kinh doanh khách sạn biệt thự.
"Ông nội." Chu Vĩ Xuyên cảm thán nói: "Ông nội cũng đã nhiều tuổi, nếu như ông trẻ ra hơn mười tuổi nữa, công ty của chúng ta sẽ thống trị dẫn đầu lần nữa. Ông giấu không ít tuyệt chiêu, thật sự là từng chiêu nối tiếp nhau."
Thích Nguyên Hàm cảnh giác hỏi: "Dự án này đưa cho ai rồi."
Cô cuỗm mất nhà phương Tây, ông cụ còn phái họ đi lấy dự án, nghĩ thôi cũng không có thể năng.
Chu Vĩ Xuyên tiếc nuối than thở, nói: "Đưa cho nhà anh cả rồi, ông cụ nói để làm của hồi môn cho chị cả. Hơ hơ, thật ra, là đang thiên vị nhà bọn họ. Năm ngoái lợn bị dịch, thịt lợn tăng giá gấp vài lần, bây giờ nuôi lợn là kiếm lãi đó, em biết lần này ông nội định đầu tư bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Chu Vĩ Xuyên nói: "Hiện tại đầu tư tiết kiệm chắc phải ba trăm triệu, anh ước chừng là xong giai đoạn đầu, sau đó phải thêm một tỷ nữa cũng không thành vấn đề."
"Thế phải nuôi bao nhiêu heo?" Thích Nguyên Hàm chưa từng tiếp xúc với dự án kiểu này, không hiểu tiền hoa hồng với lợi nhuận của việc nuôi heo, cảm thấy ba trăm triệu là quá nhiều.
Chu Vĩ Xuyên đưa bản kế hoạch cho cô xem.
"Đây là chi phí chăn nuôi lợn thông minh hiện nay, trang trại một trăm con cùng với những lệ phí khác, khoảng ba trăm nghìn, chăn nuôi tốt thì sẽ thấp giá hơn chút, tính theo giá thịt hiện tại, một trăm con lợn... lợi nhuận chắc hơn một trăm nghìn, giá thịt vẫn tiếp tục tăng, có khả năng lời được gần hai trăm nghìn."
Sau đó chuyển nó thành chi phí đầu tư ba trăm triệu để tăng giá trị.
Chu Vĩ Xuyên thấp giọng nói: "Thêm mắm thêm muối vào, một ngày kiếm mười triệu không thành vấn đề, còn hời hơn chúng ta làm nhà bất động sản, với lại ông nội cũng không định kiếm trác lâu, làm xong mấy năm này, ông nội sẽ lập tức dừng."
"Chẳng trách..." Nhà họ Chu không phải là chuyển sang ngành chăn nuôi gia súc, mà mượn trào lưu nuôi lợn, kiếm thêm một khoản tiền, sau đó rút chân khỏi ngành.
Ông cụ tính toán rất tinh vi.
Chu Vĩ Xuyên thở dài, "Em nói xem, đưa cho nhà họ là thành của nhà họ rồi đó, thế mà, ông cụ còn để chúng ta làm thủ hạ của họ, bảo chúng ta làm em, phải giúp chị cả, nói chị cả chưa từng có lợi nhuận gì của công ty, phải tích góp của hồi môn cho chị ấy, sau này chị ấy đến nhà chồng cũng có tiếng nói, anh thấy chỉ là nói khoác, là ông cụ muốn chăm lo cho nhà bác cả."
"Chị anh sắp kết hôn rồi hả?" Thích Nguyên Hàm có hơi tò mò, "Không phải là chồng chưa cưới lúc trước nhỉ?"
"Không rõ, anh không hỏi kỹ." Chu Vĩ Xuyên không quan tâm cái này, nói: "Em nhận ra chưa, lần này chị ấy quay về quá đúng lúc."
Hắn nói xong lại bắt đầu bóc phốt, "Còn nói ông cụ cưng em nhất, chúng ta kết hôn, ông chỉ nhét hai cái phong bì."
Thích Nguyên Hàm đọc xong bản kế hoạch hắn đưa, nói: "Không sao, trong nhà anh chỉ có một cô chị, chị ấy mà kết hôn, anh em các anh phải giúp đỡ hẳn hoi, câu này ông nội anh nói không sai. Anh tận tâm giúp chị ấy, sau này danh tiếng cũng tốt hơn."
Chu Vĩ Xuyên thở dài, rất bất mãn, "Anh chỉ không hiểu, lúc trước chị ấy chĩa mũi nhọn vào anh, anh giúp chị ấy kiểu gì nữa, em xem quan hệ của anh với chị ấy, anh giúp chị ấy, không khó chịu chết mới lạ? Chị ấy cũng chẳng cảm kích."
Thích Nguyên Hàm làm như không nghe thấy, hỏi: "Lúc nào thì đi khảo sát."
Chu Vĩ Xuyên nói: "Chắc là tháng sau."
"Diệp Thanh Hà có đi không?" Thích Nguyên Hàm đột nhiên hỏi.
"Sao lại hỏi em ta rồi..." Chu Vĩ Xuyên chột dạ nhìn cô, muốn xem Thích Nguyên Hàm rốt cuộc là đang muốn gì, đừng nói là Thích Nguyên Hàm bắt nạt Diệp Thanh Hà đến nghiện rồi đó chứ?
Thích Nguyên Hàm rất nghiêm túc, vẻ mặt còn sầm xuống, nói: "Bắt nạt em ấy khá thú vị, em ấy mà không đi, mất rất nhiều niềm vui."
"..."
Chu Vĩ Xuyên luôn cho rằng Thích Nguyên Hàm là một người rất dịu dàng, bình thường cũng chẳng hầm hầm mặt với ai, đột nhiên hung dữ như vậy, khiến hắn có hơi sợ.
Trong chốc lát lưỡng lự không biết rốt cuộc có nên đưa Diệp Thanh Hà đi theo không.
Nếu như bắt nạt hỏng Diệp Thanh Hà thì phải làm sao.
...
Bộ thiết kế ở tầng hai mươi, Diệp Thanh Hà vốn muốn ra ngoài, chuẩn bị xong đồ đạc, nhưng cửa văn phòng bị gõ một tiếng, khách không mời đến.
Nhân viên bên ngoài đều bám lấy cửa nhìn, người này có hơi lạ mặt, mặc một chiếc váy chấm bông tuyết màu xanh đậm, đôi bông tai kim cương đen gắn trên tai.
Có người nhận ra, lập tức thảng thốt nói: "Wow, không ngờ tiểu thư đầu của nhà họ Chu lại đẹp như vậy."
Lúc Chu Tuyết Miên đến không ra dáng tạo vẻ gì, cười với mọi người trước, cực kỳ có khí chất, cô ấy eo nhỏ chân dài, đứng có vẻ đẹp của đứng, ngồi có vẻ đẹp của ngồi, cười không lộ răng, như thể đến đây chỉ để nhận được nghi thức cấp cao.
"Chị ta tìm Diệp Thanh Hà làm gì thế nhỉ?" Có người hiếu kỳ hỏi.
"Không biết, không chừng Diệp Thanh Hà đắc tội chị ta rồi, Diệp Thanh Hà làm chuyện gì chẳng như vậy, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác."
Trong phòng làm việc không kéo cửa sổ lá sách, kính thủy tinh nhìn thấu được, mọi người có thể nhìn thấy động tác ở bên trong, Chu Tuyết Miên đi vào ngồi trên sô pha, túi xách đặt ở bên cạnh, ánh mắt rơi trên người Diệp Thanh Hà, dò xét quan sát.
Diệp Thanh Hà vuốt lọn tóc rũ ở bên tai ra sau tai, bình tĩnh yên lặng, nàng cũng nhìn lại đối phương.
Những người đứng bên ngoài mẫn cảm mà nhận ra, Diệp Thanh Hà trở nên lạnh lùng hơn chút.
Diệp Thanh Hà không chủ động nói chuyện, là Chu Tuyết Miên lên tiếng trước.
Chu Tuyết Miên dịu dàng nói: "Cô tên là Diệp Thanh Hà đúng không, lúc ở tầng ba mươi, tại sao phải lừa tôi?"
Diệp Thanh Hà vốn xách đồ để ra văn phòng, bởi vì Chu Tuyết Miên đến, nàng lề mề không đi được, lạnh giọng, "Tôi không lừa chị, tôi chỉ nói cho chị những thứ tôi biết, sao chị lại đến đây trách tôi rồi."
Lúc đó, Chu Tuyết Miên gặp Diệp Thanh Hà ở cửa, Diệp Thanh Hà trả lời cô ấy rằng Thích Nguyên Hàm sẽ dùng bữa tối ở nhà hàng nào, Chu Tuyết Miên mới chạy đến đó.
Với lại lúc đó Diệp Thanh Hà cười rất ngọt ngào, ăn mặc cũng giống như một nhân viên nghiêm túc, Chu Tuyết Miên hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Hiện tại nhìn Diệp Thanh Hà, đúng là ác.
Chu Tuyết Miên đã điều tra thân thế của nàng, nhân viên ở công ty đều nói phẩm hạnh của Diệp Thanh Hà không đoan chính, thích quyến rũ người khác, muốn dựa vào cơ thể mà trèo cao.
Những chuyện linh tinh lặt vặt cô ấy đã nghe hết, nhưng cô ấy không cho rằng Diệp Thanh Hà quyến rũ ai cả, chỉ cảm thấy Diệp Thanh Hà thích Thích Nguyên Hàm, có thái độ thù địch với cô ấy.
Chu Tuyết Miên nói: "Nhưng là cô cố ý chỉ sai cho tôi?"
Diệp Thanh Hà đan chéo hai bàn tay, cằm đặt lên trên, nói: "Không phải, tôi cũng không biết nhà hàng kia có chuyện gì, tôi chỉ đưa địa chỉ cho chị, ở đó xảy ra chuyện gì... không phải là do chị kiểm soát sao?"
Nàng không ngụy biện, thậm chí không một chút hổ thẹn áy náy, giống như một người tồi tệ dùng thủ đoạn rác rưởi, làm chuyện xấu, còn cho rằng mình rất đúng.
Nghe lâu, sẽ bị nàng tẩy não, cảm thấy nàng nói rất đúng.
Diệp Thanh Hà tò mò hỏi: "Trong đó xảy ra chuyện gì vậy, khiến chị giận dữ như thế, nếu như khiến chị bị thương bị đau ở đâu, tôi xin lỗi."
Giọng điệu nàng nhẹ nhàng, rất có ý xấu. Có thể nói, nàng ắt hẳn là đã biết xảy ra chuyện gì, chỉ cố ý làm khó Chu Tuyết Miên.
Mặc dù Chu Tuyết Miên tức, nhưng không tỏ rõ ra trên mặt, nghiêm túc cảnh cáo nàng, "Cô biết Nguyên Hàm đã kết hôn chưa?"
"Biết chứ sao." Diệp Thanh Hà nhìn cô ấy, hỏi vặn lại: "Lẽ nào chị không biết?"
Chu Tuyết Miên chắc chắn là biết chứ.
Nhưng khi ở nhà hàng, cô ấy giả vờ như không biết là Thích Nguyên Hàm, không ngờ... người đến đó lại không phải Thích Nguyên Hàm thật, đó mới là sai lầm.
Bàn tay cô tát Chu Vĩ Xuyên, đến bây giờ vẫn còn âm ỉ đau.
Chu Tuyết Miên duy trì phong độ, nói: "Vậy thì cô đừng có phá hoại gia đình của em ấy, cô như thế này chỉ khiến em ấy càng khó xử."
"... Ồ." Diệp Thanh Hà nói: "Vậy chị quay về để làm gì thế, chị ở nước ngoài không phải rất tốt sao, lập tức về đó đi, đừng quấy rầy cuộc sống của chị ấy."
Diệp Thanh Hà nghe như nước đổ lá khoai, Chu Tuyết Miên nói: "Tôi về hay không không cần cô quan tâm, cô chỉ cần biết, tuân thủ quy tắc nghiêm chỉnh vào, đừng làm khó cho em ấy ở công ty, nếu như bị loan truyền ra ngoài linh tinh, tôi sẽ không tha cho cô. Sau cùng, em ấy cũng sẽ không thích cô."
"... Cái này còn chưa chắc nhỉ, không thể vì chị ấy từng từ chối chị, chị liền cảm thấy chị ấy sẽ không thích tôi." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nhìn cô ấy, nói chuyện xông xáo, cũng không giữ chút danh dự cho người ta, nàng lôi bí mật u ám trong lòng Chu Tuyết Miên ra, "Chị nói đúng không?"
Chu Tuyết Miên hỏi: "Cô không có tam quan sao? Cô như thế này là đang hủy hoại gia đình của em ấy."
(*Tam quan: Thế giới quan hay vũ trụ quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.)
"Hahaha, được rồi, được rồi, không cần thiết phải nói cái này, tôi phải đem nước cho chị gái, không nói chuyện với chị nữa." Diệp Thanh Hà cười xách túi ở trên bàn, muốn rời phòng làm việc, không nói với Chu Tuyết Miên nữa.
Chu Tuyết Miên theo nàng ra sau, như đang đi cùng nàng.
Thế giới riêng hai người vốn đã hiếm, thêm người thứ ba thì không hay cho lắm.
Diệp Thanh Hà nhíu đôi mày, dừng bước cân, tay chống lên cửa, nói: "Đúng rồi, có cần tôi nói thêm cho chị một chuyện phá hoại tam quan không."
Chu Tuyết Miên muốn nghe, lại không dám nghe.
Cô ấy lý trí mà từ chối, "Không cần."
Nhưng Diệp Thanh Hà nhanh miệng, giọng nàng không nhỏ không to, vừa vặn xác định Chu Tuyết Miên có thể nghe rõ, nói: "Tôi còn là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên cơ."
Lần này Chu Tuyết Miên sững sờ cả người.
Ánh mắt có phần ngây ngốc, như chịu một cú sốc, rất lâu cũng không phản ứng lại.
Cô ấy lại cảm thấy không tin tưởng được, "Cô ăn nói linh tinh gì thế?"
Chu Tuyết ên tưởng rằng Diệp Thanh Hà chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi ở công ty, không có bối cảnh gì cả, yêu thầm Thích Nguyên Hàm, muốn phá hoại gia đình của Thích Nguyên Hàm.
Nhưng hiện tại, trong chốc lát cô ấy không biết nên nói Diệp Thanh Hà không biết liêm sỉ, hay là căm phẫn Chu Vĩ Xuyên phản bội Thích Nguyên Hàm, thế mà hắn lại tìm tình nhân.
Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng nói: "Tôi là một người tồi tệ, không cao thượng, nhưng, tôi yêu chị ấy, chị ấy là tam quan của tôi, là thần tạo hóa của tôi."
Những cái khác, nàng đều không quan tâm.
Vì vị thần này, nàng có thể không từ thủ đoạn.
Diệp Thanh Hà nhín vai, nói chuyện kiểu không quan trọng, không quan tâm đến mọi quy tắc của xã hội, lại rất chắc chắn, nhất định lấy được, nàng liếc Chu Tuyết Miên.
Như thể đang vặn hỏi: "Chị có thể làm được không?"
Sau đó, chỉ để lại Chu Tuyết Miên đứng ở cửa, cô ấy sững sờ, tai ong ong, giây phút đó như thể xuất hiện ảo giác.