Ánh Trăng Sáng Trong Lầu Son
Chương 5 Lời đồn
Dung Kiến ném không chính xác lắm, tờ giấy phi thẳng xuống đất, nhìn qua không tới được chỗ Minh Dã.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút mừng thầm.
Vừa nãy là nóng quá viết đại, lớn bằng này tuổi rồi còn đi viết giấy hỏi tội, cũng trẻ con quá rồi.
Nhưng ai ngờ được, lúc tờ giấy vừa đáp xuống đất thì một trận gió nổi lên, tờ giấy nhỏ bay bay lăn tới chân Minh Dã.
Minh Dã dừng việc trong tay, cúi người, nhặt viên giấy nhỏ lên rồi mở ra, trên giấy có viết một dòng chữ.
“Sao lúc nãy không bảo tôi lớp trang điểm bị lem?”
Minh Dã nhíu mày, hắn nhận ra Dung Kiến này đang mô phỏng chữ viết tay của bản gốc, kiểu chữ cơ bản giống nhau, nhưng hạ bút lại mạnh mẽ dứt khoát hơn.
Ngoài trời quá tối, Dung Kiến chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy động tác của hắn.
Minh Dã vươn tay bật đèn ở bên ngoài, đồng tử Dung Kiến co lại, theo bản năng lùi về sau hai bước, che khuất một nửa gương mặt.
Cậu sợ bị nam chính nhìn thấy mặt mình bây giờ, phát hiện ra mình là nam giả nữ.
Ngày thứ hai xuyên không, Dung Kiến đã sắp xếp xong ký ức của nguyên chủ, trong công ty còn nhiều nhân viên cũ mà Tần Châu không thể thu phục, cậu định thương lượng với Hàn Vân một chút, lên kế hoạch công khai thân phận, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục làm nam giả nữ.
Sau đó, kế chưa thành đã bị bóp chết, lúc Dung Kiến định trao đổi chuyện này với Hàn Vân, tim đột ngột bị bóp nghẹt lại, đau đến muốn ngất đi, không thể thốt nên lời.
Mãi đến tận khi Dung Kiến từ bỏ ý định kia, cơn đau đớn ở tim mới dần dần biến mất.
Dung Kiến nhận ra cậu không thể thay đổi cốt truyện của cuốn sách, tóm lại, cậu không thể thay đổi cốt truyện quá mức, nhưng một vài cái không quan trọng thì vẫn ổn.
Ví dụ như vỏ bọc nam giả nữ không thể bóc trần.
May thay, đèn ngoài sân không cao, ánh sáng không rọi lên được ban công.
Dung Kiến an tâm hạ tay xuống, tiến lên trước vài bước nhìn Minh Dã đứng trước ngọn đèn, có lẽ đang nhìn mình, hai môi đóng mở, tựa như muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng.
Cậu không rõ lắm, căn cứ theo khẩu hình miệng của Minh Dã, thử đọc theo, lặp lại nhiều lần mới hiểu được ý của hắn.
Hắn đang nói: “Trước mặt con gái nói lớp trang điểm bị mờ không lịch sự.”
Dung Kiến đỏ mặt, lại ngay lập tức phản ứng lại, mình đỏ mặt cái gì chứ.
Cậu là nam giả nữ, cũng không phải con gái thật. Nhưng nghĩ bụng cũng lạ thật đấy, nam chính lớn lên đẹp trai như thế, thành tích cũng xuất sắc, nói chuyện chân thành, không giả dối, tại sao trong sách gốc lại không có em gái nào yêu mến?
Đây thực sự là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Lúc Dung Kiến còn chìm sâu trong biển suy ngẫm, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.
Hàn Vân hỏi: “Tiểu thư làm gì vậy?”
Dung Kiến vội vàng xoay người, tay đặt sau lưng, ra sức vẫy tay với Minh Dã đang đứng ở chỗ cũ, sau đó bước vào nhà, bình tĩnh tự nhiên nói: “Không có gì, hóng gió một chút.”
Hàn Vân nhìn mặt của cậu, nhíu mày, vẫn dặn dò một câu, “Tiểu thư chú ý chút đi, không trang điểm thì tốt nhất đừng ra khỏi phòng, cẩn thận bị kẻ có chủ đích nhìn thấy.”
Bà còn nói đến chuyện mẹ của Lục Thành, Chu Tiểu Xuân sắp trở lại.
Dung Kiến tiện tay mở ghế tựa, đáp lại hai tiếng, thực tế tâm trí đã hoàn toàn đặt trên người Minh Dã. Trễ thế này rồi mà nam chính vẫn còn chăm sóc vườn cây, chuyện mà đáng lẽ ra phải là lão Tôn – người làm vườn đã nhận nuôi nam chính – làm. Có lẽ lão Tôn nhận nuôi nam chính cũng không phải thật tâm, mà là hy vọng sau này có người chăm sóc cho mình. Sau khi dạy nam chính làm việc, lão gần như đẩy hết mọi công việc lên người nam chính. Giống hôm nay, vốn dĩ Minh Dã phải ở trong trường tham gia lớp tự học buổi tối lại bị gọi về đây sửa soạn khu vườn.
Quyển tiểu thuyết “Mầm ác” rất dài, Dung Kiến theo dõi mỗi ngày, thường thường xem trang sau thì quên trang trước, nhưng có mấy câu thoại lại nhớ rất rõ. Đàn em trung thành của nam chính từng oán giận lão Tôn quá hà khắc, hồi Minh Dã còn đang học cấp ba, hắn thường bị gọi về làm việc, nhưng hắn không phải người làm vườn nhà họ Dung thuê mướn nên không hề có một phần cơm tối nào, còn không bằng dùng bữa ở trường lúc tự học, ít nhất thì cơm tối của Trung học Văn Họa rất ngon.
Có thể nói trong “Mầm ác” tràn lan bàn tay vàng, chỉ có dính đến thuở thiếu niên của nam chính là thực tế nhất, Dung Kiến chưa từng quên phần nội dung này.
Boss lớn Minh Dã, tuy rằng không có sự chân thành, nhưng ít nhất vẫn có tiền, có tiền là có tất cả.
Cậu thiếu niên Minh Dã, không có gì cả, một cậu trai vô cùng thê thảm.
Nghĩ tới đây, Dung Kiến chống cằm thở dài trong lòng, nói với Hàn Vân: “Dì Hàn, hôm nay cho người làm vườn trong nhà thêm chút đồ ăn đi, thêm một phần nữa.”
Nam chính chưa ăn cơm, cũng chỉ ăn một miếng điểm tâm. Nếu thêm một phần bữa tối, lão Tôn nên đưa cho nam chính thôi.
Hàn Vân đứng bên cạnh, do dự một hồi mới hỏi: “Là vì Minh Dã sao? Thân phận tiểu thư đặc thù, đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều thì hơn.”
Dung Kiến ngồi bên cửa sổ, rũ mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Minh Dã, lại lắc đầu không để tâm nói: “Là do hoa hồng nở rất đẹp, là bọn họ chăm sóc tốt.”
Cậu quay đầu sang, nghiêng đầu nhìn Hàn Vân mỉm cười, “Dì Hàn, dì nói xem có đúng không?”
Hàn Vân không chịu được Dung Kiến làm nũng, gật đầu, xuống dặn dò với phòng bếp.
Là một học sinh cấp ba kỳ cựu, Dung Kiến không nên từ bỏ, tiếp tục cố gắng học tập, nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng cho cuộc sống hàng ngày làm cả thân cả tâm của cậu đều mệt mỏi. Dung Kiến thuyết phục bản thân, cậu chỉ là một bé đáng thương bất lực, ăn không đủ no, phận trai sống cuộc đời một cô gái thôi.
Thân thể đã không sung sướng như vậy, thì tinh thần phải được ấm no hạnh phúc chứ.
Làm một con cá mắm là thích nhất.
Dung Kiến nằm dài trên giường mở group chat của lớp, mọi người đang buôn dưa lê, màn hình nhảy liên tục như điên, biểu tượng cảm xúc khắp nơi, cậu cũng tính góp một tay, nhưng vừa nhìn thấy cái tên “Dung Kiến” của mình – nữ thần lạnh lùng cao quý, không thể làm gì khác ngoài nhịn đắng nuốt cay từ bỏ. Nếu như ở trên mạng tăng động, ở hiện thực lại không muốn nói chuyện, có hơi tâm thần phân liệt rồi.
Vì mạng nhỏ mà Dung Kiến bỏ quá rất nhiều ham thích, đơn giản là tắt Wechat, nhắm mắt làm ngơ, nhưng do dự mất hai giây, cậu mở danh sách bạn bè trên Wechat, tìm ra được Minh Dã, lại ấn vào trang cá nhân, muốn bí mật nhìn trộm tường nhà nam chính.
Kết quả là chưa thêm bạn tốt.
Dung Kiến quẳng điện thoại di động, vô cùng không bình tĩnh nghĩ, được thôi, nhìn trộm không đáng, tường nhà không đáng.
Cậu hiện giờ phải sống như vậy nên phải tự tìm cho mình chút thú vui riêng, nếu không cứ nghĩ tới vụ xuyên sách chẳng hiểu từ đâu ra ập lên đầu, cuộc sống tương lai mông lung mờ mịt, bị ép phải sống cuộc đời một cô gái, từ lâu đã không được ăn no, lại còn chỉ sống được một năm nữa, sớm muộn gì cũng phát điên.
Dung Kiến không muốn như vậy.
Ngày nào còn sống, ngày ấy phải sống cho thật đáng.
Dung Kiến nghĩ, thôi, ngày mai là một ngày mới, trai giả gái coi như là một trải nghiệm mới mẻ đi, đói bụng thì coi như giảm béo, nam chính thì coi thành chủ nợ, sẽ luôn có điểm kết thúc.
Và cậu vui vẻ chờ đợi ngày đó tới.
Ôm trong lòng sự mong đợi hừng hực, Dung Kiến ngả đầu rơi vào giấc ngủ.
Sau khi được Hàn Vân phân phó, nhà bếp rất nhanh đã xong việc. Lão Tôn lớn tuổi, không ăn được nhiều đồ, lão mang phần đồ ăn thêm cho Minh Dã, giữ lại phần lớn đồ nhắm rượu.
Minh Dã không nói gì, một miếng cũng không động, bởi vì hắn dùng cơm xong mới trở về.
Hắn nhìn phần cơm kia, đoán là Dung Kiến yêu cầu thêm món. Có hai khả năng, một là bồi thường cho phần điểm tâm Dung Kiến tự mình ăn hết kia, một là vì Dung Kiến biết Minh Dã chưa ăn tối.
Hai nguyên nhân đều rất thú vị, cái thứ hai càng thú vị.
Tại sao Dung Kiến lại biết? Cho dù cậu ta có ký ức của bản gốc thì cũng không biết chuyện này.
Minh Dã cảm thấy hứng thú, hắn đọc tờ giấy trong tay một lần nữa, vo thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác.
Xui thay nhắm không chuẩn, giống y hệt Dung Kiến khi nãy.
Hắn biết Dung Kiến đã nghĩ hắn không nhìn thấy gì. Nhưng thị lực của Minh Dã trong bóng tối rất tốt, một chút ánh sáng đó cũng đủ rồi.
Giống như vừa rồi, Dung Kiến đứng bên ban công, người vừa tắm xong, mặc váy ngủ, không trang điểm, làn da rất trắng, tròng mắt đầy nước, tóc dài đen nhánh rối tung trên hai vai, dù mặc đồ nữ nhưng vẫn có thể nhận ra dáng dấp của một thiếu niên.
Rất đẹp.
Hơn nữa, có lẽ là ỷ vào chuyện được bóng tối che chắn, mọi cử động không cẩn thận như ngày thường nữa, nhìn cậu ấy nhăn trán nhíu mày hung dữ… có chút đáng yêu.
Minh Dã không kiềm được nụ cười, khom lưng nhặt cục giấy dưới đất lên, vuốt phẳng, nhét vào trong ví.
Ngày thứ hai đi học, một ngày mới bắt đầu, một đau khổ mới mở ra cho Dung Kiến.
Cậu dậy rất sớm, giằng co mất hai giờ, nhanh hơn hôm qua một chút, đến lúc tới được lớp học thì người bên trong đã tới gần hết. Cậu vừa vào lớp, tiếng nói chuyện bên trong đột ngột dừng lại, yên tĩnh mất ba giây, cả lớp làm bộ như không có gì xảy ra, mọi người giả vờ tiếp tục tán chuyện, chỉ là ánh mắt không tự chủ bay tới người Dung Kiến.
Dung Kiến hoang mang chết mất, trong nháy mắt đó cậu thậm chí đã nghĩ mình bị lòi đuôi cáo rồi.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu lòi đuôi ngay giữa một đống người thế này thì nổ chết lâu rồi, Dung Kiến yên lòng, không phải vấn đề lớn. Cậu làm như không nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở kia, bình tĩnh tự nhiên đi tới hàng cuối cùng. Vừa để balo xuống, Trần Nghiên Nghiên ngồi một bên cất giọng kỳ quái: “Tôi biết cậu không thật tâm xin lỗi tôi, còn dùng tôi làm cái cớ.”
Dung Kiến hỏi chấm đầy đầu, viết lên giấy nháp một lời xin lỗi, đẩy về phía Trần Nghiên Nghiên.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn, ngữ khí càng giễu cợt, “Đừng giả vờ, hiện tại đã lan truyền cả trường rồi. Ngày hôm qua có người tận mắt nhìn thấy cậu và Minh Dã ở cùng nhau, trốn trong góc tường hôn nhau mãnh liệt. Chắc là muốn tránh bị nghi ngờ nên mới ngồi cạnh tôi đi.”
Dung Kiến: Chết tiệt, tại sao!
Cậu suy nghĩ tại sao bản thân là ở cùng với Minh Dã, còn trốn trong góc tường hôn nhau mãnh liệt, cái chữ “mãnh liệt” này dùng hay lắm, sặc mùi báo lá cải XX*.*raw chỗ này là hai ô vuông, chắc chữ gì táo bạo lắm
Qua một hồi lâu Dung Kiến mới nhận ra, mẹ kiếp, ngày hôm qua đám rác rưởi kia đánh không lại, hai người họ cũng không đứng một mình, thế mà vẫn truyền ra mấy tin đồn kiểu này.
Cậu ở bên này nghĩ cách làm sáng tỏ lời đồn, đánh chết đám rác rưởi lắm mồm kia, Trần Nghiên Nghiên bên cạnh thì viết chữ lên giấy, lén lút đưa qua.
Dung Kiến cầm lên nhìn, bên trên viết, “Không tưởng tượng ra hai người lại nồng cháy như vậy, có phải trước đây hai người có mối quan hệ ngầm không?”
Hiện tại trong trường chắc bão to mưa lớn lắm, tất cả đều là mấy lời đồn hít drama về mình và Minh Dã.
Quả nhiên, vui vẻ là của người khác, cuộc đời của đực rựa giả gái sẽ không có quyền sở hữu vui vẻ, một chút cũng không.
Hai mắt Dung Kiến tối sầm lại.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút mừng thầm.
Vừa nãy là nóng quá viết đại, lớn bằng này tuổi rồi còn đi viết giấy hỏi tội, cũng trẻ con quá rồi.
Nhưng ai ngờ được, lúc tờ giấy vừa đáp xuống đất thì một trận gió nổi lên, tờ giấy nhỏ bay bay lăn tới chân Minh Dã.
Minh Dã dừng việc trong tay, cúi người, nhặt viên giấy nhỏ lên rồi mở ra, trên giấy có viết một dòng chữ.
“Sao lúc nãy không bảo tôi lớp trang điểm bị lem?”
Minh Dã nhíu mày, hắn nhận ra Dung Kiến này đang mô phỏng chữ viết tay của bản gốc, kiểu chữ cơ bản giống nhau, nhưng hạ bút lại mạnh mẽ dứt khoát hơn.
Ngoài trời quá tối, Dung Kiến chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy động tác của hắn.
Minh Dã vươn tay bật đèn ở bên ngoài, đồng tử Dung Kiến co lại, theo bản năng lùi về sau hai bước, che khuất một nửa gương mặt.
Cậu sợ bị nam chính nhìn thấy mặt mình bây giờ, phát hiện ra mình là nam giả nữ.
Ngày thứ hai xuyên không, Dung Kiến đã sắp xếp xong ký ức của nguyên chủ, trong công ty còn nhiều nhân viên cũ mà Tần Châu không thể thu phục, cậu định thương lượng với Hàn Vân một chút, lên kế hoạch công khai thân phận, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục làm nam giả nữ.
Sau đó, kế chưa thành đã bị bóp chết, lúc Dung Kiến định trao đổi chuyện này với Hàn Vân, tim đột ngột bị bóp nghẹt lại, đau đến muốn ngất đi, không thể thốt nên lời.
Mãi đến tận khi Dung Kiến từ bỏ ý định kia, cơn đau đớn ở tim mới dần dần biến mất.
Dung Kiến nhận ra cậu không thể thay đổi cốt truyện của cuốn sách, tóm lại, cậu không thể thay đổi cốt truyện quá mức, nhưng một vài cái không quan trọng thì vẫn ổn.
Ví dụ như vỏ bọc nam giả nữ không thể bóc trần.
May thay, đèn ngoài sân không cao, ánh sáng không rọi lên được ban công.
Dung Kiến an tâm hạ tay xuống, tiến lên trước vài bước nhìn Minh Dã đứng trước ngọn đèn, có lẽ đang nhìn mình, hai môi đóng mở, tựa như muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng.
Cậu không rõ lắm, căn cứ theo khẩu hình miệng của Minh Dã, thử đọc theo, lặp lại nhiều lần mới hiểu được ý của hắn.
Hắn đang nói: “Trước mặt con gái nói lớp trang điểm bị mờ không lịch sự.”
Dung Kiến đỏ mặt, lại ngay lập tức phản ứng lại, mình đỏ mặt cái gì chứ.
Cậu là nam giả nữ, cũng không phải con gái thật. Nhưng nghĩ bụng cũng lạ thật đấy, nam chính lớn lên đẹp trai như thế, thành tích cũng xuất sắc, nói chuyện chân thành, không giả dối, tại sao trong sách gốc lại không có em gái nào yêu mến?
Đây thực sự là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Lúc Dung Kiến còn chìm sâu trong biển suy ngẫm, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.
Hàn Vân hỏi: “Tiểu thư làm gì vậy?”
Dung Kiến vội vàng xoay người, tay đặt sau lưng, ra sức vẫy tay với Minh Dã đang đứng ở chỗ cũ, sau đó bước vào nhà, bình tĩnh tự nhiên nói: “Không có gì, hóng gió một chút.”
Hàn Vân nhìn mặt của cậu, nhíu mày, vẫn dặn dò một câu, “Tiểu thư chú ý chút đi, không trang điểm thì tốt nhất đừng ra khỏi phòng, cẩn thận bị kẻ có chủ đích nhìn thấy.”
Bà còn nói đến chuyện mẹ của Lục Thành, Chu Tiểu Xuân sắp trở lại.
Dung Kiến tiện tay mở ghế tựa, đáp lại hai tiếng, thực tế tâm trí đã hoàn toàn đặt trên người Minh Dã. Trễ thế này rồi mà nam chính vẫn còn chăm sóc vườn cây, chuyện mà đáng lẽ ra phải là lão Tôn – người làm vườn đã nhận nuôi nam chính – làm. Có lẽ lão Tôn nhận nuôi nam chính cũng không phải thật tâm, mà là hy vọng sau này có người chăm sóc cho mình. Sau khi dạy nam chính làm việc, lão gần như đẩy hết mọi công việc lên người nam chính. Giống hôm nay, vốn dĩ Minh Dã phải ở trong trường tham gia lớp tự học buổi tối lại bị gọi về đây sửa soạn khu vườn.
Quyển tiểu thuyết “Mầm ác” rất dài, Dung Kiến theo dõi mỗi ngày, thường thường xem trang sau thì quên trang trước, nhưng có mấy câu thoại lại nhớ rất rõ. Đàn em trung thành của nam chính từng oán giận lão Tôn quá hà khắc, hồi Minh Dã còn đang học cấp ba, hắn thường bị gọi về làm việc, nhưng hắn không phải người làm vườn nhà họ Dung thuê mướn nên không hề có một phần cơm tối nào, còn không bằng dùng bữa ở trường lúc tự học, ít nhất thì cơm tối của Trung học Văn Họa rất ngon.
Có thể nói trong “Mầm ác” tràn lan bàn tay vàng, chỉ có dính đến thuở thiếu niên của nam chính là thực tế nhất, Dung Kiến chưa từng quên phần nội dung này.
Boss lớn Minh Dã, tuy rằng không có sự chân thành, nhưng ít nhất vẫn có tiền, có tiền là có tất cả.
Cậu thiếu niên Minh Dã, không có gì cả, một cậu trai vô cùng thê thảm.
Nghĩ tới đây, Dung Kiến chống cằm thở dài trong lòng, nói với Hàn Vân: “Dì Hàn, hôm nay cho người làm vườn trong nhà thêm chút đồ ăn đi, thêm một phần nữa.”
Nam chính chưa ăn cơm, cũng chỉ ăn một miếng điểm tâm. Nếu thêm một phần bữa tối, lão Tôn nên đưa cho nam chính thôi.
Hàn Vân đứng bên cạnh, do dự một hồi mới hỏi: “Là vì Minh Dã sao? Thân phận tiểu thư đặc thù, đừng tiếp xúc với cậu ta nhiều thì hơn.”
Dung Kiến ngồi bên cửa sổ, rũ mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Minh Dã, lại lắc đầu không để tâm nói: “Là do hoa hồng nở rất đẹp, là bọn họ chăm sóc tốt.”
Cậu quay đầu sang, nghiêng đầu nhìn Hàn Vân mỉm cười, “Dì Hàn, dì nói xem có đúng không?”
Hàn Vân không chịu được Dung Kiến làm nũng, gật đầu, xuống dặn dò với phòng bếp.
Là một học sinh cấp ba kỳ cựu, Dung Kiến không nên từ bỏ, tiếp tục cố gắng học tập, nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng cho cuộc sống hàng ngày làm cả thân cả tâm của cậu đều mệt mỏi. Dung Kiến thuyết phục bản thân, cậu chỉ là một bé đáng thương bất lực, ăn không đủ no, phận trai sống cuộc đời một cô gái thôi.
Thân thể đã không sung sướng như vậy, thì tinh thần phải được ấm no hạnh phúc chứ.
Làm một con cá mắm là thích nhất.
Dung Kiến nằm dài trên giường mở group chat của lớp, mọi người đang buôn dưa lê, màn hình nhảy liên tục như điên, biểu tượng cảm xúc khắp nơi, cậu cũng tính góp một tay, nhưng vừa nhìn thấy cái tên “Dung Kiến” của mình – nữ thần lạnh lùng cao quý, không thể làm gì khác ngoài nhịn đắng nuốt cay từ bỏ. Nếu như ở trên mạng tăng động, ở hiện thực lại không muốn nói chuyện, có hơi tâm thần phân liệt rồi.
Vì mạng nhỏ mà Dung Kiến bỏ quá rất nhiều ham thích, đơn giản là tắt Wechat, nhắm mắt làm ngơ, nhưng do dự mất hai giây, cậu mở danh sách bạn bè trên Wechat, tìm ra được Minh Dã, lại ấn vào trang cá nhân, muốn bí mật nhìn trộm tường nhà nam chính.
Kết quả là chưa thêm bạn tốt.
Dung Kiến quẳng điện thoại di động, vô cùng không bình tĩnh nghĩ, được thôi, nhìn trộm không đáng, tường nhà không đáng.
Cậu hiện giờ phải sống như vậy nên phải tự tìm cho mình chút thú vui riêng, nếu không cứ nghĩ tới vụ xuyên sách chẳng hiểu từ đâu ra ập lên đầu, cuộc sống tương lai mông lung mờ mịt, bị ép phải sống cuộc đời một cô gái, từ lâu đã không được ăn no, lại còn chỉ sống được một năm nữa, sớm muộn gì cũng phát điên.
Dung Kiến không muốn như vậy.
Ngày nào còn sống, ngày ấy phải sống cho thật đáng.
Dung Kiến nghĩ, thôi, ngày mai là một ngày mới, trai giả gái coi như là một trải nghiệm mới mẻ đi, đói bụng thì coi như giảm béo, nam chính thì coi thành chủ nợ, sẽ luôn có điểm kết thúc.
Và cậu vui vẻ chờ đợi ngày đó tới.
Ôm trong lòng sự mong đợi hừng hực, Dung Kiến ngả đầu rơi vào giấc ngủ.
Sau khi được Hàn Vân phân phó, nhà bếp rất nhanh đã xong việc. Lão Tôn lớn tuổi, không ăn được nhiều đồ, lão mang phần đồ ăn thêm cho Minh Dã, giữ lại phần lớn đồ nhắm rượu.
Minh Dã không nói gì, một miếng cũng không động, bởi vì hắn dùng cơm xong mới trở về.
Hắn nhìn phần cơm kia, đoán là Dung Kiến yêu cầu thêm món. Có hai khả năng, một là bồi thường cho phần điểm tâm Dung Kiến tự mình ăn hết kia, một là vì Dung Kiến biết Minh Dã chưa ăn tối.
Hai nguyên nhân đều rất thú vị, cái thứ hai càng thú vị.
Tại sao Dung Kiến lại biết? Cho dù cậu ta có ký ức của bản gốc thì cũng không biết chuyện này.
Minh Dã cảm thấy hứng thú, hắn đọc tờ giấy trong tay một lần nữa, vo thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác.
Xui thay nhắm không chuẩn, giống y hệt Dung Kiến khi nãy.
Hắn biết Dung Kiến đã nghĩ hắn không nhìn thấy gì. Nhưng thị lực của Minh Dã trong bóng tối rất tốt, một chút ánh sáng đó cũng đủ rồi.
Giống như vừa rồi, Dung Kiến đứng bên ban công, người vừa tắm xong, mặc váy ngủ, không trang điểm, làn da rất trắng, tròng mắt đầy nước, tóc dài đen nhánh rối tung trên hai vai, dù mặc đồ nữ nhưng vẫn có thể nhận ra dáng dấp của một thiếu niên.
Rất đẹp.
Hơn nữa, có lẽ là ỷ vào chuyện được bóng tối che chắn, mọi cử động không cẩn thận như ngày thường nữa, nhìn cậu ấy nhăn trán nhíu mày hung dữ… có chút đáng yêu.
Minh Dã không kiềm được nụ cười, khom lưng nhặt cục giấy dưới đất lên, vuốt phẳng, nhét vào trong ví.
Ngày thứ hai đi học, một ngày mới bắt đầu, một đau khổ mới mở ra cho Dung Kiến.
Cậu dậy rất sớm, giằng co mất hai giờ, nhanh hơn hôm qua một chút, đến lúc tới được lớp học thì người bên trong đã tới gần hết. Cậu vừa vào lớp, tiếng nói chuyện bên trong đột ngột dừng lại, yên tĩnh mất ba giây, cả lớp làm bộ như không có gì xảy ra, mọi người giả vờ tiếp tục tán chuyện, chỉ là ánh mắt không tự chủ bay tới người Dung Kiến.
Dung Kiến hoang mang chết mất, trong nháy mắt đó cậu thậm chí đã nghĩ mình bị lòi đuôi cáo rồi.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu lòi đuôi ngay giữa một đống người thế này thì nổ chết lâu rồi, Dung Kiến yên lòng, không phải vấn đề lớn. Cậu làm như không nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở kia, bình tĩnh tự nhiên đi tới hàng cuối cùng. Vừa để balo xuống, Trần Nghiên Nghiên ngồi một bên cất giọng kỳ quái: “Tôi biết cậu không thật tâm xin lỗi tôi, còn dùng tôi làm cái cớ.”
Dung Kiến hỏi chấm đầy đầu, viết lên giấy nháp một lời xin lỗi, đẩy về phía Trần Nghiên Nghiên.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn, ngữ khí càng giễu cợt, “Đừng giả vờ, hiện tại đã lan truyền cả trường rồi. Ngày hôm qua có người tận mắt nhìn thấy cậu và Minh Dã ở cùng nhau, trốn trong góc tường hôn nhau mãnh liệt. Chắc là muốn tránh bị nghi ngờ nên mới ngồi cạnh tôi đi.”
Dung Kiến: Chết tiệt, tại sao!
Cậu suy nghĩ tại sao bản thân là ở cùng với Minh Dã, còn trốn trong góc tường hôn nhau mãnh liệt, cái chữ “mãnh liệt” này dùng hay lắm, sặc mùi báo lá cải XX*.*raw chỗ này là hai ô vuông, chắc chữ gì táo bạo lắm
Qua một hồi lâu Dung Kiến mới nhận ra, mẹ kiếp, ngày hôm qua đám rác rưởi kia đánh không lại, hai người họ cũng không đứng một mình, thế mà vẫn truyền ra mấy tin đồn kiểu này.
Cậu ở bên này nghĩ cách làm sáng tỏ lời đồn, đánh chết đám rác rưởi lắm mồm kia, Trần Nghiên Nghiên bên cạnh thì viết chữ lên giấy, lén lút đưa qua.
Dung Kiến cầm lên nhìn, bên trên viết, “Không tưởng tượng ra hai người lại nồng cháy như vậy, có phải trước đây hai người có mối quan hệ ngầm không?”
Hiện tại trong trường chắc bão to mưa lớn lắm, tất cả đều là mấy lời đồn hít drama về mình và Minh Dã.
Quả nhiên, vui vẻ là của người khác, cuộc đời của đực rựa giả gái sẽ không có quyền sở hữu vui vẻ, một chút cũng không.
Hai mắt Dung Kiến tối sầm lại.
Tác giả :
Hồ Ly Bất Quy