Ánh Trăng Sáng Trong Lầu Son
Chương 1 Ánh trăng sáng
Đó là một buổi chiều mùa hạ oi nồng và ẩm ướt sau khi cơn mưa rào trút xuống.
Nước mưa còn chưa bốc hơi hết thấm ướt những bậc thềm đá xanh, góc váy trắng như tuyết lấm tấm bùn.
Người mặc váy là “cô cả” nhà họ Dung, Dung Kiến.
Vóc người của cậu vốn cao, trên dưới một mét bảy lăm, so với những cô bé mười bảy mười tám tuổi bình thường khác thì cao hơn nửa cái đầu. Mặc dù bây giờ là cuối hè, cậu lại mặc một thân váy dài trắng tinh, khoác áo khoác, toàn thân che kín như bưng không lộ ra một chút da thịt nào.
Mọi người trong nhà họ Dung đều biết, Dung Kiến là một mỹ nhân thể yếu nhiều bệnh. Ngũ quan của cậu vừa tinh xảo vừa sắc nét, nét tuấn tú nguyên bản dường như hoá thành nét đẹp phi giới tính, màu da bởi vì bệnh tật mà càng tái nhợt không chút huyết sắc, cả người trở nên yếu ớt mỏng manh.
Và người đẹp yếu ớt này vừa mới ốm dậy. Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài đón ánh mặt trời sau bốn ngày.
Biệt thự nhà họ Dung rất lớn, trước nhà được trồng rất nhiều hoa cỏ và cây xanh, những khóm hoa hồng nở rộ được những người làm vườn tỉ mỉ vun trồng chăm sóc. Do cơn mưa vừa rồi mà trong sân vắng lặng không một bóng người.
Dung Kiến bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra hướng xa xa, sâu trong những khóm hồng đang nở rộ tựa hồ có một bóng người.
Đối phương cả người đều ướt đẫm, đến ánh mặt trời cũng không thể hong khô được quần áo, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đó là bóng dáng của một cậu thiếu niên.
Bên cạnh người kia không có ai, Dung Kiến vờ như bâng quơ hỏi: “Dì Hàn, kia là ai vậy ạ, sao vẫn còn ở bên ngoài, vừa rồi không đi trú mưa sao?”
Giọng nói của cậu vừa trầm vừa nhẹ, trầm hơn nữ sinh bình thường một chút, lại rất êm tai.
Hàn Vân đứng bên cạnh thoáng sửng sốt một chút, giải thích: “Cậu ta đang chăm sóc khóm hoa hồng vừa bị mưa xối vào. Không phải cô* đã bảo Minh Dã phải chăm sóc hoa hồng cẩn thận sao?”
*cô trong “cô chủ”, bản gốc là “ngài”
Dung Kiến khi nghe đến cái tên này có chút ngơ ngác, một lát sau mới phản ứng được, khẽ “Ồ” một tiếng, dáng vẻ thập phần hờ hững.
Có lẽ bởi vì Dung Kiến nhìn chăm chú quá lâu, lâu đến nỗi Minh Dã nhận ra được có điểm bất thường, hắn xoay người lại, hướng về phía Dung Kiến nhìn qua.
Dung Kiến hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên bóng hình của Minh Dã. Theo như tuyến thời gian trong sách, Minh Dã năm nay vừa bước sang tuổi mười tám, vẫn còn là một cậu thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn. Dáng hắn cao gầy, lại vô cùng mạnh mẽ. Là mùa hè mà vẫn mặc áo dài tay quần dài, để thuận tiện làm việc mà xắn qua loa hai tay áo ẩm ướt, cổ tay gầy gò lộ rõ khớp xương, còn đôi mắt thì tối đen như mực. Khoảnh khắc Dung Kiến nhìn hắn tựa như đối mặt với mặt biển sâu tĩnh lặng, bên trong không một chút ánh quang.
Dung Kiến âm thầm rùng mình.
Đây là ngày thứ tư cậu xuyên vào “Mầm ác*”, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nam chính của quyển sách này, Minh Dã.
*tạm dịch
Và vai trò của nhân vật mà Dung Kiến hoá thân là tốt thí, ánh trăng sáng đen ngòm chưa từng xuất hiện trong chính truyện và đã chết trong quá khứ, vì chặn thay cho nam chính một tai nạn mà tử vong.
Dung Kiến bất ngờ gặp được nam chính, lại nhớ tới anh bạn sống kiếp gái mà mình xuyên tới này không chỉ chết rồi, mà mộ phần còn bị đào ra đến thê thảm trong kết truyện, không khỏi run sợ trong lòng.
Cậu đã sớm hạ quyết tâm, một lòng vì mạng nhỏ của mình, có thể cách xa nam chính bao nhiêu hay bấy nhiêu, ai mà ngờ mới lần đầu tiên ra cửa đã gặp được đối phương.
Minh Dã không tiếp tục đối mắt với Dung Kiến, hắn cúi đầu, khép hờ hai mắt, tựa như đang nhìn Dung Kiến lại tựa như không, quần áo đã khô một nửa vẫn tiếp tục dính chặt trên người hắn.
Dung Kiến có chút không nỡ.
Không kể sau này nam chính hô mưa gọi gió ra sao, gặp thần giết thần gặp phật giết phật thế nào, thì hiện tại cũng chỉ là một cậu trai mười tám tuổi ăn nhờ ở đậu, người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.
Tuy rằng cậu không muốn giữa mình và nam chính có móc nối, nhưng vẫn hơi cao giọng nói: “Cậu đi về trước đi.”
Minh Dã đứng ở bụi hoa phía xa xa, bên người là từng đoá hồng đang rủ xuống, nhàn nhạt nói: “Hoa hồng vẫn chưa xử lý xong.”
Dung Kiến không ngờ nam chính lại có trách nhiệm đến như vậy, dù là trời đang đổ nắng, dù là vừa mới chịu qua một cơn mưa rào nhưng vẫn nghe lời ánh trăng đen căn dặn. Dung Kiến rơi vào trầm tư, đứng tại chỗ mất một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một cái cớ, mím mím môi, tựa hồ hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi muốn đi dạo một mình trong vườn một lúc.”
Minh Dã ngẩng đầu lên liếc nhìn Dung Kiến, hắn không nói gì, chỉ cầm theo dụng cụ, từ một đường khác lẳng lặng rời đi.
Lạnh nhạt cực kỳ.
Dung Kiến luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy rằng nam chính có vẻ như đang rất nghe lời, nhưng lại không giống những lời miêu tả trong cuốn tiểu thuyết. Ít nhất là hồi cấp ba, Dung Kiến không phải là ánh trăng sáng trong lòng nam chính sao? Tại sao đối mặt với ánh trăng sáng lại là thái độ này?
Nhưng Dung Kiến cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao thì cậu cũng không có hứng thú với nam chính, cậu càng có hứng thú với việc bảo vệ mạng nhỏ hơn.
Nhưng bởi vì đã mượn cớ này, bây giờ nhất định Dung Kiến phải chạy ra ngoài lúc mặt trời đã lên đến đỉnh, mặc váy dài dày và khoác áo khoác, trong cái tiết trời 38 độ này đi ngắm hoa.
Cậu thực sự không thể hiểu nổi, tại sao bản thân lại tìm ra được một cái cớ ngu ngốc đến thế.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Dung Kiến miễn cưỡng chịu đựng mười phút, nhìn bốn phía không có ai, nắm góc váy, chạy bước nhỏ vào nhà chính.
Chỉ là cậu không nhìn thấy, sau khi bản thân rời đi, phía xa xa sau bóng cây cao có một người vừa bước ra.
Là Minh Dã.
Hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên bóng lưng của Dung Kiến.
Còn Dung Kiến thì đã chạy đến lầu hai của biệt thự, đóng cửa lại. Sau đó, vị mỹ nhân ốm yếu ai ai cũng biết này không chút hình tượng nào vén váy lên, đạp bay đôi giày da nhỏ, vặn vẹo ngã xuống giường, nhớ lại nội dung câu chuyện trong sách.
“Mầm ác” là một câu chuyện nổi tiếng đề tài sảng văn thăng cấp. Nam chính xuất thân giàu có, lại bị người tình của cha “ly miêu tráo thái tử”, thay đổi thân phận của hắn thành con trai bà ta, còn bản thân thì lén lút mang theo nam chính cao chạy xa bay. Bà ta tuy nhận được một lượng lớn tiền phụ cấp từ cha nam chính, nhưng mụ lại tiêu tiền như nước, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi bán thân kiếm tiền. Thời gian đó bà ta hết đánh lại mắng nam chính, mỗi ngày đều vọng tưởng con trai ruột của mình lên nắm quyền rồi đón bà ta về.
Nam chính năm mười lăm tuổi đã chạy trốn khỏi cái nơi không thể gọi là “nhà” này, sau một thời gian sống ở viện mồ côi thì được một người làm vườn ở nhà họ Dung thu dưỡng.
Nội dung chính bắt đầu từ lúc nam chính học đại học. Nam chính tuy bề ngoài xuất thân bần hàn, nhưng học tập lại vô cùng ưu tú. Hắn trở thành người giỏi nhất trong trường, không những vậy còn là thiên tài máy tính, năm thứ hai đại học tự biên soạn một phần mềm, thu về một số tiền lớn, từ đó về sau một đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật, lật đổ tu hú chiếm tổ – con trai bồ nhí, trở thành kẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất trong thế hệ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường lớn lên, tính cách của nam chính vô cùng lạnh lùng vô tình, lòng dạ hiểm ác, làm bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc từ lợi ích, nói trở mặt là trở mặt, không hề nói chuyện tình người. Độc giả đều vô cùng lo lắng chuyện cả đời của nam chính, chỉ cần một nhân vật nữ xuất hiện liền vội vàng ghép cặp người ta với nam chính. Kết quả nam chính lại chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, bất kể là nam hay nữ hoặc là bị hắn thu về làm trợ thủ, hoặc là bị nam chính bắt về đưa vào đồn, hoặc là bị ép phải xuất ngoại. Trong mắt nam chính, có thể nói là vạn vật bình đẳng, nam nữ như một.
Tuy nhiên, đến cuối cùng tác giả vẫn cho độc giả một chút ngon ngọt, đó là trong khoảng thời gian được người làm vườn thu dưỡng, nam chính đã gặp được cô cả nhà họ Dung, hơn nữa cô cả Dung xinh đẹp tốt bụng, vẫn luôn trợ giúp nam chính, cuối cùng còn vì giúp nam chính chặn tai nạn mà chết, có thể nói là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Cuối cùng, trong phần kết, nhân vật phản diện trước khi tự sát đã trào phúng nam chính cả đời này không được bất cứ ai thật tâm đối xử, cũng đẩy tất cả những việc ánh trăng sáng đã làm ra ngoài ánh sáng. Hoá ra, thời niên thiếu bị giày xéo của nam chính tất cả là do ánh trăng sáng làm. Hơn nữa, ánh trăng sáng chết cũng không phải do chặn tai ương giúp nam chính, mà là nhân vật phản diện lầm tưởng người đang ngồi trong chiếc xe đó là nam chính, không ngờ tới ánh trăng sáng vì muốn hãm hại nam chính, đã một thân một mình ngồi lên xe.
Vì vậy đàn em kiêm bạn học cấp ba của nam chính, người lúc nào cũng thổi phồng “Dung tiểu thư đẹp người đẹp tâm”, đã đào tung mộ của vị ánh trăng sáng của quá khứ này lên.
Dung Kiến là độc giả trung thành của quyển sách này, theo dõi từ đầu tới đây, không khỏi cảm thán một câu “tác giả trâu bò”, một lòng buộc nam chính phải sống trong cô độc, không chỉ không có bạn gái, mà một chút suy tâm vọng tưởng cũng bị chặt đứt.
Nhưng thể loại truyện sảng văn thăng cấp này đọc xong là xong, Dung Kiến cũng không nghĩ ngợi nhiều, vừa nằm xuống gối là say ngủ.
Kết quả sau khi tỉnh ngủ, cậu lại vô cùng may mắn xuyên vào một người cùng tên cùng họ, xinh đẹp mĩ diễm nhưng nội tâm đen ngòm, ánh trăng sáng.
Lại càng may mắn hơn là, bởi vì ân oán gia đình phức tạp, nguyên thân vốn là một cậu con trai sống trong thân phận gái, và cậu thì phải cẩn thận từng li từng tí đóng giả cho thật tốt, nếu như lộ ra sơ sót gì rồi bị người khác phát hiện ra giới tính thật, cậu sẽ ngay lập tức tử ẹo*.
*gốc là “cẩu đái”, nói lái của “go die”.
Lúc mới xuyên qua, Dung Kiến nằm trên giường hai ngày, cố gắng giải quyết kết cục chết chóc nhưng không thành công, cậu buộc phải chết bất thình lình. Ngày thứ ba, cậu thật lòng thật dạ học cách cải trang thành con gái, tỷ như làm sao để trở thành pờ rồ make up, che được yết hầu không để bị lộ, làm dịu góc cạnh khuôn mặt, sử dụng âm giả để nói chuyện, còn phải mặc váy vó rườm rà phức tạp để che giấu thân hình.
Cậu không thể không rơi lệ để cảm thán, làm con gái đã khó, làm một thằng đực rựa đi giả gái còn khó hơn.
Có lẽ do ký ức thân thể của nguyên thân mà chuyện đóng vai này của Dung Kiến coi như thành công, không khác biệt quá nhiều so với ngày thường, ở bên ngoài đi lòng vòng mấy lần, không ai nhìn ra sơ hở.
Dung Kiến trong thế giới thực mất cha mẹ từ nhỏ, được bà ngoại dạy dỗ trưởng thành. Sau khi thi đại học xong, bà bị bệnh qua đời, cậu một thân một mình làm việc học hành để nuôi sống bản thân.
Cậu nhớ kỹ từng lời bà ngoại đã nói, vô cũng thương thân tiếc mạng, cho dù đã xuyên vào sách, trở thành một người khác, dù vận mệnh có an bài cậu chỉ là một con tốt thí sống không quá một năm, cậu cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để sống tiếp.
Còn ở trong sách gốc, Dung Kiến chết thay cho Minh Dã, cho dù không hề cam tâm tình nguyện mà là tai nạn, hoặc cũng có thể là tự làm chịu, nhưng cái chết của cậu thực sự là bởi chuyện này.
Dung Kiến không rõ phải đến mức nào thì nội dung câu chuyện mới thay đổi, nhưng để bảo vệ mạng nhỏ, cậu vẫn lựa chọn phương pháp cố gắng rời xa nam chính, không cần liên quan quá nhiều.
Có lẽ bởi vì mấy ngày nay thần kinh quá mức căng thẳng, Dung Kiến nghĩ đến cốt truyện của “Mầm ác”, cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Cậu mơ rất nhiều giấc mơ. Trong mơ, một năm sau cậu chết, cái chết cũng giống hệt trong sách.
Lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài cũng sắp xuống núi, bầu trời trong vắt bảng lảng mây hồng càng làm nổi bật vườn hoa hồng đang chúm chím hé nở, khung cảnh vô cùng nên thơ hữu tình.
Nhưng Dung Kiến lại không có tâm tình thưởng thức cảnh vật này kia, trong lòng cậu chỉ có một ý niệm.
Đói bụng.
Quá đói. Vì tận lực kìm hãm sự phát dục, bảo trì vẻ ngoài phi giới tính, Dung Kiến chỉ có thể cố gắng ăn thật ít. Cơm trưa chỉ có thể ăn lửng bụng, còn cơm tối thì không có khả năng, không hề tồn tại.
Dung Kiến âu sầu thở dài, có những người ngoài mặt không thiếu thứ gì, gia cảnh giàu có như cô cả đây, trên thực tế chỉ là một kẻ ăn không sung chỉ mặc sướng, có mồm mà không thể nhiều lời, một đứa con trai sống kiếp gái.
Không ai biết trong lòng cậu có biết bao nhiêu đớn đau.
Càng thảm hơn là, ngày mai phải đi học, mà cậu và nam chính là bạn cùng bàn.
Nước mưa còn chưa bốc hơi hết thấm ướt những bậc thềm đá xanh, góc váy trắng như tuyết lấm tấm bùn.
Người mặc váy là “cô cả” nhà họ Dung, Dung Kiến.
Vóc người của cậu vốn cao, trên dưới một mét bảy lăm, so với những cô bé mười bảy mười tám tuổi bình thường khác thì cao hơn nửa cái đầu. Mặc dù bây giờ là cuối hè, cậu lại mặc một thân váy dài trắng tinh, khoác áo khoác, toàn thân che kín như bưng không lộ ra một chút da thịt nào.
Mọi người trong nhà họ Dung đều biết, Dung Kiến là một mỹ nhân thể yếu nhiều bệnh. Ngũ quan của cậu vừa tinh xảo vừa sắc nét, nét tuấn tú nguyên bản dường như hoá thành nét đẹp phi giới tính, màu da bởi vì bệnh tật mà càng tái nhợt không chút huyết sắc, cả người trở nên yếu ớt mỏng manh.
Và người đẹp yếu ớt này vừa mới ốm dậy. Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài đón ánh mặt trời sau bốn ngày.
Biệt thự nhà họ Dung rất lớn, trước nhà được trồng rất nhiều hoa cỏ và cây xanh, những khóm hoa hồng nở rộ được những người làm vườn tỉ mỉ vun trồng chăm sóc. Do cơn mưa vừa rồi mà trong sân vắng lặng không một bóng người.
Dung Kiến bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra hướng xa xa, sâu trong những khóm hồng đang nở rộ tựa hồ có một bóng người.
Đối phương cả người đều ướt đẫm, đến ánh mặt trời cũng không thể hong khô được quần áo, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đó là bóng dáng của một cậu thiếu niên.
Bên cạnh người kia không có ai, Dung Kiến vờ như bâng quơ hỏi: “Dì Hàn, kia là ai vậy ạ, sao vẫn còn ở bên ngoài, vừa rồi không đi trú mưa sao?”
Giọng nói của cậu vừa trầm vừa nhẹ, trầm hơn nữ sinh bình thường một chút, lại rất êm tai.
Hàn Vân đứng bên cạnh thoáng sửng sốt một chút, giải thích: “Cậu ta đang chăm sóc khóm hoa hồng vừa bị mưa xối vào. Không phải cô* đã bảo Minh Dã phải chăm sóc hoa hồng cẩn thận sao?”
*cô trong “cô chủ”, bản gốc là “ngài”
Dung Kiến khi nghe đến cái tên này có chút ngơ ngác, một lát sau mới phản ứng được, khẽ “Ồ” một tiếng, dáng vẻ thập phần hờ hững.
Có lẽ bởi vì Dung Kiến nhìn chăm chú quá lâu, lâu đến nỗi Minh Dã nhận ra được có điểm bất thường, hắn xoay người lại, hướng về phía Dung Kiến nhìn qua.
Dung Kiến hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên bóng hình của Minh Dã. Theo như tuyến thời gian trong sách, Minh Dã năm nay vừa bước sang tuổi mười tám, vẫn còn là một cậu thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn. Dáng hắn cao gầy, lại vô cùng mạnh mẽ. Là mùa hè mà vẫn mặc áo dài tay quần dài, để thuận tiện làm việc mà xắn qua loa hai tay áo ẩm ướt, cổ tay gầy gò lộ rõ khớp xương, còn đôi mắt thì tối đen như mực. Khoảnh khắc Dung Kiến nhìn hắn tựa như đối mặt với mặt biển sâu tĩnh lặng, bên trong không một chút ánh quang.
Dung Kiến âm thầm rùng mình.
Đây là ngày thứ tư cậu xuyên vào “Mầm ác*”, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nam chính của quyển sách này, Minh Dã.
*tạm dịch
Và vai trò của nhân vật mà Dung Kiến hoá thân là tốt thí, ánh trăng sáng đen ngòm chưa từng xuất hiện trong chính truyện và đã chết trong quá khứ, vì chặn thay cho nam chính một tai nạn mà tử vong.
Dung Kiến bất ngờ gặp được nam chính, lại nhớ tới anh bạn sống kiếp gái mà mình xuyên tới này không chỉ chết rồi, mà mộ phần còn bị đào ra đến thê thảm trong kết truyện, không khỏi run sợ trong lòng.
Cậu đã sớm hạ quyết tâm, một lòng vì mạng nhỏ của mình, có thể cách xa nam chính bao nhiêu hay bấy nhiêu, ai mà ngờ mới lần đầu tiên ra cửa đã gặp được đối phương.
Minh Dã không tiếp tục đối mắt với Dung Kiến, hắn cúi đầu, khép hờ hai mắt, tựa như đang nhìn Dung Kiến lại tựa như không, quần áo đã khô một nửa vẫn tiếp tục dính chặt trên người hắn.
Dung Kiến có chút không nỡ.
Không kể sau này nam chính hô mưa gọi gió ra sao, gặp thần giết thần gặp phật giết phật thế nào, thì hiện tại cũng chỉ là một cậu trai mười tám tuổi ăn nhờ ở đậu, người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.
Tuy rằng cậu không muốn giữa mình và nam chính có móc nối, nhưng vẫn hơi cao giọng nói: “Cậu đi về trước đi.”
Minh Dã đứng ở bụi hoa phía xa xa, bên người là từng đoá hồng đang rủ xuống, nhàn nhạt nói: “Hoa hồng vẫn chưa xử lý xong.”
Dung Kiến không ngờ nam chính lại có trách nhiệm đến như vậy, dù là trời đang đổ nắng, dù là vừa mới chịu qua một cơn mưa rào nhưng vẫn nghe lời ánh trăng đen căn dặn. Dung Kiến rơi vào trầm tư, đứng tại chỗ mất một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một cái cớ, mím mím môi, tựa hồ hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi muốn đi dạo một mình trong vườn một lúc.”
Minh Dã ngẩng đầu lên liếc nhìn Dung Kiến, hắn không nói gì, chỉ cầm theo dụng cụ, từ một đường khác lẳng lặng rời đi.
Lạnh nhạt cực kỳ.
Dung Kiến luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy rằng nam chính có vẻ như đang rất nghe lời, nhưng lại không giống những lời miêu tả trong cuốn tiểu thuyết. Ít nhất là hồi cấp ba, Dung Kiến không phải là ánh trăng sáng trong lòng nam chính sao? Tại sao đối mặt với ánh trăng sáng lại là thái độ này?
Nhưng Dung Kiến cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao thì cậu cũng không có hứng thú với nam chính, cậu càng có hứng thú với việc bảo vệ mạng nhỏ hơn.
Nhưng bởi vì đã mượn cớ này, bây giờ nhất định Dung Kiến phải chạy ra ngoài lúc mặt trời đã lên đến đỉnh, mặc váy dài dày và khoác áo khoác, trong cái tiết trời 38 độ này đi ngắm hoa.
Cậu thực sự không thể hiểu nổi, tại sao bản thân lại tìm ra được một cái cớ ngu ngốc đến thế.
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Dung Kiến miễn cưỡng chịu đựng mười phút, nhìn bốn phía không có ai, nắm góc váy, chạy bước nhỏ vào nhà chính.
Chỉ là cậu không nhìn thấy, sau khi bản thân rời đi, phía xa xa sau bóng cây cao có một người vừa bước ra.
Là Minh Dã.
Hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên bóng lưng của Dung Kiến.
Còn Dung Kiến thì đã chạy đến lầu hai của biệt thự, đóng cửa lại. Sau đó, vị mỹ nhân ốm yếu ai ai cũng biết này không chút hình tượng nào vén váy lên, đạp bay đôi giày da nhỏ, vặn vẹo ngã xuống giường, nhớ lại nội dung câu chuyện trong sách.
“Mầm ác” là một câu chuyện nổi tiếng đề tài sảng văn thăng cấp. Nam chính xuất thân giàu có, lại bị người tình của cha “ly miêu tráo thái tử”, thay đổi thân phận của hắn thành con trai bà ta, còn bản thân thì lén lút mang theo nam chính cao chạy xa bay. Bà ta tuy nhận được một lượng lớn tiền phụ cấp từ cha nam chính, nhưng mụ lại tiêu tiền như nước, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi bán thân kiếm tiền. Thời gian đó bà ta hết đánh lại mắng nam chính, mỗi ngày đều vọng tưởng con trai ruột của mình lên nắm quyền rồi đón bà ta về.
Nam chính năm mười lăm tuổi đã chạy trốn khỏi cái nơi không thể gọi là “nhà” này, sau một thời gian sống ở viện mồ côi thì được một người làm vườn ở nhà họ Dung thu dưỡng.
Nội dung chính bắt đầu từ lúc nam chính học đại học. Nam chính tuy bề ngoài xuất thân bần hàn, nhưng học tập lại vô cùng ưu tú. Hắn trở thành người giỏi nhất trong trường, không những vậy còn là thiên tài máy tính, năm thứ hai đại học tự biên soạn một phần mềm, thu về một số tiền lớn, từ đó về sau một đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật, lật đổ tu hú chiếm tổ – con trai bồ nhí, trở thành kẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất trong thế hệ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường lớn lên, tính cách của nam chính vô cùng lạnh lùng vô tình, lòng dạ hiểm ác, làm bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc từ lợi ích, nói trở mặt là trở mặt, không hề nói chuyện tình người. Độc giả đều vô cùng lo lắng chuyện cả đời của nam chính, chỉ cần một nhân vật nữ xuất hiện liền vội vàng ghép cặp người ta với nam chính. Kết quả nam chính lại chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, bất kể là nam hay nữ hoặc là bị hắn thu về làm trợ thủ, hoặc là bị nam chính bắt về đưa vào đồn, hoặc là bị ép phải xuất ngoại. Trong mắt nam chính, có thể nói là vạn vật bình đẳng, nam nữ như một.
Tuy nhiên, đến cuối cùng tác giả vẫn cho độc giả một chút ngon ngọt, đó là trong khoảng thời gian được người làm vườn thu dưỡng, nam chính đã gặp được cô cả nhà họ Dung, hơn nữa cô cả Dung xinh đẹp tốt bụng, vẫn luôn trợ giúp nam chính, cuối cùng còn vì giúp nam chính chặn tai nạn mà chết, có thể nói là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Cuối cùng, trong phần kết, nhân vật phản diện trước khi tự sát đã trào phúng nam chính cả đời này không được bất cứ ai thật tâm đối xử, cũng đẩy tất cả những việc ánh trăng sáng đã làm ra ngoài ánh sáng. Hoá ra, thời niên thiếu bị giày xéo của nam chính tất cả là do ánh trăng sáng làm. Hơn nữa, ánh trăng sáng chết cũng không phải do chặn tai ương giúp nam chính, mà là nhân vật phản diện lầm tưởng người đang ngồi trong chiếc xe đó là nam chính, không ngờ tới ánh trăng sáng vì muốn hãm hại nam chính, đã một thân một mình ngồi lên xe.
Vì vậy đàn em kiêm bạn học cấp ba của nam chính, người lúc nào cũng thổi phồng “Dung tiểu thư đẹp người đẹp tâm”, đã đào tung mộ của vị ánh trăng sáng của quá khứ này lên.
Dung Kiến là độc giả trung thành của quyển sách này, theo dõi từ đầu tới đây, không khỏi cảm thán một câu “tác giả trâu bò”, một lòng buộc nam chính phải sống trong cô độc, không chỉ không có bạn gái, mà một chút suy tâm vọng tưởng cũng bị chặt đứt.
Nhưng thể loại truyện sảng văn thăng cấp này đọc xong là xong, Dung Kiến cũng không nghĩ ngợi nhiều, vừa nằm xuống gối là say ngủ.
Kết quả sau khi tỉnh ngủ, cậu lại vô cùng may mắn xuyên vào một người cùng tên cùng họ, xinh đẹp mĩ diễm nhưng nội tâm đen ngòm, ánh trăng sáng.
Lại càng may mắn hơn là, bởi vì ân oán gia đình phức tạp, nguyên thân vốn là một cậu con trai sống trong thân phận gái, và cậu thì phải cẩn thận từng li từng tí đóng giả cho thật tốt, nếu như lộ ra sơ sót gì rồi bị người khác phát hiện ra giới tính thật, cậu sẽ ngay lập tức tử ẹo*.
*gốc là “cẩu đái”, nói lái của “go die”.
Lúc mới xuyên qua, Dung Kiến nằm trên giường hai ngày, cố gắng giải quyết kết cục chết chóc nhưng không thành công, cậu buộc phải chết bất thình lình. Ngày thứ ba, cậu thật lòng thật dạ học cách cải trang thành con gái, tỷ như làm sao để trở thành pờ rồ make up, che được yết hầu không để bị lộ, làm dịu góc cạnh khuôn mặt, sử dụng âm giả để nói chuyện, còn phải mặc váy vó rườm rà phức tạp để che giấu thân hình.
Cậu không thể không rơi lệ để cảm thán, làm con gái đã khó, làm một thằng đực rựa đi giả gái còn khó hơn.
Có lẽ do ký ức thân thể của nguyên thân mà chuyện đóng vai này của Dung Kiến coi như thành công, không khác biệt quá nhiều so với ngày thường, ở bên ngoài đi lòng vòng mấy lần, không ai nhìn ra sơ hở.
Dung Kiến trong thế giới thực mất cha mẹ từ nhỏ, được bà ngoại dạy dỗ trưởng thành. Sau khi thi đại học xong, bà bị bệnh qua đời, cậu một thân một mình làm việc học hành để nuôi sống bản thân.
Cậu nhớ kỹ từng lời bà ngoại đã nói, vô cũng thương thân tiếc mạng, cho dù đã xuyên vào sách, trở thành một người khác, dù vận mệnh có an bài cậu chỉ là một con tốt thí sống không quá một năm, cậu cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để sống tiếp.
Còn ở trong sách gốc, Dung Kiến chết thay cho Minh Dã, cho dù không hề cam tâm tình nguyện mà là tai nạn, hoặc cũng có thể là tự làm chịu, nhưng cái chết của cậu thực sự là bởi chuyện này.
Dung Kiến không rõ phải đến mức nào thì nội dung câu chuyện mới thay đổi, nhưng để bảo vệ mạng nhỏ, cậu vẫn lựa chọn phương pháp cố gắng rời xa nam chính, không cần liên quan quá nhiều.
Có lẽ bởi vì mấy ngày nay thần kinh quá mức căng thẳng, Dung Kiến nghĩ đến cốt truyện của “Mầm ác”, cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Cậu mơ rất nhiều giấc mơ. Trong mơ, một năm sau cậu chết, cái chết cũng giống hệt trong sách.
Lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài cũng sắp xuống núi, bầu trời trong vắt bảng lảng mây hồng càng làm nổi bật vườn hoa hồng đang chúm chím hé nở, khung cảnh vô cùng nên thơ hữu tình.
Nhưng Dung Kiến lại không có tâm tình thưởng thức cảnh vật này kia, trong lòng cậu chỉ có một ý niệm.
Đói bụng.
Quá đói. Vì tận lực kìm hãm sự phát dục, bảo trì vẻ ngoài phi giới tính, Dung Kiến chỉ có thể cố gắng ăn thật ít. Cơm trưa chỉ có thể ăn lửng bụng, còn cơm tối thì không có khả năng, không hề tồn tại.
Dung Kiến âu sầu thở dài, có những người ngoài mặt không thiếu thứ gì, gia cảnh giàu có như cô cả đây, trên thực tế chỉ là một kẻ ăn không sung chỉ mặc sướng, có mồm mà không thể nhiều lời, một đứa con trai sống kiếp gái.
Không ai biết trong lòng cậu có biết bao nhiêu đớn đau.
Càng thảm hơn là, ngày mai phải đi học, mà cậu và nam chính là bạn cùng bàn.
Tác giả :
Hồ Ly Bất Quy