Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô
Chương 65
Lúc Khổng Khuyết hôn mê, Phương Mãn hầu như không chợp mắt được nhiều, nãy lại “tuốt súng” hộ Khổng Khuyết rất lâu nên giờ đau vai mỏi miệng tê tay, bả vai còn bị Khổng Khuyết cắn tứa máu. Vừa tốn sức vừa tốn máu, quả thực mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Gã buông thõng hai tay trên thành bồn tắm, mí mắt chực đánh nhau, đâm ra cái hành động độ khó cao là bế Khổng Khuyết ra khỏi bồn tắm, gã khó lòng làm được.
Phương Mãn cho Khổng Khuyết ngủ năm phút, cuối cùng chìa bàn tay mũm mĩm tàn nhẫn đánh thức Khổng Khuyết.
Phương Mãn: “Tự đứng lên đi, lớn bằng này rồi còn bắt người ta bế nữa à.”
Khổng Khuyết vừa gọi đã tỉnh, tiện tay vuốt “con c.u 18cm” của ai đó, nhắc lại y hệt: “Tự đứng lên đi, lớn bằng này rồi còn bắt người ta bế nữa à.”
Rào một tiếng, Phương Mãn ướt rượt bật dậy khỏi bồn, túm lấy khăn tắm trên giá, đợi Khổng Khuyết học mình đứng dậy thì quấn khăn kín người hắn.
Phương Mãn: “Bước ra.”
Khổng Khuyết: “Bước ra.”
Khổng Khuyết học xong để đấy, cứ đứng đực trong bồn, kéo khăn tắm: “Muốn ăn nữa!”
Phương Mãn: “… Ha, chưa đã thèm à.”
Phương Mãn lanh tay lẹ mắt bế ngang Khổng Khuyết lên rồi hồng hộc lao khỏi nhà vệ sinh, để hắn xuống giường cái bịch.
Khổng Khuyết lại bày ra vẻ mặt chờ đồ ăn kinh điển, co chân, tì cằm vào đầu gối, yên lặng đợi Phương Mãn đến.
Phương Mãn thở hồng hộc mấy hơi rồi mở tủ quần áo. Trong tủ chỉ rặt quần áo thường ngày của Khổng Khuyết, com-lê, áo sơ mi, giày da, cà vạt và khuy măng sét trông rất là nghiêm túc sang chảnh, đâm ra bộ quần đùi áo phông của Phương Mãn treo bên cạnh có vẻ siêu phá game.
Phương Mãn chỉ mất mười giây đã tròng xong quần áo, chọn lấy bộ vest đen rồi ném lên giường: “Mặc vào rồi xuất viện.”
Tầm mắt Khổng Khuyết rơi vào bộ đồ, hắn nhìn bộ đồ rồi lại nhìn Phương Mãn, quấn khăn tắm bước xuống giường, nhào vào lòng Phương Mãn, túm chặt lấy áo gã không buông.
Khổng Khuyết: “Quần áo.”
Phương Mãn: “Muốn mặc quần áo anh?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn: “…”
———
Khoảnh khắc trông thấy Khổng Khuyết và Phương Mãn bum ba la bum trong nhà vệ sinh đã khiến Lý Bí bay mất nửa cái hồn. Và rồi khoảnh khắc trông thấy Khổng Khuyết đi chân trần mặc quần đùi đen áo phông trắng của Phương Mãn thì nửa cái hồn còn lại cũng say goodbye: “Ngài Khổng, ngài chưa đi giày.”
Khung xương Khổng Khuyết nhỏ hơn Phương Mãn khá nhiều, lại gầy hơn gã nên áo cộc của Phương Mãn là quá dài và rộng so với hắn, thành ra lộ xương quai xanh và bờ vai trắng nõn.
Khổng Khuyết cúi đầu nhìn chân mình, Lý Bí vô tình thấy dấu hôn đỏ nhạt sau gáy Khổng Khuyết, nội tâm điên cuồng gào thét, rốt cuộc bọn họ đã làm chưa?! Đến cả ngài Khổng cũng được bóc tem rồi, mà tôi gần bốn chục vẫn còn zin!
Nỗi uất hận của Lý Bí quá lớn, khiến Khổng Khuyết bắt được suy nghĩ của anh ta và bắt chước nhắc lại y sì đúc: “Rốt cuộc bọn họ làm chưa… mà tôi gần bốn chục vẫn còn zin!”
Tuy rằng câu này do Khổng Khuyết nói, nhưng trông hắn chả khác gì sinh viên đại học, vì vậy những bệnh nhân xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt vào Lý Bí. Phương Mãn xách vali đi ra, vừa lúc nghe thấy Khổng Khuyết nói vậy, bèn lặng lẽ nhét vali vào tay Lý Bí, vỗ vai anh một cái, không nói gì.
Lý Bí: “…”
Lý Bí ngơ ngác kéo vali đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hô: “Ngài Khổng chưa đi giày kìa.”
Phương Mãn hít sâu một hơi, bảo: “Tôi bế nó đi. Bệnh viện nhiều áo blouse, sợ nó bị kích thích.”
Lý Bí: “… Bế sẽ không thấy à?”
Phương Mãn dồn khí đan điền, mở rộng vòng tay, Khổng Khuyết thành thục nhảy vào lòng Phương Mãn, vùi mặt vào cần cổ ấm áp của Phương Mãn rồi nhắm mắt lại.
Phương Mãn chạy nước rút 100 mét về phía trước, Lý Bí kinh hãi, cuống cuồng kéo vali chạy theo.
Ba người vội vàng lên xe, Phương Mãn kiệt sức dựa vào cửa sổ ngủ gật. Khổng Khuyết nhìn chằm chằm lông mi Phương Mãn, chìa tay gẩy.
Ánh mặt trời chiếu vào phần đầu nhọn của lông mi Phương Mãn, Khổng Khuyết bị ánh sáng ấy mê hoặc, mải mê vuốt.
Lúc Phương Mãn tỉnh thì thấy mi mắt hơi đau, gã cúi đầu, trông thấy Khổng Khuyết đang cầm mấy sợi lông mi.
Phương Mãn: “… Cậu nhổ lông mi anh hả?!”
Dựa vào chủ ngữ vị ngữ trong câu trên, Khổng Khuyết đoán được cái mà mình vừa nghịch tên là “lông mi”, bèn nắm chặt tay hô lên: “Lông mi! Lông mi!”
Xe chạy vào trang viên, bức tượng Ánh Trăng khổng lồ màu trắng từ từ xuất hiện, động tác của Khổng Khuyết chợt dừng lại, hô “ah” một tiếng rồi nhào ra cửa sổ xe.
Phương Mãn nghe hắn hô lên: “Anh ơi.”
Lý Bí vội vàng dừng xe, Phương Mãn mở cửa cho Khổng Khuyết. Khổng Khuyết vội vàng lao chân trần xuống, đứng dưới bức tượng nhảy nhót, “Anh ơi! Anh ơi!”
Cái gì cũng quên mà vẫn nhớ như in quả mặt cái bơm! Thấy Khổng Khuyết vứt ngay lông mi của mình rồi chạy đi sờ mó pho tượng Ánh Trăng Sáng, lòng mề Phương Mãn cứ phải gọi là chua loét.
Phương Mãn cho Khổng Khuyết ngủ năm phút, cuối cùng chìa bàn tay mũm mĩm tàn nhẫn đánh thức Khổng Khuyết.
Phương Mãn: “Tự đứng lên đi, lớn bằng này rồi còn bắt người ta bế nữa à.”
Khổng Khuyết vừa gọi đã tỉnh, tiện tay vuốt “con c.u 18cm” của ai đó, nhắc lại y hệt: “Tự đứng lên đi, lớn bằng này rồi còn bắt người ta bế nữa à.”
Rào một tiếng, Phương Mãn ướt rượt bật dậy khỏi bồn, túm lấy khăn tắm trên giá, đợi Khổng Khuyết học mình đứng dậy thì quấn khăn kín người hắn.
Phương Mãn: “Bước ra.”
Khổng Khuyết: “Bước ra.”
Khổng Khuyết học xong để đấy, cứ đứng đực trong bồn, kéo khăn tắm: “Muốn ăn nữa!”
Phương Mãn: “… Ha, chưa đã thèm à.”
Phương Mãn lanh tay lẹ mắt bế ngang Khổng Khuyết lên rồi hồng hộc lao khỏi nhà vệ sinh, để hắn xuống giường cái bịch.
Khổng Khuyết lại bày ra vẻ mặt chờ đồ ăn kinh điển, co chân, tì cằm vào đầu gối, yên lặng đợi Phương Mãn đến.
Phương Mãn thở hồng hộc mấy hơi rồi mở tủ quần áo. Trong tủ chỉ rặt quần áo thường ngày của Khổng Khuyết, com-lê, áo sơ mi, giày da, cà vạt và khuy măng sét trông rất là nghiêm túc sang chảnh, đâm ra bộ quần đùi áo phông của Phương Mãn treo bên cạnh có vẻ siêu phá game.
Phương Mãn chỉ mất mười giây đã tròng xong quần áo, chọn lấy bộ vest đen rồi ném lên giường: “Mặc vào rồi xuất viện.”
Tầm mắt Khổng Khuyết rơi vào bộ đồ, hắn nhìn bộ đồ rồi lại nhìn Phương Mãn, quấn khăn tắm bước xuống giường, nhào vào lòng Phương Mãn, túm chặt lấy áo gã không buông.
Khổng Khuyết: “Quần áo.”
Phương Mãn: “Muốn mặc quần áo anh?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn: “…”
———
Khoảnh khắc trông thấy Khổng Khuyết và Phương Mãn bum ba la bum trong nhà vệ sinh đã khiến Lý Bí bay mất nửa cái hồn. Và rồi khoảnh khắc trông thấy Khổng Khuyết đi chân trần mặc quần đùi đen áo phông trắng của Phương Mãn thì nửa cái hồn còn lại cũng say goodbye: “Ngài Khổng, ngài chưa đi giày.”
Khung xương Khổng Khuyết nhỏ hơn Phương Mãn khá nhiều, lại gầy hơn gã nên áo cộc của Phương Mãn là quá dài và rộng so với hắn, thành ra lộ xương quai xanh và bờ vai trắng nõn.
Khổng Khuyết cúi đầu nhìn chân mình, Lý Bí vô tình thấy dấu hôn đỏ nhạt sau gáy Khổng Khuyết, nội tâm điên cuồng gào thét, rốt cuộc bọn họ đã làm chưa?! Đến cả ngài Khổng cũng được bóc tem rồi, mà tôi gần bốn chục vẫn còn zin!
Nỗi uất hận của Lý Bí quá lớn, khiến Khổng Khuyết bắt được suy nghĩ của anh ta và bắt chước nhắc lại y sì đúc: “Rốt cuộc bọn họ làm chưa… mà tôi gần bốn chục vẫn còn zin!”
Tuy rằng câu này do Khổng Khuyết nói, nhưng trông hắn chả khác gì sinh viên đại học, vì vậy những bệnh nhân xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt vào Lý Bí. Phương Mãn xách vali đi ra, vừa lúc nghe thấy Khổng Khuyết nói vậy, bèn lặng lẽ nhét vali vào tay Lý Bí, vỗ vai anh một cái, không nói gì.
Lý Bí: “…”
Lý Bí ngơ ngác kéo vali đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hô: “Ngài Khổng chưa đi giày kìa.”
Phương Mãn hít sâu một hơi, bảo: “Tôi bế nó đi. Bệnh viện nhiều áo blouse, sợ nó bị kích thích.”
Lý Bí: “… Bế sẽ không thấy à?”
Phương Mãn dồn khí đan điền, mở rộng vòng tay, Khổng Khuyết thành thục nhảy vào lòng Phương Mãn, vùi mặt vào cần cổ ấm áp của Phương Mãn rồi nhắm mắt lại.
Phương Mãn chạy nước rút 100 mét về phía trước, Lý Bí kinh hãi, cuống cuồng kéo vali chạy theo.
Ba người vội vàng lên xe, Phương Mãn kiệt sức dựa vào cửa sổ ngủ gật. Khổng Khuyết nhìn chằm chằm lông mi Phương Mãn, chìa tay gẩy.
Ánh mặt trời chiếu vào phần đầu nhọn của lông mi Phương Mãn, Khổng Khuyết bị ánh sáng ấy mê hoặc, mải mê vuốt.
Lúc Phương Mãn tỉnh thì thấy mi mắt hơi đau, gã cúi đầu, trông thấy Khổng Khuyết đang cầm mấy sợi lông mi.
Phương Mãn: “… Cậu nhổ lông mi anh hả?!”
Dựa vào chủ ngữ vị ngữ trong câu trên, Khổng Khuyết đoán được cái mà mình vừa nghịch tên là “lông mi”, bèn nắm chặt tay hô lên: “Lông mi! Lông mi!”
Xe chạy vào trang viên, bức tượng Ánh Trăng khổng lồ màu trắng từ từ xuất hiện, động tác của Khổng Khuyết chợt dừng lại, hô “ah” một tiếng rồi nhào ra cửa sổ xe.
Phương Mãn nghe hắn hô lên: “Anh ơi.”
Lý Bí vội vàng dừng xe, Phương Mãn mở cửa cho Khổng Khuyết. Khổng Khuyết vội vàng lao chân trần xuống, đứng dưới bức tượng nhảy nhót, “Anh ơi! Anh ơi!”
Cái gì cũng quên mà vẫn nhớ như in quả mặt cái bơm! Thấy Khổng Khuyết vứt ngay lông mi của mình rồi chạy đi sờ mó pho tượng Ánh Trăng Sáng, lòng mề Phương Mãn cứ phải gọi là chua loét.
Tác giả :
2 Ám Bạch