Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô
Chương 35
8, 7, 6…
Ba giây cuối, cả Triệu Nặc Hoằng và Khổng Khuyết gần như là đồng thời hô lên.
“Cướp biển vùng Caribe!”
“Người đẹp và quái vật.”
Triệu Nặc Hoằng và Khổng Khuyết liếc nhau. Triệu Nặc Hoằng gác tay lên thành ghế như chủ tịch bá đạo, vui mừng nói: “Em nói bừa thôi, Khổng Khuyết mới đúng. Cậu ấy đỉnh thật.”
Đạo diễn: “…”
Chủ tịch bá đạo hàng thật giá thật Khổng Khuyết mỉm cười, lẳng lặng xem màn biểu diễn của Triệu Nặc Hoằng.
Đạo diễn: “Đội đen ghi thêm một điểm nữa và đã giành chiến thắng. Xin chúc mừng đội đen đã giành được bữa tối ngày hôm nay!”
Phương Mãn vừa nghe tin chiến thắng đã nhảy phốc xuống đất, cuống cuồng đi giày rồi chạy xộc lên tầng. Ngụy Lai đang phấn khích vẫy tay chào đón gã.
Phương Mãn vọt đến đè bả vai Ngụy Lai rồi nhảy tưng tưng: “Trời ơi Ngụy gà không hổ là cưng! Rạng danh phong thái của nghề đạo diễn chúng ta!”
Ngụy Lai đau đớn kêu rên: “Không, tui chả đoán được gì cả, chúng ta kết thúc rồi!”
Phương Mãn đứng hình, rất sợ Triệu Nặc Hoằng mới là người đoán đúng, thấp thỏm hỏi: “Thế là ai?”
Ngụy Lai chỉ sang Khổng Khuyết, hóa nỗi buồn thành niềm vui, “Đều là do Khuyết mỹ nhân nhà ông đoán đó!” Tuy couple Gà Chó out top rồi nhưng couple Khổng Phương mà chế đu đã on top!
Phương Mãn: “…!?”
Phương Mãn ngoái đầu lại trông thấy Khổng Khuyết đang đứng cách đó ba mét, đưa tay đẩy kính và cười mỉm.
Phương Mãn tức khắc bổ nhào đến chỗ Khổng Khuyết, toàn thân bốc hơi nóng hừng hực, ngạc nhiên hô lên: “Cậu xem cả Người đẹp và quái vật á? Trời ơi Khuyết er không ngờ cậu vẫn còn một trái tim thiếu nữ đấy!”
Khổng Khuyết ngước mắt lên, “Tôi chỉ đọc khẩu hình của anh để đoán thôi.”
Ngụy Lai xáp lại xí xớn: “Trộ ôi nãy trả lời câu cuối ý, lúc Khuyết mỹ nhân đọc đáp án đẹp trai hết sảy con bà bảy luôn á. Phải không Sơ Ân?”
Sơ Ân cắn ống hút sữa, mau lẹ gật đầu.
Phương Mãn mừng hớn hở, nghĩ nãy Khổng Khuyết biết thừa đáp án rồi, chỉ là cố tình im ỉm đến cuối mới nói để gã phải nhảy đến giây cuối cùng, đốt nhiều mỡ nhất có thể thôi.
Chiêu cả đấy!
Tuy nhảy cái kia cũng khá là vui, nhưng Phương Mãn sợ Khổng Khuyết còn thiết kế nhiều trò chờ mình nữa nên nhanh trí ra sô pha nằm vật vờ, xị mặt kéo tay Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết cụp mắt nhìn, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Phương Mãn nói: “Haizz nhảy hăng quá đau dạ dày rồi. Nếu phần sau còn phải hoạt động mạnh nữa chắc anh không tham gia được đâu.”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết quay lưng bỏ đi ngay lập tức, bóng lưng lạnh lùng phát sợ.
Tuy Phương Mãn chỉ diễn thôi, song vẫn có tí xíu hụt hẫng, một tí thôi.
Gã tưởng ít nhất thì Khổng Khuyết cũng sẽ bảo gã uống nước ấm đi cho đỡ, lời nói không mất tiền mua mà.
Phương Mãn đành tự lực cánh sinh vặn nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà, ngậm lấy vị trà đắng rồi thoải mái nhắm mắt nghỉ tạm.
Một lúc sau chợt có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Phương Mãn vừa mở mắt đã thấy bốn anh y tá khiêng cáng lao xồng xộc về phía mình, Khổng Khuyết thì đi đằng sau.
“Phụt… khụ khụ khụ,”
Phương Mãn sặc trà, kinh hãi co rụt chân lên sô pha, gào với Khổng Khuyết, “Vê lờ tôi không hút mỡ! Tôi… đợi lát nữa… khụ khụ… sẽ đi tập thể dục! Ọe… khụ khụ…”
Phương Mãn ho sằng sặc, Khổng Khuyết đứng đực tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng. Hắn học theo hướng dẫn trong sách, chìa tay ra vỗ nhẹ vào lưng Phương Mãn, giải thích, “… không phải đi hút mỡ, mà đưa anh lên xe nghỉ ngơi.”
Phương Mãn không ngờ nãy Khổng Khuyết bỏ đi là để gọi người, và chỉ trong nháy mắt đội y tế đã mang cáng đến.
Phương Mãn sửng sốt: “Tôi được đi nghỉ ngơi?”
Khổng Khuyết: “Lý Bí bảo bị viêm dạ dày sẽ không đi nổi.”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn cưỡi hổ khó xuống, đành bò lên cáng nằm nghiêm chỉnh, “Vậy đi thôi.”
Y tá khởi giá, Triệu Nặc Hoằng bỗng chặn Khổng Khuyết lại, hùng hổ chất vấn: “Phương Mãn vừa bảo gì mà đi hút mỡ? Cậu định đưa anh ấy đi hút mỡ??? Nếu cậu chê anh ấy béo thì tha cho anh ấy đi! Cậu không có tư cách ở bên anh ấy!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn: “…”
Cả phòng lặng ngắt như tờ, khung cảnh lại trở về trạng thái gượng gạo. Trên mặt ai nấy đều hiện vẻ kinh ngạc khi được hít hà drama tầm cỡ. Lý Vĩnh Ba vội vã kéo Triệu Nặc Hoằng về, hận không thể vả cho cậu ta cái tòe mỏ, cười cười nói: “Đoạn vừa xong cắt đi nhé đạo diễn, nhất định phải cắt.”
Khổng Khuyết liếc mắt nhìn đạo diễn, làm động tác cắt bỏ rồi đi theo cáng của Phương Mãn. Phương Mãn được khiêng thẳng vào xe cứu thương, Khổng Khuyết cũng theo lên xe rồi ra lệnh: “Đi bệnh viện.”
“Ối đừng,” Phương Mãn vội bật dậy hô, “Anh hết đau rồi, không đi bệnh viện đâu.”
Khổng Khuyết có phần khó hiểu, “Tại sao?”
“Sao trăng gì?” Phương Mãn vỗ bụng cái bép, “Cậu thiệt là… hầy… sao lại làm ầm lên vậy… Anh chỉ hơi đói, không muốn động đậy nên mới gạt cậu là đau dạ dày thôi.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn thấp thỏm, thẹn thùng liêng liếc Khổng Khuyết, nhưng lại thấy Khổng Khuyết chau mày, chậm rãi nói: “Lúc anh bảo mình đau dạ dày, tim tôi đập rất nhanh, sao lại thế? Rõ ràng hai ta đâu có cộng cảm?”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết ôm ngực, càng thêm nghi hoặc: “Tôi không thích bị nói dối, nếu ai dám nói dối tôi sẽ giết người đó. Nhưng vừa rồi anh bảo đã nói dối tôi thì tim tôi đã đập chậm lại, có cảm giác kiểu… nhẹ nhõm. Đây là cảm giác gì?”
Yết hầu Phương Mãn di chuyển lên xuống, thận trọng hỏi: “Cậu… đã lo lắng cho ai bao giờ chưa?”
Lo lắng? Khổng Khuyết sực nhớ đến hôm Alexander Ha Ha bị bắt cóc, Chu Hướng Vãn đã nói rằng gã rất lo lắng vì Ha Ha là người thân gã thương.
Khổng Khuyết đẩy kính, trong đôi mắt vốn đen thẳm bỗng xuất hiện một tia dao động. Hắn đang rất cần cắn móng tay ngay bây giờ, thế nhưng bức họa Ánh Trăng Sáng lại không có ở đây.
“Lo lắng… có phải là yêu không?” Khổng Khuyết hỏi Phương Mãn.
“Nó là một phần của tình yêu, không phải là toàn bộ.” Phương Mãn bóp vai Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết muốn tiếp tục mỉm cười, song hắn chỉ có thể khẽ nhếch môi cái rồi biến mất tức thì. Hắn nhìn chằm chặp Phương Mãn, rất cần một câu trả lời ngay bây giờ: “Cho nên tôi đã có một phần yêu anh? Cụ thể là bao nhiêu phần trăm?”
“… Anh biết sao được, anh có phải cậu đâu.” Phương Mãn hít một hơi rượu vang nồng đượm, thở dài, “Cậu phải tự mình nghĩ.”
Khổng Khuyết không hề có manh mối gì cho chuyện này, nhịp tim dần tăng trở lại, có dấu hiệu mất kiểm soát. Hắn vội vàng kêu tài xế chở về biệt thự, bây giờ hắn chỉ muốn đứng dưới bức họa Ánh Trăng Sáng của mình mà cắn móng tay.
Ba giây cuối, cả Triệu Nặc Hoằng và Khổng Khuyết gần như là đồng thời hô lên.
“Cướp biển vùng Caribe!”
“Người đẹp và quái vật.”
Triệu Nặc Hoằng và Khổng Khuyết liếc nhau. Triệu Nặc Hoằng gác tay lên thành ghế như chủ tịch bá đạo, vui mừng nói: “Em nói bừa thôi, Khổng Khuyết mới đúng. Cậu ấy đỉnh thật.”
Đạo diễn: “…”
Chủ tịch bá đạo hàng thật giá thật Khổng Khuyết mỉm cười, lẳng lặng xem màn biểu diễn của Triệu Nặc Hoằng.
Đạo diễn: “Đội đen ghi thêm một điểm nữa và đã giành chiến thắng. Xin chúc mừng đội đen đã giành được bữa tối ngày hôm nay!”
Phương Mãn vừa nghe tin chiến thắng đã nhảy phốc xuống đất, cuống cuồng đi giày rồi chạy xộc lên tầng. Ngụy Lai đang phấn khích vẫy tay chào đón gã.
Phương Mãn vọt đến đè bả vai Ngụy Lai rồi nhảy tưng tưng: “Trời ơi Ngụy gà không hổ là cưng! Rạng danh phong thái của nghề đạo diễn chúng ta!”
Ngụy Lai đau đớn kêu rên: “Không, tui chả đoán được gì cả, chúng ta kết thúc rồi!”
Phương Mãn đứng hình, rất sợ Triệu Nặc Hoằng mới là người đoán đúng, thấp thỏm hỏi: “Thế là ai?”
Ngụy Lai chỉ sang Khổng Khuyết, hóa nỗi buồn thành niềm vui, “Đều là do Khuyết mỹ nhân nhà ông đoán đó!” Tuy couple Gà Chó out top rồi nhưng couple Khổng Phương mà chế đu đã on top!
Phương Mãn: “…!?”
Phương Mãn ngoái đầu lại trông thấy Khổng Khuyết đang đứng cách đó ba mét, đưa tay đẩy kính và cười mỉm.
Phương Mãn tức khắc bổ nhào đến chỗ Khổng Khuyết, toàn thân bốc hơi nóng hừng hực, ngạc nhiên hô lên: “Cậu xem cả Người đẹp và quái vật á? Trời ơi Khuyết er không ngờ cậu vẫn còn một trái tim thiếu nữ đấy!”
Khổng Khuyết ngước mắt lên, “Tôi chỉ đọc khẩu hình của anh để đoán thôi.”
Ngụy Lai xáp lại xí xớn: “Trộ ôi nãy trả lời câu cuối ý, lúc Khuyết mỹ nhân đọc đáp án đẹp trai hết sảy con bà bảy luôn á. Phải không Sơ Ân?”
Sơ Ân cắn ống hút sữa, mau lẹ gật đầu.
Phương Mãn mừng hớn hở, nghĩ nãy Khổng Khuyết biết thừa đáp án rồi, chỉ là cố tình im ỉm đến cuối mới nói để gã phải nhảy đến giây cuối cùng, đốt nhiều mỡ nhất có thể thôi.
Chiêu cả đấy!
Tuy nhảy cái kia cũng khá là vui, nhưng Phương Mãn sợ Khổng Khuyết còn thiết kế nhiều trò chờ mình nữa nên nhanh trí ra sô pha nằm vật vờ, xị mặt kéo tay Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết cụp mắt nhìn, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Phương Mãn nói: “Haizz nhảy hăng quá đau dạ dày rồi. Nếu phần sau còn phải hoạt động mạnh nữa chắc anh không tham gia được đâu.”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết quay lưng bỏ đi ngay lập tức, bóng lưng lạnh lùng phát sợ.
Tuy Phương Mãn chỉ diễn thôi, song vẫn có tí xíu hụt hẫng, một tí thôi.
Gã tưởng ít nhất thì Khổng Khuyết cũng sẽ bảo gã uống nước ấm đi cho đỡ, lời nói không mất tiền mua mà.
Phương Mãn đành tự lực cánh sinh vặn nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà, ngậm lấy vị trà đắng rồi thoải mái nhắm mắt nghỉ tạm.
Một lúc sau chợt có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Phương Mãn vừa mở mắt đã thấy bốn anh y tá khiêng cáng lao xồng xộc về phía mình, Khổng Khuyết thì đi đằng sau.
“Phụt… khụ khụ khụ,”
Phương Mãn sặc trà, kinh hãi co rụt chân lên sô pha, gào với Khổng Khuyết, “Vê lờ tôi không hút mỡ! Tôi… đợi lát nữa… khụ khụ… sẽ đi tập thể dục! Ọe… khụ khụ…”
Phương Mãn ho sằng sặc, Khổng Khuyết đứng đực tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng. Hắn học theo hướng dẫn trong sách, chìa tay ra vỗ nhẹ vào lưng Phương Mãn, giải thích, “… không phải đi hút mỡ, mà đưa anh lên xe nghỉ ngơi.”
Phương Mãn không ngờ nãy Khổng Khuyết bỏ đi là để gọi người, và chỉ trong nháy mắt đội y tế đã mang cáng đến.
Phương Mãn sửng sốt: “Tôi được đi nghỉ ngơi?”
Khổng Khuyết: “Lý Bí bảo bị viêm dạ dày sẽ không đi nổi.”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn cưỡi hổ khó xuống, đành bò lên cáng nằm nghiêm chỉnh, “Vậy đi thôi.”
Y tá khởi giá, Triệu Nặc Hoằng bỗng chặn Khổng Khuyết lại, hùng hổ chất vấn: “Phương Mãn vừa bảo gì mà đi hút mỡ? Cậu định đưa anh ấy đi hút mỡ??? Nếu cậu chê anh ấy béo thì tha cho anh ấy đi! Cậu không có tư cách ở bên anh ấy!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn: “…”
Cả phòng lặng ngắt như tờ, khung cảnh lại trở về trạng thái gượng gạo. Trên mặt ai nấy đều hiện vẻ kinh ngạc khi được hít hà drama tầm cỡ. Lý Vĩnh Ba vội vã kéo Triệu Nặc Hoằng về, hận không thể vả cho cậu ta cái tòe mỏ, cười cười nói: “Đoạn vừa xong cắt đi nhé đạo diễn, nhất định phải cắt.”
Khổng Khuyết liếc mắt nhìn đạo diễn, làm động tác cắt bỏ rồi đi theo cáng của Phương Mãn. Phương Mãn được khiêng thẳng vào xe cứu thương, Khổng Khuyết cũng theo lên xe rồi ra lệnh: “Đi bệnh viện.”
“Ối đừng,” Phương Mãn vội bật dậy hô, “Anh hết đau rồi, không đi bệnh viện đâu.”
Khổng Khuyết có phần khó hiểu, “Tại sao?”
“Sao trăng gì?” Phương Mãn vỗ bụng cái bép, “Cậu thiệt là… hầy… sao lại làm ầm lên vậy… Anh chỉ hơi đói, không muốn động đậy nên mới gạt cậu là đau dạ dày thôi.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn thấp thỏm, thẹn thùng liêng liếc Khổng Khuyết, nhưng lại thấy Khổng Khuyết chau mày, chậm rãi nói: “Lúc anh bảo mình đau dạ dày, tim tôi đập rất nhanh, sao lại thế? Rõ ràng hai ta đâu có cộng cảm?”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết ôm ngực, càng thêm nghi hoặc: “Tôi không thích bị nói dối, nếu ai dám nói dối tôi sẽ giết người đó. Nhưng vừa rồi anh bảo đã nói dối tôi thì tim tôi đã đập chậm lại, có cảm giác kiểu… nhẹ nhõm. Đây là cảm giác gì?”
Yết hầu Phương Mãn di chuyển lên xuống, thận trọng hỏi: “Cậu… đã lo lắng cho ai bao giờ chưa?”
Lo lắng? Khổng Khuyết sực nhớ đến hôm Alexander Ha Ha bị bắt cóc, Chu Hướng Vãn đã nói rằng gã rất lo lắng vì Ha Ha là người thân gã thương.
Khổng Khuyết đẩy kính, trong đôi mắt vốn đen thẳm bỗng xuất hiện một tia dao động. Hắn đang rất cần cắn móng tay ngay bây giờ, thế nhưng bức họa Ánh Trăng Sáng lại không có ở đây.
“Lo lắng… có phải là yêu không?” Khổng Khuyết hỏi Phương Mãn.
“Nó là một phần của tình yêu, không phải là toàn bộ.” Phương Mãn bóp vai Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết muốn tiếp tục mỉm cười, song hắn chỉ có thể khẽ nhếch môi cái rồi biến mất tức thì. Hắn nhìn chằm chặp Phương Mãn, rất cần một câu trả lời ngay bây giờ: “Cho nên tôi đã có một phần yêu anh? Cụ thể là bao nhiêu phần trăm?”
“… Anh biết sao được, anh có phải cậu đâu.” Phương Mãn hít một hơi rượu vang nồng đượm, thở dài, “Cậu phải tự mình nghĩ.”
Khổng Khuyết không hề có manh mối gì cho chuyện này, nhịp tim dần tăng trở lại, có dấu hiệu mất kiểm soát. Hắn vội vàng kêu tài xế chở về biệt thự, bây giờ hắn chỉ muốn đứng dưới bức họa Ánh Trăng Sáng của mình mà cắn móng tay.
Tác giả :
2 Ám Bạch