Ánh Trăng Nơi Đáy Nước
Chương 4
Thời gian rảnh rỗi của Lưu Nguyên Huy càng lúc càng nhiều, hắn nói với ngoại nhân ta là thư đồng của hắn, đồng thời hắn cũng tìm thêm không ít nam thanh nữ tú làm người hầu cận.
Chúng ta đều có nhiệm vụ là hầu hạ bên cạnh hắn, dù sao hoàng tử có nhiều người người hầu cũng là việc bình thường, mà chuyện của hắn từ trước đến nay ít có người để ý đến.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là Tết Trung Thu, trong khoảng thời gian này, đột nhiên Lưu Nguyên Huy trở nên rất bận rộn, thường hay đi sớm về trễ, ví dụ như hôm nay, đã là giờ lên đèn mà hắn vẫn còn chưa trở về, khiến ta có chút nhàm chán ở trong vườn đi đi lại lại.
Bình thường ta sẽ không rời khỏi biệt viện của hắn, dù sao thân phận ta cũng là một tội phạm đang trốn chạy.
Nhưng ta đã ở đây gần một năm rồi, mọi việc vẫn bình an vô sự, giống như lời hắn nói, ta thực sự đã mang một thân phận mới, đại khái không còn ai nhận ra ta nữa, những người biết ta đã sớm chết hết trong trận đại họa kia rồi…
Vì vậy, ta đi xa biệt viện một chút….
Xuyên qua từng khóm cây xanh xanh đỏ đỏ, cảnh sắc bài trí cơ bản là giống hệt nhau, chẳng có gì mới mẻ để ngắm nhìn, ta bèn xoay người muốn trở về. Trong không gian yên tĩnh, tiếng y phục xột xoạt truyền đến thật rõ ràng.
“Kẻ nào?”
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, kế tiếp là một thân hình cao lớn xuất hiện. Ngũ quan tinh tế, khí thế lẫm liệt bất nộ nhi uy, thật sự là một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn. Nhưng đôi mắt này, chân mày này, đập vào mắt ta hệt như là quỷ vương tái thế…
Trong đêm thảm sát ấy, chính là người này, điềm tĩnh, không hề do dự hạ lệnh giết sạch người thân của ta…
Gió đêm tháng bảy thổi qua, lạnh đến thê lương…
“Ngươi là thị vệ?”Nhìn thấy ta mặc y phục người hầu, nam nhân nhíu mày hỏi: “Là thuộc hạ của ai mà nhìn thấy bổn vương không thèm hành lễ, thật vô phép vô tắc.”
Ta dựa theo lễ nghi mới học được gần đây, khom người cúi đầu nói: “Thuộc hạ là thư đồng của Đại hoàng tử, đang đi lấy vài thứ đồ dùng cho ngài ấy.”
Nam nhân tiến lên từng bước: “Người của đại hoàng tử? Có lệnh bài không?”
“Trong lúc vội vàng, thuộc hạ quên mang theo.”
“Ha, đương nhiên là không có rồi vì ngươi là kẻ giả mạo, thậm chí có thể là thích khách.”
Ta cứng người bất động, bởi vì ta không định sẽ đi dạo xa đến vậy, nên không mang theo gì cả, bây giờ bị người này cản lại, nhất thời khó mà thoát thân.
“Tại sao không phản bác, bị ta đoán trúng rồi hả?”
Bờ vai bỗng truyền đến cơn đau nhức, hắn xách cả người ta lên đối mặt với hắn, quét ánh mắt dò xét khắp người ta.
“Bổn vương muốn nhìn rõ kẻ nào cả gan dám giả mạo trà trộn vào hoàng cung.”
Bàn tay hắn siết chặt khớp hàm ta…
“Thuộc….h …hạ ….thật sự là thư đồng của Đại hoàng tử” Vì đau đớn, ta có chút khó khăn trả lời.
“Vẫn không khai.” Thanh âm của nam nhân lại trở nên âm trầm, còn lộ ra chút mất kiên nhẫn: “Bên cạnh hoàng tử có bao nhiêu người đâu…trong đám đó, bổn vương chưa từng nhìn thấy ngươi, nhìn bộ dáng ngươi không tệ, tuổi cũng không lớn, chỉ cần khai thật, bổn vương sẽ tha mạng cho.”
“Lời thuộc hạ nói đều là sự thật, thuộc hạ là ngươi mới tới…Khụ….”
Bàn tay của nam nhân đã bóp lấy cổ của ta, ánh mắt cũng dần dần lạnh băng
“Thật không?Xem ra ta phải giao ngươi cho Hình bộ, vào nơi đó thì dù xương cốt có cứng rắn như thép cũng phải tan chảy.”
Ta kinh hãi, nếu bị đưa vào đó, thân phận của ta sẽ bại lộ…
Bản thân ta thì không sao cả, nhưng “người ấy” sẽ bị liên lụy…
Ta cố gắng nâng tay mình lên, bắt lấy cổ tay nam nhân kia.
“Vương gia, chỉ cần ngài đến gặp đại hoàng tử thì mọi việc sẽ rõ ràng.”
Hừ, đối phương khẽ lầm bầm vài tiếng, năm ngón tay hơi hơi thả ra, nhưng sắc mặt càng u ám, hắn đứng yên một lát rồi quay về phía sau hừ lạnh.
“Đại hoàng tử, nó là người của ngươi hả?”
“Hoàng thúc.”Thanh âm và bóng người quen thuộc lần lượt tiến đến bên cạnh ta, thoáng nhìn ta xong rồi lập tức cúi chào tên vương gia xém chút nữa bóp chết ta, “Nhóc con này thật sự là người bên cạnh ta, nếu có mạo phạm hoàng thúc, mong ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Thật sự là người của ngươi?Mấy đứa thị vệ của ngươi, bổn vương đã gặp qua, bộ thiếu người hay sao mà lại tuyển thêm người mới?”
Nam nhân dần dần thả ta ra, nghi hoặc hỏi.
“Bé con này chỉ là thư đồng hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho ta thôi, không phải là thị vệ.”
“À, là cái đám nam sủng mấy hôm trước ngươi triệu vào cung đó hả?”
Thấy Lưu Nguyên Huy không lên tiếng, giọng nói thâm trầm của gã đã bắt đầu chuyển sang khinh miệt.
“Hảo hảo dạy dỗ lại hạ nhân đi, hoàng cung trọng địa không phải cái chợ muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, đặc biệt là những người giống như nó vậy.”
“Tạ ơn hoàng thúc nhắc nhở, ta sẽ quản giáo lại. À, hoàng thúc này, sắp đến yến hội trung thu rồi, nếu ngài rảnh thì đến chỗ ta thưởng trăng nhé.”
“Chuyện đó bàn sau đi, gần đây ta nhận được không ít thiếp mời, huống hồ không biết hoàng thượng có an bài gì không. Hôm nay còn phải nghị sự cả ngày, bổn vương hơi mệt xin phép hồi phủ trước.”
Nam nhân khẽ gật đầu, xoay người rời đi, bóng lưng càng lúc càng khuất xa. Ngày đó, ta chỉ có thể trốn ở phía sau Lưu Nguyên Huy, bất lực nhìn kẻ thù sát hại cả nhà mình thong dong rời đi, thế rồi cái kẻ đáng lẽ đã đi thật xa ấy đột nhiên quay lại, nhanh đến mức ta không kịp giấu đi ánh mắt ngập tràn căm hận của mình, một lần nữa bị hắn bắt gặp…
Đối phương nán lại trong chốc lát, bỗng mở miệng: “Bổn vương vừa mới nhớ ra, có lẽ sau trung thu sẽ rảnh rỗi một chút, ta sẽ thu xếp thời gian đến thăm Đại hoàng chất.” Lưu Nguyên Huy ngẩng người, lập tức chuyển sang hưng phấn, vui sướng: “Vậy đến lúc đó ta sẽ tiếp đón ngài thật chu đáo.”Lần này ngay cả gật đầu nam nhân cũng lười làm, trực tiếp bỏ đi thẳng. Còn Lưu Nguyên Nguy vẫn cúi đầu cung kính mãi cho đến khi bóng dáng nam nhân kia hoàn toàn biến mất mới thôi, sau đó hắn quay sang vỗ nhẹ bờ vai ta: “Nguyệt nhi, vừa rồi không biết ngươi chạy đi đâu mất, làm ta rất lo lắng, hoàng thúc không làm khó ngươi chứ?”
“Thực xin lỗi, Đại hoàng tử, thiếu chút nữa đã mang đến phiền phức cho ngài, về sau ta sẽ chú ý, không tùy tiện ra khỏi Tứ Di Cung dù chỉ một bước.”
“Haiz, để ngươi ở mãi một nơi tù túng như vậy thật đã làm khó ngươi rồi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ cho mọi chuyện dần phai nhạt, ngươi sẽ được tự do hơn.” Ta gật đầu, cảm giác được một ai đó quan tâm khiến hồn ta bay bổng vui sướng, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại này…
“Vâng, Nguyệt nhi đã hiểu.Đại hoàng tử, người vừa rồi là Vương gia?”
“Phải, thúc ấy là Kỳ vương, tứ hoàng thúc của ta.Trong triều tuy nhiều Vương gia, nhưng Kỳ vương là người có uy quyền cao nhất.”
Lưu Nguyên Huy suy nghĩ một chút, ánh mắt lại sáng lên: “Nếu có được sự ủng hộ của thúc ấy, con đường đi đến vương vị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. ta nghe nói, hai ngày nay Tam hoàng đệ thường hay lui tới Kỳ Vương Phủ, lại còn mời Tứ hoàng thúc đến chỗ nó dự tiệc, ta còn tưởng rằng Tứ hoàng thúc sẽ không nhận lời mời kia của ta, thật khó tin thúc ấy lại đáp ứng, xem ra ta vẫn còn cơ hội.”
“ngài….Đại hoàng tử rất muốn làm hoàng đế sao?”Nhìn thần thái phấn chấn vui vẻ của hắn, ta tò mò hỏi.
“Đúng vậy, ngôi vị kia đối với ta và gia tộc của mẫu hậu rất quan trọng, nếu bị Tam hoàng đệ chiếm mất, chỉ sợ chúng ta sẽ khó mà sống yên thân.”
“Nhưng hắn là đệ đệ của ngài, mất đi nhân thân không lẽ ngài không thống khổ sao?”
“Ngôi vị hoàng đế ở trước mặt thì tình thân có đáng là gì?”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Lưu Nguyên Huy bèn xoa xoa đầu ta, mỉm cười: “Thế nên ta thường ước ao có một người bầu bạn cùng ta, giống như ngươi vậy, một bé con thơ ngây thuần khiết.”
Lưu Nguyên huy vươn tay xoa nhẹ vào đôi gò má của ta, sau đó áp bờ môi ấm áp của mình lên miệng ta…
Nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào như những cánh hoa bồ công anh bay lượn trên bầu trời, nó trải dài trên khuôn mặt ta, len lỏi vào sâu trong lòng ta.
Ta không biết phải đáp lại nam nhân trước mắt này thế nào, những cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến ta bối rối.
Nhưng tất cả những cảm xúc ấy lại đang thầm thì với ta rằng đừng rời xa hắn, vĩnh viễn ở cùng hắn đi, có lẽ cảm xúc ấy gọi là “thích” chăng?
“Sao vậy?” thấy ta không lên tiếng, Lưu Nguyên Huy nâng mặt ta lên hỏi: “ta dọa ngươi sợ sao? Nhưng ta thật sự rất thích hương vị thuần khiết trong sáng của ngươi, từ lần đầu tiên ngửi thấy nó, ta đã không muốn rời xa rồi.”
“Nhưng Nguyệt nhi nhớ là lần đầu tiên gặp ngài, bộ dáng Nguyệt Nhi rất lôi thôi.” Ta ngẩng đầu lên, mang theo ý cười tinh nghịch trong khóe mắt, nhìn hắn đáp.
“Đúng, rất lôi thôi, cả người rất bẩn, mặt cũng đen nhẻm, chỉ có mỗi đôi mắt đen láy cứ nhìn ta chằm chằm, thật kỳ quái nhở?” Hắn thoáng dừng một chút, rồi lại cất thanh âm ôn nhu: “Kỳ quái là ta lại không thể quên được a”
Ta quay mặt đi, ở trong vòng tay hắn cọ tới cọ lui, cái ôm ấm áp này hệt như cái ôm đầy yêu thương của mẫu thân, bao bọc che chở cho ta….làm cho ta không bao giờ muốn rời đi nữa: “Đại hoàng tử, Nguyệt nhi cũng nghĩ vậy.”
Lưu Nguyên Huy cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ta, môi hắn hạ xuống trán ta một nụ hôn nhẹ, rồi đến chớp mũi, cuối cùng là dừng lại trên miệng ta.
Ta chưa bao giờ bị hôn môi kịch liệt đến vậy, và càng không biết cái cảm giác khi môi lưỡi chạm nhau lại tuyệt diệu đến thế, hệt như được nếm một loại rượu có hương thơm ngây ngất, làm tâm trí người ta mê say, làm ánh mắt người ta mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, cũng vô phương thấy rõ.
“Nguyệt, ta thích ngươi, thích ngươi…”
Làm sao trở về tẩm cung ta cũng không biết, ta chỉ nghe thấy mỗi lời thầm thì nỉ non của Lưu Nguyên Huy ở bên tai, cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng, tình cảm mãnh liệt và cả sự kích động của hắn.
Những cảm giác xao động từ đáy lòng ta dâng lên, ta bỗng hiểu được có một số chuyện sắp xảy đến.
Với tư cách là người thừa kế Mê Nguyệt sơn trang, có nhiều việc ta đã sớm được dạy bảo, kể cả chuyện chăn gối, nhưng khi đó ta chỉ mơ hồ hiểu rằng, trong tương lai ta sẽ cùng một nữ nhân – thê tử của ta – làm loại sự tình này.Chứ không phải như bây giờ, nằm dưới thân một nam nhân khác, loại cảm giác này vừa kỳ diệu nhưng có trộn lẫn cả sợ hãi, mặc dù nam nhân này là người ta thích.
Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi và bất an của ta, động tác của hắn càng trở nên nhu hòa hơn.
“Nguyệt, cho ta nhé! Ta sẽ làm ngươi vui sướng”
Đôi tay của hắn ở trên người ta thuần thục đốt lên lửa tình nóng bỏng, bờ môi ấm áp, dục vọng bỏng rát, lời thì thầm thâm tình,…ta ngoại trừ bị động tiếp nhận vẫn là tiếp nhận.
Cam tâm tình nguyện đón nhận hết thảy mọi yêu thương mà hắn rải trên thân ta lúc này, cam tâm tình nguyện đón nhận mối tình đầu tiên trong đời…Ánh trăng đêm nay sáng ngời, trải rộng trên bầu tời đêm hệt như làn nước thanh khiết, trong lành dịu êm…
Ta nghĩ, ánh trăng trung thu năm nay nhất định rất đẹp.
Chúng ta đều có nhiệm vụ là hầu hạ bên cạnh hắn, dù sao hoàng tử có nhiều người người hầu cũng là việc bình thường, mà chuyện của hắn từ trước đến nay ít có người để ý đến.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là Tết Trung Thu, trong khoảng thời gian này, đột nhiên Lưu Nguyên Huy trở nên rất bận rộn, thường hay đi sớm về trễ, ví dụ như hôm nay, đã là giờ lên đèn mà hắn vẫn còn chưa trở về, khiến ta có chút nhàm chán ở trong vườn đi đi lại lại.
Bình thường ta sẽ không rời khỏi biệt viện của hắn, dù sao thân phận ta cũng là một tội phạm đang trốn chạy.
Nhưng ta đã ở đây gần một năm rồi, mọi việc vẫn bình an vô sự, giống như lời hắn nói, ta thực sự đã mang một thân phận mới, đại khái không còn ai nhận ra ta nữa, những người biết ta đã sớm chết hết trong trận đại họa kia rồi…
Vì vậy, ta đi xa biệt viện một chút….
Xuyên qua từng khóm cây xanh xanh đỏ đỏ, cảnh sắc bài trí cơ bản là giống hệt nhau, chẳng có gì mới mẻ để ngắm nhìn, ta bèn xoay người muốn trở về. Trong không gian yên tĩnh, tiếng y phục xột xoạt truyền đến thật rõ ràng.
“Kẻ nào?”
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, kế tiếp là một thân hình cao lớn xuất hiện. Ngũ quan tinh tế, khí thế lẫm liệt bất nộ nhi uy, thật sự là một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn. Nhưng đôi mắt này, chân mày này, đập vào mắt ta hệt như là quỷ vương tái thế…
Trong đêm thảm sát ấy, chính là người này, điềm tĩnh, không hề do dự hạ lệnh giết sạch người thân của ta…
Gió đêm tháng bảy thổi qua, lạnh đến thê lương…
“Ngươi là thị vệ?”Nhìn thấy ta mặc y phục người hầu, nam nhân nhíu mày hỏi: “Là thuộc hạ của ai mà nhìn thấy bổn vương không thèm hành lễ, thật vô phép vô tắc.”
Ta dựa theo lễ nghi mới học được gần đây, khom người cúi đầu nói: “Thuộc hạ là thư đồng của Đại hoàng tử, đang đi lấy vài thứ đồ dùng cho ngài ấy.”
Nam nhân tiến lên từng bước: “Người của đại hoàng tử? Có lệnh bài không?”
“Trong lúc vội vàng, thuộc hạ quên mang theo.”
“Ha, đương nhiên là không có rồi vì ngươi là kẻ giả mạo, thậm chí có thể là thích khách.”
Ta cứng người bất động, bởi vì ta không định sẽ đi dạo xa đến vậy, nên không mang theo gì cả, bây giờ bị người này cản lại, nhất thời khó mà thoát thân.
“Tại sao không phản bác, bị ta đoán trúng rồi hả?”
Bờ vai bỗng truyền đến cơn đau nhức, hắn xách cả người ta lên đối mặt với hắn, quét ánh mắt dò xét khắp người ta.
“Bổn vương muốn nhìn rõ kẻ nào cả gan dám giả mạo trà trộn vào hoàng cung.”
Bàn tay hắn siết chặt khớp hàm ta…
“Thuộc….h …hạ ….thật sự là thư đồng của Đại hoàng tử” Vì đau đớn, ta có chút khó khăn trả lời.
“Vẫn không khai.” Thanh âm của nam nhân lại trở nên âm trầm, còn lộ ra chút mất kiên nhẫn: “Bên cạnh hoàng tử có bao nhiêu người đâu…trong đám đó, bổn vương chưa từng nhìn thấy ngươi, nhìn bộ dáng ngươi không tệ, tuổi cũng không lớn, chỉ cần khai thật, bổn vương sẽ tha mạng cho.”
“Lời thuộc hạ nói đều là sự thật, thuộc hạ là ngươi mới tới…Khụ….”
Bàn tay của nam nhân đã bóp lấy cổ của ta, ánh mắt cũng dần dần lạnh băng
“Thật không?Xem ra ta phải giao ngươi cho Hình bộ, vào nơi đó thì dù xương cốt có cứng rắn như thép cũng phải tan chảy.”
Ta kinh hãi, nếu bị đưa vào đó, thân phận của ta sẽ bại lộ…
Bản thân ta thì không sao cả, nhưng “người ấy” sẽ bị liên lụy…
Ta cố gắng nâng tay mình lên, bắt lấy cổ tay nam nhân kia.
“Vương gia, chỉ cần ngài đến gặp đại hoàng tử thì mọi việc sẽ rõ ràng.”
Hừ, đối phương khẽ lầm bầm vài tiếng, năm ngón tay hơi hơi thả ra, nhưng sắc mặt càng u ám, hắn đứng yên một lát rồi quay về phía sau hừ lạnh.
“Đại hoàng tử, nó là người của ngươi hả?”
“Hoàng thúc.”Thanh âm và bóng người quen thuộc lần lượt tiến đến bên cạnh ta, thoáng nhìn ta xong rồi lập tức cúi chào tên vương gia xém chút nữa bóp chết ta, “Nhóc con này thật sự là người bên cạnh ta, nếu có mạo phạm hoàng thúc, mong ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Thật sự là người của ngươi?Mấy đứa thị vệ của ngươi, bổn vương đã gặp qua, bộ thiếu người hay sao mà lại tuyển thêm người mới?”
Nam nhân dần dần thả ta ra, nghi hoặc hỏi.
“Bé con này chỉ là thư đồng hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho ta thôi, không phải là thị vệ.”
“À, là cái đám nam sủng mấy hôm trước ngươi triệu vào cung đó hả?”
Thấy Lưu Nguyên Huy không lên tiếng, giọng nói thâm trầm của gã đã bắt đầu chuyển sang khinh miệt.
“Hảo hảo dạy dỗ lại hạ nhân đi, hoàng cung trọng địa không phải cái chợ muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, đặc biệt là những người giống như nó vậy.”
“Tạ ơn hoàng thúc nhắc nhở, ta sẽ quản giáo lại. À, hoàng thúc này, sắp đến yến hội trung thu rồi, nếu ngài rảnh thì đến chỗ ta thưởng trăng nhé.”
“Chuyện đó bàn sau đi, gần đây ta nhận được không ít thiếp mời, huống hồ không biết hoàng thượng có an bài gì không. Hôm nay còn phải nghị sự cả ngày, bổn vương hơi mệt xin phép hồi phủ trước.”
Nam nhân khẽ gật đầu, xoay người rời đi, bóng lưng càng lúc càng khuất xa. Ngày đó, ta chỉ có thể trốn ở phía sau Lưu Nguyên Huy, bất lực nhìn kẻ thù sát hại cả nhà mình thong dong rời đi, thế rồi cái kẻ đáng lẽ đã đi thật xa ấy đột nhiên quay lại, nhanh đến mức ta không kịp giấu đi ánh mắt ngập tràn căm hận của mình, một lần nữa bị hắn bắt gặp…
Đối phương nán lại trong chốc lát, bỗng mở miệng: “Bổn vương vừa mới nhớ ra, có lẽ sau trung thu sẽ rảnh rỗi một chút, ta sẽ thu xếp thời gian đến thăm Đại hoàng chất.” Lưu Nguyên Huy ngẩng người, lập tức chuyển sang hưng phấn, vui sướng: “Vậy đến lúc đó ta sẽ tiếp đón ngài thật chu đáo.”Lần này ngay cả gật đầu nam nhân cũng lười làm, trực tiếp bỏ đi thẳng. Còn Lưu Nguyên Nguy vẫn cúi đầu cung kính mãi cho đến khi bóng dáng nam nhân kia hoàn toàn biến mất mới thôi, sau đó hắn quay sang vỗ nhẹ bờ vai ta: “Nguyệt nhi, vừa rồi không biết ngươi chạy đi đâu mất, làm ta rất lo lắng, hoàng thúc không làm khó ngươi chứ?”
“Thực xin lỗi, Đại hoàng tử, thiếu chút nữa đã mang đến phiền phức cho ngài, về sau ta sẽ chú ý, không tùy tiện ra khỏi Tứ Di Cung dù chỉ một bước.”
“Haiz, để ngươi ở mãi một nơi tù túng như vậy thật đã làm khó ngươi rồi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ cho mọi chuyện dần phai nhạt, ngươi sẽ được tự do hơn.” Ta gật đầu, cảm giác được một ai đó quan tâm khiến hồn ta bay bổng vui sướng, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại này…
“Vâng, Nguyệt nhi đã hiểu.Đại hoàng tử, người vừa rồi là Vương gia?”
“Phải, thúc ấy là Kỳ vương, tứ hoàng thúc của ta.Trong triều tuy nhiều Vương gia, nhưng Kỳ vương là người có uy quyền cao nhất.”
Lưu Nguyên Huy suy nghĩ một chút, ánh mắt lại sáng lên: “Nếu có được sự ủng hộ của thúc ấy, con đường đi đến vương vị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. ta nghe nói, hai ngày nay Tam hoàng đệ thường hay lui tới Kỳ Vương Phủ, lại còn mời Tứ hoàng thúc đến chỗ nó dự tiệc, ta còn tưởng rằng Tứ hoàng thúc sẽ không nhận lời mời kia của ta, thật khó tin thúc ấy lại đáp ứng, xem ra ta vẫn còn cơ hội.”
“ngài….Đại hoàng tử rất muốn làm hoàng đế sao?”Nhìn thần thái phấn chấn vui vẻ của hắn, ta tò mò hỏi.
“Đúng vậy, ngôi vị kia đối với ta và gia tộc của mẫu hậu rất quan trọng, nếu bị Tam hoàng đệ chiếm mất, chỉ sợ chúng ta sẽ khó mà sống yên thân.”
“Nhưng hắn là đệ đệ của ngài, mất đi nhân thân không lẽ ngài không thống khổ sao?”
“Ngôi vị hoàng đế ở trước mặt thì tình thân có đáng là gì?”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Lưu Nguyên Huy bèn xoa xoa đầu ta, mỉm cười: “Thế nên ta thường ước ao có một người bầu bạn cùng ta, giống như ngươi vậy, một bé con thơ ngây thuần khiết.”
Lưu Nguyên huy vươn tay xoa nhẹ vào đôi gò má của ta, sau đó áp bờ môi ấm áp của mình lên miệng ta…
Nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào như những cánh hoa bồ công anh bay lượn trên bầu trời, nó trải dài trên khuôn mặt ta, len lỏi vào sâu trong lòng ta.
Ta không biết phải đáp lại nam nhân trước mắt này thế nào, những cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến ta bối rối.
Nhưng tất cả những cảm xúc ấy lại đang thầm thì với ta rằng đừng rời xa hắn, vĩnh viễn ở cùng hắn đi, có lẽ cảm xúc ấy gọi là “thích” chăng?
“Sao vậy?” thấy ta không lên tiếng, Lưu Nguyên Huy nâng mặt ta lên hỏi: “ta dọa ngươi sợ sao? Nhưng ta thật sự rất thích hương vị thuần khiết trong sáng của ngươi, từ lần đầu tiên ngửi thấy nó, ta đã không muốn rời xa rồi.”
“Nhưng Nguyệt nhi nhớ là lần đầu tiên gặp ngài, bộ dáng Nguyệt Nhi rất lôi thôi.” Ta ngẩng đầu lên, mang theo ý cười tinh nghịch trong khóe mắt, nhìn hắn đáp.
“Đúng, rất lôi thôi, cả người rất bẩn, mặt cũng đen nhẻm, chỉ có mỗi đôi mắt đen láy cứ nhìn ta chằm chằm, thật kỳ quái nhở?” Hắn thoáng dừng một chút, rồi lại cất thanh âm ôn nhu: “Kỳ quái là ta lại không thể quên được a”
Ta quay mặt đi, ở trong vòng tay hắn cọ tới cọ lui, cái ôm ấm áp này hệt như cái ôm đầy yêu thương của mẫu thân, bao bọc che chở cho ta….làm cho ta không bao giờ muốn rời đi nữa: “Đại hoàng tử, Nguyệt nhi cũng nghĩ vậy.”
Lưu Nguyên Huy cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ta, môi hắn hạ xuống trán ta một nụ hôn nhẹ, rồi đến chớp mũi, cuối cùng là dừng lại trên miệng ta.
Ta chưa bao giờ bị hôn môi kịch liệt đến vậy, và càng không biết cái cảm giác khi môi lưỡi chạm nhau lại tuyệt diệu đến thế, hệt như được nếm một loại rượu có hương thơm ngây ngất, làm tâm trí người ta mê say, làm ánh mắt người ta mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, cũng vô phương thấy rõ.
“Nguyệt, ta thích ngươi, thích ngươi…”
Làm sao trở về tẩm cung ta cũng không biết, ta chỉ nghe thấy mỗi lời thầm thì nỉ non của Lưu Nguyên Huy ở bên tai, cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng, tình cảm mãnh liệt và cả sự kích động của hắn.
Những cảm giác xao động từ đáy lòng ta dâng lên, ta bỗng hiểu được có một số chuyện sắp xảy đến.
Với tư cách là người thừa kế Mê Nguyệt sơn trang, có nhiều việc ta đã sớm được dạy bảo, kể cả chuyện chăn gối, nhưng khi đó ta chỉ mơ hồ hiểu rằng, trong tương lai ta sẽ cùng một nữ nhân – thê tử của ta – làm loại sự tình này.Chứ không phải như bây giờ, nằm dưới thân một nam nhân khác, loại cảm giác này vừa kỳ diệu nhưng có trộn lẫn cả sợ hãi, mặc dù nam nhân này là người ta thích.
Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi và bất an của ta, động tác của hắn càng trở nên nhu hòa hơn.
“Nguyệt, cho ta nhé! Ta sẽ làm ngươi vui sướng”
Đôi tay của hắn ở trên người ta thuần thục đốt lên lửa tình nóng bỏng, bờ môi ấm áp, dục vọng bỏng rát, lời thì thầm thâm tình,…ta ngoại trừ bị động tiếp nhận vẫn là tiếp nhận.
Cam tâm tình nguyện đón nhận hết thảy mọi yêu thương mà hắn rải trên thân ta lúc này, cam tâm tình nguyện đón nhận mối tình đầu tiên trong đời…Ánh trăng đêm nay sáng ngời, trải rộng trên bầu tời đêm hệt như làn nước thanh khiết, trong lành dịu êm…
Ta nghĩ, ánh trăng trung thu năm nay nhất định rất đẹp.
Tác giả :
Hailisa (Hải Lý Sa)