Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi
Chương 63: Ngoại truyện
Ngoại truyện: Diệp Quân [Ánh trăng không hiểu lòng tôi]
(Tùy từng giai đoạn mà GG dịch cách xưng hô về DQ là “anh” hoặc “cậu”, do đó mọi người đừng thắc mắc ha) Tác giả: Tân Di Ổ
Dịch: Gia Gia
“Diệp Quân, Diệp Quân…”
Anh nghe thấy tiếng gọi của cô, một tiếng lại một tiếng, như ở sát bên tai, lại như ở rất xa. Đúng rồi, nhất định là cô đang đứng ở chân núi, gọi cậu về nhà. Du khách ồ ạt tràn vào ngôi làng của họ, bàn ăn của nhà nông đều đang chờ nắm rau dại mà cậu hái về. Cái làn tre trên vai đã đầy ấp những rau, cậu vẫn còn đứng bên mép vực trên đỉnh núi, nửa phần người nhõm ra ngoài để hái đóa hoa mọc bên vách đá.
Con đường xuống núi vừa hẹp vừa dốc, nhưng cậu lại đi nhanh như một lốc gió, đóa hoa dại chỉ còn thấp thoáng mùi hương, cậu đã dùng dao nhỏ gọt đi những chiếc gai nhọn phía trên. Cô đang đứng ở đầu thôn, nét mặt vừa lo lắng vừa trách móc, cậu hơi hoảng, thế là trượt chân, ì ạch lộn mất một vòng, cô vừa tức hơi vừa tức cười đến kéo cậu đứng dậy.
Cậu chẳng màng đến vết thương của mình, hai tay đưa tới trước mặt cô, không đợi được thêm giây phút nào.
“Chị Hướng Viễn, chị xem hoa này…”
Cô đón lấy đóa “hoa” đó, chợt phụt cười. Vì bị té, đóa hoa trên nhánh chỉ còn lại cái nhụy tả tơi.
“Em ngốc thật.” Cô nói.
Anh ngốc thật, Diệp Quân, anh ngốc thật…
Không đúng, anh bỗng nhớ ra, lúc ấy anh vẫn chưa mang họ Diệp, trong ngôi làng hẻo lánh ấy chỉ có một cậu bé tên là Trâu Quân.
Thì ra lại là một giấc mộng, chẳng khác gì vô số những giấc mộng trước đây. Gương mặt của cô dần mơ hồ, cánh hoa cuối cùng còn trụ lại trên nhánh cũng đã yên lặng rơi xuống.
Tiếp đó, anh như rơi vào đáy nước sâu nhất lạnh nhất, không khí trong buồng phổi đã ngày càng thiếu hụt, sắp không thở được nữa. Đó là bãi cát vịt dưới chân núi, một giây trước đó họ còn vui vẻ chơi đùa với nhau. Hướng Dao ghé vào tai cậu vừa cười vừa nói: “Tụi mình gạt Hướng Dĩ xuống nước đi.” chiếc bím nhỏ ẩm ướt dán sát vào cổ cô.
Con chó vàng của Hướng Dĩ kêu “oăng oẳng” trên bờ, Hướng Dao nhấp nhô quạt tay loạn xạ như bị đuối nước, cậu em trai sinh đôi của cô khẩn trương đến không biết làm sao, cuối cùng cũng nhảy xuống nước bơi về phía cô. Hướng Dĩ bơi không giỏi, cùng là học bơi từ Hướng Viễn, nhưng cậu bơi không bằng Trâu Quân và Hướng Dao, song, điều này không hề ảnh hướng đến việc cậu là đứa em trai nghe lời nhất trong lòng của Hướng Viễn.
Trâu Quân rất muốn nhắc nhở người bạn thân nhất của mình: đừng mắc bẫy, đó là trò nghịch của Hướng Dao!
Nhưng đến cuối cùng cậu cũng không mở lời, cậu trưng mắt nhìn Hướng Dĩ nỗ lực bơi đến gần Hướng Dao với tư thế đần độn. Chỉ cần chờ thêm một lúc nữa, chỉ một lúc thôi, đợi khi Hướng Dĩ sặc nước, mình sẽ xuống kéo nó lên bờ. Đến lúc đó, Hướng Viễn sẽ biết cậu đã cứu Hướng Dĩ, cô sẽ xoa đầu của cậu, và nói, cậu mới là người giỏi nhất.
Không ai ngờ rằng, Hướng Dĩ biến mất trên mặt nước là nhanh và đột ngột đến như vậy. Trâu Quân kinh hãi, lập tức nhảy xuống nước, sờ soạng tứ phía, nhưng vẫn không bắt được cơ thể của người bạn của mình, cậu lặn xuống sâu hơn, Hướng Dao bất chấp tất cả kéo cậu ra khỏi mặt nước.
“Không thể lặn xuống tiếp nữa, chỗ đó có lốc xoáy.” Sự nghịch ngợm của cô đã biến đi đâu cả, toàn thân run rẩy, đôi môi tím đen, nước đọng trên mặt cô không biết có hòa lẫn nước mắt hay không. Trâu Quân dùng lực đẩy Hướng Dao ra, lặn xuống nước một lần nữa. Nước dưới đáy đàm lạnh như phần mộ, trong bóng tối, dường như có xẹt qua bóng của Hướng Dĩ, ngụm hơi của Trâu Quân đã cạn kiệt, bất kể cậu có cố gắng đạp chân cách mấy, cũng không tài nào đến gần cái bóng đó. Thế giới trên mặt nước cách cậu ngày càng xa, hình như có một đôi tay vô hình đang kéo chân cậu xuống sâu hơn, cậu đã nhìn thấy chuỗi bong bóng phía trước mặt mình, không tìm được Hướng Dĩ, thì hãy cứ để cậu chết dưới đáy hồ này vậy.
Ước nguyện nhỏ bé này vẫn đã kết thúc trong nỗi thất vọng, cậu sống sót, và nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Hướng Viễn, cậu cảm nhận được nỗi đau như lửa nung trong buồng phổi, cậu nghe thấy Hướng Dao vừa khóc vừa nói “xin lỗi”.
Cậu cũng muốn xin Hướng Viễn tha thứ cho mình, nhưng lại không thể nói nên lời, một nửa của linh hồn dường như vẫn đang phiêu du trong nước đàm lạnh lẽo, đây là giấc mộng mãi mãi cũng không tỉnh. Cậu vẫn truy đuổi theo hình bóng của Hướng Dĩ, hoặc giả, một phần nào đó thuộc về cậu đã hòa quyện với hình bóng của người ở dưới nước kia. Hình bóng đó vốn là người thân nhất và là niềm an ủi lớn nhất của Hướng Viễn, bắt đầu từ nay, cậu sẽ đền bù cho cô gấp đôi.
Tiếng gọi đó vẫn còn tiếp tục.
Chẳng lẽ là tiếng của mẹ cậu? Không không không, cậu không hề muốn trở về ngôi nhà thuộc về Trâu Quân. Mẹ của cậu chưa hề có nửa lời oán trách trước mặt mọi người, nhưng mỗi đến đêm khuya, khi ông chồng què của bà đi vào giấc ngủ, khi các vị Thần linh mà bà cúi lạy mỗi ngày thiếp ngủ, bà khóc. Cậu biết nỗi bi thương của bà xuất phát từ đâu, dẫu rằng lúc ấy cậu vẫn chỉ là một đứa bé, nhưng cậu vẫn biết. Mỗi khi chú Lý Nhị mang thư từ thành phố đến, đêm đó định sẵn sẽ lại là một đêm mất ngủ.
Người trong làng đều nói Trâu Quân rất giống anh trai của mình, nhưng chỉ có cậu biết rõ, dẫu cho có cùng một huyết mạch, dẫu cho có gương mặt tượng tự nhau, thì cậu và anh hai cũng mãi mãi không thể như nhau. Từ nhỏ anh hai đã rời xa mẹ, anh sống ở nơi khác, mỗi năm gửi về vài lá thư và vài khoản tiền, cái mà anh khắc ghi hơn là trách nhiệm của một người mang thân phận là con trai trưởng Diệp gia, còn cái mà Diệp Quân ghi nhớ, lại là giọt nước mắt của mẹ.
Anh hai chung quy vẫn là có gia đình, còn Trâu Quân thì không, dù cho cậu đã đột nhiên biến thành Diệp Quân, thì cậu vẫn là một người không có gia đình. Sau khi mẹ qua đời, gia đình của cha kế không còn thuộc về cậu, gia đình họ Diệp ở trong thành cũng không thuộc về cậu, dẫu rằng mười mấy năm sau đó cậu đã sớm tối sống bên họ, nhìn họ vui cười, rơi lệ, yêu nhau, xa nhau…
Thật ra họ đều là người tốt.
Chú Trâu thọt đối xử với cậu không tệ, chí ít chưa từng để cậu phải chịu đói chịu rét, dù rằng khi ông biết A Quân không phải con ruột của mình, ông đã vui vẻ trả cậu lại cho gia đình trong thành phố, để đổi lại một khoản tiền an ủi.
Cha ruột của cậu cũng không vô tình như trong tưởng tượng. Trái lại, Diệp Bỉnh Lâm vô cùng nuông chiều con trai nhỏ, thậm chí muốn lấy cả mặt trăng trên trời để bù đắp lại khoảng khuyết của mình trong thời thơ ấu của đứa con trai, ông sẽ rất nghiêm nghị trách mắng Diệp Khiên Trạch, nhưng chưa bao giờ cưỡng cầu Diệp Quân, dẫu rằng họ đều hiểu, tình cảm cha con bình thường và chân thật nhất tuyệt đối không phải là day dứt và đền bù, nhưng ông cũng đã tận lực rồi.
Anh hai thì càng quan tâm Diệp Quân, anh nghĩ đủ mọi cách để giúp cậu dung hòa vào gia đình mới này. Diệp Quân cũng rất kính trọng và yêu quý anh hai, song giữa họ mãi mãi cũng không thể thản nhiên đối mặt nhau, nguyên nhân chỉ có một, không thể thay thế, cũng không thể buông xuống, trong lòng họ đều hiểu rõ, nhưng đều im lặng một cách ăn ý.
Ngay cả Diệp Linh và Diệp phu nhân cũng khá hòa đồng với cậu, họ cùng sống dưới một mái nhà, mạnh ai nấy giữ bí mật của riêng mình, ngày tháng an lành.
Trong lòng Diệp Quân chưa hề oán hận, cậu cũng nỗ lực biểu đạt thiện ý của mình. Nhưng sự ấm áp mà cậu quyến luyến chỉ có một người có thể mang đến, người đó hiểu cậu, bao dung cậu, thương yêu cậu, người đó sẽ trách mắng cậu, yêu cầu cậu. Cô ấy thân thiết với cậu hơn bất kỳ cốt nhục thân tình nào, cô ấy mạnh mẽ hơn người mẹ chỉ biết rơi lệ của cậu.
Diệp Quân, Diệp Quân… Đây đích thật là tiếng của cô, nửa đời của anh đều chạy đuổi theo cô, vậy mà giờ đây, giữa không gian hoang vu, anh nhìn quanh, lại không tìm thấy cô, chỉ cảm thấy đau, như đang bị ngọn lửa địa ngục thiêu đốt.
Nỗi đau này, Diệp Quân không hề xa lạ.
Sáng sớm hôm đó, mưa rất to. Anh ngồi trong chiếc xe mượn từ người khác, nói với bên kia điện thoại: “Không sao, thật mà, không sao đâu.”
Anh từng hứa với Hướng Viễn mãi mãi cũng không rơi lệ, nam tử hán đại trượng phu thà đổ máu cũng không đổ lệ. Việc gì anh cũng nghe theo cô, nhưng lần này anh đã làm trái lời hứa của mình, anh đã khóc không thành tiếng, khóc như một kẻ nhu nhược. Anh quen với việc chờ đợi, từ hy vọng đến thất vọng, phản phúc luân hồi, nhưng cô sẽ không đến nữa, cuộc hẹn bình minh vốn chỉ là một giấc mơ, sau cơn mưa của hôm nay, có lẽ sáng mai hào quang sẽ lại rọi khắp đất trời, song khi anh biết cô phải trở thành người nhà thật sự của anh, chị dâu của anh, sự chờ đợi này còn có thể tiếp tục bằng cách nào?
Chiếc ghế xoay trong phòng làm việc của ba suýt bị cú đá bạo lực của anh làm gãy cả khung.
“Ba nói có lỗi với con và mẹ, chỉ cần con muốn gì thì ba cũng đều cho con đúng không? Vậy được, ngay bây giờ ba đã có thể bù đắp.” Uy hiếp kiểu này là vô sỉ đến mức nào, nhất là khi nói với người cha đã lớn tuổi, nhưng Diệp Quân không nghĩ được nhiều như vậy nữa, đây là cọng cỏ duy nhất còn lại của anh.
“Nếu như ba chết, một nửa gia sản của Diệp gia sẽ thuộc về con, anh hai con cũng đã đồng ý, ngoài ngôi nhà đó ra, toàn bộ bất động sản đều sẽ thuộc về con, A Quân, con là con của ba…”
“Một phân tiền con cũng không lấy!”
“Vậy thì Hướng Viễn vẫn sẽ lấy anh con, đó là lựa chọn của nó!” Gương mặt của người già mang đầy mệt mỏi.
Thì ra không cần anh mở miệng, họ đều biết cả. Ngay cả chiếc ghế kia cũng trêu cười anh.
Đây là lựa chọn của cô ấy! Dẫu rằng lựa chọn đó là sai lầm.
Hình như anh lại đứng trong phòng khách nơi chỉ có anh và anh hai, chiếc đồng hồ cổ vẫn không ngừng tích tắc tích tắc.
“Chị ấy không nên lấy anh, trong mắt anh chị ấy chỉ là công cụ để bảo vệ Diệp gia.”
Anh hai đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua rèm cửa khẽ dợn lên theo nhịp gió. Đây lại là giấc mộng khác sau một thời gian dài rồi chăng, căn nhà cũ xưa của Diệp gia đã in dấu ấn của nữ chủ nhân mới. Lúc đó ông Diệp đã vào chùa, anh cũng đã lâu không bước vào nhà Diệp nữa, rời xa tình cảm quấn quýt ân ái của “anh hai chị dâu”, có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn, nhưng không ngờ khi nhìn thấy vợ chồng họ tranh cãi, chiến tranh lạnh, anh cũng khó chịu vô cùng.
“Anh căn bản không hề yêu cô ấy!” Diệp Quân nói với anh hai một cách lạnh lùng.
Trong mắt anh, đây là một sự thật không thể chối cãi, song, người anh trai nãy giờ vẫn quay lưng với anh, Diệp Khiên Trạch người đã im lặng chấp nhận mọi lời chỉ khống của anh, lúc này đã từ từ quay đầu lại.
“Không. A Quân, em vẫn không hiểu.”
Khi đó anh hai hoàn toàn không cần thiết phải gạt anh. Nhưng Diệp Quân chẳng thà không hiểu, cũng không thể không chấp nhận sự tồn tại của cái thân phận chị dâu của Hướng Viễn, nhưng, yêu một người, chẳng lẽ lại không phải là đánh đổi tất cả để người đó được hạnh phúc sao?
Diệp Quân chưa bao giờ hỏi Hướng Viễn có hạnh phúc hay không, anh thậm chí không tiết lộ nửa câu về tình cảm của mình ở trước mặt cô, phảng phất như chỉ cần không nói ra, thì tình cảm đó sẽ được an toàn, sẽ bí mật.
Khu nghỉ mát suối nước nóng về đêm rất lạnh, cách nhau một vách tường, sự ngọt ngào ngắn ngủi ấy cuối cùng đã về với yên tĩnh. Họ đã tắt đèn, không ai nhìn thấy có người đang mò mẫm trái tim trong bóng tối kia. Anh đuổi theo hướng gió một đoạn rất dài, cho đến khi lá bài K chuồn nắm chặt trong tay. Không ai sẽ hỏi anh vì sao lại làm như thế, anh cũng không cần giải thích với bất kỳ ai, anh âm thầm cất giữ trái tim đã vụt khỏi tay họ ở bên mình, bảo lưu cho mình quyền lợi được làm việc khờ khạo.
Trái tim gấp từ lá bài ấy chớp mắt lại nằm trong tay Hướng Dao.
Diệp Quân, Diệp Quân, cô cũng đã không ngừng gọi tên anh, với âm giọng tựa như của chị cô.
Cô đã say, ngã bên ngoài ký túc xá của Diệp Quân, anh không thể không đưa cô về phòng, song cánh tay của cô lại có sức mạnh hơn nhiều khi cô tỉnh táo, nó quấn chặt lấy anh, sờ soạng trên người anh, nó mang một ngọn lửa. Diệp Quân đỏ mặt tía tai, nhưng lại bị bàn tay không an phận của cô móc ra lá bài đã cũ nát từ trong túi.
“Hướng Viễn cho anh sao?”
“Không.” Anh muốn lấy lại, nhưng cơ thể của Hướng Dao linh hoạt như một con rắn.
“Vậy thì cho em đi. Em chưa bao giờ yêu Đằng Tuấn, ở bên anh ấy chỉ là để chọc giận mọi người, chỉ là… chỉ là để chọc giận anh.” Cô lẩm bẩm, hơi thở phảng phất hương rượu. “Người em yêu bấy lâu nay vẫn là anh.”
Diệp Quân chưa từng trải qua việc này, có một giây phút ngắn ngủi, anh cảm nhận được điều tươi đẹp. Đây là câu nói mà anh đã chờ đợi bao năm qua.
Người em yêu bấy lâu nay vẫn là anh.
Là thật sao?
Giây phút anh ôm chặt Hướng Dao, cô đã cười.
“Em biết anh yêu cô ấy. Dắt em đi, anh có thể suốt đời xem em là cô ấy.”
Diệp Quân cơ hồ đã thức tỉnh ngay trong giây phút đó, anh cảm thấy xấu hổ vì hành động hỗn loạn của mình, trong lúc gấp gáp anh dùng sức đẩy cô ra khỏi lòng mình.
“Em và cô ấy không hề giống nhau.”
Anh không biết thật ra câu nói này đã tổn thương Hướng Dao thế nào, cô tát anh một cái, từ từ lui ra khỏi phòng anh, và cũng từ đó, không liên lạc với anh nữa, mãi cho đến buổi đêm của rất lâu sau đó, cô nằm sấp dưới đất, bàn tay dính máu nắm lấy Diệp Quân.
“Diệp Quân, nể tình em đã từng yêu anh…”
Đó là câu nói cuối cùng Hướng Dao nói với anh. Cô muốn anh tha cho Đằng Tuấn, cha của đứa con trong bụng cô. Nhưng Diệp Quân đã giết Đằng Tuấn.
Diệp Quân, Diệp Quân…
Đây là tiếng của Đằng Tuấn, chứa đầy kinh hoàng, anh không muốn chết, song khi anh giơ cao bằng chứng trong tay nói rằng sẽ vạch trần tội trạng của Hướng Viễn, thì anh đã đồng thời đào cho mình một ngôi mộ.
Viên đạn của Diệp Quân dứt khoát và chuẩn xác, làm cảnh sát bao năm, anh chưa từng nổ súng với một người sống, thế nhưng khi bóp cò súng, anh không hề do dự. Bởi vì anh biết những gì Đằng Tuấn nói là sự thật, Hướng Viễn đã giết anh hai của anh, cô làm được, và anh biết tại sao cô lại làm như vậy.
Rất nhiều lúc, chúng ta biết rõ quyết định đó là sai, nhưng bài toán đó lại chẳng thể có cách giải khác.
Máu của Đằng Tuấn bắn lên người Diệp Quân, hòa với máu của Hướng Dao. Diệp Quân nhìn anh từ từ quỵ xuống vách tường dơ bẩn, rít hơi, một trái tim xếp bằng lá bài đã rơi ra từ túi áo của anh. Khi anh nuốt xuống hơi thở cuối cùng, Diệp Quân đã nhặt lại usb từ tay anh, và cả trái tim không biết là thuộc về ai đó.
Sau đó, tất cả đều rất mơ hồ. Nghe nói khi đồng nghiệp chạy đến, nòng súng của anh đang hướng vào thái dương của mình, sau đó anh đã mất súng. Có lẽ ngay khi nổ súng với Đằng Tuấn, thì Diệp Quân cũng đã chết rồi, nửa đời sau này cũng không thể cứu chuộc lỗi lầm của anh nữa. Tội nghiệt lớn nhất của anh đến từ sự chấp mê bất ngộ — anh sám hối, nhưng không ân hận. Nếu duy chỉ có cách này mới có thể giữ an toàn cho người mà anh đã thề rằng sẽ bảo vệ suốt đời, vậy thì có làm lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm thế.
Diệp Quân, Diệp Quân… Ngọn lửa trong ngôi nhà thiêu đốt anh. Hướng Viễn hét gọi anh ở bên ngoài, Dư Sinh đang nằm trong lòng anh.
Nếu như Dư Sinh trưởng thành, sẽ gọi anh là “chú”, hay sẽ hận anh? Những thứ này không còn quan trọng nữa.
Mẹ, ba, anh hai, Diệp Linh, Hướng Dao, và Đằng Tuấn đều đang bước về anh từ trong khói lửa. Anh muốn nhìn người đứng bên ngoài kia một lần nữa, nhưng, đã đến lúc phải đi rồi, sự tự tại để kết thúc nỗi đau cả đời mang một sự cám dỗ vô hạn. Anh dùng sinh mạng này để hoàn trả tất cả cho cô, từ nay anh sẽ có thể đi đến một thế giới yên tĩnh.
Tuy rằng, thế giới ấy không còn cô nữa.
Diệp Quân, Diệp Quân…. Cô vẫn chưa từ bỏ.
Mỗi một giây phút lưu luyến đều là sự dày vò vô tận, chỉ còn một bước nhỏ thôi, anh sẽ thoát khỏi địa ngục, song biển Phật trước mặt đều mang gương mặt của Hướng Viễn, rơi lệ có, rì rầm có.
Diệp Quân, Diệp Quân…. Cô muốn anh ở lại.
Họ vẫn còn một cuộc hẹn bình minh chưa thực hiện.
Anh bừng nhớ ra nguồn gốc của tên mình, đây là tên mà mẹ anh đã nhờ Hướng Viễn đặt cho trước khi anh vào trường.
Lúc đó cô nói: Quân, tức là mặt trời mọc.
Vẻ đẹp của bình minh chính ở chỗ nó lột xác khỏi bóng đen u ám nhất.