Ánh Trăng Không Biết
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Hoài Sâm đưa Ôn Dụ về nhà, hai người vừa đi vừa nói về Dư Dạng.
Ví dụ như Dư Dạng mới lên cấp 2 đã đánh nhau với học sinh cấp 3, Trình Hoài Sâm cũng quen cậu qua một trấn đánh nhau, lúc đó anh cảm thấy chàng trai này rất có nghĩa khí, vậy nên hai người mới chơi với nhau.
“Này, em hỏi chuyện của cậu ta làm gì, tuy hai đứa là bạn học, cũng có thể gọi là bạn bè nhưng mà anh bảo này, Dư Dạng rất cổ quái, tính tình cũng không tốt chút nào, em nên tránh xa cậu ta ra.”
Trình Hoài Sâm nói xong, lại cảm thấy hơi kì lạ, lúc đợi đèn đỏ dừng lại mới hỏi: “Không phải em định theo đuổi cậu ta đấy chứ?”
Ôn Dụ chột dạ: “Em không có, anh nghĩ linh tinh gì thế.”
“Tốt nhất là không có.” Trình Hoài Sâm nói tiếp, “Tim cậu ta lằm bằng sắt đá, tàn nhẫn không có tình người, hai đứa không hợp đâu, mà em đấy, nhiệm vụ quan trọng nhất là học hành.”
Ôn Dụ gật đầu.
Khương Tinh cũng từng nói thế, hễ ai quen biết Dư Dạng đều bảo cô nên tránh xa cậu một chút.
Ôn Dụ là đứa trẻ ngoan ngoãn, hay nghe lời người khác, lại quen thói nhẫn nhịn, nhưng với Dư Dạng, cô sẽ làm những điều mà cô muốn.
Tối muộn, Ôn Dụ không ngon giấc, cô cố ngủ 2 lần mà vẫn không ngủ được, cô đứng dậy mặc thêm quần áo, đi tới bàn học, bật máy tính lên, bây giờ đã hơn 1 giờ đêm rồi.
Ôn Dụ xem bảng tin trên QQ, Trình Hoài Sâm đăng ảnh quán net lên mạng, Ôn Dụ xem lượt like, thấy có một người tên là Yu trong danh sách bạn bè của anh mình.
Chắc chỉ là tên giống nhau mà thôi, nhưng cô lại thấy hơi hoảng loạn, cô xem trang cá nhân của người đó, trên tường cũng chẳng có gì cả, chỉ có vài bài share về trí tuệ người máy AI, mỗi lần share đều có caption: “.”
Ở dưới có bình luận của Lương Diên: 【Dạng ca?】
Ôn Dụ chắc chắn đây là tài khoản của Dư Dạng, cô như phát hiện kho báu dính đầy bụi bặm, vừa sung sướng vừa lo lắng, lại có rất nhiều lời muốn nói.
Ôn Dụ ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn kệ sách, gửi lời kết bạn với Dư Dạng.
【Yêu cầu kết bạn: Xin chào, tôi là Ôn Dụ, tôi có thể hỏi cậu một bài được không?】
Một đêm đi qua, ngày hôm sau, Ôn Dụ thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng mở điện thoại ra xem, nhưng vẫn là thông báo của hệ thống【Đang đợi xác nhận】, cô thấy hơi buồn.
Hay là cậu chưa ngủ dậy nhỉ?
Ôn Dụ nghĩ thế, cô đặt điện thoại xuống.
Mấy ngày nghỉ nhanh chóng đi qua, sang tuần mới cô vẫn chưa thấy cậu đồng ý lời kết bạn. Ôn Dụ như rơi vào vực thẳm, có lẽ cậu còn không để ý một người như cô, nhưng mỗi lần nói chuyện với cậu, suýt chút nữa cô cảm thấy cuộc đời mình có ánh sáng chiếu vào.
Lúc đi đến cổng trường, Khương Tinh đột nhiên ôm tay cô, trước đây Ôn Dụ hay bị cô nàng dọa một trận, làm mãi cũng thành quen.
“Bảo bối của tớ sao thế này? Ai mắng cậu hả?” Khương Tinh như tìm thấy bạn tâm giao, cô nàng nói không ngừng, gục đầu vào vai Ôn Dụ: “Hai ngày nay mẹ tớ mắng tớ suốt thôi, mẹ tớ được nghỉ là y như rằng trong nhà có chiến tranh thế giới thứ 2, lần nào tớ cũng phải chịu trận, cũng quen rồi.”
Ôn Dụ nhoẻn miệng cười: “Ngày nào cậu cũng ngủ đến 12 giờ trưa, cô không mắng cậu mới lạ đó.”
“Mệt chết đi được, cuối tuần phải ngủ nướng chứ, ai lại 6 rưỡi đã dậy rồi.”
Ôn Dụ ho một tiếng: “Tớ này…”
“Huhu đáng sợ quá, Ôn Ôn, cậu là con người hả?”
Hai người bước vào lớp, có bạn học đã bảo: “Thấy bảo tháng sau trường mình tổ chức đại hội thể thao đó, thầy giáo thể dục đi dạy bình thường rồi, lớp mình học như thời khóa biểu nha.”
“Thật hay giả thế?”
“Tuyệt vời quá huhu, tiết thể dục mãi đỉnh.”
“La lối om sòm cái gì thế, các cậu làm ảnh hưởng đến việc học của tôi đấy.” Chu Kiến Kiến hắng giọng nói, cả lớp đều hậm hực nhìn cô ta.
Học tiết thể dục làm người vui người buồn, Ôn Dụ hơi ủ rũ, Khương Tinh thấy cô thở dài, hỏi: “Cậu không thích học thể dục hả?”
Ôn Dụ lắc đầu: “Không phải tớ không thích học thể dục mà môn thể dục không thích tớ.”
“Gì cơ?”
“Tớ chạy 800m mất tận 5 phút lận, hồi cấp 2 trước lúc tốt nghiệp, thầy giáo thể dục bảo mai sau phải chăm chỉ học hành, ra trường rồi đừng kể với người khác tớ là học trò của thầy ấy nữa cơ.”
“Tớ hiểu được mà.” Khương Tinh cười như điên, ông trời đúng thật không công bằng, Ôn Dụ là học bá nhưng lại không có tế bào vận động.
Khương Tinh khóc vì cười quá nhiều, cô nàng xoa tay, bảo: “Vậy tháng sau đến đại hội thể thao thì phải làm thế nào bây giờ?”
“Giả vờ bị ốm.”
Trong lúc mọi người còn đang nói cười vui vẻ, tiếng chuông vào học vang lên, bàn sau Ôn Dụ vẫn trống, tiết này là tiết Tiếng Anh, cô giáo môn này không giống các môn khác, thành tích của Dư Dạng rất xuất sắc, cậu đến muộn thì thầy cô khác cũng không bảo gì.
Giáo viên tiếng Anh ôm một chồng bài thi vào lớp, cô nhìn chỗ của Dư Dạng đầu tiên nhưng không thấy cậu đâu, gương mặt tối sầm lại.
“Ôn Dụ, bạn bàn sau đâu rồi?”
“Em…”
“Báo cáo.”
Dư Dạng đứng ngoài cửa, cậu hắng giọng báo cáo, cô giáo nhìn qua, thấy trên môi cậu có vết thương đã mờ, không nghiêm trọng lắm, sẽ không để lại sẹo.
Cô giáo gạt chuyện cậu đi muộn sang một bên: “Em đánh nhau với ai?”
Dư Dạng rất tuấn tú, lông mày kiểu dạng kiếm (*), gương mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ là bình thường không hay nói chuyện với người khác nên cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách, trên người cậu viết 4 chữ to đùng: NGƯỜI LẠ CHỚ GẦN.
(*) Trong RAW ghi là 他眉毛是那种有攻击力的眉型 – Là kiểu lông mày Dư Dạng là kiểu công kích, mình không hiểu chỗ này lắm nên lúc tìm hiểu trên Google thì thấy lông mày kiểu hình kiếm khá phù hợp với cách miêu tả của tác giả.
Dư Dạng nói: “Em không đánh nhau, chỉ là đụng chạm tí thôi.”
“Vào lớp đi, cầm bài thi của em nữa.” Cô giáo tự lượng sức mình, biết không thể quản lý cậu, cứ giao cho Trương Vệ Quốc là được rồi.
Bài thi trên cùng là của Dư Dạng, cô giáo nhìn điểm trên trang giấy, cả người rơi vào trầm tư, hầu như câu nào cũng sai, mặt sau còn không làm.
Điểm Tiếng Anh của Dư Dạng thấp hơn các môn khác nhưng không quá tệ, lần trước thi xong được 90 điểm.
“Lần trước em được 90 điểm, lần này được 9 điểm.” Cô giáo nói tiếp: “Có phải em thấy tôi không quản nổi em không, cô cảnh cáo em lần cuối, lần thi sau mà dám ngủ thì em gọi ba mẹ em tới đây gặp cô.”
Nghe cô giáo nhắc tới ba mẹ, sắc mặt Dư Dạng khẽ thay đổi, cô giáo tưởng cậu sợ bị gọi phụ huynh tới trường, học sinh tầm tuổi này ai cũng thế.
“Nhớ kĩ lời cô nói đấy, em về chỗ đi.”
Ánh mắt Dư Dạng tối sầm, càng ngày càng trở nên hung dữ, cậu cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu nhìn Ôn Dụ, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, cố giả vờ mình vẫn bình tĩnh, Dư Dạng không nhìn cô nữa.
Cậu ngồi bàn sau, Ôn Dụ nhớ tới chuyện mình add bạn bè trên QQ, cậu chưa thấy thông báo hay thực sự không đồng ý kết bạn với cô nhỉ?
“Ôn Dụ.”
Cô giáo gọi tên Ôn Dụ đến lần thứ 2, Khương Tinh huých khuỷu tay cô, Ôn Dụ hoàn hồn, lên bục giảng nhận bài thi, cô giáo vui vẻ đưa bài cho Ôn Dụ, còn khen cô trước mặt mọi người.
“Tuy các em học lớp chọn ban tự nhiên nhưng thái độ học tập của Ôn Dụ nghiêm túc hơn bạn nào đó nhiều, dù em ấy vào lớp ban xã hội cũng có thể giành được hạng nhất.”
Ôn Dụ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, được cô giáo khen, cô xấu hổ cúi đầu, nói cảm ơn với cô ấy rồi về chỗ. Cô giáo lại gọi tên các bạn khác. Chu Kiến Kiến càng ngày càng đen mặt.
Từ khi Dư Dạng không đồng ý lời mời kết bạn của Ôn Dụ, cô vẫn luôn tránh mặt cậu, mỗi lần tan học đều tìm lý do ở lại trong lớp, chưa về nhà ngay, cô sợ mình với Khương Tinh đi cùng nhau sẽ thấy Dư Dạng đang ngồi chờ ở trạm xe bus.
Cô dùng cách này mấy ngày liền, tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Dụ bảo mình về cùng anh họ, nói dối là chờ anh họ đến đón mình, bảo Khương Tinh cứ đi về trước. Khương Tinh cũng không để ý lắm, cô nàng chẳng nghi ngờ gì, tan học là về ngay.
Các bạn ở kí túc xá đều học tiết tự học buổi tối đến 8h, 6h là lúc tan học, sau đấy là đi ăn tối, mấy phút sau cả lớp chỉ còn mình Ôn Dụ, cô nghĩ các bạn đã đi hết rồi, thu dọn sách vở rồi về nhà.
Cô khoác balo lên vai, Dư Dạng lại quay về lớp, hai người đứng đối diện nhau, mặt đối mặt, ánh mắt xen lẫn sự khó hiểu, vì không ai nói gì nên không khí rơi vào tĩnh lặng.
Dư Dạng đi qua người cô, Ôn Dụ cúi đầu, nói thầm: đừng tự mình đa tình nữa, phải đi về thôi.
Dư Dạng cầm điện thoại từ ngăn bàn, thấy cô chuẩn bị ra khỏi lớp, hắng giọng gọi: “Này, Ôn Dụ, bọn mình đi cùng nhau đi.”
Ôn Dụ quay đầu nhìn Dư Dạng, cô không thể kìm được sự vui sướng trào dâng trong lòng, gật đầu: “Được.”
“Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”
Ôn Dụ kinh ngạc nhìn Dư Dạng: “Hình như là…không có chuyện gì đâu.”
Dư Dạng ừ một tiếng, cậu nhớ lúc tan học Khương Tinh bảo với Lương Diên mấy ngày nay cô về với anh họ, chắc là trong nhà có việc gì đó, cậu lạnh nhạt hỏi: “Không đợi anh cậu à?”
Ôn Dụ ngớ người, bây giờ cô mới hỏi vì sao Dư Dạng lại hỏi thế, cô giả vờ bình tĩnh, lắc đầu, cô không giỏi nói dối: “Anh tôi bảo không cần đợi nữa.”
Dư Dạng không hỏi nữa, cậu cũng chẳng định chờ Trình Hoài Sâm, cậu không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài, cảm thấy rất phiền, cũng chẳng muốn tìm thêm bạn bè.
Hơn 10 phút sau hai người mới đi ra cổng trường, giờ này cũng là lúc lớp 12 tan học, bây giờ là giờ cao điểm, trạm xe bus chật ních người, cho dù lên xe cũng chẳng còn chỗ ngồi. Mà đang là giờ tắc đường, xe bus chạy chậm, từ trường về đến phố Đức Đông chắc chân cô phế luôn rồi.
Ôn Dụ ủ rũ không vui, Dư Dạng chỉ phía bên phải, “Muốn về nhà thì có thể ngồi xe bus số 17, vòng vèo hơi xa một tí nhưng ít học sinh, với cả lát nữa xe đó nhiều người xuống xe lắm, nhiều chỗ ngồi.”
Trước đây, cô đi xe bus thì chỉ đến trường rồi về nhà bác, ngày nào cũng chỉ ngồi một tuyến xe cố định, không ngờ cũng có thể về bằng tuyến xe khác.
Ôn Dụ ngoan ngoãn đi sau Dư Dạng, cậu cao hơn nên đi trước, cô là người duy nhất theo sau cậu, cho dù cô chưa từng chạm vào thế giới của Dư Dạng nhưng ít ra cô sẽ kiên trì lại gần cậu, không chỉ vậy mà còn…
Cô muốn từng bước đuổi theo bước chân của Dư Dạng, muốn được sánh bước cùng cậu.
Mà Ôn Dụ chỉ muốn một mình cô ở bên cậu mà thôi.
Trình Hoài Sâm đưa Ôn Dụ về nhà, hai người vừa đi vừa nói về Dư Dạng.
Ví dụ như Dư Dạng mới lên cấp 2 đã đánh nhau với học sinh cấp 3, Trình Hoài Sâm cũng quen cậu qua một trấn đánh nhau, lúc đó anh cảm thấy chàng trai này rất có nghĩa khí, vậy nên hai người mới chơi với nhau.
“Này, em hỏi chuyện của cậu ta làm gì, tuy hai đứa là bạn học, cũng có thể gọi là bạn bè nhưng mà anh bảo này, Dư Dạng rất cổ quái, tính tình cũng không tốt chút nào, em nên tránh xa cậu ta ra.”
Trình Hoài Sâm nói xong, lại cảm thấy hơi kì lạ, lúc đợi đèn đỏ dừng lại mới hỏi: “Không phải em định theo đuổi cậu ta đấy chứ?”
Ôn Dụ chột dạ: “Em không có, anh nghĩ linh tinh gì thế.”
“Tốt nhất là không có.” Trình Hoài Sâm nói tiếp, “Tim cậu ta lằm bằng sắt đá, tàn nhẫn không có tình người, hai đứa không hợp đâu, mà em đấy, nhiệm vụ quan trọng nhất là học hành.”
Ôn Dụ gật đầu.
Khương Tinh cũng từng nói thế, hễ ai quen biết Dư Dạng đều bảo cô nên tránh xa cậu một chút.
Ôn Dụ là đứa trẻ ngoan ngoãn, hay nghe lời người khác, lại quen thói nhẫn nhịn, nhưng với Dư Dạng, cô sẽ làm những điều mà cô muốn.
Tối muộn, Ôn Dụ không ngon giấc, cô cố ngủ 2 lần mà vẫn không ngủ được, cô đứng dậy mặc thêm quần áo, đi tới bàn học, bật máy tính lên, bây giờ đã hơn 1 giờ đêm rồi.
Ôn Dụ xem bảng tin trên QQ, Trình Hoài Sâm đăng ảnh quán net lên mạng, Ôn Dụ xem lượt like, thấy có một người tên là Yu trong danh sách bạn bè của anh mình.
Chắc chỉ là tên giống nhau mà thôi, nhưng cô lại thấy hơi hoảng loạn, cô xem trang cá nhân của người đó, trên tường cũng chẳng có gì cả, chỉ có vài bài share về trí tuệ người máy AI, mỗi lần share đều có caption: “.”
Ở dưới có bình luận của Lương Diên: 【Dạng ca?】
Ôn Dụ chắc chắn đây là tài khoản của Dư Dạng, cô như phát hiện kho báu dính đầy bụi bặm, vừa sung sướng vừa lo lắng, lại có rất nhiều lời muốn nói.
Ôn Dụ ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn kệ sách, gửi lời kết bạn với Dư Dạng.
【Yêu cầu kết bạn: Xin chào, tôi là Ôn Dụ, tôi có thể hỏi cậu một bài được không?】
Một đêm đi qua, ngày hôm sau, Ôn Dụ thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng mở điện thoại ra xem, nhưng vẫn là thông báo của hệ thống【Đang đợi xác nhận】, cô thấy hơi buồn.
Hay là cậu chưa ngủ dậy nhỉ?
Ôn Dụ nghĩ thế, cô đặt điện thoại xuống.
Mấy ngày nghỉ nhanh chóng đi qua, sang tuần mới cô vẫn chưa thấy cậu đồng ý lời kết bạn. Ôn Dụ như rơi vào vực thẳm, có lẽ cậu còn không để ý một người như cô, nhưng mỗi lần nói chuyện với cậu, suýt chút nữa cô cảm thấy cuộc đời mình có ánh sáng chiếu vào.
Lúc đi đến cổng trường, Khương Tinh đột nhiên ôm tay cô, trước đây Ôn Dụ hay bị cô nàng dọa một trận, làm mãi cũng thành quen.
“Bảo bối của tớ sao thế này? Ai mắng cậu hả?” Khương Tinh như tìm thấy bạn tâm giao, cô nàng nói không ngừng, gục đầu vào vai Ôn Dụ: “Hai ngày nay mẹ tớ mắng tớ suốt thôi, mẹ tớ được nghỉ là y như rằng trong nhà có chiến tranh thế giới thứ 2, lần nào tớ cũng phải chịu trận, cũng quen rồi.”
Ôn Dụ nhoẻn miệng cười: “Ngày nào cậu cũng ngủ đến 12 giờ trưa, cô không mắng cậu mới lạ đó.”
“Mệt chết đi được, cuối tuần phải ngủ nướng chứ, ai lại 6 rưỡi đã dậy rồi.”
Ôn Dụ ho một tiếng: “Tớ này…”
“Huhu đáng sợ quá, Ôn Ôn, cậu là con người hả?”
Hai người bước vào lớp, có bạn học đã bảo: “Thấy bảo tháng sau trường mình tổ chức đại hội thể thao đó, thầy giáo thể dục đi dạy bình thường rồi, lớp mình học như thời khóa biểu nha.”
“Thật hay giả thế?”
“Tuyệt vời quá huhu, tiết thể dục mãi đỉnh.”
“La lối om sòm cái gì thế, các cậu làm ảnh hưởng đến việc học của tôi đấy.” Chu Kiến Kiến hắng giọng nói, cả lớp đều hậm hực nhìn cô ta.
Học tiết thể dục làm người vui người buồn, Ôn Dụ hơi ủ rũ, Khương Tinh thấy cô thở dài, hỏi: “Cậu không thích học thể dục hả?”
Ôn Dụ lắc đầu: “Không phải tớ không thích học thể dục mà môn thể dục không thích tớ.”
“Gì cơ?”
“Tớ chạy 800m mất tận 5 phút lận, hồi cấp 2 trước lúc tốt nghiệp, thầy giáo thể dục bảo mai sau phải chăm chỉ học hành, ra trường rồi đừng kể với người khác tớ là học trò của thầy ấy nữa cơ.”
“Tớ hiểu được mà.” Khương Tinh cười như điên, ông trời đúng thật không công bằng, Ôn Dụ là học bá nhưng lại không có tế bào vận động.
Khương Tinh khóc vì cười quá nhiều, cô nàng xoa tay, bảo: “Vậy tháng sau đến đại hội thể thao thì phải làm thế nào bây giờ?”
“Giả vờ bị ốm.”
Trong lúc mọi người còn đang nói cười vui vẻ, tiếng chuông vào học vang lên, bàn sau Ôn Dụ vẫn trống, tiết này là tiết Tiếng Anh, cô giáo môn này không giống các môn khác, thành tích của Dư Dạng rất xuất sắc, cậu đến muộn thì thầy cô khác cũng không bảo gì.
Giáo viên tiếng Anh ôm một chồng bài thi vào lớp, cô nhìn chỗ của Dư Dạng đầu tiên nhưng không thấy cậu đâu, gương mặt tối sầm lại.
“Ôn Dụ, bạn bàn sau đâu rồi?”
“Em…”
“Báo cáo.”
Dư Dạng đứng ngoài cửa, cậu hắng giọng báo cáo, cô giáo nhìn qua, thấy trên môi cậu có vết thương đã mờ, không nghiêm trọng lắm, sẽ không để lại sẹo.
Cô giáo gạt chuyện cậu đi muộn sang một bên: “Em đánh nhau với ai?”
Dư Dạng rất tuấn tú, lông mày kiểu dạng kiếm (*), gương mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ là bình thường không hay nói chuyện với người khác nên cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách, trên người cậu viết 4 chữ to đùng: NGƯỜI LẠ CHỚ GẦN.
(*) Trong RAW ghi là 他眉毛是那种有攻击力的眉型 – Là kiểu lông mày Dư Dạng là kiểu công kích, mình không hiểu chỗ này lắm nên lúc tìm hiểu trên Google thì thấy lông mày kiểu hình kiếm khá phù hợp với cách miêu tả của tác giả.
Dư Dạng nói: “Em không đánh nhau, chỉ là đụng chạm tí thôi.”
“Vào lớp đi, cầm bài thi của em nữa.” Cô giáo tự lượng sức mình, biết không thể quản lý cậu, cứ giao cho Trương Vệ Quốc là được rồi.
Bài thi trên cùng là của Dư Dạng, cô giáo nhìn điểm trên trang giấy, cả người rơi vào trầm tư, hầu như câu nào cũng sai, mặt sau còn không làm.
Điểm Tiếng Anh của Dư Dạng thấp hơn các môn khác nhưng không quá tệ, lần trước thi xong được 90 điểm.
“Lần trước em được 90 điểm, lần này được 9 điểm.” Cô giáo nói tiếp: “Có phải em thấy tôi không quản nổi em không, cô cảnh cáo em lần cuối, lần thi sau mà dám ngủ thì em gọi ba mẹ em tới đây gặp cô.”
Nghe cô giáo nhắc tới ba mẹ, sắc mặt Dư Dạng khẽ thay đổi, cô giáo tưởng cậu sợ bị gọi phụ huynh tới trường, học sinh tầm tuổi này ai cũng thế.
“Nhớ kĩ lời cô nói đấy, em về chỗ đi.”
Ánh mắt Dư Dạng tối sầm, càng ngày càng trở nên hung dữ, cậu cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu nhìn Ôn Dụ, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, cố giả vờ mình vẫn bình tĩnh, Dư Dạng không nhìn cô nữa.
Cậu ngồi bàn sau, Ôn Dụ nhớ tới chuyện mình add bạn bè trên QQ, cậu chưa thấy thông báo hay thực sự không đồng ý kết bạn với cô nhỉ?
“Ôn Dụ.”
Cô giáo gọi tên Ôn Dụ đến lần thứ 2, Khương Tinh huých khuỷu tay cô, Ôn Dụ hoàn hồn, lên bục giảng nhận bài thi, cô giáo vui vẻ đưa bài cho Ôn Dụ, còn khen cô trước mặt mọi người.
“Tuy các em học lớp chọn ban tự nhiên nhưng thái độ học tập của Ôn Dụ nghiêm túc hơn bạn nào đó nhiều, dù em ấy vào lớp ban xã hội cũng có thể giành được hạng nhất.”
Ôn Dụ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, được cô giáo khen, cô xấu hổ cúi đầu, nói cảm ơn với cô ấy rồi về chỗ. Cô giáo lại gọi tên các bạn khác. Chu Kiến Kiến càng ngày càng đen mặt.
Từ khi Dư Dạng không đồng ý lời mời kết bạn của Ôn Dụ, cô vẫn luôn tránh mặt cậu, mỗi lần tan học đều tìm lý do ở lại trong lớp, chưa về nhà ngay, cô sợ mình với Khương Tinh đi cùng nhau sẽ thấy Dư Dạng đang ngồi chờ ở trạm xe bus.
Cô dùng cách này mấy ngày liền, tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Dụ bảo mình về cùng anh họ, nói dối là chờ anh họ đến đón mình, bảo Khương Tinh cứ đi về trước. Khương Tinh cũng không để ý lắm, cô nàng chẳng nghi ngờ gì, tan học là về ngay.
Các bạn ở kí túc xá đều học tiết tự học buổi tối đến 8h, 6h là lúc tan học, sau đấy là đi ăn tối, mấy phút sau cả lớp chỉ còn mình Ôn Dụ, cô nghĩ các bạn đã đi hết rồi, thu dọn sách vở rồi về nhà.
Cô khoác balo lên vai, Dư Dạng lại quay về lớp, hai người đứng đối diện nhau, mặt đối mặt, ánh mắt xen lẫn sự khó hiểu, vì không ai nói gì nên không khí rơi vào tĩnh lặng.
Dư Dạng đi qua người cô, Ôn Dụ cúi đầu, nói thầm: đừng tự mình đa tình nữa, phải đi về thôi.
Dư Dạng cầm điện thoại từ ngăn bàn, thấy cô chuẩn bị ra khỏi lớp, hắng giọng gọi: “Này, Ôn Dụ, bọn mình đi cùng nhau đi.”
Ôn Dụ quay đầu nhìn Dư Dạng, cô không thể kìm được sự vui sướng trào dâng trong lòng, gật đầu: “Được.”
“Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”
Ôn Dụ kinh ngạc nhìn Dư Dạng: “Hình như là…không có chuyện gì đâu.”
Dư Dạng ừ một tiếng, cậu nhớ lúc tan học Khương Tinh bảo với Lương Diên mấy ngày nay cô về với anh họ, chắc là trong nhà có việc gì đó, cậu lạnh nhạt hỏi: “Không đợi anh cậu à?”
Ôn Dụ ngớ người, bây giờ cô mới hỏi vì sao Dư Dạng lại hỏi thế, cô giả vờ bình tĩnh, lắc đầu, cô không giỏi nói dối: “Anh tôi bảo không cần đợi nữa.”
Dư Dạng không hỏi nữa, cậu cũng chẳng định chờ Trình Hoài Sâm, cậu không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài, cảm thấy rất phiền, cũng chẳng muốn tìm thêm bạn bè.
Hơn 10 phút sau hai người mới đi ra cổng trường, giờ này cũng là lúc lớp 12 tan học, bây giờ là giờ cao điểm, trạm xe bus chật ních người, cho dù lên xe cũng chẳng còn chỗ ngồi. Mà đang là giờ tắc đường, xe bus chạy chậm, từ trường về đến phố Đức Đông chắc chân cô phế luôn rồi.
Ôn Dụ ủ rũ không vui, Dư Dạng chỉ phía bên phải, “Muốn về nhà thì có thể ngồi xe bus số 17, vòng vèo hơi xa một tí nhưng ít học sinh, với cả lát nữa xe đó nhiều người xuống xe lắm, nhiều chỗ ngồi.”
Trước đây, cô đi xe bus thì chỉ đến trường rồi về nhà bác, ngày nào cũng chỉ ngồi một tuyến xe cố định, không ngờ cũng có thể về bằng tuyến xe khác.
Ôn Dụ ngoan ngoãn đi sau Dư Dạng, cậu cao hơn nên đi trước, cô là người duy nhất theo sau cậu, cho dù cô chưa từng chạm vào thế giới của Dư Dạng nhưng ít ra cô sẽ kiên trì lại gần cậu, không chỉ vậy mà còn…
Cô muốn từng bước đuổi theo bước chân của Dư Dạng, muốn được sánh bước cùng cậu.
Mà Ôn Dụ chỉ muốn một mình cô ở bên cậu mà thôi.
Tác giả :
Vũ Quý