Anh Trai Zombie Hãy Cắn Em Đi
Chương 8: Gọi hắn là "Anh trai", thức ăn ngon miệng
Edit: Dâu Tây Nhỏ
Thân ảnh của Dung Dật Thần chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt người sói, thân thủ nhanh nhẹn bóp chặt cổ nó, xương gáy người sói dưới sức mạnh chèn ép của anh khanh khách rung động, hô hấp trong nháy mắt bị cắt đứt. Người sói bị thiếu dưỡng cùng đau nhức gầm thét, nhưng vẫn không chịu bỏ đi mà nhún chân mạnh mẽ lao qua.
Dung Dật Thần trực tiếp đem cánh tay đầm đìa máu của nó bẻ gẫy, mang đến bên lỗ mũi ngửi ngửi, khó có thể ngoạm ăn được liền cau mày.
" Thối..."
Dung Dật Thần nhấc thân thể to lớn của người sói lên, hướng ra cửa ném vào không trung như đẩy tạ vậy, người sói bị ném tới bên ngoài cách xa mười dặm thì rơi xuống mặt đất, bụi bay lên mù mịt phủ khắp bầu trời.
Ký ức của Dung Dật Thần phảng phất như bị hút hết, đần độn như một cái xác không hồn, đã đánh mất đi chính là nhân cách con người, hoàn toàn bị bản năng đói khát chiếm giữ. Dáng người mạnh mẽ nhảy lên một cái, rốt cuộc cũng nhảy tới nóc nhà, con ngươi u tối quan sát toàn bộ khu dân cư, xung quanh chỉ toàn là zombie làm cho anh chán ngán.
Dung Dật Thần ở trong gian phòng trên tầng chót nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm thực vật có thể nuốt xuống được, một đạo màu sắc trắng xanh cùng với bóng người nhỏ bé hấp dẫn sự chú ý của anh. Một cô gái nhỏ đang chạy trốn trên mảnh trên đất trống, bị hai, ba con zombie hư thối đuổi theo. Cô ăn mặc một thân quần áo bò, trên áo có hai dây đeo, khuôn mặt dính đầy bùn đất nhưng cũng không che dấu được làn da trắng nõn nhẵn nhụi. Mái tóc dài như hải tảo rơi lả tả thành một mảnh, đủ khiến cho con ngươi đen tối lại ẩn dấu tơ máu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn kịch liệt thở hổn hển giống như đã hao hết sức lực.
Một khắc kia Dung Dật Thần nhìn thấy cô, trong lúc bất chợt miệng lưỡi khô đắng, máu toàn thân sôi trào. Anh điên cuồng muốn sinh vật ngon ngào kia, ăn nhất định sẽ rất ngon miệng...
Do bị sẩy chân vấp vào tảng đá nên Dung Ân Ân ngã nhào trên mặt đất, mắt cá chân bị vật sắc nhọn làm trầy da, tơ máu theo da thịt trắng nõn rỉ ra ngoài, đám zombie phía sau ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, càng thêm xao động điên cuồng.
" Anh hai, anh đang ở đâu..." Dung Ân Ân vô lực nỉ non, cũng không phải muốn anh trai tới cứu cô, mà là lo lắng cho an toàn của anh trai, chí ít trước khi bị Zombie chộp tới ăn tươi nốt sống, cũng muốn thấy được anh trai một lần cuối.
Dung Ân Ân chống tay xuống đất ra sức đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giầy quen thuộc, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuần tú quen thuộc kia lại có điểm xa lạ. Người nọ khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, lạnh lùng nghiêm nghị không một tia biểu tình. Cặp mắt u tối, thấm đượm nồng đậm sát khí, đánh giá Dung Ân Ân.
Gương mặt đó là của anh trai không sai, nhưng chẳng biết tại sao một khắc kia khi nhìn thấy anh, trái tim Dung Ân Ân lại co rụt, tứ chi vô ý thức run rẩy, sản sinh ra một loại ảo giác quỷ dị kinh khủng, trong bóng tối mùi máu tươi tràn ngập không khí, trong lúc vô tình cô lại đem mình lại biến thành con nai con đặt dưới lưỡi dao sắc bén.
Dung Ân Ân đem cảm giác sợ hãi xóa sạch, cô nhìn tới quần áo trên người anh trai đã bị xé rách dính đầy máu tươi, lẽ nào anh trai bị thương rất nặng? Trong lòng Dung Ân Ân không ngừng lo lắng bàn tay vươn ra chạm vào lồng ngực anh trai, ngẹn ngào nói.
" Anh hai đều không bị thương, sao trên người lại có rất nhiều máu?"
Cô cũng không có phát hiện một chút vết thương nào trên người anh trai, miệng vết thương bị người sói cắt đã sớm tự động khép lại sao?
Màu tím của hình xăm như bụi gai to lớn trước ngực anh trai. Dung Ân Ân tò mò dùng ngón tay chà sát một chút, cô cũng không nhớ rõ anh đã làm hình xăm này bao giờ, đây rốt cuộc là thời gian nào đã in bức tranh này lên, tại sao chà sát thế nào cũng đều không đi.
Dung Ân Ân ôm chặt eo anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở lồng ngực của anh, hít lấy một chút khí lạnh.
" Tốt quá không bị thương, vậy máu trên người anh hai từ đâu tới?"
Một chút cảm giác tê dại khi bị đụng chạm vào da thịt, tiến sâu vào trong cơ thể, Dung Dật Thần nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn nà của Dung Ân Ân, sau đó di chuyển lên đôi môi hồng phấn, mỗi một chỗ đều tản ra hương vị mê người.
Thân thể ngon lành trước mắt kia, mới là thức ăn chân chính mà anh mong muốn.
Dung Dật Thần cúi người đem cô ôm lấy, hướng về phía toà nhà cao tầng chạy như bay, tốc độ cực nhanh mà mắt thường khó có thể thấy rõ, đem Dung Ân Ân khiêng lên trên bả vai, bàn tay dọc theo bờ tường bám trụ hướng tầng cao nhất leo lên. Anh phải đem thứ thức ăn mỹ vị này giấu ở một chỗ bí mật, một mình thưởng thức...
Thân ảnh của Dung Dật Thần chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt người sói, thân thủ nhanh nhẹn bóp chặt cổ nó, xương gáy người sói dưới sức mạnh chèn ép của anh khanh khách rung động, hô hấp trong nháy mắt bị cắt đứt. Người sói bị thiếu dưỡng cùng đau nhức gầm thét, nhưng vẫn không chịu bỏ đi mà nhún chân mạnh mẽ lao qua.
Dung Dật Thần trực tiếp đem cánh tay đầm đìa máu của nó bẻ gẫy, mang đến bên lỗ mũi ngửi ngửi, khó có thể ngoạm ăn được liền cau mày.
" Thối..."
Dung Dật Thần nhấc thân thể to lớn của người sói lên, hướng ra cửa ném vào không trung như đẩy tạ vậy, người sói bị ném tới bên ngoài cách xa mười dặm thì rơi xuống mặt đất, bụi bay lên mù mịt phủ khắp bầu trời.
Ký ức của Dung Dật Thần phảng phất như bị hút hết, đần độn như một cái xác không hồn, đã đánh mất đi chính là nhân cách con người, hoàn toàn bị bản năng đói khát chiếm giữ. Dáng người mạnh mẽ nhảy lên một cái, rốt cuộc cũng nhảy tới nóc nhà, con ngươi u tối quan sát toàn bộ khu dân cư, xung quanh chỉ toàn là zombie làm cho anh chán ngán.
Dung Dật Thần ở trong gian phòng trên tầng chót nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm thực vật có thể nuốt xuống được, một đạo màu sắc trắng xanh cùng với bóng người nhỏ bé hấp dẫn sự chú ý của anh. Một cô gái nhỏ đang chạy trốn trên mảnh trên đất trống, bị hai, ba con zombie hư thối đuổi theo. Cô ăn mặc một thân quần áo bò, trên áo có hai dây đeo, khuôn mặt dính đầy bùn đất nhưng cũng không che dấu được làn da trắng nõn nhẵn nhụi. Mái tóc dài như hải tảo rơi lả tả thành một mảnh, đủ khiến cho con ngươi đen tối lại ẩn dấu tơ máu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn kịch liệt thở hổn hển giống như đã hao hết sức lực.
Một khắc kia Dung Dật Thần nhìn thấy cô, trong lúc bất chợt miệng lưỡi khô đắng, máu toàn thân sôi trào. Anh điên cuồng muốn sinh vật ngon ngào kia, ăn nhất định sẽ rất ngon miệng...
Do bị sẩy chân vấp vào tảng đá nên Dung Ân Ân ngã nhào trên mặt đất, mắt cá chân bị vật sắc nhọn làm trầy da, tơ máu theo da thịt trắng nõn rỉ ra ngoài, đám zombie phía sau ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, càng thêm xao động điên cuồng.
" Anh hai, anh đang ở đâu..." Dung Ân Ân vô lực nỉ non, cũng không phải muốn anh trai tới cứu cô, mà là lo lắng cho an toàn của anh trai, chí ít trước khi bị Zombie chộp tới ăn tươi nốt sống, cũng muốn thấy được anh trai một lần cuối.
Dung Ân Ân chống tay xuống đất ra sức đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giầy quen thuộc, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuần tú quen thuộc kia lại có điểm xa lạ. Người nọ khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, lạnh lùng nghiêm nghị không một tia biểu tình. Cặp mắt u tối, thấm đượm nồng đậm sát khí, đánh giá Dung Ân Ân.
Gương mặt đó là của anh trai không sai, nhưng chẳng biết tại sao một khắc kia khi nhìn thấy anh, trái tim Dung Ân Ân lại co rụt, tứ chi vô ý thức run rẩy, sản sinh ra một loại ảo giác quỷ dị kinh khủng, trong bóng tối mùi máu tươi tràn ngập không khí, trong lúc vô tình cô lại đem mình lại biến thành con nai con đặt dưới lưỡi dao sắc bén.
Dung Ân Ân đem cảm giác sợ hãi xóa sạch, cô nhìn tới quần áo trên người anh trai đã bị xé rách dính đầy máu tươi, lẽ nào anh trai bị thương rất nặng? Trong lòng Dung Ân Ân không ngừng lo lắng bàn tay vươn ra chạm vào lồng ngực anh trai, ngẹn ngào nói.
" Anh hai đều không bị thương, sao trên người lại có rất nhiều máu?"
Cô cũng không có phát hiện một chút vết thương nào trên người anh trai, miệng vết thương bị người sói cắt đã sớm tự động khép lại sao?
Màu tím của hình xăm như bụi gai to lớn trước ngực anh trai. Dung Ân Ân tò mò dùng ngón tay chà sát một chút, cô cũng không nhớ rõ anh đã làm hình xăm này bao giờ, đây rốt cuộc là thời gian nào đã in bức tranh này lên, tại sao chà sát thế nào cũng đều không đi.
Dung Ân Ân ôm chặt eo anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở lồng ngực của anh, hít lấy một chút khí lạnh.
" Tốt quá không bị thương, vậy máu trên người anh hai từ đâu tới?"
Một chút cảm giác tê dại khi bị đụng chạm vào da thịt, tiến sâu vào trong cơ thể, Dung Dật Thần nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn nà của Dung Ân Ân, sau đó di chuyển lên đôi môi hồng phấn, mỗi một chỗ đều tản ra hương vị mê người.
Thân thể ngon lành trước mắt kia, mới là thức ăn chân chính mà anh mong muốn.
Dung Dật Thần cúi người đem cô ôm lấy, hướng về phía toà nhà cao tầng chạy như bay, tốc độ cực nhanh mà mắt thường khó có thể thấy rõ, đem Dung Ân Ân khiêng lên trên bả vai, bàn tay dọc theo bờ tường bám trụ hướng tầng cao nhất leo lên. Anh phải đem thứ thức ăn mỹ vị này giấu ở một chỗ bí mật, một mình thưởng thức...
Tác giả :
Lưu Vân