Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh
Chương 19: Tiếp thu
Warning: H
Hơi thở nóng rực của Chu Thiên Hạo như bàn ủi phả vào gò má của Chu Thiên Kỳ, hắn mạnh mẽ đem hai chân của cậu mà tách ra.
“Vì sao?” Nhân lúc Chu Thiên Hạo buông ra, Chu Thiên kỳ thở gấp hỏi.
“Vì sao cái gì?” Chu Thiên Hạo chậm rãi cởi ra quần áo của Chu Thiên Hạo, hai tay linh hoạt mà cởi dây lưng ra.
Chu Thiên Kỳ không trả lời mà lật người đem Chu Thiên Hạo đặt dựa lên vách tường. Chủ động hôn lên môi em trai, muốn giải phóng áp lực của ngày hôm nay, muốn buông ra hết những suy nghĩ tiêu cực.
Phía dưới thân thể cứng đờ, dường như cảm thấy anh trai chủ động là điều không ngờ tới. Sau đó là cuồng nhiệt đáp lại lửa tình mãnh liệt cùng tình cảm dâng trào.
Chu Thiên Kỳ tê liệt mà ngã vào lòng Chu Thiên Hạo, chuyển qua ngồi ở trên hông của hắn, quần áo bị cởi ra phân nửa, buông lỏng ở trên cánh tay, lộ ra bộ ngực trắng nõn, hai điểm hồng anh mê người dựng thẳng ở trên không.
“Anh, nhẫn lại một chút.” Chu Thiên Hạo từ từ tiến nhập vào hậu huyệt của anh trai, cho dù cũng không phải lần đầu tiên, nhưng đau đớn khi xé rách vẫn làm cho đôi mắt đẹp của Chu Thiên Kỳ cau lại.
“Ừm.” Nhịn xuống đau đớn, hàm răng cắn xuống môi dưới đỏ tươi.
Trìu mến hất ra mấy sợi tóc dính mồ hôi không chỉnh tề trên trán anh, Chu Thiên Hạo nâng mặt của Chu Thiên Kỳ hôn lên giọt mồ hôi đọng lại trên khóe mắt.
“Anh, em thật sự, thật sự rất thích anh. Muốn thâm nhập lẫn xuyên thấu anh.” Chu Thiên Hạo cúi xuống bên tai anh, lẩm bẩm, biết bao nhiêu mị hoặc, biết bao nhiêu xinh đẹp.
Trái tim cứ như vậy mà bị chiếm đoạt,… mặc sức phóng túng, phải quan tâm đến chính mình nên không hề tránh né.
Thở dốc, thân thể cọ sát phát ra âm thanh, chân tay quấn quýt,
“Sâu hơn một chút, a,a,a…” Chu Thiên Kỳ ngẩng cổ lên, phóng đãng mà hét đến chói tai,bị Chu Thiên Hạo chọt tới điểm sâu nhất kia, toàn thân cùng tinh thần dường như được tỉnh lại, máu giống như đang sôi trào, mạch máu giãn nở.
Chu Thiên Hạo hít một hơi thật sâu, thanh âm của anh trai như một cơn sóng lớn, tựa như tiếng hợp âm tuyệt vời, mỗi một âm điệu đều làm cho người khác phải si mê, say đắm. Đem thân thể Chu Thiên Kỳ lật lại, khiến anh quỳ rạp trên mặt đất. Chu Thiên Hạo nắm lấy hông của anh trai, trùng điệp va chạm vào, âm thanh dâm mỹ vang lại trong không gian khép kín của thang máy, muốn nghe được thanh âm chói tai của anh, càng muốn được sáp nhập làm một với anh…
Chu Thiên Kỳ không thể chịu được loại tần suất này, trở thành cúi đầu nức nở.
“ Muốn chậm một chút không?” Chu Thiên Hạo vòng qua hông của Chu Thiên Kỳ, một tay đưa lên vân vê điểm đã sưng lên từ lâu ở trước ngực của anh trai, tà ác cười.
“A, a…” Đầu ngực bị em trai tùy ý đùa bỡn, cảm giác mãnh liệt mang theo đau đớn, nghẹn ngào trong nháy mắt liền ngẩng đầu dậy, “ Tiểu Hạo, không nên…đừng a, a, a…”
“Anh thích như thế này sao? Anh cùng với em kết hợp chặt chẽ như vậy, anh xem nơi này hoàn mỹ biết bao.” Chu Thiên Hạo đem hai cánh mông trắng tuyết tách ra, dùng ngón tay trêu đùa nơi đang kẹp vật thật lớn kia của mình, hưởng thụ sự tiếp nhận của hậu huyệt. Địa phương nhạy cảm bỗng chốc bị nắm chặt, Chu Thiên Kỳ không được tự nhiên mà khép hai chân lại, bị lời nói khiêu khích của Chu Thiên Hạo làm cho mặt đỏ bừng.
“Anh còn có thể kẹp người sao!” Chu Thiên Hạo ở bên trong Chu Thiên Kỳ giật giật, dùng âm thanh lướt theo cùng lời nói kích thích thính giác của anh trai.
“Đừng có ngừng…” Chu Thiên Kỳ có điểm không chịu nổi động tác chậm lại của Chu Thiên Hạo, trống rỗng lớn thúc đẩy cậu đem tay của chính mình đưa tới phía trước, sau đó chủ động đung đưa hông của chính mình, ý muốn nhiều hơn nữa.
Chu Thiên Hạo bị động tác chủ động này của anh trai làm cho nặng nề thở dốc, gầm nhẹ một tiếng, rút ra vật to lớn của bản thân, lại nhấn thật sâu đi vào. Suýt chút nữa bị Chu Thiên Kỳ làm cho xuất ra.
“Ưm.” Bao vây lấy vật to lớn phong phú của em trai, Chu Thiên Kỳ thỏa mãn rên rỉ.
“Anh, anh còn muốn sao, em sẽ thỏa mãn anh.” Chu Thiên Hạo dừng lại, mê hoặc nói.
“Muốn, còn muốn…” Chu Thiên Kỳ đung đưa tóc, mồ hôi rơi xuống tràn đầy dưới mặt đất rồi rất nhanh ngấm xuống.
Được Chu Thiên Kỳ chủ động đòi cùng cổ vũ, Chu Thiên Hạo liền đè anh lên góc tường, giơ lên một chân, thân thể cùng với anh trai chặt chẽ dán chặt. Môi nóng như lửa làm loạn xung quanh, ngậm lấy đầu lưỡi non nớt thơm mát, liều mình quấn quít trong miệng của anh. Nức nở của cậu nhanh chóng bị ngăn lại ở yết hầu.
Chu Thiên Kỳ cảm giác mình rất nhanh sẽ bị nhiệt độ của em trai hòa tan. Nhũ tiêm trước ngực đã từng bị vuốt ve đến sưng huyết cùng cọ sát với lồng ngực của Chu Thiên Hạo. Vật kia ở phía trước dựng đứng cọ lên bụng của hắn, phía sau lại bị lấp đầy bởi vật to lớn của em trai, không ngừng cọ sát, khí cụ ma sát lấy cửa mình, mỗi lần tiến nhập đều hung hăng đụng trúng tới điểm kia, khoái cảm xông thẳng tới ót.
Thiếu ôxi, hít thở không thông. Chu Thiên Kỳ cảm giác mình không chịu nổi, hơi đẩy một cái vào ngực em trai. Chu Thiên Hạo buông ra đôi môi cùng mình dây dưa, liên tục hôn xuống cổ, dọc theo đường đi đều lưu lại dấu vết tươi đẹp.
Quần sớm đã bị kéo xuống đến cổ chân, cẳng chân thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, một chân gác lên vai của Chu Thiên Hạo, hưởng thụ sự hầu hạ của em trai, lúc này không có bất cứ một suy nghĩ gì, chỉ có mong mỏi.
Chu Thiên Hạo một bên lay động, một bên tiến vào trong áo khoác của Chu Thiên Kỳ, móc ra điện thoại di động.
“Anh, TMD, có điện thoại.” Chu Thiên Hạo nhìn một lúc đưa cho Chu Thiên Kỳ, cúi xuống liếm liếm điểm hồng anh đang run rẩy trong không khí.
“Em, trước tiên đừng nhúc nhích.” Chu Thiên Kỳ có điểm hoảng loạn, thế nhưng Chu Thiên Hạo lại không nghe theo lời anh nói, hôn xuống rốn của cậu, một ngụm ngậm lấy vật nhỏ đã bán mềm của Chu Thiên Kỳ.
“Ưm.. ư… Đừng cử động…” Thân thể Chu Thiên Kỳ mềm nhũn, điện thoại di động thiếu chút nữa cầm không được, vốn là bị dọa vật nhỏ đã nhanh chóng mềm đi một nửa lại bị đầu lưỡi linh hoạt của em trai làm cho dựng thẳng lên. Điện thoại vẫn còn đang vang.
Cảm thấy xấu hổ to lớn cùng với cảm giác áy náy tràn ngập nội tâm của Chu Thiên Kỳ, thế nhưng trong đầu mong muốn vẫn chiếm thế thượng phong ( Chiếm nhiều hơn).
“Anh, nghe điện thoại đi, không thể không nghe, mẹ sốt ruột chờ điện thoại nhất định sẽ lo lắng.” Chu Thiên Hạo ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lấp lánh. Cảm giác rằng hắn dường như vô cùng thánh thiện.
Do dự nhưng vẫn là nghe điện thoại.
“Mẹ?” Tay của Chu Thiên Hạo vô cùng lộn xộn như có như không mà vuốt ve trên người Chu Thiên Kỳ. Chu Thiên Kỳ muốn bắt lấy cái tay lộn xộn kia nhưng ngay lập tức hắn lại nghiêm chỉnh, tay run một cái.
“Tiểu Kỳ thế nào lại chưa về? Sắp đến mười hai giờ rồi. Mẹ rất lo lắng, không sao chứ?”
“Không, con và em đang về rồi, đang ở trên xe.” Giọng nói có chút run rẩy.
“Thực sự không có chuyện gì sao? Có muốn mẹ đến đón các con không?” Chu Thiên Kỳ cảm thấy giọng nói của mẹ có chút biến hóa, có chút lo lắng nói.
“Không, không cần bọn con rất nhanh sẽ về tới nhà.” Hàm răng của Chu Thiên Kỳ chà sát, cắn trước ngực cậu… không chịu nổi loại đau đớn lại thoải mái này.
“Vậy, Tiểu Kỳ phải chú ý an toàn nha, Tiểu Hạo cũng ở đấy sao?” Mẹ hỏi.
“Vâng.”
“Mẹ con với anh đang ở cùng nhau sẽ lập tức về đến nhà.” Chu Thiên Hạo cúi xuống, đè lên Chu Thiên Kỳ, cầm lấy vật nhỏ mềm mại kia trêu trọc, nhận lấy điện thoại hết sức bình tĩnh nói.
Chu Thiên Kỳ che miệng mình, ngăn cho âm thanh không thể phát ra.
“Mẹ, người cứ yên tâm đi, anh có chút mệt mỏi con sẽ chiếu cố anh.” Chu Thiên Hạo lộ ra nụ cười tà ác, mỗi từ đều được chậm rãi nói ra, dường như cố ý trì hoãn thời gian, cắn cắn vành tai của anh trai, địa phương nhạy cảm trong nháy mắt đỏ bừng. Chu Thiên Kỳ trừng mắt nhìn em trai mình, kiểu nói chuyện chậm rãi này, làm thời gian tựa như dài ra, giống như con kiến gặm nhấm tâm hồn cậu.
“Ừm, nhất định phải chăm sóc tốt anh của con đấy.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.” Cúp điện thoại. Chu Thiên Hạo bỏ ra cái tay đang che lấy miệng của Chu Thiên Kỳ, “Anh vừa rồi không phải rất thoải mái sao?”
Chu Thiên Kỳ quay đầu ra chỗ khác, có điểm yếu ớt thở gấp.
“Thân thể anh vẫn luôn cảm thấy chưa đủ phải không, nhưng mà vẫn là nên nhanh một chút.” Chu Thiên Hạo đem chân của anh đặt lên trên lưng, ôm lấy anh, không ngừng ra vào cự khí. Bộ phận nóng rực liên tiếp đánh đến nơi sâu nhất trong cơ thể, từng chút khoái cảm từ nơi đó lan ra toàn thân lẫn đại não.
Hơi thở bị nhịp điệu quấy rối, ôm lấy cổ của Chu Thiên Hạo, ghé vào trên người của hắn, có điểm không thở nổi, cơ thể như lửa nóng của hai người dán chặt vào nhau, không còn lại một chút lạnh lẽo nào của mùa đông. Cùng em trai ôm nhau cảm giác rất thoải mái, kỳ thực cảm thấy rất an toàn, kiên định.
“Anh, em yêu anh, thực sự rất yêu anh.” Chu Thiên Hạo nói, cũng càng tăng nhanh tần suất, thân thể Chu Thiên Kỳ một trận rung động. Chu Thiên Hạo rất nhanh nắm lấy đầu của vật nhỏ, ngăn chặn xuất ra. “Cùng nhau…”
Một mảnh trống rỗng.
Chu Thiên Hạo đem lưng của anh tựa ở trên tường, chống đỡ hai người, hơi thở gấp gáp. Hai người ôm nhau thật chặt. Chu Thiên Kỳ tựa đầu mình vào vai của em trai mà nức nở.
“Anh…” Chu Thiên Hạo giúp anh mặc lại quần áo cẩn thận, hôn một cái lên tròng mắt ướt át của anh. Ôm anh nhấn thang máy mở cửa.
“Đinh___” cửa thang máy mở ra. Chu Thiên Hạo bế Chu Thiên Kỳ đi về phía nhà mình.
“Đã trở về sao?” Mẹ mặc quần áo ngủ mở cửa phòng đi tới, ân cần nhìn Tiểu Hạo ôm anh trai vào cửa, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Vâng.” Chu Thiên Kỳ không dám nhìn mẹ, vùi mình vào trong lòng Chu Thiên Hạo giả bộ ngủ, Chu Thiên Hạo trả lời.
“Trở về là tốt rồi, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi. Ngày mai cô các con đến đây chúc tết, phải dậy sớm một chút.” Mẹ ngáp dài, trở về phòng đóng cửa lại.
Chu Thiên Kỳ ngẩng đầu vừa vặn thấy em trai cũng đang nhìn mình, trong phòng khách chỉ còn lại ánh đèn màu xanh trên tường, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên hai người họ thật nhu hòa.
“Có em ở đây, sẽ không có việc gì đâu anh.” Hạ xuống liền hôn, vẫn bá đạo như cũ, mạnh mẽ, chiếm đoạt.
Hơi thở nóng rực của Chu Thiên Hạo như bàn ủi phả vào gò má của Chu Thiên Kỳ, hắn mạnh mẽ đem hai chân của cậu mà tách ra.
“Vì sao?” Nhân lúc Chu Thiên Hạo buông ra, Chu Thiên kỳ thở gấp hỏi.
“Vì sao cái gì?” Chu Thiên Hạo chậm rãi cởi ra quần áo của Chu Thiên Hạo, hai tay linh hoạt mà cởi dây lưng ra.
Chu Thiên Kỳ không trả lời mà lật người đem Chu Thiên Hạo đặt dựa lên vách tường. Chủ động hôn lên môi em trai, muốn giải phóng áp lực của ngày hôm nay, muốn buông ra hết những suy nghĩ tiêu cực.
Phía dưới thân thể cứng đờ, dường như cảm thấy anh trai chủ động là điều không ngờ tới. Sau đó là cuồng nhiệt đáp lại lửa tình mãnh liệt cùng tình cảm dâng trào.
Chu Thiên Kỳ tê liệt mà ngã vào lòng Chu Thiên Hạo, chuyển qua ngồi ở trên hông của hắn, quần áo bị cởi ra phân nửa, buông lỏng ở trên cánh tay, lộ ra bộ ngực trắng nõn, hai điểm hồng anh mê người dựng thẳng ở trên không.
“Anh, nhẫn lại một chút.” Chu Thiên Hạo từ từ tiến nhập vào hậu huyệt của anh trai, cho dù cũng không phải lần đầu tiên, nhưng đau đớn khi xé rách vẫn làm cho đôi mắt đẹp của Chu Thiên Kỳ cau lại.
“Ừm.” Nhịn xuống đau đớn, hàm răng cắn xuống môi dưới đỏ tươi.
Trìu mến hất ra mấy sợi tóc dính mồ hôi không chỉnh tề trên trán anh, Chu Thiên Hạo nâng mặt của Chu Thiên Kỳ hôn lên giọt mồ hôi đọng lại trên khóe mắt.
“Anh, em thật sự, thật sự rất thích anh. Muốn thâm nhập lẫn xuyên thấu anh.” Chu Thiên Hạo cúi xuống bên tai anh, lẩm bẩm, biết bao nhiêu mị hoặc, biết bao nhiêu xinh đẹp.
Trái tim cứ như vậy mà bị chiếm đoạt,… mặc sức phóng túng, phải quan tâm đến chính mình nên không hề tránh né.
Thở dốc, thân thể cọ sát phát ra âm thanh, chân tay quấn quýt,
“Sâu hơn một chút, a,a,a…” Chu Thiên Kỳ ngẩng cổ lên, phóng đãng mà hét đến chói tai,bị Chu Thiên Hạo chọt tới điểm sâu nhất kia, toàn thân cùng tinh thần dường như được tỉnh lại, máu giống như đang sôi trào, mạch máu giãn nở.
Chu Thiên Hạo hít một hơi thật sâu, thanh âm của anh trai như một cơn sóng lớn, tựa như tiếng hợp âm tuyệt vời, mỗi một âm điệu đều làm cho người khác phải si mê, say đắm. Đem thân thể Chu Thiên Kỳ lật lại, khiến anh quỳ rạp trên mặt đất. Chu Thiên Hạo nắm lấy hông của anh trai, trùng điệp va chạm vào, âm thanh dâm mỹ vang lại trong không gian khép kín của thang máy, muốn nghe được thanh âm chói tai của anh, càng muốn được sáp nhập làm một với anh…
Chu Thiên Kỳ không thể chịu được loại tần suất này, trở thành cúi đầu nức nở.
“ Muốn chậm một chút không?” Chu Thiên Hạo vòng qua hông của Chu Thiên Kỳ, một tay đưa lên vân vê điểm đã sưng lên từ lâu ở trước ngực của anh trai, tà ác cười.
“A, a…” Đầu ngực bị em trai tùy ý đùa bỡn, cảm giác mãnh liệt mang theo đau đớn, nghẹn ngào trong nháy mắt liền ngẩng đầu dậy, “ Tiểu Hạo, không nên…đừng a, a, a…”
“Anh thích như thế này sao? Anh cùng với em kết hợp chặt chẽ như vậy, anh xem nơi này hoàn mỹ biết bao.” Chu Thiên Hạo đem hai cánh mông trắng tuyết tách ra, dùng ngón tay trêu đùa nơi đang kẹp vật thật lớn kia của mình, hưởng thụ sự tiếp nhận của hậu huyệt. Địa phương nhạy cảm bỗng chốc bị nắm chặt, Chu Thiên Kỳ không được tự nhiên mà khép hai chân lại, bị lời nói khiêu khích của Chu Thiên Hạo làm cho mặt đỏ bừng.
“Anh còn có thể kẹp người sao!” Chu Thiên Hạo ở bên trong Chu Thiên Kỳ giật giật, dùng âm thanh lướt theo cùng lời nói kích thích thính giác của anh trai.
“Đừng có ngừng…” Chu Thiên Kỳ có điểm không chịu nổi động tác chậm lại của Chu Thiên Hạo, trống rỗng lớn thúc đẩy cậu đem tay của chính mình đưa tới phía trước, sau đó chủ động đung đưa hông của chính mình, ý muốn nhiều hơn nữa.
Chu Thiên Hạo bị động tác chủ động này của anh trai làm cho nặng nề thở dốc, gầm nhẹ một tiếng, rút ra vật to lớn của bản thân, lại nhấn thật sâu đi vào. Suýt chút nữa bị Chu Thiên Kỳ làm cho xuất ra.
“Ưm.” Bao vây lấy vật to lớn phong phú của em trai, Chu Thiên Kỳ thỏa mãn rên rỉ.
“Anh, anh còn muốn sao, em sẽ thỏa mãn anh.” Chu Thiên Hạo dừng lại, mê hoặc nói.
“Muốn, còn muốn…” Chu Thiên Kỳ đung đưa tóc, mồ hôi rơi xuống tràn đầy dưới mặt đất rồi rất nhanh ngấm xuống.
Được Chu Thiên Kỳ chủ động đòi cùng cổ vũ, Chu Thiên Hạo liền đè anh lên góc tường, giơ lên một chân, thân thể cùng với anh trai chặt chẽ dán chặt. Môi nóng như lửa làm loạn xung quanh, ngậm lấy đầu lưỡi non nớt thơm mát, liều mình quấn quít trong miệng của anh. Nức nở của cậu nhanh chóng bị ngăn lại ở yết hầu.
Chu Thiên Kỳ cảm giác mình rất nhanh sẽ bị nhiệt độ của em trai hòa tan. Nhũ tiêm trước ngực đã từng bị vuốt ve đến sưng huyết cùng cọ sát với lồng ngực của Chu Thiên Hạo. Vật kia ở phía trước dựng đứng cọ lên bụng của hắn, phía sau lại bị lấp đầy bởi vật to lớn của em trai, không ngừng cọ sát, khí cụ ma sát lấy cửa mình, mỗi lần tiến nhập đều hung hăng đụng trúng tới điểm kia, khoái cảm xông thẳng tới ót.
Thiếu ôxi, hít thở không thông. Chu Thiên Kỳ cảm giác mình không chịu nổi, hơi đẩy một cái vào ngực em trai. Chu Thiên Hạo buông ra đôi môi cùng mình dây dưa, liên tục hôn xuống cổ, dọc theo đường đi đều lưu lại dấu vết tươi đẹp.
Quần sớm đã bị kéo xuống đến cổ chân, cẳng chân thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, một chân gác lên vai của Chu Thiên Hạo, hưởng thụ sự hầu hạ của em trai, lúc này không có bất cứ một suy nghĩ gì, chỉ có mong mỏi.
Chu Thiên Hạo một bên lay động, một bên tiến vào trong áo khoác của Chu Thiên Kỳ, móc ra điện thoại di động.
“Anh, TMD, có điện thoại.” Chu Thiên Hạo nhìn một lúc đưa cho Chu Thiên Kỳ, cúi xuống liếm liếm điểm hồng anh đang run rẩy trong không khí.
“Em, trước tiên đừng nhúc nhích.” Chu Thiên Kỳ có điểm hoảng loạn, thế nhưng Chu Thiên Hạo lại không nghe theo lời anh nói, hôn xuống rốn của cậu, một ngụm ngậm lấy vật nhỏ đã bán mềm của Chu Thiên Kỳ.
“Ưm.. ư… Đừng cử động…” Thân thể Chu Thiên Kỳ mềm nhũn, điện thoại di động thiếu chút nữa cầm không được, vốn là bị dọa vật nhỏ đã nhanh chóng mềm đi một nửa lại bị đầu lưỡi linh hoạt của em trai làm cho dựng thẳng lên. Điện thoại vẫn còn đang vang.
Cảm thấy xấu hổ to lớn cùng với cảm giác áy náy tràn ngập nội tâm của Chu Thiên Kỳ, thế nhưng trong đầu mong muốn vẫn chiếm thế thượng phong ( Chiếm nhiều hơn).
“Anh, nghe điện thoại đi, không thể không nghe, mẹ sốt ruột chờ điện thoại nhất định sẽ lo lắng.” Chu Thiên Hạo ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lấp lánh. Cảm giác rằng hắn dường như vô cùng thánh thiện.
Do dự nhưng vẫn là nghe điện thoại.
“Mẹ?” Tay của Chu Thiên Hạo vô cùng lộn xộn như có như không mà vuốt ve trên người Chu Thiên Kỳ. Chu Thiên Kỳ muốn bắt lấy cái tay lộn xộn kia nhưng ngay lập tức hắn lại nghiêm chỉnh, tay run một cái.
“Tiểu Kỳ thế nào lại chưa về? Sắp đến mười hai giờ rồi. Mẹ rất lo lắng, không sao chứ?”
“Không, con và em đang về rồi, đang ở trên xe.” Giọng nói có chút run rẩy.
“Thực sự không có chuyện gì sao? Có muốn mẹ đến đón các con không?” Chu Thiên Kỳ cảm thấy giọng nói của mẹ có chút biến hóa, có chút lo lắng nói.
“Không, không cần bọn con rất nhanh sẽ về tới nhà.” Hàm răng của Chu Thiên Kỳ chà sát, cắn trước ngực cậu… không chịu nổi loại đau đớn lại thoải mái này.
“Vậy, Tiểu Kỳ phải chú ý an toàn nha, Tiểu Hạo cũng ở đấy sao?” Mẹ hỏi.
“Vâng.”
“Mẹ con với anh đang ở cùng nhau sẽ lập tức về đến nhà.” Chu Thiên Hạo cúi xuống, đè lên Chu Thiên Kỳ, cầm lấy vật nhỏ mềm mại kia trêu trọc, nhận lấy điện thoại hết sức bình tĩnh nói.
Chu Thiên Kỳ che miệng mình, ngăn cho âm thanh không thể phát ra.
“Mẹ, người cứ yên tâm đi, anh có chút mệt mỏi con sẽ chiếu cố anh.” Chu Thiên Hạo lộ ra nụ cười tà ác, mỗi từ đều được chậm rãi nói ra, dường như cố ý trì hoãn thời gian, cắn cắn vành tai của anh trai, địa phương nhạy cảm trong nháy mắt đỏ bừng. Chu Thiên Kỳ trừng mắt nhìn em trai mình, kiểu nói chuyện chậm rãi này, làm thời gian tựa như dài ra, giống như con kiến gặm nhấm tâm hồn cậu.
“Ừm, nhất định phải chăm sóc tốt anh của con đấy.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.” Cúp điện thoại. Chu Thiên Hạo bỏ ra cái tay đang che lấy miệng của Chu Thiên Kỳ, “Anh vừa rồi không phải rất thoải mái sao?”
Chu Thiên Kỳ quay đầu ra chỗ khác, có điểm yếu ớt thở gấp.
“Thân thể anh vẫn luôn cảm thấy chưa đủ phải không, nhưng mà vẫn là nên nhanh một chút.” Chu Thiên Hạo đem chân của anh đặt lên trên lưng, ôm lấy anh, không ngừng ra vào cự khí. Bộ phận nóng rực liên tiếp đánh đến nơi sâu nhất trong cơ thể, từng chút khoái cảm từ nơi đó lan ra toàn thân lẫn đại não.
Hơi thở bị nhịp điệu quấy rối, ôm lấy cổ của Chu Thiên Hạo, ghé vào trên người của hắn, có điểm không thở nổi, cơ thể như lửa nóng của hai người dán chặt vào nhau, không còn lại một chút lạnh lẽo nào của mùa đông. Cùng em trai ôm nhau cảm giác rất thoải mái, kỳ thực cảm thấy rất an toàn, kiên định.
“Anh, em yêu anh, thực sự rất yêu anh.” Chu Thiên Hạo nói, cũng càng tăng nhanh tần suất, thân thể Chu Thiên Kỳ một trận rung động. Chu Thiên Hạo rất nhanh nắm lấy đầu của vật nhỏ, ngăn chặn xuất ra. “Cùng nhau…”
Một mảnh trống rỗng.
Chu Thiên Hạo đem lưng của anh tựa ở trên tường, chống đỡ hai người, hơi thở gấp gáp. Hai người ôm nhau thật chặt. Chu Thiên Kỳ tựa đầu mình vào vai của em trai mà nức nở.
“Anh…” Chu Thiên Hạo giúp anh mặc lại quần áo cẩn thận, hôn một cái lên tròng mắt ướt át của anh. Ôm anh nhấn thang máy mở cửa.
“Đinh___” cửa thang máy mở ra. Chu Thiên Hạo bế Chu Thiên Kỳ đi về phía nhà mình.
“Đã trở về sao?” Mẹ mặc quần áo ngủ mở cửa phòng đi tới, ân cần nhìn Tiểu Hạo ôm anh trai vào cửa, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Vâng.” Chu Thiên Kỳ không dám nhìn mẹ, vùi mình vào trong lòng Chu Thiên Hạo giả bộ ngủ, Chu Thiên Hạo trả lời.
“Trở về là tốt rồi, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi. Ngày mai cô các con đến đây chúc tết, phải dậy sớm một chút.” Mẹ ngáp dài, trở về phòng đóng cửa lại.
Chu Thiên Kỳ ngẩng đầu vừa vặn thấy em trai cũng đang nhìn mình, trong phòng khách chỉ còn lại ánh đèn màu xanh trên tường, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên hai người họ thật nhu hòa.
“Có em ở đây, sẽ không có việc gì đâu anh.” Hạ xuống liền hôn, vẫn bá đạo như cũ, mạnh mẽ, chiếm đoạt.
Tác giả :
Ngân Tiếu